Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kỉ niệm (2)

"Nước, nước..." Joo Seok Hoon mơ hồ nói, khiến Seok Kyung từ trong hồi tưởng trở về thực tại.

Có lẽ cô ngồi ngẩng ngơ nghĩ về quá khứ đã lâu, trong chốc lát trố mắt, mới từ từ hiểu Joo Seok Hoon thì thầm như vậy là có ý gì.

Cô nhanh chóng ngồi dậy từ bên giường, cầm một chén nước vội vã xuống lầu, rót một chén nước ấm.

Cho Joo Seok Hoon uống nước xong, Seok Kyung lại đắp chăn cho hắn, nhìn khuôn mặt của hắn trong chốc lát, lại đứng dậy đi đến ghế salon, ôm gối dựa ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.

Đã là ba giờ sáng rồi.

Cô vừa sững sờ nghĩ về quá khứ của cô và hắn một chút, đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.

Những năm gần đây, cô không nhớ mình đã cô đơn bao lâu, bỗng nhiên bởi vì một câu nói nào đó, vì một việc hay một hoàn cảnh nào đó gợi cô nhớ đến hắn, cô đều giống như mất hồn vậy, chìm vào trong quá khứ, không thể tự kiềm chế.

Hắn và thế giới của cô cách nhau quá xa, thậm chí hai người họ hoàn toàn không có nửa điểm tương đồng, cho nên cô không ngừng dùng hồi ức của hắn và cô tự nhắc bản thân rằng, cô yêu người đàn ông kia, hắn thật sự đã từng đến thế giới của cô.

Cô không phải yêu quá khứ, mà là yêu khoảng thời gian ở bên hắn.

-------

Bốn giờ sáng, Seok Kyung đi đến bên giường, nhìn Joo Seok Hoon một chút, rượu của hắn đã tan đi nhiều, đang chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ hắn nôn, chắc đã nôn hết thức ăn trong bụng rồi, lúc tỉnh lại trong dạ dày hẳn sẽ rất khó chịu.

Quản gia còn mấy tiếng đồng hồ nữa mới đến đây, đến khi nấu cháo, có khi lúc hắn tỉnh dậy còn chưa có cháo ăn.

Seok Kyung nghĩ một chút, rón rén đi xuống lầu.

Nguyên liệu nấu ăn đều trong tủ lạnh, Seok Kyung chọn một ít rau dưa và thịt bằm để vào nồi đất, sau đó vặn nhỏ lửa, từ từ hầm.

Lúc cháo thịt bằm nấu xong, ngoài trời đã sáng.

Seok Kyung biết Joo Seok Hoon không thích nhìn thấy mình, cũng sợ Joo Seok Hoon bỗng nhiên tỉnh lại nhìn thấy mình không hóa trang, cô tắt lửa, đem cháo giữ ấm, vội vã trở lên lầu, thay quần áo, liền vội vàng xuống lầu, đi ra ngoài.

Seok Kyung vốn định ra ngoài rồi mới gọi điện thoại cho quản gia nhưng không ngờ cô vừa ra trước nhà liền thấy quản gia tiến vào.

Seok Kyung vội vàng xoay người đeo khẩu trang và mắt kính, quay đầu nhìn về phía quản gia.

Seok Kyung quay lại nhìn quản gia, quản gia bất ngờ nhìn thấy cô: "Tiểu thư, cô về rồi?"

"Ừ", Seok Kyung gật đầu, nói: "Anh ấy ở nhà, còn chưa thức dậy, tôi nấu cháo rồi, chờ anh ấy tỉnh lại, nhớ đem cho anh ấy ăn."

Seok Kyung không nói tên của Joo Seok Hoon, chỉ nói "anh ấy", quản gia sửng sốt một giây, mới hiểu được: "Vâng thưa tiểu thư."

Bởi vì đeo khẩu trang, âm thanh của Seok Kyung có chút mơ hồ: "Say rượu rất khó chịu, nhất định sẽ đau đầu, bà pha cho anh ấy một chén trà mật ong, sẽ thoải mái hơn một chút."

"Tiểu thư, tôi biết rồi." quản gia nói xong, mới ý thức lại, lúc này còn sớm lắm, nhiều chuyện hỏi một câu: "Tiểu thư, sớm như vậy lại có việc phải làm sao?"

Cô đâu có việc gì bận, chỉ là cô sợ Joo Seok Hoon tỉnh lại gặp cô sẽ nổi giận... Seok Kyung không nói thật với quản gia, khẽ gật đầu một cái: "Ừm"

Quản gia tin là thật: "Tiểu thư còn có dặn dò gì sao?"

Seok Kyung suy nghĩ một chút, xác định đã nói hết những gì muốn nói, mới nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô biết, quản gia đi theo Joo Seok Hoon nhiều năm, chắc chắc hiểu rõ Joo Seok Hoon hơn cô, càng biết chăm sóc Joo Seok Hoon, nhưng Seok Kyung lắc đầu xong, vẫn không yên lòng bổ sung thêm một câu: "Chăm sóc tốt cho anh ấy."

"Tiểu thư yên tâm." -

Seok Kyung gật đầu, cũng không cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Quản gia chỉ chỉ vào nhà: "Vậy tôi đi vào trước."

"Ừ". Seok Kyung đáp, lúc quản gia đang kéo cửa, cô lại gọi quản gia lại.

Cô biết quản gia nhìn về phía mình, nhưng cô cũng không nhìn về phía quản gia mà nhìn chằm chằm vào trong một khu vườn nở đầy hoa nhài, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Đừng nói cho anh ấy biết tôi đã về."

Quản gia kinh ngạc, thốt lên: "Tại sao?"

Lúc này Seok Kyung thật sự biết ơn mắt kính và khẩu trang đã che hết những thương cảm trong đáy mắt của cô, cô chỉ cần nỗ lực duy trì giọng nói cứng rắn, giống như người cô đang nói đến hoàn toàn không có quan hệ gì với cô, nhàn nhạt mở miệng: "Bởi vì anh ấy biết rồi thì sẽ không ăn cháo."

Quản gia luôn biết điều, thiếu gia ghét tiểu thư như thế nào, nhưng bộ dạng lúc này của tiểu thư lại gợi cho bà nhớ lúc cô mở miệng hỏi thuốc tránh thai, bà đứng cứng ngắt, không biết tiếp theo nên nói gì làm gì.

So với bộ dạng luống cuống của quản gia, Seok Kyung bình tĩnh hơn nhiều, chỉ để lại một lời "cảm ơn" rời quay người rời đi.

-

Seok Kyung đi không lâu, Joo Seok Hoon liền tỉnh lại.

Say rượu làm hắn đau đầu dữ dội, hắn mở ra, chống tay ngồi trên giường trong chốc lát mới xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Rửa mặt bằng nước nóng khiến đầu Joo Seok Hoon thư thái hơn rất nhiều, hắn vào phòng thay quần áo lấy một bộ đồ mặc lên người, lúc chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ, hắn bỗng nhiên mơ mơ màng màng nhớ lại hình như tối qua, hắn đã nôn ra...

Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?

Joo Seok Hoon hơi nhíu mày, mở cửa đi xuống lầu.

"Thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?" quản gia vừa nhìn thấy Joo Seok Hoon từ cầu thang đi xuống dưới lầu, liền dừng công việc đang làm dở.

Joo Seok Hoon không lên tiếng, khẽ gật đầu một tiếng, đi về phía phòng ăn.

Quản gia đi theo, đợi được lúc Joo Seok Hoon ngồi xuống, lập tức làm theo lời dặn của Seok Kyung, dọn lên một chén trà mật ong nóng ấm, sau đó đi đến nhà bếp, múc một chén cháo mà Seok Kyung đã nấu mang ra.

Joo Seok Hoon uống hơn nửa chén trà mật ong, mới đặt chén xuống, sau đó kéo cháo đến trước mặt mình, cầm muỗng quấy hai cái, múc một muỗng, đưa vào miệng.

Cháo nấu trong thời gian dài, hương vị thanh thuần.

Vừa đưa vào miệng, mi tâm của Joo Seok Hoon liền khẽ động, sau đó múc tiếp muỗng thứ hai, đưa lên miệng.

Một chén cháo rất nhanh được ăn sạch.

Quản gia ở một bên thức thời hỏi: "Thiếu gia, ngài có muốn ăn thêm một chén nữa không?"

Joo Seok Hoon cảm thấy hợp khẩu vị, hắn gật đầu một cái, miệng dù không mở nhưng vẫn có một âm thanh phát ra: "Ừ"

Ăn cháo, trong bụng Joo Seok Hoon cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, tâm tình cũng thoải mái hơn, lúc ăn chén cháo thứ hai, hắn mở miệng hỏi một câu: "Cháo này là bà mới học cách nấu sao?"

Quản gia sững sờ, sau đó mới nhớ lại mình làm cho Joo gia nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa bao giờ nấu cháo lần nào, cũng khó trách hắn đột nhiên lại hỏi như vậy, sau đó trong đầu bà liền nhớ lại những lời của Seok Kyung trước khi đi, lại sợ Joo Seok Hoon phát hiện sơ hở, sẽ hoài nghi, càng nhớ đến lúc bà nói thật làm cho tiểu thư bị hắn hành hạ, bà vội vàng gật đầu, nói dối: "Là lúc trước xem chương trình dạy nấu ăn trên tv, thanh đạm tốt cho dạ dày, nên tôi học cách làm."

"Ừ..." Joo Seok Hoon hờ hững đáp một tiếng, tiếp tục múc cháo, đưa tới bên miệng, lần này tốc độ hắn nuốt chậm hơn rất nhiều, như là từ từ thưởng thức, lúc nuốt muỗng cháo này, hắn bỗng nhiên ngừng lại, mi tâm cũng nheo lại.

Quản gia tưởng rằng hắn phát hiện ra manh mối gì, sợ đến nổi tóc gáy.

Joo Seok Hoon không lên tiếng, nhìn chằm chằm thảm cỏ ngoài cửa sổ trong phòng ăn, lẳng lặng nhìn hồi lâu, mãi đến khi khóe mắt cay cay, hắn mới chớp mắt một chút, phục hồi lại tinh thần, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn cháo, vừa ăn cháo vừa mở miệng nói: "Cháo này có mùi vị rất quen thuộc, dường như đã ăn qua ở đâu rồi." Nói xong, hắn lắc đầu, chuyển đề tài.

Ăn sáng xong, quản gia cho Joo Seok Hoon một ly nước súc miệng, lúc Joo Seok Hoon đưa tay nhận lấy, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh tối qua, lúc hắn say đến tối tăm mặt mũi, giống như có người đã đưa nước cho hắn uống...

Hắn nhớ lúc đó tay hắn cũng không nâng lên nổi, là có người trực tiếp nâng nửa người trên của hắn lên, cẩn thận cho hắn uống nước, sau đó hình như hắn đau đầu, còn có người giúp hắn xoa...

"Tối hôm qua chỉ có bà ở nhà sao?"

Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Joo Seok Hoon, đầu ngón tay của quản gia run nhẹ, lại giả vờ bình tĩnh: "Vâng."

Chẳng lẽ hắn nhớ lầm? Joo Seok Hoon nhíu mi.

"Thiếu gia?" quản gia thấy Dư Sinh còn không phản ứng, liền không nhịn được gọi hắn.

Joo Seok Hoon mới hoàn hồn.

Có thể là do hắn uống nhiều quá thôi, lại cho rằng giấc mơ là sự thật, mới vừa ở trên lầu còn nghĩ mình nôn ra, chẳng phải một dấu vết cũng không thấy sao?

Nghĩ tới đây, Joo Seok Hoon nhanh nhẹn đưa tay nhận ly nước, súc miệng, sau đó đứng dậy, sửa sang lại quần áo một hồi, vừa mới chuẩn bị đi, hắn lại nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên sắc mặt trở nên lạnh xuống, giọng nói cũng hoàn toàn lạnh lùng, không phải thanh nhã giống như lúc nãy: "Phải rồi, bà gọi cô ta trở về đi, nhớ nói cho cô ta biết cuối tuần sau là sinh nhật của ông, bảo cô ta đến nhà cũ chờ tôi."

Nói xong, đáy mắt Joo Seok Hoon lại hiện lên vẻ chán ghét, không hề dừng lại chút nào lấy điện thoại di động trên bàn ăn nghênh ngang rời đi.

-

Joo gia ở nội thành, thuộc về danh gia vọng tộc, mấy trăm năm cơ nghiệp, tổ nghiệp phát triển, giao thiệp rộng rãi.

Sinh nhật Joo lão gia, vốn không có dự định tổ chức linh đình, chỉ muốn mời những người bạn thân của ông ăn một bữa cơm đoàn viên.

Thế nhưng trong ngày hôm đó vẫn có rất nhiều người không mời mà tới muốn thiết lập mối quan hệ với Joo gia, lấy cớ là sinh nhật của Joo lão gia, mang theo rất nhiều quà mừng thọ.

Tổ chức sinh nhật vốn là chuyện vui, mọi người đến rồi, cũng không thể chặn cửa không cho vào, vì vậy nên năm giờ chiều, nhà cũ của Joo gia đã ngồi chật hết nửa gian nhà.

-

Joo Seok Hoon chỉ dặn quản gia nói với Seok Kyung ngày sinh nhật Joo lão gia gặp ở nhà cũ, nhưng mà không nói cụ thể gặp nhau như thế nào.

Lúc ông đi Nam Hải về, lúc hai người họ về nhà cũ ăn cơm, Seok Kyung đứng chờ từ rất sớm, liền đi đến đầu ngõ chờ Joo Seok Hoon.

Có thể Joo Seok Hoon phải xử lý việc gì đó, Seok Kyung đợi hai tiếng đồng hồ, vẫn không thấy Joo Seok Hoon đến.

Mặt trời mùa hạ chói chang, dù Seok Kyung trốn trong chỗ mát, vẫn đổ mồ hôi, thời gian lâu như vậy, không tránh khỏi sẽ khát nước, số điện thoại của Seok Kyung bị Joo Seok Hoon cho vào danh sách đen, gọi không được, cũng không biết khi nào hắn đến, do dự trong chốc lát, cuối cùng cô đi bộ đến siêu thị, mua một chai nước lạnh.

Uống xong một chai nước, cuối cùng xe của Joo Seok Hoon cũng khoan thai chạy đến.

Seok Kyung đem bỏ bình vào thùng rác mới mang theo quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Joo lão gia từ sớm mang lên xe.

Hơn hai tháng không gặp, Joo Seok Hoon gặp cô vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt xa cách như cũ.

Seok Kyung biết Joo Seok Hoon không muốn nói chuyện với cô, cho nên sau khi cô lên xe cũng không chủ động chào hỏi hắn, tránh rức lấy nhục, khỏi phải nếm mùi thất bại.

Lúc Joo Seok Hoon tới trễ, trong nhà đã không còn chỗ để xe, chỉ có thể dừng ở trên đường

Trong nhà có nhiều khách mời như vậy, Joo lão gia vội tiếp đón, không đặt hết sự chú ý lên Joo Seok Hoon và Seok Kyung như lúc trước.

Vì lẽ đó, dừng xe xong, Joo Seok Hoon cũng không chờ Seok Kyung loay hoay ôm quà từ trong xe ra, đã đi vào trong nhà.

Seok Kyung mang theo quà, lúc đi vào trong nhà, Joo Seok Hoon đã cũng Joo lão gia đọc lời phát biểu xong rồi.

Tuy rằng cách một khoảng, trong phòng vừa nhiều người vừa hỗn loạn như vậy, Seok Kyung vẫn nghe rõ tiếng của Joo Seok Hoon và Joo lão gia nói.

"Hwa Jin đâu?"

"Cô ấy đến sau, vừa rồi gặp một người bạn."

Seok Kyung vốn muốn tiến về phía Joo lão gia, liền ngưng lại, cô nhìn một vòng chung quanh, tìm một người bạn của Lee Hwa Jin, tới bắt chuyện.

Seok Kyung đợi được đến khi Joo Seok Hoon và Joo lão gia tách ra mới đi đến trước mặt Joo lão gia, nói với ông: "Chúc ông sinh nhật vui vẻ!" sau đó đưa quà.

Đã lâu không gặp, Joo lão gia nhìn thấy cô liền rất vui vẻ, kéo cô hỏi rất nhiều chuyện, mãi cho đến khi có bạn của ông đến hỏi thăm, cô mới có thể rời đi.

Lần đầu lúc đóng vai Lee Hwa Jin, Seok Kyung đụng phải trường hợp như vậy đều cẩn thận một chút, chỉ sợ sơ xuất một chút, người khác có thể sẽ phát hiện được sơ hở.

Cũng may cô cũng là người thông minh, biết người nào quen biết Lee Hwa Jin, hơn nữa lúc cô thế thân cho Lee Hwa Jin còn được huấn luyện làm theo nhất cử nhất động của cô ấy, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều được luyện tập, cho nên đối mặt với từng trường hợp, gặp ai nên vui vẻ ôm ấp, gặp ai nên khinh thường cười gằn, tất cả đều đối phó trôi chảy.

Seok Kyung nói chuyện cùng với một người chị họ của Lee Hwa Jin hai câu, thấy mẹ của Lee Hwa Jin đang cùng nói chuyện với một vài quý bà sang trọng.

Thân là "con gái" của bà, cô theo bản năng đi tới, nhưng đi được hai bước, cô liền thấy em họ của Lee Hwa Jin, Kim Joo Young.

Sao hai người họ lại thù nhau, Mo Young cũng không thể nào nói cụ thể được, nhưng trong lời nói của Mo Young, cũng có thể hiểu sơ là ban đầu Lee Hwa Jin làm phiền Kim Joo Young, sau đó lại bị cô ta giáng một đòn rất thâm độc, Lee Hwa Jin không phục, liền năm lần bảy lượt gây sự với Kim Joo Young, liền bị Kim Joo Young trả thù, liền ăn miếng trả miếng trả thù Kim Joo Young, cho tới khi Seok Kyung giả dạng làm Lee Hwa Jin, liền đóng cho tròn vai phan vài câu vào mặt Kim Joo Young tượng trưng.

Nói thật, Seok Kyung không quen gây sự với người khác, vì vậy cô nhìn thấy Kim Joo Young liền quay người rời đi, ra vẻ như không nhìn thấy Kim Joo Young.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro