The Love Story
Ami và Jungkook, chính thức yêu nhau, được 100 ngày. Phải, tròn 100 ngày. Hôm kỉ niệm ấy, cũng chính là ngày Jungkook nói chia tay. Lí do không hề giống những cặp đôi khác, là không hợp, là mệt mỏi, là chán nản, mà vì "thời hạn yêu thử đã hết". Cô và anh trở lại với mối quan hệ tiền bối - hậu bối như trước. Hai người quen một cách rất ngẫu nhiên. Và giờ, cũng sẽ quay lại mối quan hệ ngẫu nhiên như thế.
Cô có trách anh không? Nếu câu trả lời là không, chắc chắn là nói dối. Nhưng thay vì thế, cô trách mình hơn. Trách mình ngày càng lún sâu, không thể thoải mái mà gật đầu đồng ý chia tay. Ai bảo, ngay từ đầu, người yêu nhiều hơn, là cô cơ chứ? Nói thật, cô còn cảm thấy cảm ơn Jungkook. Bởi lẽ, dù sao, cô cũng đã từng có một danh phận. Dù ngắn ngủi, dù không đủ, nhưng ít ra, cô cũng có cơ hội, để yêu anh, và được anh yêu, một cách danh chính ngôn thuận nhất.
Ami là một cô gái rất lí trí, tỉnh táo, một cô gái thực tế, đôi lúc có chút thực dụng. Cô luôn gạt bỏ những người không có ích với mình ra khỏi cuộc sống, bởi cô cho rằng, sao có thể cứ thế cho đi tình yêu của mình? Nhưng riêng anh thì không. Cô chẳng biết anh là gì trong cuộc sống của mình nữa. Những quy tắc mà cô đặt ra, những lối sống mà cô làm theo, anh luôn chẳng cần dùng sức mà có thể phá bỏ tất cả. Rồi phá bỏ luôn cả trái tim cô. Cô yếu đuối lắm phải không? Cô ngu ngốc lắm phải không? Hẳn rồi, cô cũng thấy mình như thế. Sao có thể dành tình cảm cho anh nhiều đến vậy? Sao không thể rời bỏ anh, quyết liệt nhất, tàn nhẫn nhất, như cách cô vẫn thường làm chứ?
Nghĩ đến Jungkook, da đầu cô bất giác trở nên tê dại, đau đến thất thần, đau đến không cách nào kiểm soát. Đến mức, nhiều lúc, cô chỉ muốn tóm cổ áo anh, gào lên rằng: "Tại sao lại chia tay? Vì sao đối xử như thế với em? Em không muốn, không muốn!"
Đối tượng kết hôn của Jungkook, tên là Kang Somi, kém anh một tuổi. Là một cô gái xinh đẹp, hiền lành, tử tế, con nhà gia giáo, một cô giáo tương lai, rất phù hợp với hình tượng dâu hiền vợ đảm. Quan trọng hơn, Somi trái ngược hoàn toàn với Ami, cô luật sư tương lai nóng nảy, cá tính, và bất cần.
Ami biết Somi cũng được một thời gian, qua lời giới thiệu của Jungkook, là con gái của bạn bố mẹ anh. Dường như, ở Somi chẳng có khiếm khuyết gì để Ami có thể soi mói, ghét bỏ. Somi là cô gái lí tưởng, một hình mẫu hoàn hảo, để làm vợ, thích hợp với mọi người đàn ông. Jungkook cũng chẳng ngoại lệ.
JungKook luôn bất chợt nhắc đến Somi khi nói chuyện với cô, luôn mỉm cười vu vơ khi nghĩ đến Somi, luôn thất thần nhìn xa xăm khi trời mưa bão, và luôn rời bỏ cô chạy đến bên Somi bất cứ khi nào cô ấy gọi điện tới. Cũng được một thời gian dài, Ami từ đau khổ, ghen tuông, phẫn nộ, cho đến tuyệt vọng, và câm lặng. Cô biết, cô chẳng thể níu giữ trái tim người đàn ông này. Cô biết, mọi thứ giờ đây đã hết thật rồi. Cô biết, dù có làm thế nào, anh cũng không bao giờ là của cô được nữa.
Chuyện đau lòng nhất trên thế gian này, không phải là yêu đơn phương một người, mà là, trái tim của người đó không còn ở lồng ngực của mình nữa. Cô luôn nhìn theo anh, còn anh luôn dõi theo người khác. Vẫn là như thế, và giờ, sẽ luôn như thế.
Ami lang thang khắp nơi. Cô cảm giác mình sắp phát điên rồi. Nơi nào, nơi nào cũng có bóng hình của anh. Bờ sông ngày nào anh đưa cô đến, nơi hai người ôm nhau xem pháo hoa đón năm mới, con phố nhỏ ngày trước cô nắm tay anh đi chọn len để đan khăn đôi mà đến giờ vẫn chưa xong, khu trung tâm thương mại nơi anh bất chấp sĩ diện cõng cô vì bị trật chân bởi giày cao gót, những quán cafe nhỏ nhỏ nằm sâu trong ngõ cô và anh vẫn hay lê la, góc phố nhộn nhịp nơi cô hẹn anh sau này sẽ chụp ảnh cưới.
Tất cả, tất cả như dội thẳng vào tâm trí cô khiến cô không thể kiểm soát. Nếu như đã là yêu thử, sao anh còn tỏ vẻ như mình rất thật lòng? Nếu ngay từ đầu không thể có một kết cục viên mãn, sao anh còn nỡ gieo rắc cho cô những hồi ức đẹp đẽ ấy? Nếu là thương hại cô, sao đến phút chót anh còn buông tay?
Tại sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Ngọt và đắng, nồng nhiệt và lạnh lẽo, quyện hòa với nhau khiến lòng cô cay đắng, cảm giác chua xót trào dâng tận cổ đến phát nôn. Anh vui vẻ bên người mới, anh hạnh phúc vì sắp kết hôn, còn cô, cô phải làm sao đây?
Somi hẹn gặp Ami vào một chiều mưa lất phất. Cô chạy vội vào quán, bất chấp mưa bay đầy trên tóc, trên má.
Lạnh.
Nhưng lạnh sao bằng lòng người? Ami mỉm cười bất lực, cầm giấy ăn lau hết nước trên khuôn mặt. Phải rồi, mưa thấm hết vào áo, vào cả trái tim cô. Cái lạnh cô độc bủa vây, cô lại vu vơ nghĩ đến anh. Thường vào những ngày thế này, Jungkook sẽ đặt tay cô vào cốc cacao nóng mà anh thường gọi, rồi dùng tay mình bao lấy tay cô, dịu dàng nhìn bắt cô uống hết. Cô còn nhớ, lúc trước thấy anh uống cafe cũng muốn được giống anh, nhưng khi cô vừa cầm cốc thì đã bị anh tịch thu mất, rồi đưa cốc cacao, kể từ lúc đó, mỗi khi đi uống cafe với anh, anh đều gọi cho cô cacao nóng, bây giờ cũng đã là một thói quen của cô.
Vì cơ thể cô vốn dĩ rất lạnh, có mặc nhiều áo đến mấy cũng chẳng thể tỏa ra hơi ấm. Nên đông nào cũng vậy, cô sẽ ốm từ đầu mùa đến cuối mùa. Ami sinh ra vào cái ngày lạnh đến cắt da cắt thịt, nên cô lúc nào cũng lạnh như băng. Jungkook từng nói, nếu không phải là người thân thiết, nếu là người lạ, đã bị cô dọa cho chạy mất hút, vì cô lạnh, cả cơ thể lẫn tính cách.
Cô là người như vậy, luôn giấu kín mọi tâm tư cảm xúc của mình. Dù buồn, dù vui, dù thất vọng, dù mệt mỏi, sẽ chẳng bao giờ để cho ai thấy. Cô luôn xuất hiện với vẻ ngoài tươi sáng nhất, vui vẻ nhất, rực rỡ nhất, đến chói mắt, thậm chí, đến giả tạo. Vậy nên, bạn bè vẫn hay bảo cô là "ngoài nóng trong lạnh", cô chỉ cười trừ.
Ami ngồi yên lặng ngắm nhìn từng hạt mưa rơi tí tách ngoài hiên, từng hạt đập thẳng vào mặt cửa sổ bằng kính, rồi lăn dài xuống dưới đất, biến mất như chưa từng tồn tại. Nếu có thể, xin những gì không cẩn thận mà quên, hãy khiến cho việc lãng quên ấy trở nên triệt để, không chút dấu vết, chứ đừng nhớ nhớ quên quên, để rồi thi thoảng chắp nối vài chi tiết cũ, chỉ thấy tiếc nuối hoặc đau lòng.
Somi đẩy cửa bước vào. So với trí nhớ của Ami, thì Somi dường như có chút thay đổi. Xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, và quan trọng nhất là, khuôn mặt sáng bừng lên bởi niềm hạnh phúc.
Hẳn rồi, ai có thể không hạnh phúc chứ? Đôi kim đồng ngọc nữ ấy, yêu nhau, hiểu nhau, được mọi người ca tụng, mẹ cha yên lòng, sao có thể không hạnh phúc chứ? Gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh ấy ra khỏi đầu, Ami hỏi thẳng:
- Cậu hẹn tớ có chuyện gì?
- Có chút khó nói. Nhưng, không liên quan đến anh ấy, tớ muốn nói với tư cách là bạn của cậu. Chúng ta vẫn có thể là bạn chứ?
- Có lí do gì để không thể à?
- Cậu nói vậy thì tớ yên tâm rồi. Ami ạ, tớ thật sự thấy có lỗi với cậu. Cậu quen anh ấy trước tớ, hai người cũng đã từng yêu nhau. Và tớ biết, giờ cậu vẫn yêu anh ấy, phải không?
- Phải hay không thì có thể thay đổi gì sao? Không có chuyện ai đến trước đến sau gì cả, cậu cũng chẳng có lỗi gì với tớ hết. Vấn đề là ở tớ, dù sao thì, bốn năm, không phải nói bỏ là bỏ được. Nhưng cậu cũng hiểu tính tớ đấy, tớ nói được thì làm được. Huống hồ, tớ chẳng còn lí do gì để tiếp tục cả, chỉ mong cậu toàn tâm toàn ý hướng về anh ấy, chăm sóc anh thật tốt.
- Đây là thiệp mời của bọn tớ. Mùng 4 tháng sau. Mong cậu có thể đến.
Chuyện nực cười nhưng cũng đau lòng nhất của những đôi đã từng yêu nhau là gì? Đó là nhận được thiệp mời kết hôn của đối phương, còn bạn thì, chẳng có lí do gì để từ chối. Dù cho bạn vẫn còn yêu người đó rất nhiều. Jungkook à, anh biết không, anh luôn có cách để làm tổn thương em, để phá nát trái tim em, để dẫm nát lòng tự trọng của em. Nhưng, anh cũng luôn biết cách để em, sau khi trải qua từng ấy đau thương, vẫn cứ mù quáng yêu anh.
Em hận anh, nhưng em hận bản thân mình nhiều hơn. Em nên đến dự đám cưới anh với tư cách là gì đây? Bạn của cô dâu? Hay người yêu cũ của chú rể? Dù là đến với vị trí nào, cũng quá khó khăn với em. Em thừa nhận, bản thân là người rất ấu trĩ, thiển cận, nhỏ nhen, lại vô cùng cứng đầu. Phải chứng kiến cảnh anh trao nhẫn, thề non hẹn biển với một cô gái khác chẳng phải em, nhìn cảnh cô ta mặc áo cô dâu, nín thở chờ đợi anh mở khăn trùm đầu, rồi trao nụ hôn, hai người hạnh phúc ôm nhau trước sự chúc phúc của mọi người, em không làm được. Thật sự không thể làm được!
Từng giọt máu tròn lẳn rơi chậm chạp xuống nền nhà. Màu đỏ tươi của máu trộn lẫn với màu trắng ngà của sàn đá. Bên cửa sổ, những mảnh rèm xanh nhạt tung bay trước trận gió mùa đầu tiên khi đông đến. Khung cảnh gợi sự thê lương không sao kể xiết. Giữa đó, nổi bật hình ảnh một cô gái váy trắng tinh, ẩn hiện sau mái tóc đen xõa dài là bờ vai gầy đang run lên từng cơn một. Chẳng ai biết cô gái ấy đang khóc, hay đang lạnh. Sự nhỏ bé và cô độc ấy, giữa đêm khuya đen kịt, mịt mờ, làm người ta cảm thấy đau lòng, trên chiếc bàn nhỏ ở gần đó, một cuốn nhật ký được để ngay ngắn, bên trên có dán một tờ note nhỏ màu vàng, nét chữ nắn nót "Thói Quen Của Jungkook."
•
Ami tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát. Ánh nắng dịu dàng của buổi sớm chiếu thẳng vào phòng làm cô chói mắt. Ngồi dậy, nhìn quanh, ra là bệnh viện. Ra là cô vẫn sống. Cúi xuống nhìn cổ tay được băng bó lại bằng vải trắng, trên mu bàn tay còn cắm kim đang truyền nước, cô bật cười thê lương. Hóa ra, cảm giác khi đứng trên ranh giới giữa sống và chết cũng không khó khăn hay đau đớn như cô tưởng. Chỉ đơn thuần là một sự giải thoát, sau một chuỗi những mệt mỏi hay chán nản triền miên. Rút kim tiêm ra khỏi tay, Ami bật dậy muốn ra ngoài thì cửa phòng mở. Bóng blouse trắng đến lóa mắt. Một chàng trai khá trẻ bước vào, trên cổ vẫn là ống nghe, còn đang dặn dò cô y tá điều gì đó. Xong xuôi, anh tiến đến phía cô. Nhìn mu bàn tay đang chảy máu, anh chẳng nói gì, lẳng lặng lau vết thương cho cô, rồi đẩy cô ngồi xuống giường, kéo ghế sát lại ngồi đối diện với cô. Từng ấy động tác được anh thực hiện rất ngắn gọn, nhanh chóng, và nhẹ nhàng. Cô chăm chăm nhìn anh, không nói chuyện. Chẳng có gì để nói cả. Anh ta, dù sao cũng chỉ đang làm việc của mình, hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi. Nghĩ vậy, cô nằm xuống giường, kéo chăn lên đến cằm, quay mặt đi. Bỗng nghe thấy tiếng anh ta. Một giọng nam trầm rất dễ nghe:
- Tôi là Jihun. Tôi đã rất cố gắng để cấp cứu cho cô. Nếu cô vẫn muốn chết, thì có vài điều sau: Thứ nhất, uống mấy viên thuốc ngủ thì không chết được đâu, chỉ tốn công rửa ruột, lần sau hãy uống nhiều hơn. Thứ hai, cắt cổ dễ chết và nhanh chết hơn cổ tay, nếu cô muốn có thể thử. Thứ ba, liên hệ với người thân, đóng tiền viện phí. Cuối cùng, câu này ngoài lề một chút, đó là: Nếu đã có gan dám chết, sao không can đảm dám sống?
•
Có những người trong cuộc đời đã đến một lần là sẽ ở lại vĩnh viễn trong tim. Ai rồi cũng sẽ gặp một người khiến bản thân bất chấp tất cả, dẫu đau đớn, dẫu tổn thương để giữ lấy bên mình. Ai rồi cũng sẽ gặp một người khiến bản thân dẫu biết trở thành người ngu ngốc trong ánh mắt kẻ khác vẫn sẽ yêu thương cuồng điên không thể kiểm soát. Cuộc đời chỉ có một lần trẻ dại để biết rằng mọi thứ sau này dù chẳng thể sửa sai được nữa, vẫn sẽ ngoan cố mà đi sai đường lạc hướng.
Jungkook đến thăm cô vào chiều muộn, khi cô chuẩn bị xuất viện. Anh chạy như bay lao thẳng đến chỗ cô, ôm lấy cô ghì siết lại. Đôi môi nhợt nhạt khô khốc khẽ cong lên, để anh ôm một lúc, nhân tiện ngửi mùi bạc hà đặc trưng trên người anh mà lâu rồi không có cơ hội hít hà, rồi sau đó nhẹ đẩy anh ra. Jungkook ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô, như không thể tin được. Cô chẳng biết nói gì, chỉ nhún vai, cười cười. Hai người họ cứ đứng nhìn nhau như thế. Có quá nhiều điều để nói, nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Có quá nhiều tình cảm phải giấu, chỉ sợ một khi mở miệng ra cảm xúc sẽ vỡ òa. Cô sợ, sẽ lại bất chấp tất cả, mà lao về phía anh, kéo anh đi, thậm chí bắt cóc anh, đến một nơi chỉ có anh và cô, đến một nơi mà anh không thể quay về được nữa. Nhưng cô càng sợ, nếu làm như vậy, anh sẽ hận cô, cả đời hận cô. Thể xác của cô, anh có thể cho. Nhưng đó chẳng phải thứ cô muốn. Trái tim anh, cô muốn, thì nó chẳng còn là của anh nữa rồi. Vậy nên, hai người, chỉ có thể là người dưng. Đúng vậy, chỉ có thể không quen biết, cắt đứt mọi thứ, cô mới có thể sống tiếp. Còn anh, mới có thể hạnh phúc, mà không bận tâm thêm nữa.
Ami thừa nhận, bản thân là người rất ấu trĩ, và một khi tình cảm đã lấn át lí trí, thì sẽ chẳng nghĩ được gì. Cô cắt cổ tay, rồi uống thuốc ngủ, chỉ do một phút bốc đồng, khi ngồi rảnh rỗi mà ngắm nhìn tấm thiệp mời kia. Giờ nghĩ lại, cô chợt thấy rùng mình. Cô còn bố mẹ phải chăm sóc tuổi già, cô còn bạn bè luôn chờ cơ hội đàn đúm, cô còn cả một tương lai tươi sáng phía trước. Phải rồi, Ami còn sắp được lên chức. Chẳng có lí do gì để từ bỏ cuộc sống, vì tình yêu cả. Dù Jungkook có quan trọng thế nào, cô có yêu Jungkook thế nào, cô cũng cần có trách nhiệm với chính bản thân mình, và người thân của mình. Cô không thể vứt bỏ họ, họ là tất cả của cô. Họ yêu thương cô, bao bọc cô, giờ là lúc cô đền ơn họ, cô không thể cứ bi lụy mà đánh mất tất cả như vậy. Ami cảm thấy hối hận vô cùng. Cũng may, bố mẹ chưa biết. Nếu không, họ sẽ lo lắng nhiều lắm. Bố về hưu rồi, nhưng luôn hỏi cô có kiếm đủ tiền tiêu không. Mẹ ngày một ốm, cả tuần chỉ đợi đến chủ nhật để cô về ăn cơm cùng. Sao cô có thể tàn nhẫn với họ như vậy được chứ? Người bác sĩ kia nói đúng, chết còn không sợ, sao phải sợ sống? Cô phải sống, không chỉ sống, mà còn phải sống tốt.
Ami chủ động hẹn gặp Jungkook. Đã nửa tháng từ ngày cô xuất viện, cũng nửa tháng rồi cô mới gặp anh. Lại là The Coffee. Nhưng lần này, anh đến trước cô. Anh vẫn uống Capuccino, nhưng không gọi Cacao nóng cho cô. Thay vào đó, là một cốc sữa. Cô chẳng nói chẳng rằng, vừa ngồi xuống đã uống hết cốc sữa, rồi gọi cho mình một cốc Cacao. Jungkook nhìn cô, không thể chịu được mà bật cười thành tiếng. Trước mặt anh, cô luôn không biết thế nào gọi là ngại, hay là giữ kẽ.
Trước giờ vẫn thế.
Ami quan sát anh, nhìn thật kĩ. Anh có vẻ gầy hơn trước, mặt cũng tóp lại. Chắc vì lo cho đám cưới. Nhưng chẳng có gì là mệt mỏi hay muộn phiền cả. Chú rể cơ mà. Mà nếu không phải, thì từ trước anh cũng đã vậy. Chẳng bao giờ tỏ ra sầu não hay buồn lo trước mặt cô. Luôn là khuôn mặt có chút bất cần, lắng nghe cô, thỉnh thoảng thêm vào vài câu cợt nhả trêu cô. Chưa từng thay đổi. Không để cô lún quá sâu vào suy nghĩ của chính mình, Jungkook mở lời:
- Em thế nào rồi?
- Anh xem xem. Da mặt hồng hào, trẻ trung xinh đẹp. Tóc cắt ngắn. Vài chỗ cũng to hơn trước. Rất khỏe mạnh.
- Ừ, tốt. Anh rất lo lắng. Từ lúc biết tin, cho đến giờ, anh vẫn không yên tâm.
- Anh lo lắng cho em được cả đời không?
- Ami à, anh biết, thế này là rất không công bằng với em. Anh yêu Somi, là thật, cưới cô ấy, cũng là thật. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến việc anh quan tâm em. Ngày trước thế nào, sau này vẫn thế. Em hiểu ý anh không?
- Hiểu, nhưng em không cần. Hoặc là hoàn toàn thuộc về em, hoặc chẳng là gì của em. Mối quan hệ không rõ ràng, chỉ có trẻ con mới thế. Em không muốn anh phải đứng giữa hai người phụ nữ, càng không thích mình mang tiếng là chen chân vào gia đình người khác. Đám cưới của anh, nếu có thể, em sẽ đến dự. Chỉ là, câu nói chúc phúc anh, thì anh đừng hòng.
Ngồi trong phòng, Ami sắp xếp đồ đạc. Từng nốt nhạc của bản giao hưởng vang lên đều đều trong không gian yên ắng. Cô vẫn luôn thích nghe những bản giao hưởng. Từ âm điệu, ca từ, cho đến cả cảm xúc trong đó. Mỗi bài hát, là một tâm trạng của cô, ứng với từng thời điểm. Cô nghe được sự đồng cảm trong đó. Lại nói, Ami ngẩn ngơ nhìn từng món đồ, món quà mà khi yêu Jungkook bốn năm qua, cô đi tặng và được tặng. Từ chiếc cốc cô tặng anh nhân sinh nhật 18 tuổi, từ chiếc vòng may mắn anh đi hết cả buổi chiều để mua cho cô thi đại học cho may mắn, cho đến chiếc khăn len dở dang từ mùa đông năm ngoái vẫn chưa xong. "À, hóa ra, mình với anh cũng có nhiều kỉ niệm thế" - Ami cảm thán. Một cảm giác thỏa mãn và yên ổn tràn ngập trong lòng cô.
Vào một chiều hè nắng rực rỡ hơn ba năm trước. Lúc ấy, cô mới là một con bé cuối lớp 11, đang đau khổ vì mối tình đầu, ngồi một mình khóc trên sân bóng rổ. Một cô bé lần đầu biết yêu, sao có thể chấp nhận nổi cảm giác mất mát. Đúng lúc ấy thì Jungkook cũng đang tập bóng rổ để chuẩn bị cho giải đấu của trường. Nhìn thấy cô, anh đập bóng chạy tới, định chào hỏi thì thấy mắt cô ngấn nước, chẳng nói chẳng rằng đã lôi tay cô ra giữa sân ném bóng. Ami cũng chẳng hiểu lúc ấy bị làm sao, mà ném lần nào cũng trượt. Gần hai tiếng lăn lộn trên sân với anh, cô cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Lúc ấy, Jungkook mới ngồi xuống, đưa cô chai nước, và chờ cô kể chuyện. Nhưng chẳng thấy cô nói gì, anh cũng không gặng hỏi, mà đứng lên, xoa đầu cô, để lại một câu: "Đừng khóc, anh sẽ bảo vệ em", rồi đi mất. Có lẽ, cô đã dành tình cảm cho anh, bắt đầu từ thời điểm ấy.
Ngày đám cưới. Cô dậy từ rất sớm. Mặc bộ váy liền thân màu trắng, đi đôi cao gót đen ưa thích, tóc búi cao, để lộ cái cần cổ và xương quai xanh xinh đẹp, cô trang điểm thật nhạt, rồi nhìn mình trong gương. Tốt lắm. Nhìn rất có sức sống. Nếu không để ý, sẽ không thể phát hiện ra đôi mắt hằn lên tia máu vì cả đêm không ngủ. "Nhưng không khóc là tốt rồi" - Ami tự an ủi. Bốn giờ chiều, cô bắt taxi đến nơi tổ chức hôn lễ. Cô tự nhủ mình sẽ chỉ nhìn một lúc thôi. Cô muốn chính mắt chứng kiến cảnh Somi khoác tay anh bước vào lễ đường, tận mắt nhìn anh trao nhẫn rồi hôn cô ấy trước sự chứng giám của mọi người, tận mắt nhìn ngày trọng đại của anh được mọi người chúc phúc. Có như vậy, cô mới yên tâm mà rời đi.
Cuối cùng cũng đến giờ, Ami đứng ở một góc khuất bên cạnh cửa ra vào, lặng nhìn Jungkook. Cảm giác cũng không nghẹn ngào, uất ức hay đau khổ như cô vẫn tưởng tượng. Thay vào đó, chỉ là sự bình thản. Con người cô là thế, một khi đã tuyệt vọng, đã xác định rõ ràng, thì sẽ rất nhẹ nhàng mà buông tay. Để lại phong bao tiền mừng một mẩu giấy ngắn và cuốn nhật ký đặt trên bàn lúc cô tự tử, Ami nhìn anh lần cuối, rồi quay lưng bước đi. Một cái quay lưng, ngẩng cao đầu và đi thẳng. Rốt cục, em và anh cũng đã không thể chung đường được nữa.
"Gửi người con trai em vẫn yêu,
Em không nói nhiều đâu. Vài dòng thôi. Nếu anh còn nhớ, thì hơn ba năm trước, anh đã nói sẽ bảo vệ em. Cho đến giờ, anh vẫn luôn làm thế. Vẫn luôn yêu thương, bao bọc em kĩ càng. Nhưng, có lẽ đến giờ, em phải đi rồi. Tự lập mà bước đi. Không có anh ở bên. Dù không quen, nhưng em tự tin rằng mình sẽ làm được thôi. Cảm ơn anh, vì tất cả."
19h, sân bay Seoul.
Ami đá đá chân, chuyến bay bị New York làm cô hết sức sốt ruột mà chẳng làm được gì. Cô quyết định sang Mỹ tu nghiệp. Khoảng 2 năm. Bố mẹ hết sức lo lắng nhưng cũng chẳng làm gì được. Cô còn dặn dò kĩ rằng không ai được ra tiễn, cô sẽ không đi được mất. Ngoài ra, chẳng còn gì ràng buộc được nữa. Cô đã tự hứa với bản thân, phải sống tốt. Đương nhiên, cô sẽ sống tốt.
Tám giờ tối, máy bay bắt đầu cất cánh. Ami yên vị ngồi nghe bản Sonate Ánh Trăng hết sức hưởng thụ. Sống thế này mới ra sống chứ. Nhân lúc đứng dậy đi ra nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị ngủ cho chuyến bay dài, cô liếc ngang liếc dọc. Một thân ảnh rất quen mắt hiện ra ở khoang giữa. Ai nhỉ? À, là người bác sĩ đã cấp cứu cho cô. Tên gì nhỉ? Đúng rồi, là Jihun. Cô cười tinh quái.
Mười phút sau, trước mặt Jihun là một mẩu giấy cô tiếp viên đưa cho. Jihun cảm thấy hơi kì quái. Mở giấy ra, chỉ có vài chữ ngắn gọn: "Chào anh, bác sĩ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro