Chương 35
Đến hậu kỳ mang thai, bụng Quan Dực lớn đến kinh ngạc. Từ Tư Triết mỗi lần nhìn thấy người yêu ở trong phòng khách vòng tới vòng lui liền cảm thấy run sợ trong lòng, tâm lý chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngày bé con sinh ra, người lớn trong nhà đều chạy đến bệnh viện.
Hôm ấy, Từ Tư Triết cực kỳ bình tĩnh, khi Quan Dực bắt đầu đau bụng, hắn đầu tiên là tỉnh táo gọi điện cho bệnh viện, sau đó ôm Quan Dực lên xe, chạy tới bệnh viện. Đến bệnh viện, lầng quầng một trận, Quan Dực được đẩy vào phòng sinh.
Khi mọi người chạy tới, Từ Tư Triết đang ngồi trên ghế trước cửa phòng sinh.
Thần Chu vốn định trấn an con trai vài câu, lại phát hiện Từ Tư Triết căn bản không cần. Hắn thậm chí còn chủ động trấn an cha mẹ Quan gia.
Sự bình tĩnh của Từ Tư Triết bị đánh vỡ ngay khắc cửa phòng sinh mở ra, hắn đột nhiên đứng lên, chóp mũi đổ mồ hôi, âm thanh khô khốc hỏi: "Bác sĩ, bà xã nhà tôi sao rồi?"
Bác sĩ gỡ khẩu trang, "Người lớn và em bé đều bình an."
Từ Tư Triết thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy bác sĩ nói, "Chúc mừng mọi người, ngài Quan thuận lợi sinh hạ một đôi long phượng thai."
Anh trai là một alpha, em gái là một beta.
Tiếp đó Quan Dực được đẩy ra khỏi phòng sinh.
Từ Tư Triết nhìn Quan Dực trên giường bệnh, chân mềm nhũn, suýt quỳ gối ngay cửa phòng sinh.
Sắc mặt Quan Dực tái nhợt, nhưng cậu vẫn cong mắt nở nụ cười, "Tư Triết, Quân Cảnh có thêm một em trai em gái."
Từ Tư Triết nắm chặt tay Quan Dực, "Khổ cực em rồi."
Omega nhẹ nhàng nắn nắn lòng bàn tay đối phương, "Đau chết em rồi." Cậu kéo Từ Tư Triết lại gần, nói bên tai hắn: "Tư Triết, đừng khóc."
Quan Dực cười với alpha nói: "Cuốn sổ viết tên kia của anh, lại có thể phát huy công dụng rồi."
Alpha cúi thấp đầu hít mũi, không trả lời Quan Dực.
Quan Dực cũng không vội, yên tĩnh đợi Từ Tư Triết điều chỉnh tâm tình.
Qua một hồi.
Từ Tư Triết đỏ mắt, "A Dực."
Quan Dực nhìn hắn.
"Anh yêu em."
Quan Dực hôn tay Từ Tư Triết, "Em cũng yêu anh nha."
Mọi người kịch liệt thảo luận một hồi, long phượng thai anh trai alpha tên Quan Lạc Đồng, em gái beta tên Từ Duyệt Uyển.
Từ Quân Cảnh vô cùng hiếu kỳ với hai em bé này, từ lúc hai ba ba ôm em trai em gái về nhà, bé thường nằm nhoài trên xe trẻ em nhìn hai đứa.
"Cha!" Từ Quân Cảnh hiện tại hơn hai tuổi, đã nói được không ít, bé bi bô hỏi Từ Tư Triết, "Khi nào em trai em gái thức vậy? Con muốn chơi với mấy em!" Nói xong, còn không đợi cha mình mở miệng liền chạy vào phòng khách.
Từ Tư Triết đang xếp quần áo của em bé, nghe Từ Quân Cảnh nói thì ngừng động tác.
Từ Quân Cảnh chạy về phòng bé, trong tay cầm theo mấy món đồ chơi, "Đồ chơi của con."
Từ Tư Triết nở nụ cười, nhu giọng nói: "Em trai em gái còn nhỏ, vẫn chưa thể chơi những món đồ chơi này, Quân Cảnh phải kiên trì chờ các em lớn lên nha."
"Đang nói gì vậy?" Quan Dực đi vào, "Cơm chín rồi."
"Đi thôi, đi ăn cơm." Từ Tư Triết vỗ vỗ đầu nhỏ của Từ Quân Cảnh, sau đó cười nói với Quan Dực: "Quân Cảnh định đem đồ chơi của mình dâng cho em trai em gái chơi."
Quan Dực nghe vậy cười cười.
Một nhà ba người ngồi ăn cơm, Từ Quân Cảnh cầm muỗng nhỏ trong tay từng ngụm từng ngụm ăn cơm, Quan Dực và Từ Tư Triết câu được câu không trò chuyện.
"Con ăn xong rồi, con có thể đi nhìn em trai em gái không?" Từ Quân Cảnh giơ cái chén rỗng cho hai ba ba xem, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy mong đợi.
Quan Dực xoa đầu bé, "Đi đi, đừng làm em thức giấc là được."
Từ Quân Cảnh gật gật đầu, từ trên ghế nhảy xuống, điên cuồng lao đến giường em trai em gái.
"Tuần sau cử hành hôn lễ." Từ Tư Triết đột nhiên nói, hắn ngước mắt nhìn Quan Dực, trong mắt tràn đầy ý cười, "Có căng thẳng không?"
Quan Dực gắp một đũa đồ ăn vào chén Từ Tư Triết, "Con cũng sắp ba tháng rồi, có hồi hộp căng thẳng gì cũng đã hết sạch."
Từ Tư Triết nghe lời này cũng không phản bác, chỉ cười cười.
Đúng như dự đoán, trước lễ cưới một đêm, Quan Dực hồi hộp ngủ không yên.
Cậu xoay người, mặt đối mặt với Từ Tư Triết.
Alpha hình như đã ngủ, hoàn toàn không có cảm giác lo lắng căng thẳng giống cậu.
Quan Dực có chút bất mãn chọt chọt chóp mũi Từ Tư Triết, sau đó nhẹ giọng nói: "Sao anh không căng thẳng."
Cậu nhìn chăm chú vào Từ Tư Triết, nhìn một lúc, nhớ tới lời mình nói với Từ Tư Triết lúc ăn cơm tuần trước, Quan Dực bĩu môi, bất mãn mà nhẹ nhàng lật người.
Lập tức, Quan Dực nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười kiềm nén.
"Đồ ngốc." Từ Tư Triết thấp giọng nói, "Không phải nói không căng thẳng hả?" Hắn duỗi tay ôm eo Quan Dực.
Quan Dực xoay người, "Không phải anh ngủ rồi à?"
"Lừa em đó." Từ Tư Triết niết má Quan Dực, "Căng thẳng đến nỗi ngủ không được?"
Quan Dực nhếch miệng, "Ừm."
Từ Tư Triết xoa đầu Quan Dực, sau đó hôn trán cậu, giọng hắn mang theo ý cười ôn nhu, "Căng thẳng cái gì, đã ở bên nhau lâu vậy rồi."
Quan Dực ôm eo Từ Tư Triết, ủi ủi ngực hắn.
"Giống như con heo nhỏ." Từ Tư Triết nói.
Hai người tán gẫu, Từ Tư Triết không ngừng vỗ nhẹ lưng Quan Dực, dỗ Quan Dực trong ngực như đang dỗ hai bé con, nghe giọng nói dịu dàng của đối phương, dần dần chìm vào ngủ.
Nhận thấy người trong ngực đã ngủ, Từ Tư Triết dừng động tác trên tay, hắn dựa vào ánh trăng âu yếm nhìn gương mặt Quan Dực, cúi đầu hôn nhẹ một cái.
"Ngủ ngon."
"Bảo bối của anh."
Ngày hôm sau, không ít người đến dự tiệc cưới.
Hai người Từ Tư Triết và Quan Dực mặc âu phục giống nhau, nắm tay nhau đi vào đại sảnh.
Dọc đường đi, có mẹ Quan dựa vào vai ba Quan rơi lệ, có Thần Chu đỏ mắt, cũng có Ngô Niên Bách không màng xa xôi tới chung vui, còn có một vài người quen biết hai người, bạn bè thân thuộc.
Đại khái là bầu không khí rất cảm động, Từ Tư Triết nhịn không được cũng đỏ cả vành mắt.
Đến lúc trao nhẫn, Quan Dực lo lắng đến ngón tay cũng run, cậu run run cầm nhẫn, ngước mắt nhìn Từ Tư Triết, âm thanh có chút nghẹn ngào hỏi: "Anh có nguyện ý đeo lên không?"
Nói xong câu đó, Quan Dực cảm thấy có hơi kỳ, cậu lại nói: "Anh có nguyện ý đi cùng em cả đời không?"
Trong mắt cậu tràn đầy mong đợi, đem những lời cất giấu trong lòng cân nhắc hồi lâu mới nói ra.
"Cùng em mãi bên nhau, về sau cãi nhau, chúng ta cũng không tách ra."
Cậu rất ngốc, đối với tình yêu vẫn luôn rất trì độn.
"Em chưa từng yêu ai như vậy, em rất yêu anh, không có cách nào rời khỏi anh."
Cũng may, sau khi gặp lại nhau, Quan Dực đã học được cách thẳng thắn, cậu mang tất cả chờ mong, tất cả tình yêu nói cho Từ Tư Triết biết.
"Vậy nên, anh có nguyện ý đeo chiếc nhẫn này, cùng em dây dưa cả đời không?"
Ánh mắt cậu nóng rực, mang đầy yêu thương.
Từ Tư Triết nở nụ cười.
"Nguyện ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro