Có thể rời khỏi bao xa liền rời bấy xa (2)
May mắn là lúc chủ xe nhìn thấy phía trước có người, liền đạp nhanh phanh lại, tuy có đụng ngã Seok Kyung, nhưng cũng không làm tổn thương đến những nơi quan trọng, chỉ là một ít vết thương ngoài da, mà nơi bị thương lại vô cùng nghiêm trọng, nhất là cẳng chân bị Joo Seok Hoon quấn vải cầm máu, phải may lại bảy mũi.
Từ trong bệnh viện đi ra, đã là mười một giờ khuya, Mo Young lái xe chở Seok Kyung về biệt thự của Joo Seok Hoon.
Xe ngừng lại, Seok Kyung nói một câu "Gặp lại", vừa mới chuẩn bị đẩy cửa xe, thì Mo Young bỗng nhiên gọi tên cô: "Seok Kyung"
Seok Kyung thay thế Lee Hwa Jin, Mo Young sợ xảy ra chuyện, cho nên đều phân phó tất cả nhân viên công tác đều gọi Seok Kyung là "Lee tiểu thư", "Hwa Jin". Ngay cả cấp dưới, cũng bị bắt buộc yêu cầu xưng hô như vậy.
Chỉ là hiện tại, vậy mà cô ấy bỗng nhiên lại khách sáo gọi tên của mình, Seok Kyung sững sốt một lát, mới quay đầu nhìn về phía Mo Young.
Mo Young khẽ cười, mở miệng: "Xem ra Seok Kyung tiểu thư vẫn biết mình chính là Seok Kyung tiểu thư."
Lời của Mo Young mang theo ẩn ý rõ ràng, Seok Kyung nhếch môi, không nói.
"Seok Kyung tiểu thư, tuy rằng hiện tại cô là Lee Hwa Jin, nhưng, cô cũng không phải là Lee Hwa Jin thật sự, đợi lúc Hwa Jin trở về, những gì cô có được tất cả đều phải trả lại cho cô ấy, cho nên tôi hy vọng cô có thể nhớ kỹ thân phận của mình, không nên thuộc loại người si tâm vọng tưởng những thứ không thuộc về mình." Ngừng một chút, Mo Young sợ Seok Kyung bỏ qua tai, tiếp tục nói thêm một câu: "Ở trong ấn tượng của tôi, bất kể Hwa Jin có dây dưa quấy nhiễu Joo Seok Hoon thế nào, nhưng Joo Seok Hoon chưa từng để cho cô ấy ngồi lên xe mình một lần nào, càng đừng nói đến sẽ ôm cô ấy đến bệnh viện."
"Còn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, trước khi Hwa Jin đi, có nói cho cô biết, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho lão tiên sinh bên kia là được, còn Joo Seok Hoon ở bên này, tốt nhất là cô không cần đụng vào.
Nghe đến đó, Seok Kyung đã hiểu được.
Hôm nay Mo Young đến bệnh viện, nhìn thấy Joo Seok Hoon, hẳn là cô ta sợ cô và Joo Seok Hoon xảy ra quan hệ, ảnh hưởng đến vị trí bà xã Joo của Lee Hwa Jin.
"Cô hiểu lầm rồi, hôm nay là sinh nhật của Joo lão tiên sinh, lúc tôi và Joo tiên sinh đi dự lễ, thì lại xuất hiện tai nạn xe cộ, là tôi cứu anh ta." Seok Kyung nói thẳng trọng điểm.
Mo Young gật đầu, "À" một tiếng, qua một lát, quay đầu về phía Seok Kyung cười một tiếng: "Tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn tỉnh ngộ cô thôi, cô đừng quên ước hẹn lúc trước của chúng ta, cũng đừng quên nhà cô từng vay nặng lãi, từng tháng đều cần phải lấy tiền từ chỗ tôi và Hwa Jin."
Lời Mo Young nói xem như dịu dàng mềm mỏng, nhưng Seok Kyung biết, kì thực giữa những hàng chữ ấy tất cả đều như muốn cảnh cáo cô.
Nếu thật sự cô và Joo Seok Hoon có xảy ra quan hệ gì, thì như vậy cô cũng đừng mong có thể cầm được tiền trong tay cô ta và Lee Hwa Jin.
Đầu ngón tay Seok Kyung hơi run run một chút, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu một cái: "Tôi biết."
Ngừng một chút, Seok Kyung lại mở miệng: "Nếu không có việc gì, thì tôi xuống xe trước."
"Được, gặp lại."
"Gặp lại." Seok Kyung đóng cửa xe, không đợi Mo Young lái xe đi, thì đã xoay thẳng người bước vào trong vườn biệt thự của Joo Seok Hoon.
-
Cả đêm phập phồng, hơn nữa trên người còn có vết thương, khiến cho toàn người Seok Kyung hoàn toàn vô lực, lúc trở lại phòng, bởi vì không thể tắm rửa, cô uống xong thuốc bệnh viện kê, rồi ngã đầu nằm ở trên giường, ngủ miên man.
Mệng vết thương ở trên người, vào lúc nửa đêm lại đau đến lợi hại, Seok Kyung đang ngủ say không muốn dậy, hết tỉnh lại ngủ, đi tới đi lui chuyển vài thứ, đợi gần nửa đêm đến sáng, rốt cục cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, ở trong mộng, cô mơ thấy ký ức ngày xưa.
......
Có câu nói như thế nào đây?
Có bao nhiêu chờ mong, cũng có rất nhiều thất vọng.
Seok Kyung nghĩ rằng, những lời này tuyệt đối không hề giả.
Cô và Joo Seok Hoon hẹn nhau ngày đi xem phim, là một cuối tuần, cũng là một buổi chiều mùa hè oi bức.
Ứơc hẹn vào lúc ba giờ chiều, Seok Kyung canh giờ ra cửa, đó là lúc trưa hè oi bức.
Lúc cô lên tàu điện giao thông công cộng, chỉ tốn bốn mươi lăm phút, cách thời gian hẹn với Joo Seok Hoon, còn một giờ mười lăm phút.
Không có phiếu của rạp chiếu phim, cho nên cô không đi vào được, cô không khẳng định là Joo Seok Hoon có muốn xem phim hay không, cho nên đi tìm một chỗ râm mát chờ.
Vô cùng khờ dại, một thân mồ hôi trên người, nhưng cô không có một chút nào cảm thấy khó chịu, trái lại, thời gian càng ngày càng gần đến ba giờ, trái tim trong cơ thể cô, cũng càng ngày càng nảy lên, càng ngày càng khẩn trương, thậm chí cách hai mươi lăm mươi phút, cô nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy được Joo Seok Hoon, cả khuôn mặt bỗng chốc đều đỏ lên.
Hi vọng, vui mừng, lại theo từng chút từng chút thời gian trôi đi, dần dần biến thành bất an, lo lắng, cho đến khi cuối cùng, lại trở thành vô cùng thất vọng.
Ba giờ, hắn không xuất hiện, cô nghĩ rằng, đến muộn là chuyện rất bình thường.
Ba giờ rưỡi, hắn không xuất hiện, cô nghĩ rằng, có lẽ là do hắn bị chuyện gì đó làm cho chậm trễ.
Bốn giờ, hắn không xuất hiện, cô nghĩ rằng, có lẽ là trong thời gian này hắn lại xảy ra chuyện gì đó?
Năm giờ, sáu giờ, bảy giờ...... Cô đứng chờ mà nước mắt không nhịn được chảy xuống, cô vừa ở một bên khóc, vừa ở một bên tiếp tục chờ, chờ cho đến khi mười một giờ tối rạp chiếu phim đóng cửa, Joo Seok Hoon vẫn không xuất hiện.
Thời hạn một khắc (15p) của chuyện xưa đến đây, không nói mà ngừng.
Seok Kyung nghĩ rằng, rất nhiều năm sau, có thể cô sẽ dần quên đi mình đã từng mê luyến một nam sinh tên là Joo Seok Hoon; có thể dưới ánh nắng rực rỡ oi nóng sau buổi trưa, cô sẽ bỗng nhiên nhớ tới, thời còn trẻ cô đã từng mê luyến nam sinh đó, hắn có sườn mặt xinh đẹp và khí chất trong trẻo nhất trên đời; càng có thể cô sẽ ở trên đường cái nhìn thấy bóng dáng trong mộng của mình, ngây người sững sờ, sau đó nghĩ đến hắn cảm xúc chỉ còn lại xúc động và tiếc nuối; lại càng có thể, chuyện còn trẻ của cô sẽ trở thành đoạn nhạc đệm, giấu hắn ở dưới tận đáy lòng, sau đó gặp được người mình mê luyến, bắt đầu cuộc sống mới.
Chỉ là, cho đến rất nhiều năm sau, Seok Kyung mới biết được, một khắc kia không phải là chấm dứt chuyện xưa, mà mở đầu chuyện xưa.
Joo Seok Hoon lỡ hẹn, điểm thi cuối kỳ của cô lại cao đến thất thường, rối tinh rối mù.
Đối với cô mà nói khi đó, khoảng thời gian đó quả thực chính là trời sụp đất nứt vô cùng u ám.
Hyo Shin còn chưa lên đại học, Yoo Rachel thường xuyên đi chơi lêu lổng với hắn suốt kỳ nghỉ hè, mỗi lần đi chơi, Yoo Rachel đều gọi Seok Kyung đi cùng, nhưng Seok Kyung lại sợ gặp lại Joo Seok Hoon, cho nên mỗi lần đều nghĩ ra các lý do khác nhau mà cự tuyệt.
Có thể là bởi vì duyên cớ sắp ngăn cản hai phía, mà Yoo Rachel và Hyo Shin thường xuyên giận nhau, ngày đó Yoo Rachel khóc lóc chạy tới nhà của Seok Kyung, ngồi ngây ngốc tới tận buổi tối, chờ Yoo Rachel khóc đến đói bụng, nói muốn hoá đau buồn phẫn nộ thành một bữa tiệc lớn còn xin Seok Kyung đi cùng, nhất quyết lôi kéo cô ra khỏi cửa, đi đến một nhà hàng cơm Tây.
Ngày đó thật sự là khéo, Yoo Rachel và Seok Kyung mới đi vào nhà hàng cơm Tây, lúc đang chuẩn bị đi tìm vị trí ngồi, thì lại gặp phải hàng xóm của Hyo Shin, người hàng xóm ấy vốn không cho Yoo Rachel và Seok Kyung có cơ hội nói chuyện, đã lớn giọng, gọi to về phía một dãy ghế lô: "Shin ca, vợ cậu đến rồi kìa!"
Yoo Rachel đứng ở chỗ đó định quay đầu bước đi, trái lại Hyo Shin từ bên trong nhảy ra, giữ cô lại, hai người lôi tay kéo chân một hồi, thì đã làm lành, sau đó Seok Kyung được Yoo Rachel lôi kéo, vào ngồi vào trong ghế lô với bọn Hyo Shin.
Ghế lô rất lớn, có hai mươi ba người ngồi ở trong đó, dưới ánh sáng hơi tối ở trong phòng, trong chốc lát Seok Kyung vốn không thấy rõ ai là ai.
Chờ Hyo Shin gọi cho cô và Yoo Rachel một phần bít tết, ăn đến gần một nửa, Seok Kyung mới phát hiện, Joo Seok Hoon đã ở đây.
Hắn ngồi ở trong góc tối ghế lô, trong tay cầm một điếu thuốc, ánh lửa ở trên đầu ngón tay hắn, như hiện như ảo.
Đối mặt với một phòng người cười nói vui vẻ, hắn giống như không thèm đếm xỉa đến những sự tồn tại đó, vẻ mặt bình tĩnh không có nửa điểm dao động.
Seok Kyung chỉ nhìn thoáng qua, rồi vội vàng thu lại tầm mắt, lúc cô cúi đầu cầm nĩa ăn chọc chọc vào miếng thịt, nghĩ tới cảnh tượng ngày đó mình đứng chờ hắn đến khi mặt trời đã khuất gần cả mười tiếng, thì hốc mắt cô dần trở nên mờ đi, có chút muốn khóc.
Cảm xúc ngày đó của Joo Seok Hoon, đoán chừng là rất tệ, hắn vẫn luôn hút thuốc không buồn hé răng, cũng không thèm liếc mắt nhìn ai một cái, lại càng không biết Seok Kyung đến đây.
Cô ngồi ăn thịt bò cho tới khi ăn hết, Yoo Rachel ngồi bên cạnh Seok Kyung kề sát vào bên tai Hyo Shin, tò mò đích chỉ chỉ Joo Seok Hoon, hỏi: "Tâm tình hắn lại không tốt à?"
Hyo Shin đã uống một chút rượu, không giữ miệng, nói ra: "Đoán chừng là anh Seok Hoon đã bị ba hắn đánh."
"Hả? Vì sao vậy?" Yoo Rachel kinh ngạc hỏi, Seok Kyung dựng thẳng lỗ tai lên.
"Mấy năm nay ba hắn cứ như vậy, có lúc thích đánh mẹ hắn và hắn, mà ác cái là mỗi lần ba hắn ra tay rất tàn nhẫn, cầm ổ khoá đập vào đầu của hắn, máu chảy vô cùng thê thảm......" Hyo Shin nói đến một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, sau đó thấp giọng nói: "...... Hoon ca không thích người ta nói chuyện ở trong nhà hắn, cậu cứ coi như không nghe đi, đợi lát nữa nếu hắn nghe thấy được, lại tức giận......"
Sau đó Hyo Shin nói chuyển sang đề tài khác, Seok Kyung không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn thoáng qua Joo Seok Hoon đang phà ra khói thuốc, tay cầm dao nĩa không hiểu sao lại dùng sức nắm chặt lại.
Cô không biết, cô thích nam sinh đó, thoạt nhìn tựa như bạch mã vương tử, xuất thân lại khiến cho người ta phải hâm mộ không thôi, vậy nhưng lại chuyện không muốn người biết.
Sau lần đó Seok Kyung gặp được Joo Seok Hoon, lần đầu tiên cô nếm được tư vị đau lòng.
Đêm đó có thêm người tụ họp, vào lúc chuẩn bị kết thúc, đã xảy ra một đoạn nhạc đệm.
Mà đầu đoạn nhạc đệm đó chính là từ Kim Joo Young và Yoo Rachel.
Đúng vậy, đúng vậy, Lee Hwa Jin là em họ của Kim Joo Young, học cùng lớp cùng trường với Hyo Shin, đã theo đuổi Hyo Shin ba năm, cho nên khi biết Yoo Rachel trở thành bạn gái của Hyo Shin, cô nàng ấy quả thực hận Yoo Rachel đến thấu xương.
Ngày đó Kim Joo Young và anh trai cô ta tới, anh trai cô ta chính là lão đại của trường trung học, cô ta ỷ vào anh mình, mà vô cùng tùy hứng, hơn nữa lại còn uống rượu, vào lúc gần tan cuộc, nói chuyện với Yoo Rachel vô cùng không khách khí, trong đó còn có một câu vô cùng khó nghe: "Thật muốn xé rách X của tiểu tiện nhân Yoo."
Seok Kyung là cô con gái ngoan điển hình, chưa từng nói thô tục, chỉ là Yoo Rachel là bạn thân tốt nhất trên thế giới này của cô, cô không hề nghĩ ngợi gì mà trả lời lại một câu: "Có một vài người có X nằm ngoài miệng."
Một câu này của Seok Kyung, đã khiến cho Kim Joo Young tức giận.
Kim Joo Young không nói hai lời đã nhào về phía Seok Kyung muốn đánh cô.
May mắn là Yoo Rachel phản ứng nhanh, cản lại Kim Joo Young, rồi sau đó cả hai người liền nhào lên đánh nhau.
Seok Kyung đương nhiên sẽ không đứng ở bên ngoài nhìn xem, cô không hề nghĩ ngợi mà nhào lên giúp Yoo Rachel.
Seok Kyung ngày đó, tóc dài chỉnh tề ngang thắt lưng, lại bị Kim Joo Young đánh lung tung, nắm lấy được tóc.
Cô đau đến hít một hơi, lỡ hét lên một tiếng, dẫn đến sự chú ý của nam sinh đang ở một bên uống rượu, hắn hất mạnh ly rượu, rất nhanh đã văng lên trên người ba nữ sinh.
Kim Joo Young được anh cô ta bảo vệ ở sau lưng lên tiếng tố cáo, Yoo Rachel được Hyo Shin ôm vào trong ngực đòi chân tướng giải thích, chỉ có một mình Seok Kyung không có một người nào dựa vào, chỉ có thể không buồn hé răng đứng ở một bên.
Dường như Kim Joo Young và Yoo Rachel đều cùng nhau kể khổ, sau đó anh trai của Kim Joo Young và Hyo Shin dường như không hề do dự mà mở miệng.
"Hyo Shin, giải thích chuyện giữa bạn gái cậu và em tôi đi!"
"Lão Kim, cho tôi lời giải thích giữa em cậu và vợ tôi!"
Giây tiếp đó, anh trai của Kim Joo Young và Hyo Shin như đã diễn tập trước đó, trăm miệng một lời nói: "Không có khả năng!"
Lúc này, hai người chẳng những ngay cả lời nói đều nói giống như nhau, mà ngay cả ngữ khí đều không cho thương lượng như nhau.
Một đám người thường xuyên chơi chung một chỗ, rất quen thuộc, sợ anh Kim Joo Young và Hyo Shin trở mặt với nhau, liền có người đi lên lập tức hoà giải.
Một mình Kim Joo Young không phải là đối thủ của Seok Kyung và Yoo Rachel, đã ăn không ít mệt, cho nên lúc mọi người nói rằng cứ quên đi và Yoo Rachel im lặng không lên tiếng, thì Kim Joo Young, vươn tay cầm lấy một bình rượu ở trên bàn đập vào mặt đất, nói lại một câu: "Ngay cả nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
Có thể là Kim Joo Young còn thích Hyo Shin, cho nên không muốn làm Hyo Shin chán ghét mình, sau khi mọi người tiếp tục khuyên bảo, cô ta quay đầu nói với anh trai mình, không biết là đã nói gì, nhưng sau đó anh trai cô ta liền chỉ chỉ tay về Seok Kyung, nói: "Vậy cô nói lời xin lỗi đi, nói xong thì bỏ qua việc này."
Seok Kyung còn chưa mở miệng, thì Yoo Rachel ở trong ngực Hyo Shin, giãy giụa, vô cùng tức giận nhìn về phía Kim Joo Young: "Cô đừng có quá phận, Kim Joo Young, tôi nói cho cô biết, đây là chuyện của cô với tôi, cô đừng có mà kéo Seok......"
Yoo Rachel còn chưa nói hết tên "Seok Kyung" của Seok Kyung, thì bỗng nhiên có cánh tay cầm lấy cổ tay của Seok Kyung, khẽ dùng sức kéo cô đến trước mặt Kim Joo Young, rồi sau đó một ly rượu được nhét mạnh vào trong tay Seok Kyung.
Seok Kyung bị hành động như vậy, làm cho sửng sốt, một lát sau, mới quay đầu, nhìn về phía người mới nắm lấy cổ tay mình.
Là người từ khi cô đi vào ghế lô cho đến bây giờ, chưa nói quá một câu, cũng không nâng lên mí mắt một lần, chỉ lo hút thuốc - - Joo Seok Hoon.
Trong miệng hắn đang ngậm một điếu thuốc, dáng vẻ như không thấy cô đang nhìn hắn, hắn quay người nhìn sang chai rượu đế ở một bên, mở ra, rót vào trong ly rượu hắn vừa nhét vào trong tay Seok Kyung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro