Chương 16
Đồ ăn Từ Tư Triết làm trong bếp vẫn còn ấm, Quan Dực mở nồi, phát hiện bên trong còn có canh cá được alpha giữ nóng.
Quan Dực cắn môi dưới, cầm chén cẩn thận múc một ít, sau đó một mình ngồi ăn cơm trưa, alpha và tiểu bảo bảo ở phía đối diện, chỉ cần thoáng giương mắt, Quan Dực liền có thể nhìn thấy hai cha con trong phòng khách.
Quan Dực không mở miệng nói chuyện nữa, yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người cách đó không xa. Đã lâu không được ăn cơm Từ Tư Triết nấu, mùi vị quen thuộc kia làm cảm xúc của omega lần thứ hai gợn sóng, cậu nhẹ nhàng tằng hắng một cái, sau đó cầm lấy giá múc canh.
Canh cá vào miệng, phả vào mặt lại không phải là sự thơm ngọt, Quan Dực vừa cảm nhận được mùi vị đột nhiên trắng mặt, cậu vội vã buông muỗng vọt vào nhà vệ sinh.
Từ Tư Triết nghe thấy động tĩnh, hắn đi tới cửa nhà vệ sinh, thấy cả người omega nằm nhoài trên bồn cầu, Quan Dực quá gầy, quần áo mặc trên người cũng rộng, Từ Tư Triết biết đó là quần áo của hắn. Đồ ngủ bao lấy omega, ống tay áo bị cậu cuốn đến khuỷu tay lộ ra đoạn cánh tay mảnh khảnh.
Alpha nhìn rõ động tác của Quan Dực, đi tới trong phòng khách rót một ly nước nóng, sau đó đi về bên người Quan Dực, "Uống chút đi."
Quan Dực chống tay trên bồn rửa mặt, sắc mặt tái nhợt, cậu nhận ly nước từ alpha, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cảm ơm." Cậu uống một hớp nhỏ, nước ấm làm dịu đi cơn buồn nôn kia, lúc này omega mới thấy thoải mái đôi chút.
Hai tay Quan Dực ôm ly nước, rũ mắt nhìn sàn nhà, khoảng cách giữa hai người có chút gần, Từ Tư Triết cũng nhìn thấy rõ hàng lông mi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp của cậu.
Ánh mắt Từ Tư Triết lay động một chút, sau đó quay người, "Không thoải mái thì về nhà đi, điều kiện chỗ này kém lắm."
"Em không có..." Quan Dực vội vàng đến sau lưng hắn, "Em không có không thoải mái, em chỉ..."
Cậu ôm chặt ly, dường như nhận ra được cái gì, vội ngừng lời nói, chuyển đề tài: "Em chỉ hơi cảm thôi."
Từ Tư Triết không trả lời cậu, Quan Dực cũng không để ý, yên lặng cùng alpha đi về phòng khách.
Bảo bảo ngủ trên ghế sofa, Quan Dực nhẹ nhàng sờ hai má bé. Bé con lớn hơn không ít, ngũ quan cũng dần nẩy nở, mặt mày càng giống Từ Tư Triết.
"Chúng ta nói chuyện chút." Từ Tư Triết đứng bên cạnh, mở miệng.
Quan Dực ngừng động tác, cậu cúi đầu, sau đó đáp một tiếng, "Được."
Hai người ngồi ở bàn ăn, Từ Tư Triết một bên, Quan Dực một bên, ngồi đối mặt nhau, lại một mực không đối mắt nhau.
Từ Tư Triết nhìn người đối diện, "Tôi có vài việc muốn hỏi cậu."
Quan Dực cúi đầu nhìn ngón tay mình, "Được."
Từ Tư Triết nói: "Mẹ tôi chết rồi, vậy cậu có biết chuyện của ba tôi là sao không?"
Quan Dực do dự một chút, "Em... em có điều tra một ít, chú và người đàn ông kia mất tích cùng lúc, giống như là... là người đàn ông kia mang theo chú rời đi."
Cậu ngẩng đầu, "Không phải em cố ý muốn điều tra, em không tìm được anh, chỉ đành đi tra chú một chút, em muốn thông qua chú tìm anh, nhưng không ngờ ngay cả chú cũng mất tích."
Từ Tư Triết không trả lời cậu, ngược lại lại hỏi: "Chuyện của ba mẹ tôi, là cậu nói cho Quan Thịnh à?"
"... Ừm." Quan Dực khẽ đáp lời, lông mi chớp chớp, "Anh ta... anh ta lừa em. Chính anh ta đi điều tra chuyện của chú dì, còn tìm tới em, em không biết anh ta xấu xa như vậy, em cho là anh ta chỉ là... chỉ là quan tâm em, cho nên em liền nói."
Omega véo lòng bàn tay, móng tay bấm thành dấu một vầng trăng lưỡi liềm trên thịt mềm, "Lúc ấy tụi mình sắp kết hôn rồi... Anh ta đôi khi sẽ dò hỏi một chút, em cho là anh ta thật lòng quan tâm em. Nhưng anh ta không phải... anh ta chỉ muốn trả thù anh, chỉ muốn làm anh nếm thử mùi vị thất bại..."
Cậu ngẩng đầu nhìn Từ Tư Triết, "Em không biết... em không biết anh ta ghét anh, thậm chí đến mức hận anh. Em cũng không biết chuyện Quan Thịnh bỏ thuốc anh năm đó, là có người nói với em anh bị người ta hãm hại, cho nên em mới chạy đến phòng anh."
Quan Dực hít hít mũi, nhẹ nhàng chớp mắt, "Em không phải vì Quan Thịnh mới ở bên anh... Anh ta lừa anh, anh ta nói dối."
"Hôm dì mất... chúng ta đã hẹn gặp nhau, nhưng em tìm không thấy anh, em muốn giải thích với anh, nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra, em rất hoảng loạn, rất sợ, em sợ anh hận em, em sợ anh không ở bên em." Gò má Quan Dực căng đỏ, nước trong hốc mắt ngày càng nhiều, nhưng quật cường không rơi xuống.
Từ Tư Triết biết cậu nói đến ngày nào.
Ngày ấy, Quan Thịnh tìm hắn nói chuyện, cũng là ngày mẹ hắn qua đời.
Sau khi nghe tin mẹ qua đời, Từ Tư Triết vội vàng sắp xếp tang lễ của mẹ, công ty cũng không ngừng xuất hiện sự cố, càng ngày càng có nhiều cổ đông bắt đầu gây sự, hắn lại như một con quay không ngừng xoay tròn, bận rộn làm hắn quên mất omega vẫn luôn an tĩnh đợi hắn.
Quan Dực ở dưới công ty Từ Tư Triết đợi cả ngày, cậu muốn gọi điện thoại cho Từ Tư Triết, muốn gửi tin nhắn, nhưng cậu không dám. Sau đó cậu đi vào, lại được thông báo rằng Từ Tư Triết không có ở công ty, biết được mẹ Từ Tư Triết đã qua đời.
Cậu vốn là muốn giải thích với Từ Tư Triết, muốn giải thích cậu không phải cố ý phản bội hắn, muốn giải thích rằng cậu yêu hắn, muốn nói với hắn cậu đã sớm động lòng, nhưng sau khi nghe được tin dữ Quan Dực phút chốc mất đi dũng khí.
Cậu chạy trối chết khỏi công ty Từ Tư Triết, thậm chí ngay cả tang lễ của dì cũng không dám xuất hiện.
Cậu chỉ dám trốn một mình ở trong phòng, ai cũng không gặp, mỗi ngày mỗi đêm đều trách cứ bản thân.
"Hôm đó cậu nói..." Từ Tư Triết mở miệng, "Quan Thịnh chết rồi, là có ý gì?"
"Anh ta sao lại chết rồi?"
Quan Dực nghe thấy câu hỏi của Từ Tư Triết, dùng sức cắn môi, mặt mày xám ngoét.
Cậu run run môi, nói: "Em... em giết anh ta."
Từ Tư Triết hoảng hốt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Cái gì?" Hắn dường như không tin, hỏi lại lần nữa.
Quan Dực dùng sức nhắm mắt lại, nước mắt bị đẩy rơi khỏi viền mắt, theo gò má cậu lăn xuống.
Omega mang theo giọng mũi rất nặng, run giọng, "Em là tội phạm giết người..."
"Từ Tư Triết, em không chỉ hại ba mẹ anh, em còn giết Quan Thịnh." Vẻ mặt của cậu cực kỳ thống khổ, "Em, em rất độc ác..."
"Nhưng vì em hận anh ta, nếu như không phải tại anh ta, chúng ta sẽ không trở thành như vậy, dì cũng sẽ không qua đời..."
Quan Dực giơ tay dùng sức nắm tóc, khuỷu tay theo động tác đập vào bàn, cậu giãy dụa, "Em thật xấu xa, rõ ràng là lỗi của em, nhưng em lại không dám trừng phạt bản thân... em không muốn chết, khi em mang thai, em vẫn không tìm được anh..."
"Em không thể làm gì khác hơn là tìm cách trả thù anh ta, anh ta muốn tiền, em liền giành hết xí nghiệp trong nhà... Anh ta, anh ta tìm em nói chuyện, em chuốc anh ta uống thật nhiều rượu, em nói với anh ta chỉ cần anh ta uống hết đống rượu mà em đã chuẩn bị, em sẽ xé bỏ di chúc của ba, tất cả tài sản trong nhà đều cho anh ta."
"Anh ta tin lời em, anh ta cho rằng em thật sự không trách anh ta, không hận hành động của anh ta, anh ta còn tưởng rằng em vẫn là tên ngốc trước đây, cái gì cũng tin anh ta." Quan Dực hỗn loạn nói, "Em diễn, tất cả đều là đối trá thôi, em chỉ muốn khiến anh ta uống rượu."
"Một tên say xỉn, uống rượu rồi lái xe, lái xe đâm vỡ rào chắn rơi xuống núi."
"Sẽ không có ai cảm thấy kỳ lạ."
Từ Tư Triết không tin cậu, "Quan Thịnh hành sự cẩn thận, sao có thể sẽ say rượu lái xe?"
Quan Dực giương mắt, nhưng vẫn không dám đối mắt với Từ Tư Triết, "Di chúc."
"Em đồng ý xé bỏ di chúc với điều kiện đầu tiên chính là một mình anh ta đến hội hợp với em." Omega nói, "Em cố ý chọn điểm gặp mặt trên núi, rừng núi hoang vắng, không ai có thể lập tức phát hiện tai nạn..."
"Là em cố ý." Quan Dực nói.
Cậu chính là như vậy, một omega nhát gan nhu nhược nhưng lại ích kỷ độc ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro