Lãng quên chính là điều vô tình nhất
Seok Kyung bị dọa sợ đến run lên, bản năng nhìn về phía Joo Seok Hoon, mặt hắn tối sầm lại, đầy sự lạnh lùng âm u.
Lee Min Hyeok sững sờ nhìn Joo Seok Hoon, choáng váng, chưa kịp suy nghĩ đã hỏi: "Vụ gì vậy..."
Hắn chỉ vừa nói vài chữ, Hyo Shin đã ở dưới chân bàn đá vào đùi của hắn một cái, Lee Min Hyeok bị đau: "Cái quái gì vậy, muốn chết hả, dám đá chân tôi..."
Lee Min Hyeok vừa nói, vừa trừng mắt nhìn Hyo Shin, phát hiện Hyo Shin nháy mắt với mình, Lee Min Hyeok im miệng, sau đó quay lại nhìn Joo Seok Hoon, lại nhìn Seok Kyung, như là hiểu được chuyện gì, ngoan ngoãn im miệng.
Bầu không khí trên bàn có vẻ trì trệ.
Lee Min Hyeok không chịu được bầu không khí như vậy, lặng lẽ va vào vai Hyo Shin, Hyo Shin hiểu ám hiệu của hắn, con ngươi chuyên động, sau đó nói: "Hwa Jin, canh trong chén anh Seok Hoon cũng hết rồi."
"A", Seok Kyung sững sờ đáp, vì bị Joo Seok Hoon làm cho hoảng sợ, hồn vía lên mây, phải một lúc sau cô mới phản ứng lại ám chỉ của Hyo Shin được.
Joo Seok Hoon nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, bỗng nhiên khóe môi giương lên, quay đầu tàn nhẫn trừng cô, lại đá ghế rời đi, trên mặt rất bình tĩnh.
Joo Seok Hoon vừa đi, Lee Min Hyeok và Hyo Shin cũng không dám ở lại lâu, ăn hùng hổ như sói đói cho xong, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài theo.
Trong phòng ăn chỉ còn một mình cô ngồi ngơ ngác, rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Cô cúi đầu chầm chậm ăn sạch cơm trong chén, mới đi dọn bàn đầy thức ăn thừa.
Rửa chén xong, Seok Kyung cầm khăn lau bàn, lúc lau bàn, nghe thấy trong phòng có tiếng Lee Min Hyeok truyền đến.
Thì ra bọn họ còn chưa đi.
Cô nắm khăn lau bàn trầm tư mấy giây, liền mở tủ chén, lấy một bộ bình trà, rót một ấm trà nóng, bưng ra phòng ăn.
Kéo cửa phòng ăn, tiếng nói của ba người họ trong phòng khách rõ ràng hơn nhiều.
Seok Kyung bưng ấm trà vừa mới ra khỏi cửa phòng ăn, đã nghe thấy tiếng của Hyo Shin: "Anh Seok Hoon?"
Qua hai giây, Joo Seok Hoon mới thờ ơ "hả" một tiếng.
Tiếp theo Hyo Shin liền mở miệng: "Anh có phát hiện hay không, vợ của anh giống với người thường hay đi theo Rachel nhà em không?"
Vợ của Hyo Shin, cô chính là người bạn tốt nhất của Yoo Rachel, bọn họ còn chưa kết hôn, chỉ là lúc học cấp ba Hyo Shin đã thích gọi Yoo Rachel là vợ.
Lưng Seok Kyung cứng đờ, bước chân ra khỏi phòng ăn bỗng nhiên khựng lại.
Cô biết nghe trộm người khác nói chuyện là không tốt, nhưng cô vẫn gióng tai nghe.
Bởi vì những năm nay cô là người muốn biết liệu Joo Seok Hoon có còn nhớ đến Seok Kyung hay không hơn bất cứ ai?
Lần này, Joo Seok Hoon rất lâu cũng không lên tiếng.
Qua khoảng chừng một phút, Hyo Shin mới hỏi: "Chính là Seok Kyung, anh không nhớ sao? Lúc trước cấp ba, cả ngày đều đi cùng vợ em, là cô bé hay cùng đi chơi với chúng ta đó?"
Joo Seok Hoon vẫn im lặng, Seok Kyung nghe được âm thanh trái tim mình vỡ vụn, một lát sau, cô nghe thấy tiếng của Joo Seok Hoon nhạt nhẽo truyền tới: "Không có ấn tượng."
"Không ấn tượng?" Ngữ khí của Hyo Shin có chút khẩn trương: "Người không quá cao, gầy, tóc rất dài, da trắng, mắt đặc biệt to, lúc đó vợ của em còn là bạn ngồi cùng bàn với cô bé ấy."
"Ai da anh thật sự không nhớ sao? Các người gặp nhau rất nhiều lần, cô bé kia nói chuyện rất dịu dàng, hay kéo dài, lớn lên so với vợ của anh còn đẹp hơn nhiều."
"A..." Joo Seok Hoon bỗng cười khẽ thành tiếng, giọng nói đầy vẻ trào phúng: "Chuyện cũ năm xưa còn nhớ làm gì, tôi có rất nhiều chuyện, không phải như cậu ăn no lại nhớ kỹ nhiều chuyện như vậy."
Chuyện cũ còn nhớ làm gì... thân thể Seok Kyung lay động.
Thì ra, chuyện mà cô cho là tốt đẹp vui vẻ đến không thể quên được đối với người ta chỉ là một đoạn ký ức không nhớ cũng không sao.
Trong người Seok Kyung giống như bị vật gì đó đè lên, cực kỳ khó chịu.
Cô nỗ lực duy trì thái độ bình thường, nhưng trong mắt đã phủ một tầng sương đen kịt.
Hắn không nhớ cô, thật sự cô không nhớ cô... Hyo Shin miêu tả tỉ mỉ như vậy, hắn cũng không nhớ ra cô...
Seok Kyung không có dũng khí ra khỏi phòng ăn, cô bưng trà lui về một bước, sau đó liền nghe thấy Joo Seok Hoon nói, âm thanh có chút mơ hồ do hắn vừa ngậm thuốc vừa nói chuyện: "Vợ của cậu là cái gì Rachel, có phải đã từng theo đuổi tôi không? Hay là đã quấn lấy tôi?"
"Xí, may cho anh, cô ấy không theo đuổi cũng không quấn lấy anh."
"Thật sao?" Joo Seok Hoon thổi vòng khói, nửa tin nửa ngờ cười khẽ hai tiếng, hời hợt nói: "Không nhớ rõ là chuyện bình thường."
Không nhớ rõ là chuyện bình thường... tay Seok Kyung run lên, ấm trà trong khay rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan, ấm trà bể tan tành.
"Cái gì bể vậy?" Lee Min Hyeok thính tai mở miệng trước.
Seok Kyung lúc này ý thức được bản thân quá bất cẩn, vội vàng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ trên đất.
Đáy lòng cô khổ sở, động tác quá nhanh, không cẩn thận đầu ngón tay bị cắt trúng một vết.
Vết thương nhỏ làm cánh tay Seok Kyung run nhẹ, sau đó ở phía sau truyền đến tiếng của Lee Min Hyeok: "Xảy ra chuyện gì? Bể ấm trà à? Không bị phỏng chứ?"
Lee Min Hyeok liên tục hỏi mấy câu, sau đó mới chú ý đến vết thương nhỏ trên đầu ngón tay của Seok Kyung: "A, đứt tay rồi?"
Nghe Lee Min Hyeok thốt lên như vậy, tầm mắt của Joo Seok Hoon cũng quay lại nhìn đầu ngón tay của cô.
Vết thương không sâu, không có gì đáng ngại.
Từng giọt máu rơi xuống, chỉ cần dán băng keo cá nhân là có thể cầm máu.
Tinh thần Joo Seok Hoon còn chưa hồi phục, Lee Min Hyeok liền ngồi chồm hỗm trước mặt Seok Kyung, đưa tay: "Hwa Jin, mau đứng lên, để tôi nhặt cho..."
Đúng lúc khoảng cách giữa cô và Lee Min Hyeok tương đối gần... Ngày hôm qua khi nghe cô bị kẹt ở vùng ngoại thành không về được, Lee Min Hyeok vẫn thúc hắn đi đón cô, tối qua lúc cô từ phòng hắn đi ra suýt ngã chổng vó, là Lee Min Hyeok đỡ lấy cô, còn hôm nay lúc ăn cơm cô lại nở nụ cười với hắn, còn quay về hắn hỏi hắn muốn ăn cái gì để còn chuẩn bị...
Con mắt Joo Seok Hoon híp lại, trong não còn chưa kịp suy nghĩ, tay hắn liền đột nhiên vươn ra, ôm Seok Kyung đứng lên, sau đó còn đem cô kéo ra sau lưng, dùng cả người mình chắn giữa cô và Lee Min Hyeok kia.
Tâm tình của Seok Kyung không tốt vì những điều Joo Seok Hoon vừa mới nói với Hyo Shin, nhưng lúc này hắn lại đứng trước mặt cô, tay còn đang nắm cánh tay cô, lòng bàn tay của hắn rất nóng, truyền đến da thịt của cô, nóng cháy đáy lòng của cô, giống lúc trước khi còn nhỏ, qua đường, khi xe lao tới, hắn đột nhiên kéo cánh tay cô, nhắc nhở cô nhìn đường, nhiệt độ kia giống y như đúc.
Khi đó lòng bàn tay của hắn làm cho cô cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bây giờ, nhiệt độ này lại làm cho cô đau lòng, so với độ bén của ly trà vỡ còn sắc hơn.
Cô sợ chính mình lại chìm đắm trong đó, lại đột nhiên không kìm chế được, vùng vẫy một hồi, đem cánh tay của mình tránh xa tay của Joo Seok Hoon.
Cô trốn tránh như vậy, khiến Joo Seok Hoon cũng sững sờ, vốn muốn mở miệng nói: "Dán băng keo cá nhân đi" lại nghẹn ở cổ họng.
Hắn chầm chậm di chuyển con ngươi, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của chính mình mấy giây, mới từ từ phản ứng lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao Lee Min Hyeok giúp cô, cô cũng không hề từ chối gấp gáp rút tay lại như vậy, còn nhẹ nhàng nói cảm ơn cậu ta. Còn hắn mới kéo tay cô một chút, cô lại giống như chuột nhìn thấy mèo như vậy, sợ đến nỗi muốn nhanh chóng biến đi như một làn khói... Hắn vừa rồi còn muốn quan tâm chăm sóc vết thương cho cô mà...
Tim Joo Seok Hoon bỗng đập mạnh, gương mặt lạnh lẽo chỉ chỉ cửa phòng ăn, nói với Seok Kyung: "Không làm được thì đừng làm, mau cút lên lầu cho tôi, thật mất mặt!"
Joo Seok Hoon nói chuyện quá khó nghe, Hyo Shin nhìn cũng không đành lòng, vì để cho Seok Kyung không xấu hổ, mau chóng mở miệng điều đình: "Lúc Hwa Jin làm cơm trưa chắc cũng đã mệt rồi, chị mau đi nghỉ ngơi đi."
Seok Kyung rũ mắt, cố gắng ổn định lại, nhìn Hyo Shin nở nụ cười, nói "Xin lỗi." sau đó liền quay lưng chạy ra ngoài.
"Anh Seok Hoon đang làm gì vậy? " Hyo Shin đợi Seok Kyung đi xa, mới lẩm bẩm một câu.
Ngày hôm qua Lee Min Hyeok cũng vì chuyện này mà bị Joo Seok Hoon trở mặt, nhẹ nhàng nói phía sau Hyo Shin: "Ngày hôm qua tôi cũng nói với anh Seok Hoon như vậy, kết quả bị chửi á!"
Hyo Shin lập tực ngậm miệng lại.
Sau đó hai người từ từ quay đầu nhìn về phía Joo Seok Hoon.
Vốn tưởng rằng trong mắt hắn sẽ tràn đầy lửa giận, không ngờ Joo Seok Hoon lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, vẫn đứng như vậy, nhàn nhạt nhìn chằm chằm bàn tay trống không của mình, không biết đang nghĩ gì.
Hyo Shin và Lee Min Hyeok không tin nổi, nhìn nhau vài lần, không thể nắm bắt được hành động của Joo Seok Hoon, cả hai đều không dám lên tiếng.
Qua khoảng chừng một phút, Joo Seok Hoon gật gật đầu, thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sáng loáng, không nói một lời bước ra phòng khách, ngồi trên ghế salon, lấy một điếu thuốc hút một mình.
-
Ba giờ, còn chưa tới ba giờ, Lee Min Hyeok và Hyo Shin đã về rồi.
Cả nhà vốn rất náo nhiệt bây giờ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Trên tivi âm lượng vốn nhỏ đột nhiên lớn lên.
Joo Seok Hoon nghe được cảm thấy phiền, cầm điều khiển từ xa tắt đi, sau đó nằm ngửa trên ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà, hút liên tục ba điếu thuốc không ngừng nghỉ.
Lúc hắn định hút điếu thứ tư, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã sắp đến bốn giờ, người phụ nữ kia bị mắng thì từ lúc đó lên lầu đến bây giờ cũng chưa hề xuống.
Joo Seok Hoon không nhịn được nhìn về phía cầu thang một chút, sau đó hút một hơi, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy hôm nay thuốc lá thật nhạt nhòa vô vị, hắn phun khói thuốc, lại nhìn về phía cầu thang, cảm thấy mùi vị của thuốc cực kỳ khó chịu, liền dập thuốc, ném vào thùng rác.
Joo Seok Hoon lẳng lặng dựa vào ghế sofa một chút, liền đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, sau đó ra ngoài, hắn nhìn hiên nhà, không biết ma xuôi quỷ khiến thế nào, hắn lại bước lên lầu.
Joo Seok Hoon đi dọc theo cầu thang, đi đến phòng ngủ chính.
Hắn đứng ở ngoài một chút, sau đó liền đưa tay mở cửa ra.
Seok Kyung ngồi trong phòng đang xem kịch bản, cảm giác được cửa phòng bị đẩy ra, theo bản năng quay đầu nhìn cửa.
Joo Seok Hoon cũng nhìn vào, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Dưới ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, xuyên thấu qua cửa sổ, vừa vặn chiếu vào khuôn mặt cô, nổi bật lên ánh mắt to tròn của cô.
Đáy mắt cô long lanh lay chuyển, trong suốt lấp lánh, so với ấn tượng của Joo Seok Hoon còn cuốn hút hơn, khiến đáy lòng của hắn đột nhiên không chuẩn bị kịp liền cảm thấy hoảng hốt, sau đó hắn mới ý thức được, mình đã đi lên lầu.
Nhưng mà, hắn lên lầu làm gì?
Seok Kyung không hỏi gì, nhưng Joo Seok Hoon đã muốn che dấu nên tìm cho mình một cái cớ, một bên giả vờ kéo ghế ngồi, "ừm" một tiếng, một bên nhanh chóng suy nghĩ, sau đó liền quay lại Seok Kyung, nhàn nhạt nói: "Tối thứ hai chuẩn bị một chút, theo tôi đi dự tiệc."
Joo Seok Hoon, có chút khác thường so với những gì Seok Kyung nghĩ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm Joo Seok Hoon một chút.
Trái tim của Joo Seok Hoon vì hai mắt to tròn của cô mà đập càng mạnh, mất khống chế, thình thịch thình thịch, so với lúc nãy còn nhanh hơn, không có dấu hiệu chậm lại nào.
Loại phản ứng này hắn chưa bao giờ có, Joo Seok Hoon có hơi vội, hắn cố gắng biểu hiện sự lạnh lùng nhất, nhưng là hắn tinh tường cảm giác được, nỗ lực giả vờ bình tĩnh của mình dưới ánh mắt của cô đều tan rã từng chút từng chút một, cả người lại trở nên luống cuống.
Đúng là trúng tà thật rồi, sao hắn vừa nhìn vào đôi mắt của cô, cả người giống như bị trúng tà, thần kinh tê rần chứ?
Cô cũng có bệnh, mắt đã to hơn cả mắt của mẹ hắn còn trừng lớn, trêu chọc ai chứ?
Không biết làm sao, Joo Seok Hoon theo bản năng thẹn quá hóa giận, thốt lên một câu thô tục với Seok Kyung: "Mẹ nó đừng có nhìn tôi!"
Giây trước hắn còn ôn hòa với cô từ từ nói chuyện để cô cùng đi dự tiệc với hắn, sao giây sau lại bỗng nhiên nổi giận chứ?
Joo Seok Hoon bình tĩnh lại, thái độ quá khích như vậy, Seok Kyung không theo kịp, cô bị hắn rống, trước tiên là ngỡ ngàng, sau đó liền hướng về phía hắn nháy mắt một cái.
Đáy mắt của cô chớp như vậy, mang theo bao nhiêu là ngây thơ vô tội.
Đặc biệt là lúc nhìn về hướng hắn mà nháy mắt, dẫn theo một tia quyến rũ không nói nên lời.
Hô hấp của Joo Seok Hoon đột nhiên dừng lại, rõ ràng là một bụng tức giận, làm thế nào cũng không phát hỏa được.
Hắn lấm lét nhìn trái nhìn phải hai lần, nhìn thấy móc treo quần áo quen thuộc, có treo một cái áo sơ mi của hắn, hắn một tay dùng lực kéo xuống, đi về phía trước một bước, hướng về phía gáy Seok Kyung tàn nhẫn đậy vào đầu Seok Kyung.
Seok Kyung theo bản năng muốn thoát khỏi áo của Joo Seok Hoon, đầu ngón tay còn chưa đụng được đến áo của hắn, đã nghe hắn cứng rắn nói: "Không được nhúc nhích!"
Ngón tay Seok Kyung bỗng nhiên dừng lại.
Không còn nhìn thấy đôi mắt to long lanh nước kia, lý trí của Joo Seok Hoon lúc này mới trở về, nhanh chóng mở miệng trực tiếp đi vào vấn đề: "Thứ hai sáu giờ, Tài xế Yun sẽ đến đón cô!"
Nói xong, Joo Seok Hoon nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Không phải tôi muốn cô đi, là ông muốn tôi dẫn cô theo."
Ông muốn hắn dẫn cô đi dự dạ tiệc? Vậy có phải hắn sẽ lại cho rằng cô quấn lấy hắn?
Seok Kyung theo bản năng mở miệng: "Không phải em nói với ông là em muốn cùng dự tiệc với anh, nếu anh muốn em có thể nói với ông thứ hai em bận việc..."
Đùa gì thế, hắn chỉ thuận miệng lấy một cái cớ, ông hoàn toàn không biết tối thứ hai có dạ tiệc, chẳng phải cô nói sẽ làm lộ chuyện của hắn sao?
Joo Seok Hoon nhíu mày, cắt đứt lời của Seok Kyung: "Nói cái gì? Nói tôi uy hiếp cô, không cho cô đi? Sau đó ông lại dạy bảo tôi một trận sao?
Nói xong, Joo Seok Hoon quay người đi đến cửa phòng ngủ, lúc ra khỏi cửa hai mét, hắn sợ Seok Kyung thật sự gọi điện cho Joo lão gia, không yên lòng dừng bước.
Hắn suy nghĩ một chút, liền lùi lại mấy bước, nói với Seok Kyung: "Không có chuyện gì thì đừng nói gì về tôi trước mặt ông! Nếu như ông lại gọi điện thoại trách mắng tôi, khiến tôi nổi điên lên, lúc đó xem tôi sẽ trừng trị cô như thế nào!"
Sau đó, Joo Seok Hoon mới nghênh ngang rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro