oneshot
Sau khi đọc những bài waka của Ono no Komachi.
_
Tôi tỉnh dậy trong tiếng gà gáy nhà bên. Bố mẹ đi công tác tới hết tháng, ở nhà cũng chỉ có mình tôi.
Đánh răng, rửa mặt, mặc đồng phục, những việc đơn giản đã trở thành thói quen lại chẳng tốn quá nhiều thời gian.
Tôi nhìn điện thoại, mới sáu giờ, thừa sức làm bữa sáng.
Nên tôi cởi áo ra, lại lấy sẵn một chiếc cốc hứng phía dưới.
Nhúng dao vào cồn, rồi lại hơ qua lửa hai ba lần, tôi cứa một nhát vào bắp tay mình.
Nhát cắt ngọt lịm không đau, thứ chảy ra cũng chẳng phải là dòng máu đỏ.
Mà nó đặc hơn, mang màu nâu tối và cái mùi đăng đắng.
Máu của tôi đã biến thành chocolate.
Cái lịch vạn niên điện tử có tuổi đời còn già hơn cả tôi thông báo.
Hôm nay là ngày mười ba tháng hai.
Một ngày trước Valentine.
_
Thế giới này có một căn bệnh kỳ lạ, cứ mỗi năm gần tới lễ Tình nhân, máu của người bệnh sẽ biến thành chocolate. Đương nhiên, chocolate lại chẳng thể giúp đưa oxy đi nuôi cơ thể, thường họ sẽ chẳng thể nào sống qua ngày mười bốn.
Cách duy nhất hóa giải căn bệnh này là được người mình thích tỏ tình.
Biện pháp chữa bệnh đơn giản như trong tiểu thuyết, nhưng hàng năm con số thương vong lại chẳng bao giờ giảm cả.
Đâu phải lúc nào người mình thương cũng thương lại mình.
Tôi thì là trường hợp ngoại lệ của ngoại lệ.
Tôi đã sống với dòng máu chocolate này tới năm thứ ba. Trừ việc luôn phải cẩn thận để không bị đổ máu trước mặt người khác, còn lại nó chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi mấy. Những ngày lười nhác tôi còn có thể cắt tay để làm một cốc hot choc, nên tôi chưa ngu tới mức mang cái thân thể dị dạng của mình đi khám.
Ai mà biết mấy nhà khoa học sẽ mổ xẻ tôi ra như thế nào.
Sau khi đổ thêm nước sôi vào để chocolate của mình loãng ra, tôi lại mở tủ đông lấy đá để làm nguội nhanh bữa sáng của mình. Rồi tôi lại mở ngăn lạnh, khuôn chocolate tôi làm bằng máu đã đông lại thành từng cục hình vuông bình thường. Tôi lấy chúng ra, lại chỉ chọn một cái cho vào túi riêng, dùng máy uốn tóc để hàn miệng lại. Không cần nhiều, chỉ một viên kẹo nhỏ là đủ.
Xong việc cũng đã tới sáu giờ ba mươi, tôi rửa cốc rồi đặt nó lên giá, bên cạnh những cái cốc khác. Dắt xe đạp ra ngoài rồi khóa chặt cửa nhà, tôi phóng vội lên trường.
Bắt đầu một ngày mới nhàm chán như mọi khi.
_
Tôi vào lớp sớm năm phút, chủ yếu là do tôi đã tốn hơn mười phút nói chuyện với mấy người bạn khác lớp của mình. Chúng nó bảo trường lên kế hoạch tổ chức sự kiện vào ngày mai rồi, bắt buộc học sinh phải tham gia. Tôi không hứng thú với mấy chuyện này, nhưng lại vì việc trừ điểm chuyên cần mà sợ hãi. Dù sao thì tôi vẫn phải giữ cái vẻ bề ngoài con ngoan.
Nhưng rõ ràng, tôi chẳng phải đứa tới muộn nhất lớp, vì phải sau tiếng trống hết giờ truy bài, tôi mới thấy cái người thấp bé của Xử Nữ chạy vội vàng vào lớp.
"Đi muộn à? Bị xung kích bắt không đấy?" Tôi hỏi bạn cùng bàn của mình, người vừa quăng cặp lên bàn là đã nằm sấp xuống thở hồng hộp như sắp đứt hơi. Giáo viên tiết đầu vẫn chưa tới nên cậu ta tránh được kiếp bị ghi vào sổ đầu bài, nhưng nếu bị ghi vào sổ giám thị thì cũng chẳng khá hơn gì.
"Nay tôi trèo tường vào đấy, thấy giỏi không?" Xử Nữ, sau khi đã hồi lại lượng oxy thiếu hụt, tự hào khoe khoang. Đương nhiên, cậu ta không khoe việc đi học muộn, mà là ở vế tự trèo tường.
Nếu là một cậu trai cấp ba bình thường, có lẽ sẽ chẳng mất tới năm phút để có thể trèo vào khuôn viên trường mà không phải đi vào cổng chính. Xử Nữ thì khác, cái chiều cao chỉ có ba mét bẻ đôi là hạn chế khiến cậu ta mất hơn mười phút mới có thể băng qua bức tường cao gấp đôi mình. Nói thật, tôi còn hơi bất ngờ khi thấy cậu ta trèo qua được, nữa là chỉ tốn mười phút.
"Quý ngài giải nhất đi muộn thì giám thị cũng mắt nhắm mắt mở mà. Cứ bảo tối qua học muộn quá, kiểu gì thầy chả bỏ qua." Tôi cười cười, lại mở vở văn ra xem buổi trước đã ôn tới bài nào.
Xử Nữ là con cưng của cái trường này, cậu ta cũng là học sinh đầu tiên được vào đội tuyển Olympic Toán học ở đây. Cho nên đa số thời gian cậu ta dành ở bên trường chuyên KHTN, nhưng vẫn tới trường tuần một buổi để điểm danh.
Thực ra cậu ta cũng chẳng cần lên lớp làm gì, dù sao cũng đã được miễn thi tốt nghiệp, có lẽ cậu ta chọn đi học ở cái trường tầm phào này để khỏi phải nhìn vào mấy con số. Cũng chẳng lạ, dù sao cậu ta chỉ lên lớp vào ngày chỉ có Văn Sử Địa, chứ những ngày có môn khối A, cậu ta lại mất dạng.
"Điều kiện miễn thi là hạnh kiểm Tốt đấy, không có chơi trò rủi ro được." Xử Nữ đáp, cũng lôi vở ra đặt lên bàn. Quyển vở ba trăm trang là tôi gạ cậu ta mua chung, màu xanh lá cây với hình một con chim mùa xuân. Nhưng khác với vở tôi, được ghi chi chít chữ, vở cậu ta lại thoáng mát hơn nhiều. Nói đúng hơn, cậu ta chẳng chép bài mấy, và quyển vở ba trăm trang đấy đã trở thành cái sổ ghi chú, chép hết gần mười môn học. Cứ tới lúc học môn nào thì cậu ta sẽ viết tên môn thật to rồi khoanh tròn đánh dấu, một trang viết cả hai môn cũng là chuyện bình thường. Vì thế nên cặp cậu ta nhẹ hều, đi học chỉ có một quyển vở. Chúng tôi lại không thể để sách vở lại ngăn bàn vì buổi chiều còn có tiết của lớp khác, cuối cùng vẫn là tôi phải cặm cụi mang sách để xem chung.
"Này, ăn thử xem." Nhân lúc giáo viên chưa vào, tôi lấy chiếc kẹo mới bọc sáng nay vứt vào người cậu ta. May mắn chiếc kẹo chỉ bật lại rồi nằm ngoan ngoãn trên mặt bàn, dưới ánh sáng đèn tuýp lại có vẻ lẻ loi.
"Dịp gì đấy?" Xử Nử vội vã vồ lấy cái kẹo thảy vào miệng như sợ bị ai giành ăn mất. Nhưng chỉ được ba giây, mặt cậu ta nhăn lại như đít khỉ, cũng nhả cái kẹo ra ngay lập tức. "Bà chơi tôi đấy à, kẹo gì ăn dở ẹc?"
Thực ra tôi muốn nói với cậu ta, vị chocolate không tới nỗi, chỉ là vì người ăn là cậu ta nên mới thành cái vị gớm ghiếc như vậy.
Bởi vì, nếu người bạn thích không thích bạn, khi ăn chocolate từ máu thịt của bạn, sẽ chỉ là một cái vị ghê tởm.
Giống như việc họ ghê tởm bạn vậy.
"Thế ăn thử cái này đi." Tôi lại đưa cho cậu ta một viên chocolate khác, lần này là hàng xịn chứ không phải được tổng hợp trong người tôi. Cậu ta nhìn tôi đầy nghi ngờ, nhưng có vẻ tình nghĩa bạn cùng bàn có bền lâu, cuối cùng cậu vẫn ăn nó. Tôi có thể thấy ánh mắt Xử Nữ long lanh khi viên chocolate dần tan chảy trong miệng, vị ngọt xen kẽ với vị đắng nhẹ đã kích thích vị giác cậu ta thế nào.
"Sao giấu hàng ngon đi thế?" Xử Nữ hỏi, rồi như nhận ra điều gì, cậu ta lấy điện thoại ra. "Hôm nay là 13, đừng bảo là bà đang chọn chocolate để tặng crush đấy?"
"Ồ không, hôm nay là thứ sáu ngày 13, trong kẹo có độc đấy." Tôi dọa dẫm, nhưng thực ra ý định của tôi đã thành. Xử Nữ giả bộ ôm cổ nghẹn họng như sắp chết, lại đúng lúc giáo viên bước vào. Cô dành riêng cho cậu ta một ánh mắt kỳ lạ, nhưng lại chẳng bắt chẹt gì cậu ta. À, học trò quý của trường mà, ai cũng nâng cậu ta như nâng trứng.
Đây là năm thứ ba Xử Nữ thấy chocolate của tôi thật tệ, vậy thì tôi còn cố chấp làm gì nữa?
Có lẽ nên buông tay, chuẩn bị trở thành vật thí nghiệm thôi.
"Từ ngày bước lên
Thuyền tình lênh đênh
Ngày nào cũng thế
Khắp cả thân mình
Ướt đầm sóng lệ"¹
_
Hết tiết đầu, chúng tôi có một giờ ra chơi 15 phút. Mấy bạn nữ kéo xuống chỗ tôi nói chuyện. Tuy tôi biết tâm lý mình bất thường, nhưng rõ ràng, tôi vẫn có một vẻ ngoài sáng láng. Hoặc ít nhất nó đủ để lừa dối hết những người xung quanh, giúp tôi cũng có tiếng trong trường.
"Mời bạn Phạm Thiên Bình lớp 12A5 xuống phòng giám thị, tôi xin nhắc lại, mời bạn Phạm Thiên Bình lớp 12A5 xuống phòng giám thị."
Loa thông báo của trường đã kéo tôi ra khỏi câu chuyện của đám con gái. Thực ra tôi khá thích vụ hóng chuyện, ít nhất thì chúng nó toàn kể tôi nghe những phốt chấn động trường lớp. Nhiều khi tôi còn chẳng tin được giữa lòng Thủ đô mà còn cả mấy chuyện như vậy.
"Chết chình chình," Xử Nữ ngoái đầu lại, cậu ta còn đang chơi game với mấy thằng con trai khác, "làm điều gì khuất tất bị phát hiện rồi."
Tôi không trả lời cậu ta, lại chỉ nhẽ nhàng vỗ cái đầu to lại chẳng có mấy tóc đấy.
"Nào, tôi mà ngu đi là cả nước bắt đền bà đấy." Cậu ta ôm đầu tỏ vẻ, nhưng tôi đã đi ra khỏi lớp.
Tôi bị gọi xuống phòng giám thị lần này thật ra lại chẳng phải là chuyện gì lớn, chỉ là ban chấp hành muốn tôi lên làm MC cho sự kiện ngày mai. Nghe bảo MC trước bị ốm còn đang nằm viện, bí thư suy tính mãi, cuối cùng đành tìm tôi. Từ khi nào danh tiếng của tôi ở trường đã tốt tới thế, tôi thấy thật vô lý. Nhưng như một thói quen, tôi lại gật đầu đồng ý. May mắn bạn kia còn để lại kịch bản, tôi chỉ cần đọc lại vài lần thì có thể dẫn được.
Cái khó của việc này nằm ở chỗ phải phối hợp được với tay MC còn lại.
Bí thư ban chấp hành chỉ tay vào góc phòng, nơi một tên con trai ăn mặc cà lơ phất phơ đang ngồi chơi điện thoại. Còn ai ngoài tên Ma Kết bên A10. Tôi và cậu ta tuy không chơi với nhau, nhưng cũng có nhiều lần làm việc chung.
"Nó đề cử mày đấy." Bí thư nói, lại có vẻ hơi khó xử. "Tiết sau bọn mày có nghỉ được không, tập khớp chương trình đi."
"Tao thì được, có tiết Văn thôi." Tôi trả lời, rồi lại nghĩ tới Xử Nữ đang còn vui vẻ ngồi trong lớp. Cậu ta đúng là sống sướng thật.
"Trốn được." Ma Kết đáp gọn lỏn, như thể việc tiết sau có học hay không cũng chẳng quan trọng. Vào cái lúc kỳ thi đại học cận kề mà cậu ta vẫn thong thả thế này, có lẽ đã trúng xét tuyển sớm của trường nào rồi.
Cũng chẳng lạ, dù sao lớp tôi và A10 đều là lớp chọn của hai khối, hiện tại số học sinh đỗ đại học của lớp tôi cũng đã hơn 30%.
"Tuyệt vời," Bí thư nói đầy vui vẻ, sau đó đưa cho tôi tệp kịch bản có sẵn, sau đó lại chạy ra ngoài lo việc. "Hai mươi phút nữa chạy chương trình đấy, có gì hai người khớp thoại với nhau trước đi."
Có lẽ bí thư nghĩ tôi là người phi thường.
"Năm phút đọc thoại có đủ không?" Ma Kết hỏi tôi. Tôi nhìn vào xấp kịch bản trên tay, lại ước lượng những phần mình phải nói, sau đó mới trả lời. "Thừa sức."
Cho nên cậu ta tiếp tục chơi điện thoại của mình.
Đúng là giới trẻ ngày nay, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào đồ điện tử.
Nên tôi im lặng tự nhẩm thoại của tôi, còn Ma Kết tiếp tục việc vọc điện thoại của cậu ta. Hai đứa chẳng nói với nhau lời nào, nhưng vào lúc tôi nghĩ chắc mình chỉ còn chờ bí thư trở lại, thì cậu ta đã ngẩng đầu lên.
"Hết năm phút rồi, tập thử chứ?"
Lại lần nữa, tôi gật đầu như cái máy.
Giám thị có vẻ đang ngồi uống nước chè với bác bảo vệ, trong căn phòng này chỉ có tôi và cậu ta, thêm cả tiếng quạt đuổi ruồi đảo qua đảo lại trên trần.
Ma Kết cầm tờ kịch bản, nhưng tôi nhận ra cậu ta chẳng cần phải nhìn vào nó một lần nào. Cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm như cái bia ngắm, rồi cứ vậy nhả thoại.
Cũng chẳng lạ khi ban chấp hành chọn cậu ta làm MC, quả thật Ma Kết có cái chất giọng trầm quyến rũ, và cả cái mặt khá thu hút ánh nhìn. Cậu ta không đeo kính, khá lạ khi thấy cậu ta chơi điện thoại nhiều như vậy.
Bọn tôi khớp thoại dễ dàng tới không ngờ, chủ yếu nhờ vào kinh nghiệm teamwork trong hai năm. Tôi mới rút khỏi ban chấp hành hồi đầu năm, lấy lý do bận học, nhưng thật ra chỉ là do tôi lười. Giờ tôi chẳng hiếm lạ gì mấy tờ giấy khen design trên canva, chẳng thà nằm ườn trong nhà ngủ.
"Tốt quá." Bí thư trở lại từ lúc nào tôi không biết, nhưng cô nàng đã vui vẻ vỗ tay đầy háo hức. Có lẽ chúng tôi làm không tệ thật, dù quá nửa thời gian tôi vẫn phải nhìn xuống giấy để đọc chứ chưa kịp thuộc thoại. "Set up sân khấu mãi chưa xong, bọn mày có cần về lớp báo cô không?"
Thay mặt tôi, Ma Kết lên tiếng trước. "Khỏi đi, đằng nào cô cũng biết tao đi mà."
"Cô tao thì không biết." Tôi tiếp lời. "Nhưng idol hôm nay đi học, chắc nó tự bịa được lý do."
"Idol là ai?" Ma Kết quay lại hỏi tôi, đổi lại được tiếng cười khẩy đầy khinh thường của cả tôi lẫn bí thư.
"Từ chức trưởng ban nội dung đi." Bí thư dùng cái giọng đầy tính châm biếm. "Còn ai ngoài cái cậu nam tên là Xử Nữ chứ. Cái trường này đã ai được thành tích cấp quốc gia như cậu ta, chả là idol thì là gì?"
"Thằng mọt sách." Ma Kết chẹp miệng khinh bỉ.
Tôi biết mình vẫn còn thời gian, nên quyết định về lớp. Chứ để tôi ngồi một mình với Ma Kết thêm một phút nào thì còn sượng lắm, dù sao bình thường cả hai cũng chẳng nói chuyện.
Vào lúc tôi định đứng dậy chào tạm biệt phòng giám thị, Ma Kết đột nhiên lại giữ cổ tay tôi lại.
"Tập lại đi, lần trước mày nhìn giấy nhiều lắm đấy."
Tôi tặng cậu ta một nụ cười ngoài mặt, trong lòng cũng gửi trăm câu chửi thề. Kịch bản tôi cầm còn chưa được nóng tay, cậu ta đặt kỳ vọng cái gì?
"Này," Ma Kết nói tiếp, lại quăng một chai nước cho tôi. "Uống cho nhuận giọng đi, nãy nghe thấy giọng mày hơi khàn đấy."
Tôi không kịp phản ứng, và chai nước cũng chẳng chờ đợi ai, nên nó đập thẳng vào đầu tôi, rồi lăn xuống đất. Không gian lặng im, hai người nhìn nhau, chẳng nói nên lời.
Trong lúc tôi đang ôm cái đầu bị tấn công bất ngờ, Ma Kết lại luống cuống, khác hẳn cái vẻ bất cần lúc ban đầu. Đúng là cái đồ làm màu, tôi chẹp miệng trong lòng, nhưng lại hơi lo lắng về nhan sắc của mình. Chai nước đập vào vùng thái dương, may là vật tù nên không tạo thành vết cắt, nhưng mặt tôi cũng nóng dần lên. Đau thật.
Ma Kết lại gần tôi, và như một bà mẹ lo lắng cho con, cậu ta đưa tay xoa xoa đầu tôi, lại còn thổi thổi như muốn đuổi cơn đau bay đi.
"X-xin..." Cậu ta chưa kịp nói hết câu, cánh cửa lại mở ra, lần này là cậu trai cao một mét rưỡi.
"Tôi còn không biết sao bà không về lớp." Xử Nữ khoanh tay, lưng dựa vào tường tỏ vẻ. "Ra là còn bận ở đây hú hí với trai.
Không trách Xử Nữ được, vì người ngoài nhìn vào cũng thấy tư thế của tôi và Ma Kết rất có vấn đề. Tôi còn ngồi trên ghế, Ma Kết tuy đang đứng, nhưng lại đang khom lưng, môi cậu ta chỉ cách mặt tôi chưa bằng cái thước kẻ. Tôi rụt người ra phía sau, cũng vội vã đứng dậy, đi về phía bạn cùng lớp
Tôi nghĩ chai nước kia chắc đã làm tôi hỏng não, cho nên nãy giờ mới không phản ứng chút nào.
"Ông cũng trốn học còn gì, chó chê mèo lắm lông cả thôi." Tôi hậm hực.
"Bình đang làm chương trình với tao." Ma Kết từ đâu ra xen vào, cái giọng rõ là bất thiện. "Không dám làm phiền idol đâu."
"À, chương trình tiết sinh hoạt chung. Đừng bảo chúng mày làm chủ đề Valentine đấy. Trai gái một cặp, quá chuẩn bài còn gì." Xử Nữ cười khẩy, xong lại đổi giọng xuýt xoa "Đánh gì đau thế."
Tôi mỉm cười, nhưng lần này thì không còn nhẹ nhàng, tôi đập một cái thật nặng nề vào vai cậu ta. Không đánh vào đầu, tôi sợ cậu ta ngu đi thì có tội với đất nước, nhưng đập liệt tay phải thì cậu ta vẫn còn giải toán bằng tay trái được mà.
"Lên lớp trước đi, không cần ông xía vào." Tôi hất hàm chỉ đạo.
"Đúng là bạn xấu, thế mà tôi còn mất công tìm bà. Bên trường kia gọi, Kim Ngưu đang chờ trước cổng trường rồi." Xử Nữ nói, lúc này tôi mới để ý tới cái cặp trên lưng cậu ta. Có vẻ là được trốn học chính đáng chứ không như hai đứa còn lại trong phòng giám thị.
Kim Ngưu là cô gái duy nhất trong tuyển Toán Olympic, cũng là học sinh bên KHTN. Không biết trường bên dễ tính ra sao, vì mỗi lần Xử Nữ phải di chuyển từ trường tôi tới chỗ ôn thi, cũng là cô nàng chạy xe tới đón. Tôi chào cậu ta, rồi đứng nhìn bóng cậu ta xa dần cho tới khi thấy cậu tới cổng trường, nơi có một người đang ngồi chờ trên xe máy.
Người thông minh hợp với cậu.
Ma Kết nãy giờ không lên tiếng, cậu ta nhìn điện thoại, rồi lại nhìn tôi.
"Giờ tập dượt được rồi chứ?"
"Được rồi, được rồi."
_
Tôi về nhà lúc trời nhá nhem tối. Tại sao mỗi cái chương trình diễn ra trong một tiết lại có phần tổng dượt dài cả ngày, đây là điều bí ẩn tôi chẳng thể nào hiểu được.
Lúc này chưa quá muộn, nhưng vì nhà tôi ở khu dân cư, xung quanh vốn chỉ có mấy hàng ăn sáng đã đóng cửa từ trưa.
Cho nên tôi lại cởi áo ra, lặp lại hành động buổi sáng như đã thành thạo từ lâu.
Tôi không chọn cắt cổ tay, vì nó cliche quá, cũng vì sợ bị lộ. Mùa đông thì cắt vào phía trong của bắp tay, mùa hè thì cắt vào phần đùi trên, chỉ cần cẩn thận một chút thì chẳng ai nhận ra những miếng băng vải tôi quấn lại để cầm chocolate.
Uống hot choc của mình, tôi cầm điện thoại lên, chuẩn bị đắm chìm vào tiktok và doom-scrolling như mọi bạn trẻ khác. Nhưng chưa để tôi sa đọa vào tóp tóp, tin nhắn từ Xử Nữ đã phá hỏng hết kế hoạch buổi tối của tôi.
Bà ơi, Kim Ngưu tỏ tình tôi???
Giờ làm gì giờ
Tôi kêu bả chờ tới cuối tuần thì tôi sẽ có câu trả lời
Nhưng mà tôi sợ
Giáo viên buổi đầu đã cảnh cáo không yêu đương cùng tuyển rồi
Giang hồ cấp cứu!!!
Tôi muốn giả vờ như không nhìn thấy đám tin nhắn này, và nhắm mắt đi ngủ luôn. Nhưng rõ ràng, Xử Nữ biết rõ làm gì có chuyện tôi đi ngủ lúc bảy giờ tối, nên lại tiếp tục spam tin.
Thích thì nhích đi, có gì đâu phải xoắn
Tôi trả lời, rồi vứt điện thoại vào góc. Tôi chẳng muốn biết quyết định của cậu ta là gì.
Rõ ràng là tôi biết Xử Nữ trước, cũng nhờ tôi mà cậu ta mới có can đảm đi thi tuyển Toán. Tại sao chỉ vì cùng là người giỏi Toán nên Kim Ngưu lại có thể cướp được tình cảm của cậu ấy chứ?
Chẳng công bằng chút nào.
"Nhớ nhung hoài
Chìm trong giấc ngủ
Em thấy được gặp người
Nếu biết chỉ là mộng
Thức làm chi người ơi"²
_
Hôm nay tôi dậy muộn, hậu quả của việc cố tình ngó lơ điện thoại, vì tôi lơ luôn cả tiếng chuông báo thức.
Tôi đạp vội lên trường, may mắn chương trình tổ chức vào tiết cuối, nếu không thì bí thư sẽ tới tận nhà để xích cổ tôi đi.
Hôm nay Xử Nữ hẳn là không đi học, cậu ta sẽ nằm trườn ở nhà như con sâu đo. Tôi đã cứ nghĩ như vậy, cho tới khi tôi thấy cậu ta đã vào bàn ngồi sẵn, hai tay đan vào nhau đỡ cằm, mặt rất hình sự.
"Sao?" Tôi đặt cặp sách xuống bàn, khẽ huých vai cậu ta.
"Còn gi nữa, nhắn tin đồng ý rồi. Chiều nay đi date luôn." Cậu ta trả lời, cái giọng đầy tự hào.
Còn tôi, nụ cười thường trực dần biến mất, chẳng còn sức để chúc mừng cậu ta.
Tôi thấy chocolate trong mình dần đông lại.
"Thời gian đến rồi
Thấy mình héo hắt
Màu lá pha phôi
Lời ai tàn úa
Mưa mùa thu rơi"³
_
Tôi rời khỏi lớp từ tiết bốn, có vẻ ban chấp hành đã chơi lớn thuê phục trang cho cả hai MC. Tôi thấy Ma Kết đã mặc xong bộ suit màu đen, rồi lại nhìn cái váy trắng ren bồng bềnh của mình. Trông bộ đồ thật ra rất hài hòa, nếu không muốn nói là nhìn gì như giống một đôi thế.
Nhưng tôi không nói gì, chỉ thay đồ nhanh chóng. Không biết ai giỏi vậy, kiếm được bộ đồ vừa in cho tôi, chẳng phải dùng kim băng chỉnh sửa.
Bí thư kiêm cả việc là thợ trang điểm cho tôi, và cô nàng cũng chẳng phải dân chuyên nghiệp. Cô nàng lột sạch đám đồ trang điểm của tôi để bôi hết lên mặt tôi như vẽ tranh. Ma Kết đứng bên cạnh còn cười được, đã thế còn lấy điện thoại ra chụp, kêu sau này đăng lên page trường kéo content.
Tôi không đánh cậu ta, vì bí thư đang ghìm chặt cả người tôi.
"Này, cái đồ này là nó tài trợ cho mày đấy, biết điều tý đi." Cô nàng nói, nhưng vừa dứt câu đã bịt miệng như nói lỡ cái gì.
"Hả, tưởng mày bảo thuê?" Tôi hỏi ngược lại hai tên lừa đảo này, ánh mắt cũng cố định vào cái mặt lấm lét của Ma Kết. "Tài trợ làm cái gì, bảo tao mặc đẹp thì tao tự mang đồ đi được mà."
Ma Kết trả lời gần như ngay lập tức, "Tao sợ đồ của mày không hợp. Mà tao xem giá thuê giờ cũng bằng mua đứt rồi nên mua luôn cho mày, coi như cảm ơn. Có gì sau viết vào báo cáo tài chính rồi đòi lại từ trường là được mà."
Tôi không thèm trả lời, nhưng cái váy này cũng xinh thật. Nếu là tôi thì cũng sẽ mua cái này bỏ tủ.
Thời gian cứ trôi qua, bí thư thì cứ đi đi lại lại trong phòng, chỉ chờ chương trình chuẩn bị khởi động.
Lúc tiếng chuông hết tiết bốn vang lên, bí thư nhìn tôi vào Ma Kết, lạnh lùng thả một câu.
"Đứa nào làm hỏng chương trình của tao, thứ hai tao treo lên cột cờ."
Tôi bật cười, điều này đúng là giúp tôi stress hơn mà. Đặc biệt là khi, tôi có thể cảm nhận được người mình đang cứng dần.
Chương trình, đúng như mong muốn của bí thư, diễn ra rất trôi chảy. Giờ cũng chỉ còn Ma Kết đọc nốt thoại kết thúc nữa thôi là chúng tôi được nghỉ.
Nhưng cậu ta im lặng không nói tiếp, bgm đột nhiên nổi lên.
Đéo ổn.
Vì tôi đã nhận ra tên bài hát này là gì.
Trót yêu...
Đừng bảo tôi, Ma Kết tính chơi trò tỏ tình?
Và đúng như dự đoán, cậu ta cầm mic ghé vào môi bắt đầu hát theo nhạc, đôi mắt lại cứ nhìn tôi đắm đuối.
Thầy cô đâu hết rồi, mau cản cái thằng tính yêu sớm lại cho em với ạ. Sắp thi đại học rồi, cái mày cần là học tập chứ không phải là yêu đương. À, tiêu chuẩn kép rồi, nhưng tôi không quan tâm.
Tôi nhìn xuống khán giả, đã thấy Xử Nữ đứng ngay đầu hàng lớp tôi. Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi có thể thấy cái vẻ tự mãn từ nét mặt.
Lòng tôi lạnh lẽo.
Ma Kết đã hát xong bài hát của cậu ta, rồi cứ như vậy lại gần nắm lấy tay tôi.
"Bình ơi, tao thích mày. Mày cũng thích tao chứ?"
"Ừ, tao cũng thích mày."
"Lệ ai rơi
Trên cánh tay áo
Như là ngọc rơi
Còn tôi dù cố nén
Cũng thành suối trôi"⁴
_
Trước khi đi về, tôi đưa cho Xử Nữ một viên chocolate. Cậu ta đút vào túi quần, rồi vội vàng chạy ra cổng trường tìm bạn gái.
Tôi thì không vội lắm, đã bảo Ma Kết tự về trước rồi. Hôm nay tôi rất mệt, chỉ muốn về ngủ một giấc.
Vào nhà cất xe khóa cửa, tôi làm nhanh hết sức, tiếng kim loại va đập vang lên những tiếng kêu chát chúa.
Đi vào phòng mình, tôi vứt cặp sách sang một bên, cứ vậy ngã vào giường.
Tôi nghĩ về những bông hoa anh đào, có lẽ vì tôi và Xử Nữ từ hẹn nhau sẽ cùng đi Nhật, cùng đi thánh địa wibu.
Có lẽ chỉ lúc ở bên cậu ta, tôi mới có thể sống thật với lòng mình. Không phải giả vờ làm người tốt, không giữ khư khư cái tiếng vô ích này.
Nhưng cũng vì cậu ta, tôi lại dần chết mòn chết mỏi.
Chẳng quan trọng nữa, giờ tôi chỉ còn còn biết hai thứ về mình.
Tin thứ nhất là tôi sẽ không phải làm vật thí nghiệm, không phải nhìn Xử Nữ vui vẻ bên người khác.
Ngoài ra thì tôi sắp chết rồi.
Cái thể chất kỳ quái giúp tôi sống bằng máu chocolate cuối cùng đã đình công.
Và chocolate đông lại.
"Anh đào ơi
Nhan sắc phai rồi
Hư ảo mà thôi
Tôi nhìn thăm thẳm
Mưa trên đời tôi"⁵
_
Tháng bảy, tôi đi thi IMO.
Đề toán thực ra lại dễ hơn tôi nghĩ.
Thi xong tôi lại nhớ về một người bạn cũ, người đầu tiên mang tôi rời khỏi cái vòng an toàn của chính mình.
Vào lúc mang theo lá cờ Việt Nam lên nhận thưởng, hình bóng cô ấy càng trở nên rõ ràng.
Xuống sân khấu, tôi bóc viên kẹo cuối cùng cô ấy để lại. Từ khi đi thi IMO, tôi luôn để nó trong túi áo, như là cô ấy vẫn còn ở bên cười đùa.
Nó hơi chảy ra, nhưng vẫn có thể nhìn ra là hình trái tim nho nhỏ.
Bỏ chocolate vào miệng, tôi nhắm mắt lại.
Ngọt.
_
Một cái kết mở, tùy vào suy nghĩ mỗi người.
Tôi thử dùng cách show don't tell trong tác phẩm này. Nhưng nếu mọi người thấy tôi viết xà lơ quá đọc chả hiểu gì thì tôi cũng đồng cảm, vì tôi không phải là một tay viết mạch lạc. Và nói thật là lâu rồi tôi không viết ngôi thứ nhất, nên mọi thứ cứ nhuộm cái màu không chuyên nghiệp.
¹ Cổ kim hoà ca tập - Bài 779, Ono no Komachi, bản dịch của Đoàn Lê Giang
² Cổ kim hoà ca tập - Bài 552, Ono no Komachi, bản dịch của Đoàn Lê Giang
³ Cổ kim hoà ca tập - Bài 782, Ono no Komachi, bản dịch của Nhật Chiêu
⁴ Cổ kim hoà ca tập - Bài 557, Ono no Komachi, bản dịch của Nhật Chiêu
⁵ Bách nhân nhất thủ - Bài 9, Ono no Komachi, bản dịch của Nhật Chiêu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro