Chương 546: Phiên tòa phù thủy (Hết)
Chương 546: Phiên tòa phù thủy (Hết)
Edit + Beta: Huyên
Bạch Liễu vừa đặt chân lên Thành Thiên Không, lập tức chuyển sang giao diện của Mục Tứ Thành và bắt đầu chạy vội, cậu vừa chạy vừa nhìn quanh.
Đây là một hòn đảo đẹp như tranh vẽ với tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát, nơi nào cũng có những tòa nhà lộng lẫy được trang trí bằng dây leo và hoa cỏ. Trong các căn nhà cao tầng, những cô gái trẻ khoác khăn trắng, đầu đội vòng hoa, dung mạo xinh đẹp và dáng người thon thả đang chơi đàn hạc và khẽ hát về những người được Thần phù hộ.
Trừ ngọn tháp cẩm thạch chính giữa đảo trông có vẻ lạc lõng với phong cảnh xung quanh, mọi nơi còn lại giống như một bức tranh sơn dầu thời Trung Cổ, huyền ảo và mỹ lệ như một giấc mơ thiên đường.
Nhưng cảnh đẹp tựa mơ ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Giáo hoàng đang điên cuồng chạy và Bạch Liễu cùng phù thủy đang bám sát phía sau.
“Chặn họ lại!” Giáo hoàng vừa chạy thẳng về phía ngọn tháp cao giữa đảo, vừa hét ra lệnh: “Không được để lũ phù thủy tà ác đến gần trung tâm điều khiển của hòn đảo!”
Ánh mắt của Bạch Liễu dõi theo điểm đến của Giáo hoàng – ngọn tháp đó.
Trên tháp trắng tinh có thể thấy chuông lắc lư và tượng nữ thần đang chịu đựng đau khổ. Đó chính là điểm kết thúc cuối cùng của trò chơi. Chỉ cần đặt trái tim Phù Thủy lên đó thì trò chơi sẽ kết thúc.
Mà phía đối diện tháp, Bạch Liễu nhìn thấy Heart đang bước chân trần lên từng bậc.
Xung quanh ngọn tháp là một vòng cầu thang cẩm thạch trắng xoắn ốc dẫn lên đỉnh, Heart đi lên từng bước, người đầy vết thương, máu nhỏ từng giọt theo mỗi bước chân y. Nhưng lạ lùng là bộ quần áo và dáng đi của y vẫn thanh thoát và tự nhiên, như thể đang đi dạo giữa khu vườn yên bình.
… Như thể không phải y đang đi đến điểm cuối của trò chơi, nơi sẽ lấy đi linh hồn của mình mà là tiến đến một kết cục đã được dự liệu từ trước.
Ánh mắt của Bạch Liễu dừng lại trên người Heart.
Cậu hiểu Heart đang muốn làm gì.
Nếu chỉ cần đặt [Trái tim Phù Thủy] lên đỉnh tháp mà không bắt buộc phải là [Trái tim Phù Thủy] của phe địch, thì cũng có thể đặt [Trái tim Phù Thủy] của phe mình lên đó.
Nhưng trong trường hợp [Trái tim Phù Thủy] ràng buộc với linh hồn, không một người chơi bình thường nào lại làm như vậy. Bởi đây không chỉ là cái chết đơn thuần mà kim bài miễn tử có thể cứu vãn, mà là hiến dâng linh hồn cho ngọn tháp của Thành Thiên Không để chấm dứt phiên tòa phù thủy khốc liệt này.
Sau đó, có thể người chơi sẽ vĩnh viễn mắc kẹt trong trò chơi, biến thành quái vật vì linh hồn không thể thoát khỏi ngọn tháp.
Nhưng tại sao y lại chọn làm như vậy?
Rõ ràng một [Trái tim Phù Thủy] khác đang ở ngay sau lưng Bạch Liễu, Toàn Bảo Lạp đã tấn công lên đảo. Heart đứng ở vị trí cao nhất của hòn đảo, y có thể thấy rõ Toàn Bảo Lạp đang truy đuổi và giải cứu các Nữ tu. Sau đó y chỉ cần dễ dàng tấn công Toàn Bảo Lạp từ trên cao, người còn chưa nhận ra sự hiện diện của y rồi cướp lấy [Trái tim Phù Thủy] của đối thủ để đặt lên.
Vậy tại sao y lại chọn hi sinh linh hồn của mình giữa một NPC và bản thân?
–
“Khụ khụ…” Trong làn khói mù, Phoebe ngã quỵ xuống, đôi cánh sau lưng cô bé đẫm máu phía, khuôn mặt cứng đờ đầy vết thương, đôi mắt không rời khỏi Lưu Giai Nghi ở phía đối diện. Cô bé dùng tay che miệng ho dữ dội, khóe miệng trào ra thứ máu đen đục.
Cô bé vừa vô tình hít phải khói độc do Phù Thủy Nhỏ đánh lén, giờ nội tạng đau đớn như bị ăn mòn.
Nhưng Phù Thủy Nhỏ cũng không khá hơn, em cạn kiệt cả thuốc độc lẫn thuốc giải. Em nghiêng người dựa vào cây cột tàn tích của Thang Trời, có vẻ đứng không vững, cánh tay và bắp chân đầy những vết cào do cánh của Phoebe gây ra.
“Chị đã mạnh lên rất nhiều so với trước đây.” Lưu Giai Nghi lau đi vết máu trên mặt, lảo đảo đứng dậy, lại vào thế tấn công nhắm thẳng vào Phoebe.
“Bé cũng mạnh hơn trước nhiều.” Phoebe dùng ngón cái lau máu nơi khóe miệng, chắp tay lại làm tư thế cầu nguyện.
Hai người nhìn nhau một giây rồi lao vào trận đấu mà không chút do dự, từng cú va chạm và lùi lại, không chết không dừng.
Cả hai là Chiến thuật gia của đội, họ phải chiến đấu và tính toán cho chiến thắng của cả đội, cho đến khi kiệt sức, kiệt tinh thần và cạn kiệt sức sống cuối cùng.
Cuối cùng cả hai nằm bẹp dưới đất, không còn chút sức lực ngước nhìn hòn đảo lơ lửng trên bầu trời, từ xa vọng lại tiếng ầm vang của cuộc chiến giữa Thợ Săn và Titan.
Gió lướt qua những bàn tay đầy vết thương, chỉ còn lồng ngực nhấp nhô yếu ớt như hai cái xác bất động nằm im sau trận chiến.
“Không ngờ chị để Heart nắm giữ chìa khóa của trò chơi.” Lưu Giai Nghi vừa ho sặc sụa vừa nhìn Phoebe nằm cạnh đang dần suy yếu vì bị ăn mòn bởi thuốc độc: “Chị ghét Heart lắm mà?”
“Nhưng biết làm sao được.” Phoebe cười khẽ, cô bé cố hết sức quay đầu nhìn Phù Thủy Nhỏ bị vây giữa hồn ma và xác chết: “Ai bảo anh ta là át chủ bài của đội chứ?”
“Tin tưởng vào át chủ bài là bản năng của Chiến thuật gia đúng không? Chẳng phải bé cũng đã đặt hi vọng chiến thắng vào người chơi tên Bạch Liễu đó rồi sao?”
“Ừm.” Lưu Giai Nghi quay lại nhìn, ánh mắt em hướng về Thành Thiên Không, ngừng lại một lúc rồi nói: “… Nếu Heart lựa chọn hiến tế linh hồn mình thì chúng ta phải làm sao đây?”
Giọng Phoebe vẫn bình tĩnh: “Chị đã đưa cho anh ta trái tim Phù Thủy khác rồi.”
“Nếu anh ta vẫn chọn cách đó thì chị cũng đành chịu.”
“Vậy à?” Lưu Giai Nghi hoảng hốt hỏi lại: “Nếu Queen để linh hồn mình lại nơi đây, chị không buồn ư?”
“… Trong hiệp hội, người mà chị thích nhất là Queen mà?”
“Dù chị luôn nói anh ta yếu đuối, nhưng người trong hiệp hội tin tưởng anh ta nhất, luôn đi theo anh ta, trách móc anh ta để anh ta tỉnh táo hơn, đặt cược tất cả vào anh ta trên đấu trường, tin anh ta sẽ thắng đến cuối cùng, sống sót đến cuối cùng, sau khi tôi rời đi thì chỉ còn chị mà thôi.”
“Cho nên Queen đã giao hiệp hội cho chị.”
“Trong mắt đối phương, chẳng phải hai người là người thân của nhau sao?”
Phoebe im lặng rất lâu:
“Chị không thể ngăn cản một linh hồn đã chọn cái chết.”
“Mẹ chị đã như vậy, anh ta cũng thế.”
Phoebe mở mắt, trong đôi mắt xanh biếc của cô bé phản chiếu hình ảnh hòn đảo lơ lửng trên bầu trời. Tựa như một chiếc lá khô rơi vào hồ nước trong vắt, hiếm khi thấy chút sương mờ và vẻ mông lung.
“Chị có thể trở nên mạnh mẽ, nhưng không thể giữ anh ta sống tiếp.”
“Này.” Giọng Lưu Giai Nghi hơi bất lực: “Đừng khóc mà.”
“Át chủ bài của tôi vẫn đang ở trên đảo đấy.” Phù Thủy Nhỏ mỉm cười giống như ngày Phoebe lần đầu gặp em, đôi mắt mờ đục cong lên tinh nghịch, sau đó nhẹ nhàng nhưng đầy kiêu hãnh nói: “Người đó sẽ không cho phép bất kỳ ai hủy hoại giá trị của linh hồn trước mặt anh ấy đâu.”
“Linh hồn của Queen quý giá như vậy, anh ấy sẽ dùng mọi cách để giữ lại nó.”
Trên Thành Thiên Không.
Heart bước lên đỉnh tòa tháp cao, giữa tiếng chuông ngân vang và những chú bồ câu trắng tung bay trong cơn mưa xối xả, y lặng lẽ trao đổi ánh nhìn với Bạch Liễu đang đứng dưới đất.
Bạch Liễu mặc áo sơ mi trắng mỏng, áo lễ của Linh mục bay phần phật trên vai cậu dưới cơn gió mạnh. Đôi mắt đen nhánh của cậu vô cảm nhìn lên Heart trên tháp cao.
Cơn bão dữ dội gào thét giữa họ, như thể sắp kéo theo một trận phong ba lớn hơn.
Ánh mắt Heart hơi mơ hồ. Lần đầu y gặp vị khách Tà Thần đó cũng là vào một ngày mưa bão như thế này.
Mà bây giờ, cũng trong cơn mưa đó, Bạch Liễu lại lần nữa đặt chân lên hòn đảo của y.
Trong gió mưa dữ dội, Bạch Liễu khoác áo lễ của Linh mục, mặc trang phục gần giống như vị khách kia nhưng lại mang đến cho y một cảm giác hoàn toàn khác.
Heart cụp mắt, chăm chú nhìn Bạch Liễu đang đứng giữa gió bão.
Y vẫn giữ dáng vẻ quen thuộc: mái tóc dài đỏ rượu và đôi mắt đỏ, sắc mặt lười biếng, hờ hững. Y mân mê lá bài trong tay, ánh mắt hơi xa xăm.
Đây không phải lần đầu tiên y đối mặt trực tiếp với Bạch Liễu.
Sau khi nhận ra Bạch Liễu là kẻ mà vị khách kia đã nhắc đến, một phiên bản có linh hồn của chính mình, câu nói đùa giỡn của người đó [Mi sẽ thích nó thôi, vì nó biết yêu và biết cảm nhận] cứ văng vẳng bên tai y không ngừng.
Cho nên với một cảm giác gần như nổi loạn, Heart đã tìm gặp Charles để xác minh thông tin, y muốn gặp xem người tên [Bạch Liễu] này. Một kẻ có linh hồn, người mà y đã bắt chước, rốt cuộc ngoài đời là ai mà để đáng được khen ngợi như vậy. Thậm chí ngay lần gặp đầu tiên, y đã thốt ra câu nói quá khích kia.
Câu mà ai tiếp xúc với y lâu cũng sẽ hỏi: [Anh có muốn lên giường với tôi không?]
Ham muốn và tình yêu là hai thứ khác nhau. Người chơi nào cũng hiểu ham muốn là gì, nhưng chẳng mấy ai vì tình yêu mà ở lại trong trò chơi này. Mọi người đều chìm đắm trong ham muốn, biến thành những quái vật bởi ham muốn. Bạch Liễu, kẻ dường như là hiện thân của ham muốn trong trò chơi, một con quỷ dùng linh hồn để trao đổi thực sự có thể hiểu tình yêu là gì ư?
Y như một chàng trai mười tám tuổi lần đầu cảm thấy tình cảm của mình bị sỉ nhục, muốn sỉ nhục lại người được vị khách kia khen ngợi là có linh hồn chưa từng có, hiểu tình yêu và cảm xúc – Bạch Liễu.
Nhưng khi Heart và Bạch Liễu đối diện nhau trong một khoảnh khắc, y đã hiếm khi, lùi bước.
Kỹ năng của y được sinh ra từ [ham muốn] và [tình yêu]. Chỉ cần người nhìn vào y có ham muốn khó gỡ bỏ, có tình yêu không thể buông tay, có bạn bè cũ lâu ngày không gặp, tất cả những cảm xúc trong lòng người khác mà họ không thể giải thoát hoặc sợ hãi, Heart sẽ hóa thành người đó.
Y đã quen với việc hóa thân thành hàng trăm gương mặt để người khác giải tỏa ham muốn của họ. Cuối cùng, y không còn nhớ rõ dáng vẻ của mình trong gương nữa, quên mất tên thật của mình, chỉ còn lại một danh xưng: [Heart Queen].
Khi y ở trong trò chơi, kỹ năng này luôn tồn tại. Mọi người nhìn y chỉ thấy những gì họ muốn nhìn, ánh mắt đầy ham muốn hướng vào y.
Khi y ở ngoài trò chơi, kỹ năng này không tồn tại nữa nhưng người xem vẫn bị cuốn vào vai diễn của y, không thể cưỡng lại ham muốn với nhân vật mà y hóa thân.
Y luôn bị kẹt giữa trò chơi và thế giới thật, dường như không một khoảnh khắc nào y có thể thoát khỏi ánh nhìn chứa đầy ham muốn.
Chưa từng có ai nhìn thẳng vào y để thấy được y.
Ngay cả vị khách đó, cũng chỉ nhìn qua y để thấy được [Bạch Liễu].
Người duy nhất trên thế giới này từng nhìn thẳng vào y, khen ngợi vẻ đẹp của y đã rời đi vĩnh viễn từ mười hai năm trước.
Nhưng lần đó… khi y bước đến trước mặt Bạch Liễu trong hiện thực, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Bạch Liễu, y đã nhìn thấy mình hoàn chỉnh. Không có bất kỳ ham muốn, không có bất kỳ phản chiếu hay phóng đại nào.
Chỉ đơn giản là, yên lặng chú ý đến con người thật của y.
… Một người tên là Triệu Mộc Thỉ mà thôi.
Thế là y đã bỏ đi, giống như Phoebe đã nói, y quá yếu đuối để đối diện với ánh mắt ấy, một ánh mắt mà y chưa từng cảm nhận suốt mười hai năm qua.
Trong tình huống này, y lại lần nữa đối diện với Bạch Liễu. Heart nhìn xuống lá bài trong tay, khẽ xoay nhẹ. Có nên giết cậu ta không?
Mình có khả năng giết cậu ta, cậu ta là kẻ thù của mình, là người mà mình từng ghim gút muốn giết chết để chứng minh tình cảm và kỳ vọng của mình không phải là trò đùa. Giờ thì cậu ta sắp chết rồi, tại sao không giết cậu ta, để mình có chút nhẹ nhõm trước khi chết?
Giết cậu ta, ít nhất cũng để Phoebe thoải mái hơn.
Gió mưa mỗi lúc một dữ dội hơn, Heart xuyên qua màn mưa dày nặng nhìn bóng dáng mờ mịt của Bạch Liễu, im lặng trong giây lát rồi cụp mi, thu gọn bộ bài lại, xoay người bước lên những bậc cao hơn của tòa tháp.
… Thôi bỏ đi.
Ngày mưa, y không giết người.
Y không có cảm tình hay rung động với đồ dỏm tên [Bạch Liễu] này, chỉ đơn giản là… y không thích giết người vào ngày mưa mà thôi.
Vả lại, trận đấu đã sắp kết thúc, không cần phải gây thêm rắc rối nữa.
Heart càng chạy càng cao, cùng lúc đó các phù thủy bên dưới đang cố cứu những cư dân còn mắc kẹt trên đảo, những vệ binh giáo hội cũ của đảo đang giao tranh kịch liệt với họ. Khắp nơi vang lên tiếng gào thét, tiếng tấn công và tiếng khóc, chỉ trong vòng chưa đầy mười mấy phút, hòn đảo từ chốn thiên đường đã biến thành địa ngục.
Tất nhiên, với các phù thủy và những người bị mắc kẹt nơi đây, địa ngục này lại là thiên đường.
Khi Heart lên đến đỉnh tháp, y vươn tay chạm vào thiết bị kẽ hở ánh bạc xanh lấp lánh – nơi đặt Trái tim Phù Thủy – trong mắt y phản chiếu lại ánh sáng lam bạc ấy, chợt nhớ về những ký ức xa xôi kia.
Hiệp hội và đảo đã bàn giao lại cho Phoebe, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa. Ngay cả khi không có y, Phoebe vẫn có thể tỏa sáng trong trận đấu sắp tới, thậm chí còn xuất sắc hơn. Chiến thuật [Khiên] của y mâu thuẫn với chiến thuật tấn công mạnh mẽ của cô bé.
Chuyện Giáo hội y cũng đã nhờ người xử lý. Đám đàn ông cùng đường kia không còn là mối đe dọa lớn nữa.
… Y cung đã sửa sang lại ngôi mộ của bà ấy, sau này Rebecca sẽ thay y cúng bái mỗi năm.
Ngày mai, có lẽ phòng làm việc sẽ thông báo về việc y rời khỏi giới giải trí, lấy lý do sức khỏe yếu và cần nghỉ ngơi, không nhận thêm bất kỳ tác phẩm nào nữa.
Mọi thứ đều đã được xử lý, không còn việc gì chưa làm cả.
Heart nhắm mắt lại, vươn tay chuẩn bị chạm vào thiết bị.
Đúng lúc đó, một người đàn ông bất ngờ xông đến từ phía sau y.
Người này mặc áo choàng Giáo hoàng, tóc tai bù xù, điên cuồng dùng quyền trượng chĩa thẳng vào cổ Heart, giận dữ gào lên đe dọa: “Chính mày phải không? Chính mày vừa phá hỏng thiết bị kẽ hở trên đảo này phải không!”
… Đó là Giáo hoàng vừa điên cuồng chạy lên tháp.
Heart không mảy may bận tâm, chuẩn bị quật ngã Giáo hoàng ra sau lưng, nhưng ngay khi y cử động, viên đá quý trên đầu quyền trượng lóe sáng, trái tim y bỗng đau nhói dữ dội, cả người như bị đông cứng lại không thể nhúc nhích thêm nữa.
“Quả nhiên là mày!” Thấy Heart bất động, Giáo hoàng đắc ý cười như điên dại, vung vẩy quyền trượng: “Vị khách đã bán hòn đảo cho ta từng nói rằng, chỉ cần có ai đó sử dụng một viên đá linh hồn cực kỳ kiên cố để nuốt lấy thiết bị lỗ hổng đó, lỗ hổng sẽ bị trục trặc. Nhưng đồng thời, trong viên đá linh hồn đã nuốt lỗ hổng ấy sẽ còn sót lại mảnh vỡ của lỗ hổng!”
“Mảnh vỡ của lỗ hổng trong linh hồn mày và viên đá trên quyền trượng của ta có cùng nguồn gốc, chúng có thể cộng hưởng với nhau, ta sẽ dùng quyền trượng điều khiển mày!”
“… Vị khách ấy nói, đây là biện pháp đảm bảo dù có bao nhiêu kẻ cố gắng tấn công hòn đảo này, cố gắng nuốt chửng lỗ hổng để hòn đảo đóng lại thì chỉ cần ta cầm quyền trượng, ta sẽ mãi mãi điều khiển được những kẻ đã nuốt chửng kẽ hở. Quyền trượng nhận chủ nhân được Thần chỉ định, ta chính là công cụ được Thần chỉ định, nó mãi mãi là của ta!”
“Bằng cách này, ta sẽ mãi mãi nắm quyền kiểm soát hòn đảo, Thành Thiên Không sẽ luôn thuộc về ta!”
Giáo hoàng gần như phát điên, cười vang, vung quyền trượng như đang cầm bộ điều khiển, ra lệnh cho đảo: “Chỉ cần hòn đảo này còn tồn tại một ngày, ham muốn của đám đàn ông kia còn tồn tại một ngày, giáo hội vẫn có thể trở lại từ đầu!”
“Bay về phía Tây của đại dương, hỡi con tàu Noah của ta!”
Hòn đảo rung chuyển, bụi đất bốc lên mù mịt, bắt đầu từ từ trôi về phía tây của biển, hay nói đúng hơn là đang bỏ trốn.
Nhưng trước khi làm vậy, Giáo hoàng vẫn còn một việc cần làm – gã muốn tống hết đám phù thủy đáng ghét trên đảo xuống biển!
” Toàn Bảo Lạp!” Giáo hoàng hét lên, tiếng gã truyền qua loa trên tháp cao, vang vọng khắp hòn đảo: “Nhìn qua đây!”
“Con trai của cô đang ở trong tay ta!”
“Nếu muốn cứu nó thì hãy ngoan ngoãn cút khỏi hòn đảo của ta ngay!”
Lúc này, Toàn Bảo Lạp đang cứu trợ những cư dân bị mắc kẹt quay đầu nhìn lại.
Ngay khoảnh khắc Heart thấy Toàn Bảo Lạp ngoảnh đầu nhìn về phía mình, tim và đồng tử y cùng lúc co thắt lại.
Bị cha mình dùng làm con tin, bị đe dọa, mẹ bị ép buộc lên đảo – tất cả như một màn tái hiện từ mười hai năm trước, giống hệt phiên tòa [Trái Tim Phù Thủy] mà y đã trải qua trong hiện thực và trò chơi.
Hồ quan sát.
Tề Nhất Phảng nóng lòng đến mức như muốn nhảy khỏi hồ quan sát, cục diện bây giờ khiến hắn ta lo đến mức thở không nổi. Lần đầu tiên trong đời, hắn ta xem thi đấu mà lại mong đối thủ mau chóng thắng chứ không phải mình.
Trước đó khi nghe Phoebe nói Queen muốn chết, hắn ta còn tưởng Phoebe đang mỉa mai, nhưng nhìn tình hình hiện tại, Queen không chỉ muốn chết mà còn muốn bị tiêu diệt hoàn toàn, không bao giờ siêu thoát được nữa!
Linh hồn cũng không cần nữa rồi!
Đối với tất cả thành viên trong hiệp hội Quốc Vương, không có gì quan trọng hơn Queen!
Thua thì cũng đã thua rồi, chỉ cần còn Queen, sang năm có thể trở lại mà!
Nhưng nếu chết thì hoàn toàn không có tương lai nữa!
“Dù Queen có tấn công tên Giáo hoàng ngu ngốc kia cũng không gây được sát thương!” Tề Nhất Phảng lo lắng đến mức lăn lộn tại chỗ: “Nhưng kỹ năng của chị ấy vẫn có thể dùng được mà!”
“Chỉ cần Queen sử dụng kỹ năng, chị ấy sẽ biến thành người mà Giáo hoàng yêu thích hoặc sợ hãi nhất, có thể mê hoặc gã, mà gã sẽ không còn đe dọa được chị ấy nữa!”
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, bên phía Trình Tự Sát Thủ.
“Heart sẽ không dùng kỹ năng với Giáo hoàng đâu.” Lục Dịch Trạm bình tĩnh nói: “Kỹ năng đó sẽ khiến anh ta biến thành người mà lúc này anh ta không muốn đối diện nhất.”
“Anh ta từng thử một lần nên chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi lần này.”
“Ai cơ?” Bạch Dật ngồi cạnh tò mò hỏi.
Lục Dịch Trạm ngừng lại một lúc: “Mọi người nghĩ xem, ai là người Giáo hoàng khao khát nhất?”
Một lúc sau, Bạch Dật đờ người lắp bắp: “Không, không thể nào?”
Trong trò chơi.
Giáo hoàng vừa lùi bước vừa cười nham hiểm: “Sao không dùng kỹ năng kỳ lạ đó để đe dọa ta nữa?”
“Đứa con yêu quý của ta.”
“Chẳng lẽ mày cũng giống như ta, sợ hãi khi nhìn thấy mình biến thành người đó trong gương…”
“Sợ hãi khi nhìn thấy người mẹ đã bỏ rơi mày một mình trên đảo, tàn nhẫn rời đi, Toàn Bảo Lạp?”
“Đừng nói nữa!” Khuôn mặt của Heart biến đổi không ngừng, biểu cảm của y rối loạn và điên cuồng: “Tôi không cho phép ông nhắc đến bà ấy!”
“Câm miệng!!”
Ngày hôm đó, khi y sử dụng kỹ năng với Giáo hoàng, y đã biến thành bà ấy trước mặt gã.
Heart nhìn thấy chính mình trong gương, nhưng với gương mặt tràn đầy ham muốn và sát khí của mẹ mình. Biểu cảm mỉm cười kỳ quái, ảm đạm và bất định trên gương mặt bà khiến y cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Trong khoảnh khắc đó, y nhìn thấy rõ ràng linh hồn mình đang sa ngã, xấu xa và bẩn thỉu.
Y đã dùng gương mặt của bà ấy tạo nên những biểu cảm như thế, làm ra những hành động đó. Y không dám nhìn chính mình trong gương.
Nếu bà ấy còn sống, có lẽ bà ấy cũng sẽ sợ hãi và khinh ghét y như vậy nhỉ?
… Một kẻ đầy ham muốn tầm thường, không thể kiểm soát bản thân, cam chịu sa ngã, chẳng khác gì những người đàn ông khác trên đảo ngày trước.
Người như y, ngoài cái chết và hủy diệt thì còn có con đường nào khác nữa?
Dù có, y cũng không chấp nhận.
Giống như Heart mười bốn tuổi từng trừng phạt những người đàn ông đó, giờ đây Heart cũng tự dày vò chính mình như vậy.
“Mẹ của mày, Toàn Bảo Lạp, không thể làm gì ta.” Giáo hoàng cười lớn: “Nếu ả tàn nhẫn bỏ rơi mày trước thì những nữ phù thủy theo ả sẽ nghĩ sao về một người phụ nữ độc ác như vậy, liệu ả có xứng đáng để họ đi theo không?”
“Nhưng nếu bây giờ ả không bỏ rơi mày thì ả sẽ phải từ bỏ việc cứu những người khác trên đảo. Về sau, khi mày nghĩ đến những người đã hy sinh vì mày, chắc chắn mày sẽ sống trong đau khổ, đúng không?”
“Nhìn thấy Toàn Bảo Lạp và mày đau khổ, ta thật sự yên tâm!”
“Năm xưa, ta theo đuổi ả biết bao nhiêu, nhưng ảkiêu ngạo đến nỗi không thèm liếc mắt đến ta, chỉ muốn cứu người khác. Giờ ta sẽ khiến ả thấy rằng, dù ả có vật lộn thế nào cũng không thể cứu ai, cũng không thể thoát khỏi tay ta!”
“Đó là báo ứng vì ả đã từ chối ta! Mày biết không? Báo ứng!”
Mặt Giáo hoàng đỏ bừng, nổi gân xanh, gào thét đến mức không thể đứng vững.
Ánh mắt của Heart dời ra sau, nhìn thiết bị cách y không quá một cánh tay, dần dần điều chỉnh hơi thở, không để lộ cảm xúc, lặng lẽ tiến lại gần.
Chỉ cần ya nắm lấy thiết bị đó và hiến tế [Trái tim Phù Thủy], hòn đảo này sẽ lập tức bị hủy diệt.
Tranh đấu, đối đầu, đe dọa, trò chơi… mọi thứ khiến y chán ghét sẽ kết thúc.
Bao gồm cả bản thân y.
Cùng lúc đó.
Toàn Bảo Lạp siết chặt cung tên trong tay, nhìn chăm chăm lên tòa tháp cao.
Bạch Liễu tiến lại gần cô ấy: “Giáo hoàng không thể bị phù thủy tấn công, nhưng có một ngoại lệ.”
“Tôi có thể sử dụng bảng điều khiển của Phù Thủy Nhỏ, vì em ấy không bị truy nã, chưa từng bị xét xử nên có thể tấn công Giáo hoàng.”
“Lát nữa tôi sẽ sử dụng Đài phun thuốc độc, nhưng khoảng cách từ đây đến tòa tháp quá xa, Đài phun thuốc độc không thể tấn công đến đó.”
“Nhưng mũi tên có thể, đúng không?” Toàn Bảo Lạp rời mắt khỏi tháp, hít một hơi sâu nhìn thẳng vào Bạch Liễu: “Mũi tên của tôi xuyên qua Đài phun thuốc độc, chỉ cần bắn chính xác vào Giáo hoàng là được, đúng không?”
Bạch Liễu gật đầu.
“Vậy thì làm thôi.” Toàn Bảo Lạp đồng ý, tay cô ấy khẽ run rẩy: “Tôi nhất định sẽ bắn trúng!”
Trên đỉnh tháp, Heart chộp lấy cơ hội nắm lấy thiết bị khi Giáo hoàng đang chìm trong hưng phấn. Một luồng gió lam bạc từ khe hở thổi ra quét qua toàn bộ hòn đảo.
Luồng gió thổi ngược hướng với cơn gió đang kéo hòn đảo trôi dạt. Hai luồng gió mạnh đụng nhau, khiến toàn bộ hòn đảo phát ra âm thanh vỡ vụn và sụp đổ, ầm ầm như sét đánh, rơi xuống biển. Trên đảo, các phù thủy lập tức rơi vào trạng thái khẩn cấp, kéo những người dân còn lại nhảy xuống nước để chạy trốn.
Khắp đảo vang lên tiếng la hét:
“Thành Thiên Không sắp rơi xuống rồi!”
“Đảo sắp sập!”
“Mọi người mau chạy đi!”
Ngay khoảnh khắc phát hiện Heart đang làm gì, Giáo hoàng nổi giận, giơ cao quyền trượng định giết chết y.
Dưới mặt đất, Bạch Liễu vội vàng đi đến tháp cao bằng cách sử dụng bảng điều khiển của Mục Tứ Thành, còn Toàn Bảo Lạp đứng trên đảo đang sụp đổ, tập trung hết sức kéo căng dây cung. Ngay lúc Đài phun thuốc độc bùng lên, áo choàng sau lưng cô ấy tung bay theo cơn gió, từ tòa tháp cao trông như hai chiếc sừng nhú ra trên đầu.
Áo cô ấy bị xé rách một nửa trong cơn gió, để lộ phần lưng và eo, nhưng điều đó không làm cô ấy xao nhãng. Đôi mắt tím của cô ấy càng sáng rực hơn trong cơn bão.
Trên đỉnh tháp, Giáo hoàng nhìn chằm chằm Toàn Bảo Lạp, trong lòng bỗng chốc thoáng chút ngẩn ngơ. Bao nhiêu năm đã trôi qua, người phụ nữ này không những không già đi mà còn kiên định và xinh đẹp hơn.
Gã nhớ lại lời buộc tội của gã năm xưa.
[Cô ấy có làn da trắng ngần, vòng eo mềm mại, đôi mắt trong ánh trăng ánh lên như yêu quái và đôi sừng phát sáng trên đầu.]
Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn gã vẫn giống như đang nhìn những con kiến nhỏ bé, cỏ rác và bụi bặm. Dù gã từng làm những điều đó với cô, tự cho mình đã hành hạ cô hàng chục năm, nhưng sau ngần ấy thời gian trôi qua, khi lại gặp Toàn Bảo Lạp, Giáo hoàng mới nhận ra đó chỉ là tự tưởng tượng của mình. Cô vốn dĩ không hề để tâm đến gã.
Trong mắt cô, gã chưa từng tồn tại, như thể những gì gã đã làm vẫn không đủ đáng để cô liếc nhìn một lần. Ánh mắt của cô vẫn chỉ hướng về tháp cao, mây trời, gió và những người mà cô quan tâm.
Cô không nhìn thấy Giáo hoàng, một kẻ hề nhảy nhót.
“Tại sao!” Giáo hoàng gần như phát điên, cơn đố kỵ khổng lồ, như bị phủ nhận, ăn mòn lòng gã: “Tại sao cô lại coi thường ta như vậy!”
“Ta, nhân danh Nữ Phù Thủy Đầu Tiên!” Toàn Bảo Lạp kéo căng dây cung, giọng điệu bình tĩnh: “Tuyên án Linh mục Lý Vũ Thuận nói dối, tàn sát đồng bào, phản bội lòng tin, có tội!”
Cô bắn tên, Bạch Liễu phóng ra Đài phun thuốc độc.
Mũi tên xuyên qua dòng suối độc, một phát bắn thẳng vào đầu Giáo hoàng.
Giáo hoàng không tin nổi ngả người ra sau, rồi rơi thẳng từ trên tháp cao xuống hồ cá mút đá khổng lồ phía dưới, nơi đã bị Heart đánh thủng. Gã vươn tay giãy dụa một lúc, nhưng cuối cùng cũng bị đàn cá mút đá nuốt chửng, đau đớn rên rỉ trước khi biến mất.
Ngay khi Toàn Bảo Lạp bắn mũi tên đó, hòn đảo trên trời bắt đầu sụp đổ trên diện rộng. Cô ấy chạy về phía tòa tháp được hai bước, vẻ mặt lo lắng nhìn theo những mảnh đá vụn rơi xuống biển. Trước khoảnh khắc sắp rơi khỏi đảo, cô ấy quay lại nhìn Bạch Liễu đang chạy lên tháp, nước mắt chứa đầy đôi mắt và lớn tiếng cầu xin:
“Làm ơn, hãy cứu con tôi với!”
“Đừng để nó chết cô độc trên hòn đảo này!”
Khi hòn đảo sụp đổ, tòa tháp bắt đầu nghiêng sang một bên. Heart trên đỉnh tháp dường như đã bị trọng thương, y lảo đảo rồi với lấy thiết bị trong tay, rơi xuống theo tòa tháp nghiêng.
Ánh mắt Bạch Liễu khẽ động. Cậu vung roi lên, đồng thời mở bảng điều khiển:
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu chuyển sang bảng điều khiển của người chơi Mộc Kha, sử dụng kỹ năng cá nhân (Tấn công chớp nhoáng)]
Chỉ trong chớp mắt, Bạch Liễu đã xuất hiện phía dưới Heart. Cậu dùng roi cuốn lấy Heart đang ôm chặt thiết bị. Lúc này, một luồng sáng lam bạc phát ra từ tim Heart. Linh hồn của y như sắp bị thiết bị hút vào, nhưng cùng lúc tay trái của y nắm chặt quyền trượng, viên ngọc trên quyền trượng cũng phát ra ánh sáng mạnh cộng hưởng với linh hồn của Heart.
Viên ngọc và thiết bị cùng nhau kìm giữ linh hồn của Heart, khiến linh hồn của y ở trạng thái lơ lửng kỳ lạ, dường như sắp rời khỏi cơ thể nhưng lại chưa thể.
Trong trạng thái kỳ lạ đó, Heart như đã không còn ý thức, ngay cả vũ khí bài tây của mình cũng không thể nắm giữ, lá bài rơi lả tả từ tay phải yếu ớt, tung bay trong không trung xung quanh hai người.
Bạch Liễu dùng roi cuốn lấy eo Heart, tay kia nắm chặt tòa tháp, treo mình và Heart trên cao, giọng nhẹ nhàng: “Triệu Mộc Thỉ, tỉnh dậy đi.”
Đôi mắt Heart trống rỗng ngước lên, giọng khản đặc: “Là… cậu à, Bạch Liễu.”
“Tôi sắp thắng rồi, cậu… bỏ cuộc đi.”
“Vậy à?” Bạch Liễu đáp lại, cậu bình tĩnh nhìn Heart đang được mình giữ lại: “Tôi không chỉ đến đây để thắng đâu.”
“Trong thế giới hiện thực, tôi đã hứa với Giai Nghi sẽ cứu anh. Còn trong trò chơi, tôi cũng vừa hứa với Toàn Bảo Lạp sẽ cứu anh.”
“Con người tôi, nếu đã hứa thì sẽ cố gắng thực hiện.”
“… Nên ngoài việc đến để thắng anh, tôi còn đến để cứu anh nữa đấy, Triệu Mộc Thỉ.”
Tim Heart đập mạnh một nhịp, đồng thời cơn đau do thiết bị hút linh hồn kéo đến, y khàn giọng cười: “Cứu tôi ư?”
“Cậu cứu tôi để làm gì?”
“Vậy còn anh, rõ ràng lúc trên tháp anh đã định giết tôi.” Bạch Liễu không chút cảm xúc đáp lại: “Vậy anh tha cho tôi làm gì?”
Heart hiếm khi sững lại, rồi nhanh chóng cúi đầu quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, cố gắng rút mình ra khỏi tay Bạch Liễu: “Buông ra! Tôi không muốn một gã đàn ông cứu mình!”
“Tôi ghét đàn ông, biến đi!”
“Vậy sao?” Giọng Bạch Liễu rất bình tĩnh: “Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Cậu gồng mình leo lên tòa tháp đang sụp đổ, tay kia kéo Heart về phía mình. Bạch Liễu quay đầu lại nhìn Heart đang ho mạnh trên mặt đất, quỳ một gối xuống đối diện với cậu, ánh mắt và giọng nói cậu bình tĩnh rồi giơ một lá bài lên.
“Đây là lá kỹ năng anh vừa làm rơi. Tôi vốn không định nhặt, nhưng tôi đã từng thấy Giai Nghi cầm lá này, nó được gọi là Heart to heart, có thể phản ánh người mà kẻ nhìn vào mặt bài thích nhất.” Bạch Liễu kẹp lá bài giữa hai ngón tay, xoay lá bài về phía Heart, đôi mắt cụp xuống: “Tôi không thấy lá bài của anh, chỉ có anh nhìn thấy thôi, nên đây là lá Heart to heart của anh.”
“Người trên lá bài Heart to heart của anh là tôi, đúng không?”
Trên mặt lá bài, người đó có mái tóc đen, đôi mắt đen, ánh mắt lãnh đạm, mặc áo sơ mi trắng và găng tay da. Đặc điểm nổi bật nhất chính là vết sẹo hình chữ thập ngược chưa lành trên ngực.
Đồng tử Heart co lại.
Giọng Bạch Liễu đều đều đưa ra kết luận: “Anh thích tôi, đúng không?”
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Liễu chồng khít với nụ cười nhạt trên gương mặt của Bạch Lục sáu năm trước: [Mi thích ta, đúng không?]
“Tôi… khụ khụ! Tôi tuyệt đối không thích cậu!” Heart thất thần, nét mặt vừa hỗn loạn vừa dữ tợn, y như đang rơi vào cơn ác mộng sáu năm trước, loạng choạng đứng dậy, thì thào: “Tôi sẽ giết cậu!”
“Chỉ cần giết cậu, tôi sẽ không thích cậu nữa…”
“Chỉ cần không thích cậu, tôi sẽ không giống mấy gã đàn ông đó…” Khuôn mặt Heart mơ hồ: “Với những ham muốn ghê tởm có thể phát tán ra cho nhiều người như thế… tôi sẽ không giống bọn họ…”
“Tình cảm của tôi… tình cảm của tôi là thứ rất quý giá.”
“Tôi sẽ giết cậu!”
[Hệ thống thông báo: Người chơi Heart sử dụng kỹ năng…]
Heart sử dụng kỹ năng mê hoặc lên Bạch Liễu, trong khoảnh khắc khiến Bạch Liễu rơi vào ảo giác, cậu không tránh né, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào Heart. Trong mắt cậu, mái tóc dài màu rượu vang của Heart ngắn lại và duỗi thẳng, đôi mắt đỏ thẫm của y nhạt dần lộ ra màu tím, dáng người cũng cao hơn.
Sau khi kỹ năng được kích hoạt, trong mắt Bạch Liễu, Heart lại trở về hình dáng vốn có.
… Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều lần sử dụng kỹ năng, y không biến thành người khác mà quay lại thành chính mình.
Heart cúi xuống nhìn Bạch Liễu, ngỡ ngàng dừng lại. Một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt y: “Tại sao, tại sao cậu lại…?”
Có thể nhìn thấy con người thật của tôi giữa muôn vàn ham muốn?
“Vì linh hồn của anh là dáng vẻ này.” Bạch Liễu ngước mắt lên, giọng cậu đều đều: “Tôi chỉ nhìn giá trị của linh hồn khi đánh giá một con người.”
“Đây chính là hình dạng có giá trị nhất của anh.”
Heart từ từ dừng lại, tay nhẹ nhàng vịn vào thiết bị bên cạnh tòa tháp, hơi thở dần dần trở nên bình ổn. Dường như y đang cố gắng phục hồi từ tác động của thiết bị, chậm rãi lắc đầu, đầu óc choáng váng, một tay chống trán, từng từ từng chữ lặp lại câu nói của Bạch Liễu: “Hình dạng có giá trị nhất của tôi?”
“… Sao lại là hình dạng này?” Y thất thần hỏi nhỏ.
“Vậy anh nghĩ hình dạng có giá trị nhất của mình nên là gì?” Bạch Liễu kiên nhẫn hỏi lại.
“Hình dạng có giá trị nhất của tôi lẽ ra phải là một cô gái.” Ánh mắt Heart mờ mịt, y thì thầm: “Nếu tôi là một cô gái, người đó sẽ không phải đấu tranh lâu đến vậy.”
“Ngay từ lúc tôi sinh ra, cha dượng sẽ để ý đến tôi. Gã sẽ không chú ý đến bà ấy, bà ấy sẽ không lên đảo. Ngay từ đầu người lên đảo sẽ là tôi, tôi có thể gánh vác tất cả thay bà ấy.”
“Bà ấy sẽ được sống sót.”
“Tôi ghét đàn ông.”
“Chính vì tôi là đàn ông mà bà ấy không muốn chấp nhận số phận, bà ấy đã cố gắng đấu tranh lâu như vậy, đã lên đảo vì tôi, rồi cuối cùng phải chết trong đau đớn.”
Giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống từ đôi mắt tím của Heart, y thì thầm: “Tôi ghét bản thân mình.”
“Tôi ghét tất cả đàn ông.”
Bạch Liễu bình tĩnh nhìn y: “Có lẽ không phải anh ghét đàn ông đâu.”
“Anh chỉ ghét kẻ xấu thôi.”
“Anh thích tôi, đúng không?”
“Cậu cũng xấu mà?” Heart cười cay đắng, nước mắt lăn dài: “Cậu là người xấu xa nhất tôi từng gặp.”
“Chắc là thế.” Bạch Liễu không phủ nhận, cậu mỉm cười đưa tay ra: “Nhưng ít nhất vào lúc này, tôi đến đây để cứu linh hồn của anh. Ít nhất trong khoảnh khắc này, với anh, tôi vẫn là một người tốt đúng không?”
“Nếu anh tin tưởng tôi, anh có thể tạm thời giao linh hồn của mình cho tôi. Không cần phải lãng phí nó trong trò chơi cấp thấp này. Sau khi đưa linh hồn cho tôi, anh vẫn có thể dùng [Trái tim Phù Thủy] để vượt ải, nhưng linh hồn của anh đã thuộc về tôi và sẽ không bị tổn hại. Như vậy chẳng phải có lợi hơn sao?”
“Như một giao dịch.” Bạch Liễu chân thành hứa: “Tôi có thể đáp ứng một điều kiện của anh.”
“Nếu anh không thể hy vọng vào bản thân mà tiếp tục sống, đôi khi có thể đặt hy vọng vào người khác.”
“Tại sao tôi phải đặt hy vọng vào cậu?” Heart cười khẩy: “Vì cậu đủ xấu xa chăng?”
“Không.” Bạch Liễu nhìn thẳng vào mắt Heart: “Vì tôi có thể đáp lại hy vọng của anh.”
“Tôi có thể biến thế giới này thành nơi mà anh và những người anh muốn mang trở lại, bằng lòng sống tiếp.”
“Tôi đã đưa ra thành ý giao dịch.” Bạch Liễu giơ tay ra, lịch sự hỏi: “Vậy câu trả lời của người là gì, thưa Queen?”
Heart cụp mắt nhìn tay của Bạch Liễu, y im lặng rất lâu, lâu đến mức tòa tháp giữa biển gần như bị nhấn chìm, cuối cùng y đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay Bạch Liễu, vừa chua chát hỏi: “Vậy đây cũng là lời cầu nguyện với Thần, đúng không?”
“Tôi phải trả giá gì đây?”
“Anh đã trả rồi.” Bạch Liễu ngước mắt nhìn Heart: “Linh hồn của anh chính là thù lao của tôi.”
“Một linh hồn đẹp đẽ và đầy giá trị.”
Heart ngỡ ngàng.
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu đã chiếm đoạt Trái tim Phù Thủy của người chơi Heart ]
Bạch Liễu mỉm cười: “Tôi sẽ không phụ lòng mong đợi.”
“Trái tim Phù Thủy được đặt trên đỉnh tháp. Phoebe và Lưu Giai Nghi đang nằm trên mặt đất với chút sức lực cuối cùng nhìn ánh sáng phát ra từ tháp trên biển, đàn cá mút đá dưới đất bị tan chảy nhẹ nhàng.
“Anh ta…” Phoebe bật cười, nước mắt trào ra nơi khóe mắt: “Vẫn chưa chết.”
Lưu Giai Nghi cũng cười: “Chiến thuật của tôi mà để Heart chết được chắc?”
“Thực sự hi vọng có một ngày.” Phoebe quay đầu khó nhọc, đôi mắt tràn đầy kính ngưỡng nhìn Lưu Giai Nghi: “Chị có thể trở thành người mạnh mẽ như bé vậy.”
“Có sức mạnh để cứu mọi người.”
Những phù thủy còn lại trong vương cung Giáo hoàng bật khóc vì vui sướng, Toàn Bảo Lạp leo lên từ biển được vây quanh và tung hô, còn những Giám mục và lính canh của vương cung Giáo hoàng bị các phù thủy khống chế và giam giữ, trên gương mặt hiện rõ vẻ kinh hãi và sợ sệt. Có lẽ họ cũng đã nhận ra số phận của mình sẽ ra sao.
“Đã đến lúc bắt đầu xét xử những kẻ tham gia phiên tòa phù thủy rồi.” Ấu Chân chống nạnh, nghiến răng hít một hơi sâu: “Lũ đàn ông này đã xử nữ phù thủy như thế nào, hại bao nhiêu người, giờ phải trả lại tất cả!”
“Đương nhiên rồi.” Leah mình đầy thương tích được đỡ đến đến cũng bật cười: “Nhưng trước hết, phải tổ chức nghi thức bầu chọn cho Bảo Lạp đã.”
“Chị ấy sẽ là người lãnh đạo mới.”
Ánh sáng trên biển vẫn rực rỡ chiếu rọi, các phù thủy trong khu ô nhiễm cuối cùng cũng có thể trở về chỗ cũ, ôm chặt người thân của mình và khóc nức nở, tài sản bị Giáo hội tịch thu cũng được kiểm kê và lần lượt trả lại. Đồng thời, phiên tòa xét xử những kẻ tham gia cuộc săn phù thủy, hoặc thậm chí tố cáo nữ phù thủy cũng bắt đầu diễn ra.
Sau đó, tòa án trở thành nơi làm việc độc quyền của các phù thủy, nổi tiếng thế giới với hệ thống pháp lý phát triển, có hẳn hai cuốn sách quy định về xét xử liên quan đến phù thủy, hay nói cách khác, liên quan đến phụ nữ vô cùng nghiêm ngặt.
Nhưng tất cả những điều đó là chuyện của sau này.
Sau khi Thành Thiên Không sụp đổ, mặt trời cuối cùng cũng mọc lên từ đường chân trời, chiếu sáng mặt đất.
Toàn Bảo Lạp quay đầu nhìn ánh sáng lấp lánh trên biển, nước mắt cô ấy rơi xuống, trong lòng bồi hồi như đang mơ.
Đứa trẻ ấy, cuối cùng đã cứu được con của cô.
Từ đó trở đi, không còn phù thủy và con của phù thủy nữa, sau khi gột rửa những lời vu oan và bôi nhọ, chỉ còn lại những cái tên sống động như Bảo Lạp, Ấu Chân, Leah tồn tại.
Bọn họ không phải phù thủy, cũng chẳng phải con của phù thủy, họ chỉ là con người mà thôi.
[Hệ thống thông báo: Người chơi Heart đã rời trò chơi.]
–
Tác giả:
Phó bản phù thủy kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro