Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 :Thật quá đáng, đúng là bị xúc phạm rồi.

Vừa mới tỉnh lại, Morofushi Hiromitsu chỉ cảm thấy không còn thấy ánh mặt trời.

Cậu ở trong một không gian trắng xoá không rõ nơi nào, mà tâm trí vẫn như đang chìm trong bóng đêm, bị máu tươi thấm đẫm rồi bất ngờ bị kéo ra. Cả người toát lên một nỗi tuyệt vọng tro tàn, trên gương mặt tràn đầy ý niệm: "Chi bằng một nhát dao đâm ch·ết mình cho rồi."

Vì sao mình lại còn sống ?

Morofushi Hiromitsu nghĩ mãi cũng không ra.

Cậu nằm bệt trên mặt đất nửa ngày, thấy chẳng ai đoái hoài đến, mới chậm rãi bò dậy, bắt đầu dò xét xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Không gian trắng xoá ấy không phân biệt ngày đêm. Trong lúc thăm dò, thứ duy nhất có thể dùng để giết thời gian lại là một quyển truyện tranh lơ lửng giữa không trung. Bề ngoài nhìn thì mỏng, nhưng lật thế nào cũng chẳng thấy trang cuối.

Đọc hết bộ truyện tranh đó mất bao lâu, Cậu đã không nhớ nổi. Chỉ biết câu chuyện trong đó mang đến cho Cậu một cú sốc vô cùng lớn.

Thì ra thế giới mình đang sống chỉ là một bộ truyện tranh.

Một bộ truyện tranh mà thôi!

"Vậy sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì?" Cậu cười tự giễu. "Chỉ để trở thành vết th·ương vĩnh viễn không thể lành trong lòng Zero, trở thành niềm tiếc nuối mãi chẳng phai trong lòng Rye, trở thành bóng hình chôn trong ký ức, trở thành lý do khiến bọn họ trở mặt thành thù sao?"

"Đúng như cậu nghĩ."

Trong không gian trắng thuần, nổi lên một trận gợn sóng. "Các cậu đều chỉ là những nhân vật được tạo ra để phụ trợ người khác."

"Vận mệnh đã cố định, lựa chọn không ở trong tay mình. Đến lúc cần, phải dùng sinh mệnh để bộc lộ ý nghĩa, thành tựu người khác."

Thanh âm kia dứt khoát nói.

"Cái ch·ết chính là ánh sáng duy nhất của các cậu."

Morofushi Hiromitsu: "........"

Thật quá đáng, đúng là bị xúc phạm rồi.

Nhưng cậu buộc phải thừa nhận, theo tình tiết trong truyện tranh thì đúng là như vậy.

Thế nên cậu lên tiếng, mang theo chút xấu hổ và buồn bực: "Vậy các người nói với tôi những điều này là để làm gì?"

Cậu biết rõ đời mình nhìn qua cũng chẳng hoàn mỹ. bọn họ và matsuda cũng thế. Nhưng nếu bảo rằng sự không hoàn mỹ đó chỉ để phụ trợ người khác mà tồn tại, Morofushi Hiromitsu thật sự sẽ nổi giận.

"Chỉ cần câu chuyện chưa triển khai, vận mệnh vẫn còn có thể được sửa đổi."

Một giọng nói mờ ảo từ đâu truyền đến, vang vọng trong không gian trắng thuần.

"Chưa triển khai?" Cậu giơ quyển sách lên lắc lắc, "Cái này rõ ràng là sắp kết thúc rồi."

"......"

Không gian chìm trong tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, giọng nói mới vang lên: "Cậu có muốn biết kết cục nguyên bản không?"

Hiromitsu nheo mắt, ngẩng đầu: "Kết cục?"

"Theo diễn biến hiện tại, câu chuyện sẽ lao thẳng đến phương hướng mà tất cả đều không muốn nhìn thấy." Giọng nói kia đáp.

"Ví dụ?"

"Ví dụ Akai Shuichi cùng Gin đồng quy vu tận, Furuya Rei vì ngăn Rum bỏ trốn mà bị nổ ch·ết, Vermouth vì cứu Conan mà rơi xuống vực sâu, Morofushi Takaaki dẫn đội tấn công viện nghiên cứu Nagano bị Chianti bắn xuyên tim, Haibara Ai cùng Karasuma Renya và cả chính mình cùng thiêu ch·ết tại viện nghiên cứu nơi vợ chồng Miyano t·ử v·ong năm đó ——"

"—— Câm miệng!" Morofushi Hiromitsu đột nhiên gầm lên, đứng trong không gian trắng xoá mà giận dữ thét lớn.

Những kết cục bi thảm như vậy, sao có thể để giọng nói vô tâm và lạnh lùng kia mà nói ra!

"Vậy, cậu có muốn sửa đổi nó không?" Thanh âm mơ hồ lại vang lên bên tai cậu. "Bắt đầu từ cậu."

Một bản khế ước bay đến trước mắt cậu.

Kết quả của khế ước chính là quyển truyện tranh di động trong tay cậu.

Quyển truyện sẽ ghi lại những gì xảy ra bên cạnh cậu thành truyện tranh, chỉ cần cậu có thể trở thành nhân vật quan trọng trong lòng người đọc, liền có thể lợi dụng nguyện lực từ sự chú ý đó, hoàn toàn thay đổi vận mệnh vốn phải ch·ết.

Nói cách khác, cậu cần có được "tình tiết cao quang".

Và quy tắc này cũng áp dụng với tất cả những người xung quanh cậu.

"Thật sao? Dựa theo truyện tranh mà mấy người cho tôi xem, Matsuda, Hagiwara và bọn họ... thậm chí là tôi, đều không sống được đến lúc đó." Khi ấy Morofushi Hiromitsu nhìn bản khế ước, mặt đầy mờ mịt.

"Vậy lấy đâu ra tình tiết cao quang?"

"Khi câu chuyện biến thành một thế giới hoàn chỉnh, quán tính vận mệnh là không thể ngăn cản. Nhưng dòng chảy nào rồi cũng gặp đá ngầm mà thay đổi hướng đi."

"Trước khi đôi mắt nhắm xuống một lần nữa, cậu vẫn còn chút thời gian."

Cậu có thể chen tay vào bất kỳ quá khứ của ai.

Trước khi vận mệnh không thể cứu vãn đến, nếu cậu có thể khiến Matsuda và Hagiwara trở thành nhân vật được người đọc yêu thích, Hagiwara Kenji sẽ không ch·ết trong vụ nổ chung cư ngày 7 tháng 11, Matsuda cũng sẽ không phải ra đi vì một tai nạn ngoài ý muốn sau khi sống sót.

Tình tiết cao quang sinh ra nguyện lực, chính là để cố định tuyến vận mệnh mới.

"Vậy thì, ký tên đi. Đợi đến khi dòng sông thời gian chảy đến điểm chung, chúng ta sẽ đưa cậu lên thuyền, đến lúc câu chuyện bắt đầu."

—— Đó là bí mật gần như duy nhất của cậu.

"Ai, tình tiết cao quang... nói đến cùng thì tôi nào có hiểu truyện tranh......"

Hiromitsu ngửa người ra sau, nằm trên cành cây. "Đọc truyện tranh thì còn được."

Nhờ khế ước mà quay ngược về quá khứ, thử thách đầu tiên cậu phải đối mặt chính là làm thế nào che giấu sự khác biệt trước mắt Furuya Rei.

Thử thách thứ hai, chính là cậu thật sự không biết làm sao để có được nguyện lực.

Đối mặt Furuya Rei, cậu có thể phát huy kỹ năng diễn cả đời, làm cho Rei thấy cậu giống hệt dáng vẻ ngốc nghếch trước kia. Nhưng truyện tranh thì sao......?

Giờ cậu cũng tính là một nhân vật truyện tranh, vậy thì loại nhân vật nào mới được hoan nghênh?

Cậu không biết, chỉ có thể lấy suy nghĩ của mình làm cơ sở để suy diễn.

Morofushi Hiromitsu thích loại nhân vật nào?

Không ngoài những anh hùng vĩ đại, trưởng bối kiên định đáng tin, dũng sĩ đi theo lý tưởng, hoặc là bạn bè cùng hoạn nạn.

Ai mà chẳng thích Kamen siêu nhân chứ!

"Chẳng lẽ tôi cũng phải tự đắp nặn mình thành như vậy." Cậu lẩm bẩm. "Cảm giác có chút xấu hổ rồi."

"Thôi, để sau rồi tính. Dù sao cũng còn thời gian."

Hiromitsu tiếp tục xem truyện tranh.

Tình tiết cả ba bị giáo quan bắt đến văn phòng huấn luyện được thể hiện sơ sài, chỉ bằng vài nhân vật chibi cùng bong bóng thoại, rồi lập tức chuyển sang cảnh trong phòng y tế băng bó vết th·ương cho Matsuda và Rei, trò chuyện phiếm. Sau đó là tình tiết trong lớp và nhà ăn.

Những việc rất bình thường hằng ngày, nhưng qua cách cắt cảnh và chọn lọc của truyện tranh, lại hiện ra rõ ràng mạch lạc —— lấy thái độ của Matsuda với cảnh sát đặc thù làm manh mối, mở ra chương tiếp theo.

"Cái này lợi hại thật." Cậu nghĩ.

Nhưng cậu cũng nhận ra truyện tranh có thể cắt ghép sai lệch.

Nếu chỉ vì để câu chuyện gọn gàng hơn thì không sao. Nhưng nếu cố ý làm người đọc hiểu sai, thì Morofushi Hiromitsu lo rằng chính mình cũng sẽ bị dẫn dắt sai khi đọc.

Có điều...... dẫn dắt sai?

Có lẽ cậu cũng nên thử lợi dụng một chút?

"......ro."

Nếu khiến vai chính Conan-kun tưởng cậu là kẻ xấu, rồi đến cuối cùng mới vạch trần thân phận, liệu có thể biến cậu thành nhân vật cực kỳ nổi tiếng, giống như Zero không?

"...... Hiro."

Nhưng tính cách cậu đâu có được người người ưa như Zero, e rằng thiết lập nhân vật như vậy sẽ bị chê bai? Nhỡ đâu gậy ông đập lưng ông thì không hay.

"Hiro!"

Morofushi Hiromitsu giật mình ngồi bật dậy từ cành cây.

Mắt mèo trừng xuống, thấy Furuya Rei đang xoa lưng đứng dưới gốc cây, mặt không vui.

"Tớ gọi cậu mấy lần rồi đó!"

"Xin lỗi xin lỗi."

Morofushi Hiromitsu vội nhảy xuống. "Bên này gió mát quá dịu, tớ nằm đến mức suýt ngủ quên."

Furuya Rei quả nhiên dịu lại.

"Có mệt cũng đừng ngủ ở chỗ này, vừa khó chịu, vừa dễ cảm lạnh." Rei có chút trách móc.

"Thật xin lỗi."

Người đàn ông mắt mèo chắp tay trước ngực, làm động tác cầu xin. "Lần sau tớ sẽ chú ý."

Rei hừ một tiếng, không đáp.

Hiromitsu liền chủ động mở lời:

"Vừa rồi tớ thấy cậu ở phòng tư liệu. Là muốn tìm hiểu về Matsuda-kun sao?"

"Đương nhiên."

Furuya Rei nhớ lại chuyện mình vừa xem. "Tên đó luôn miệng nói ghét cảnh sát, vậy mà vẫn muốn thi vào cảnh giáo, thật kỳ lạ. Tớ không thể đánh nhau với cậu ta mà lại chẳng biết gì về cậu ta cả."

Phòng hồ sơ cảnh giáo không chỉ lưu giữ tư liệu học sinh mà còn cả kết quả thi viết và phỏng vấn khi nhập học.

Furuya Rei dĩ nhiên đứng đầu, thi viết lẫn phỏng vấn đều hoàn hảo. Còn Morofushi Hiromitsu tuy bị trừ điểm vì báo cáo tâm lý, nhưng nhờ bối cảnh gia đình nên vẫn được cộng thêm phần hạng.

"Tớ thấy thành tích thi viết của cậu ấy rất cao, nhưng phỏng vấn lại như trứng vỡ, tính trung bình thì chỉ ngang tầng thấp nhất." Nói đến đây, Rei nhíu mày.

"Vậy cậu tìm được nguyên nhân chưa?" Hiromitsu hỏi.

Furuya Rei: "Tìm được rồi. Tớ thấy cha cuat cậu ta, Matsuda Jotaro......"

Cậu thiếu niên tóc vàng kể lại cho cậu biến cố trong gia đình Matsuda Jinpei.

Ở kiếp trước, chuyện này là do Hagiwara kể cho cậu. Khi Rei đi tìm tư liệu về Matsuda, Hiromitsu và người bạn thuở nhỏ tò mò cãi nhau, cuối cùng Hagiwara Kenji mới nói ra sự thật.

Nguồn gốc vụ án năm đó, cùng việc Matsuda Jotaro vô tội, cũng là Hagiwara nói ra.

Chỉ là truyền thông chẳng quan tâm đến chân tướng, chỉ chú ý tin tức vụ nổ. Chuyện "võ sĩ quyền anh nổi tiếng gi·ết người" dễ bán báo hơn là cải chính, nên chẳng ai để ý Matsuda Jotaro nghĩ thế nào.

Sau khi Rei nói xong, Hiromitsu bổ sung thêm thông tin mình biết, và quả nhiên thấy Rei bừng tỉnh đại ngộ.

So với giao lưu cùng người, Zero quả nhiên tin tưởng vào máy tính và văn kiện nhiều hơn.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Zero chọn trở thành chuyên gia tình báo ẩn mình trong tổ chức.

Morofushi Hiromitsu nghiêng đầu lắng nghe Rei, hai người vừa đi vừa tiến về sân tập bắn.

Trường học Nhật Bản không có giờ nghỉ trưa, sau bữa cơm chỉ còn hơn mười phút nghỉ ngơi. Ngược lại, buổi chiều kết thúc rất sớm, thuận tiện cho học sinh tham gia câu lạc bộ.

Nhưng cảnh giáo không có câu lạc bộ, quân dự bị cảnh sát có thể chọn nghỉ ngơi, ra ngoài, hoặc tập luyện thêm.

Hôm nay là ngày khai giảng chính thức, buổi sáng học lý thuyết, buổi chiều là tiết tập bắn.

"...... Cảnh sát năm đó quả thật sai, nhưng Matsuda vì thế mà mang oán khí với cả ngành thì cũng quá đáng. Cậu ta rốt cuộc vì sao lại muốn làm cảnh sát?" Rei còn đang lẩm bẩm.

Hiromitsu vừa nghe, vừa để suy nghĩ bay xa.

Cậu nhớ rõ viên cảnh sát xử lý vụ án Matsuda Jotaro năm ấy, giờ đã là giám đốc sở cảnh sát đô thị.

Mà sau khi bọn họ tốt nghiệp, vì vụ nổ khu chung cư khiến Hagiwara cùng 15 cảnh sát khác thiệt mạng, gây chấn động xã hội, nhưng không kịp bắt giữ phạm nhân trong thời hạn, nên giám đốc sở cảnh sát đô thị khi đó đã từ chức.

Người kế nhiệm chức giám đốc sở cảnh sát đô thị hình như họ Hakuba.

Ánh mắt cậu dừng lại trên Hagiwara và Matsuda, thoáng chốc ngưng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro