TO HIM TO ME 1
- Author: 6226331359.lofter.com
- Trans: Nhà số 23 khu Beika 2 - Mộc Mã Trang
Chúc các bạn sắp thi đại học mọi điều tốt đẹp nhất.
Truyện gốc 1.5w+ từ
Chúc mọi người xem truyện vui vẻ
00.
Tên tôi là Emi Miyano, và Shuichi Akai là cha tôi. Tôi không có mẹ.
01.
Về phần tại sao tôi không cùng họ với cha mình, rất nhiều người đã hỏi điều này từ khi tôi còn nhỏ. Lúc bắt đầu có nhận thức, tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng đến khi hiểu chuyện hơn, tôi nhận ra đây dường như là một truyền thống gia đình. Cô tôi họ Sera, chú tôi họ Haneda, cha tôi họ Akai, ba anh em mang ba họ, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tôi là hậu bối với tên họ thứ tư.
Thế nhưng với số đông, điều này xem chừng quá rắc rối để hiểu. Ngày còn nhỏ, tôi từng cố gắng giải thích truyền thống kia với tất cả mọi người, nhưng sự tập trung của họ dường như luôn bị chuyển hướng, thay vì hiểu giùm cho lý do tôi đã kể, họ lại tiếp tục thắc mắc, "Vậy thì tại sao ba anh em của cha bạn cũng không cùng họ với nhau?"
Tôi rất khổ não, vậy nên sau này mỗi khi ai hỏi, tôi đều nói vì tôi không phải do cha mình sinh ra. Mọi người nghe vậy đều nhìn tôi thông cảm, còn tôi thì nhún vai, và cái này thì không thành vấn đề.
Điều này nghe có vẻ thái quá, nhưng có Chúa mới hiểu nó tiết kiệm cho tôi biết bao nhiêu lời giải thích dư thừa. Thẳng thắn mà nói, ngay chính tôi còn nghi ngờ liệu mình có phải là con gái ruột của Akai Shuichi hay không, bởi vì ngoài tên họ khác biệt, tôi cũng không giống ông ấy chút nào. Tôi có mái tóc ngắn màu nâu và đôi mắt xanh như hồ nước, nước da của tôi là màu trắng lạnh điển hình của người Âu Mỹ, chẳng ra đâu vào đâu nếu đặt cạnh Akai Shuichi. Nghiêm túc mà nói, khi tôi đứng cùng với Akai Shuichi, có lẽ không ai nghĩ rằng tôi là con gái của ông ấy. Nhưng tôi vẫn tin rằng trên người mình nhất định có dòng máu của gia tộc Akai. Dù sao thì tôi và bà nội cũng trông giống nhau như mẹ con ruột thịt, nếu nhìn nhận theo hướng này thì Akai Shuichi mới là con nhặt được ấy, đúng chứ?
02.
Là một cô gái 14 xuân xanh, dường như tôi có rất nhiều lắng lo không phù hợp với lứa tuổi. Lại nói, con gái thời nay hoặc là gái ngoan lo học hành, hoặc là xinh đẹp mới biết yêu, dù thế nào cũng có không ít người đang trong giai đoạn nổi loạn mà có mối quan hệ không tốt với cha mẹ của họ. Và tôi dường như đã trực tiếp giải cứu Akai khỏi tất cả những rắc rối ấy.
Tôi có thành tích học tập xuất sắc. Ngay từ năm lớp 3, một giáo viên đã đề nghị Akai cho tôi vào thẳng trường cấp 3 hoặc đại học, nhưng Akai đã từ chối, và nói cứ để tôi từng bước đi lên. OK, tôi không có hứng thú với danh hiệu thiên tài, tôi cũng không cự tuyệt cuộc sống đi học bình thường.
Và mặc dù tôi đã quen với việc nhận được những lời tỏ tình, nhưng thẳng thắn mà nói, tôi gạt bỏ chúng, tôi nghĩ có lẽ mình khó bị thu hút bởi những chàng trai cùng lứa tuổi. Nếu nói về mẫu người lý tưởng thì Akai có khi sẽ là hình tượng tôi tìm kiếm trong tương lai.
Còn chuyện bất hòa với bố mẹ, thực ra tôi rất khó có cơ hội như vậy. Cha tôi quá bao dung tôi, ông luôn dịu dàng lại chừng mực xa cách. Trong ký ức của tôi, ông ấy luôn tồn tại ở một nơi xa xôi và đáng tin cậy. Trong ấn tượng của tôi, dường như ông chưa bao giờ dành cho tôi những lời khen ngợi hay tình cảm quá mức, cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh với tôi. Lần duy nhất là do khi làm bài kiểm tra sinh học, tôi đã bối rối do chứng sợ máu và chỉ vừa đủ điểm qua.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Akai sẽ nổi giận với mình vì chuyện điểm chác, bởi lẽ ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến điểm số của tôi. Hồi nhỏ, có lần muốn thử sự nhẫn nại của ông, tôi cố ý chỉ đạt 30 điểm trong kỳ thi, cha vẫn dịu dàng cười với tôi và nói rằng mình sẽ không tức giận. Tôi cảm thấy thật cụt hứng.
Lần này, ông ấy im lặng, nhưng tôi biết ông thực sự tức giận. Có lẽ tôi đọc được vẻ buồn bã trên khuôn mặt ông ấy, tôi chưa bao giờ thấy một Akai Shuichi như vậy.
"Tại sao con chỉ đạt điểm đậu môn giải phẫu học?"
"Không có lý do gì. Con hơi sợ dao mổ và côn trùng." Tôi thấy ông vẫn im lặng sau khi nghe câu trả lời của tôi, tôi hơi bối rối, nhưng không muốn để lộ ra. Tôi bình tĩnh lại, giả vờ thoải mái mà nói: "Ai cũng có chỗ chưa giỏi, có lẽ con cũng vậy. Con không thích hợp với mấy môn này."
Tôi thấy ông ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn nhìn thấu tôi, một lúc lâu sau ông mới nói: "Ai cũng có thể dở, nhưng con thì không."
Đó là lần đầu tiên ông ấy đặt yêu cầu với tôi, và lẽ ra tôi phải cố gắng hết sức để đáp ứng kỳ vọng của ông ấy đối với mình. Nhưng một cơn tức giận không tên đột nhiên dồn nén trong lồng ngực tôi, ông ấy không hiểu gì cả, tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy, tôi cố gắng kiềm chế cơn giận của mình nói: "Ba, giống như không thể yêu cầu một người mù cầm súng bắn tỉa, cũng không thể bắt người sợ máu đến xây xẩm mặt mày phải cầm dao mổ."
Nhưng ông ấy chỉ rời mắt khỏi tôi và bước qua trong im lặng.
Nhìn bóng lưng ông một mình hút thuốc ngoài ban công, tôi cảm nhận được sự bất lực và thất vọng của ông đối với tôi. Tôi sợ máu, sau này tôi sẽ không thể dấn thân vào bất kỳ ngành nghề nào liên quan đến giải phẫu sinh học, ông ấy đều biết cả. Tôi muốn hét vào mặt ông, nhưng tôi đã dừng lại, và chỉ giận dữ chạy lên lầu.
Thời kỳ nổi loạn của Miyano Emi đã đến như hứa hẹn. Tôi nằm trên giường với đống suy nghĩ hờn dỗi ngổn ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro