Chương 3 / 4
Biên Bá Hiền nói với thợ cắt tóc câu: "Cắt ngắn một chút là được rồi" sau đó cậu lập tức không thèm quan tâm gì đến lược và kéo đan xen trên đầu mình, chỉ cúi đầu chăm chú nghiên cứu weibo của người kia.
ID là Nguyệt Nhân Đao, giới tính nam. Tần suất đăng bài trên weibo không nhiều lắm, một tháng chỉ đăng khoảng ba bốn lần, đa phần là tự biên tự diễn. Mức độ tương tác với mọi người cơ hồ bằng 0, gần đây lại yên lặng đến cực điểm. Biên Bá Hiền nhấn vào xem thử, dưới bình luận lên đến mấy trăm tin, đa phần đều là mấy em gái kiểu: "Ha ha ha ha ha ha quần chúng hóng chuyện", "Nhanh tay @Mộng Long", "Giơ cao lá cờ gei nà" linh tinh gì đó, cũng chẳng có ai tức giận vào đăng mấy bức vẽ quảng cáo gì.
Nhìn thấy bình luận và @ mình ngày càng tăng lên, Biên Bá Hiền khóc không ra nước mắt.
Điện thoại cậu lại rung lên, có tin nhắn mới.
"Tin đã đọc lâu như vậy rồi, cậu không muốn đến trả lời tôi sao?"
Biên Bá Hiền: "..." Không phải mà, ngại ghê đó.
Đúng lúc này, thợ cắt tóc lại nói, "Đã xong rồi, anh xem thử chút được không?"
Biên Bá Hiền thoáng nhìn qua gương, xem như vừa lòng sau đó trả tiền sải bước đi. Cậu nhìn thời gian thấy còn sớm nhưng nếu về nhà thì cũng chẳng ở lại lâu được, cậu nghĩ nghĩ rồi quyết định bắt một chuyến xe buýt đến trường cũ đi dạo.
Cậu đưa cho bảo vệ một gói thuốc lá sau đó lại lấy ảnh tốt nghiệp trong ví đưa cho người ta xem, chỉ vào một người bị gập thành hai nửa trong ảnh, "Cháu thật sự là học sinh trường này. Chú xem nè, đây là cháu đó."
Bảo vệ híp mắt nhìn bức ảnh rồi so sánh với cậu, sau đó cho cậu vào. Biên Bá Hiền nghe chú ấy nói thầm: "Hôm nay người đến nhiều thật..."
Biên Bá Hiền không để ý, từ cổng chính của trường bước vào hơn trăm mét là bóng cây xanh được tạo ra bởi những cây đại thụ được trồng ở hai bên với đường kính không quá nửa mét, tán cây phủ kín lá cùng giao nhau ở trên không, tạo thành một trần nhà thiên nhiên.
Biên Bá Hiền đứng giữa sân trong chốc lát sau đó chuyển hướng rẽ sang sân tập thể dục.
Hàng năm, trên cây tập hợp rất nhiều chim bay về xây tổ. Những tưởng không khí nơi đây sẽ rất trong lành nhưng không, sự thật là bên dưới đều đầy phân chim. Lúc bước vào sẽ phải ngửi mùi nồng nặc đến mức choáng váng, lúc nào cũng phải chú ý xem khi vào có bị phân chim rớt trúng đầu hay không.
Sau khi Biên Bá Hiền tốt nghiệp cũng không trở lại nữa, sân thể dục bằng đất đen cậu thường ngồi đọc sách đã được đổi thành sân bê tông. Cậu đưa mắt nhìn đến chỗ giao nhau màu đỏ xanh kia, trước đây bụi tung bay mịt mù, bây giờ đã sạch sẽ hơn nhiều rồi.
Lúc vào thu, nắng không còn gay gắt như trước nữa. Biên Bá Hiền ngồi xếp bằng trên đường chạy có viết số "1", vì thế cũng bị phơi nắng nên hơi mệt một chút.
Giấc mộng tối qua khiến cậu tỉnh lại trong chớp mắt. Thật ra Biên Bá Hiền thấy rõ khuôn mặt của người kia, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ba phần vẻ kiêu ngạo, lại đưa tình mà nhìn cậu, dịu dàng tựa như trước đây.
Chuyện thời niên thiếu bất chợt lại mơ trong đêm khuya, không mơ thấy ai chỉ thấy duy nhất người đó, chẳng biết nên vui hay là khó chịu đây.
"Haizz." Biên Bá Hiền không suy nghĩ nữa. Cậu hơi ủ rũ, mở điện thoại di động ra buộc mình phải thoát khỏi đoạn ký ức kia, sau đó đập vào mắt cậu là hai câu của vị "người yêu" không biết khách sáo là gì kia.
Cũng đang rảnh rỗi thế nên Biên Bá Hiền đánh vài chữ gửi qua, "Chào anh."
Sau khi gửi rồi cậu lại bắt đầu hối hận, sao cậu lại trả lời chuyện này nghiêm túc như thế chứ, đáng lẽ ra cậu phải gửi sang một câu kiểu "Nói chuyện nào, thật trùng hợp tôi là cong đây" để dọa đối phương chứ, nếu may mắn còn có thể giải quyết xong tất cả mọi chuyện nữa.
Kết quả còn chưa kịp xóa đi thì bong bóng nhỏ bên cạnh đã hiện ra hai chữ be bé, "Đã đọc."
"..." Lúc nào người anh em này cũng onl weibo sao? Biên Bá Hiền thu bàn phím, chờ đối phương đáp lại.
Tốc độ trả lời của bên kia khiến người khác kinh ngạc, chưa đến hai giây đã đáp lại: "Sao lại chậm đến thế chứ? Tốc độ trả lời của cậu như vậy hèn chi đến tận lúc trúng thưởng mới có người yêu."
Tên kia, bố không đợi đến lúc trúng thưởng mới có người yêu nha! Mấy người cũng đừng diss1 người khác như vậy có được không? Biên Bá Hiền bĩu môi, cảm thấy có lẽ đối phương bị mắc hội chứng tuổi dậy thì rồi.
1: Từ "diss" trên là do tác giả sử dụng nhé, ý của nó là chỉ mấy lời công kích, chỉ trích, thậm chí là mạt sát những gì mình không vừa ý.
"Ngại quá, ban nãy vừa có việc." Vẻ mặt của Biên Bá Hiền cực kỳ tàn nhẫn nhưng lời vừa được gửi sang lại tao nhã lễ độ. Lúc gửi xong còn hơi tự đắc thể hiện vẻ hai mặt của người trưởng thành.
Lúc này Nguyệt Nhân Đao trả lời hơi chậm một chút, Biên Bá Hiền nghe xong một bài hát bên kia mới gửi lại, "Sao thế? Không có ở đây à?"
Biên Bá Hiền hít sâu một hơi, cậu vừa đăng một bài mới trên weibo. Trong ảnh giày của cậu được đặt trên đường chạy còn có thêm biểu cảm mặt trời be bé nữa. Dư âm của tháng năm tĩnh lặng tốt đẹp còn chưa kịp trôi qua thì đã bị anh trai Nguyệt kia dùng một đao chém hết khiến cậu dở khóc dở cười.
Rốt cuộc người kia lo lắng muốn nói chuyện yêu đương đến mức nào cơ chứ?
Vừa nhìn qua Biên Bá Hiền có dáng vẻ tựa như không màng thế sự nhưng ít ai biết được rằng thật ra cậu rất thích tám chuyện giúp vui. Cậu quay lưng về phía mặt trời sau đó trả lời, "Nói cho mà biết nhé, với bản lĩnh của tôi sao lại không có bạn trai được chứ!"
Hình như Nguyệt Nhân Đao không thể tiếp thu được thái độ chuyển biến nhanh chóng của cậu, qua mười phút sau cũng chẳng thấy chút tăm hơi đâu.
Tâm trạng của Biên Bá Hiền tốt lên đôi chút. Cậu đứng dậy vỗ vỗ bụi trên mông mình sau đó chuẩn bị đến khu dạy học dạo quanh.
Một đường này cậu toàn ngắm hoa hái lá, cậu mang tai nghe trong tai. Lúc rẽ sang một đường nhỏ thì va phải một người.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi..." Biên Bá Hiền áy náy lui về sau hai bước, lấy một bên tai nghe ra, ngẩng đầu lên thì ngây ngẩn cả người.
Một khuôn mặt quen thuộc lại có hơi xa lạ. Quen thuộc là vì sáng nay vừa mơ thấy, còn xa lạ chính là đã mấy năm không gặp, vẻ kiêu ngạo trên mặt người kia đã bị thời gian lắng đọng thành nét chững chạc, nói thẳng ra là đã không còn được nhìn thấy vẻ mặt thiếu nghiêm túc kia nữa rồi.
Âm lượng trong tai nghe rất lớn, âm thanh bay đến bên tai Biên Bá Hiền: "Đã từng điên cuồng đến thế, đã từng cuồng nhiệt đến thế." Bên tai tựa như không nghe thấy được bất cứ điều gì cũng chẳng thể đoán được khuôn miệng xinh đẹp của người kia vừa nói gì.
Biên Bá Hiền rút tai nghe ra, nắm chặt lấy sợi dây được quấn trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, chứng ù tai dần kết thúc. Cậu tiếp nhận ánh mắt đang nhìn chăm chú mình từ trên xuống dưới của người kia.
"Phác Xán Liệt, đã lâu không gặp rồi."
Phác Xán Liệt cười cười, dùng ngón trỏ sờ sờ mũi, phối hợp với lời của cậu lộ ra chút cảm giác luống cuống khi xa cách đã lâu mới được gặp mặt lại, "Đã lâu không gặp rồi Biên Bá Hiền."
Chương 4
Biên Bá Hiền cười ha ha, cậu quyết định bắt chuyện trước, "Trùng hợp ghê."
"Chẳng phải đêm nay có cuộc gặp mặt bạn bè à? Tôi ra ngoài sớm, cũng đến để đi dạo giết thời gian luôn." Phác Xán Liệt bước đến bên cạnh cậu, chóp mũi anh ngửi được một mùi hương, thế là anh bước đến gần ngửi một chút, "Nước hoa của em thơm nhỉ?"
Biên Bá Hiền nghi ngờ, "Đâu có." Nói xong cậu kéo cổ áo lên ngửi thử sau đó giải thích, "Tôi vừa đi cắt tóc xong. Mùi này chắc là mùi của dầu gội đầu rồi." Cậu lặng lẽ không lên tiếng bước sang bên cạnh một bước. Phác Xán Liệt gần cậu quá rồi.
"Mùi này... Lúc trước em có dùng mùi trái cây à?" Hai tay Phác Xán Liệt đặt trong túi quần. Anh cũng không quá để ý đến hành vi trốn tránh của cậu, tựa như ban nãy anh chỉ tiến lên theo bản năng mà thôi.
Biên Bá Hiền bị vướng chân nên nhảy một bước về phía trước. Cậu quay đầu lại không lên tiếng nhìn Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt hơi nghiêng đầu, anh nhướng mày khó hiểu, "Sao thế?"
"Cậu cũng thật là..." Có biệt tài nói vớ vẩn ghê! Một chai dầu gội đầu của tiệm cắt tóc thôi mà cũng ngửi được mùi trái cây, đến cả mũi của Mộng Long còn không thính như vậy nữa là.
Biên Bá Hiền nghĩ thế nhưng ngoài miệng lại phản bác loạn xạ, "Không có, trước đây tôi dùng mùi quýt còn tiệm nhà họ lại dùng mùi chanh mà."
"À, ra là vậy." Phác Xán Liệt gật đầu, lộ rõ dáng vẻ đã được chỉ bảo. Biên Bá Hiền và anh liếc mắt nhìn nhau, hai người đứng trên con đường thênh thang trong khuôn viên trường cùng bật cười. Sự ngượng ngùng lúc mới gặp mặt cuối cùng cũng tan bớt, hai vai đang cứng đờ của Biên Bá Hiền được hạ xuống rồi cậu lại sải bước đến bên cạnh Phác Xán Liệt.
"Cậu trở về lúc nào vậy?" Biên Bá Hiền tò mò hỏi.
Phác Xán Liệt đi vòng ở chỗ ngã rẽ sau đó đứng bên cạnh tấm biển quảng cáo tuyên truyền, Biên Bá Hiền nhấc bước đuổi theo, "Về cũng lâu rồi nhưng đang bận xây phòng làm việc. Hôm nay mới có được một ngày nghỉ." Phác Xán Liệt trả lời bằng giọng điệu thản nhiên nhưng lại không truyền đến cảm giác qua loa cho có lệ.
"Ồ." Biên Bá Hiền đáp một tiếng, mắt nhìn về phía biển quảng cáo tuyên truyền có ảnh sinh viên ưu tú tốt nghiệp rồi hỏi, "Xây phòng làm việc à? Định ở lại đây sao?"
"Khoảng thời gian này thôi, đợi cho ổn định rồi thì có lẽ sẽ bận cả hai bên luôn." Phác Xán Liệt nghiêng đầu nhìn cậu, "Hỏi cái này làm gì chứ?"
"Tôi chỉ nhiều chuyện chút thôi, cậu thừa biết mà." Biên Bá Hiền tỉnh rụi mà phản kích lại, ngón tay cậu đặt trên một biểu ngữ.
Lòng có lớn, bổn phận mới càng đong đầy. – Đây là lời của sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú.
Biên Bá Hiền bật cười. Lúc này chỉ mới là một đứa trẻ ngông cuồng thôi, lòng người có lớn bao nhiêu thì cũng sẽ thừa dịp mà đi rong chơi. Cậu nghĩ xong lại liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, so sánh một chút rồi phát hiện Phác Xán Liệt vẫn ngông cuồng hơn.
Năm đó, khi đang tuyên thệ vào một trăm ngày trước lúc "ra quân". Người này đã ở trước mặt toàn bộ học sinh và giáo viên cấp ba mà thốt lên rằng, "Lúc này đây, mọi suy nghĩ đều vô dụng cả. Hãy dừng mọi ý nghĩ đang dập dồn ấy lại đi. Đã nói mười hai năm của chúng ta vẫn sẽ là một đường thẳng mà, liệu chỉ còn có mấy trăm mét mà bạn lại lỡ chạy lệch khỏi đường được sao?"
Lúc ấy, Biên Bá Hiền ngồi ở một góc, cậu kiềm nén đến độ mặt đỏ cả lên. Mọi nơi ở lầu ba đều ngập tràn biểu ngữ ý chỉ phải dốc lòng chăm chỉ cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến cậu, trên bảng đen viết số ngày đếm ngược cũng không thể khích lệ được cậu. Vậy mà chỉ vì mấy câu bâng quơ của Phác Xán Liệt đã làm cậu hăng hái sục sôi, cậu chỉ muốn xông lên bục đẩy Phác Xán Liệt xuống đất mà ôm lấy.
Hồi ức làm người khác cảm thấy lâng lâng sau đó lại dần tan biến, khó chịu lại còn trống rỗng. Biên Bá Hiền xem thời gian thì cũng gần đến giờ rồi, cậu cúi đầu đi sau Phác Xán Liệt, rất ư là tự giác mà leo lên xe anh.
Phác Xán Liệt không nói một lời nhìn Biên Bá Hiền đang cực kì quen thuộc ngồi vào ghế phó lái, lại còn ngoan ngoãn thắt chặt đai an toàn cho mình. Mày anh nhướng lên, bên môi bất giác nở một nụ cười.
Biên Bá Hiền không chú ý đến vẻ mặt dịu dàng của Phác Xán Liệt, cậu lấy điện thoại ra lướt thì phát hiện người anh em Nguyệt Nhân kia vẫn chưa trả lời mình.
Với tốc độ này mà còn đi cười nhạo cậu.
Biên Bá Hiền bất giác rơi vào hồi ức, sau đó lại cảm thấy chán nản thế là tự khiến bản thân mình thoát khỏi ký ức kia. Cậu đang khó chịu nên nhanh tay gõ mấy câu thiếu đạo đức, ngay lúc khởi động xe lại không nhịn được mà diss Nguyệt Nhân Đao một câu, "Anh cũng đã đọc lâu như thế rồi mà còn chưa nghĩ ra lời nào hay để trả lời tôi à?"
Cậu vừa gửi xong thì bản thân đã ngả người trên ghế dựa một cách mệt nhọc, vừa đúng lúc có một chiếc xe đột nhiên bóp còi, giấu đi âm thanh điện thoại vang lên trong túi quần Phác Xán Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro