Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 / 6

--Đây chắc chắn là lợi dụng chức quyền để làm chuyện xấu rồi--

Chương 5


Lái xe không bao lâu đã đến địa điểm hẹn, Biên Bá Hiền bỏ điện thoại vào túi rồi cởi đai an toàn ra. Chẳng ngờ tay cậu không chạm trúng khóa đai mà lại chạm phải một lòng bàn tay khác đang đặt bên trên. Vì động tác tay như thế nên cậu đành giả vờ siết chặt bàn tay trống trơn lại, sau đó đánh một phát vào lòng bàn tay Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt rụt tay mình lại rồi nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Biên Bá Hiền đợi cậu tự chui đầu vào lưới. Sau đó anh dùng ánh mắt "Đồ ngốc, em đang làm gì đó" nhìn về phía Biên Bá Hiền, rất có phong độ mà nở nụ cười, lại nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay kia trong lòng bàn tay mình. Rồi thì làm như không có chuyện gì cả mà buông tay ra, mở cửa xe nhanh chóng bước ra ngoài.

"..." Lòng Biên Bá Hiền tựa như một hồ nước tĩnh lặng, Phác Xán Liệt ném một hòn đá nhỏ vào khiến cho mặt hồ chợt nổi sóng, một lúc sau mới có thể bình ổn trở lại. Cậu muốn thở dài nhưng sợ thở dài nhiều thì may mắn sẽ bay mất nên đành tức giận hít sâu một hơi tung ra nắm đấm, làm như muốn khắc sâu khuôn mặt của Phác Xán Liệt vào não bộ của mình.

"Bá Hiền!" Có người vỗ "bịch" vào đầu xe, Biên Bá Hiền đang chuẩn bị xuống xe thì sợ hết cả hồn. Khi cậu thấy rõ là ai thì nhanh chóng xuống xe rồi ôm chặt lấy người đó.

"Đại Tráng à." Biên Bá Hiền ôm lấy đối phương, phát hiện vòng tay của mình không vừa với cậu ta nữa rồi. Cậu vỗ nhẹ một phát vào chiếc bụng êm ái của Bành Tráng, nói một cách kinh ngạc, "Sao mày lại mập lên nữa rồi!"

"Tao chỉ bành trướng lên thôi mà, ha ha." Bành Tráng kéo Biên Bá Hiền vào trong phòng còn không quên quay đầu lại đóng cửa xe giúp cậu, Phác Xán Liệt thì khóa xe lại, "Cá Nhỏ, cậu cũng nhanh lên đi, còn thiếu mỗi hai người thôi!"

Phác Xán Liệt nhanh chân đuổi theo, anh đi bên cạnh Biên Bá Hiền.

Bành Tráng buột miệng nói, "Hai người lại đến cùng nhau nữa, hệt như khi trước vậy, đi đâu cũng có nhau."

"Đi đâu cũng có nhau dùng như thế à?" Biên Bá Hiền đánh một phát vào chỗ mềm nhất trên lưng Bành Tráng, Phác Xán Liệt thì bật cười, Biên Bá Hiền không để ý tới anh, cậu đẩy cửa phòng ra.

Người ở hai bên bàn nhìn về phía bọn họ, tiếp đó là những tiếng rống lớn.

"Đến đến đến, người đáng yêu nhất lớp đến rồi!"

"Cậu tới trễ! Tự phạt uống ba ly đê!"

"Oa, Bá Hiền các cậu nhường một chút, Đại Tráng không thể nào vào cùng các cậu được!"

Biên Bá Hiền thoải mái cầm chai bia trên bàn, trong tiếng ồn ào xung quanh cậu nâng chai bia rồi đập một phát lên bàn. Cậu nhìn mọi người sau đó nụ cười từ từ hiện lên, lúm đồng tiền nho nhỏ bên má cũng dần lộ ra, "Mấy người muốn chết rồi nhở."

Phòng riêng đầy tiếng ồn ào náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện hết từ bàn này sang bàn nọ, bát đũa ghế dựa không biết đã dọn bao nhiêu lần rồi. Sau khi cơm nước no nê từng người từng người ôm bụng ngồi phịch xuống ghế ợ hơi, Biên Bá Hiền chóng mặt thế là ôm chặt lấy Bành Tráng.

"Cảm giác này... Đã ghê..." Cậu thích cái bụng mềm mại của Bành Tráng quá chừng, trông vẻ mặt cứ như muốn ụp xuống nằm luôn vậy. Bành Tráng so với cậu cũng không tốt hơn là bao, sờ sờ thắt lưng gầy nhom của cậu sau đó cau mày nói, "Bá Hiền của chúng ta sao lại gầy như vậy chứ... Ba đây thật đau lòng..."

Phác Xán Liệt đặt điện thoại xuống, anh nắm lấy cổ áo của Biên Bá Hiền lôi cậu ra khỏi người Bành Tráng. Biên Bá Hiền đang sờ bụng hăng say thì có hơi bất mãn, cậu quay đầu lại đánh vào tay Phác Xán Liệt một phát, "Làm gì vậy, cậu muốn làm gì, đồ trẻ con xui xẻo đáng ghét."

Phác Xán Liệt giữ cánh tay đang khua loạn xạ lại, anh nói mà mặt không thay đổi gì, "Điện thoại di động của em rung mấy lần rồi, giống như đang có việc gì gấp lắm đấy."

"A? Có hả?" Biên Bá Hiền không đánh anh nữa, vươn tay cầm lấy điện thoại trên bàn mở khóa mới phát hiện là Nguyệt Nhân Đao trả lời cậu. Biên Bá Hiền hoa cả mắt, phải kề sát mặt đến nỗi chóp mũi chạm vào màn hình mới thấy được chữ.

"Đừng học theo tôi chứ, cậu không thấy ấu trĩ à?"

"Cậu cứ thế là đồng ý ngay luôn? Không sợ tôi là tên lừa đảo sao?"

"Nhìn cậu từ đầu đến đuôi lệch pha dễ sợ, hay cậu là tên ngốc đó?"

"Cậu đâu mất rồi? Còn muốn người yêu này nữa không đây?"

Biên Bá Hiền đọc xong thì phì cười, người này nói dài dòng như thế lại còn dám uy hiếp cậu nữa.

Biên Bá Hiền gõ cạch cạch vài cái rồi để điện thoại di động xuống, quay sang ôm Bành Tráng đang ngủ.

Phác Xán Liệt uống một hớp nước, anh đẩy chiếc điện thoại đang nằm bên mép bàn của cậu vào trong rồi lấy điện thoại của mình ra. Lúc trượt mở xong thì trên màn hình hiện lên một tin mới đang @ mình, anh nhấn vào thì ngay lập tức thông báo Biên Bá Hiền mới đưa lên hiện ra.

Mộng Long: Giữa biển người mênh mông chỉ tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác quay đầu... người kia lại ở chỗ chia sẻ nhận thưởng. @Nguyệt Nhân Đao.

Chương 6

Tim của Phác Xán Liệt đập liên hồi, nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì lại bắt đầu chùng xuống. Nguyên nhân ư? Biên Bá Hiền có biết anh là Nguyệt Nhân Đao đâu chứ, chỉ là trong lúc say cậu ngây ngô nhận lời của "anh", chắc chắn sau khi tỉnh rượu cậu sẽ từ chối cho xem.

Tâm tư của Biên Bá Hiền rộng tựa biển sâu, Phác Xán Liệt cũng chẳng có cách nào hiểu rõ được. Anh đang tự ghen với chính bản thân, hệt như đang tự mua dây buộc mình, khổ không thể nào tả được.

Nghĩ thế nên anh hơi liếc mắt nhìn sang tên đầu sỏ, bàn tay đang giữ lấy người kia đột nhiên siết chặt lại. Biên Bá Hiền khó chịu mà giãy giụa, "Buông tay ra!"

Phác Xán Liệt hơi thả tay một chút nhưng lại không buông cậu ra. Biên Bá Hiền cảm thấy bàn tay bên hông đã được thả ra đôi chút thì lập tức ngoan ngoãn quấn lên người anh, tay còn lại thì cố hết sức kéo lấy Bành Tráng, cậu nói thầm trong miệng, "Mình phải mang ba theo. Gần đây thịt lợn tăng giá, ba đang gặp nguy hiểm đó."

Dù gì những người khác cũng uống chút rượu vì thế họ đều rủ nhau đón xe về. Còn Phác Xán Liệt không uống rượu nên có thể tự lái xe về được.

Thế là Phác Xán Liệt đành kéo hai người kia đi lấy xe, lúc đến bãi đỗ xe thì cả người anh đã đổ đầy mồ hôi. Anh tống Bành Tráng xuống ghế sau rồi lại đỡ Biên Bá Hiền ngồi vào ghế phó lái, lúc khom lưng thắt đai an toàn cho Biên Bá Hiền thì cậu đột nhiên giữ chặt tay anh, lơ mơ hỏi, "Ai thế? Ở gần như vậy làm gì? Tôi có người yêu rồi."

Say đến thế này rồi mà vẫn không quên mình vừa đồng ý quen người ta. Phác Xán Liệt cắn răng thắt đai an toàn rồi đặt cậu lên ghế, lúc rời đi thì thuận tiện đặt lên môi cậu một nụ hôn ngập tràn hương thơm của mạch nha, "Thế em sẽ để người yêu của em đến gây rắc rối cho tôi à?"

Chắc là Biên Bá Hiền choáng váng rồi, cậu sững sờ tự ôm lấy bản thân mình. Lúc Phác Xán Liệt dừng đèn đỏ thì phát hiện Biên Bá Hiền đang lườm mình, anh lập tức chống một tay vào cửa sổ rồi quay sang nhìn cậu, "Sao nào?"

"Người yêu của tôi nếu đẹp trai hơn cậu thì tôi nghĩ mình sẽ come out..." Biên Bá Hiền không suy nghĩ gì thốt ra câu nói như thế làm Phác Xán Liệt sững sờ. Tiếng còi xe ở phía sau vang lên khiến anh lấy lại tinh thần, cả đoạn đường tiếp theo anh chỉ biết nhấn thẳng vào chân ga, hai tay thì nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn thẳng về đích đến phía trước.

Ngực anh phập phồng lên xuống, hơi thở cũng dần nhanh hơn. Anh sợ chỉ cần mình còn kích động thì sẽ làm Biên Bá Hiền biến mất.

Không, không được gấp, phải tiến đến chầm chậm thôi. Mới nhìn qua trông Biên Bá Hiền có vẻ ngoan ngoãn nhưng thật ra lại gian xảo lắm đấy.

Lúc dừng xe anh vô tình nhìn sang gương chiếu hậu thì thấy Bành Tráng đã ngồi dậy không biết từ lúc nào. Cậu ấy đang nhìn anh và Biên Bá Hiền thông qua gương chiếu hậu, sau đó lại mỉm cười tựa như một người cha hiền từ.

*

Bọn họ đến sớm nên Bành Tráng đã đi lấy đồ ăn vặt và rượu, Biên Bá Hiền thì ở trong phòng tìm chỗ ngồi, sau khi tìm được thì cậu nằm ụp mặt lên bàn luôn. Cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, hình như mắt đang nhìn qua kính vạn hoa thì phải, sao xung quanh đây lại lấp lánh ánh sáng bảy màu vậy nè?

Phác Xán Liệt lót cho cậu một tờ khăn giấy rồi ngồi bên cạnh mở weibo lên.

Lúc trong nhà hàng anh đã chia sẻ bài viết kia của Biên Bá Hiền vậy nên lúc này đây bình luận và lượt chia sẻ dường như muốn bùng nổ luôn. Nội dung đa phần là chúc phúc hoặc là ngồi hóng chuyện vui, tất cả mọi người đều nói cười rất vui vẻ làm Phác Xán Liệt nhìn thấy cũng muốn cười theo.

Biên Bá Hiền thì cảm thấy được dẫn đi rất thoải mái, cậu rì rà rì rầm cho là bọn họ chuyển hướng định đi massage, còn đòi đi massage xong phải đi ăn khuya, như thế mới có sức khỏe tốt được chứ.

Người cứ đến liên tục. Họ cũng đã tốt nghiệp bốn, năm năm rồi thế nên hội họp cũng ít đi, Biên Bá Hiền lại là người ít gặp nhất vì vậy cậu được bầu chọn là nhân vật được mời rượu nhiều nhất. Cậu bưng một ly Sprite đầy ắp lên rồi liếm môi, nghi ngờ hỏi, "Rượu này sao lại ngọt đến thế?"

Phác Xán Liệt đặt chai bia ra xa sau đó quay sang nhìn cậu nghiêm túc giải thích, "Đây là loại mới, vừa được rót ra thế nên còn khá nhiều bọt."

"Ồ." Lúc Biên Bá Hiền say rất dễ gạt, cậu đã không còn nghi ngờ gì mà bắt đầu thổi bọt Sprite đi rồi. Bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, nhưng dù có Phác Xán Liệt đổi Sprite hay Bành Tráng ngăn cản thì Biên Bá Hiền cũng bị chuốc không ít. Lúc tan cuộc thì cả đi cậu cũng đi chẳng nổi, ngồi xổm ở dải cây xanh bên đường nôn đến tối tăm mặt mũi.

Phác Xán Liệt cầm một chai nước đến ngồi xổm bên cạnh cậu, một tay anh đặt trên lưng cậu vỗ nhè nhẹ giúp cậu bình ổn lại, Biên Bá Hiền thì lại ôm đầu cười khà khà, "Được, vui quá đê... Lâu lắm rồi không được vui đến thế..."

"Có khó chịu lắm không? Đến đây súc miệng chút đi." Phác Xán Liệt đưa nước cho cậu rồi xé bịch khăn giấy ướt ra, "Mặt." Biên Bá Hiền ngoan ngoãn đưa mặt cho anh lau, "Không khó chịu gì đâu, vui chết luôn rồi á."

Cách một lớp khăn giấy ướt mỏng manh, ngón tay Phác Xán Liệt đang khẽ khàng dừng trên môi cậu sau đó anh thấp giọng cất tiếng, "Vui là được rồi, chết thì coi như xong."

Biên Bá Hiền chớp mắt mấy cái rồi xoay đầu chuyển hướng về phía khác, cậu không nói gì nữa.

Bầu không khí trên đường về chợt lặng yên, Phác Xán Liệt chạy một mạch vào tiểu khu, anh hơi hối hận vì sao ban nãy mình lặp lại lời thoại cũ chứ, lúc này nói ra có giống ngày trước ư?

Xe ngừng một hồi lâu thì Biên Bá Hiền cởi đai an toàn ra, cuối cùng Phác Xán Liệt cũng lên tiếng, "Để tôi đưa em lên."

"Không cần đâu, tôi còn phải đi đón con trai." Lúc Biên Bá Hiền trả lời thì không phát hiện ra Phác Xán Liệt đưa lưng về phía cậu, vai anh chợt run run.

Biên Bá Hiền xuống xe thì xoay người ghé mặt vào cửa sổ nói lời tạm biệt với anh, "Mộng Long vẫn còn ở nhà hàng xóm, có thể nó không quen cậu nên tôi sợ nó sẽ sủa bậy đấy."

Chua xót trong lòng Phác Xán Liệt dần tan, anh rủ mắt để lộ chút vẻ rụt rè sau đó hỏi Biên Bá Hiền, "Em nói hôm nay em rất vui, có phải một phần vì có tôi không?"

Vì là tiểu khu cũ nên cách âm không tốt lắm, cả hai người cùng im lặng, bên tai vấn vương từng "ca từ" vui buồn đau thương như một bản nhạc đêm khuya được dệt từ những căn hộ xung quanh đây.

Bởi tiếng bước chân nên đèn cảm ứng trong hành lang lại sáng lên, đợi Biên Bá Hiền lên đến nơi rồi Phác Xán Liệt mới phóng xe rời đi.

Trong xe tĩnh lặng im lìm, CD và radio cũng không được mở, Phác Xán Liệt dần dần dùng sức đạp chân ga, trong dòng xe thưa thớt lại có tiếng gió rít trên đường.

Màng nhĩ của anh rung động, anh có thể nghe thấy từng tiếng "thình thịch" liên hồi trong lồng ngực mình.

Biên Bá Hiền trả lời anh rằng, "Tôi nghĩ gạt cậu cũng không tốt... Nhưng trong khoảnh khắc khi nhìn thấy cậu, lòng tôi thật sự đã reo hò hân hoan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cy