
9. even if it's just for a moment
'nếu mong đợi vào sự vĩnh cửu'
gyuvin ngồi trên ghế trong rạp chiếu phim, lắng nghe âm thanh vọng lại từ xung quanh.
những suất chiếu khuya luôn ít người, những bộ phim kiểu này càng hiếm hơn. đêm khuya, khoảng một giờ sáng, rạp phim nhỏ đang chiếu tác phẩm mới nhất - bộ phim của họ. gyuvin nhìn chăm chăm vào hình ảnh người anh của quá khứ trên màn hình khổng lồ.
hình ảnh trong phim chỉ cách đây một năm, vậy mà khuôn mặt chàng trai tóc vàng trông càng tinh tế hơn. dáng vẻ anh trưởng thành và chắc chắn hơn, tuy nhiên so với người anh đó, dường như vẫn còn thiếu một chút gì đó.
'trong quãng thời gian là thành viên của zerobaseone... chúng tôi sẽ luôn tiến về phía trước'
cuối phim, trong cuộc phỏng vấn, chính cậu đã nói những lời này. hanbin từng nói rằng, tuy gyuvin nói chẳng mấy có tình cảm, nhưng đó là kết quả của sự suy nghĩ và sáng suốt. thực ra, gyuvin là một người rất tinh tế.
nghĩ về những lời này, cậu đã vô tình đọc được vào một ngày nào đó. thêm vào đó, hanbin đã nói, bởi vì cậu quá tốt đẹp, nên mới chú ý, nên mới đau lòng.
lời nói đó và giọng nói ấm áp của anh vang vọng bên tai, kèm theo sự nhẹ nhàng trong ngữ điệu. gyuvin bất giác rưng rưng nước mắt.
sau đó, buổi concert đi đến hồi kết. trong làn mưa giấy rực rỡ, hanbin cầm micro, nói lời tạm biệt với những người hâm mộ mà anh yêu quý. nhưng giữa chừng, giọng nói đang vui vẻ của anh bỗng nhiên nghẹn lại. gyuvin cảm thấy như có kim châm vào tim mình, không quá đau nhưng vẫn để lại những vết xước nhỏ.
cậu khẽ cau mày, vô thức đưa tay sang bên cạnh, tìm kiếm hơi ấm. khi chạm vào, cậu nhẹ nhàng siết chặt, cuối cùng bao trọn lấy bàn tay ấy.
cậu không quay đầu nhìn, chỉ lặng lẽ dõi theo hanbin trên màn ảnh rộng, nơi đuôi mắt anh dần đỏ hoe. trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ không thực tế: nếu có thể, cậu muốn quay lại khoảnh khắc đó để ôm lấy anh - người mà cậu luôn trân trọng và xót xa, người đã chấp nhận con người của cậu một cách trọn vẹn. cậu muốn bảo vệ con người dịu dàng ấy khỏi mọi tổn thương, dù chỉ là một chút cũng không đành lòng.
cậu cau mày, nhận ra rằng dù là giận dữ hay đau buồn, cậu đều không nỡ thấy hanbin như vậy. nghĩ đến đây, cậu bất giác siết chặt tay mình hơn.
cuối cùng, một tiếng cười khẽ kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. nhân lúc màn hình tối đi trong vài giây, cậu quay sang nơi phát ra tiếng động. trong bóng tối, đôi mắt hanbin ánh lên rực rỡ, ẩn chứa đầy yêu thương và dịu dàng.
cậu tự hỏi, rõ ràng là trong bóng tối, vì sao con người này vẫn luôn tỏa sáng đến vậy?
'gyuvinie'
cậu nghe thấy hanbin lên tiếng.
'gyuvin ơi'
tiếng gọi của hanbin trên màn ảnh chồng lên thực tại.
'đây là đang quay phim sao?'
dù giọng hanbin vang lên ngay bên tai, cậu cũng không có ý định rời sự chú ý khỏi người trước mặt. bởi vì người vừa khiến cậu đau lòng, giờ đang ở ngay đây. không cần phải xuyên qua màn ảnh, không cần vượt qua thời gian hay không gian, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
nghĩ vậy, cậu cũng làm thật. giữ nguyên đôi tay đang đan chặt, cậu kéo người ấy vào lòng. giống như cảnh phim đang chiếu, cậu ôm chặt lấy hanbin - người anh mà cậu trân trọng nhất.
'gyuvin à'
tay hanbin nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, như an ủi, như tiếp thêm sức mạnh.
gyuvin muốn nói rằng vì hanbin khóc nên cậu ôm anh, nhưng thực ra lại không phải vậy. bởi vì khi vùi mặt vào vai anh, sống mũi cậu bất giác cay cay. người cần được an ủi dường như lại là cậu.
'anh ơi, lát nữa mình đi ăn gì đi.'
hanbin nghe thấy giọng nói trầm khẽ bên tai, cảm nhận rung động nhẹ từ lồng ngực.
anh bật cười. câu nói như một câu thần chú bí mật giữa hai người, nghe là hiểu ngay. cậu em nhỏ nhạy cảm đã nhận ra cảm xúc của 'hanbin trong phim', nên muốn an ủi anh.
anh cũng biết rằng, gyuvin luôn vững vàng đón nhận mọi cảm xúc và bất an của anh, dù là bây giờ hay trước đây, và kể cả trong tương lai.
'được rồi'
hanbin gật đầu, nhẹ nhàng tựa má vào mái tóc gyuvin, cọ cọ một chút. bộ phim kết thúc, tiếng trò chuyện của hai người cũng nhỏ dần. đèn trong rạp bật sáng.
gyuvin lưu luyến buông anh ra, nhưng vẫn nắm tay không rời.
'đi nào.'
nhìn đôi mắt trong veo của cậu em như cún con, hanbin không nhịn được mà xoa nhẹ đầu gyuvin, dắt cậu rời khỏi rạp chiếu vắng lặng, để lại bóng lưng của hai người trong quá khứ.
trên đường đi, gyuvin ríu rít nói về cảm nhận của mình với bộ phim - từ cảnh quay concert, đến nội dung phỏng vấn, rồi những lời nhắn của người hâm mộ. đang nói, cậu bỗng dưng im lặng.
'sao thế?' hanbin hỏi.
'anh cũng đang mong đợi sự vĩnh cửu à?'
gyuvin siết chặt bàn tay đang nắm, nhớ lại những lời nói của anh trong phim.
'nghĩ đến việc có nhiều người cùng mong đợi sự vĩnh cửu...'
nhưng cậu cũng nhận ra, cả cậu và hanbin đều chưa từng nói muốn thời gian dừng lại.
bản thân cậu hiểu rõ rằng, thay vì tiếc nuối và níu giữ, thì hướng về phía trước, tiếp tục tạo nên những ký ức mới sẽ khiến mọi thứ trở thành vĩnh cửu.
vậy còn hanbin thì sao? cậu nghĩ anh cũng giống mình, nhưng vẫn muốn nghe câu trả lời từ chính miệng anh.
hanbin khẽ cong môi, đáp lại suy nghĩ của cậu: 'anh cũng giống gyuvin, không muốn chỉ đứng yên một chỗ rồi mãi mãi không tiến lên.'
'anh cũng mong đợi sự vĩnh cửu, nhưng... vĩnh cửu không nhất thiết phải là về thời gian, đúng không?'
hanbin cười, kéo tay gyuvin chạy về phía trước.
bị bất ngờ, cậu mất vài giây mới phản ứng lại, sau đó cũng bật cười, cùng làm động tác bitna.
đang chạy, hai người lại bắt đầu nghịch ngợm như lúc trong đoạn hậu trường của phim, nơi gyuvin hào hứng trả lời phỏng vấn rồi lại quấn lấy hanbin.
có lẽ, ai cũng mong chờ sự vĩnh cửu. nhưng thời gian sẽ không ngừng trôi, cũng chẳng vì ai mà dừng lại.
thay vì cố kiểm soát những điều không thể, hãy trân trọng những gì có thể làm.
ký ức sẽ tích tụ, những điều đẹp đẽ sẽ mãi lưu lại trong tâm trí. và những khoảnh khắc rực rỡ nhất của họ, chắc chắn sẽ trở thành vĩnh cửu trong lòng nhau.
cuối cùng, dù không thể tránh khỏi sự tàn khốc của thời gian, nhưng gyuvin biết, hanbin sẽ luôn yêu cậu, và cậu cũng sẽ luôn yêu hanbin. họ sẽ mang theo ánh sáng của nhau, mãi mãi tỏa rực như những màn pháo hoa đẹp nhất.
author: 嗑鯨魚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro