Part 2
~~~oOo~~~
Chủ nhật, nằm dài ở nhà cũng không biết làm gì, Lộc Hàm lấy xe đạp vòng vòng thành phố. Cậu muốn mua một ít sách để lại tiếp tục nằm dài mà đọc. Cuối cùng, cậu dừng chân tại một tiệm sách cũ. Trong khi đang mải mê đọc tựa đề những cuốn sách bày trên những dãy kệ, Lộc Hàm giật mình nhìn thấy Mân Thạc đang ngồi duỗi thẳng chân, dựa lưng vào tủ sách sau lưng một cách thoải mái. Cậu đang chăm chú đọc một cuốn sách. Đây là lần đầu tiên Lộc Hàm nhìn thấy Mân Thạc trong trang phục thường ngày. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun màu trắng – chiếc áo mà Lộc Hàm đã chọn – và quần ngang đầu gối cùng với mái tóc anh đào. Cậu mở từng trang sách nhẹ nhàng. Không hiểu sao hình ảnh đó khiến Lộc Hàm thấy choáng váng, dù một chút thôi. Cậu định không phá hỏng không gian riêng ấy nên tìm chủ cửa hàng. Thanh toán rồi đi.
- Xin hỏi, có ai tính tiền không ạ?
- Qúy khách mua gì?
Người cất tiếng là Mân Thạc. Lộc Hàm ngạc nhiên thêm lần nữa. Mân Thạc cũng tròn mắt nhìn vị khách.
Cuối cùng, cậu bạn ngồi cạnh Mân Thạc, dựa lưng vào quầy sách phía sau và nhấm nháp chút bánh quy mà cậu vừa mang ra. Bên cạnh còn có một ấm trà mà khi cẩn thận rót trà vào tách, làn khói mỏng sẽ bay lên nhẹ nhàng. Có cảm giác như thời gian trôi chậm đi và dừng lại ở cửa hàng này.
- Quầy sách này của nhà cậu hả?
- Của ông tớ. – Mân Thạc giải thích thêm – Tớ sống với ông từ nhỏ. Bố mẹ tớ không còn nữa.
Đột ngột cậu cảm thấy không biết phải nói gì khi nhắc đến một chuyện buồn như vậy. Nhưng Mân Thạc đã mỉm cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như muốn nói "Không sao đâu".
- Ông cậu đâu rồi?
- Đi chơi cờ tướng với mấy người bạn rồi. Chủ nhật nào cũng vậy cả. – Mân Thạc kín đáo liếc nhìn sang Lộc Hàm – Cậu không đi xem phim với Âu Mân Thạc thật à?
- Ừ.
- Cậu không thích đi xem phim, cũng là thật à?
Lộc Hàm lắc đầu, thành thật.
- Không. Nguyên nhân chính là vì cậu ta mời tớ cái chính không phải là xem phim. Tớ ngại nguyên nhân đấy nên không đi.
- Cậu ấy thích cậu đấy. Cả lớp đều biết vậy.
- Chẳng biết được. Có thể vì tớ chưa từng quan tâm đến nên cậu ta nên mới cố gắng thu hút sự chú ý từ tớ thôi. Kiểu như ai ai cũng ở sau mình mà lại có người dù cố gắng cách mấy cũng không thèm chú ý đến nên cảm thấy không phục, không chấp nhận được. Người quen đứng trên đỉnh cao là vậy đấy.
Lộc Hàm nhấp một ngụm trà nhỏ. Không hiểu sao cậu luôn cảm thấy như vậy từ cậu bạn đẹp trai nhất lớp, luôn cười tươi và thân thiện với tất cả, nhưng chưa bao giờ nói với ai. Vậy mà hôm nay lại nói với cậu bạn này.
Mân Thạc nhíu mày, không hiểu lắm.
- Cậu cũng vậy à?
- Không. Tớ mà ở trên đỉnh à? Cậu đang đọc gì đấy?
Như tìm đúng chìa khóa để mở, giới thiệu cho Lộc Hàm cuốn sách đang đọc, những nhân vật và những chuyến hành trình của họ. Rồi như thể cả hai đã cùng ngồi như thế này rất nhiều lần, Mân Thạc và Lộc Hàm say sưa kể cho nhau nghe những câu chuyện về sách, về sở thích, về ước mơ, về những điều vụn vặt. Như niềm vui trong việc mở những cuốn sách cũ, ngửi mùi giấy cứ ngỡ như cả thế kỷ đã trôi qua hay cảm thấy ấm áp vì lời đề tặng của ai đó dành cho một người mà họ trân trọng được ghi bên trong cuốn sách... Những điều mà bản thân họ khám phá về người kia khiến họ ngạc nhiên. Cứ thế cho đến trưa, ông của Mân Thạc về. Cậu được mời ở lại dùng cơm. Và không biết điều gì xui khiến, cậu rủ Mân Thạc đi dạo phố, trên chiếc xe đạp của cậu.
- Tớ sẽ dạy cho cậu biết sức mạnh của phụ kiện.
Lộc Hàm đã bảo lí do là thế. Nhưng cậu biết, từ sâu thẳm, có điều gì đó không đúng.
Tiếng chuông nửa đêm.
Tin đồn "hoàng tử" và "Lọ Lem" thích nhau được dịp lan rộng khi một thành viên trong lớp nhìn thấy cả hai đi chơi chiều Chủ nhật.
Trước đây Lộc Hàm chẳng quan tâm gì đến những tin đồn đó, nhưng dạo gần đây cậu cảm thấy mất tự nhiên khi cứ mỗi lần cậu nói chuyện với Mân Thạc là bọn bạn là ồ lên và phá ra cười. Dù không chủ đích trước, cậu hạn chế nói chuyện với Mân Thạc ở trên lớp hay ở bất cứ đâu. Cậu cảm thấy vùng đất bình yên của mình bị chòng chành, bị xáo trộn. Và cậu không muốn như vậy. Tốt nhất là chẳng có điều gì nên thay đổi cả.
Mân Thạc cũng hiểu như vậy, và chẳng bao giờ trách Lộc Hàm. Cậu biết rằng dù cậu có đối xử tốt với mình thế nào thì cũng không nên hy vọng vào bất cứ điều gì. Ai cũng sợ những đổi thay, như chính cậu đã e ngại thay đổi bản thân mình. Lộc Hàm cũng vậy thôi. Thế giới của Lộc Hàm trước đây rất bình yên và năng động, vì cậu mà nó đã trở nên hỗn loạn một chút. Đã đến lúc dừng lại mọi thứ. Những phép màu cổ tích rồi cũng có lúc kết thúc.
Mân Thạc gửi cho Lộc Hàm một tin nhắn. "Tớ thấy mình như nàng Lọ Lem (:v)vậy. Bỗng chốc hóa thành công chúa (?) nhờ một phép màu nào đó. Nhưng khi cô hầu đã hóa thành công chúa, nhiệm vụ của ông tiên đã hết rồi. Vậy tớ và cậu trở về như trước nhé? Cám ơn cậu."
Dù rằng nó làm Mân Thạc cảm thấy tim mình như vỡ ra.
Hoàng tử.
Lộc Hàm nằm dài sưởi nắng ở nơi chốn riêng sau thư viện, ngủ quên, vô tình bùng luôn hai tiết cuối. Cậu ngửa mặt lên trời và ngắm những chùm hoa màu vàng tươi tắn như những cái đèn lồng. Cậu không biết tên của loài hoa ấy. Nhưng chúng vẫn thật đẹp. Và hơn cả là chúng gợi cho cậu cảm giác dễ chịu, an tâm.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ Mân Thạc.
"Vậy tớ và cậu trở về như trước nhé?". Nếu là như vậy có nghĩa là anh và cậu sẽ lại im lặng với nhau như trước đây. Quãng thời gian vừa qua sẽ chỉ như một giấc mơ lạ lùng nào đó. Mọi thứ sẽ trở về trật tự của nó.
Nhưng có đúng như vậy không? Hơn ai hết, Lộc Hàm biết thừa rằng chẳng có giấc mơ nào cả. Tất cả đều là hiện thực. Và cả những cảm xúc ở sâu trong anh nữa. Nó chưa thành hình rõ ràng là gì. Nhưng nó cũng không chịu nằm yên để rồi chìm vào trong quên lãng. Nó phảng phất một mùi thơm dịu nhẹ như mùi từ tách trà bay lên một làn khói mỏng.
Thật buồn nếu không sống thật với những cảm xúc của chính mình.
Lộc Hàm ngồi dậy và trở về lớp. Dừng chân ở cửa lớp, cậu thấy chỉ còn Âu Mân Thạc và Kim Mân Thạc ở trong lớp. Tự nhiên cậu nép vào cửa và lắng nghe cuộc trò chuyện. Âu Mân Thạc đang hỏi, giọng lạc đi.
- Cậu thích Lộc Hàm à?
Lộc Hàm không nghe câu trả lời của Kim Mân Thạc. Điều đó khiến cậu lo lắng.
- Cậu tưởng chỉ cần thay đổi bề ngoài một chút là cậu có thể thay đổi được tất cả mọi thứ sao? Cậu không thể là tôi được, dù có muốn hay cố gắng đến thế nào? Lộc Hàm thích cậu à? Cậu thì có gì hơn tôi?
Lộc Hàm vẫn không nghe thấy Kim Mân Thạc nói gì. Cậu định bước vào, làm một điều gì đó để bảo vệ cậu bạn bé nhỏ, như đã từng ngăn cậu chạy trốn khỏi những kẻ thích làm tổn thương người khác. Phải đáp trả. Nhưng Lộc Hàm chợt dừng lại, vì cậu đã lên tiếng, chầm chậm nhưng rõ ràng.
- Hoa hồng là hoa hồng. Hoa dại là hoa dại. Có những loài hoa không tên vẫn đẹp theo cách của riêng nó. Tớ chưa bao giờ muốn là cậu. Vì tớ nghĩ tớ có điểm mà người khác không thể có được, và nó rất đáng trân trọng.
Âu Mân Thạc bỏ ra khỏi lớp. Có lẽ cậu bạn hotboy này đã hiểu ra được điều gì đó. Cũng có thể là không. Nhưng cậu bạn này đã học cách chấp nhận nó.
Lộc Hàm bước vào. Kim Mân Thạc thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng chỉ mỉm cười nhẹ.
- Cậu biết phép màu kì diệu nhất là gì không?
Mân Thạc khẽ lắc đầu.
- Chính là sự tự tin. Khi cậu đã có đủ niềm tin vào chính mình thì không ai có thể làm cậu ngã gục được.
Và cậu bước tới, giữ bàn tay của Mân Thạc trong tay mình.
- Bây giờ cậu đã có nó rồi, không cần đến phép màu của tớ nữa. Vậy tớ cũng không cần làm ông tiên nữa. Cho phép tớ trở thành một nhân vật khác đi.
Mân Thạc đứng im, nhìn Lộc Hàm một lúc lâu. Và cậu cũng không nói thêm lời nào nữa. Dường như những cảm xúc tinh khiết nhất của tuổi trẻ đã được lắng đọng lại trong ánh mắt. Và họ hiểu nhau dù không phải nói lời nào.
Nhẹ nhàng. Mân Thạc đặt lên má Lộc Hàm một nụ hôn.
Đó là phép màu biến ông tiên thành một chàng hoàng tử.
===
~The End~
*Xin lỗi vì để Mân Thạc làm Lọ Lem :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro