Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4 - Chị vợ hay em dâu?

FANFIC: 2Win & Vân Vân

*Toàn bộ sự việc trong câu truyện này đều là sự tưởng tượng của tác giả, nhân vật và 1 vài yếu tố được tác giả tham khảo và lấy ý tưởng từ bộ phim "Thương Ngày Nắng Về", mong khán giả không áp đặt vào đời sống thực tế của nhân vật, trân trọng!*

Một buổi chiều, Vân đang ngồi cạnh anh gọt táo, Phong nằm lơ mơ

Cốc cốc!

Phong nhìn ra, Vân đứng dậy mở cửa, cô bỗng giật mình nhìn thấy người phụ nữ sau cửa, mái tóc dài ngang lưng, khuôn mặt cũng không gọi là già nhưng đôi mắt cô phong trần, dường như bao nhiêu đắng cay cuộc đời cô đã nếm hết

"Tôi là Thu, cho hỏi đây có phải phòng bệnh anh Vũ Đông Phong?"

Vân nghe như có sóng điện chạy dọc lưng, cái nhìn của cô ấy dường như có cái gì đó như là sự áp đảo

Vân: Vâng...mời chị vào

Phong từ nãy khi nghe tiếng cô ta đã nhận ra ngay

Phong: Là em à? Làm sao biết mà đến?

Thu: Biết là biết thôi, chẳng lẽ vợ đến thăm chồng còn phải xin phép sao?

Ánh mắt Phong thoáng dao động, Vân mím môi tiếp tục gọt táo

Phong: Mong cô chinh lại cách xưng hô

Thu mỉm cười, đáng trống lảng: Con bé mà anh nói đây sao?

Phong chỉnh lại vạt áo: Đúng, cô ấy là người mà tôi quyết định cưới trong vài tháng tới!

Thu: Oh, vậy sao? Vậy ai đưa anh vào đây?

Phong: Người dân xung quanh đưa tôi vào viện

Thu: Cô bé này ở đây có chăm sóc tốt cho anh không?

Phong chẳng thèm nói nữa

Thu biết được chủ đề mà cô đang hỏi hết sức là không cần thiết, cô lờ đi: Bao giờ anh được ra viện?

Phong: Vài hôm nữa

Thu: Em có mang ít trái cây, anh chịu khó ăn vào mà mau khỏi

Phong: Ừm, được rồi, cô cứ để đấy

Thu: Em cũng có việc phải đi ngay, em đi trước

Vân đứng dậy: Để em mở cửa

Thu: Chị tự mở được, em cứ ngồi đấy đi

Vân vẫn đứng dậy tiễn Thu ra cửa rồi quay trở vào

- Anh sao thế ạ?

- Em không sao chứ?

- Là sao ạ?

- Anh không biết cô ấy đến, anh hi vọng sự xuất hiện của cô ấy không làm em...

- Có sao đâu ạ... - Vân ngắt lời

- Anh sẽ nhắc cô ấy về cách xưng hô, đừng giận nhá

Vân cười vui vẻ: Vâng ạ! Đâu phải lỗi của anh

Lại tiếng gõ cửa, là mẹ Nga

Phong khẽ nhổm dậy, cúi đầu chào bà

Phong: Cháu chào cô ạ

Bà Nga lại đỡ lấy anh: Nào, cậu cứ nằm đấy, không phải chào, người thì đã đau rồi

Phong: Vâng ạ

Bà Nga: Thế đã đỡ chưa?

Phong: Vâng, cháu...đỡ rồi ạ

Bà Nga: Ừm, thế mấy ngày nữa cậu ra viện, về nhà mẹ ăn cơm 1 bữa nhá

Phong: Vâng..

Vân: Mẹ lên đây vậy ai ở nhà ạ?

Bà Nga gạt tay Vân: Hôm nay mẹ nghỉ bán 1 hôm

Vân: Ơ, sao thế ạ?

Bà Nga nhíu mày nhìn Vân khó hiểu: Thế con rể mẹ như này, mẹ không lên được với nó 1 lúc thì ngồi nhà đợi nó ra viện à?

Vân nhìn mẹ ngơ ngác: Con...con gì cơ!

Phong cười ngại ngùng: Cô...cháu với em chưa...

Bà Nga: Cô cháu gì nữa, 2 đứa cũng đã yêu nhau lâu rồi, sau việc này, lo mà tính chuyện đi chứ

Vân: Mẹ...kìa đến thăm bệnh hay làm anh ấy ốm nặng hơn đấy ạ

Bà Nga: Mày toàn có linh tinh thôi, mẹ cũng đã già yếu rồi, chúng mày có định cho tao bế cháu không đấy hử?

Vân xua tay rối rít: Thôi thôi thôi, mẹ cứ từ từ đi đã, con còn trong trắng, chưa đến lượt anh Phong đâu ạ

Anh liếc Vân 1 cái

Bà Nga: Thôi được rồi, thế mẹ về đây, lo mà chăm sóc anh cho tốt đấy

Vân bĩu môi: Con không chăm đâu, cho anh ấy tự lo đấy, già đầu rồi

Vân quay ra thè lưỡi với anh

Bà Nga đánh nhẹ vào vai Vân: Cái con bé này! Thôi, mẹ về đây!

Vân: Vâng, mẹ về ạ

Phong vênh mặt lên nhìn Vân: Làm sao? Nghe gì chưa cô nương?

Vân: Mẹ toàn linh tinh thôiiii, anh đừng có vơ vẩn hùa theo mẹ đâu

Phong cười cười: Anh hùa theo thì sao?

Vân bĩu môi: Không

Mới ngày nào làm ông sếp khó tính với cô nhân viên mà bây giờ đã thành vợ chồng sắp cưới rồiƠ, Bách! - Vân quay đầu lại

Phong: Chú mày vào không gõ cửa à?

Bách quay lưng lại nhìn cửa rồi bối rối gãi đầu: Hì...em quên

Vân nhìn Bách: Sơ mi trắng, quần âu, thắt lưng...

Phong: Chú mày đi thăm anh hay đi diễn thời trang?

Bách cười: Đâu, thì đi thăm sếp cũng phải ăn mặc cho tươm tất chứ

Phong quay mặt ra cửa sổ cười: Đi chơi với bạn gái à

Bách tròn mắt: Gì anh? Anh toàn trêu em

Phong: Thôi chú mày không phải dấu! Em nào?

Bách gãi đầu: Vâng thì...cái Linh ạ

Vân há hốc mồm: LINH Á? Cái Linh bạn thân em mới giới thiệu vào làm á?

Phong lắc đầu cười: Ôi trời

Bách: 2 người sao đấy ạ?

Vân xong liếc Phong, nói bằng giọng chọc ngoáy: Không...thì em tưởng mục tiêu của Linh là anh sếp Đông Phong đẹp trai phong độ

Phong: Chứ không phải là công cụ để em giận dỗi linh tinh xong bắt anh "đền bù" vớ vẩn à?

Bách: Thôi thôi, 2 người bớt bớt đi cho em nhờ

Vân bĩu môi: Cậu có đi chơi với bạn gái thì đi đi

Bách: Cậu đuổi tớ đấy à?

Vân: Để Linh đợi lâu quá, nó bỏ cậu theo anh Phong đấy

Phong nhéo cô 1 cái: Ăn nói vớ vẩn, cho ăn đòn bây giờ

Vân lè lưỡi trêu anh

Bách cười: Thế anh nghỉ ngơi, em đi trước đây ạ

Phong: Ừm

Bách đi khuất, Phong lườm Vân

Vân: Anh nhìn gì? Em đi mua đồ ăn đây

Phong nắm tay cô giật lại

Hai mặt sát nhau, Vân chớp chớp mắt

Phong nhướn người lên, hôn lên đôi môi em

Tim Vân nhảy loạn, anh hôn cô nhiều như vậy, sao vẫn không bình tĩnh được, anh cứ bày tỏ bất ngờ như vậy

"Đúng là..."

Anh Phong ơi em đến...thăm...anh

Vân giật mình ngóc đầu dậy, mặt đỏ lựng

Cô bối rối: A..anh Duy, chị Trang?

Duy: Ừm..anh đến thăm bệnh chứ không đi xem phim

Trang cười tủm tỉm

Vân nheo mắt: Chị..

Phong hắng giọng: Chú mày vào không gõ cửa à?

Duy: Gõ thì phiền lắm, đang làm dở...

Vân: Anhhh!

Trang: Thôi, trêu em nó làm gì, trước sau gì thì cũng là em rể em mà

Phong: Ơ, đang làm em dâu mà đòi gọi tôi là em là không được đâu nhá

Trang cười: Sao? Ý kiến gì em rể!

Duy: À, thế bây giờ không còn là em Vân nữa mà là chị Vân à?

Vân: Chị chị cái gì? Anh đừng có mà linh tinh giống mẹ em đi

Duy: Chị gì á? Chị dâu chứ chị gì

Phong lắc đầu cười: Cái thằng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro