Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 2

Chương 33: Lâm Di Nương Rơi Xuống Nước

Trương di nương thấy Lâm di nương đi vội vã, mang theo hộp thức ăn cố tình đi vào hướng trong vườn trong lòng âm thầm cảm thấy kì quái, đứng đó sửng sốt nửa ngày. Như Lan lại cơ trí vội nói "Hôm nay trong vườn hoa quế tỏa hương ngào ngạt, lão gia sai người thu thập thư các ra ngoài làm thư phòng, suốt ngày vào đó đọc sách mà thư phòng bên Thiền viện đã lâu chưa sử dụng. Lâm di nương đi vào vườn hơn phân nửa chắc là đi tìm lão gia"

Trương di nương nghe vậy quay đầu lại hướng Như Lan nhổ một ngụm nước bọt, há mồm mắng "Nàng ta mà di nương gì, ngay cả trà nàng ta kính phu nhân cũng chưa uống, xem ngươi thò chân ra ngoài gọi nàng ta là di nương rồi" Như Lan bị nàng mắng vội thấp đầu ngậm miệng. Trương di nương quay đầu lại nhìn thấy Lâm di nương sắp biến mất khỏi tầm mắt mình, vội đi nhanh thêm hai bước, trong miệng không ngừng mắng Lâm di nương "Tiểu tiện nhân, cư nhiên chạy tới thư phòng quyến rũ lão gia, cái thứ không biết xấu hổ"

Như Mai ở một bên vội đỡ Trương di nương nói "Di nương, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng sáp lại gần lão gia sao?"

Trương di nương cười lạnh nói "Nàng nghĩ thật hay, lão gia chán ghét nhất là thời điểm đang đọc sách bị người khác quấy rầy, các ngươi không thấy bình thường ngay cả phu nhân cũng không đi thư phòng tìm lão gia, lúc này nàng đi là chuẩn bị ăn mắng a"

Như Lan ở phía sau nghe Trương di nương nói như thế do dự chốc lát nhỏ giọng nói "Di nương, nô tì có câu này không biết có nên nói hay không?"

Trương di nương nghe vậy lườm nàng một cái "Lúc nào lời nói của ngươi lại phun ra rồi nuốt vào với ta, ta mắng ngươi là vì ngươi gọi tiện nhân kia là di nương lại không mắng ngươi vì mở miệng nói chuyện. Có gì cứ nói, ít ấp a ấp úng con mẹ nó đi" ( edit chỗ này thấy Trương di nương cũng chợ búa quá).

Như Lan nghe vậy nói "Nếu là bình thường Lâm tiện nhân kia đi sẽ bị lão gia mắng trở về. Chỉ là thời gian này phu nhân mang thai, nhất định là không có thông phòng. Mà lão gia mỗi đêm trừ phòng lớn cũng không đi nơi khác tính ra hôm nay lão gia cũng đã nín lâu rồi. Nếu tiện nhân này sáp lại khó tránh khỏi lão gia sẽ ợm ờ muốn nàng"

Trương di nương nghe vậy lập tức bối rối, muốn chạy đi lên cản Lâm di nương. Như Lan, Như Mai thấy vậy vội níu nàng lại nói "Di nương của ta, lúc này cản nàng làm gì, nếu nàng quậy lên lão gia biết mặt mũi của di nương cũng thật khó xem"

Trương di nương vốn là đầu óc như gỗ, nghe nói vậy cũng không biết làm gì mới tốt, may còn có Như Mai cơ trí đi theo một đoạn cười nói "Họ Lâm này cũng hồ đồ, biết rõ lão gia ở trong vườn mà không biết thư phòng ở đâu, cũng làm cho chúng ta xoay quanh trong vườn. Trời cũng tối rồi chi bằng di nương đi mời lão gia ăn cơm nô tì lưu lại dọn dẹp nàng"

Trương di nương nghe vậy chuyển buồn làm vui "Nhờ ngươi thông minh" Nói xong chạy đi đường nhỏ, đi nửa đoạn xa xa thấy Cố Lễ từ thư phòng đi ra. Trương di nương luống cuống tay chân chỉnh y phục nghênh đón, chợt nhớ tới mình chạy gấp như vậy tóc nhất định rối loạn, vội vàng chạy lại chỗ có nước vuốt lại tóc. Nàng vừa thấp đầu chỉ thấy trên mặt nước chiếu rõ vết sẹo cực kì khó coi không khỏi lung lay thân thể vài cái. Lúc ngẩng đầu lên Cố Lễ đã đi tới chợt lách người núp sau ngọn núi giả, thấy Cố Lễ đi xa mới đưa tầm mắt nhìn theo bóng lưng Cố Lễ ngẩn người đi thẳng về viện.

Lại nói Lâm di nương là lần đầu tiên đi dạo trong vườn, cũng không quen thuộc lắm, giờ trời cũng đã tối, nàng đi hơn vòng lớn cũng không tìm được thư phòng ở đâu. Mà lòng nàng không ai biết được, lại không dám trực tiếp hỏi người khác chỉ có xung quanh đi loạn.

Trước giờ Lâm di nương ăn sung mặt sướng ra cửa là ngồi kiệu rất ít đi bộ mà hộp thức ăn trên tay lại nặng, nàng miễn cưỡng đi nửa ngày như vậy thật sự là cất bước không nổi nữa.

Như Lan, Như Mai đứng sau bụi hoa thấy Lâm di nương đang đứng chống eo nhìn thấy bên cạnh bờ hồ có tảng đá lớn vội đem hộp thức ăn đặt lên, mình cũng ngồi lên trên. Như Lan, Như Mai hai người rón rén đi ra, thấy trước mặt có người tới hai người bị dọa ngồi xổm xuống. Chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng ra sau lưng Lâm di nương chợt đẩy nàng, bùm một tiếng Lâm di nương ngã vào hồ. Người nọ làm xong quay người trốn vào lùm cây, chỉ còn một mình Lâm di nương quậy nước hô to cứu mạng.

Như Lan, Như Mai thấy như vậy không khỏi hai mắt nhìn nhau cũng không dám tùy tiện chạy ra ngoài. Đúng lúc này có mama quét sân đi qua, nghe tiếng kêu cứu ba chân bốn cẳng lôi Lâm di nương lên cũng không biết từ đâu tìm được cánh cửa bên mang di nương ra khỏi vườn.

Như Mai, Như Lan hai người thấy thế không ngừng đặt mông xuống đất thở hổn hển. Như lan chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh làm sau lưng ướt đẫm, há mồm muốn nói nhưng Như Mai bụm miệng nàng chặt lại, đè đầu nàng xuống lặng lẽ chỉ chỉ bên ngoài.

Hai người theo kẽ hở bụi hoa thấy người nọ từ trong rừng cây đi tới bên hồ liêc mắt nhìn chỗ nước đọng mới đổi một con đường khác ra khỏi vườn.

Như Lan và Như Mai không dám tin, liếc nhau đồng thanh nói "Vương di nương"

Đêm đó tin Lâm di nương rơi xuống nước đến tai Nguyên Thu. Mặc dù Nguyên Thu đã đoán được mấy di nương tranh thủ lúc mẫu thân mang thai mà tranh giành tình cảm cũng không nghĩ là thủ đoạn họ âm độc như vậy. Nếu như không phải mama làm vườn ra trễ một chút chậm hơn nửa canh giờ so với bình thường sợ là Lâm di nương chết ở trong hồ rồi.

Nguyên Thu mặc dù không thích mấy cái di nương này, nhưng cũng không muốn ai chết. Hơn nữa mấy di nương có người trong lòng mang ý đồ xấu, không chừng lúc nào đó đêm ý đồ chuyển đến trên người Lý thị. Kiếp trước Nguyên Thu có đọc sách cũng biết được phần lớn nữ nhân mang thai muốn bình an sinh ra cũng không phải dễ, đa số là bị thê thiếp khác của trượng phu hại sinh non.

Nguyên Thu suy nghĩ thông suốt ngồi kiệu đi vào viện Lâm di nương, lúc này hai mama đang ở trong phòng bếp nhỏ đun canh gừng. Nguyên Thu thấy liền hỏi "Phòng bếp nhỏ chưa từng sử dụng, bình thường ăn uống Lâm di nương cũng cho người đến phòng bếp lấy thức ăn, sao phòng bếp nhỏ lại có đầy đủ mọi thứ?"

Mấy mama này là người Nguyên Thu đưa tới, thấy Nguyên Thu hỏi như thế vội hành lễ nói "Thưa cô nương, buổi chiều Lâm di nương ấy mama dọn dẹp phòng bếp, ali5 sai nha đầu Xảo Xảo của nàng cầm cây trâm đi đổi vài dụng cụ về. Nô tì chỉ nghĩ là di nương muốn ăn mùi vị quen thuộc nên cũng không để ý. Ai ngờ Lâm di nương tự mình xuống bếp làm vài món ăn bỏ vào hộp mang đi ra ngoài, sau đó nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng vừa mới bị người đưa trở về"

Nguyên Thu nghe cũng không nói gì nhiều, vào phòng cho người đưa hai chén canh gừng cho Lâm di nương uống xong mới hỏi nàng có thấy rõ ai đẩy nàng xuống nước không. Sắc mặt Lâm di nương tái nhợt núp trong chăn lắc đầu. Nguyên Thu nghĩ hôm nay cũng đã vào thu, huống gì buổi tối lại rơi vào nước sợ là bị nhiễm bệnh phong hàn, vội cho người gọi đại phu đến.

Quả nhiên ban đêm Lâm di nương nóng sốt, mama vội vàng đem chén thuốc hầu hạ nàng uống. Nguyên Thu biết ở thời đại này nhiễm phong hàn rất dễ dàng chết, không dám sơ sót sai người vào khố phòng hỏi lấy rượu nguyên chất. Nha đầu kia hỏi xong chạy về báo "Hạ lão gia mang rượu từ Sơn Đông tới vô cùng tinh khiết. Nghe nói rượu Hạ lão gia mang tới là rượu mà mấy vở kịch hay hát Võ Tòng uống ba chén là say"

Nguyên Thu vội nói "Đem rượu đó vào viện Lâm di nương, nói mama lấy khăn nhúng vào rượu lau cả người nàng cho đến khi hạ sốt mới thôi"

Nha đầu kia đáp lời, chạy đi tìm người đưa rượu tới. Chức Mộng thấy vẻ mặt Nguyên Thu mệt mỏi kêu người đưa nước tắm vào phòng hầu hạ nàng tắm rửa, đau lòng miệng thì thầm nói "Cô nương cũng quá tốt tính, mình mệt mỏi không nói còn đem rượu quý của lão gia lãng phí trên người nàng"

Nguyên Thu ngồi trong phòng tắm cười lạnh nói "Phụ thân luôn phải có thiếp, ta quan sát mấy ngày nay, đầu óc Lâm di nương không rõ ràng bằng Trương di nương. Nhưng Vương di nương sợ là không đơn giản như vậy, chuyện lần này không chừng chính là nàng làm"

Chức Mộng cầm khăn tay vừa chà lau cho nàng vừa nói "Nô tì tưởng là Trương di nương làm, mặt của nàng là bị Lâm di nương hủy dung"

Nguyên Thu gật đầu nói "Trương di nương từ trước đến giờ miệng lưỡi rất lợi hại, nhỏ mọn tham tiền một chút nhưng lá gan không lớn như vậy. Nhưng lần này nàng bị hủy dung cũng khó tránh xảy ra ý nghĩ độc ác"

Chức Mộng cười nói "Cô nương nói đúng nhưng chuyện này phải nói với lão gia và phu nhân mới phải"

Nguyên Thu nói "Tất nhiên là phải hồi bẩm phụ thân, mẫu thân. Dù sao cũng là thiếp thất của phụ thân quả thật ta không nên đi quản. Theo ta nghĩ, mấy cái di nương này cũng nên đuổi ra phủ mới được bằng không mọi người không được yên ổn"

Chức Mộng nghe vậy cũng không tiện nói tiếp, cảm giác nước trên tay hơi nguội một chút, đỡ Nguyên Thu lau sạch sẽ hầu hạ nàng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Thu sai người đi xem Lâm di nương đã hạ sốt chưa, nếu không tốt sai đại phu đến xem thử. Mình thì đi phòng lớn, tiểu nha đầu ngoài cửa thấy Nguyên Thu tới, chạy nhanh lại cười nói "Cô nương đến, Thẩm mama đang nói chuyện với lão gia, nếu không cô nương vào nhà sau xem phu nhân"

Nguyên Thu nghe vậy khoát tay ra hiệu nàng nói nhỏ, mình thì tới gần cửa lắng nghe bên trong nói chuyện. Chỉ nghe Thẩm mama nói "Phu nhân có thân thể không thể phục vụ đại lão gia, lão nô biết đại lão gia đau lòng cho phu nhân nhưng không thể không đi những phòng khác. Lão thái thái đã đưa đên sẵn mấy di nương, cũng muốn các nàng thay phu nhân phân ưu"

Cố Lễ nghe vậy chỉ cười không nói, bưng trà uống.

Thẩm mama thấy thế đành cười nói theo "Lão nô biết lần đầu lão thái thái đưa hai di nương tới sợ là phu nhân không vui. Hôm qua lão nô đi xem hai vị di nương mới cũng nói với họ sẽ để Lâm di nương phục vụ lão gia trước. Lâm di nương dù sao cũng là biểu muội của đại lão gia là người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, buổi tối nếu lão gia muốn viết chữ nàng có thể giúp lão gia mài mực. Chờ phu nhân sinh xong, đại lão gia lại đem Vương di nương thu vào phòng, khi đó phu nhân cũng không còn gì có thể nói"

Bên ngoài Nguyên Thu nghe Thẩm mama tự nói thật náo nhiệt không khỏi cười lạnh đi tới cửa, tiểu nha đầu giữ cửa cơ trí hô "Tam cô nương tới, thỉnh an tam cô nương" Tiến lên hành lễ mới nhấc rèm lên.

Thẩm mama thấy Nguyên Thu tới, vội lúng túng vòng vo câu chuyện, Nguyên Thu làm như không biết cười khanh khách thỉnh an Cố Lễ. Thẩm mama đứng dậy chào hỏi Nguyên Thu nói vài câu thấy Nguyên Thu không có ý muốn đi mới cáo lui trước.

Nguyên Thu thấy trong phòng chỉ còn mấy tiểu nha đầu liền đuổi ra khỏi phòng, mới nói chuyện Lâm di nương rơi xuống nước cho Cố Lễ. Thường ngày Cố Lễ chán ghét nhất là thiếp thất tranh giành, bình thường nháo loạn nho nhỏ coi như xong, lần này suýt gây ra mạng người. Nếu Lâm di nương thật bị cái gì chuyện này truyền đi nhất định ảnh hưởng danh tiếng của mình, Cố Lễ nghĩ đến đây liền hạ quyết đoán nhất định phải tra cho rõ ràng.

Chương 34: Sự Kiện Rơi Xuống Nước

Dính dáng đến thiếp thất của Cố Lễ, Nguyên Thu là cô nương chưa lấy chồng không tốt nhúng tay vào, nếu Cố Lễ tự tay mình điều tra có lẽ có vài phần không hợp lễ. Chuyện này đáng lí Lý thị là ứng cử viên tốt nhất nhưng nàng đang có thân thể, Cố Lễ làm sao chịu cho nàng hao tổn tinh thần vì những chuyện này. Đang lúc trái lo phải nghĩ xem ai đi điều tra là tốt nhất, Trương mama đỡ Lý thị đi vào. Cố Lễ thấy thế vội nói "Sao ngươi lại dậy? Sao không nghỉ thêm chút nữa?"

Lý thị phúc thân cười với Cố Lễ mấy cái mới nói "Mấy hôm nay ngủ nhiều cảm thấy thắt lưng hơi đau, chi bằng ra ngoài đi dạo chút cho thoải mái"

Cố Lễ nghe vội phân phó Thái Tuyết đi lấy nệm êm đặt vào ghế, để Trương mama đỡ Lý thị ngồi xuống, đánh giá sắc mặt nàng mới nói "Hôm nay nhìn sắc mặt phu nhân khá tốt, ta cũng yên tâm"

Lý thị nửa tựa vào ghế "Lão gia cũng quá kĩ tính, cận thân có mảnh mai như vậy đâu"

Cố Lễ nghe giọng Lý thị nũng nịu trong lòng cảm thấy ấm áp, vừa định dỗ nàng vài câu lại thấy Nguyên Thu ngồi ngay ngắn bên dưới. Cố Lễ vòng vo câu chuyện, nói chuyện Lâm di nương rơi xuống nước cho Lý thị nghe.

Lý thị cười nói "Không bằng lão gia giao chuyện này cho Trương mama đi thăm dò, Trương mama vào phủ nhiều năm cũng có chút uy tín, huống chi nàng còn là người chúng ta tin tưởng. Nếu để mấy quản sự bên ngoài đi thăm dò không chừng bị bạc thu mua mà mu muội lương tâm lừa gạt lão gia"

Cố Lễ nghe vậy vuốt râu cười nói "Phu nhân nói rất đúng, người bên cạnh phu nhân làm việc dĩ nhiên là đáng tin tưởng, vậy để cho Trương mama đi thăm dò đi"

Lý thị nhân tiện phân phó Trương mama vài câu, dặn dò nàng nhất định phải tỉ mỉ không được oan uổng người khác. Trương mama đáp lời Cố Lễ, Lý thị mới ra khỏi viện. Cố Lễ nhìn sắc trời bên ngoài khá tốt, liền dặn dò Lý thị mấy câu chắp ta đi thư phòng. Nguyên Thu thấy Cố Lễ đi nhìn Lý thị cùng nhau cười một tiếng.

Thì ra gần đây, Nguyên Thu đều đem chuyện lục tục của hai vị di nương mới tất cả hành động cử chỉ đều nói cho Lý thị. Lý thị trong lòng sớm phán đoán hai vị Lâm di nương, Vương di nương. Sáng hôm nay Nguyên Thu phân phó Trương mama đi nói với Lý thị chuyện Lâm di nương rơi xuống nước. Lý thị tỉ mỉ phân tích một phen trong lòng đã có chủ ý, lặng lẽ dặn dò Trương mama mấy câu. Hai người ước chừng Nguyên Thu nói xong chuyện này với Cố Lễ không sai biệt lắm, Trương mama mới đỡ Lý thị vào phòng.

Trương mama từ phòng lớn đi ra liền chạy thẳng tới viện Trương di nương và Vương di nương. Đi vào viện Trương di nương trước nói chuyện với nàng vài câu, nhìn vết sẹo trên mặt nàng một chút. Thấy mặt nàng chưa tiêu sưng dặn dò vài câu, Trương mama thường ngày thấy Trương di nương đều là mặt lạnh. Lòng Trương di nương cũng có chút sợ nàng, hôm nay thấy Trương mama đối với mình cực kì thân thiết, Trương di nương không khỏi vui mừng, lôi kéo Trương mama nói không ngừng. Trương mama ứng phó vài câu rồi cười nói phu nhân mời di nương đến phòng nói chuyện, xin di nương ăn mặc thật tốt lát nữa đi cùng với Vương di nương lên phòng. Trương di nương vội đáp liền kêu Như Lan múc nước, Trương mama lại dặn dò nàng nhanh lên một chút rồi đi qua phòng Vương di nương.

Vừa vào phòng Trương mama thấy Vương di nương đang ở bên cửa sổ thêu hoa, tiểu nha đầu vội tiến lên chào hỏi. Vương di nương nghe tiến ngẩng đầu thấy Trương mama vội tiến lên nghênh đón nàng đi vào, tự mình rót trà dâng nàng.

Trương mama cười nhận lấy "Vương di nương đến vài ngày vẫn ở trong phòng , phía Nam không thể so với kinh thành, ban ngày có thể đi ra ngoài dạo một chút, nếu Vương di nương buồn bực nên đi ra vườn dạo một chút, ở đó hoa đang nở rất đẹp"

Vương di nương cười nói "Trong phủ ta cũng không quen thuộc, lúc trước cũng qua phòng Trương tỉ tỉ hai lần. Chỉ là gần đây Trương tỉ tỉ không nên ra cửa, ta cũng không dám đi phiền nàng, mình lại sợ lạc đường định ở trong nhà thêu hoa thôi"

Trương mama gật đầu nói "Di nương nói phải, nếu di nương rãnh rỗi không ngại lên phòng bồi phu nhân nói chuyện, ta đến đây phu nhân đang buồn bực nhưng ta lại không biết nói chuyện phiếm không thể bồi phu nhân. Nếu di nương rãnh rỗi, không ngại lên phòng ngồi một chút?"Vương di nương nghe vậy hơi trầm ngâm mới cười nói "Ta vẫn muốn đi thỉnh an phu nhân, chỉ là lão gia hạ lệnh nói không có chuyện gì không cho quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, ta cũng không dám đi qua"

Trương mama cầm tay nàng nói "Mới vừa rồi phu nhân kêu ta gọi ba di nương đến nói chuyện, ta thấy nơi này gần đường tới chỗ này trước mời hai di nương đi qua"

Vương di nương nghe trong lòng nhịn không được suy nghĩ, nàng đến đây hơn một tháng nhưng chỉ nhìn thấy mặt Lý thị một lần lúc đến đây. Mấy ngày đầu nàng cũng lên phòng thỉnh an, chỉ là mấy tiểu nha đầu đem phòng lớn chặn đến sít sao, lấy mọi cớ đuổi nàng trở về. Sau Nguyên Thu lấy lí do sợ các nàng lặn lội đường xa bị nhiễm bệnh cấm cửa nửa tháng, cho đến tiết Trung Thu mới cởi bỏ cấm chừng.

Hôm Trung Thu, Lý thị đối với nàng và Vương di nương cũng không thăm hỏi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái. Sao lại sau hôm Lâm di nương ngã vào nước lại bảo nàng lên phòng nói chuyện? Vương di nương càng nghĩ càng thấy lần này Lý thị hành động có thâm ý, không khỏi suy nghĩ trong lòng.

Trương mama vừa uống trà vừa quan sát sắc mặt Vương di nương, chỉ thấy nàng hơi nhăn mày sắc mặt vẫn bình thường. Trong lòng càng thêm đề phòng nàng vài phần, không cho nàng thời gian suy nghĩ nhiều, đứng lên kéo tay nàng đi "Di nương nhanh lên một chút, lúc này e là Trương di nương cũng thu thập xong"

Vương di nương bị Trương mama kéo đi cũng không dám đẩy nàng ra, chỉ đành quay đầu phân phó nha đầu mình dẫn tới "Hỉ nhi, giữ kĩ nhà, lấy khăn tay của ta thêu cho xong, ta trở về sẽ kiểm tra ngươi thêu thế nào"

Hỉ nhi nghe vậy ở trong phòng đáp lời, hai người tới viện, Thái Tuyết từ bên ngoài đi vào liền cười đáp "Phu nhân cho ta đến xem hai di nương thu thập xong chưa?"

Trương di nương ở trong phòng nghe thanh âm, xốc rèm ra ngoài cười nói "Thu thập xong rồi, đang đi ra đây"

Thái Tuyết thấy Như Lan đi phía sau Trương di nương, Vương di nương lại một thân một mình không dẫn nha hoàn từ kinh thành tới liền cười nói "Vương di nương không sai nha hoàn đi theo chăm sóc sao?"

Vương di nương cười nói "Trong phòng ta chỉ có một nha đầu luôn có việc cho nàng làm nên giữ nàng lại trong phòng. Ta cũng xuất thân từ nha hoàn, có tiểu nha đầu đi theo cũng thấy kì cục"

Thái Tuyết cười lôi kéo tay nàng "Không sao, có ta hầu hạ di nương đây" Vừa nghiêng đầu sang nói với Trương mama "Mama cứ đi làm việc của mình, ta dẫn hai di nương lên phòng là được"

Ngoài miệng Trương mama cười nói "Vậy phiền cô nương" Một mặt đi theo phía sau các nàng ra khỏi viện, rẽ sang một hướng khác.

Hỉ nhi thấy Vương di nương đi, liền ngồi đàng hoàng ở vị trí lúc trước của Vương di nương, lấy khăn tay tiếp tục thêu hoa, ước chừng qua một nén nhang, thì thấy nha hoàn Tố Tố từ phòng lớn chạy tới vén rèm vào phòng. Hỉ nhi thấy có người tới bận rộn tiến lên vấn an.

Tố Tố đứng trước cửa miệng cười ngọt ngào nói "Phu nhân chuẩn bị làm quần áo mùa thu trước, đáng lẽ phải làm đồ mới. Tuy nhiên hôm nay có thân thể không thể mặc được. Phu nhân nói những y phục tốt như vậy để ở đó cũng lãng phí không bằng đưa cho các di nương mặc. Di nương vừa thử thấy xiêm áo có chút không vừa người sợ là phải sửa lại. Vương di nương phân phó ta gọi ngươi lấy một bộ quần áo nàng thường mặc hàng ngày đi phòng lớn, đúng lúc mấy nương tử may vá đang ở đó, sẽ sửa lại y phục cho di nương luôn".

Hỉ nhi nghe vội tìm một bộ y phục đi ra ngoài theo Tố Tố cùng nhau nói chuyện rời khỏi viện. Hỉ nhi nghĩ là trực tiếp lên phòng ai ngờ Tố Tố dẫn nàng đi hướng khác, Hỉ nhi vội cười nói "Tỉ không phải nói lên phòng lớn đưa xiêm áo cho di nương sao?"

Tố Tố cười nói "Từ chỗ này qua vừa đúng đi qua một bồn hoa, hoa ở đó nở cực đẹp, phu nhân không chịu được mấy thứ hương nhan kia bảo ta hái về chưng một ít"

Hỉ nhi nghe vậy ngồi nhìn Tố Tố hái thêm vài đóa hoa lại bị Tố Tố lôi kéo đi bắt bướm. Tố Tố chơi nửa ngày đến khi hết hứng mới chậm rãi dẫn Hỉ nhi đi phòng lớn.

Hai người vừa vào viện thấy một mama đi theo sau lưng Cố Lễ vào. Hỉ nhi thấy mặt Cố Lễ xanh mét không khỏi giật mình. Tố Tố vội kéo nàng đến một bên hành lễ với Cố Lễ, không đợi hai người mở miệng vấn an, Cố Lễ đã phất rèm đi vào nhà. Tiểu nha đầu đứng ngoài cửa thấy Hỉ nhi đang đi về phía trước vội tiến tới nói "Lão gia, phu nhân đang có chuyện phải xử lí, hôm nay sợ là không đổi quần áo được. Trước Hỉ nhi muội muội cứ đem xiêm y của di nương cầm về trước, chờ đến khi muốn mặc thì cho người đi qua đổi"

Hỉ nhi nghe vậy đành ôm y phục quay về.

Cố Lễ vào phòng lớn thấy Trương mama và quản gia đang ở đó. Quản gia tiến lên hành lễ với Cố Lễ "Hôm nay nô tài theo Trương mama đến chỗ hồ mà Lâm di nương rơi xuống nước, tra xét xung quanh một lần"

Cố Lễ nghe vậy thả tách trà xuống nói "Các ngươi mời ta tới chắc đã tra xét được cái gì rồi"

Quản gia vội nói "Cách bờ hồ phía đông hai trượng có một núi giả làm bằng đá Thái Hồ, phía sau núi giả là miếng đất bằng phẳng, hôm trước Tam cô nương phân phó trồng một chút hoa cỏ. Vì mảnh đất không lớn, hôm qua một mama đến trưa đã trồng xong rồi chỉnh mặt đất bằng lại, buổi chiều tưới nước hai lần mới làm xong việc. Vừa rồi nô tài và Trương mama phát hiện phía sau núi giả có mấy dấu chân mảnh khảnh, e là tưới nước chưa được bao lâu đã giẫm lên. Mấy mama làm quen việc nặng, mà chân cũng không nhỏ như vậy"

Cố Lễ nghe liền đứng dậy đi ra ngoài "Đi với ta đến viện Trương thị, Vương thị"

Quản gia vội đáp cùng đi với Trương mama phía sau Cố Lễ.

Phòng Vương di nương cạnh bên hơi cách phòng Trương di nương một chút. Cố Lễ đến phòng Vương di nương trước một cước đá văng cửa ra. "Phanh" một tiếng làm cho Hỉ nhi ngồi bên cửa sợ nhảy hoảng lên, thấy Cố Lễ đi vào, Hỉ nhi cũng không dám nói gì xuôi tay đứng một bên.

Cố Lễ ngồi giữa nhà quát lên "Lục soát cho ta"

Quản gia và Trương mama vội đáp một tiếng, liền lục soát lung tung, không bao lâu liền tìm được một đôi giày dính bùn trong rương. Cố Lễ thấy bùn đã cứng hơn phân nửa phỏng đoán là dính từ tối hôm qua, liền ngẩng đầu hỏi Hỉ nhi "Đây là giày của di nương các ngươi?"

Hỉ nhi không biết có chuyện gì xảy ra, nghe Cố Lễ hỏi, chỉ đành chú ý nhìn kĩ rồi trả lời "Là giày do di nương chính tay thêu"

Cố Lễ nghe liền lạnh mặt hỏi "Gần tối hôm qua di nương các ngươi đi đâu?"

Hỉ nhi chỉ có mười tuổi hơn, mà lão phu nhân vừa mua về không tới mấy ngày đưa cho Vương di nương làm nha hoàn. Vương di nương ngại nàng tuổi nhỏ mà không tâm kế, chuyện gì cũng không nói cho nàng biết. Vì vậy Hỉ nhi mờ mịt nói "Nô tì cũng không biết gần tối di nương đi đâu nữa"

Cố Lễ vỗ bàn mắng "Đưa nha đầu này đến phòng lớn tỉ mỉ thẩm tra cho ta"

Quản gia nghe vậy vội lôi Hỉ nhi đi sau Cố Lễ tới phòng lớn. Vừa vào nhà Cố Lễ thấy Lý thị dẫn Vương di nương và Trương di nương ở trên giường chọn y phục, thấy thế Cố Lễ giật y phục xuống đất nghiêng đầu mắng Vương di nương "Ngươi còn không quỳ xuống cho ta"

Vương di nương nghe vậy trong lòng lạnh lẽo, trên mặt lại giả vờ ra vẻ mờ mịt quỳ gối giữa nhà. Cố Lễ thấy nàng còn giả ngu liền quay về phía Trương mama quát lên "Còn không ném giày nàng tới cho nàng nhìn"Trương mama lấy giày đưa tới trước mặt Vương di nương.

Vương di nương thấy giày mình còn chưa mang lần nào bị bùn bao quanh đã khô hơn phân nửa, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội dùng tay sờ giày, trên tay sờ thử thấy đáy giày còn hơi nóng, trong bụng hiểu rõ há mồm muốn nói.

Trương mama thấy nàng sờ giày liền phòng bị nàng, thấy nàng há mồm vội cầm khăn ngăn chặn miệng nàng, Lý thị nhân cơ hội nói "Trước đem nàng nhốt vào chuồng ngựa, chờ hỏi rõ rồi khảo tra nàng sau"

Quản gia gọi hai mama thô sử đi vào, cầm dây trói Vương di nương ném vào chuồng ngựa ấy người canh giữ không cho bất luận kẻ nào tới gần chuồng ngựa.

Chương 35: Xử Lý Vương Di Nương

Hỉ nhi thấy Vương di nương bị trói dẫn ra ngoài sợ đến mặt trắng bệch, Lý thị quát lên "Ngươi còn không quỳ xuống cho ta! Trương mama tỉ mỉ hỏi nàng cho rõ, xem chủ tử nàng làm cái gì?" Hỉ nhi bị sợ hai chân muốn nhũn ra, nghe vậy quỳ xuống không ngừng dập đầu.

Trương mama đứng bên cạnh Lý thị nhìn Hỉ nhi cười lạnh nói "Hỉ nhi, buổi chiều hôm qua di nương của ngươi có đi ra ngoài không?"

Hỉ nhi vội vàng trả lời "Thưa mama, buổi chiều Thẩm mama phái người tới gọi di nương sang nói chuyện, di nương mới đi ra ngoài"

Trương mama lại hỏi "Nàng đi lúc nào, khi nào thì trở về?"

Hỉ nhi vội nói "Khoảng giờ Thân đi, gần giờ Dậu mới trở về"Lý thị cười lạnh nói "a, cái này có thể là nửa canh giờ đấy. Người đâu, đem nha hoàn giữ cửa chỗ Thẩm mama gọi tới hỏi một chút"

Tố Tố đứng ở cửa nghe vậy liền đáp chạy tới, Lý thị vội nói "Lúc nói nhỏ giọng chút đừng kinh động Thẩm mama"

Tố Tố nghe vậy quay lại, Lý thị dặn dò một phen, Tố Tố mới chạy đến sân Thẩm mama kêu tiểu nha đầu tới. Tiểu nha đầu đi vào cung kính dập đầu, bởi vì Thái Tuyết đang hầu hạ Lý thị ăn cháo tổ yến, Trương mama liền hỏi thay "Hôm qua Vương di nương có đi viện các ngươi không?"

Tiểu nha đầu thanh thúy đáp "Giờ Thân Thẩm mama có ời Vương di nương và Lâm di nương đến, chưa tới nửa canh giờ hai vị di nương đã đi ra"

Trương mama nghe vậy vội quay lại cười "Lão gia, phu nhân. Hỉ nhi nói canh giờ Vương di nương trở về có thể trễ hơn canh giờ so với tiểu nha đầu này nói đấy. Huống chi có giày thêu làm chứng, nô tì xem ra chuyện này tám phần là nàng làm rồi"

Lý thị cười nói "Để cho người cầm giày thêu đi vào trong vườn so dấu chân, nhìn có phải hay không đã nói, đừng vội oan uổng nàng"

Cố Lễ gật đầu, vừa lúc quản gia trở lại, nghe Lý thị nói như vậy liền cười nói "Chuyện này để nô tài tự mình đi một chuyến đi"

Lý thị gật đầu nói "Cũng được, vậy cực khổ cho ngươi chạy thêm một chuyến thôi"

Lý thị thấy trong nhà yên tĩnh lại ăn thêm vài miếng nữa, Thái Tuyết vội cầm nước súc miệng đưa lên cho Lý thị, Cố Lễ thấy Lý thị sắc mặt có mệt mỏi đau lòng nói "Những chuyện này cũng sắp có kết quả, phu nhân vào nhà nghỉ ngơi một chút đừng lao thần"

Lý thị ỉu xìu mà cười nói "Làm sao lúc này ta dám nghỉ ngơi? Vương thị là người lão thái thái đưa tới, chưa được phục vụ lão gia lại xảy ra việc này. Nếu là xử lý không tốt chuyện này chỉ sợ không có cách nào giao phó với lão thái thái bên kia, huống chi bây giờ còn có một cái Thẩm mama chưa có rời đi"

Cố Lễ gật đầu nói "Phu nhân nói đúng nhưng không thể trực tiếp đuổi nàng hồi kinh, ở chỗ này lại gieo họa, thật là củ khoai lang nóng phỏng tay"

Lý thị thở dài nói "Theo lí mà nói thì Vương thị và Lâm thị đều là người của lão thái thái lại một đường từ kinh thành đến Hàng Châu, quan hệ hai người tất nhiên là không cần phải nói đương nhiên là vô cùng thân mật. Ta suy nghĩ hồi lâu, hai người hẳn là không có gì xích mích mới đúng, sao đang êm đẹp Vương thị lại đẩy Lâm thị vào trong hồ?"

Cố Lễ nghe liền có chút không thoải mái vội cầm chung trà uống, trong lòng thầm nghĩ: Thẩm mama từng thương lượng với mình chuyện, khuyên mình trước thu Lâm thị, đợi Lý thị sinh xong lại thu Vương thị làm thiếp. Chắc hẳn Thẩm mama nói cho hai người, chỉ sợ Vương thị không cam lòng chờ hơn nửa năm liền động thủ. Nghĩ đến đây Cố Lễ chán ghét nhíu mày, chỉ là chuyện nhỏ như vậy Vương thị có thể ác độc như thế, nếu sau này nàng sinh con không phải là đem độc thủ chuyển lên trên người của Nguyên Thu và Cố Sơn? Huống chi đây là người bên cạnh lão thái thái cũng không phải một lòng với mình. Nếu nàng ở đây chỉ sợ những chuyện trong phủ của mình nằm trong lòng bàn tay của lão thái thái. Cố Lễ càng nghĩ càng thấy nếu lưu lại Vương thị sau này sẽ không được yên ổn.

Lý thị quan sát nét mặt Cố Lễ, thấy chân mày hắn càng nghĩ càng sâu trong lòng thở phào một cái, ngẩng đầu nói với Cố Lễ chuyện lúc trước Thẩm mama tán dương mấy nha đầu phục vụ trong phòng.

Cố Lễ suy đi nghĩ lại hồi lâu trong lòng đã có chủ ý, phất tay áo ý bảo nha hoàn mama lui ra ngoài, Lý thị biết Cố Lễ đang muốn thương lượng chuyện xử lí Vương di nương vội lên tinh thần.

Cố Lễ châm chước từ ngữ mới nói "Lão thái thái mấy năm này nghi ngờ chúng ta có cất bạc riêng nhưng phủ chúng ta không có người của nàng, nàng muốn mò cũng mò không ra. Mấy năm này chúng ta đến Chiết Giang mới tân tân khổ khổ trữ được mấy vạn lượng bạc, nếu để lão thái thái biết, nàng không thể không ép chúng ta đưa ra. Huống chi mấy năm sau này, chúng ta không thể giống như trước đưa về kinh một nửa bạc, tiết kiệm lại sử dụng trên người tam đệ. Hôm nay Vương thị phạm vào chuyện này vừa đúng lúc mượn cơ hội này xử trí nàng. Chỉ là chuyện này trước tiên nên lừa lão thái thái mới phải, vạn lần không thể đưa Vương thị về kinh, tránh cho lão thái thái lại phái người mới tới"

Lý thị nghe vậy, tảng đá trong lòng rơi xuống, nghe lời này của Cố Lễ Vương di nương nhất định là không có cơ hội xoay người. Mà Lâm di nương cũng là người của lão thái thái đương nhiên không thể vào mắt Cố Lễ. Còn lại Trương di nương nhiều năm qua vẫn ngu xuẩn như vậy, gần đây bị hủy dung sợ là cũng không được Cố Lễ sủng ái. Tính ra hôm nay trừ Lý thị ra không còn ai khác để Cố Lễ sủng ái nữa.

Lý thị đương nhiên nghĩ đến điều này liền thấp giọng dịu dàng cười nói "Cận thân nghe lão gia, lão gia muốn xử lí Vương thị thế nào cận thân cũng không có ý kiến"

Cố Lễ nghe Lý thị nói chuyện cảm thấy mình và nàng thân thiết, cầm tay nàng để trên lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ hai cái. Hai người tỉ mỉ nói chuyện, Cố Lễ liền đi ra ngoài hô "Cố Hải đã trở về chưa?"

Quản gia ở bên ngoài đợi nửa ngày, nghe Cố Lễ hỏi vội đáp "Bẩm lão gia, nô tài đã trở lại"

Cố Lễ nói "Vậy vào trả lời"

Quản gia vội đi vào "Bẩm lão gia, dấu chân trong vườn chính là dấu hài Vương di nương lưu lại"

Cố Lễ gật đầu nói "Gọi mama cởi ra y phục tinh xảo của Vương di nương, trang sức cũng lấy xuống, đưa hai kiện quần áo vải thô cho nàng mặc. Để Cố Hải dẫn người đưa nàng vào nông trang trên núi. Ngươi cũng đưa nàng một đoạn, chỉ nói là nàng là người trong phủ làm chuyện sai lầm tống lên đó làm lao công, để cho quản sự bên kia giao công việc nặng nhọc nhất cho nàng làm"

Quản gia nghe vậy vội đáp, Lý thị thấy Cố Lễ nói xong mới mở miệng nói "Tất cả nha đầu mama trong phủ đều gõ một phen, chuyện này không được bất luận kẻ nào nói cho Thẩm mama biết. Nếu để ta biết ai lỡ miệng tiết lộ phong phanh, nhất định sẽ bán nàng đi làm chuyện nặng nhọc"

Quản gia vội trả lời "Nô tài đã rõ"

Lý thị liếc mắt nhìn Hỉ nhi đứng run rẩy trong sân, khe khẽ thở dài "Tìm người đến bán nàng đi thôi. Chờ Vương thi ra phủ sau một canh giờ nói cho Thẩm mama biết Vương di nương bị nhiễm phong hàn, lão gia cho nàng lên Ôn Tuyền trang chữa bệnh, chờ hết bệnh mới đón về phủ"

Quản gia đáp lời lại đứng một lúc lâu không thấy Lý thị có phân phó khác mới chậm rãi lui ra ngoài.

Vương di nương vốn là đẩy Lâm di nương rơi xuống nước là chỗ vắng người. Nàng xưa nay làm việc cẩn thận, căn bản là không đi hài bị dính bùn trở về.

Vương di nương nằm trong chuồng ngựa, trong lòng đoán nhất định là Lý thị cho người động tay chân, muốn mượn cơ hội này diệt trừ mình trong lòng mắng to. Đầu óc cũng không ngừng tính toán, chờ gặp Cố Lễ lật miệng như thế nào, muốn giải thích như thế nào. Làm cách nào đẩy lên người Lý thị. Đến lúc đó có Thẩm mama bên cạnh giúp đỡ, chắc hẳn lão gia cũng không làm gì được nàng. Chờ suy nghĩ kĩ Vương di nương yên tâm đợi Cố Lễ đến hỏi chuyện của nàng.

Trong lòng nàng đang suy nghĩ không ngừng thì nghe chuồng ngựa bên ngoài đám người hò hét loạn lên, Vương di nương cho rằng Cố Lễ gọi nàng vào trong lòng không khỏi mừng thầm, vội nhớ lại chuyện lúc nãy suy nghĩ.

Đang lúc nàng suy nghĩ hai mama vừa đen vừa thô đi vào chuồng ngựa, tiến vào xốc Vương di nương lên cởi sợi dây trên người nàng hai ba động tác đã cởi sạch y phục của nàng toàn bộ trang sức trên người nàng cũng tháo xuống nhét vào trong ngực, tiện tay cầm một bộ y phục vải thô mặc vào cho nàng, một mama khác cầm sợi dây trói nàng lại.

Ngay cả vải bố nhét trong miệng Vương di nương cũng chưa kịp kéo xuống lại bị trói lại. Nàng thấy chuyện không đúng liền ô ô gọi không ngừng, mama này chán ghét, hung hăng quang nàng mấy bạt tai, nhất thời mặt Vương di nương sưng lên. Mama đứng phía sau cầm gậy hung hăng đánh một cái vào ót nàng, trước mắt Vương di nương bỗng tối sầm liền ngất đi. Mama này cười lạnh kéo nàng ném vào trong xe ngựa đã chuẩn bị tự mình áp tải ra khỏi Cố phủ.

Nguyên Thu nghe nói Vương di nương bị đưa ra khỏi phủ cũng thở phào một cái, nhìn trời cũng sắp nhanh qua tháng mười, liền muốn cấp lễ năm mới cho nhà cũ lấy cớ đuổi Thẩm mama hồi kinh.

Đối với việc đưa đồ về kinh Nguyên Thu không am hiểu, đành cho người tìm danh mục quà tặng năm trước xem kĩ. Thấy trên giấy chằng chịt đồ có đến mấy trang, không chỉ có một vạn lượng bạc còn có các đồ dùng cụ các loại đặc sản, nhìn nhìn Nguyên Thu trợn mắt há hốc mồm không khỏi hỏi "Những thứ này đưa đến kinh thành không bị hư sao?"

Trương mama đứng một bên cười nói "Một phần là đồ sống tá điền bắt được, còn có một phần là chân giò hun khói cũng không dễ gì bị hư"

Nguyên Thu nghe vậy sáng tỏ gật đầu một cái, y theo danh mục quà tặng hai năm trước, suy nghĩ mấy ngày mới lên được một nhóm danh mục quà tặng đưa đến chỗ Lý thị. Lý thị thấy Nguyên Thu đưa lên danh mục quà tặng mừng năm mới gởi tới kinh thành không khỏi kinh ngạc vì sao chuẩn bị sớm như thế. Đợi suy nghĩ hiểu được dụng ý của Nguyên Thu trong lòng có chút kinh ngạc đối với chuyện Nguyên Thu kín đáo như vậy.

Cố Lễ vào nhà thấy Lý thị cầm trong tay mấy tờ giấy, liền nhíu chân mày nói "Sao còn xem, ngươi hoa mắt thì làm thế nào?"

Lý thị cười đưa danh mục qua cho Cố Lễ nói "Lão gai xem một chút đồ chuẩn bị đưa về kinh xem có thiếu gì không?"

Cố Lễ nhìn từ trên xuống dưới chân mày nhíu lại, cởi trường bào sai người đem đến văn phòng tứ bảo. Lý thị thấy thế sai người đem nghiên mực tới, tự mình giúp Cố Lễ mài, Cố Lễ cầm bút suy tư một phen, mấy loại kim ngân ( vàng, bạc), đồ cổ, ngọc khí toàn bộ gạch hết, lại thêm vài món đồ chơi các thứ vào. Đặt bút đưa danh mục cho Lý thị.

Lý thị nhìn một lần không khỏi có chút kinh ngạc, vội cười nói "Lễ này cũng ít chút"

Cố Lễ cười lạnh nói "Nếu chúng ta đưa lễ y như năm trước, lão thái thái nhất định chắc chắn là chúng ta có tiền riêng, về sau sẽ bão chúng ta đưa bạc về nhiều hơn" Vừa nói vừa cầm tờ giấy sạch sẽ, động thủ viết một phong thư. Lý thị đứng phía sau nhìn, nội dung là: Vì trong nhà không có ngân lượng, vì mượn bên ngoài mấy vạn lượng chuẩn bị quan hệ không dư tiền mua đồ sắm lễ...

Lý thị biết cách làm của lão thái thái đả thương tâm của Cố Lễ, lại không muốn tiền mình cực khổ kiếm được đưa cho Cố Liêm vì vậy mới suy nghĩ được cách này. Hai phu thê thương định quà tặng xong sai người đưa đến chỗ Nguyên Thu. Nguyên Thu thúc giục người làm trong vòng nửa tháng đã chuẩn bị đầy đủ, liền cho người đi nói với Thẩm mama chuẩn bị về kinh.

Thẩm mama ở trong phủ của Cố Lễ nửa tai mắt cũng không có, ngày trước có tiểu nha đầu nói Vương di nương nhiễm phong hàn đưa đến thôn trang nghỉ ngơi, nàng vội chạy tới phòng Vương di nương mới nghe nói đi đã lâu. Hỉ nhi đi theo đến thôn trang phục vụ. Thẩm mama suy nghĩ nửa ngày mới chạy đến viện Lâm di nương, mama phục vụ thấy Lâm di nương uống thuốc xong đang ngủ say, liền nhỏ giọng nói với Thẩm mama "Vương di nương nhiễm phong hàn trước không biết như thế nào lại lây cho Lâm di nương, may mà xin đai phu kê đơn nên không nghiêm trọng như vậy, chỉ phân phó đúng hạn uống thuốc rồi ngủ là được"

Thẩm mama nghe trong phòng đầy mùi thuốc lại thấy Lâm di nương đang đắp chân ngủ say tiến lên sờ trán nàng, thử quả nhiên có chút nóng bỏng tay trong lòng tin bảy phần. Lấy bạc từ trong tay áo lén lút đưa ama nhờ nàng chăn sóc Lâm di nương cẩn thận, mama vuốt bạc trong tay cười không khép miệng được. Ân cần đỡ Thẩm mama ra ngoài, lấy trái cây cho nàng ăn. Đương nhiên Thẩm mama không ăn những thứ này chỉ hỏi hai người bệnh như thế nào, vì sao Vương di nương bị đưa ra khỏi phủ nghỉ ngơi.

Mama này cầm trái vây ăn cười nói "Hai vị di nương mới từ vùng khác tới, vốn là không thích ứng khí hậu Hàng Châu, mà hôm nay đã vào thu, thời tiết chuyển sang lạnh nghe nói Vương di nương buổi tối ngồi ở cửa sổ nửa ngày, kết quả sáng sớm nóng lên. Lâm di nương nghe vậy tới xem nàng, ai ngờ đi về mình cũng ho khan. Tam cô nương bị dọa sợ vội vàng cho đại phu đến xem bệnh cho hai vị di nương. Đại phu nói Vương di nương bị bệnh mang theo tà tính, nên cho người đưa đến thôn trang nghỉ ngơi, còn nói bệnh của Lâm di nương là do Vương di nương lây sang"

Thẩm mama tuổi lớn sợ nhất là bệnh này, nghe Lâm di nương bị Vương di nương lây bệnh bị hù sợ không ít, vội tìm cớ đi ra ngoài. Thẩm mama trở về viện gọi nha đầu nấu một nồi canh gừng lớn uống nhanh hai chén mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Thẩm mama không dám đi xem Lâm di nương, nhưng trong lòng nhớ kĩ thỉnh thoảng hỏi thăm, ai ngờ qua nửa tháng Lâm di nương vẫn chưa khỏi bệnh. Thẩm mama mong chờ Vương di nương nghỉ ngơi bên ngoài nhanh tốt một chút sớm một chút về phủ. Ai ngờ nàng đợi tới đợi lui không đợi được Vương di nương về lại đợi được tin tức nàng hồi kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: