Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHIÊN NGOẠI 2+3

Phiên ngoại 2:
.

.

- Thế Huân

Mẹ Ngô nhẹ nhàng đi đến bên cậu con trai nhỏ đang mải miết xem một bộ phim hoạt hình trên tivi, khẽ đưa tay xoa đầu thằng bé không nén nổi một tiếng thở dài.

- Dạ mẹ?

Cậu nhóc vội tắt màn hình, ngước đôi mắt to tròn ngoan ngoãn đợi mẹ nói.

- Con phải thật bình tĩnh nghe mẹ nói

Mẹ Ngô xót xa căn dặn con trai, chỉ sợ lời mình nói sau đây sẽ khiến con trai đau lòng mà khóc òa. Thế Huân gật gật đầu lo lắng nhìn mẹ.

- Sáng mai chúng ta phải trở về Hàn Quốc sinh sống rồi.

- Mẹ???

Thế Huân sững người, tiếng nói vừa rồi của mẹ vô cùng dịu dàng nhưng đối với cậu lại y như sét đánh bên tai. Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Lộc đột nhiên hiện ra trong tâm trí khiến trái tim nhỏ bé của Thế Huân như bị bóp nghẹt, há miệng ra thở nhưng hô hấp vẫn vô cùng khó khăn.

Mẹ Ngô vươn tay lau những giọt nước mắt nóng hổi trên mặt con trai, cắn môi nói:

- Mẹ cũng vừa mới biết. Công ty ba con thông báo đột ngột quá khiến ba cũng bất ngờ. Tiểu Huân, con mau sang nói với Lộc Hàm, mẹ ở nhà chuẩn bị đồ đạc một chút.

....

Lộc Hàm ngồi trước bàn học, ánh mắt vui thích dán chặt vào bình thủy tinh trước mặt, miệng cong cong nở nụ cười rạng rỡ. Nhẹ nhàng di tay đếm đếm xem có bao nhiêu hạc giấy bên trong.

Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở khiến cậu có chút giật mình, đưa mắt nhìn ra ngoài liền phát hiện Thế Huân đang thở hồng hộc đứng đó. Vội chạy ra lo lắng hỏi Thế Huân:

- Huân Huân, sao vậy??? Ai bắt nạt em??

- Tiểu Lộc... - Thế Huân giây phút nhìn thấy Lộc Hàm không hiểu sao trái tim lại đau nhói, cố cất giọng run rẩy nói với anh - Sáng mai Huân Huân phải về Hàn Quốc rồi, phải xa Tiểu Lộc rồi.

Lộc Hàm ban đầu còn tưởng Thế Huân trêu mình, sau nhìn lại khuôn mặt tèm lem nước mắt của cậu em nhỏ mới hốt hoảng hỏi lại:

- Huân Huân nói thật sao??

- Thật! - Thế Huân đưa tay lên dụi mắt, vô cùng yếu ớt đáp lời.

- Huân Huân...

Lộc Hàm nghĩ đến việc không còn được gặp Thế Huân nữa đột nhiên sợ hãi, toàn thân không nhịn được mà run rẩy từng cơn. Sau đó không hiểu sao liền nổi giận, vừa khóc như mưa vừa hướng Thế Huân gào to:

- Huân Huân nói dối!! Huân Huân đáng ghét!! Không cho Huân Huân đi!!

....

Đêm trước ngày gia đình Thế Huân chuyển đi, mẹ Lộc cho Lộc Hàm sang nhà Thế Huân ngủ. Trước đó còn căn dặn Lộc Hàm: "Hàm Hàm ngoan, không được khóc lóc bắt em Huân ở lại. Trước khi Thế Huân đi nhất định phải tươi cười tiễn em. Để sau này mỗi khi nhớ về con Thế Huân liền sẽ nhớ đến nụ cười con tặng em. Có hiểu không?". Khi ấy Lộc Hàm còn chưa hiểu, nhưng vẫn thút thít gật đầu đồng ý, lời mẹ chưa bao giờ sai cả.

Nằm trong căn phòng dán chi chít những ngôi sao phát sáng, Lộc Hàm vươn tay muốn bắt những ngôi sao kia, nghiêng đầu hỏi Thế Huân:

- Huân Huân, tại sao em dán nhiều sao vậy?

- Mẹ nói mỗi ngôi sao là một điều ước. Khi ước điều gì dán ngôi sao lên tường điều ước sẽ thành hiện thực.

Thế Huân buồn bã cười, nắm chặt lấy tay Lộc Hàm đặt bên cạnh. Lộc Hàm liền xòe tay sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mềm của cậu em nhỏ.

- Vậy hai ngôi sao to nhất kia là hai điều ước lớn nhất sao??

- Đúng a~

- Huân Huân ước gì thế?

Thế Huân ngập ngừng định nói nhưng sau cùng lại thôi, chỉ lắc đầu cười:

- Mẹ nói nếu nói ra sẽ không linh nghiệm.

- A vậy sao?

Lộc Hàm đưa mắt nhìn lại những ngôi sao một lần nữa. Sau đó đôi mắt vô thức từ từ khép lại. Trong giấc mộng xinh đẹp đã mơ thấy Huân Huân nói sẽ không rời đi nữa, sẽ mãi ở bên cạnh Tiểu Lộc.

Lộc Hàm vĩnh viễn không biết rằng điều ước của một trong hai ngôi sao ấy là dành cho cậu.

Ngày ấy Thế Huân bắc ghế leo lên cao, vươn tay dán ngôi sao đầu tiên lên tường sau đó chắp tay cúi đầu nói:

" Ước cho gia đình con sống thật mạnh khỏe, hạnh phúc. Bố mẹ luôn luôn vui vẻ và ở cạnh Huân Huân thật lâu"

Lấy từ trong túi nhỏ ngôi sao thứ hai kiễng chân dán lên, đan tay vào nhau ước, giọng nói đã nhỏ hẳn đi so với lúc trước, hai gò má cũng đột nhiên đỏ hồng:

"Ước mai sau lớn như ba ba có thể lấy Tiểu Lộc làm vợ. Suốt đời ở bên cạnh Tiểu Lộc"...

.................................

Phiên ngoại 3.

.

- Oh Sehun!! Có biết hôm nay phải đi ăn mừng ngày kỷ niệm 6 năm thành lập nhóm không?? Kéo anh lên đây làm gì??

- Muốn anh trả lời câu em hỏi 26 năm trước.

- Cái gì?? 26 năm trước?? @@

- Phải! Là lúc em 4 tuổi, lúc chúng ta lần đầu gặp nhau đó. Em đợi 26 năm rồi anh còn chưa trả lời!

- Câu gì? Em mau hỏi đi! Anh nhất định sẽ trả lời a~

- "Bạn nữ xinh đẹp có muốn làm vợ Huân Huân không?"

.

.

.

- OH SEHUN!!! TÔI KHÔNG PHẢI CON GÁI!!!!!!!

.

.

.

___TOÀN VĂN HOÀN____

Phù! Chúc mừng anh Lộc đã nói ra được cái câu kìm nén suốt 26 năm trời *Tung hoa* *Tung hoa* Chúc anh cùng chồng sống đến răng long đầu bạc, cháu con đầy đàn. ( Được người ta cầu hôn còn bày đặt "soang troảnh" =))))

Thật ra có rất nhiều điều muốn nói sau khi viết xong truyện này nhưng không hiểu lúc này câu chữ bay đi đâu hết TT^TT
Trang wordpress của mình đây nhé https://cucaingaoduong.wordpress.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #exo#hunhan