Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. 1987 (3) Làm lành

Tôi khóc mệt thiếp đi đến sáng hôm sau. Tôi đờ đẫn quấn chăn ngồi dậy với hai con mắt sưng húp. Nhớ mang máng chuyện xảy ra hôm qua lòng thấy rối bời. Tôi rúc mình vào trong chăn, vò tóc hối hận: " Aishh. Chết tiệt. Mình phát khùng gì thế không biết. Sao lại nói với cậu ấy những lời như thế. Giờ làm sao mà đối mặt. Phải chi mình uống rượu để có thể đổ lỗi...nhưng...ôi."

Sự khác biệt giữa trẻ con với người trưởng thành nằm ở chỗ trẻ con nếu lỡ làm việc xấu hổ sẽ tìm cách nghỉ học còn người trưởng thành dù ngượng đến mấy cũng gắng cắn răng đi làm, tất cả vì miếng cơm manh áo. Dù tôi đã thốt ra những lời phẫn nộ về công việc, Millie có thể nghe thấy rồi đi mách lẻo với ông chủ hạ bệ tôi, tôi vẫn phải đi làm lãnh nốt tháng lương. Tôi trải tóc, trang điểm nổi bật hơn bình thường coi như che đi một tôi mất kiểm soát hôm qua. Khi cầm đến ống nắm cửa, tôi chột dạ căng thẳng, mong cho Lucas đã đi học nếu giờ gặp mặt cậu ấy chắc tôi đào cả tấc đất chui xuống mới thấy đỡ nhục. May mắn thay tôi không chạm mặt cậu ấy.

Đến quán tôi vẫn thay đồ làm việc như bình thường cho đến lúc buổi chiều. Ba thanh niên ăn mặc xộc xệch kéo vào quán gọi món. 

"Ba burger tôm." Một tên nói nhanh rồi để một số tiền tương ứng lên bàn.

"Tôi xin xác nhận lại đơn hàng của quý khách gồm..." Tôi mỉm cười cẩn thận ghi lại.

"Rồi rồi nhanh lên đói muốn chết đây." Cậu ta gắt gỏng phất tay cắt ngang lời tôi rồi kéo lũ bạn đi vào bạn ngồi.

Tôi nén tiếng thở dài, tự biết hôm nay sẽ là một ngày đi làm đầy mệt mỏi nữa đây. Khi đồ ăn được đem ra chúng bày trò.

"Cái gì thế này ? Ăn như rác vậy. Đây đâu phải đồ tụi này gọi."- Chúng nhổ toẹt miếng bánh ra sàn, hành động rất phản cảm. Câu thanh niên to cao tóc vàng đeo khuyên mang khay đồ ăn đập mạnh xuống mặt bàn trước tôi, hằm hè: "Này, cô giao nhầm đồ ăn cho chúng tôi rồi! Bạn tôi bị dị ứng tôm đấy, sao cô dám cho chúng tôi hamburger nhân tôm !"

Tôi nhìn bánh và kiểm tra lại hóa đơn. Rõ ràng là họ đã gọi ba bánh hamburger nhân tôm, khi chốt món thậm chí đã xác nhận lại. Tôi bình tĩnh giải thích với họ.

"Tụi này gọi bánh nhân gà đâu phải bánh nhân tôm. Có mà cô không không sõi Tiếng Anh nên nghe không ra ấy. Bạn tôi ăn bánh nhân tôm nên giờ đang đau bụng kia kìa. Đền bù đi !"- Nói rồi cậu ta chỉ về hướng bàn có bạn của mình, một câu thanh niên đang gục xuống bàn ôm bụng giả vờ rên rỉ.

Nghe đến câu này là tôi biết lũ này muốn đến đây gây sự. Quán gà của chúng tôi nằm ở một khu phố hỗn tạp đủ thể loại người cho nên khách dạng gì cũng gặp. Bình thường để cho qua chuyện, nhân viên sẽ bấm bụng nhận sai đền bù lại bánh cho khách nhưng tôi hiểu gặp lũ này có lẽ chỉ thay suất ăn khác thôi là không đủ. Xong tôi vẫn giữ phép, nhún nhường làm đúng quy trình: "Rất xin lỗi vì sự bất tiện mà quý khách gặp phải. Tôi sẽ lập tức làm một phần ăn mới đem đến cho mọi người."

"Cô thấy tôi giống ăn xin à mà cần phần ăn mới ? Bạn tôi đang đau bụng vì phần bánh nhân tôm mà cô đem ra kìa ! Làm gì đấy đi. Đưa nó đi bệnh viện, trả tiền thuốc men đi!"- Cậu ta lấn lướt dọa nạt tôi. Theo tiếng của cậu, anh bạn ngồi bàn kia càng rên to hơn.

Những vị khách phía sau bắt đầu xì xào bàn tán, Tom thấy tình hình không ổn liền từ bếp bước ra định can ngăn.

Tôi nhìn lũ thanh niên choai choai, thở dài. Làm nghề phục vụ kiêng kỵ nhất là đôi co với khách, nhẫn nhịn được bao nhiêu thì nhẫn, đó là điều mà chị  Lisa đã dạy tôi. Nhưng con giun xéo mãi cũng quằn, dây thần kinh nhẫn nhịn của tôi đã đứt từ hôm qua rồi! Hôm nãy, lũ cặn bã này tới số với tôi !

"Thực ra tôi nghĩ các cậu không nên ăn bánh nhân gà hay nhân tôm mà nên là nhân xxx. Nhân xxx mới xứng đáng với cái mồm bẩn thỉu của các cậu."- Tôi bình thản thốt ra từng lời.

Cả cửa hàng sốc đứng hình nhìn tôi. Cậu thanh niên trước mặt cũng trợn tròn mắt.

"Lũ chúng mày đâu muốn ăn bánh mà là muốn ăn đòn mới đúng. Mới cắn có miếng bánh chưa cả kịp nuốt sao đã đau bụng đi viện được rồi! Mày hỏi tao trông mày có giống ăn xin không ấy hả? Ôi! Mày còn hạ đẳng hơn cả ăn xin. Ăn xin cũng không vô liêm sỉ, láo toét như chúng mày. Chúng mày là cái lũ trời đánh thánh đâm, đẻ ra thật là *beep* *beep*."

Từ chiếc mồm ngoan tôi biến thành chiếc mỏ hỗn. Cảm tưởng như bao ngôn từ bấy lâu nay phải kiềm nén tôi tuôn cho bằng hết. Mọi người chỉ ngây ngốc nghe tôi liến thoắng câu từ. Thằng con trai nãy ôm bụng kêu đau nghe tôi chửi mà mặt nghệt ra quên cả đau.

Tôi nóng máu xắn tay áo lên đối đầu với thanh niên hầm hố trước mặt: "Cút ra khỏi cái quán này. Nơi này phục vụ khách chứ không phục vụ cho bãi rác như chúng mày. Đã là rác thì nên ở cút ra ngoài bãi phế liệu và tốt nhất là nên vào loại phân hủy chứ đừng tái chế. Đừng tiếp tục sản sinh ra một thế hệ như chúng mày kéo lùi sự phát triển của đất nước.

"Biến ! Không tao gọi cảnh sát hốt chúng mày vị tội gây rối!"- Tôi gào lên.

Lũ thanh niên bị chửi cho không kịp vuốt mặt, nghe tôi quát giật nảy mình, căng mắt lườm nguýt nhưng cũng đành nín nhịn rời đi, trước khi đi còn đe dọa hãy đợi đấy.

Xả được cục tức, tôi thở phào. Bấy giờ mới thấy cả chục ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Tôi vẫn rất điềm nhiên vuốt lại tóc mai, gọi: "Mời khách hàng tiếp theo."

Kết thúc ngày làm việc hôm nay, tôi cảm thấy nhẹ nhàng phơi phớt lạ kỳ. Chắc do trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Trên đường sải bước về nhà tôi lại gặp ba thanh niên buổi chiều, lần này trông chúng ghê gớm hơn vì kéo thêm hai đồng bọn.

"Cô em còn nhớ tụi này chứ ?"- Cậu thanh niên cao to cách đây vài tiếng bị tôi chửi cho như tát nước vào mặt tiến lên dí sát tôi vào ngõ tối.

"Mấy cậu là con trai túm năm tụm ba bắt nạt phụ nữ không thấy hèn à ?"- Tôi khinh bỉ.

"Trong mắt cô tụi này là rác mà. Có gì phải thấy hèn."- Cậu ta phì phèo điếu thuốc nhả vào mặt tôi.

"À, hóa ra cậu cũng tự nhận thức được giá trị của bản thân rồi à." Tôi cũng chẳng kiêng nể gì đáp lại.

" Trông cô xinh đẹp ngoan hiền lắm vậy mà mồm mép chua ngoa quá. Vốn tụi này chỉ muốn xin cô ít tiền viện phí thôi nhưng cô làm tôi đổi ý rồi. Tôi muốn nhiều hơn thế. Cô đoán xem chúng tôi có thể làm trò bẩn thỉu đến mức nào, cùng làm rác tái chế sản sinh một thế hệ mới cho..." Cậu ta vừa nói tay vừa chạm lên tóc tôi, nhưng chưa kịp nói hết câu tay đã bị vặn ngược lại!

"Cậu vừa nói cái gì ?"- Một giọng nói lạnh lùng cất lên.

"Lucas !"- Tôi hét lên. Lucas đứng ngay phía sau cậu thanh niên, tay nắm chặt cổ tay cậu ta, biểu cảm khó chịu.

Bốn đồng bọn xanh mặt liếc nhìn nhau, "Anh ta đứng đó từ bao giờ." Chúng lẩm bẩm.

Cậu thanh niên kia bị vặn tay đau đỏ gay mặt kêu oai oái gọi đồng bọn: "Chúng mày còn ngây ra đó làm gì mau giải quyết nó đi!"

Hội bạn bấy giờ mới luống cuống xông đến nhưng Lucas rất nhanh đẩy thanh niên kia ra trước làm lá chắn nên chúng chẳng dám ra tay.

"Biến khỏi đây đừng bao giờ bén mảng đến gần cô ấy hoặc hôm nay tôi sẽ vặn gãy tay từng người các cậu, chọn đi." Lucas cau mày đe dọa, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người.

Lũ thanh niên đưa mắt nhìn nhau phân vân trong khi bạn của chúng không ngừng kêu oai oái, Lucas càng xiết chặt lực đạo khiến cậu ta đau vã mồ hôi. Không chịu nổi cậu ta phải xuống nước van xin: "Được rồi thả tôi ra đi. Tôi không làm phiền chị ta nữa."

"Xin lỗi cô ấy đi." Lucas tiếp tục ra lệnh.

"Anh nói gì cơ? Chính chị ta đã chửi mắng xúc phạm tụi này sao cần phải xin lỗi." Cậu ta vặc lại nhưng chưa nói hết câu tay lại bị kéo ra phía sau cả người đau đến căng lên, cậu ta hét toáng: "Được rồi, xin lỗi, xin lỗi. Tôi không dám đến nữa. Anh thả tôi ra đi."

"Mai, chị thấy sao?" Lucas quay lưng lại hỏi ý kiến tôi.

"À... được rồi cậu thả họ ra đi." Tôi bối rối lên tiếng sợ gây chú ý cảnh sát lại tóm chúng tôi lên đồn.

Lucacs gật đầu nới lỏng sức tay rồi đẩy mạnh cậu ta ngã dúi về phía lũ bạn. Năm thanh niên bực tức nhìn chúng tôi rồi chạy biến, lần này chúng không còn dám tùy tiện cảnh báo mấy câu như hãy đợi đấy nữa.

Tôi thở phào vì thoát khỏi được mớ rắc rối này. Lucas tiến đến gần tôi nhặt đồ lên hỏi tôi có bị thương ở đâu không.

"Tôi không sao cảm ơn cậu. Nhưng tại sao cậu lại ở đây?"

"Tôi có chuyện muốn nói nên đến đón chị sau khi tan làm, tình cờ phát hiện một đám thanh niên đi sau chị nên tôi đã đuổi theo. Chị và chúng có xích mích gì à?"

"À sáng nay chúng đến quán quấy phá tôi có nói hơi nặng lời ấy mà. Thôi bỏ đi cậu đừng bận tâm." Tôi phẩy tay muốn quẳng câu chuyện nhảm nhí này ra sau lưng.

Lucas thấy tôi nói vậy cũng không tò mò hỏi thêm, chúng tôi im lặng cùng nhau tiến bước về nhà. Cùng sánh bước trên đường đêm tĩnh lặng xong lòng tôi như sóng biển trong cơn bão. Có trời mới biết nội tâm tôi đang hoảng loạn khó xử như nào trước Lucas sau buổi tối thất thố với cậu ấy hôm qua!

Cuối cùng tôi thu hết dũng khí, hạ quyết tâm mở lời trước: " Lucas, chuyện hôm qua tôi..."

"Mai, chuyện hôm qua tôi xin lỗi."

Lucas đã tranh lời nói trước tôi.

"Hôm qua xin lỗi vì đã làm phiền chị."

"À thì..."- Tôi cứng họng.

Hả !? Sao lại đột ngột thay đổi vai vế thế này ?!? Phải là tôi xin lỗi cậu ấy vì đã lỡ lời chứ !

"Mai, tôi xin lỗi vì những rắc rối chị gặp phải khi đến Boston. Là tôi đã ích kỷ không suy nghĩ chu toàn. Để chị phải vất vả chịu những áp lực, tổn thương, tôi thật lòng xin lỗi."- Lucas tiếp tục nói, dáng vẻ áy náy khôn nguôi. Xong rất nhanh, cậu đối diện tôi, giọng điệu vui vẻ: "Nhưng hôm qua khi chị xả từng lời lên tôi như thế tôi vui lắm, Mai. Cuối cùng chị cũng đã thật lòng cho tôi biết nội tâm chị suy nghĩ cái gì. Chắc hẳn chị đã phải dồn nén tích tụ lâu lắm mới phản ứng mãnh liệt như vậy. Từ giờ về sau, bất cứ khi nào chị cảm thấy khó chịu hãy lôi tôi ra chửi mắng thỏa thích nhé đừng cố chịu đựng. Có thể san sẻ ưu phiền với chị, tôi thấy vui lắm ! "

Ớ ơ ơ ? Cái gì đấy ? Sao lại đi xa khỏi quỹ đạo thế này !!!

Tôi đứng ngây như tượng hồn bay phách lạc tưởng mình nghe nhầm. Tôi lắp bắp: " Lucas...cậu không giận tôi à ? Tôi đã nổi nóng nói những lời hằn học như vậy trước mặt bạn bè cậu ? Cậu đáng lẽ phải giận tôi chứ ?"

"Giận ư ? Sao tôi phải giận chị ? Chị phản ứng như vậy là đúng đắn. Là tôi đã mang đến bất hạnh cho cuộc sống của chị. Là tôi sai mà."- Lucas hồn nhiên đáp.

Ối! Cái gì thế này ? Tôi thấy mình còn tội lỗi hơn nữa.

Lucas cúi đầu buồn rầu đáng thương: "Mai, chị nói đúng. Là tôi xáo trộn cuộc sống của chị. Tôi là sự xui xẻo. Tôi xin lỗi."

"Không phải đâu, Lucas ! Không phải đâu !"- Tôi hét lên hoảng hốt dỗ dành.

"Là tôi lỡ lời trong cơn nóng giận. Là lỗi của tôi. Là tôi chưa đủ tài năng nên mới đổ lỗi lên cậu. Lucas, cậu không phải sự xui xẻo gì đâu, thật đấy!"- Tôi cuống lên lấy tay vỗ ngực nhận lỗi tới tấp về phía mình

"Lời nói trong cơn nóng giận mới là lời thật lòng. Chị uất ức như vậy, tôi hiểu mà. Mai, chị không cần cố an ủi tôi đâu."

Tôi há hốc mồm không dám tin vào hình ảnh Lucas trước mặt mình. Cậu ấy có còn là Lucas mét chín, đôi mắt lạnh lùng vừa tẩn lũ choai choai mà tôi từng thấy nữa không ? Sao giờ giống như một chú thỏ trắng ủy khuất đáng thương thế này !? Thà cậu ấy im lặng cắt đứt quan hệ với tôi tôi còn thấy dễ chịu hơn.

Tôi thở dài, cúi đầu kéo tay áo Lucas áy náy lên tiếng: "Lucas, hôm qua do tôi mất kiểm soát cảm xúc nên đã nói lời không phải. Dạo này mọi chuyện không suôn sẻ nên tôi mới nổi cáu vô lý như thế, tôi thành thật xin lỗi nếu đã làm tổn thương cậu. Lucas, cậu nói đúng, thành phố khắc nghiệt này chỉ có tôi và cậu nương tựa vào nhau, chúng ta nên sống hòa thuận bỏ qua những khúc mắc. Chuyện lần này tôi xin lỗi, chúng ta làm hòa được không ?"

Lucas ánh mắt long lanh nhìn tôi, dè dặt hỏi: "Chị thực sự không giận tôi nữa ?"

"Sao tôi giận cậu được. Cậu tốt bụng, lịch sự, tử tế với tôi vậy mà. Là tôi hẹp hòi xấu xa không xứng với lòng tốt của cậu thôi."

Ngón tay Lucas đặt lên môi tôi ngăn tôi nói tiếp ánh mắt buồn buồn:  "Mai, đừng nói vậy. Chị rất tốt. Là tôi chưa đủ tài giỏi giúp đỡ chị. Mai, tôi sẽ nỗ lực hơn nữa để trở thành chỗ dựa vững chắc cho chị, để chị không cần bất cứ tủi nhục nào."

Tôi đảo mắt nhìn chằm chằm ngón tay Lucas đặt giữa môi tôi. Tư thế này rất là ám muội, hai tai tôi đỏ bừng. Lucas chợt tỉnh giấc thu tay về, dịu giọng: "Chúng ta làm hòa. Xí xóa hiểu lầm. Chung sống hòa bình."

"Đồng ý."- Tôi cười ngoắc tay với Lucas.

Trước đây tôi luôn ngại ngùng né tránh Lucas vì cảm thấy giữa tôi và cậu ấy tồn tại một khoảng cách rất xa. Ở mốc thời gian 2014, tôi là con gái của một gia đình trung lưu, được bố mẹ nuôi sống trong nhung lụa vậy mà khi đến đây tôi đã phải đi làm các công việc chân tay đầu tắt mặt tối, vô hình tôi cảm thấy hổ thẹn vì chuyện đó. Cho nên Lucas càng rạng rỡ ưu tú bao nhiêu, tôi càng thấy mình bé nhỏ, tiếc nuối cuộc sống đang sung sướng ở thời gian của mình.

Nhưng sau khi được trút hết nỗi lòng, bức tường ngăn cách tôi dựng lên với cậu như được phá vỡ. Chúng tôi trở nên thân thiết hơn với nhau. Tôi không còn nặng nề chuyện đi làm phục vụ nữa.

"Mai, tôi có cái này muốn đưa cho chị."- Khi về đến nhà, Lucas đưa tôi một tập giấy.

"Cái gì thế ?"- Tôi cầm, mở ra xem.

"Bảng tổng hợp các nhà xuất bản trên nước Mỹ. Những tên được khoanh đỏ là những nhà xuất bản có khả năng cao sẽ nhận bản thảo của chị. Chị hãy thử mở rộng phạm vi gửi bản thảo để tăng xác suất thành công xem sao."

Tôi ngạc nhiên: "Cậu đã làm hết những cái này cho tôi ?"

Để xem được nhà xuất bản nào có phong cách hợp tôi thì Lucas đã phải đọc rất nhiều báo, tạp chí !

"Một chút thuật toán cơ bản thôi. Chị không cần lo."

Bảng được chia ra rõ ràng, tên, địa chỉ, thể loại được yêu thích của nhà xuất bản. Lucas thậm chí còn ghi chú đặc điểm của biên tập viên.

"Cảm ơn cậu."- Tôi xúc động, biết ơn Lucas rất nhiều.

Phải rồi, nếu Boston không có chỗ cho tôi, tôi sẽ tìm kiếm cơ hội của mình ở khắp các bang nước Mỹ. Hành động này tuy có hơi điên rồ, tốn kém nhưng tôi thấy nó đáng để mình thử.

Sau sự kiện bùng nổ cảm xúc ở quán gà, tôi bị quản lý cho nghỉ việc. Nhưng tôi không buồn quá lâu vì Lucas giúp tôi tìm được một công việc mới với điều kiện tốt hơn. Đây là tiệm cà phê của bạn Lucas. Không gian tiệm không quá lớn nhưng thơm ngát, ấm áp. Công việc chỉ bận bịu vào buổi sáng nên tôi lại có dư thời gian tập trung vào sự nghiệp viết lách của mình. Một sáng nọ, khi đang ngồi lật sách tôi nhận được một cuộc điện thoại.

"Xin hỏi đây có phải số của cô Lemon Cranberries không ?"

Tôi ngớ ra một chút để nhớ ra đó là bút danh mới của tôi. "À vâng là tôi đây."

Đầu giây bên kia vọng lại tiếng nói thanh lịch: " Chào cô Crans chúng tôi là ban biên tập của tạp trí Wonderland. Chúng tôi đã đọc bản thảo cô gửi đến và rất hứng thú với dự án truyện: "Mùa hè của ma nữ" cô đã viết. Chúng tôi mong muốn được gặp cô để bàn bạc đến chuyện hợp tác lâu dài, không biết thời gian nào phù hợp với cô ?"

"Chị nói gì cơ ?"- Tôi không dám tin vào tai mình, hỏi lại.

Cô nhân viên lặp lại một lần nữa.

"Tạp trí Wonderland muốn hợp tác với tôi sao ?"- Tôi kích động

" Vâng. Thứ hai tuần sau cô có thời gian không. Chúng tôi muốn gặp cô thảo luận trực tiếp."

"À dĩ nhiên là tôi rảnh rồi! Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu nhỉ ?"- Tôi hít sâu run rẩy qua ống nghe.

"Công ty chúng tôi ở xx,yy Burbank, LA, California."

"Tôi sống ở Boston."- Tôi bặm môi căng thẳng.

"Vậy ư."- Đầu máy bên kia ngập ngừng chừng vài giây sau đó nói tiếp: " Cô hãy sắp xếp thời gian đến đây. Tạp trí chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí đi lại cho cô Crans. Rất mong được gặp mặt cô."

"Tốt quá ! Tôi nhất định sẽ đến !"- Tôi hớn hở cúp máy.

Wonderland là một tập đoàn giải trí danh tiếng của Mỹ. Tập đoàn tập trung vào hoạt động như sản xuất phim điện ảnh, phim hoạt hình, xuất bản tạp chí, đồ chơi cho trẻ nhỏ. Bộ phim hoạt hình "Công chúa lông cừu", "Nữ thần mặt trăng và 7 vì sao", "Hoàng tử bò tót"... tuổi thơ của thế hệ trẻ toàn thế giới chính là những sản phẩm của công ty này.

Wonderland Magazines là tạp chí của chuyên đăng tải các thông tin về phim ảnh, sản phẩm, sự kiện giải trí của tập đoàn. Thu hút sự chú ý của độc giả là mục Wonderland Stories, chuyên mục đăng tải các loại truyện tranh, truyện chữ của nhiều tác giả ký kết hợp tác với tạp chí.

Ôi! Dù tôi có nằm mơ cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến viễn cảnh tôi sẽ có cơ hội làm việc với Wonderland. Tôi đứng ở cạnh cửa sổ hai tay cầu nguyện lòng ngây ngất cảm tạ các vị thần linh. Tối hôm đó tôi chạy đến nhà Lucas khoe tin vui này.

"Chúc mừng chị, Mai !"- Lucas còn vui hơn cả tôi.

"Lucas cảm ơn cậu. Tất cả là nhờ cậu đã động viên tôi gửi những bản thảo ấy đi toàn quốc nếu không tôi chẳng có vinh hạnh này mất."- Hai mắt tôi rưng rưng xúc động.

Lucas vỗ vai tôi khen ngợi: "Mai, chị xứng đáng mà. Chị nên tin tưởng vào năng lực của bản thân. Đừng để lời nói của người khác vùi dập khát khao ước mơ của chị."

"Lucas cậu biết đấy... đôi khi thật khó... thật khó để không bị ảnh hưởng bởi ý kiến bên ngoài...nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu, thật lòng, cảm ơn cậu đã luôn ủng hộ tôi, tin tưởng tôi."- Tôi dang tay ôm lấy Lucas như bạn thân thiết. Trong thế giới tàn nhẫn này đôi khi chỉ cần có một người chịu đứng về phía bạn, cổ vũ bạn thôi đã đủ để bạn có động lực thay đổi cả tương lai. Đối với tôi, Lucas là một người như thế.

Đầu tuần sau đó tôi đáp chuyến bay xuống Los Angeles California. Sắp xếp xong hành lý tôi đi đến trụ sở của Wonderland. Tập đoàn là một tòa nhà to rộng như cung điện. Bên ngoài cổ kính nhưng bên trong lại hiện đại. Các nhân vật hoạt hình tiêu biểu được dựng tượng sáp trang trí ở đại sảnh công ty, áp phích của những bộ phim nổi tiếng được dán trên tường, chiếu ánh đèn chuyên nghiệp. Tôi cứ ngắm nhìn xuýt xoa như lạc vào vũ trụ phim hoạt hình.

"Cô Lemon Cranberries. Rất vui được gặp gỡ. Tôi là Monica Blanchet, người đã trao đổi điện thoại với cô tuần trước."- Một người phụ nữ tầm hơn 30 tuổi, ăn mặc đơn giản, mái tóc cắt ngắn màu vàng ngà đến đón tôi ở đại sảnh, tươi cười giới thiệu.

Tôi lễ phép cúi chào: "Chị Blanchet rất vui được gặp chị."

Monica Blanchet dẫn tôi đi vào thang máy, nhấn nút lên tầng, mời tôi vào phòng làm việc. Phòng làm việc của Monica bày biện giản đơn không kém phần tinh tế, bản thảo chất đầy trên bàn làm việc. Monia mời tôi một ly cà phê nóng sau đó chị ngồi ghế, quy củ bàn chuyện:

" Trước khi bắt đầu thì hẳn Lemon Cranberries là bút danh của cô. Cô có thể cho tôi biết tên thật để tiện xưng hô không ?"

" Tôi tên Mai Alison. Chị gọi tôi là Mai cũng được."- Tôi điềm đạm giới thiệu

" Cô Alison có thể dành thời gian đến đây là một niềm vinh hạnh với chúng tôi. Hẹn gặp cô ngày hôm bày tôi muốn thảo luận với cô về tập truyện ngắn cô đã gửi chúng tôi. Truyện " Mùa hè của ma nữ" là một bộ truyện có ý tưởng mới lạ, đặc sắc, phong cách phù hợp với thể loại công ty chúng tôi đang hướng tới. Sau khi cân nhắc, bộ phận công ty thấy loại truyện này rất có tiềm năng để chuyển thành phim hoạt hình."

" Chuyển thành phim hoạt hình ạ !?"- Tôi ngạc nhiên trước quyết định này.

" Đúng vậy."- Monica mỉm cười. " Là loại phim hoạt hình dài tập với thời lượng ngắn. Đây là thể loại chúng tôi đang thử, vừa hay đề tài của cô phù hợp. Tuy nhiên đó chỉ là kế hoạch thôi. Chúng tôi trông chờ vào độ phổ biến của truyện chữ nhiều hơn. Truyện chữ thành công thì xác suất chuyển thể thành phim hoạt hình càng cao."

Câu chuyện " Mùa hè của ma nữ" hay còn có tên cũ " Ma nữ tóc dài" tôi viết kể về hồn ma nữ sinh vất vưởng ở một trường cấp hai. Ma nữ tên Jane và cô không nhớ được lý do mình chết nên cô cứ đi lang thang quanh quẩn trong trường trung học trêu đùa các bạn học. Jane rất buồn bã vì không có ai chơi với cô. Mỗi mùa tốt nghiệp nhìn học sinh ra trường Jane đều ao ước. Vài năm trôi qua, có một nhóm bạn với khả năng tâm linh có thể thấy Jane, Jane kết bạn với họ, nhóm bạn cùng nhau trải qua một mùa hè cấp hai vui vẻ với những chuyến phiêu lưu. Khi mùa hè năm lớp 9 đến khoảnh khắc chia ly chuẩn bị xảy ra, Jane biết được sự thật về cái chết của bản thân. Cô nàng từng bị bạn bè bạo lực học đường áp lực đến kiệt quệ nhưng không ai chịu giúp đỡ, Jane bị bạo lực đến chết. Nhóm bạn của cô khi biết được sự thật này đã vạch ra kế hoạch trả thù người từng bạo lực Jane, giúp cô được thanh thản siêu thoát.

Monica đọc lại bản thảo của tôi một lần nữa, vẻ mặt hài lòng: " Tôi mong cô có thể viết chi tiết hơn về những chuyến phiêu lưu của họ. Khắc họa tình bạn đẹp, mang nhiều yếu tố giáo dục hơn bởi đối tượng khán giả chúng tôi hướng đến là trẻ nhỏ. Chúng tôi dự định sẽ đăng tải bản truyện chữ lên tạp chí Wonderland vào tháng 11 này. Cô Alison hãy chỉnh sửa lại ngôn từ cho tốt hơn nhé."

" Cảm ơn chị. Tôi sẽ cố gắng hết sức."

" Nếu không còn thắc mắc gì thì đây là hợp đồng thỏa thuận của chúng ta. Tôi chờ mong vào nội dung hoàn chỉnh của cô."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro