3 LẦN GẶP GỠ, CẢ ĐỜI YÊU ANH - HUNHAN - 19
Thời điểm đi ra ngoài liền thấy ba chiếc xe ô tô đỗ trước cửa kí túc xá, băn khoăn không hiểu có bảy người đi tại sao phải dùng nhiều xe đến vậy. Hỏi ra mới biết thì ra đội ngũ quay phim đã đến nơi từ sáng, nhưng xe gặp mưa tuyết đã bị hỏng hai chiếc, cần mang xe đến đón họ về. Haiz cái thời tiết này!
Thấy hai người đi ra, anh quản lý chạy đến giúp cất hành lý vào cốp:
- Hai cậu ngồi chung một xe luôn đi, bốn đứa nhóc kia cũng chia đều ra hai chiếc xe rồi. Ba xe mà, ngồi thế này cho thoải mái.
- Vâng.
Luhan vui vẻ gật đầu, kéo thằng nhóc bên cạnh lên chiếc xe đầu tiên ngồi. Cảm giác rộng rãi này đúng là rất dễ chịu. Đột nhiên cảm thấy phấn chấn liền quay sang hỏi Sehun:
- Chúng ta đi quay ở đâu vậy?
Sehun vừa dùng tay đóng cửa vừa trả lời:
- Là trên núi tuyết, Luhan, anh có thích tuyết không?
- Em thì sao??
- Thích.
- Vậy anh cũng thích!
Luhan ngước lên nhìn Sehun, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, khóe mắt nhăn tít lại khiến người đối diện không tự chủ được cúi xuống hôn lên môi anh một cái sau đó còn tham lam ôm anh vào lòng. Luhan xấu hổ vội vã đẩy Sehun ra, nhỏ giọng trách móc:
- Còn có người lái xe nha, em làm gì vậy?
- Kệ người ta đi, chú ấy không quan tâm đâu. - Sehun vẫn dính chặt không buông làm người kia không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết cúi gằm che đi bộ mặt đỏ như say rượu của mình.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, thoáng một cái đã rời khỏi thành phố mang theo cái ẩm ướt xa lạ, tuyết đưa hơi lạnh chầm chậm phả vào cửa kính tạo thành những mảng trắng loang lổ như bị những đứa trẻ nghịch ngợm dùng màu sáp bôi vẽ lên.
Luhan chống cằm đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, không hiểu sao nhớ đến Bắc Kinh, hình như mùa đông ở nơi mình từng sống không có lạnh lẽo như ở đây. Nghĩ đến lại buồn man mác, không biết mẹ sống có thực sự tốt hay không? Nhiều lần gọi điện về hỏi lúc nào cũng nhận được câu trả lời y như vậy: " Mẹ khỏe lắm! Nhà mình không có việc gì! Yên tâm được rồi!". Đã có lúc tự vấn bản thân, không biết mình đến Hàn Quốc có phải một quyết định ích kỷ không, nhưng suy cho cùng ngày ngày ở bên mẹ bày ra bộ dạng đau buồn mới khiến bà ấy thất vọng...
- Lại suy nghĩ cái gì? - Sehun quay sang vừa lúc thấy người bên cạnh thất thần dán mắt lên cửa kính, không kìm được đau lòng lập tức đem đối phương kéo về phía mình.
- Không có gì - Luhan khẽ cười, nhận ra mình vừa rồi đã suy nghĩ quá lâu rồi. Đưa tay nhéo nhéo mặt thằng nhóc đang cau mày kia nói - có lẽ phải vài tiếng nữa mới tới nơi, xem chút gì giải trí đi. Anh có đem theo Ipad này!
Nói xong cúi đầu lấy từ trong balo ra một chiếc máy tính bảng, nhanh chóng khởi động.
- Em muốn xem gì? - Vừa di tay không ngừng vừa hớn hở hỏi người bên cạnh. Sehun lười biếng dựa vào thành ghế tùy tiện nói:
- Gì cũng được.
- Vậy vào mấy Page của fan nha!
Luhan không hiểu sao đột nhiên kích động, hưng phấn nhấn vào màn hình máy tính, sau đó giơ lên khua khua trước mặt Sehun:
- Nhìn này!! Clip do fan làm, gọi là Hunhan moment a~
- Haha, anh còn xem cái này nữa? - Sehun bật cười, đoạt lấy chiếc máy tính bảng từ tay người kia, không chần chừ nhẹ nhàng nhấn nút play.
Ngay lập tức tiếng nhạc êm ái vang lên khắp xe, màn hình máy tính cũng chuyển thành những hình ảnh vô cùng lãng mạn. Ba phút đầu là những cảnh hai người thân thiết với nhau ở sân bay, lúc nào cũng nắm chặt tay không buông, thỉnh thoảng anh còn kiễng chân thì thầm gì đó vào tai cậu. Hai phút sau là loạt ảnh hai người thân mật ôm nhau trong suốt thời gian diễn ra Olympic Idol, quả thật chỉ cần không có việc gì làm lại dính lấy nhau như hình với bóng. Có cảm giác như đang mặc kệ thế giới xung quanh vậy.
- Cái này, có hơi... - Luhan thoáng chốc đỏ mặt, đưa tay che che màn hình phía trước - không ngờ đều bị quay lại.
Trái lại Sehun dường như rất hứng thú, quay qua cười híp mắt với Luhan, sau đó thở dài phán một câu:
- Tiểu Lu, nhìn đi, toàn do anh chủ động lao vào em trước.
- Cái gì? - Luhan trừng mắt, giật lại chiếc máy tính xoay xoay màn hình tua lại từ đầu sau đó rất hăng hái chỉ tay vào những cảnh bị Sehun ôm. - cái này rõ ràng em chủ động kéo anh, cái này nữa, còn cả cái này,...
Thấy người trước mặt nói đến không ngừng được, chân tay cũng theo đó mà khua khoắng loạn xạ không còn cách nào khác đành gật đầu chịu thua:
- Được rồi, được rồi. Là do em chủ động, anh chỉ đứng yên hưởng thụ thôi.
- Cũng, cũng...không phải >"<
Luhan chột dạ cuống quýt tắt clip đi, sau đó nhanh nhẹn kéo xuống dưới. Ngay lập tức dòng chữ fanfic rất lớn hiện ra trước mắt:
- Sehun, em đã bao giờ đọc fanfic chưa? - Lén lút nhìn người bên cạnh sau đó lí nhí hỏi.
- Chưa!
- Vậy à? - Luhan mím môi cố che giấu sự thất vọng - anh có đọc vài truyện, đều là đau lòng muốn chết, tại sao kết thúc lại không cho chúng ta ở bên nhau? Hết bị ung thư rồi lại bị xe đâm, cuối cùng toàn là anh chết trước em a! Thật bất công >''<
- Ngu ngốc - Sehun thở dài vô lực nhìn Luhan đang thương tiếc cho cái người không có thật trong chuyện kia. Sau đó duỗi chân chậm rãi nói - Là vì anh không có đọc fic kết thúc vui vẻ, thử đọc fic "...." hoặc "...." hay "...." xem sao.
Sehun vừa dứt lời không khí trong xe đột nhiên rơi vào im lặng. Im lặng đến nghe rõ mồn một tiếng thở đang lan tràn. Người lái xe cũng cảm thấy rờn rợn vội liếc mắt nhìn vào chiếc gương phía trước, chỉ thấy hai cậu thiếu niên kia đang ngây ngốc tròn mắt nhìn nhau.
- Sehun, sao em nói chưa bao giờ đọc fanfic??
- ....
- Rõ ràng là có đọc, lại còn biết nhiều như thế.
- .....
- Này! Sao không nói gì hết?? Muốn anh tự sinh tự diệt sao???
- Luhan.
- Gì?? Gì cơ??
- Em buồn ngủ. Khi nào tới nơi gọi em dậy.
- Oh Sehun!!!!
Luhan không cam tâm nhìn người kia từ từ nhắm mắt lại, hận không thể dùng chiếc máy tính trên tay đập vào cái bản mặt đểu giả của Sehun. Thở hắt ra một cái, tức giận cầm máy tính nhấn nút thoát khỏi page, sau đó lang thang vào mấy trang tin tức cập nhật thông tin. Bỗng ánh mắt dừng lại trên một dòng chữ in đỏ khá nổi bật: "Tổ trưởng tổ sản xuất âm nhạc Lee Jangwook (thuộc SM) xin thôi việc. Liệu ai sẽ là ứng cử viên sáng giá cho vị trí này?"
Vội vã lướt qua nội dung bài viết, không hiểu sao trong lòng có chút lo sợ, nhưng bài báo lại không hề nhắc đến tên anh. Luhan thở phào đưa tay vuốt nhẹ lồng ngực đang phập phồng. Suy đi tính lại một hồi quyết định quay sang hỏi thằng nhóc đang giả chết bên cạnh:
- Sehun, là em làm đúng không?
- Hửm? - Sehun không thèm nhìn đến chỉ ư hử hỏi lại.
- Không nói cho anh được sao?
Sehun từ từ mở mắt, trái tim thoáng chốc đã mềm nhũn trước giọng nói mang theo chút ấm ức của người kia, không đành lòng thấy bộ dạng thất vọng của Luhan liền ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt anh nói:
- Ừm, em nhờ ba can thiệp.
- Có nhất thiết phải ra tay nặng như vậy không?
- Tiểu Lu - Sehun thở một hơi nặng nhọc, kéo gương mặt Luhan lại gần mình nhẹ giọng nói - Chỉ cần bảo vệ được cho anh, những vấn đề khác em không quan tâm. Vì thế nên anh cũng đừng nghĩ cho người khác quá nhiều, không phải đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình sao?
Luhan chớp mắt nhìn kĩ người đối diện, nghe cậu ấy nói như vậy liền thấy vô cùng cảm động. Thực ra tất cả những việc cậu ấy làm đều là vì anh, hai năm trước như thế, hiện tại cũng vậy, luôn không muốn anh phải chịu bất kì uất ức nào. Bỗng nhiên thấy sống mũi cay xè, dù biết đàn ông nhất định không được yếu đuối nhưng vẫn là không kìm nén được.
Sehun nhìn người trước mặt khóc đến động tâm, thương xót vươn tay ra lau nước mắt cho anh, nhưng bàn tay vừa khẽ chạm lên khuôn mặt kia chiếc xe đột nhiên nảy lên dữ dội.
Rầm!
Sau khi đâm vào tảng tuyết nằm lưng chừng núi, người lái xe bị chệch tay lái, loạng choạng đâm tiếp vào lan can chắn giữa mặt đường và vực núi trước mặt. Trời lúc này tối đen như mực, ánh sáng mờ nhạt của đèn ô tô không đủ sức soi rọi khoảng không gian phía trước. Hai chiếc xe đằng sau nhận thấy có sự chẳng lành cũng vội vã phanh lại.
Từ phía sau truyền đến một tiếng vỡ rất lớn.
Cửa kính sau lưng Luhan bỗng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, miếng kính sắc nhọn theo đà lao về phía anh, Luhan hốt hoảng mở trừng mắt, toàn thân đông cứng không cử động nổi.
- Luhan!!
Sehun nhào đến kéo Luhan xoay người anh vào trong, lấy thân mình chắn những miếng kính đang lao về phía anh. Vì thế đầu bị va đập dữ dội vào cửa kính, từng mảnh kính cắm sâu vào da đầu khiến máu túa ra không ngừng được. Ngay lập tức rơi vào hôn mê, cả người vô lực buông thõng.
- Sehun!
Luhan kinh sợ nhìn người trước mặt thân thể đầy máu, đôi mắt cậu ấy đã nhắm nghiền, đầu thoáng cái đã trượt ra khỏi cửa kính xe.
- Con mẹ nó, xe không điều khiển được nữa! - Người lái xe đột nhiên gầm lên một tiếng, - Xe không phanh nổi rồi, cậu mau nhảy ra ngoài đi!!
- Nhưng còn cậu ấy! - Luhan cuống cuồng ôm lấy Sehun, cố sức kéo cậu ấy tránh xa cửa sổ đang kề sát vách vực kia, hướng người lái xe đang chuẩn bị nhảy ra ngoài mà cầu xin - Giúp tôi cứu Sehun!! Xin chú! Giúp tôi!
- Tôi còn chưa muốn chết!
Người lái xe rống lên một câu, sau đó cấp tốc đưa chân đạp cửa xe lao ra ngoài.
Chiếc xe vẫn lao đi với tốc độ chóng mặt, cánh cửa bên phải liên tục ma sát với lan can bên đường tạo thành những tiếng rít rất chói tai.
- Sehun, tỉnh dậy đi!! Chúng ta cùng nhau thoát khỏi đây! Xin em đấy Huân Huân! Tỉnh dậy đi!!
Luhan ôm chặt lấy người con trai đang mê man kia, liên tục gào khóc van xin cậu ấy nhưng dù thế nào đôi mắt kia vẫn nhắm nghiền. Cật lực kéo Sehun về phía cửa bên trái nhưng chiếc ô tô liên tục xóc nảy khiến chính anh còn không đứng vững, theo đà đổ dồn về bên phải.
Một tiếng rít nữa vang lên. Xe đâm phải một ụ tuyết giữa đường, cửa xe bên phải đột ngột bị bung ra, chiếc xe cũng đổ nghiêng về bên phải. Sehun lúc này đang tựa vào cửa xe lập tức bị rơi ra bên ngoài, Luhan hoảng hốt, cuống quýt ôm lấy Sehun giữ lại. Lúc này chỉ cần anh buông tay là cậu ấy sẽ rơi xuống vực sâu trước mặt, thật sự sợ hãi đến không thở nổi.
- Có,...có ai không? Cứu...
Luhan há miệng cố gọi người giúp nhưng tiếng nói dường như bị cơn mưa tuyết chặn lại, yếu ớt vang lên rồi lại tắt lịm.
Sehun à. Không sao đâu. Anh sẽ bảo vệ em.
Nhất định bảo vệ được em.
Cánh tay giữ Sehun bỗng chốc mỏi nhừ, lại bị những mảnh kính vụn đâm vào có cảm tưởng từng khớp, từng khớp một đang nứt ra. Luhan cắn chặt răng, dùng hết sức kéo Sehun vào bên trong, chỉ mong có sức nặng ở bên trái, chiếc xe sẽ không nghiêng nữa.
Từng chút một nhích vào trong, sau đó gồng người xoay Sehun về phía bên trái, đẩy cậu ấy vào trong.
- Tốt rồi Sehun ah, mang được em vào rồi.
Luhan mừng đến phát khóc, quên mất chính bản thân mình cũng bị những miếng kính đâm chằng chịt trên người.
Rầm!
Bỗng chiếc xe bị xịt lốp, toàn bộ thân xe dập mạnh một cái, Luhan đột nhiên bị trượt chân, ngã ngửa về phía sau, cả người văng khỏi xe. Hốt hoảng bám lấy thành vịn nhưng bàn tay đầy máu trơn tuột, vô lực rơi vào khoảng không gian sâu hun hút phía dưới. Thoáng chốc biến mất trong màn đêm tăm tối.
Sehun à...
.
.
Hứa với anh...
.
.
Thay Tiểu Lộc sống thật tốt...
Trời đất vô tình nhuộm một màu đen bi thương. Tuyết trắng rơi lại sáng trưng cả một khoảng không gian rộng lớn.
Giữa màn tuyết trắng xóa, thiếu niên nằm đó, bàn tay khép hờ như đang nhẹ nhàng đón những bông hoa lạnh băng hững hờ đáp xuống. Máu chảy nhuộm đỏ vùng tuyết trắng tinh phía sau tựa như đóa Mạn Châu Sa đang kiêu hãnh bung nở, vô cùng diễm lệ.
"Mạn Châu Sa, một ngàn năm hoa nở, một ngàn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử"...
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro