
Chương 38 : con đường ngàn vạn nẻo, an toàn là quan trọng nhất.
Đây là một câu chuyện bi thương.
Người đàn ông từ nhỏ đã lớn lên trong cảnh gấm vóc, cha là lãnh đạo một công ty phát triển không ngừng, bản thân lại là con một, tương lai nhất định sẽ kế thừa công ty ấy. Bởi vậy, anh ta luôn coi công ty như trách nhiệm của mình.
Đã như vậy, nếu có thể khiến công ty tiến thêm một bước, vì sao lại không làm?
Khi người đàn ông ngoại quốc tóc vàng quăn, giọng điệu kỳ lạ tìm tới, Yoshihara Masaru chính là nghĩ như vậy.
"Đó là công ty tôi tương lai sẽ kế thừa, cho nên tôi lấy trung tâm kỹ thuật của công ty đi đổi lấy một phần điều kiện tốt hơn, cũng đâu có gì sai?"
"Ngu ngốc!"
Mọi chuyện sáng tỏ, Chủ tịch Yoshihara hận sắt không thành thép, đứng trước mặt con trai.
Bị còng tay dẫn đi, Yoshihara Masaru nhìn người cha tiều tụy, trong lòng không hề có chút hối hận.
Cho đến khi bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng súng, viên đạn găm thẳng vào tim anh ta.
Hagiwara chú ý đến bóng người vụt qua ngoài cửa sổ liền đuổi theo, Conan lập tức bám sát; Date Wataru ôm Yoshihara Masaru còn chút hơi thở đưa tới bệnh viện ngoài hai con phố.
H·ung th·ủ lái một chiếc Mazda trắng, phong thái tiêu sái như gió bão. Mà Hagiwara lái chiếc đỏ quyết không buông tha, lao vun vút như tia chớp xé rách chân trời.
Hai người rượt đuổi trên đường phố, để lại tiếng động cơ chói tai.
Conan ngồi ghế sau xe Hagiwara, nhìn biển số chiếc Mazda trắng phía trước rõ ràng, nhưng gương mặt người lái mãi không thấy được.
Gió cuốn bụi mù, lá cây ven đường tung bay, người đi bộ bị cỗ xe thể thao gầm rú làm tung vạt áo. Hai chiếc Mazda lướt qua khiến người qua đường reo hò: "Đẹp trai quá!", "Tôi cũng muốn lái xe thể thao như vậy!", rồi nhanh chóng biến mất nơi góc phố.
Đó đã trở thành ký ức không thể quên của những người chứng kiến.
... Nếu Morofushi Hiromitsu không nằm trong số ấy.
Hôm nay cậu vừa từ Osaka trở về, phát hiện tủ lạnh hết sạch rau quả, liền ra ngoài mua. Biệt thự cách siêu thị không xa, đồ cũng không nhiều, nên cậu đi bộ. Nào ngờ khi trở về lại thấy cảnh tượng...
... Một màn dữ dội đến vậy.
Tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, Morofushi Hiromitsu đứng ngẩn ngơ bên đường.
Đã xảy ra chuyện gì? Có phải cậu vừa thấy Hagiwara và Zero đang đua xe?
"Mình là đồng nghiệp , cảnh sát lại đang truy đuổi osananajimi của mình, vậy mình nên giả vờ không thấy, hay gọi điện an ủi một chút? Nếu an ủi... thì an ủi ai?"
Cậu lưỡng lự trong chốc lát, rồi quyết định về nhà trước.
—— An ủi gì đó, đợi hai người kia đua xong rồi tính.
Nếu Zero thua, cậu sẽ lấy cớ đưa cờ hiệu cho Hagiwara, tiện thể tới Sở Cảnh sát Đô thị.
Nếu Hagiwara thua, đã là bạn bè thì cũng nên thường xuyên liên lạc chứ?
Người đàn ông nheo mắt, quyết định như thế.
*
Tiếc rằng, chưa kịp thành sự thật.
Về đến nhà, cất đồ vào tủ lạnh xong, cậu mới ngồi xuống xem tình hình. Ban đầu chỉ định thử mở truyện tranh, không ngờ thật sự có.
Và lần này, chính câu chuyện của cậu bắt đầu.
【 Một bóng người lặng lẽ bước vào quán bar ngầm.
Ánh đèn lờ mờ, quán bar vắng tanh. Trên quầy bar còn vọng tiếng micro, những nốt nhạc trầm tối vang lên, len lỏi vào ly rượu, lướt qua bàn tay bartender đang lau ly.
Người đàn ông tóc dài đội mũ đen ngồi ở mép quầy, trước mặt là một ly rượu không rõ loại.
"Vodka không đi cùng anh? Lạ thật đấy."
Người mới đến cũng ngồi xuống bên quầy, vẫy tay gọi bartender. "Một ly Whiskey, nguyên chất."
"Scotch." Gin nhấc ly rượu. "Tốt nhất cậu có chuyện để nói."
Hắn né tránh câu hỏi về Vodka.
"Đương nhiên có chuyện."
Bóng đen ngả người trên quầy, đối diện Gin. "Nhưng trước khi nói, tôi muốn hỏi anh, quà tôi tặng anh thấy sao? Thích chứ? Tôi đã rất khổ công tìm đấy! Chiếc xe đó còn là bản giới hạn."
Gin ném lại ánh mắt lạnh lùng vô nghĩa.
"Ha ha." Scotch cười thành tiếng.
"Cũng phải, anh nhất định thích. Nếu không thì đã sớm dùng súng xử tôi rồi."
Gin rốt cuộc mất kiên nhẫn. "Có chuyện thì nói."
"Ờ, được thôi."
Scotch đứng dậy, lấy từ ngực ra một lọ nhỏ, đặt lên quầy đẩy qua. "Anh xem đi."
Tên sát thủ tóc bạc nhận lấy, vừa liếc thấy nhãn dán trên chai, trong khung thoại truyện tranh chỉ hiện dấu ba chấm.
"Trước đây chẳng phải có tin đồn có kẻ bán thuốc trên chợ đen sao. Tôi đã đi xem, ban đầu tưởng là mấy loại thuốc thử từ viện nghiên cứu hạng xoàng, kết quả lại phát hiện có thứ không thể hiểu nổi." Scotch chống một tay lên mặt, tay kia nâng ly rượu.
Viên đá tròn lăn trong ly rượu, ánh sáng chớp lên.
"Hừ..." Gin cũng đã nhận ra điều gì, khẽ cười lạnh.
"Địa điểm giao dịch đặt ở vùng núi sâu Osaka. Ở đó có dấu vết sinh hoạt, nên tôi đoán bọn họ đã ở lại đó rất lâu. Thẩm vấn xong , mới biết là vật thí nghiệm chạy ra từ phòng thí nghiệm......"
Scotch đứng dậy, xách ly rượu quơ quơ trước mặt người đàn ông.
"Gin, khâu bảo vệ không quá nghiêm ngặt a."
" Vật thí nghiệm chạy thoát?"
Khóe môi Gin nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
"Đã xử lý chưa?"
"Đương nhiên đã xử lý. Không thể để bọn họ bị tóm lại. Ngay cả th·i th·ể tôi cũng hủy rồi ném xuống biển."
Scotch mỉm cười, nói ra những lời tàn nhẫn:
"Vậy chuỗi dự án này là ai phụ trách? Sherry à?"
"Không phải Sherry."
Gin không muốn nói nhiều, nhưng vẫn giải thích:
"Sherry chỉ phụ trách một hạng mục kia thôi."
Nhìn thấy Gin cảnh giác, Scotch khẽ cười, chấp nhận lời giải thích này.
"Được thôi. Vậy về sau, toàn bộ giao cho anh."
Phần bình luận dưới truyện tranh bùng nổ vì chủ tuyến bất ngờ xuất hiện:
[ Trời ạ, lão tác giả này im im không nói thì thôi, vừa ra tay đã tung ngay chủ tuyến lớn! Gần đây cốt truyện chính nhiều quá, tôi hạnh phúc quá đi! ]
[ Sao gần đây lão tác giả thích mở đầu và kết thúc bằng mấy cú tập kích bất ngờ vậy, suýt nữa làm tôi hoa cả mắt ]
[ Trước có Scotch xuất hiện! Nhưng sao vẫn không vẽ mặt, lão tác giả ông thế này là sao, không muốn cho chúng ta thấy mặt à ]
[ Rõ ràng Gin với Vodka đều được vẽ mặt trực tiếp! Tequila cũng có mặt, chẳng lẽ nhân vật mới quá xấu nên tác giả ngại vẽ à ]
[ Nhưng nhìn cảnh Scotch ở Osaka mặc áo hoodie trùm đầu thì dáng người không hề béo, thân hình gầy, một màu đen tuyền nhưng phong thái rất đẹp ]
[ Xin nhắc, "người toàn thân đen" trong truyện chưa lộ mặt thì chưa nói lên gì cả, tác giả nhiều khi vẽ kiểu đó cũng rất gợi cảm ]
[ Nhưng Scotch với Gin quan hệ có vẻ tốt thật, còn đưa dược phẩm cho anh ta... Đây là lần ở Osaka Co-chan gặp anh ta, Scotch làm việc đó khi xử lý vật thí nghiệm chạy trốn. ]
[ Vật thí nghiệm chạy trốn nghe đáng sợ thật, giống kiểu phản diện trong phim kinh dị trước khi mở màn... Ví dụ như viện điều dưỡng trong núi sâu chẳng hạn ]
[ Nhắc tới Sherry chắc là danh hiệu của nhà nghiên cứu, có lẽ Co-chan đang tìm người nghiên cứu dược phẩm thu nhỏ ]
[ Trước thì ở Osaka, giờ lại xuất hiện sau mấy chương thường nhật, có phải sắp tới sẽ qua Tokyo? Sắp tới có cốt truyện chính chăng? Co-chan muốn thông qua Scotch tiếp cận tổ chức từng bước sao? ]
Sau khi trở về từ Osaka, cậu tất nhiên liền liên hệ với Gin, báo cáo hoàn thành nhiệm vụ trước đó.
Dược phẩm là một lọ trong hộp tương đối vô hại, trước khi giao cho cảnh sát cậu giữ lại một phần, dùng để báo cáo lại cho Gin.
Cậu hy vọng thông qua hành động của Gin mà lần ra viện nghiên cứu có vấn đề trong tổ chức.
Nhưng tên Gin này quá cảnh giác, cậu chẳng lấy được gì. Đã vậy, để tránh bị nghi ngờ, cậu đành tạm gác lại.
Thế nhưng chuyện Bourbon là thế nào......? Sao lại biến thành đua xe ban ngày thế này?
Truyện tranh sau đó giải thích đầu đuôi sự việc.
Chủ tịch Yoshihara nhận được thư uy h·iếp nên báo cảnh sát, cuối cùng phát hiện người gửi thư chính là con trai mình. Mà đứa con đó lại tin lời kẻ nào đó, cho rằng lấy bí mật công ty đổi lấy công nghệ tiên tiến hơn là một vụ mua bán có lời.
Ừm......
Morofushi Hiromitsu không bình luận về quyết định đó.
Đôi khi làm kinh doanh cần có dũng khí liều lĩnh. Đổi mới, tìm cái mới, trả giá chút hy sinh là bình thường. Trước khi biết Yoshihara Masaru định đổi lấy thứ gì, cậu không vội phê phán hành động này.
Nhưng cậu thực sự phê phán con người kia.
Với vài từ miêu tả, cậu đã đoán ra chính là ai — Pinga. Chó săn của Rum, nhưng vì Rum tin Curaçao hơn, hắn ta chỉ có thể lùi về sau.
Tính cách Pinga rất... kỳ quái. Hắn thông minh, nhưng không hoàn toàn thông minh. Luôn để lộ sơ hở ở những chỗ kỳ lạ, giống hệt chủ nhân của hắn.
Mà Bourbon xuất hiện ở hiện trường chỉ để dọn dẹp hậu quả cho Pinga, lại bị Hagiwara bắt được dấu vết, bị truy đuổi một đường.
Cuối cùng, để thoát khỏi Hagiwara bám theo, Bourbon buộc phải mượn đoàn tàu chạy ngang che chắn, biến mất trước mắt Hagiwara.
Cậu cúp máy.
"Hagiwara..." cậu nghĩ.
Trong truyện, Hagiwara gần như đã ý thức được Edogawa Conan có gì đó bất thường.
Cái chết của Yoshihara Masaru trước khi trúng đạn và sự xuất hiện của Furuya Rei tại hiện trường đều phơi bày một góc đen tối của thế giới này ngay trước mắt cậu.
Nếu như trước đây, cậu còn có thể ngăn Hagiwara tìm hiểu bước vào thế giới này, thì giờ, sau khi đã thấy tận mắt sự tàn nhẫn của tổ chức, chỉ khuyên bảo thôi liệu có ngăn được?
Không thể nào.
Hiện giờ cậu ta đang công tác ở Cục đối sách tội phạm có tổ chức, bộ phận chuyên phụ trách đối phó với các tổ chức ngầm lớn, điều tra truy vết hắc bang — đó chính là công việc của cậu ấy.
Morofushi Hiromitsu do dự một thoáng, rồi gọi điện cho Furuya Rei.
"Cậu hiện tại có thời gian không?"
"Có."
Bên tai là tiếng gió rít, giọng người đần không rõ ràng.
"Tớ đang ở ngoài. Sao lại đột nhiên gọi cho tớ?"
"...... Cậu cùng Hagiwara đua xe khắp phố, còn lên cả tin tức, tớ không gọi điện hỏi một chút thì được sao?"
Bật TV lên, đúng lúc nghe tiếng bản tin:
【 Hôm nay, gần khu Beika có nhóm xe thể thao tụ tập, đề nghị người dân đi vòng để bảo đảm an toàn. Một lần nữa nhắc nhở: con đường ngàn vạn nẻo, an toàn là quan trọng nhất; lái xe ẩu, người thân hai hàng nước mắt...... 】
Furuya Rei nghe rõ, im lặng: "......"
Anh vừa cười vừa thở dài:
"Không còn cách nào khác. Tớ không thể thật sự để Hagiwara tóm tớ về phòng thẩm vấn. Cậu ấy thấy tớ nổ súng, chứng cứ rành rành."
"Vậy cho cậu ấy ký thỏa thuận bảo mật?" Hiromitsu gợi ý.
Thực ra đây mới là mục đích cậu gọi điện.
"Đương nhiên."
Furuya Rei đáp.
"Không chỉ cậu ấy, cả lớp trưởng nữa. Còn về đứa trẻ kia......"
Nhắc đến Edogawa Conan, Furuya Rei hiếm thấy do dự.
"Không thì thử quan sát thêm?"
Hiromitsu nói.
"Trước hết tiếp xúc với đứa bé đó xem sao."
"Được." Anh nói.
"Tớ sẽ tìm cơ hội tiếp cận nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro