Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1

Lọ Lem.

Trùng tên với anh chàng đẹp trai nhất lớp không phải là một chuyện dễ chịu. Nhất là khi chính bạn lại chẳng có điều gì nổi bật để sánh với anh chàng đó. Thậm chí nếu bạn quá tệ, bạn có thể sẽ trở thành trò cười mỗi khi người ta hết chuyện buôn lại đem cả hai ra so sánh.

Mân Thạc đang ở trong tình thế như vậy.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Mân Thạc đi ra cửa lớp để gặp một người, mà người đó lại đang đợi một người khác. Khi nhìn thấy cậu, thoạt đầu người đó sẽ kinh ngạc, nhưng sau đó rất nhanh, ánh mắt sẽ chuyển sang châm chọc, thậm chí là coi thường. Vì người mà họ muốn gặp nhất định không phải là một thằng con trai gầy gò, thu mình sau cái áo rộng thùng thình và dài đến nỗi che được cả hai bàn tay. Mái tóc đen dài gần đến vai không được chăm sóc, cắt tỉa vì dường như nhiệm vụ của nó chỉ là để chủ nhân giấu hai vành tai và một phần gương mặt. Thoạt nhìn, Mân Thạc luộm thuộm và khá bê bối.
Cô bạn kia sau khi biết nhầm người đã cười, không hề ẩn chứa sự thân thiện, và nói ngay.
- Có vẻ như bạn nhầm rồi. Người mình muốn gặp là một người khác cơ.
Mân Thạc cảm thấy như có cái gì đó nghẹn lại ở cổ họng. Khó chịu. Và dù biết rằng mình nên đáp trả lại một điều gì đó thật rắn nhưng cuối cùng cậu chỉ ậm ừ, định quay trở vào lớp, chấm dứt tình thế khó xử này. Đột ngột, có ai đó đứng sau lưng Mân Thạc, ngăn cậu lại.
- Này, người bạn cần tìm là Âu Mân Thạc. Còn đây là Kim Mân Thạc. Chính bạn mới là người nhầm lẫn vì không hỏi cho rõ ràng. Thế giới này biết bao người trùng tên. Lần sau nhớ cẩn thận hơn.
Rụt rè quay đầu lại, Mân Thạc nhận ra đó là Lộc Hàm, cậu bạn học chung lớp. Trên tay cậu ấy còn đang cầm cái giẻ lau bảng ướt sũng nước, nhiễu từng giọt xuống sàn. Có vẻ như Lộc Hàm vừa mới đi giặt giẻ lau bảng về.
Cô bạn kia định đáp trả điều gì đó. Nhưng có lẽ vì e sợ sự điềm tĩnh lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm trong mắt Lộc Hàm nên cô ta bỏ đi. Chỉ còn lại hai người đứng lặng yên trên hành lang giữa bao người qua lại nói cười. Dường như ai cũng đang giữ cho mình những suy nghĩ riêng biệt. Mân Thạc không biết phải nói gì. Lời cảm ơn nếu nói ra trong tình huống này không biết sao sẽ trở nên kì cục. Cậu chỉ vào cái giẻ lau bảng vẫn đang nhiễu nước long tong.
- Cậu nên vắt cho ráo nước rồi hãy mang vào.
- Tan học cậu ở lại nói chuyện với tớ một lát.
Mân Thạc như không tin vào tai mình. Đó là chuyện Mân Thạc chưa bao giờ nghĩ đến. Cậu và Lộc Hàm chưa từng nói với nhau lời nào, dù chỉ là những câu xã giao thông thường. Liệu có thể có chuyện gì giữa hai người có mối quan hệ như vậy và quan trọng dến mức phải nói chuyện riêng? Nhưng ánh mắt cậu ta như mệnh lệnh mà Mân Thạc biết không thể từ chối. Cậu gật đầu.

Ông tiên đỡ đầu.

Lộc Hàm khá đẹp trai, trông cậu hay hay. Có lẽ một phần nhờ kiểu tóc hợp với gương mặt nữa. Và cậu luôn biết mình hợp với kiểu trang phục nào và nên nhấn điểm gì cho bộ đồng phục trở nên đặc biệt mà không làm ngài giám thị nổi sùng. Cậu không quá thân thiện, nhưng cũng không quá xa cách. Dường như mọi thứ ở cậu đều vừa phải. Và điều khiến Lộc Hàm trở nên nổi bật hơn là chuyện hot boy của lớp có những hành động quan tâm đặc biệt nhưng cậu ta vẫn tỉnh như không. (Trai đẹp toàn đến với nhau :v)
Buổi trưa tan học ngày hôm đó, Lộc Hàm đã nói với Mân Thạc rằng sẽ giúp cậu thoát khỏi vẻ ngoài luộm thuộm hiện tại. Lý do không có gì đặc biệt. Chỉ vì trông cậu như vậy Lộc Hàm thấy ngứa mắt.
Thường thì Lộc Hàm không thích dính vào rắc rối. Mà việc "tân trang" một cậu bạn cũng chẳng giúp ích điều gì cho cuộc sống của cậu. Chỉ là không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy đôi mắt của Mân Thạc cụp xuống, như muốn che giấu tất cả những cảm xúc và đôi bàn tay rụt lại trong ống tay áo rộng dài, như muốn mình thu nhỏ lại luôn làm những cảm xúc trong Lộc Hàm trở nên khó chịu. Và nó thôi thúc cậu phải làm điều gì đó.
Trong lớp học vắng người, chỉ nắng vàng rực rỡ bên ngoài hắt cả vào bên trong, Mân Thạc ngồi im trên ghế, còn Lộc Hàm thì đứng nói liên tục. Tai cậu ù hết cả đi.
- Tóc cậu phải đi cắt đi.
- Ngắn à? - giọng Mân Thạc có chút ngại ngùng
- Đúng. Cắt ngắn . Còn nữa, nếu có thời gian thì nhuộm thành màu anh đào, cắt phải để lộ gương mặt. Cậu định đóng phim The Ring đấy chắc? Còn cái áo này, bỏ ở nhà ngay cho tớ. Nó không đẹp, màu cũng không đẹp, lại quá rộng. Trông như cậu đang khoác cái bao bố trên người vậy.
Và đủ thứ phải nghe theo khác nữa. Nhưng Mân Thạc không tài nào nhớ nổi.
Mân Thạc đã làm như lời Lộc Hàm nói ở nhà. Đã cắt ngắn tóc và thử đứng trước gương tưởng tượng tóc mình màu hồng. Nhưng sáng đi học vẫn vậy, vẫn khoác ngoài chiếc áo màu nâu nhạt ấy . Thay đổi điều gì đó đã quá quen thuộc dường như là một điều gì đó quá khó.
Lộc Hàm tỏ ra không hài lòng chút nào. Cậu đến tận bàn và yêu cầu cậu bạn đi theo mình. Không chờ lời đồng ý, Lộc Hàm đã nắm cánh tay Mân Thạc kéo đi. Lộc Hàm lôi Mân Thạc ra phía sau thư viện. Nơi đó có một loại cây cậu không biết tên, đang trổ những chùm hoa vàng rực như những cái đèn lồng. Trảng cỏ lấm tấm những bông hoa dại màu vàng li ti như những đốm nắng. Mân Thạc không ngờ trong trường lại có một nơi đẹp như vậy. Nhưng Lộc Hàm đã sẵng giọng.
- Tại sao cậu không nghe lời tôi vậy ? Cái này, và cả cái này.
Lộc Hàm chỉ vào mái tóc và cái áo.
Mân Thạc cụp mắt xuống.
- Tôi không quen. Với lại làm như vậy để làm gì?
- Để làm gì? Cậu thích trở thành trò cười lắm à? Cậu thích để mọi người lấy cậu ra làm trò tiêu khiển à? Cậu có biết mọi người trong lớp biết thừa những đứa con gái kia đến tìm Âu Mân Thạc nhưng vẫn gọi cậu ra chỉ để xem gương mặt con bé đó lúc thộn ra trông buồn cười như thế nào không?
Mân Thạc im lặng một chút rồi khó nhọc trả lời.
- Mình biết.
Lộc Hàm ngạc nhiên vì câu trả lời. Rồi nét mặt cậu giãn ra và giọng nhẹ nhàng trở lại.
- Điều đó không làm cậu tổn thương sao?
Mân Thạc không trả lời. Nhưng cậu vẫn không ngẩng mặt lên. Cậu không thích ai đó nhìn sâu vào những cảm xúc của mình. Quả thật là trở thành tâm điểm của sự trêu đùa, dù có thể chẳng có ý xấu, vẫn chẳng ai có thể thích nổi. Mân Thạc cảm thấy tự ti khi tiếp xúc với người khác, nhưng lại ngại thay đổi bản thân. Thêm nữa, cậu cảm thấy an toàn hơn ở trong thế giới của mình.
- Nghe này. Thay đổi mình tốt đẹp hơn không bao giờ là xấu cả.
Lộc Hàm vừa nói, vừa kéo Mân Thạc đi. Mân Thạc cứ sững ra mặc cho cậu bạn kéo.
Cậu được Lộc Hàm đưa đến một tiệm tóc gần trường. Nghe nói ở đây làm tóc cũng rất đẹp. Lộc Hàm dẫn cậu đến chỗ của một chị trong tiệm, nói vài câu rồi cậu lại bị đưa đi làm tóc.

Sau hơn 4 tiếng, cậu ra khỏi phòng. Lộc Hàm không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh, trên mặt không khỏi giấu vẻ thành tựu. Lộc Hàm đến chỗ Mân Thạc định nói gì lại bị cậu cắt lời.
- Ở đâu cậu biết mấy chỗ này vậy, lại đưa tôi đến đây?
- Không cần hỏi nhiều, tôi biết cậu sẽ không dễ dàng nghe lời. -Lộc Hàm phẩy tay, nghe như có tiếng thở dài khe khẽ.

Phép màu.Mân Thạc cũng đã chịu nghe lời. Cậu làm theo những lời Lộc Hàm dặn dò, dù vẫn còn chút e dè.
Những ngày đầu, mọi người trong lớp bàn tán về sự thay đổi của Mân Thạc. Trông anh chàng giờ đây đã gọn gàng hơn và dễ nhìn hơn, nếu không muốn nói trông có vẻ đáng yêu. Rồi lâu dần người ta cũng quen đi và thôi chẳng bàn tán nữa.
Mối quan hệ giữa Lộc Hàm và Mân Thạc trở nên thân thiết hơn. Mọi người trong lớp thường thấy hai người nói chuyện với nhau, dù là trong giờ giải lao, trong căntin hay những buổi học ngoại khóa, dù thực chất những câu chuyện ấy vẫn chẳng có gì quan trọng. Người ta thấy anh chàng thường hay cốc đầu cậu bạn hiền lành, hoặc bắt ép ăn một thứ gì đó. Tin đồn họ thích nhau lan truyền nhưng hai nhân vật chính vẫn chẳng chú tâm đến. Chỉ có một người không vui.
Âu Mân Thạc chờ Lộc Hàm ở cửa lớp, vì biết cậu luôn thích ra về lúc tàn cuộc để không phải chen lấn với ai. Kim Mân Thạc vẫn còn chưa về, cậu chậm rãi thu dọn những vật dụng của mình. Hotboy kia cứ vờ như không nhìn thấy. Bằng một nụ cười rạng rỡ và tự tin, cậu bạn ngăn Lộc Hàm lại bằng hai tấm vé.
- Cậu đi xem phim với mình Chủ nhật này nhé?
- Mình xin phép từ chối.
- Cậu bận à?
Lộc Hàm bình thản.
- Không. Mình không thích đi xem phim. Xin lỗi cậu.
Để mặc cậu bạn với lòng tự trọng bị tổn thương, Lộc Hàm vẫy tay chào rồi đi thẳng. Kim Mân Thạc lặng lẽ đi theo sau. Hôm nay Lộc Hàm muốn lôi cậu đi xem một số loại quần áo để biết trang phục nào phù hợp với mình.

===

End.

*Truyện này nói chuyển nhưng mình thay đổi cũng khá nhiều a~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: