Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 :sống ở hiện tại thì như đang lo hậu sự.

Thời gian tí tách trôi qua từng ngày, bước vào tháng mười, chẳng mấy chốc sẽ đón lễ tốt nghiệp của khóa học viên này, cùng với kỳ khảo thí tuyển sinh cho khóa học viên mới.

"Các cậu đã nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?"

Sau đại hội thể thao, Date Wataru ngồi trên bãi cỏ, hỏi bạn bè bên cạnh về dự định tương lai.

Đối với chủ đề này, Morofushi Hiromitsu thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Dù sao cũng chẳng ai giống như cậu — khi nhắc đến quá khứ thì như than vãn, nói về tương lai thì như mơ tưởng, còn sống ở hiện tại thì như đang lo hậu sự.

Nhưng những người khác thì chẳng có gì phải e ngại.

"Công việc à? Tớ thì vẫn chưa quyết định, nhưng Jinpei-chan đã tính sẽ vào đội xử lý chất nổ rồi." – Hagiwara nằm dài trên cỏ, trông rất thoải mái.

"Đội xử lý chất nổ?" – Furuya Rei ngạc nhiên.

Tên đầy đủ là Ban xử lý bom/mìn và chất nổ thuộc Sở Cảnh sát Đô thị, nghe tên thôi cũng biết là tuyến đầu nguy hiểm.

Date cũng hết sức kinh hãi:
"Sao lại chọn chỗ như thế, Matsuda?"

"Vì tớ thích bom mà. Được biến sở thích thành công việc thì có gì không tốt?" – Matsuda Jinpei chẳng hề để ý đến sự nguy hiểm của đội xử lý chất nổ.

Thực lực của cậu cũng đủ để tự bảo vệ mình.

"Thật ra bọn họ cũng đến mời tớ." – Hagiwara ngồi dậy, co một chân lại, chống cằm lên đầu gối. – "Nhưng tớ vẫn chưa nghĩ kỹ có nên đồng ý hay không."

"Đúng thế. Hagiwara, cậu cũng giỏi tháo gỡ bom mà." – Date gật đầu. – "Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đúng. Đội xử lý chất nổ là nơi cần phải cân nhắc kỹ càng."

"Với lại, Hagiwara, cậu còn giỏi nhiều mặt khác nữa." – Hiromitsu nói – "Cậu giao tiếp rất tốt, lại nhạy cảm với cảm xúc người khác, làm hình cảnh cũng không tồi; lái xe cũng giỏi, làm cảnh sát giao thông cũng chẳng vấn đề gì."

"Thấy chưa!" – Hagiwara vỗ tay cái bộp, làm mặt "Quả nhiên tớ rất giỏi." – "Chính vì có quá nhiều lựa chọn nên mới do dự đấy."

"Cậu này..." – Furuya Rei nheo mắt. – "Sao tớ thấy cậu đang khoe khoang thế, Hagiwara?"

Matsuda khịt mũi cười: "Cậu ta đúng là đang khoe khoang đấy chứ còn gì."

Hagiwara xua tay: "Đừng nói về tớ nữa. Lớp trưởng, Morofushi-chan, Furuya-chan, còn các cậu thì sao?"

"Tớ à..." – Date ngả người ra sau, hai tay gối đầu. – "Có lẽ sẽ giống ba tớ, làm cảnh sát giao thông chăng? Dĩ nhiên, làm hình cảnh cũng không tệ."

Kế hoạch của Date cũng là lựa chọn của phần lớn học viên lớp này: từng bước đi thực tập, sau đó huấn luyện tiền trạm, rồi mới chính thức vào vị trí công tác.

"Tớ thì đã nghĩ rồi. Thật ra nếu không làm cảnh sát, có lẽ tớ sẽ đi làm thám tử." – Furuya Rei nói.

"Nhưng huấn luyện viên Onizuka đã tìm cậu trước rồi đúng không?" – Hiromitsu cười, chọc thẳng. – "E là cũng có đơn vị đặc biệt khó đoán nào đó gửi lời mời cho Zero rồi."

"Dù sao cũng là đại ca tóc vàng mà." – Matsuda vừa cười vừa chọc.

"Dù sao cũng là Furuya-chan mà." – Hagiwara cũng thêm một câu.

"Ừ. Dù sao cũng là thủ khoa chứ gì." – Date không chịu kém.

"Dù sao cũng là Zero mà." – Morofushi tung đòn kết thúc.

"Ê...!" – Furuya Rei ngao ngán, bất đắc dĩ cực độ.

"Thật đấy, đâu phải chỉ có mình tớ!" – thủ khoa tóc vàng phản kháng. – "Hiro cũng nhận được lời mời mà! Còn là người đầu tiên trong chúng ta nữa!"

Không lâu sau khi h·ung th·ủ gi·ết cha mẹ cậu bị b·ắt, cảnh sát đã tìm đến tiếp xúc.

Điều làm cậu vô cùng bất ngờ chính là, người đến chính là Kuroda Hyoue, vừa mới xuất viện không bao lâu.

Ông ta thay mặt Cục Cảnh sát Thính Canh Gác mời cậu gia nhập.

Morofushi Hiromitsu dĩ nhiên biết người này. Chỉ là ở kiếp trước, họ gặp nhau khi cậu đã xác nhận vào Sở Cảnh sát Đô thị và nhận nhiệm vụ nằm vùng.

"Tại sao lại là tôi?" – Cậu rất tò mò. – "Trong cảnh sát còn nhiều người giỏi hơn tôi. Chẳng phải họ mới là lựa chọn sao?"

Kuroda Hyoue nhìn cậu, không tiếc lời giải thích:

"Thành tích tốt hơn cậu thì có nhiều. Nhưng thích hợp hơn cậu thì hầu như không có."

Cha mẹ đều m·ất, quan hệ thân thích nhạt nhòa. Họ hàng hầu hết ở Nagano, gia đình từng nhận nuôi cậu ở Tokyo thì đã di cư ra nước ngoài. Điều đó có nghĩa là quan hệ cá nhân của cậu vô cùng đơn giản.

Từ nhỏ lớn lên ở Tokyo, chưa từng đi du học, cũng không tiếp xúc nhiều với người nước ngoài, nên gần như không có khả năng bị nước ngoài mua chuộc.

Người anh ruột duy nhất còn quan hệ huyết thống đang làm cảnh sát huyện ở Nagano, bản thân anh ấy cũng căm ghét cái ác như kẻ thù, có tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, nên tuyệt đối sẽ không phản bội.

Hơn nữa, Hiromitsu còn có sự nhạy bén quan sát, khả năng phán đoán chuẩn xác, kỹ năng diễn xuất ở mức khá trở lên. Tuy nhìn bề ngoài không quá nổi bật, nhưng trên thực tế, tố chất toàn diện lại rất xuất sắc.

Đứa trẻ này quá thích hợp.

Người đàn ông một mắt nhớ lại lúc ban đầu, khi nhìn thấy bản ghi chép ấy ở Sở Cảnh sát Đô thị.

Lời nói bình tĩnh, hành động không hề sơ suất, sau khi xong việc ở hiện trường thì không để lại bất cứ dấu vết nào. Nếu không phải cảnh sát đã điều tra quá khứ cậu ấy kỹ càng đến tận gốc, Kuroda Hyoue thật sự không dám đến gặp.

Những suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua, không hề làm thay đổi vẻ mặt của ông. Giọng nói ông hòa hoãn, chăm chú nhìn khuôn mặt non trẻ của chàng trai trước mặt:

"Không cần trả lời tôi ngay bây giờ. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tốt nghiệp, cậu có thể từ từ suy nghĩ."

......

"Ai chà, Morofushi-chan cũng lợi hại ghê." – Hagiwara cười nói. – "Nhưng mà được mời sớm như vậy, chắc Morofushi-chan đã quyết định xong rồi chứ?"

Hiromitsu lắc đầu: "Không đâu. Tớ vẫn đang suy nghĩ. Các cậu cũng biết, anh tớ đang làm cảnh sát huyện ở Nagano."

Matsuda nghĩ cậu định về Nagano làm cùng anh trai, liền nói:
"Hiro cũng muốn làm cảnh sát huyện sao? Nhưng với xuất thân tổ chức nghiệp vụ của cậu, kể cả làm cảnh sát huyện thì thăng chức cũng rất nhanh thôi."

Furuya Rei tiếp lời:
"Có khi sau này cậu sẽ trở thành cấp trên của anh Takaaki đấy nhỉ?"

Morofushi Hiromitsu chợt tưởng tượng đến cảnh ấy.

Một ngày nào đó trong tương lai, mình trở thành cấp trên trực tiếp của anh Takaaki...

Không hiểu sao, cậu rùng mình một cái.

"Thôi, bỏ đi." – Hiromitsu xua tay, cười gượng. – "Làm cấp trên của anh trai gì đó... nghe mà thấy sợ quá ha ha..."

Không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi!

Chỉ cần nghĩ đến cảnh anh trai nghiêm túc cầm văn kiện, dùng kính ngữ để báo cáo cho mình thôi là cả người đã nổi da gà dựng hết cả lông tóc!

Quá đáng sợ!

Furuya Rei cũng hình dung ra cảnh ấy, lập tức cùng cậu bạn thanh mai trúc mã tạo thành mặt trận thống nhất.

"Hiro, cậu cứ ở lại Tokyo là tốt nhất."

Cậu nắm chặt tay Hiromitsu, nghiêm túc nói: "Đừng có nói mấy chuyện đáng sợ đó nữa!"

Morofushi Hiromitsu gật đầu lia lịa.

Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh cười ầm lên.

"Thật đấy, nhìn hai cậu như vậy, tớ bắt đầu tò mò về anh trai của Morofushi-chan rồi." – Hagiwara nói.

"Vậy khi có cơ hội, tớ sẽ dẫn các cậu đến Nagano gặp anh ấy." – Hiromitsu mỉm cười.

Mắt Hagiwara sáng rỡ:
"Được, cứ quyết định thế nhé! Hơn nữa, tớ cũng muốn giới thiệu chị gái của tớ cho các cậu gặp. Chị ấy làm ở đội cơ động Kanagawa, ngày nào cũng hợp pháp đua xe, ngầu lắm."

Nói đến đây, Hagiwara lại mang vẻ mặt ngưỡng mộ.

Là một người con của Kanagawa, sinh ra trong một gia đình mở xưởng sửa xe ở Kanagawa, lớn lên trong những câu chuyện về chữ D nổi tiếng, từng tham gia các cuộc đua xe trên quốc lộ đèo, Hagiwara Kenji vốn đã có niềm đam mê bẩm sinh với xe cộ và cũng được trời phú cho tài năng này.

"Cầu mong sau này đừng bị phân công về Kanagawa." – Matsuda Jinpei cười lạnh. – "Bằng không, cậu lái xe phía trước, chị Chihaya sẽ lái xe phía sau đuổi theo mà phạt cậu."

Ngay lập tức, Hagiwara Kenji biến thành nhân vật trong bức tranh Tiếng thét của Edvard Munch.

"Jinpei-chan! Cậu đừng có nói mấy chuyện đáng sợ đó chứ!"

"Rồi rồi rồi." – Matsuda giơ hai tay chịu thua.

Nhìn hai cậu bạn thanh mai trúc mã tự làm khó mình, Date Wataru bật cười:
"Morofushi với Furuya thì không nói, vì cả hai đều đã có kế hoạch nghề nghiệp rõ ràng. Hơn nữa, những lời mời được gửi sớm như thế này chắc chắn liên quan đến việc bảo mật, không thể công khai được. Thế nên không ai trách hai cậu giữ kín đâu."

Lớp trưởng tỏ ý thông cảm với việc hai người không tiện nói rõ.

Sau đó, anh tiếp tục:
"Còn Hagiwara, cậu chỉ cần đừng đưa ra quyết định để rồi hối hận là được."

Anh biết Hagiwara thật sự rất thích máy móc và xe cộ, lại vừa có thiên phú vừa có hứng thú với việc tháo gỡ bom.

Nhưng là bạn bè, anh không thể đẩy Hagiwara vào con đường nguy hiểm, cũng không thể lấy lý do "vì cậu ấy tốt" mà quyết định thay.

Anh chỉ có thể khuyên: hãy chọn sao cho không hối hận.

"Yên tâm đi lớp trưởng." – Hagiwara nghiêng đầu cười. – "Tớ biết rõ mình đang làm gì."

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy." – Matsuda nói thẳng. – "Thấy gì thì cứ đạp ga mà tiến thôi. Lúc trước cậu đâu có giỏi như vậy?"

Ý anh là lần trước, khi phóng ga ở đoạn cầu.

"Ai chà, lúc đó là..."

"Morofushi!"

Hagiwara còn đang giải thích với cậu bạn, thì huấn luyện viên Onizuka từ xa gọi to.

"Chạy lại đây mau!"

"Có ngay!"

Morofushi Hiromitsu như bị dẫm trúng đuôi, bật dậy khỏi bãi cỏ.

Cậu không kịp chào tạm biệt bạn bè, vội vàng chạy về phía huấn luyện viên, chỉ kịp vẫy tay với bốn người trên cỏ.

"Huấn luyện viên Onizuka, thầy tìm em có việc sao?"

Vừa hỏi, cậu vừa lục lại trong đầu toàn bộ những việc mình đã làm suốt nửa năm qua, xác nhận là không có chuyện gì đáng bị phạt, mới dám ngẩng đầu đối diện huấn luyện viên.

Onizuka Hachizo liếc qua là hiểu ngay cậu học trò đang nghĩ gì. Nếu là trước đây, ông đã duỗi tay nhéo tai tên nhóc này cho thành thật rồi. Nhưng bây giờ thì...

Ông nói:
"Có người đến, điểm danh muốn gặp em. Theo tôi lên văn phòng."

Morofushi Hiromitsu lập tức đoán được là ai.

Quả nhiên, khi đến phòng khách, Kuroda Hyoue đã ngồi sẵn bên trong.

Để tránh lộ bí mật, khu vực quanh văn phòng không có ai. Khi Hiromitsu bước vào, Kuroda đang đứng trước máy pha cà phê, tự rót cho mình một ly.

"Đến rồi à. Ngồi đi." – Kuroda Hyoue nhìn chàng trai trong bộ cảnh phục, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

"Đã suy nghĩ thế nào rồi?"

Hiromitsu không vòng vo, trả lời thẳng:
"Dạ, tiền bối Kuroda. Em đã suy nghĩ xong. Nếu có thể, em đương nhiên hy vọng được gia nhập."

"Tốt lắm." – Vị cảnh sát một mắt dịu giọng, ánh mắt cũng trở nên hiền hòa.

"Cậu chắc cũng đoán được công việc sắp tới của mình. Nhưng trước đó, cho phép tôi nói một câu ——"

"—— Morofushi-kun. Chào mừng gia nhập Bộ Cảnh sát."

Hiromitsu nắm chặt lấy bàn tay ông đưa ra.

"Đó là vinh hạnh của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro