15
Skip to content
。・゚CÁ ・゚。
thoi thóp trong đại dương ái tình
MENU
THƯỢNG TIÊN 15
TRIỆU HOÁN
❄︎
Ninh Hoài Sam và cụt tay đứng chờ bên rìa đường núi ở ngoại ô như đã bàn.
Y Ngô Sinh vén mành nhìn thoáng từ xa trước khi xe đến gần. Ở bên ngoài tuyết đổ mịt mù nên không thấy rõ mặt mà chỉ thấy dáng hai người. Một trong hai thuộc hạ còi cọc nhỏ thó bất thường, thoạt trông giống như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Là con nít à?
Y Ngô Sinh lắc đầu, thở dài khe khẽ trong lòng: thời buổi này, những người trẻ bước theo đạo tà ma không hiếm, thật đáng phẫn nộ thật quá đau lòng.
Trước đây từng gặp những trường hợp như vậy, vì mềm lòng mà hắn đã không nỡ xuống tay.
“Sao tiên sinh lắc đầu thế?” Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng người này mềm mại, nghe vào không khác gì những vị công tử phú gia bình thường. Thế nhưng nó lại khiến người nghe sợ thót, có lẽ bởi chữ “thế” thoát ra quá đỗi nhẹ nhàng.
Y Ngô Sinh lập tức thả mành. Hắn siết tờ giấy tính trả lời thì mành che cửa đã bị xốc lên từ bên ngoài, gió tuyết phần phật lùa vào trong.
“Thưa thành chủ, bọn ta đến đây!” Ninh Hoài Sam bước lên xe trước, vừa gọi Ô Hành Tuyết xong thì thấy Y Ngô Sinh, sắc mặt chuyển tái mét. “Sao lại là ngươi!”
Advertisement
Y Ngô Sinh hơi ngạc nhiên.
“Phản ứng thế này,” Ô Hành Tuyết nhìn qua. “Hai người quen nhau à?”
“À,” Ninh Hoài Sam cười khẩy, cất giọng thần bí một cách quái đản. “Ta là người Chiếu Dạ thành, sao có chuyện quen biết với hạng danh môn chính phái như hắn ta. Chẳng qua nhiều năm trước có phúc tinh ban phước cho gặp hắn ta một bận.”
Y Ngô Sinh hoàn toàn không nhận ra cậu ta, mặt đầy thắc mắc, “?”
Ninh Hoài Sam càng xanh mặt. Cậu rủa một câu thô thiển trong họng rồi vạch cổ áo ra để lộ phần da bên dưới cổ, nơi đó có một vết thẹo kiếm để lại dài đến kinh hoàng. Vết thẹo còn vừa kết vảy mới như thể nó vẫn còn rách ra cách đây chưa bao lâu.
Thấy vết thẹo này, Y Ngô Sinh mới nhớ ra. Hắn nhìn Ninh Hoài Sam trong ngạc nhiên tột độ, tờ giấy trong tay siết lại và giọng nói toát lên nét ngỡ ngàng, “Ngươi là… đứa nhỏ trên cánh đồng Gia Minh năm nào?”
“Nhỏ cái đầu nhà ngươi,” Ninh Hoài Sam vạch hết cổ áo ra. “Năm đó lão tử đây đã mười mấy tuổi, từ đó đến giờ hơn bốn mươi năm rồi.”
Đoạn hội thoại này Ô Hành Tuyết nghe vào chả hiểu mô tê gì. Nhưng chuyện đó không cản chàng hỏi thêm vào, “Cánh đồng Gia Minh?”
Ninh Hoài Sam mắng sướng miệng rồi, giờ nghe chàng hỏi thì cười lạnh. “Đúng thế, cánh đồng Gia Minh. Thành chủ biết đấy, cái lần ta và Hắc Bồ Tát đi làm việc nhưng cuối cùng bị nhà họ Hoa cản trở, Hắc Bồ Tát cũng gãy gánh giữa đường.”
“…”
Thành chủ không biết.
Ô Hành Tuyết “Ò” một tiếng, “Ta còn nhớ rõ chuyện Hắc Bồ Tát,” chết liền.
“Vết thương của ngươi là do?”
Người theo tà ma xích mích tranh đấu chém giết với trăm họ tiên môn cũng là chuyện thường tình, tất phải vì một vết chém mà khắc sâu trong lòng lâu như vậy?
“Ngài hỏi hắn ta kìa,” Ninh Hoài Sam chỉ Y Ngô Sinh.
“…” Y Ngô Sinh tự hỏi rốt cuộc ta đang ngồi cái xe quỷ quái gì vậy.
Im lặng một hồi, hắn vẫn giải thích, “Ta có thoa một ít… dược liệu trên lưỡi kiếm.”
Chuyến đó xuất hành để diệt tà ma, nhà họ Hoa thoa linh dược trên kiếm của tất cả mọi người, dược do chính tay hắn điều chế. Một khi kiếm đã chém xuống, cho dù không tổn thương chỗ yếu hại thì cũng khiến vết thương liên tục hở miệng thối thịt không lành được.
Người Chiếu Dạ thành đều tu tà ma, tốc độ hồi phục vết thương theo quy tắc tà ma nên lành lặn rất nhanh, nhưng thương tổn cũng vô cùng nặng nề.
“Một nhát kiếm của hắn hại ta ngâm ao dược hai lần trong ba ngày, luyện cấm thuật độc suốt ba mươi năm hơn,” Ninh Hoài Sam nghiến răng trèo trẹo. “Từ sau đó, thân thể này của ta không lớn lên được nữa!”
“Ngươi còn dám dạy đời ta,” Ninh Hoài Sam nhìn Y Ngô Sinh đau đáu. “Nói cái gì cái gì? À, nói ta tuổi còn nhỏ đã si mê tà đạo, lầm đường lạc lối. Còn bảo ta chống mắt lên xem những nạn nhân bị tà ma hại chết đó rồi liệu có từng nhớ về người thân của mình hay không. Còn dám bảo nếu ta làm thế chắc chắn sẽ hối hận cả đời.”
“Lão già,” Ninh Hoài Sam bật cười sang sảng, quỷ khí toát ra từ hai mẩu răng nanh.
Lão… già.
Y Ngô Sinh im lặng không nói.
Con cháu tiên môn rất khó già đi, đặt trong gia đình phàm nhân thì dung mạo của hắn có bảo là hai lăm, hai sáu tuổi cũng không ngoa.
“Hết thảy Chiếu Dạ thành đều biết ta là cô nhi bò ra từ lòng đất, không có thứ đồ bỏ như người nhà để mà tưởng nhớ, vậy phải làm sao đây? Nhưng mà hạng già như ngươi trước đây có từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại ta ở chốn oái ăm như vầy không?”
Y Ngô Sinh: “…”
Có từng nghĩ sẽ đao kiếm tương phùng, nhưng không ngờ tới việc ngồi chung xe ngựa.
Ánh mắt Ninh Hoài Sam soi lên soi xuống tấm vải đen bịt mũi miệng hắn, cay nghiệt thốt, “Ái chà chà, xem chừng lão già này được đối đãi hơi bị tốt nha, ta…”
Làn da trắng xanh của Y Ngô Sinh suýt bị cậu ta kháy tới đỏ bừng, chợt một thanh kiếm vỏ bạc ở cạnh cửa nhấc khẽ, đập “rầm” vào sau gối Ninh Hoài Sam.
Ninh Hoài Sam té huỵch xuống, dập gối quỳ trước mặt Y Ngô Sinh.
“…”
Ta…
Cậu ta xoa cái chân mềm oặt, chửi “Đệt” một tiếng rồi quay ngoắt sang hướng người vừa đập mình. Nơi đó là Thiên Túc thượng tiên đang cụp mắt nhìn cậu với nét mặt vô cảm và ngón tay khẩy nhẹ đưa thanh kiếm về vị trí ban đầu.
Ninh Hoài Sam thấy đoá sen vua đen trên cổ tay Tiêu Phục Huyên chợt loé mới sực nhớ ra đây là con rối của thành chủ nhà cậu, có làm gì cũng là làm theo ý thành chủ.
Ninh Hoài Sam nhìn sang Ô Hành Tuyết, “Thưa thành chủ, ngài sai y đánh ta à?”
Ô Hành Tuyết: “…”
Ta không có sai.
Chàng ngước mặt, chăm chú nhìn Tiêu Phục Huyên đứng đối diện.
Tiêu Phục Huyên cũng nhìn về phía chàng, đôi mắt y ẩn dưới bóng đen mịt mờ. Một lát sau, y nhướn mi thật khẽ, bày nét mặt chuyện này không liên quan đến ta rồi xoay mặt đi.
Ô Hành Tuyết: “…”
Đường đường là Thượng tiên mà chơi châm ngòi ly gián à.
Chàng sờ sờ ngón tay ủ ấm và quan sát một chút. Sau đó mới gõ ngón tay lên mặt bàn và nói với Ninh Hoài Sam, “Không cần quỳ mãi thế, ngươi ra giúp người lên xe rồi ngồi xuống đi.”
“Ai?” Ninh Hoài Sam nổ mắt nhìn ngược lại. Ngoài cửa xe là cụt tay đang ôm một tay một chân trên thành xe, chân còn lại vẫn lững thững bên ngoài. Hắn nghiêm mặt không chút cảm xúc nhả một câu cho Ninh Hoài Sam, “Chịu mày lâu rồi đó, cút vào đi.”
Ninh Hoài Sam: “…”
Cậu nhẫn nhịn bao nhiêu là uất nghẹn, nhìn chòng chọc chỗ ngồi trống bên cạnh Y Ngô Sinh một hồi rồi nhìn sang Tiêu Phục Huyên đang ôm kiếm đứng, kế đó nghiến răng bước sang ngồi cạnh Ô Hành Tuyết.
Tiếp đó, cậu thấy thanh kiếm của Tiêu Phục Huyên rung nhẹ.
Ninh Hoài Sam nhảy cẫng lên như phản xạ có điều kiện, mông vừa chạm ván gỗ đã bật dậy, phóng như bay tới ngồi bên cạnh “kẻ thù” Y Ngô Sinh.
“Không cho ngồi thì không ngồi, đừng đánh người mà thành chủ ơi,” cậu lầm bầm.
Ô Hành Tuyết: “…”
Một loạt dấu chấm hỏi mọc trên đầu Ô Hành Tuyết.
Ai không cho ngươi ngồi?
Ninh Hoài Sam nhận ra Tiêu Phục Huyên cũng không định xuất kiếm, bấy giờ mới thấy hình như mình chỉ đang làm lớn chuyện, nhục nhã không còn chút thể diện nào. Nhưng muối mặt quá rồi sao dám đổi nữa, cậu chỉ đành trưng bản mặt đưa đám ngồi bên cạnh Y Ngô Sinh.
Cụt tay nhìn trái nhìn phải một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Ninh Hoài Sam. Cũng không phải gã không dám ngồi phía đối diện, nhưng ngồi cạnh Ninh Hoài Sam thì tiện truyền âm hơn.
Gã chống một đốt tay trên lưng Ninh Hoài Sam, truyền âm bằng phương thức chỉ hai người có thể nghe được, “Mày nhận ra không, từ nãy tới giờ thành chủ không hề động đậy, tay còn ôm chặt ấm sưởi.”
Khí trong người Ô Hành Tuyết lạnh băng, không chừng còn rét hơn gió tuyết mười vạn dặm dọc biển Vô Đoan. Thanh kiếm trong tay luôn phủ một màn sương mù, hễ bàn tay ấy nắm cằm người khác ắt sương giá kia có thể truyền lên đóng băng cả gương mặt người kia.
Chỉ có người khác sợ hắn, chứ hắn chẳng bao giờ sợ lạnh.
Người như vậy sao có thể ôm ấm sưởi tay mãi không buông?
Ninh Hoài Sam trầm tư, truyền âm trở về, “Ban nãy tao tức sùng máu nên không để ý. Giờ ngẫm lại… lần đó tao mang cái mạng quèn trở về Bất Động thành từ cánh đồng Gia Minh, người đầu tiên tao gặp chính là thành chủ, ngài đã nhìn thấy miệng vết thương vừa dài vừa bết máu của tao.”
Dù không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra từ hơn ba mươi năm trước đi nữa, sao có thể không ấn tượng gì vết thương bị kiếm chém nên cơ chứ. Rất kỳ quặc.
Hai người lên xe rồi càng xác định nghi ngờ lúc trước.
***
Xe ngựa chạy thẳng một mạch ba ngày liền, đi qua hơn hai mươi điểm cấm chế tiên môn, cuối cùng cũng thấy bóng dáng thung lũng Đại Bi thấp thoáng từ xa.
Ô Hành Tuyết đẩy tấm che cửa sổ nhòm thử, thấy cuối con đường trước mắt là một hẻm núi thăm thẳm nằm phía sau màn sương tuyết, vách đá bên rìa hẻm núi cao chót vót với dốc đứng như một hẻm vực hẹp, trên vách giăng một cây cầu dài và hẹp nối liền con đường vào thung lũng Đại Bi.
Trên thân cầu bám đầy dây leo các loại, chúng treo nhiều kích cỡ dài ngắn rủ xuống bên dưới. Thoạt trông như thể đã rất lâu không có ai ghé qua.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ cách lối vào thung lũng chưa tới một dặm thế mà lại có một căn khách điếm.
Không đúng, gọi nó là khách điếm có hơi phô trương, chính xác phải gọi là hai túp lều lán cỡ lớn. Bốn phía bề ngang cái lều phía trước trống không, chỉ lợp mái. Bên trong lán có kê bàn ghế, xem như che được mưa chứ không thể ngăn được gió lộng nghiêng vào.
Căn lều lán nằm phía sau trông còn có vẻ trụ tạm bợ được tầm hai ngày.
Trong căn lều quả thật có người ở.
***
Xe ngựa dừng lại trước lều.
“Bọn ta sành sõi địa hình thung lũng Đại Bi nhất. Để hai chúng ta đi trước thăm dò, phá bớt chướng ngại để không vướng bận thành chủ vào trong,” Ninh Hoài Sam và cụt tay nói vậy rồi tạm biệt và rời khỏi.
Ô Hành Tuyết và những người còn lại xuống xe và đi về phía căn lều tranh.
Y Ngô Sinh sợ người ta cảm thấy dị thường nên lấy chăn giữ ấm chuẩn bị trên xe quấn quanh cổ mấy vòng để che đi tấm vải đen bịt mũi miệng mình. Hắn hỏi người ngồi trong lều, “Thung lũng Đại Bi bị phong ấn đã lâu, không biết các vị đến đây có việc gì?”
Bên trong lều tranh có ba người trông như đệ tử tiên môn nhưng không đeo gia huy. Gương mặt họ còn trẻ măng, quần áo bay bổng phấp phới, trời có rét đậm cũng không làm họ thấy lạnh lẽo, ba người đang nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa tiến tới gần với vẻ mặt đề phòng.
Bốn người còn lại không khác gì bá tánh thường dân, gồm hai nam hai nữ có vóc người trung niên, vận áo bào gọn gàng bằng vải thô dày.
Có lẽ muốn tránh gió nên họ co rút tay chân lại, quấn khăn bông dày cui quanh cổ, trên mặt họ có những vết nhăn rất sâu và có cả vết sẹo. Trên chiếc bàn trước mặt họ đặt đao gươm và một vài chung trà ấm bốc khói trắng thoang thoảng.
Trong số họ có một người phụ nữ đỏ bừng mắt như vừa khóc to. Đôi mắt cô ngước nhìn từ Y Ngô Sinh rồi dời sang người Ô Hành Tuyết.
Có lẽ cô thấy Y Ngô Sinh bọc kín cả người giống hệt bọn họ. Còn Ô Hành Tuyết thậm chí gươm đao còn không có, tay chỉ ôm vỏn vẹn chiếc ấm sưởi, không có vẻ đe doạ gì.
Người phụ nữ ngần ngại một chốc rồi trả lời, “Không còn cách nào khác, chúng tôi tới tìm người.”
“Tìm người?” Ô Hành Tuyết hỏi.
“Ừm,” người phụ nữ gật đầu, vừa tính nói tiếp, “hai đứa con gái của tôi…”
Thì đệ tử tiên môn bên cạnh ho khụ một tiếng, nhắc nhở, “Không cần nhiều lời.”
Thung lũng Đại Bi là một địa danh đầy tà độc, đặc biệt sau khi bị phong ấn thì hầu như không còn người sống, mang tử khí nồng nặc. Toàn bộ khe núi sâu thẳm bọc giữa sương mù đen kịt.
“Trước đây chúng ta đã nói rồi, ở nơi đây gặp người cũng chưa chắc là người,” đệ tử tiên môn nhỏ nhẹ nhắc nhở.
Ô Hành Tuyết rất thính tai, nghe được không thiếu một chữ, bèn chau mày. Lòng chàng bảo câu này thật ra không sai, mấy người bọn họ gồm có một tàn hồn, một xác chết vùng dậy, một tà ma, có mống nào là người đâu.
Chàng giả vờ như không nghe gì, bước tới hỏi, “Nếu các vị tính tìm người thì sao phải ngồi ở đây?”
Đệ tử tiên môn chau mày, sau một lát mới nói, “Trước đây các vị chưa từng tới thung lũng Đại Bi à?”
Đám Ninh Hoài Sam không ở đây, Ô Hành Tuyết thẳng thắn nhận, “Chưa từng.”
Đệ tử tiên môn gật gù, “Thảo nào.”
“Thung lũng Đại Bi đã phong ấn từ lâu, cũng không có mấy người lui tới nên không biết quy tắc cũng không lạ,” đệ tử tiên môn chỉ vào cây cầu kia và nói. “Về đêm mới có thể vào trong thung lũng, khi mặt trời xuống núi, đèn sẽ thắp trên tiên miếu ngoài lối vào thung lũng. Chỉ khi đèn sáng mới sang cầu được, bằng không ai lên cầu cũng mất mạng.”
“Sao lại như vậy?” Ô Hành Tuyết liếc nhìn cây cầu và hỏi.
Người phụ nữ nhỏ nhẹ, “Bên dưới cầu đầy rẫy thứ lổm ngổm.”
“Nếu nơi này đã nguy hiểm đến vậy, đường đến đây lại đặt rất nhiều cấm chế của tiên môn, vậy sao còn có thể đi lạc vào mà cần tìm?” Y Ngô Sinh hỏi.
“Quả thật không phải đi lạc vào,” người phụ nữ lướt nhìn lối vào thung lũng rồi trả lời Y Ngô Sinh. “Mà bị triệu hoán tới.”
Ô Hành Tuyết cảm thấy có tiếng kiếm vang lên bên cạnh mình, bèn quay đầu sang, thấy Tiêu Phục Huyên đang chau mày.
“Có việc gì thế?” Ô Hành Tuyết hỏi.
“Triệu hoán,” Tiêu Phục Huyên thấp giọng nhắc lại. “Trước đây, triệu hoán chỉ xảy ra trong một tình huống duy nhất.”
“Tình huống thế nào?”
“Trời ban danh tự, triệu hoán thành tiên.”
Phần lớn tiên nhân đều từ phi thăng mà thành, rất hiếm có trường hợp ngoại lệ — đó là những người không trải qua quá trình tu hành, từ khi còn bé đã thành tiên. Ở Tiên Đô xưng việc này là “thiên chiếu”, người được “thiên chiếu” triệu hoán thành tiên nhận danh tự trời ban, không thuộc quản lý của Linh đài Thập nhị tiên.
Từ xưa đến nay, trên Tiên Đô chỉ có hai vị như thế, một trong đó chính là Tiêu Phục Huyên.
Nói vậy… tại sao “triệu hoán” mang tính thiên đó lại xuất hiện ở thung lũng Đại Bi?
Tác giả có lời muốn nói:
QAQ
❄︎
Chương 14 ||•|| Chương 16
SHARE THIS:
Loading...
Thượng Tiên 11January 13, 2022In "Thượng Tiên"
Thượng Tiên 10January 12, 2022In "Thượng Tiên"
Thượng Tiên 9January 12, 2022In "Thượng Tiên"
Posted on January 14, 2022Tagged Mộc Tô Lý, Thượng Tiên
POST NAVIGATION
Thượng Tiên 14
Thượng Tiên 16
ONE THOUGHT ON “THƯỢNG TIÊN 15”
Hai says:
December 6, 2023 at 11:13 pm
“Trước đây chúng ta đã nói rồi, ở nơi đây gặp người cũng chưa chắc là người,” đệ tử tiên môn nhỏ nhẹ nhắc nhở.” => chuẩn đấy, 1 tiên, 1 ma( đầu), 1 tàn hồn😂
Like
REPLY
LEAVE A COMMENT
Comment
Reblog
Subscribe
Design a site like this with WordPress.com
Get started
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro