3 LẦN GẶP GỠ, CẢ ĐỜI YÊU ANH - HUNHAN - 6
Không ngờ Valentine năm nay lại là một ngày đầy nắng, Lộc Hàm ngồi trong lớp vừa cắn bút vừa đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ thơ thẩn ngắm trời.
Nghĩ vẩn vơ không hiểu sao năm nay lại để ý tới Valentine, mọi năm đến ngày này đều cho rằng nó không phải ngày dành cho mình vì căn bản anh không hề nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ lo học và chơi đã tưởng hết thời gian. Nhưng năm nay thì khác ...
Không biết tại sao cả ngày chỉ nghĩ đến Ngô Thế Huân, nghĩ đến cái thằng nhóc không biết trên dưới ấy chẳng có gì là lạ, cái làm Lộc Hàm tự xấu hổ với chính bản thân mình là chỉ cần nghĩ đến Thế Huân tim lại tự giác đập loạn, mặt cũng vì thế mà đỏ hồng lên. Lộc Hàm không ngốc đến nỗi không hiểu cảm giác của mình đối với Thế Huân là gì, hơn sáu tháng ở bên cạnh Thế Huân, sáng thức giấc mở mắt ra, người anh nhìn thấy đầu tiên là cậu ta, đi học cùng đi chung xe bus, đến lúc tan học cũng là Thế Huân đến trước cổng trường đợi anh về cùng. Ngày ngày tiếp xúc với Thế Huân nhiều như thế không những không cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn có chút mong chờ, đứng trước cậu ta không hiểu sao lúc nào cũng cảm thấy bối rối.
Lúc đầu Lộc Hàm còn cho rằng do bị Thế Huân bắt nạt nhiều quá thành quen nên mới có phản ứng kì lạ như vậy, nhưng dần dần những cảm xúc của anh bộc lộ ngày một rõ ràng hơn khiến anh bắt đầu nhận ra tình cảm của mình và có lẽ cũng nhờ cái lần Thế Huân cứu anh một tháng trước.
***Hồi tưởng của Lộc Hàm ***
Hôm ấy, Đỗ An lại mắc lỗi nên giảng viên bắt cậu ta ở lại lau dọn lớp, không ngờ Lộc Hàm đang định đi về thì bị cậu ta kéo lại nhờ vả "Lộc Hàm yêu dấu, giúp tớ lau đi, hôm nay tớ hẹn với Kim Liên đi xem phim, không thể thất hứa được, cô ấy đang chờ tớ kia kìa", Lộc Hàm đưa mắt nhìn theo hướng Đỗ An chỉ quả nhiên thấy cô bạn gái của cậu ta đang đứng ngó nghiêng xung quanh, xem chừng rất sốt ruột đành gật đầu đồng ý. Đỗ An mừng rỡ cầm tay Lộc Hàm bắt lấy bắt để, sau khi cảm ơn rối rít liền xách cặp đi thẳng.
Lộc Hàm thở dài lôi điện thoại trong túi ra nhắn cho Thế Huân một tin, không quên kèm theo icon khóc ròng "Tôi phải ở lại quét lớp, cậu về trước đi TT^TT" . Tin nhắn vừa gửi đi mấy giây đã thấy bên kia nhắn lại "Anh đang ở phòng nào?". Lộc Hàm không hiểu Thế Huân định làm gì nhưng cũng trả lời " Nhà C phòng 402". Sau đó không thấy tin nhắn nào nữa, Lộc Hàm tiếp tục thở dài lấy chổi ở góc lớp ra sức quét, trong lòng thầm mắng chửi tên bạn trời đánh Đỗ An.
- Anh lại mắc lỗi gì hả? - Từ ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói mà thoạt nghe Lộc Hàm đã biết chủ nhân của nó. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng, y như rằng thấy Thế Huân đang dùng dáng vẻ ung dung đi vào.
- Bảo cậu về trước đi còn gì.
- Anh bảo thì em phải nghe sao?
Thế Huân nheo mắt nhìn Lộc Hàm miệng nửa cười nửa không. Lộc Hàm tức đến không nói được gì liền quay ngoắt đi tiếp tục công việc quét dọn. Không ngờ mới quét được hai, ba nhát thì bị một bàn tay giành lấy, Lộc Hàm ngạc nhiên nhìn Thế Huân chưa kịp hỏi đã nghe cậu ta nói:
- Nhìn anh quét ngứa mắt thật, ra kia ngồi đi.
Nói xong Thế Huân trực tiếp đẩy anh qua một bên. Nhìn dáng vẻ chăm chỉ làm việc của cậu ta, Lộc Hàm có chút buồn cười, mọi ngày đều bày ra điệu bộ công tử nhà giàu, lạnh lùng khinh người nay phải còng lưng quét dọn trông chẳng hợp chút nào. Hay là nhân cơ hội này chụp một bức ảnh làm kỷ niệm, nghĩ là làm, Lộc Hàm cố nén cười giơ điện thoại lên chụp liền ba, bốn cái, đang định vào bộ nhớ xem lại ảnh thì bỗng bóng đèn trên đầu chớp nháy liên tục, không những thế còn phát ra âm thanh rè rè nghe rất đáng sợ. Lộc Hàm từ từ ngẩng đầu lên nhìn...
Choang!
Ngay khi tiếng nổ đầu tiên vang lên Lộc Hàm đã thấy mình nằm gọn trong lòng Thế Huân, không hiểu cậu chạy đến ôm anh từ lúc nào, hơn nữa tấm lưng rất rộng quay về phía bóng đèn che cho Lộc Hàm vì vậy mà anh hoàn toàn không bị thương.
- Thế Huân? - Lộc Hàm cuống quýt nhìn lên, Thế Huân nhận thấy không còn nguy hiểm nữa mới từ từ buông anh ra, ánh mắt nhìn anh lo lắng hỏi:
- Có bị thương không?
Lúc này Lộc Hàm mới để ý bên má phải của Thế Huân đang chảy máu, có lẽ là bị mảnh vỡ của bóng đèn bắn vào. Anh sợ đến tái mặt, vội vàng tìm trong balo băng cá nhân. Sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng lôi ra được một mẩu nhỏ, luống cuống dán băng lên mặt Thế Huân nhưng máu trên mặt không hề có dấu hiệu ngừng chảy, ngược lại còn chảy ra nhiều hơn.
Lộc Hàm mặt méo xệch, sớm tự trách mình, tất cả là tại anh, vì cứu anh nên Thế Huân mới bị thương, tại sao anh không thể bảo vệ bản thân được chứ? Làm sao đây?? Thế Huân chắc đau lắm!! Nghĩ quanh quẩn không biết từ lúc nào nước mắt đã rơm rớm, Lộc Hàm nhìn Thế Huân mếu máo:
- Huhuhu , làm sao bây giờ?...huhu, không cầm được máu, Thế Huân à, làm thế nào bây giờ??..
- Này, em còn chưa thèm khóc anh khóc cái gì chứ?
Sehun bối rối nhìn người trước mặt đang tèm lem nước mắt, lại còn bám áo cậu mà lảm nhảm, ai nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ cậu giở trò bắt nạt anh mới đúng.
- Sẽ để lại sẹo đó...huhu
- Đừng khóc nữa, em không sao mà.
Lộc Hàm cảm thấy đầu mình được người ta vỗ nhè nhẹ bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé, cuối cùng vẫn là Thế Huân dỗ dành anh mặc dù người bị thương là cậu. Không hiểu sao lúc ấy cảm thấy thật tốt, chỉ muốn được nép mãi trong lòng Thế Huân như thế, vô cùng an toàn, vô cùng hạnh phúc.
***Kết thúc hồi tưởng ***
Sau lần ấy Lộc Hàm bắt đầu nảy sinh thói quen dựa dẫm vào Thế Huân, khi nào gặp điều gì sợ hãi lại nghĩ ngay đến cậu ấy, lúc nào cũng muốn Thế Huân quan tâm đến mình. Cũng vì thế mà dần dần nhận ra tình cảm của mình với Thế Huân, không đơn giản là thích, đã sâu đậm đến mức yêu rồi.
Phát hiện này khiến Lộc Hàm thật sự sợ hãi, anh biết xã hội không chấp nhận thứ tình yêu như vậy, quan trọng hơn anh sợ Thế Huân sẽ xa lánh mình. Không biết bao nhiêu câu hỏi đã khiến Lộc Hàm thức trắng đêm
Nếu Lộc Hàm nói anh thích Thế Huân cậu ấy sẽ trả lời như thế nào?
Có sợ hãi mà nói từ chối thẳng thừng không?
Hay đơn giản là dành cho anh ánh mắt khinh thường?
Lộc Hàm thực sự không dám nghĩ tiếp. Valentine năm nay sẽ như mọi năm thôi.
Một hồi chuông đột ngột vang lên kéo Lộc Hàm ra khỏi dòng suy nghĩ, anh vội thu xách vở nhét vào cặp rồi lững thững đi ra cồng trường, lòng tự hỏi không biết Thế Huân đã đến đón anh chưa?
- Lộc Hàm!
Bỗng sau lưng có tiếng gọi, Lộc Hàm xoay người đưa mắt nhìn thì thấy một cô gái mặc váy hoa vẫy tay với mình. Nhận ra bạn cùng lớp Lộc Hàm liền đứng lại chờ cô ấy đi tới.
- Lâm Nhã, có chuyện gì vậy?
- Lộc Hàm, thực ra... mình...
Lâm Nhã nghe Lộc Hàm hỏi chợt ấp úng, khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng nhìn thấy nụ cười của người con trai trước mắt.
- Cần mình giúp gì sao? - Lộc Hàm nghiêng mặt nhìn Lâm Nhã khiến cô càng thêm bối rối.
- Mình...mình là có chuyện, a...có thứ cần đưa...
Lâm Nhã nói dứt lời lập tức lấy từ trong cặp một hộp quả có hình trái tim đặt vào tay Lộc Hàm.
- A...cái này là...- Lộc Hàm ngơ ngác hết nhìn hộp quả rồi lại nhìn Lâm Nhã.
- Lộc Hàm! - Lâm Nhã đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đối diện nói liền một hơi - Mình thực sự rất thích cậu. Làm bạn trai mình đi!!
Lộc Hàm thoạt đầu ngạc nhiên tròn mắt nhìn, sau đó luống cuống không biết phải từ chối ra sao, cuối cùng đang định mở miệng trả lời thì bỗng thấy Thế Huân từ cổng trường đi tới, mặt hầm hầm không khác gì hung thần hiện hình. Lộc Hàm có dự cảm không lành liền xoay người định chạy nhưng mới chạy được hai bước liền bị người kia giữ lại.
Lộc Hàm trong lòng khóc ròng, không hiểu Thế Huân tức giận chuyện gì mà mặt mày lại xám xịt như vậy? Tự hỏi không biết có liên quan đến anh không?
- Thế...Thế Huân. - Lộc Hàm đang định hỏi xem xảy ra chuyên gì thì đột nhiên món quà trên tay bị Thế Huân giật đi mất, sau đó cậu ta đặt hộp quà vào tay Lâm Nhã rồi nắm chặt cổ tay anh lôi đi. Lộc Hàm chỉ kịp ơ một tiếng đã bị kéo ra ngoài đường.
Lộc Hàm bước thấp bước cao chạy theo người kia, đến thở cũng không ra hơi mà cổ tay bị lôi kéo đau nhức vô cùng. Đột nhiên lại nghĩ, vào ngày lễ tình nhân thằng nhóc này tỏ ra buồn bực như vậy chẳng lẽ đi tỏ tình bị con gái nhà người ta từ chối chăng? Nhưng mà... mình bị đưa đi đâu thế này?
- Thế Huân, cậu nói gì đi chứ? Mệt quá, đi chậm thôi ... tại sao hôm nay chúng ta không đi xe bus mà lại đi bộ? Mà con đường này có chắc về đến nhà không? Sao lại hoang vu không có một bóng người thế này?? Thế Huân à, hình như cậu đi nhầm đường rồi, bình thường xe bus không có đi đường...A!
Lộc Hàm đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên bị Thế Huân ấn vào tường, hốt hoảng tròn mắt lên nhìn bộ mặt đầy âm khí của Thế Huân.
- Tiểu Lộc!
Thế Huân bỗng gọi anh như vậy làm trái tim Lộc Hàm khẽ rung lên. Đã bao nhiêu năm rồi anh mới lại được nghe hai tiếng này, có cảm giác người đang đứng trước mặt anh là cậu nhóc Huân Huân ấm áp của ngày ấy.
- Gì cơ?
- Lần sau không được nhận quà tỏ tình của bất kì ai khác.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thế Huân, Lộc Hàm có chút khẩn trương hỏi lại:
- Tại sao?
- Bởi vì chỉ được nhận quà của em thôi.
Câu nói của Thế Huân khiến Lộc Hàm khựng lại, trái tim anh không hiểu vì sao bỗng đập liên hồi, anh có thể hiểu đây là lời tỏ tình không? Thế Huân không đợi anh hỏi thêm, lập tức lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ hình vuông nhẹ nhàng đặt vào tay Lộc Hàm.
Lộc Hàm bối rối nhận lấy hộp quà, tay run đến nỗi không đủ sức mở quà ra, rốt cục chỉ biết cúi gằm mặt không dám nhìn Thế Huân.
- Tiểu Lộc - Thế Huân đột nhiên cúi xuống thì thầm vào tai anh - Huân Huân thích Tiểu Lộc.
Lộc Hàm sững người, cảm thấy hô hấp như ngưng trệ, tim đập nhanh đến nỗi không điều khiển được nhịp thở, chân cũng bủn rủn không đứng vững cuối cùng khuỵu xuống. Rất nhanh, Thế Huân vòng tay qua eo Lộc Hàm đỡ lấy anh, Lộc Hàm đang tính nói cảm ơn thì đột nhiên môi bị người ta chiếm lấy.
Lần đầu tiên trong đời Lộc Hàm trải qua cảm giác này, không ngờ lại ngọt ngào đến vậy, hạnh phúc như đang len lỏi từng ngóc ngách trong tim anh. Lộc Hàm khẽ nhắm mắt, tay túm chặt ngực áo Thế Huân đến nhăn nhúm.
Sehun siết chặt lấy Lộc Hàm, kéo sát khoảng cách giữa hai người, chợt thấy Lộc Hàm khẽ nhíu mày, dường như hô hấp của anh đã bắt đầu khó khăn, cậu mới luyến tiếc rời bờ môi kia , trước khi rời ra còn khẽ liếm nhẹ vài cái.
Lộc Hàm được giải phóng liền thở hổn hển, mặt lúc này đỏ bừng bừng như bị lửa thiêu. Tự cảm thấy rất mất mặt, lúc này còn bày ra bộ mặt thỏa mãn nữa!! Thật muốn chết mà!
- Tiểu Lộc có thích Huân Huân không?
Thế Huân bỗng nhiêng đầu, mắt khẽ chớp chớp nhìn anh hỏi. Lộc Hàm mười ba năm trước cũng thế, bây giờ cũng vẫn vậy, đều không cưỡng lại được bộ dạng cún con đáng yêu đó của Thế Huân, tim đập càng lúc càng nhanh cuối cùng hét lên ba tiếng : "Cậu chết đi!!", sau đó xoay người bỏ chạy.
Lộc Hàm chạy mãi cuối cùng cũng đến được một bến xe bus, loay hoay một lúc mới lên được xe. Ngồi trên xe tựa đầu vào cửa kính mà tâm trạng vẫn chưa ổn định lại được, cảm thấy vừa hoang mang lại vừa hạnh phúc. Hoang mang, lo sợ không biết đây có phải sự thật không, hạnh phúc vì tình cảm của mình hóa ra không phải đơn phương.
Huân Huân thích Tiểu Lộc...
Huân Huân thích Tiểu Lộc....
AAAAA, tại sao giọng Thế Huân cứ mãi vang lên trong tâm trí anh thế này, Lộc Hàm lắc lắc đầu, ngay khi ngẩng lên đã thấy sắp về đến nhà, vội vã khoác balo chạy đến cửa xe.
Chiếc xe di chuyển chậm lại rồi dừng trước bến gần nhà, Lộc Hàm như người mất hồn xuống xe, chầm chậm bước từng bước.
Thật may Thế Huân chưa về, nếu gặp cậu ấy nữa không biết sẽ còn xấu hổ ra sao. Lộc Hàm không suy nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình, còn thận trọng khóa cửa lại. Sau khi xác định đã an toàn mới nhẹ nhàng lôi hộp quà nhỏ từ trong balo ra, tim không nhịn được lại đập từng hồi mạnh mẽ.
Lộc Hàm nín thở đưa tay mở nắp hộp quà, bên trong là một chiếc dây chuyền có mặt đá là chữ "H" nhìn đẹp vô cùng, mới nhìn đã biết đây là dây chuyền đôi, có lẽ Thế Huân đã giữ lại một chiếc rồi. Nghĩ đến đây lại không nén nổi một nụ cười hạnh phúc, Thế Huân nhìn bình thường lạnh lùng vậy mà không ngờ cũng biết mua những thứ lãng mạn đến thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro