25 rưỡi
Khi còn năm 18 tuổi cái tuổi chập chững vào đời tôi luôn tự hỏi :" Tôi sẽ trông thế nào khi tôi 25 tuổi". Bởi khi 18 tuổi bạn nghĩ bạn sẽ được tự do, sẽ không còn bị xem là trẻ con, không bị ngăn cắm, sẽ gặp và tiếp nhận mọi thứ. Bạn sẽ bắt đầu được đi làm, được tự do quyết định một số việc mà không cần đến sự đồng ý của bố mẹ, bạn được bước sang một môi trường khác rộng lớn hơn so với hồi còn ở trường trung học, một số mối quan hệ mới và nhất là yêu đương công khai...(nghe có vẻ quá tuyệt, quá hấp dẫn cho một thanh niên mới lớn nhỉ)
Vậy sau những điều được cho là kỳ diệu đó bạn sẽ thế nào? Đó là điều mà tôi luôn trông chờ.Không phải là 23 hay 30 mà lại là 25. Đối với tôi nó là con số đẹp cả nghĩa đen và nghĩa bóng, nó nằm ở lưng chừng giữa trẻ trung và mặn mà. Sự trải nghiệm không nhiều nhưng bài học kinh nghiệm tích lũy được cũng chẳng ít sau 7 năm kể từ ngày bắt đầu hành trình của bản thân.
Có lẽ đó là lúc mà tôi đã tìm được đáp án cho các câu hỏi của mình bấy lâu nay.
Đã bao giờ bạn tự hỏi mình có ước mơ không? Tôi thì luôn tự hỏi mình mỗi năm.
Tôi không biết mình thích gì, cũng không biết mình muốn gì nên đâm ra cũng chẳng có mục tiêu rõ ràng,cũng như bao nhiêu người khác tôi cứ thuận theo tự nhiên đi học xong rồi đi làm. Làm nhiều công việc khác nhau để hy vọng tìm ra được cái mà mình thích, có lúc như vô vọng...
Sau vài cuộc chia ly về tinh yeu và tình bạn tôi nhận được ra được hai cái mình tìm: tôi biết quan điểm của mình là gì và tôi biết mình muốn sống ra sao...Ở tại thời điểm đó tôi có được hai điều mà tôi luôn muốn có.
-Tôi có những người bạn " cùng quan điểm" những con người đã cùng tôi trải qua thời gian khó khăn nhất khi tôi gặp phải nỗi sợ lớn nhất của bản thân: sự phản bội...
Thường là vậy khi tôi mất điều gì thì tôi lại tìm được cái phù hợp với mình hơn...bạn có vậy không?
Sau khi mối quan hệ nào đó tan vỡ vì một lí do gì đó bạn đừng vội tuyệt vọng vì có thể nó cho bạn nhiều hơn chữ mất.
-Tôi biết được ước mơ của mình
Vậy đó bao nhiêu năm suy nghĩ tự hỏi thì ko ra, rồi trong lúc nào đó nó xuất hiện chình ình như một cái phao cứu tâm hồn bạn.
Ngày hôm đó nhỏ bạn chở tôi loanh quanh trên đường miệng tôi như không khép được, nói mãi một câu: " giờ tao là người có ước mơ rồi nha" cứ như người vừa trúng được độc đắc. Với tôi thì vậy thật ấy chứ, sống mà không biết mình muốn gì, không biết mình thích gì thì không phải là sống...chỉ là tồn tại...
Đôi lúc trong một vài cuộc nói chuyện tôi hay bất chợt hỏi người đối diện:
-Bạn có ước mơ không?
Phản ứng của mọi người là ngây ra vài giây, đa phần là nói hồi nhỏ có ước cái này cái kia lớn rồi thì khác, số còn lại thì bảo là không...
Tôi đem thắc mắc trong hỏi nhỏ Sầu Riêng nó bảo:
-Người ta bị bối rối khi đột nhiên mày hỏi, ko phải ai cũng nghĩ tới ước mơ.
Tôi nghĩ đa số chúng ta đều muốn cái trước mắt và cái mà số đông đang theo đuổi, ước mơ chỉ là một sự khuây khỏa tạm thời, ko thật.
Tôi vẫn tin ai cũng từng một lần muốn thực hiện ước mơ, chỉ là họ bị một vài thứ cản đường. Những định kiến về cái gọi là công việc ổn định, ý kiến của những người xung quanh đã chôn vùi ước mơ của chính bản thân chúng ta.
Sao ta không thử một lần? Một lần biến ước mơ thành mục tiêu, động lực để phấn đấu, mot lan thử làm điều ta muốn.
Khi ta hiểu rõ bản thân mình mọi thứ trở nên dễ dàng hơn...
Giờ thì tôi ko còn sợ phản bội nữa, tôi "sợ chết" hơn (hihi). Đã bao nhiêu năm rồi, tôi ko phải sống chỉ là tồn tại, đôi lúc tôi chợt nghĩ nếu bây giờ tôi chết thì sao? tự nhiên mắt tôi cay xè trong lòng cuộn lên nỗi buồn khó hiểu và có chút ko cam tâm...
- Tôi còn nhiều nơi biển đẹp chưa được đặt chân tới
-Tôi còn nhiều điều hay ho chưa kịp trải nghiệm
-Và tôi còn một ước mơ chưa hoàn thành
Nếu chết bây giờ thì "kỳ" lắm, ko phải " hối tiếc" mà là "kỳ"...vì vậy tôi vẫn luôn tự nhũ. Ko! Tôi ko muốn chết-chí ít là bây giờ.
Min.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro