p2
21 Tháng 4 - Tháng thứ tư
Lino tin rằng Seungmin đã mất trí sau khi biết tin cô có thai. Anh đã kiếm thêm một công việc khác và đang làm việc ngoài giờ như thể mắc nợ ai đó. Cô cố gắng không ý kiến gì, nhưng những thứ linh tinh mà Seungmin mang về hàng ngày đang bắt đầu chất thành đống trên sàn nhà. Tã, quần áo trẻ em, núm giả, gấu bông. Lino không hiểu tại sao một đứa trẻ sơ sinh lại cần một biểu đồ đọc viết, nhưng giờ trong nhà họ đã có một cái. Đổi lại, Seungmin gần như không bao giờ ở nhà và khi ở nhà, anh chỉ cắm mặt vào máy tính. Lino không thích thế.
Chứng hoang tưởng của anh càng trở nên trầm trọng hơn khi bụng Lino bắt đầu to lên. Cô cảm thấy mình giống như một quả bóng bay và nôn ít nhất hai lần một ngày. Nhưng cả hai đều không nói gì về việc Seungmin ngồi chờ bên ngoài phòng tắm và đưa Lino lên giường sau khi cơn nôn nghén đã ngừng.
"Em có cần quần mới không?" Có lần Seungmin đã hỏi, cố tỏ ra không quan tâm đến việc Lino đi loanh quanh trong nhà với chiếc quần không kéo khóa.
"Anh đang chê tôi béo à, Kim Seungmin?" Lino chống tay lên hông và đối diện với chồng cũ tương lai.
"Anh nghĩ là mình không nên trả lời câu hỏi đó." Anh đáp một cách cẩn thận. "Nhân tiện, em có thể ngừng gọi anh bằng tên thời chưa cưới được không?" (*)
"Đừng lo , anh sẽ sớm lấy lại cái tên ấy thôi."
Seungmin thở dài. "Anh chỉ không muốn con mình sinh ra bẹp dí như thân xe ô tô".
"Nó không phải con của anh, nó là của tôi."
"Anh không nhớ là đã ký giấy cho em quyền nuôi Yongbok."
"Tôi nói một lần cuối cùng, anh sẽ không được đặt tên đứa trẻ này là Yongbok."
"Bởi vì Dongie thật là một ý tưởng tuyệt vời." Anh nói một cách mỉa mai.
Seungmin chỉ lắc đầu và quay lại gõ vào notebook của mình. Lino ngồi trên ghế dài và cầm lấy một cuốn sách trên bàn, giả vờ như đang đọc, nhưng vẫn không nhịn được quan sát chồng mình. Seungmin trông có vẻ mệt mỏi, cô nhớ lần cuối cùng nhìn thấy quầng thâm trên mắt anh là khi anh học đại học.
"Anh viết gì mà nhiều thế?"
"Một bản báo cáo." Seungmin đáp lại với hy vọng rằng câu trả lời của anh sẽ đủ cho Lino, nhưng cô vẫn tiếp tục.
"Từ khi nào mà anh lại viết báo cáo? Còn dự án của anh thì sao?"
Seungmin ngừng gõ một lúc. "Anh đã chuyển cho đồng nghiệp rồi."
"Cái gì? Tại sao?" Lino đóng sầm cuốn sách và ngồi thẳng dậy. "Anh đã đấu tranh rất nhiều để được tham gia dự án đó, chuyện quái gì đã xảy ra vậy..."
"Anh biết mình sắp làm bố. Nên vậy đấy." Anh nhìn Lino và quan sát cách cô xịu xuống. "Dự án chỉ là tạm thời, anh cần thứ gì đó ổn định."
"Nhưng anh thích dự án đó mà, Seungmin..."
"Nhưng anh cũng thích được làm bố." Mặt Seungmin chuyển sang màu đỏ ngay lập tức và Lino phải ngăn mình lại để không thấy điều đó thật dễ thương. Chàng trai ngu ngốc. "Anh luôn muốn được làm bố, nên..."
"Tại sao tôi lại không biết điều đó?"
Seungmin cười.
"Anh đoán là chúng ta luôn quá bận rộn với việc cãi nhau." Seungmin cảm thấy Lino đang nhìn chằm chằm vào mình và nhìn lại cô. "Đừng nhìn anh như thế. Không phải em bảo em cưới anh vì tiền của anh sao?"
"Ý tôi chỉ là anh không cần phải vất vả như vậy, chờ nhóc giun sinh ra, tôi sẽ quay lại làm việc ở đồn cảnh sát."
"Anh không chắc nữa, hay em cứ ở nhà với Yongbok thôi."
"Nhóc con sẽ thấy thật tuyệt vời khi có một người mẹ thám tử, và tôi sẽ không ở nhà làm nội trợ, Kim Seungmin. Với cả anh đang cái nói gì vậy? Chúng ta sắp ly hôn rồi."
"Hiển nhiên, vô cùng chắc chắn." Lino hung hăng mở cuốn sách ra và đọc cho đến khi cô nhìn sang và thấy Seungmin đang nhìn mình chằm chằm.
"Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa, đồ lập dị."
"Áo của em cũng bị nhỏ đấy, em có để ý không?" Lino nhìn xuống và thấy nửa bụng của mình lộ ra. "Trông như em đã nuốt chửng một hành tinh nhỏ."
Lino tỏ ra khó chịu khi Seungmin đóng notebook lại và nghiêm túc nói: "Cho anh chạm vào bụng em nhé."
Lino nhìn Seungmin với vẻ hoài nghi rồi đứng dậy. "Nếu anh muốn mất đi cánh tay của mình."
Seungmin hít một hơi đầy thất vọng và nhìn theo Lino.
"Lino-ah, em đi đâu thế?"
"Nôn!" cô nói một cách giận dữ và Seungmin bật cười trước cách cô dậm mạnh chân xuống sàn. Anh chạy theo cô vào phòng tắm.
21 tháng 5 - Tháng thứ năm
"Anh không nên ở đây." Lino nói một cách cáu kỉnh, ngọ nguậy trên giường bệnh viện. Seungmin hít một hơi thật sâu, không thể tin nổi họ đã tranh cãi cùng một chủ đề đến lần thứ mười một.
"Anh đã nói với em là anh xin nghỉ để đến..."
"Ừ, và anh không được chào đón đâu. Hyunjin luôn là người đi cùng tôi."
"Hyunjin không phải là cha của đứa bé này, chị ấy là một bà bác kiêu kỳ."
"Vậy thì là ai cơ? Anh ấy hả?" Lino bật cười lớn. "Anh nhét nó vào người tôi và..."
"Xin lỗi? Chúng ta bắt đầu được chưa?" bác sĩ nói. Thành thật mà nói, cả hai đều quên mất sự có mặt của bác sĩ từ nãy giờ.
Những ngày siêu âm luôn khiến Lino lo lắng và việc có Seungmin thay vì Hyunjin ở bên cạnh chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Không phải là Hyunjin giúp cô bình tĩnh hơn, chỉ là cô cứ lo sợ trong suốt cuộc hẹn, nhưng việc Seungmin ở đây lại càng tệ hơn.
Loại gel mà bác sĩ bôi lên bụng cô rất lạnh và cô không thể không chú ý đến việc Seungmin cố gắng nắm lấy tay cô nhưng không được. Cô không thừa nhận rằng ước gì anh đã nắm được nó.
"Được rồi, bắt đầu thôi. Một em bé khỏe mạnh ở tuần thai thứ 19. Đây là nhịp tim đang đập, đây là bàn chân và đây là mặt của em bé." bác sĩ mô tả như thể đang đi tham quan. Ánh mắt Lino rời khỏi màn hình trong giây lát và hướng về phía Seungmin. Đôi mắt anh sáng lên khi nhìn vào màn hình, cô thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng cô nhìn anh như thế là khi nào. "Muốn biết giới tính không?"
"Có!" Seungmin nói.
"Không!" Lino nói. "Xin hãy gửi giới tính cho Hyunjin. Số của chị ấy ở quầy lễ tân."
"Tại sao Hyunjin có thể biết giới tính của con anh còn anh thì không?" Seungmin lẩm bẩm như một đứa trẻ.
"Bởi vì tôi không muốn biết."
"Vậy thì anh không nói cho em biết là được mà."
"Không nói cho tôi ư? Anh thậm chí còn không thể giữ bí mật khi đóng giả ông già Noel, Seungmin." Lúc này bác sĩ đã đứng dậy và rời khỏi phòng mà cả hai đều không để ý.
Seungmin trông có vẻ bị xúc phạm vô cùng. "Và Hyunjin có thể biết? Chị ấy cũng không thể giữ bí mật hệt như Jisung. Đó là lý do họ cưới nhau, một cặp đôi nhiều chuyện."
"Chị ấy có thể!"
"Chị ấy không thể! Muốn cược không? Nếu chị ấy để lộ ra thì anh sẽ được chọn tên cho con."
"Sao cũng được!"
21 tháng 6 - Tháng thứ sáu
Đáng lẽ Lino không nên cá cược bất cứ điều gì cả.
"Lino-ah, chị rất xin lỗi." Hyunjin thút thít lần thứ một trăm. Lino tự hỏi liệu họ có bắt giữ một phụ nữ đang mang thai vì đã cho vợ của anh chồng vào nồi chiên không dầu hay không. "Chị không cố tình mà."
"Unnie, nếu chị xin lỗi thêm một lần nữa, em sẽ ném chị ra khỏi cửa sổ đấy." Lino nói. Cô hối hận khi rủ Hyunjin đi cùng mình đến cửa hàng đồ trẻ em, nhưng thật nhục nhã khi phải thừa nhận rằng cô không thể xách đồ nổi nữa. Những cú đá là tệ nhất là vào tháng thứ năm, và khi Changbin nói rằng em họ sẽ là một võ sĩ Jiu-Jitsu cừ khôi, Lino không thể phản bác.
Vấn đề là Seungmin đã đúng và dù Hyunjin đã giữ được bí mật về giới tính của em bé suốt một tháng qua nhưng mọi chuyện đã bị tiết lộ khi họ bước vào cửa hàng và Hyunjin đã đi thẳng tới khu vực dành cho bé gái.
"Đây là súng bắn bong bóng xà phòng à?" Hyunjin nói, mở một trong những chiếc hộp nằm rải rác trong phòng.
"Đừng hỏi nữa, Seungmin mua đấy." Lino ngồi trên ghế và nhìn chằm chằm vào đôi chân sưng phù của mình (hoặc cố gắng nhìn chằm chằm vào chúng vì dạo gần đây cô hầu như không thể nhìn thấy chúng nữa).
"Còn cái đó?" Hyunjin chỉ sang.
"Ồ, đó là em mua."
"Trông cứ như em sắp nhận nuôi một con mèo và không hề có em bé ấy." Hyunjin bình luận. "Đó có phải là tháp cào không?"
"Nó giống nhau..." Lino bắt đầu cảm thấy căng thẳng. "Hyunjin, chị đi đón con đi!"
"Nhưng em ở một mình có sao không? Hay là đi đón Chris tan trường với chị nhé?"
"Em mệt rồi. Nhóc giun này bắt đầu nặng hơn rồi." và em muốn đợi Seungmin về.
Vài giờ sau, Lino nhận ra rằng việc từ chối lời mời của Hyunjin là một sai lầm. Cô ghét việc phải ở một mình khi mang thai. Và mặc dù tâm trạng thất thường không còn xảy ra thường xuyên nữa nhưng sự im lặng vẫn khiến cô khó chịu. Mọi tiếng động trong nhà đều khiến cô giật mình sợ hãi và ghét cay ghét đắng.
Cô xoa bụng mình.
"Không sao đâu, bé giun nhỏ. Không có gì phải sợ cả, ông bố ngốc nghếch của con sẽ sớm về thôi." Lino tự nói với bản thân nhiều hơn là với em bé dù không quan tâm nhiều nhưng vẫn đá vào bụng cô đồng ý.
Seungmin về muộn là chuyện bình thường, nơi làm việc của anh ấy ở xa, đôi khi anh phải tăng ca và giao thông thì tắc nghẽn, nhưng đã 2 tiếng rồi. Lino cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi sự tĩnh mịch, bật nhạc, pha trà, dọn dẹp tủ, nhưng dường như không có tác dụng gì.
"Tại sao chúng ta có nhiều giấy tờ thế này, mình có nên mua một cái máy thổi hoa giấy không nhỉ?" cô tự hỏi cái bụng của mình. "Này, bé giun, con ngủ rồi à? Đừng để mẹ con tự nói chuyện một mình thế chứ..."
Lino thở dài và quay lại sắp xếp giấy tờ trong tủ cho đến khi có một thứ thu hút sự chú ý của cô.
Thư chấp thuận ly hôn của Lee Minho và Lee Seungmin. Cô không ngạc nhiên chút nào, cô đã nhìn thấy hàng tá tờ giấy này trong cuộc sống hôn nhân của mình. Nhưng sự khác biệt ở đây là nó đã được ký.
--------------------------------
(*): tui không biết tại sao nhưng author cho KSM theo họ vợ ạ :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro