Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Hoàn toàn tan vỡ

Jungkook POV



Tôi chưa bao giờ cảm thấy kinh hãi hơn trong cuộc đời mình như lúc này. Tôi đã trải qua và làm những điều khiến tôi sợ hãi và lo lắng nhưng không điều gì có thể so sánh được với điều này. Khoảnh khắc này là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi không thể tăng tốc hoặc làm chậm nó. Tôi mong rằng kết quả sẽ không như những gì tôi đang nghĩ tới.



Tâm trí tôi chạy đua với những hình dung về những gì tôi có thể nhìn thấy khi chúng tôi đến đó và chỉ riêng điều đó thôi đã khiến tôi sợ hãi hơn rất nhiều. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực và khiến tôi run rẩy nặng nề. Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ của chiếc xe với vẻ mặt trống rỗng nhất bởi vì đó là thứ cảm xúc duy nhất tôi có lúc này. trống rỗng.



Nó gần như là không có gì bên trong tôi. Giống như tôi chỉ là một cái vỏ rỗng không có cảm giác gì. Tôi không biết từ lúc nào tôi trở nên quá phụ thuộc vào một người. Từng cử động, từng hơi thở của tôi đều dành cho cho người đó. Tôi luôn nghĩ mình là một người mạnh mẽ và biết chăm sóc bản thân, nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ tôi thấy rằng tôi chỉ sống vì một người khác. Đó là mục đích sống duy nhất của tôi, anh ấy là mục đích sống duy nhất của tôi.



Chúng tôi vượt lên hết xe này đến xe khác, cảnh sát hú còi xung quanh. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc xe cấp cứu phía trước khiến bụng tôi quặn từng cơn. Tôi cảm thấy ốm yếu, lo lắng và hơn hết là tôi cảm thấy có trách nhiệm.



Còn điều gì khiến anh có thể làm điều như thế này ngoài tôi? Anh tuyên bố anh làm điều đó vì anh ấy yêu tôi nhưng làm sao có người lại muốn kết thúc cuộc đời mình vì yêu một người cơ chứ?



Nếu bạn yêu ai đó, bạn sẽ ở bên cạnh họ, yêu họ và sống vì họ càng lâu càng tốt. Bạn không từ bỏ và mong đợi việc đó sẽ làm cho mọi thứ trở nên tốt hơn mà bạn sẽ chiến đấu vì họ. Sự tức giận dâng lên trong tôi đột ngột đến mức đáng kinh ngạc. Tôi biết bản thân không nên giận anh nhưng đó là cảm xúc duy nhất mà tôi cảm nhận ngoài nỗi sợ kinh hoàng. Sự tức giận tuyệt đối và hoàn toàn. Sao anh có thể ích kỷ như vậy? Anh ấy không hiểu tôi yêu anh ấy đến nhường nào sao? Tôi sống, hít thở, ăn uống và mơ ước bao nhiêu cho anh ấy? Điều đó thực sự không bao giờ là đủ sao? Tôi vẫn chưa đủ với anh hay sao?



Tiếng lốp xe đột ngột rít lên và dây an toàn đeo trên ngực thắt lại khiến tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ oán trách của mình. Tôi nhìn lên khách sạn và miệng tôi đột nhiên khô khốc. Tôi nhìn xung quanh thấy hàng chục xe cảnh sát, xe cứu thương và các thành viên trong đội đang kéo vào bãi đậu xe.



Ánh mắt của tôi chuyển hướng xung quanh và tôi phát hiện ra thứ gì đó ở phía xa bên trái của bãi đậu xe.



"Hyung, đó là xe của anh ấy!" Tôi hét lên đột nhiên cảm thấy tất cả sức sống đang quay trở lại cơ thể tôi. Tôi bắt đầu hành động nhanh nhẹn trở lại, tháo dây an toàn và lao ra khỏi xe. Tôi nhanh chóng đi về phía lối nhưng cánh tay của tôi bị ai đó phía sau nắm lấy.



"Buông ra!" Tôi hét lên và quay lại khi thấy giám đốc Hybe đang đứng đó. Ánh mắt chứa đầu hận thù của tôi nhìn chằm chằm vào ông ta khi tôi tách cánh tay ra khỏi ông.



"Tránh xa một bên đi Jungkook và để chúng tôi giải quyết chuyện này" ông ta nói.



"để ông giải quyết? Ồ, ý ông là như cách mà ông đã làm lần trước và gây ra cái đống hỗn độn này?" tôi hét vào mặt ông ta khiến ông lùi lại.



"chúng ta không biết cậu ta đã xảy ra chuyện gì và sẽ tốt hơn nếu cậu không nhìn thấy nó" ông ta nói bình tĩnh



"nghe này, tôi không quan tâm đến những gì tôi sẽ chứng kiến, tất cả những gì tôi quan tâm là sự an toàn của Taehyung. Ông đã thất bại một lần thì tốt nhất để người khác giải quyết." Tôi nói rõ ràng khi Bang PD đến đứng cạnh tôi và tôi thấy các sĩ quan đang tiến vào trong. "Ông đã giữ chúng tôi xa nhau quá lâu rồi và tôi sẽ không để cho ông làm chuyện đó nữa" tôi nói với vẻ dứt khoát và quay người lao vào trong.



Tên giám đốc sau đó luôn sánh bước bên cạnh tôi và tôi biết ông ta đã chấp thuận. Chúng tôi chạy đến quầy lễ tân nơi một cảnh sát đang thẩm vấn lễ tân. Hơi thở của tôi dồn dập khi chúng tôi phải dừng lại. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy và cô ấy mở to mắt nhìn lại.



"Tôi xin lỗi thưa ngài nhưng đó là quy định của khách sạn.." cô ấy nói với viên cảnh sát một cách lo lắng. Tôi nghiến răng nghiến lợi và cắn chặt lưỡi mình ngăn bản thân không hét vào mặt cô ấy.



"Tôi hiểu nhưng đây là một cuộc điều tra khẩn cấp, thưa cô" anh cảnh sát nói một cách bình tĩnh



"Trừ khi ngài có lệnh từ cấp trên thưa ngài, tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng", cô ấy khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào tất cả chúng tôi.



"Chết tiệt!" tôi hét vào mặt cô ấy. "Việc của cô là nói cho tôi biết Kim Taehyung đang ở đâu bộ khó lắm sao?"



Cô ấy nhìn tôi giật mình và tôi cảm thấy có một bàn tay nắm lấy bả vai của mình. Tôi dành cho cô ấy ánh mắt căm thù nhất mà tôi có thể có được khi cô ấy vẫn quyết định không nói gì. Tôi nhanh chóng quay lại và chạy đến cầu thang bộ vì không có thời gian chờ thang máy. Mọi người hét tên tôi từ phía sau nhưng tôi phớt lờ họ.



Trước đây, tôi chưa bao giờ biết ơn việc công ty bắt chúng tôi tập thể hình như thế. Tôi lên tầng hai vội vã bước 2 bước một lúc. Tôi có thể nghe thấy nhiều người đang chạy theo mình và điều đó chỉ khiến tôi chạy nhanh hơn. Tôi cầu nguyện với tất cả khả năng của mình, tôi sẽ đến được cánh cửa đó và anh ấy sẽ mở nó ra với một nụ cười rạng rỡ nhất. Rồi anh sẽ ôm tôi vào lòng và hôn tôi bằng tất cả những gì anh đã bù đắp trong 2 năm qua. Tôi cầu nguyện rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng nào đó và tôi sẽ sớm tỉnh lại.



Tôi dừng lại dừng trước phòng 27. Tôi không biết đây có thực sự là phòng của anh ấy hay không nhưng đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Tôi có thể thấy một tia sáng chiếu dưới cánh cửa khi nắm đấm của tôi bắt đầu đập vào nó hết lần này đến lần khác.



"TAEHYUNG" tôi hét lên bằng tất cả nội lực tôi có. "Mở cửa!" tôi liên tục đập tay vào cửa ầm ĩ. Những cánh cửa khác ở lối hành lang mở ra, mọi người bước ra để xem tiếng động đó từ đâu đến. Tôi không thể để ý đến họ khi tiếp tục cơn thịnh nộ của mình.



"mở cửa ra đi mà, chết tiệt!" những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi tuôn ra trên áo sơ mi của tôi. Tôi bắt đầu đá vào cửa khi vẫn không có phản hồi. Đập hai chân vào cánh cửa gỗ rẻ tiền và dùng lực ném toàn thân vào nó. Tôi có thể cảm thấy mu bàn tay của tôi bắt đầu rỉ máu.



"Giúp tôi với! Làm ơn!" tôi hét lên qua những giọt nước mắt. Bang PD ngay lập tức đến và giúp tôi phá cửa. Cả hai chúng tôi đều dùng lực đẩy vai về phía cửa và tôi có thể cảm thấy nó bắt đầu chênh vênh bên dưới chúng tôi. Một lần, hai lần, ba lần nữa và tôi nghe thấy nó bị nứt.



Cánh cửa cuối cùng cũng bị bung ra và tôi ngã vào phòng. Mắt tôi quét qua mọi thứ và trên giường tôi có thể nhìn thấy máy tính xách tay của anh ấy. Hơi thở của tôi dồn dập khi tôi nhận ra mình đã đúng nhưng mắt tôi thấy rằng anh ấy không ở đâu trong phòng.



Tôi tìm kiếm xung quanh và khi tôi quay lại và nhìn Bang PD, mắt tôi mở to.



Anh ấy cúi mặt xuống nhìn nơi anh ấy đang đứng và mắt tôi từ từ nhìn xuống. Một cũng nước. Anh ấy đang đứng trên một vũng nước. Ánh mắt tôi tìm đến chân mình và nhìn thấy nước cũng bắt đầu tràn đến nơi tôi đang đứng.



Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy yếu ớt phía bên trong phòng. Tôi hoảng sợ nhìn Bang PD và tê liệt đi tới đó. Tôi xoay tay cầm nhưng một lần nữa nó lại bị khóa.



"TAEHYUNG" tôi đã hét to hơn bao giờ hết trong đời. "KHÔNG KHÔNG KHÔNG" tôi tiếp tục hét lên khi một lần nữa thấy mình vừa đập xuống một cánh cửa khác. Chỉ còn một cánh cửa nữa khiến chúng tôi xa nhau và khiến tôi không đến được với anh ấy kịp thời. Tôi đã đến kịp thai đúng chứ? Có phải đã quá muộn rồi không?



Cánh cửa này khó hơn cái đầu tiên nhưng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi nó vượt quá tầm của tôi. Bang PD đã ở bên cạnh tôi ngay lập tức và giúp đỡ tôi. Nước tiếp tục chảy xuống dưới đáy cửa và khi tôi nhìn xuống, mắt tôi nhận ra rằng nó hơi ngả màu.



"MẸ NÓ" thêm những cú đá, tiếng đập mạnh, tiếng la hét phát ra từ tôi khi chúng tôi đập cửa xuống. Rất nhiều nỗi sợ hãi đang len lỏi khắp cơ thể tôi. Nỗi sợ hãi khi mất anh là một thứ gì đó không thể chịu đựng nổi. Tôi không thể chấp nhận việc đánh mất anh một lần nữa.



Tiếng nức nở xuyên qua cơ thể tôi khi chúng tôi đưa ra một cú thúc cuối cùng khiến cả hai chúng tôi vấp ngã vào phòng tắm



"chúa ơi" tôi nghe Bang PD thì thầm và mắt tôi híp lại



"KHÔNG" tôi hét lên và thổn thức, cơ thể tôi cố gắng lao nhanh về phía trước



Bên cạnh bồn tắm đặt một chai thuốc, nhưng bên trong chìm trong làn nước đỏ là người duy nhất tôi yêu



Tôi chưa bao giờ trải qua sự sợ hãi như bây giờ. Tay run, tầm nhìn mơ hồ và cảm giác nôn nao trong bụng khi tôi kéo anh ấy ra khỏi bồn tắm. Tôi kéo anh ấy xuống sàn và ôm anh vào lòng. Tay tôi vỗ nhẹ vào má anh khi tôi hét lên để anh tỉnh dậy.



"Taehyung à! Dậy đi!" Tôi hét lên với anh một cách tuyệt vọng, lay động anh, muốn anh mở đôi mắt xinh đẹp đó. Tôi lặp đi lặp lại những từ đó mà không có gì khác ngoài tiếng nức nở. Nước mắt tôi chảy dài trên má và lên khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm nước của anh.



Tôi vẫn hét vào mặt anh để anh quay lại với tôi khi những người khác bước vào và kéo anh khỏi tôi. Tôi vươn người về phía trước để cố gắng kéo anh ấy trở lại với tôi nhưng tôi bị kìm kẹp. Tôi có thể thấy họ chỉ muốn giúp anh nhưng nỗi sợ hãi trong tôi không muốn tôi để cho bất cứ ai có được anh ấy. Anh ấy thuộc về tôi, bây giờ,
và mãi mãi.



"KHÔNG! TAEHYUNG!" tôi nức nở vẫn cố gắng tiếp cận với anh ấy. "Làm ơn ..." Tôi thút thít như nỗ lực cuối cùng của mình



Tiếng nức nở của tôi lắng xuống và át đi khi tôi nhìn họ nhanh chóng cấp cứu cho anh ấy và tôi ngột bệt xuống đất, tự hỏi bản thân mình, tôi đã đến kịp thời chứ?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro