Bể kế hoạch (2)
Seok Kyung vì muốn tránh khỏi móng vuốt của Kim Joo Young nên giả vờ bị bệnh, ngày hôm nay lại là sinh nhật ông, trong nhà có rật nhiều chuyện phải làm, Seok Kyung không tiện giữ quản gia Yang quá lâu, vừa vào phòng ngủ củ cô và Joo Seok Hoon liền để cho quản gia Yang rời đi.
Quản gia Yang lo lắng cho cô, luôn hỏi thăm cô rất nhiều lần, xác định cô chỉ là đau bụng do hành kinh, mới giúp cô đóng cửa lại rồi xuống lầu.
Không giả bệnh nữa, lên được đây là tốt rồi, Seok Kyung đơn giản cởi giày, bò lên giường.
Nằm trên nệm chăn mềm mại, làm cho những mệt mỏi của cô lúc đứng chờ Joo Seok Hoon dưới nắng mấy tiếng đồng hồ đều tan biến, thả lỏng người.
Dưới lầu vẫn rất ồn ào, luôn có tạp âm truyền tới phòng ngủ, Seok Kyung nhắm mắt lại, nằm một lúc không lâu đã ngồi dậy.
Cô tìm ra tai nghe, nhét vào lỗ tai, cầm điện thoại di động tùy ý mở một bản nhạc, để âm nhạc êm dịu ngăn cách cô với thế giới ồn ào ngoài kia.
Toàn bộ thế giới nhất thời yên tĩnh lại, ngoại trừ âm thanh dễ nghe của bản nhạc, không có tiếng động nào khác.
Thật tốt, cô lúc này không cần đóng vai Lee Hwa Jin, ở dưới lầu chào người này tiếp người nọ, cũng không cần nghe người khác khoe khoang chồng của họ yêu thương họ như thế nào, lại càng không cần phải gặp những lúc phiền toái, cứ phải lo lắng đề phòng làm sao bảo vệ bản thân mình.
Cứ như vậy, thời gian thoải mái chỉ ngắn ngủi như vậy, cũng đủ khiến khóe môi Seok Kyung cong lên, không nhịn được mỉm cười.
-
Quản gia Yang vẫn không yên tâm về Seok Kyung, sau khi xuống lầu lại suy nghĩ một chút, vẫn dặn dò người hầu trong nhà pha một chén hồng trà gừng.
Lúc quản gia Yang chuẩn bị đưa lên lầu, lại đụng phải Joo lão gia: "Ai ở trên lầu vậy?"
"Là thiếu phu nhân, thân thể cô ấy không khỏe."
"Hwa Jin?" Joo lão gia nhíu mày, nhìn chung quanh hai vòng, sau đó chỉ Joo Seok Hoon cách đó không xa đang tán gẫu cùng với người khác: "Đi, để tên nhóc đó đem lên lầu cho Hwa Jin."
Quản gia Yang ngẩn ra, nhất thời hiểu được, quay đầu đem hồng trà gừng hướng về phía Joo Seok Hoon.
Joo Seok Hoon nghe xong lời thuật lại của quản gia Yang, liếc mắt nhìn về phía Joo lão gia, lão gia đang chống gậy, cười cười nói chuyện với người khác, khóe mắt cũng đang nhìn về phía hắn một chút, hiển nhiên là đang theo dõi động tĩnh của hắn.
Joo Seok Hoon nhìn thấy ánh mắt của Joo lão gia, vẻ mặt nhàn nhạt quay đầu lại, nhìn vào ly hồng trà gừng bốc khói lượn lờ, sau đó đứng thẳng người, một chữ cũng không đáp lại quản gia Yang, liền lấy chén sứ đi về phía cầu thang.
-
Từ lúc Seok Kyung đóng giả làm Lee Hwa Jin đến nay cũng chưa bao giờ ở nhà cũ, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên cô lên tới căn phòng Joo lão gia cố ý dành cho cô và Joo Seok Hoon.
Một mình ngồi trong phòng, cũng có chút buồn chán, Seok Kyung đeo tai nghe, tựa đầu trên tường, rảnh rỗi quan sát căn phòng này.
Đây chính là căn phòng Joo Seok Hoon ở lúc nhỏ, còn bày ra rất nhiều bằng khen và cúp, từ nhà trẻ đến cấp ba, trung học phổ thông, năm nào cũng có.
Trong phòng hắn không có một tấm hình nào, Seok Kyung tìm vài vòng, cuối cùng thấy trên tủ đầu giường có một tấm ảnh.
Là hình chụp lúc Joo Seok Hoon tốt nghiệp trung học phổ thông.
Seok Kyung tìm trong số bốn mươi mấy học sinh mặc đồng phục giống nhau như đúc trong hình, tìm thấy Joo Seok Hoon đúng ở cuối hàng giữa, như đang tỏa hào quang.
Trong hình tất cả học sinh đều nhìn vào ống kính cười, chỉ có hắn ngoẹo cổ, nhìn về phía bên trái, không biết đang nghĩ gì, trên mặt có chút hoảng hốt.
Bộ dạng này làm cho Seok Kyung lập tức nghĩ đến lúc hắn đưa cô về nhà, cô khó khăn lắm mới dám hỏi hắn: "Anh, anh, ngày mốt anh có rảnh không? Em, em, em mời... mời anh đi xem phim..." hắn cũng đã phản ứng như vậy.
Khi đó hắn không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, liền cảm thấy ngạc nhiên.
Mà sau khi cô nói xong mới bất tri bất giác biết được rằng, mình vừa ở trong tình huống ngại ngùng như thế nào, đã làm những gì. Mặt của cô trong nháy mắt trở nên đỏ chót, cả người cứ như vậy choáng váng nhìn hắn, không thu hồi lại tầm mắt.
Cô nhớ tới hắn lúc đó, rồi nhìn hình chụp như vậy, ngoẹo cổ nhìn về một hướng, như là hoảng hốt lắm.
Lúc đó khi cô còn trầm mặc, không biết đã qua bao lâu, cô mới có thể hồi phục tinh thần vừa sợ vừa xấu hổ cúi đầu.
Cô bất an cầm lấy vạt áo của chính mình, tiếp tục chờ một chút, hắn vẫn không có dấu hiệu lên tiếng, lòng của cô ngày một thất vọng.
Cô bị hắn từ chối sao?
Một loại cảm giac khó chịu truyền tới, trong nháy mắt bao phủ khóe mắt cô, khiến mắt cô cũng đỏ, cô xuống xe, vừa mới chuẩn bị xoay người lên lầu, bỗng nhiên hắn nháy mắt một cái, lên tiếng: "Mấy giờ?"
Cô giống như bị điểm huyệt, ngây ngẩn cả người.
Qua nửa phút, hắn không đợi được cô trả lời, nghiêng đầu hỏi: "Ba giờ chiều, được không?"
Kỳ thực cô khi đó căn bản không hiểu được ý trong lời nói của hắn, chỉ là hắn nhìn cô hỏi: "Được không?", cô tất nhiên sẽ liền máy móc gật đầu.
Hắn thấy cô gật đầu, không nói thêm gì nữa, đạp chân ga rời đi.
Để lại cô đứng đơ như một pho tượng ở trước nhà, sau đó mới hồi phục lại tinh thần.
"Mấy giờ?"
"Ba giờ chiều, được không?"
Cô lặp đi lặp lại lời của hắn nói với cô rất nhiều lần, sau đó nhịn không được cười ra tiếng.
Hắn đã đồng ý lời mời của cô,... Vậy có phải hắn thật sự có ý với cô không? Nếu không sao hắn chưa từng hỏi địa chỉ của cô, lại có thể đưa cô về đến tận nhà?
Lúc đó, cô giống như là có được cả thế giới vậy, vui rạo rực chạy vào nhà, thời gian hắn hẹn cô cách ngày hôm nay hai ngày hai đêm, nhưng cô đã mở tủ quần áo, chọn xem mình nên mặc gì.
Cho dù nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Seok Kyung vẫn nhớ rõ lúc đó mình hài lòng như thế nào.
Khi cô nằm mơ thấy đêm đó, cô đều cười thành tiếng, lúc cô nhìn chằm chằm hình chụp trên tủ đầu giường của Joo Seok Hoon cũng không nhịn được cười theo.
Bất giác, cô chiếu theo ánh nhìn của Joo Seok Hoon từng người từng người.
Chỉ là đầu ngón tay của cô còn chưa chiếu đến tủ đầu giường, cổ tay cô đã bị một người nắm chặt.
Thân thể Seok Kyung cứng đờ, tầm mắt nhìn lên, liền nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô, cô nhíu mi một hồi, mắt nhìn dần theo cánh tay kia, cuối cùng, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Joo Seok Hoon.
Seok Kyung lập tức ngẩng người, sau một lúc, mới nhận ra tay kia của hắn đang cầm một ly hồng trà gừng, sau đó trong nháy mắt cả người đều tỉnh táo lại.
Joo, Joo Seok Hoon lên để xem cô sao? Hắn vào phòng lúc nào? Sao một chút tiếng động cô cũng không nghe thấy?
Từng câu hỏi tràn vào não cô, lúc này cô mới nhớ ra lỗ tai mình đeo tai nghe.
Cô không nghĩ tới mình sẽ bỗng nhiên thất thần, cho nên mới đeo tai nghe nghe nhạc,... không biết những phản ứng kia của cô hắn có thấy được không? Nếu là thấy được, chẳng phải hắn sẽ biết cô đang giả bệnh sao?
Seok Kyung chột dạ, hoảng sợ kéo tai nghe xuống, vì không biết Joo Seok Hoon vào phòng lúc nào, không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện, cô cố gắng giả vờ hờ hững tự nhiên, nhưng đầu ngón tay vẫn không kìm lòng được bắt đầu phát run, tiết lộ sự căng thẳng và bất an của cô.
Bên trong yên tĩnh chừng nửa phút, Seok Kyung nghe thấy một tiếng động nhỏ, cô nhìn lên, lén nhìn, thì ra là Joo Seok Hoon đem hồng trà gừng đặt ở tủ đầu giường.
Hắn đem trà gừng lên, là do quản gia Yang nói với ông biết cô không thoải mái sao? Nếu như hắn phát hiện cô giả bệnh, nhất định sẽ cho rằng cô dùng thủ đoạn muốn cùng hắn ở riêng... Theo lý thuyết, hắn sẽ nổi trận lôi đình, sao phản ứng của hắn lại bình tĩnh vậy?
Seok Kyung giật giật mi tâm, bởi vì cúi thấp đầu nên không thể nhìn thấy biểu hiện của Joo Seok Hoon, nên không thể đoán được tâm tình của hắn cô do dự trong chốc lát, vẫn là dùng một chút dũng khí liếc mắt nhìn hắn.
Trên mặt người đàn ông chỉ có lãnh đạm lạnh lùng, cũng không thô bạo phẫn nộ như lúc ở chung với cô.
Lẽ nào, hắn vào phòng liền trực tiếp đi về phía cô, không chú ý hành động của cô, nên không biết cô đang giả bệnh? Cũng đúng a... Vừa rồi là cô quá sốt sắng, tự mình đa nghi, Joo Seok Hoon chán ghét cô như vậy, hận không thể không nhìn cô, làm sao có thể đứng quan sát cô chứ?
Nghĩ tới đây, Seok Kyung thở phào nhẹ nhõm, bất an trong lòng tan đi một chút.
Joo Seok Hoon đặt trà xuống, không lên tiếng, cũng không đi ra ngoài.
Trong nhận thức của Seok Kyung, coi như cô thật sự ngã bệnh, hắn cũng sẽ giả vờ quan tâm trước mặt ông. Nhưng hôm nay hắn đã làm xong, sao còn chưa đi?
Seok Kyung bị hành động của Joo Seok Hoon làm cho trong lòng lại lần nữa bị đảo lộn.
Hắn không nổi giận, cũng không rời đi, chẳng lẽ là để ông biết hắn ở cùng cô?
Seok Kyung nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất có thể là khả năng này, cô âm thầm hít một hơi, đè xuống căng thẳng và bất an trong lòng, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Joo Seok Hoon: "Hôm nay là sinh nhật ông, anh đi tiếp khách cùng ông đi, em không sao..."
Còn chưa có nói hết, Joo Seok Hoon bỗng nhiên khom người, vén mạnh chăn của cô lên, đột nhiên ôm lấy cô.
"Seok..." Seok Kyung theo bản năng kinh ngạc thốt lên, muốn gọi tên hắn, nhưng chỉ nói được một chữ, liền nhớ tới cảnh tượng lần trước gọi tên hắn, suýt nữa cô đã bị hắn bóp chết, vội vàng sửa miệng: "Joo, Joo tiên sinh!"
Joo Seok Hoon căn bản không để ý đến Seok Kyung, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào ôm cô xuống lầu.
Xuống lầu, Joo Seok Hoon không thấy Joo lão gia, trực tiếp nói với quản gia Yang là đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện khám, sau đó không đợi quản gia Yang đáp lời, đã ôm Seok Kyung ra khỏi nhà.
Đi tới trước xe, Joo Seok Hoon nhét Seok Kyung vào trong xe, tàn nhẫn đóng sầm cửa lại.
Hắn lên xe, dây an toàn cũng không thèm thắt, trực tiếp đạp chân ga, chuyển vô lăng, tốc độ cực nhanh rời khỏi Joo gia.
-------
Ngồi trên xe, Seok Kyung nhìn những ngọn đèn neon ven đường, trong lòng luống cuống.
Cô không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, luôn cảm thấy lúc này Joo Seok Hoon có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng cô vắt óc ra nghĩ hồi lâu, cũng không đoán được là kỳ lạ chỗ nào.
Hay là do cô nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều?
Seok Kyung nhíu mày, vừa mới ngưng suy nghĩ lung tung trong đầu, thân thể bỗng nhiên cả người đổ về phía trước, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng lốp xe thắng gấp một tiếng.
Âm thanh kia trải trên con phố trống trải tối tăm, nghe thật chói tai.
Đầu Seok Kyung có chút choáng váng, sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, vừa rồi còn chạy nhanh như vậy, không có một dấu hiệu nào là hắn sẽ thắng gấp, dừng lại trên con đường lớn.
Seok Kyung ổn định lại tinh thần, vừa mới quay đầu qua nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, vai của cô đã bị một lực mạnh nắm chặt, đưa thân thể bị đổ về phía trước vì thắng gấp của cô kéo trở về lưng ghế, thân thể của cô theo bản năng cứng đờ, một giây sau liền nghe thấy tiếng mở dây an toàn.
Tiếng động này khiến Seok Kyung có dự cảm không tốt, sau khi mất hồn hết mấy giây, não lại oanh nổ tung, trong nháy mắt hoàn toàn hiểu được hắn sắp làm gì.
Thì ra ở trong nhà cũ của Joo gia, hắn không dám tức giận không phải là hắn biết cô giả bệnh, mà là hắn đã khám phá ra kế hoạch của cô, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra bên ngoài.
Bởi vì ở trong nhà cũ, hắn sợ ông sẽ nghe thấy, cho nên mới khống chế lửa giận, dùng danh nghĩa đưa cô đi bệnh viện, chở cô đến đây.
Hiện tại đã không còn ở nhà cũ, hắn không hề kiềm chế tức giận, đem cảm xúc của hắn bộc lộ ra.
Chẳng trách vừa rồi cô cảm thấy kỳ lạ...
Seok Kyung hiểu rõ tình hình, một giây sau cô không hề nghĩ nhiều, liền đưa tay mở cửa xe, ý muốn chạy trước một bước.
Chỉ là người đàn ông kia phản ứng nhanh hơn cô rất nhiều, đầu ngón tay của cô còn chưa đụng tới cửa xe, đã bị Joo Seok Hoon bắt về ghế ngồi, hung hăn cản cô.
Đây là đang trong xe... đầu ngón tay Seok Kyung run lên.
Cô giống như phát điên, liều mạng giãy dụa.
Bên trong xe nhỏ hẹp, khí lực yếu ớt của cô, đừng nói là đẩy nổi hắn, ngay cả động cũng không động đậy nổi.
Cô luôn luôn không thích cầu xin người khác, cho dù mấy lần trước cô bị hắn hành hạ như thế nào cô cũng yên lặng không phát ra tiếng động nào, dùng toàn lực phản kháng, cho đến cuối cùng cũng không đánh lại hắn, cô dù có bị hắn hành hạ tàn nhẫn như thế nào cũng không muốn mở miệng cầu xin một tiếng.
Bởi vì cô biết, hắn đang trả thù cô, sỉ nhục cô, dù cô có cầu xin như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tha cô.
So với việc cầu xin, chi bằng giữ cho mình một chút tôn nghiêm còn sót lại này.
Nhưng mà bây giờ... Hắn lại muốn ở trong xe đậu trên đường lớn... đối với cô như vậy...
Seok Kyung hoảng sợ, âm thanh run rẩy cầu xin tha thứ: "Cầu xin anh thả tôi ra... Tôi nhất định sẽ giữ khoảng cách với anh... Cầu xin anh..."
Hắn lại giống như không nghe thấy lời cầu xin của cô, tăng thêm sức lực rất nhiều.
Trên người của hắn có người rất dễ chịu, mùi thơm thoang thoảng pha thêm mùi thuốc lá nhàn nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác sạch sẽ, là mùi vị cô đã từng yêu, đã từng lưu luyến.
Nhưng lúc này trên người hắn lại có một loại khí tức không ngừng xuyên vào cô, khiến cô thật sự rất sợ hãi.
Seok Kyung liều mạng giãy dụa như vậy, cả người đã sớm không còn sức lực, hiện nay hắn lại gia tăng sức mạnh, khiến cô thở cũng không thở nổi.
Cô cảm nhận được môi của hắn đặt lên xương quai xanh của cô, cắn. Hành động như vậy liền nhắc cho cô nhớ lại những hình ảnh giống như ác mộng trước đây, thân thể cô không khống chế được run lên, mở miệng âm thanh đều run rẩy đến kỳ cục: "Cầu xin anh... Đừng như vậy... Tôi giả vờ bệnh không phải để quấn lấy anh..."
Cô nói như thế, hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, giống như tuyệt đối quyết tâm muốn đẩy cô vào chỗ chết, tàn nhẫn dùng sức xé vảy của cô thành hai nửa, tạo thành một tiếng "rẹt".
Thân thể Seok Kyung chấn động, theo bản năng muốn né ra, nhưng cô giống như cá nằm trong lưới, chờ đến lúc lưới kéo lên, cô sẽ nghẹt thở mà chết, không thể trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn thành phố trong xe, chịu đựng người kia vô tình hành hạ thân thể của cô, không cách nào phản kháng.
Một cảm giác tuyệt vọng và sỉ nhục trong nháy mắt nuốt sống cô.
Oan ức, mất mặt, mũi cô đau xót, nước mắt tuông ra: "Anh đừng như vậy, van xin anh... Tôi thề, sau này tôi sẽ không bao giờ quấn lấy anh nữa..."
Nước mắt theo những lời nói của cô lăn xuống như một sợi trân châu bị đứt, rì rào rơi xuống.
Bị lửa giận bao trùm, Joo Seok Hoon hoàn toàn không để ý đến phản ứng của cô, đem dục vọng tàn nhẫn tiến vào trong cơ thể cô, sau đó cúi đầu cắn môi cô, hung ác xâm chiếm thân thể của cô.
Chỉ là môi hắn vừa mới đụng vào môi cô, còn chưa kịp dùng sức, giây trước còn thô bạo cắn, giây sau lại như kỳ tích, yên tĩnh lại.
Trong miệng cô nghẹn ngào nói cái gì, bởi vì môi bị môi hắn chặn lại, câu chữ lộn xộn, hắn nghe không rõ.
Nhưng hắn có thễ cảm nhận được một chất lỏng mặn mặn không ngừng chảy vào miệng hắn.
Ước chừng qua nửa phút, hắn bỗng nhiên hiểu đó là thứ gì, cả người đột nhiên ngẩng đầu lên, dán mắt vào người phụ nữ dưới người mình.
Sắc mặt cô trắng bệch đáng sợ, trên mặt đều là nước mắt, lông mi ướt nhẹp run rẩy.
Cô sợ rồi, chìm vào thế giới của riêng mình, không nhận ra được hắn đã dừng lại, cô vẫn không ngừng run rẩy, còn đang lẩm bẩm cái gì trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro