Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Từ Tư Triết không hiểu nổi, tại sao Quan Dực mỗi ngày đều ở trước mặt hắn làm bé ngoan uống thuốc nhưng những vết thương trên người cậu lại lâu lành như vậy, thậm chí ngay cả nơi tư mật cũng giảm sưng cực kỳ chậm.

Hắn cau mày, suy nghĩ một hồi, quyết định gọi cho Ngô Niên Bách.

"Sao?" Bên kia truyền đến âm thanh.

Từ Tư Triết hắng giọng một cái, "Hỏi anh chuyện này."

"Nói đi."

"Sao thuốc anh đưa hiệu quả chậm vậy?" Hắn hỏi.

Điện thoại bên kia trầm mặc một lát, sau đó Ngô Niên Bách hỏi: "Có uống thuốc đúng giờ không?"

"Có." Từ Tư Triết khẳng định nói, "Mỗi ngày em đều nhìn cậu ta uống. Đã qua một tuần rồi mà vết tích trên người cậu ta vẫn còn, tuy có mờ đi đôi chút, nhưng mà tốc độ này cũng quá chậm đi."

Hắn hỏi: "Anh đưa thuốc gì vậy?"

"..."

Ngô Niên Bách trầm mặc một lát, hỏi ngược lại: "Cậu xác định cậu ấy có nuốt xuống à?"

"..." Lần này đến phiên Từ Tư Triết trầm mặc.

Hắn đúng là có trong coi Quan Dực uống thuốc, nhưng mỗi lần nhìn thấy Quan Dực bỏ thuốc vào miệng bắt đầu uống nước hắn liền rời đi, đương nhiên cũng không biết Quan Dực cuối cùng có nuốt thuốc xuống không nữa.

"Không thể nào." Hắn nói.

"Tại sao không thể?" Ngô Niên Bách hỏi.

Bởi vì cậu ấy sợ đắng, cũng sợ đau.

Từ Tư Triết nghĩ như vậy.

Nhưng sau đó hắn phát hiện câu nói vừa rồi của mình có bao nhiêu nực cười, lúc trước hắn trong kỳ phát tình đối xử với Quan Dực thô bạo như thế, nhưng Quan Dực cũng không bỏ đi, nếu Quan Dực có thể chịu đựng cảm giác đau đớn, sao có thể không nhịn được mùi thuốc chứ?

"Em hiểu rồi." Hắn cúp điện thoại rồi tiến vào phòng.

Từ sau khi Quan Dực nương nhờ ở nhà hắn không chịu rời đi, phòng ngủ của Từ Tư Triết liền biến thành của Quan Dực.

Hắn cầm thuốc đứng ở cửa, hít sâu nhiều lần, không ngừng tự nói với bản thân phải tỉnh táo, sau đó gõ cửa một cái.

Rất nhanh, Quan Dực mở cửa.

Cậu ngẩng đầu, trong mắt có chút kinh hỷ, "Sao ạ?"

Từ Tư Triết đưa thuốc cho cậu, "Uống thuốc."

"Nhưng..." Omega hơi kinh ngạc.

Nhưng bây giờ đâu phải giờ uống thuốc đâu.

Nhưng cậu cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhận thuốc đi vào phòng.

Từ Tư Triết đưa ly nước, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Quan Dực.

Đúng như dự đoán, Quan Dực tuy rằng nhanh nhẹn uống thuốc nhưng lại không chịu uống nước, cậu dừng động tác, khó hiểu mà nhìn Từ Tư Triết, dùng ánh mắt hỏi thăm Từ Tư Triết sao vẫn chưa ra ngoài, dù sao vào lúc này của mấy ngày trước, Từ Tư Triết đã sớm xoay người đi ra.

"Uống nước." Từ Tư Triết nói.

Quan Dực miễn cưỡng uống một hớp nước.

Từ Tư Triết nhìn cậu, cũng đứng bất động.

Cách một phút sau, hắn khẽ cười một tiếng, "Đắng không?"

Quan Dực cứng người, ôm ly nước luống cuống nhìn Từ Tư Triết.

"Thuốc tan trong miệng nhất định là rất đắng ha." Từ Tư Triết khẽ cười một tiếng, sau đó bước về trước.

Hắn mới vừa giơ tay lên, Quan Dực lập tức lùi về sau, chạy thật nhanh đến phòng vệ sinh phun thuốc ra ngoài.

Từ Tư Triết đi tới cửa phòng vệ sinh, mặt không đổi sắc cùng omega nhìn nhau.

Quan Dực có chút sợ thần sắc hiện tại này của hắn, chậm chạp không dám đi về phía trước, ép người vào bồn rửa tay sau lưng.

Từ Tư Triết không nhìn đến sự van xin trong mắt cậu, lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm cậu đến cùng là muốn làm gì, một tuần sau mời cậu rời đi, đến lúc đó cậu có khỏe lại hay không cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa."

Cách một phút, hắn đột nhiên cười một tiếng.

Cả người Quan Dực run rẩy theo tiếng cười của hắn.

"Tôi quên mất, trình độ chữa bệnh của quý phủ, loại bình dân như tôi không bì nổi." Từ Tư Triết nhìn Quan Dực, từng câu từng chữ nói:

"Vậy đành phiền ngài hiện tại lập tức."

Quan Dực nghe thấy câu này liền vội vàng tiến lên nắm ống tay áo Từ Tư Triết, "Em không đi."

"Em không muốn uống thuốc." Cậu sợ Từ Tư Triết bỏ thêm những thứ thuốc khác vào đó.

"Không quan trọng, mời cậu rời đi." Từ Tư Triết trả lời cậu, nói xong cũng tính đi ra ngoài.

Quan Dực rũ mắt, cậu dùng lực cắn môi một cái.

Sau đó mở miệng nói: "Em không uống thuốc tránh thai."

"Hôm đó em không có uống thuốc tránh thai, em gạt anh, em chỉ giấu nó trong miệng, anh vừa đi em liền phun thuốc phun vô cầu rồi."

Quan Dực giống như không nhận ra được bốn phía đột nhiên nồng đặc tin tức tố của alpha, lập lại lần nữa, "Em không có uống thuốc, em chắc chắn sẽ mang thai."

Cậu ngẩng đầu nhìn Từ Tư Triết, "Từ Tư Triết, anh không thể đuổi em đi, chúng ta đã kết hôn rồi, chúng ta đều đã đánh dấu lẫn nhau, em là omega của anh."

Vừa dứt lời, nắm đấm trong nháy mắt rơi vào bên tai cậu.

Quan Dực bị hành động của Từ Tư Triết dọa đến mặt mày tái nhợt, nhưng cậu vẫn quật cường nói: "Anh không thể đuổi em đi."

Từ Tư Triết cắn chặt răng, tàn bạo nói: "Quan Dực, chừng nào cậu mới chịu buông tha cho tôi?"

"Năm đó là tôi mắt mù mới đi thích cậu, cũng là tôi xui xẻo bị trúng kế mới phải cưỡng ép đánh dấu cậu, tôi có lỗi với cậu, nhưng mà tôi cũng đã trả giá rồi, cậu buông tha cho tôi đi, được không?" Giọng Từ Tư Triết mang chút thống khổ, "Tôi không nên theo đuổi cậu, cũng không nên đánh dấu cậu, tôi dẫn cậu đi làm phẫu thuật tiêu ký, được không?"

"Tôi sai rồi, tôi hối hận rồi."

Quan Dực nghe đến câu nói sau cùng của Từ Tư Triết, hai chân đột nhiên mất khí lực, cậu vô lực ngồi phịch xuống sàn, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói vừa nãy của Từ Tư Triết.

Anh ấy hối hận rồi.

Anh ấy hối hận đã thích mình, cũng hối hận đã đánh dấu mình.

Từ Tư Triết dường như không nhận ra được tình trạng của Quan Dực, tiếp tục lẩm bẩm nói: "Mẹ tôi chết rồi, cha tôi hiện tại cũng không rõ tung tích, cậu còn muốn tôi thế nào nữa?"

Đôi mắt hắn đỏ bừng nhìn Quan Dực, "Lần đó tôi cũng là bất ngờ người ta bị hại, tôi bị ép đánh dấu cậu, tôi biết đánh dấu của mình đã phá huỷ cậu, nhưng tôi đã chịu báo ứng đủ nhiều rồi, cậu đừng tiếp tục làm liên luỵ đến người vô tội khác nữa."

"Một thời gian nữa tôi sẽ dẫn cậu đến bệnh viện, nếu mang thai thật thì chúng ta phá đi."

Từ Tư Triết nói: "Tôi sẽ đi làm phẫu thuật xóa ký hiệu."

"Sau đó chúng ta cũng sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa."

"..."

Quan Dực dựa vào gạch sứ lạnh lẽo, lúc Từ Tư Triết sắp rời đi, mở miệng, "Trễ rồi."

"Từ Tư Triết, đã trễ rồi..."

Từ Tư Triết dừng bước, xoay người nhìn cậu, "Cái gì?"

Quan Dực ngẩng đầu, đuôi mắt đỏ hồng với sắc mặt trắng bệch mà nhìn alpha của mình.

"Tất cả mọi người đã biết em bị một alpha tên Từ Tư Triết đánh dấu rồi, không có gia tộc nào lại muốn một omega đã bị người khác ký hiệu, dù em có làm phẫu thuật tiêu ký cũng chẳng được gì."

Từ Tư Triết không phản đối, "Trong nhà cậu cưng cậu như vậy, nhất định sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề này."

"Đứa con."

"Cái gì?" Từ Tư Triết dừng lại.

"Em đã sinh cho anh một đứa rồi."

"Là một bảo bảo omega, một tuổi. Lúc con đầy tháng em đã tổ chức một bữa tiệc mừng." Quan Dực giương mắt, "Không ai không biết Quan Dực em có một cậu nhỏ omega."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro