【Ngày CoAi/1:00】Thất Niên Chi Dương
Tác giả:
01.
Có người nói rằng, cứ sau bảy năm thì tế bào trong cơ thể của con người sẽ được thay mới một lần, điều này có lẽ lý giải được vì sao lại có cái gọi là "thất niên chi dương", cũng như có thể làm rõ được nguyên nhân năm thứ bảy của hôn nhân là gì, Kudo Shinichi và Miyano Shiho vốn không vừa gì nhau cho lắm, "Tôi chả có chuyện gì nói với một người chỉ thích vạch lá tìm sâu như cậu ấy", "Thật trùng hợp, tôi cũng không muốn nói đạo lý với một người chỉ biết vênh váo mà thôi", chỉ cần nghe giọng điệu như thế đã đoán ra được cả hai thực sự chán ghét đối phương.
Đương nhiên, trong khoảng mười năm trôi qua, quãng thời gian chung sống hòa bình của bọn họ hoàn toàn ít ỏi đến đáng thương, nên vì vậy mà đối với những điều này người ngoài đã sớm từ lâu hình thành thói quen phó mặc, không quan tâm nữa.
"Em có thể không cần đem ổ Arthur đặt ở phòng đọc sách của anh không? Đến cùng có thể hay không?"
Cũng không thể trách mới sáng sớm Kudo Shinichi đã ầm ĩ như vậy được, vốn bộ truyện 《The Canon Of Sherlock Holmes》 là ấn phẩm số lượng giới hạn dành riêng cho những người sưu tập, và là báu vật ít ỏi mà anh có được, tuy nhiên giờ phút này trên mặt bìa xinh đẹp lại bất ngờ xuất hiện vài dấu chân đáng ngờ, mà kẻ đầu sỏ gây ra thì lại thảnh thơi ghé vào khung cửa sổ phơi bụng dưới cái nắng ấm áp, chỉ đến khi nghe tiếng gầm giận dữ của anh, mới sợ hãi lùi hai ba bước trốn sau tấm rèm cửa.
Miyano Shiho cũng dường như bị dọa đến, bước chân vừa mới đặt đến phòng đọc sách liền đã thấy một đống hỗn độn khác hắn so với trước đó không lâu, trải qua sừng sờ vài giây mới nói: "Em đã nói qua với anh, Arthur còn nhỏ, để trong phòng khách nó sẽ chạy ra ngoài, phòng đọc sách của em lại quá tối, muốn phơi nắng cũng không có ánh sáng..." Sau khi giải thích xong cô có chút bất mãn: "Có cần thiết phải hung dữ vậy không? Anh dọa đến nó"
Kudo Shinichi khi bắt gặp được ánh mắt mang theo cảm giác mất mát của vợ mình, dáng vẻ bệ vệ vừa rồi nhanh chóng vơi đi một nửa, chỉ còn sót lại chút tiếng khịt mũi, sau đó hằn học lẩm bẩm "Sớm biết vậy sẽ không nuôi mèo!"
Miyano Shiho đang ngồi xổm xuống xoa đầu Arthur sau tấm rèm, vẻ mặt bi thương nói với nó khi nghe được: "Có nghe thấy không, baba muốn đem con đuổi ra ngoài"
"..."
Arthur chính xác đến với nhà họ được vài ngày, ngay thời điểm mà anh cùng cô vẫn còn đang tranh luận vấn đề tên đặt cho nó.
"Em cảm thấy cái tên Arthur giống như tên con chó vậy"
"Chẳng lẽ Einstein giống tên của mèo sao?"
"Chúng ta để cho nó tự quyết định đi. Einistein, con muốn gọi là Arthur hay là Einstein?"
"Meo meo..."
Bất quả cuối cùng nó vẫn được gọi là Arthur, cũng không biết rõ là Miyano Shiho chiều theo ý anh, hay là cô cuối cũng cũng nhận ra được cái tên Einistein thực sự quá dài nữa.
Cho nên, tập truyện 《The Canon Of Sherlock Holmes》nhiều năm anh trân quý lại bị chính tay "tác giả" hủy hoại một cách đáng thương. Khoảnh khắc Kudo Shinichi ôm thi thể trong tay, bởi vì do quá đau lòng mà ngón tay không tránh khỏi run rẩy, và Miyano Shiho lại gần hỏi anh tập truyện như thế nào rồi, anh chỉ biết tức giận ấm ức trả lời lại cô: "Em nói xem", xem ra việc tự tiện đem ổ mèo của Arthur đặt trong phòng đọc sách của anh, Miyano Shiho cũng không tránh khỏi được diện tình nghi có liên quan đến trách nhiệm, bất quá trước khi ra ngoài anh vẫn không quen nhắc nhở người phụ trách trách nhiệm này hãy nhớ mang thêm một chiếc áo khoác ngoài.
Nhiệt độ chênh lệch tháng tư trong ngày luôn rất lớn, ngày xuân và mùa hè luôn châm chọc đánh nhau không ai chịu nhường nhịn dù một chút, và cứ thế mà cạnh tranh luôn vị trí xuất hiện ở trên trang bìa dự báo thời tiết.
Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng những năm tháng là Edogawa Conan và Haibara Ai vẫn để lại dấu vết hằn sâu trên người họ.
Và điều khiến anh lo nhất chính là thể chất của Miyano Shiho hiện tại so với những người cùng trang lứa có phần kém hơn.
Khi được bác sĩ cho biết chuyện nay, anh đã siết chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, giống như chỉ cần nháy mắt cô sẽ biến mất khỏi thế giới của anh ngay lập tức.
"Làm ơn đừng nhìn em như thể em sẽ lập tức theo hạc bay đến phương Tây đấy"
Anh căn bản không còn tâm tình đáp trả cô như thường lệ, bởi anh rất hiểu rõ thân thể cô vì sao lại trở nên kém như vậy, thời gian thức khuya kéo dài lâu để gấp rút điều chế thuốc giải, không chỉ vậy cô lại còn lấy chính cơ thể mình ra làm vật thử nghiệm trước cho thuốc giải, nếu lần đó không phải do anh vô tình phát hiện và cùng cô cãi nhau, thì có lẽ người phụ nữ này vẫn tiếp tục vẫn làm như vậy cho đến khi được ra được phương hướng phát triển thuốc giải.
Bất chấp sự phản kháng vô ích đến từ cô, anh ôm người phụ nữ yếu ớt này vào ngực, lòng dạ lại chỉ có một mớ hỗn độn.
Chúa, anh nên làm gì đây.
Và di chứng thường xuyên ảnh hưởng nhất chính là cô dễ bị cảm cúm do sự thay đổi của mùa và bị đau bụng ngày kinh nguyệt.
Trong vài năm đầu tiên ở bên nhau, anh không biết cô sẽ bị đau bụng do kinh nguyệt đến, cho đến một ngày nọ, sĩ quan Sato gọi điện cho anh với giọng nói tràn đầy sự lo lắng khác thường qua điện thoại.
"Kudo, em mau qua xem Ai-chan một chút đi"
Vội vàng chạy đến văn phòng làm việc, chắc hẳn cô vừa mới từ phòng khám nghiệm pháp y ra ngoài, cho nên trên người vẫn còn khoác áo blouse trắng dài chuyên dụng, cả người ngồi co ro trên ghế sofa nhỏ, chân mày nhíu chặt lại, có chút ngạc nhiên khi thấy người anh ướt đẫm mồ hôi chạy đến.
"Sao cậu lại đến đây?"
"Sĩ quan Sato nói cơ thể cậu không thoải mái, cậu bị làm sao vậy, có chỗ nào đau à?" Anh có chút bối rối, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, sốt ruột muốn kiểm tra tình huống cơ thể của cô.
"Kỳ sinh lý" Tuy đau đến mức mày phải nhíu thẳng, nhưng Miyano Shiho vẫn như trước trả lời ngắn gọn súc tích đầy hiệu quả, tuy lúc này lại không thể để người đàn ông trước mắt yên lòng: "Tớ đã uống Ibuprofen rồi, rất nhanh sẽ không sao"
Sau đó anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ hỏi cô vì cái gì không nói điều này cho anh biết, cô trầm mặc một lát, nhẹ giọng trả lời: "... Không muốn làm phiền cậu"
Thời gian lại trôi qua thêm vài năm, anh đem chu kỳ kinh nguyệt của cô nhớ rõ hơn cả mật khẩu thẻ ngân hàng, mà cô cuối cùng cũng dần dần có thói quen tiếp nhận sự chăm sóc vụng về đến thuần thục của anh, ít nhất hiện tại cô không bao giờ nói câu không muốn làm phiền anh nữa ——
"Buổi tối nhiệt độ có thấp, nhớ mặc thêm quần áo vào, sau đó đừng mở điều hòa, còn có..."
"Biết rồi" Miyano Shiho đem chìa khóa ở trên bàn trà ném cho anh: "Hiện tại em cảm thấy điểm duy nhất anh khác với bác sĩ chính là anh vẫn chưa hói"
—— Chính là ngại anh nói quá nhiều thôi.
02.
Sự tình nhỏ xảy ra vào buổi sáng khiến cho hai người rời khỏi nhà có phần chậm trễ hơn bình thường đôi chút, và không may mắn nữa chính là lại gặp ngay phải giờ cao điểm buổi sáng. Trên đường dòng xe cộ chật kín chen chúc nhau tựa như những con côn trùng giáp xác chậm rãi bấu víu lên thân cây thông gồ ghề, và đằng sau mỗi tiếng còi kéo dài inh ỏi là người lái xe đã trở nên thiếu kiên nhẫn, khó chịu khi ngồi trong xe suốt một thời gian dài đằng đẵng.
Việc phiên bản giới hạn sưu tập bị tổn hại, còn phải đối mặt với tình trạng kẹt xe và đến muộn, khiến Kudo Shinichi ngồi ở vị trí lái cực kỳ không vui vẻ. Anh vốn giữ chức vụ phụ trách điều tra trọng án của đội một, còn cô là pháp y cấp cao tiếp xúc đọc vị vô số thi thể, ngày thường họ cùng nhau tan làm, ở trên xe sẽ tâm sự với nhau về các vụ án gần nhất, thỉnh thoảng đôi khi cũng nói vài sự tình bát quái ở trong đội, nhưng hôm nay anh lại chẳng muốn mở miệng.
Cô cũng không phải là người chủ động tìm chủ đề để bắt chuyện, cho nên vẫn vùi đầu mày mò dàn âm thanh trên xe.
"Đều sắp đến rồi, em cuối cùng còn muốn mở bài hát nào..." Anh nhìn danh sách bài hát mà cô tìm kiếm thật lâu, nhịn không được mở lời hỏi.
Lời nói còn chưa nói hết, liền bị cắt ngang bởi giai điệu nhẹ nhàng từ dàn âm thanh phát ra, giống như tên bài hát, giọng nữ ngọt ngào bồ công anh lấp đầy toàn bộ không gian trong xe.
Là《Dandelion》của Yoko Okino.
Trong chuyến tham gia cùng nhau ở lễ thả diều tại sông Tsumusu, anh đã không ngừng ngại chọc giận cô khi xúi giục Ayumi nghe trộm chỉ vì muốn biết khi đó cô đang nghe bài hát gì, và sau đó người phụ nữ này đã rất lâu không phản ứng lại anh, cuối cùng phải đến ngày thứ ba khi cả hai ngồi cạnh nhau trên chiếc xe bọ cánh cứng Beetle màu vàng của bác tiến sĩ Agasa, Edogawa Conan mới có thể lặng lẽ đem một bên tai nghe nhét vào tai cô.
Trong tiếng hát của Yoko Okino, cô nghe giọng thấy giọng của người thiếu niên nọ, so với giọng hát đang mở còn dễ chịu hơn.
"Đừng giận mà Haibara"
Chính sự kiện đó là một bước chuyển ngoặt lớn diệu kỳ, để rồi từ ngày hôm ấy bài hát《Dandelion》của Yoko Okino trở thành một tín hiệu xin lỗi dành cho đối phương của cả hai, dù sao để Kudo Shinichi lẫn Miyano Shiho mở miệng nói một câu "Thực xin lỗi" dành cho người còn lại, tựa hồ so với phá án và bắt giữ nghi phạm còn khó khăn hơn rất nhiều.
Khóe môi Kudo Shinichi không không chế được nhếch lên sự đắc ý, anh cảm giác rằng vừa kẹt xe vừa nghe nhạc trên đường cũng không phải là chuyện làm người khác phiền lòng.
03.
Anh cứ tưởng rằng thông qua bài hát ở trên xe, mâu thuẫn nhỏ lúc sáng đã được giải quyết một cách triệt để, và dựa vào thường lệ thì khi đến giờ nghỉ trưa anh sẽ đến văn phòng của Miyano Shiho để kéo cô cùng đi ăn.
"Xin lỗi, gần đây Ayumi nhờ em một số chuyện, nên hẹn em ra ngoài"
"Anh đi cùng với em, vừa lúc một thời gian rồi cũng chưa gặp lại Ayumi"
Nhưng Miyano Shiho tựa hồ không muốn cho anh đi theo: "Không cần, bọn em muốn tán gẫu một số chuyện liên quan đến nữ sinh"
Vì vậy, Kudo Shinichi thân là một người đàn ông liền như thế mà bị bỏ rơi, một mình rơi vào tuyệt vọng đi về phía căn tin, lại ngẫu nhiên hơn chính là anh gặp được Sato và Takagi, cho nên đôi tình nhân này đã nhiệt tình mời anh cùng đi chung.
Nghe toàn bộ quá trình anh bị vứt bỏ, hai người không có chút tình người cười lớn, Kudo Shinichi mếu máo kể khổ: "Cô ấy trước kia đều rất vui vẻ mang em đi theo cùng"
Cứ nói như là thật, nhưng trong lòng anh biết rõ lời này chính là tự mình đa tình nói ra, dù sao phần lớn thời gian cô đều không chịu nổi sự năn nỉ van xin lặp đi lặp lại từ anh.
"Ha ha ha kết hôn lâu như vậy, đều cần cho bản thân một chút không gian riêng chứ, hơn nữa Ai-chan vốn là người thực sự rất độc lập nha" Miwako Sato cũng thuộc tuýp người độc lập vừa xua tay vừa cười an ủi anh.
Sau khi tổ chức bị tiêu diệt, những người xung quanh không mất quá nhiều thời gian để tiếp nhận thân phận thực sự của hai vị thiên tài nhỏ tuổi này, chẳng qua bọn họ tuy đã gọi anh bằng cái tên "Kudo", nhưng lại càng quen gọi "Ai-chan" hơn thay vì "Miyano Shiho".
Miyano Shiho quả thật người không có chút liên hệ gì đến khái niệm dính người cả, thêm việc cả hai đều là thành viên quan trọng của Sở cảnh sát thủ đô thành phố, ngày nào cũng vội vội vàng vàng đến mức chân không chạm đất, cho nên điểm hẹn hò thường xuyên chính là tại hiện trường nơi xảy ra vụ án hoặc là phòng khám nghiệm tử thi lạnh lẽo, còn nói về đề tài hẹn hò chắc hẳn đương nhiên biến thành các vết thương chí mạng của thi thể, hay nhẹ nhàng hơn thì là thời gian thi ban hoặc thời điểm xảy ra án mạng.
Ở giai đoạn đầu quen nhau họ đã trực tiếp chấp nhận hình thức sống chung như vậy, vì vậy mà quá trình yêu nhau của cả hai cũng đã lượt bỏ một số chuyện như cùng nhau ăn tối dưới ánh nến lãng mạn, hay dành cho nhau một nụ hôn khi vòng đu quay đạt ở điểm cao nhất. Và sau khi bước vào cuộc hôn nhân, hai người lại tự ngầm hiểu trong việc phân công việc nhà. Trong giai đoạn vụ án, sau khi thu thập chứng cứ tại hiện trường, kiểm tra vết thương chí mạng cùng suy luận thời gian trình tự gây án, anh liền tự giác xuống bếp nấu ăn, còn đến lúc tiến hành thẩm vấn nhân chứng, sắp xếp lại mối quan hệ người bị hại khi còn sống, tập trung khoanh vùng kẻ tình nghi, thì cô lại là người chuẩn bị bữa trưa.
Bọn họ luôn rất ăn ý như vậy, nhưng có đôi khi, mối quan hệ thân mật ấy lại thiếu vắng đi một ít lãng mạn cũng như tình thú.
"Như thế cũng tốt lắm rồi" Đồng dạng đều là "Vợ chồng thuộc Sở cảnh sát thành phố" Sato và Takagi bày tỏ chuyện cùng nhau bắt tội phạm so với việc làm đồ thủ công hay là làm bánh ngọt thì lại có thành tựu hơn nhiều, đồng thời cũng đưa ra một lời đề nghị hoàn hảo của người từng trải cho anh.
"Nếu muốn tìm chút sự tình lãng mạng giữa vợ chồng, thì chuyến du lịch đến suối nước nóng là lựa chọn tốt nhất"
Miwako Sato trừng mắt nhìn anh, còn Wataru Takagi ngồi bên cạnh lại hiện lên vết đỏ khả nghi lan đến tai.
Làm ơn đi, cũng không biết nhiều năm về trước khi đội thám tử nhí đến thăm họ đã tận mắt đã chứng kiến họ bắt đầu hôn môi ở trong viện như thế nào rồi, mà giờ đây cặp đôi kết hôn này sau mười mấy năm vẫn khiến người ta lóa mắt đến thế, khiến Kudo Shinichi chỉ có thể ôm đầu than thở.
Trên thực tế chuyện anh có một thể chất khiến mọi thứ xung quanh có thể trở thành hiện trường một vụ án bất kỳ đến mức phản khoa học là một điều khó thể giải thích được.
Vì chính tên tội phạm mà trước kia anh từng thụ lý qua, sau khi ra tù hắn ta vẫn nung nấu một thời cơ trả thù, để rồi một tâm hồn ác nhân đã ngủ say suốt một thời gian dài, ấp ủ, ngưng kết lại bằng một mũi dao lạnh giá đăm thẳng vào ngực anh, bùng nổ dưới ánh nắng rực rỡ Hakone.
Nhưng anh không chút mảy may bị tổn thương, bởi chính Miyano Shiho đã phản ứng nhanh hơn anh một bước để rồi cô lại là người bị đâm trúng vào vai.
Rõ ràng vết thương nằm ở trên vai cô, nhưng anh lại là người hoảng sợ tựa hệt anh cảm thấy trái tim của mình bị ai đó hung hăng bắt lấy, một cỗ ngọn lửa không tên từ máu chạy dần khắp toàn thân, chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ sẽ lập tức bùng cháy lớn.
"Em trổ tài làm anh hùng cái gì? Em có nghĩ đến chỉ cần lệch một chút thì sẽ không còn mạng nữa không?"
Lần cuối anh hung dữ như vậy là khi cô không chịu nghe lời khuyên của anh mà tự mình đối đầu với Gin, cả hai lần lời anh nói đều giống nhau như đúc, cảm xúc đều kém chẳng khác là bao, chỉ là lần này lại nhiều thêm một tầng sóng gió hiện ra sự tủi thân.
Ở bên cô nhiều năm như vậy, anh vẫn muốn cô hiểu ra một chuyện, dù cho bất kỳ tình huống nào thì bọn họ không thể hy sinh vô ích như vậy được.
Nhưng bất kể đã trôi qua lâu như thế, cô vẫn không có chút nửa phần do dự mà che chắn trước anh, chẳng lẽ cô không biết bản thân mình có bao nhiêu quan trọng như thế nào sao?
Dù cho cô là người nhanh mồm nhanh miệng cũng không thể cãi lại, chỉ ngoan ngoãn để yên cho anh xử lý vết thương. Thật ra miệng vết thương không sâu như tưởng tượng, chỉ có điều khi nhìn thấy máu chảy thấm đẫm qua lớp vải vẫn thực sự dọa người.
So với lần đó Miyano Shiho cũng không có ngoan ngoan như vậy, bởi thời điểm ấy bọn họ chưa ở bên nhau, anh còn nhớ rõ dáng vẻ bình tĩnh của cô cầm lấy băng cầm máu từ tay anh, giọng điệu thản nhiên mang một tầng cảm giác mất mát: "Ngốc, nhất định phải có một người dụ Gin ra ngoài chứ"
Xe cứu thương và xe cảnh sát tới rất nhanh, tên tội phạm cực kỳ hung ác bị áp giải đi, anh từ chối nhân viên ý tế tiến lên, nhất quyết để bản thân ôm cô lên băng ca bằng được.
Khoảnh khắc cô bị thương tựa như một chú mèo nhỏ rơi vào trạng thái kiệt sức, cánh tay vòng qua cổ anh: "Kudo..." Anh nghe thấy tiếng cô gọi tên anh bên tai bằng chất giọng rất nhẹ, rất nhẹ.
Anh cũng nhẹ nhàng trả lời một tiếng: "Ừ?" Sau đó cúi thấp đầu, khoảng cách càng gần cô hơn, cảm nhận rõ được hơi thở mềm mại của cô quyện vào hơi thở nóng rực của anh.
Bọn họ đến băng ca, nhưng cô vẫn không mở lời, anh kiên nhẫn dừng lại chờ cô.
Cuối cùng, con mèo nhỏ này cọ cọ vào cổ anh, âm thành có chút khàn khàn lại mềm mại: "Không có gì"
04.
Sau khi dùng bữa trưa ở bên ngoài xong Miyano Shiho thuận tiện mang cho Kudo Shinichi một ly latte sữa dừa. Đẩy cánh cửa văn phòng ra, nhìn thấy anh đang ngồi tựa vào bàn làm việc, một bộ dạng thực sự buồn rầu, không biết đang suy ngẫm vấn đề gì, nhưng gần đây cô nhớ rõ ràng không có xảy ra bất kỳ vụ án nào nghiêm trọng.
Ngay sau đó cô lập tức hiểu rõ, xem ra vẫn còn khổ sở vì chuyện bộ sưu tập sách lúc sáng, hơn nữa giữa trưa lại không cùng anh đi ăn cũng thực có chút quá đáng.
Ngày hôm ấy cô xác thực không nên thừa dịp anh không có ở nhà mà tùy tiện đem ổ mèo của Arthur đặt trong phòng sách của anh, cho đến khi trở về tận mắt nhìn thấy giữa những bộ truyện trinh thám yêu quý của mình bỗng nhiên có một thảm trải giường cho mèo, đã kháng nghị nói: "Này, em có hỏi qua ý kiến của anh chưa... Em còn có thể quá đáng nữa không?"
Nhưng lúc đó cô lại có thể không có chút lương tâm nào, ngáp một cái miễn cưỡng trả lời có lệ với anh: "Hẳn là có thể đi... Nếu anh hy vọng điều đó"
.... May mắn đã mua cho anh một ly latte sữa dừa, báo cáo vụ án lần trước dứt khoát giúp anh viết luôn đi.
"Mang cho anh này, là vị anh thích anh nhất" Cô đặc biệt am hiểu lòng người, đem ly latte đặt vào tay anh.
"Ừ" Lúc này Kudo Shinichi từ trên bàn lấy một văn kiện màu đen đưa cho cô.
"Đây là cái gì?"
"Báo cáo, anh chỉ viết đoạn đầu"
"Hả?"
"Mình cũng nên có trách nhiệm trong việc bộ truyện yêu quý của anh ấy thành ra như vậy, nên đem cho anh ấy một ly latte sữa dữa để xin lỗi, cũng như dứt khoát viết giúp anh bài báo cáo luôn" Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, yếu ớt nói: "Không phải em suy nghĩ như vậy à?"
"..." Cô như thế nào lại quên mất, giúp đối phương viết bản báo cáo và ghi chép chi tiết hồ sơ vụ án cũng là cách thức mà họ dùng để xin lỗi.
"Cảm ơn vì đã đem cho anh một ly latte, báo cáo khi viết xong trực tiếp giao cho cảnh sát Megure là được...A" Trong cuộc đời anh có nhiều tình cảnh chỉ vừa mới lần vênh váo đắc ý không bao lâu, thì lúc sau đã trở thành vui quá hóa buồn ngay tức khắc, giống như hiện tại, Kudo Shinichi thẩn thờ nhìn thấy ly latte bị chính tay anh làm đổ trên bàn.
Miyano Shiho cũng bất ngờ trước chân vụng về của anh mà sửng sốt vài giây, nhưng từ việc bỏ quên máy biển đổi giọng ở khách sạn cho đến bị quả bóng đập lại làm hư kính mắt, cô đã sớm hình thành thói quen giải quyết hậu quả ngoài ý muốn do sự bất cẩn của vị thám tử này. Từ phản ứng cực nhanh, cô nhanh chóng lấy khăn giấy được nhà hàng ăn trưa tặng trong túi xách ra, chặn giọt nước đang từ trên bàn chảy xuống.
Anh vô cùng phối hợp đem hồ sơ và các thiết bị điện tử trên bàn di chuyển đi chỗ khác: "Ngượng ngùng, ngượng ngùng, cảm ơn Haibara..." Anh vẫn như trước gọi cô bằng cái tên Haibara thân thuộc, tuy nhiên sắc mặt bỗng thay đổi khi nhìn thoáng qua tờ khăn giấy kẹp giữa ngón tay cô.
05.
Từ lúc bắt đầu là "Edogawa Conan" và "Haibara Ai" họ đã chưa từng có bí mật, đại khái bởi vì họ cùng chung bí mật lớn nhất, đôi bên đều là những người nhạy bén, lời nói dối tựa như bong bóng yếu ớt dễ bị vỡ.
Nhưng vào thời điểm năm kết hôn thứ bảy, Miyano Shiho như thế mà lại nói dối anh.
Ngày đó, trên tờ giấy ăn cô lấy ra có in một logo tinh xảo, đó rõ ràng là nhà hàng Âu cao cấp nhất gần với Sở cảnh sát thủ đô, đồ ăn tươi sống, nổi tiếng với phục vụ chu đáo và giá cả phải chăng, tất nhiên anh không quan tâm đến vấn đề tiền bạc, chỉ là rõ ràng ngày hôm ấy không phải là ngày gì đặc biệt, cô cũng không có lý do gì cùng Ayumi ăn trưa tại nơi cao cấp như thế.
Hiện tại suy nghĩ cẩn thận lại, Ayumi biết tính chất công việc của bọn họ, cô bé chắc chắn chu đáo mời trước một ngày, không đến mức làm ra chuyện nhất thời rủ cô cùng đi ăn.
Và cùng cô đi ăn, không nhất định là Ayumi.
Sống chung nhiều năm đến thế, anh đương nhiên hiểu rõ cô rất khinh thường đối với hành vi không quang minh chính đại, nhưng lại nhịn không được vì sự giấu giếm của cô mà anh canh cánh trong lòng cả buổi chiều, nghĩ đi nghĩ lại rồi bắt đầu suy nghĩ miên man, phủ định lại kết luận vừa mới dùng lý trí thiết lập.
Chẳng lẽ chính mình đã mất đi sức hút? Hay vẫn là tình cảm giữa hai người "cùng chung số phận" sau khi đã trải qua bao năm tháng êm đềm đã trở nên phai nhạt?
Không có tình thú, thiếu khuyết sự lãng mạn, vào những buổi tối cuối tuần trên giường anh lại còn lảm nhảm nói cô nghe những suy luận của mình.
"Haibara, em có đang nghe không?"
"Không có"
"..."
"Thật ngại, vừa rồi nghĩ đến tủ lạnh không có gì ăn, em suy nghĩ có biện pháp nào để sáng mai anh dậy làm bữa sáng hay không"
"Này, này, em không phải đang nói trực tiếp ra à? Đây là biện pháp em nghĩ đến?"
Chuyện cơm áo gạo tiền ngày qua ngày hơi nhạt nhẽo, xem ra Takagi và Sato đã nói đúng—
"Vừa mới giải quyết xong vụ án, vất vả mấy ngày mới được rảnh rỗi, không bằng cuối tuần này chúng ta đi suối nước nóng đi?
Vào ngày hôm đó khi tan tầm về không chuyện gì, trên đường trở về nhà Kudo Shinichi đã đưa ra lời mời.
"Cuối tuần?" Miyano Shiho nghe vậy chớp mắt, nghiêng đầu nghĩ: "Thật ra cũng không phải không được, chỉ là..."
Anh nhìn dáng vẻ rất do dự của cô, bỗng nhiên cũng không còn hứng thú nữa, ánh mắt tối sầm lại: "Quên đi"
Nếu đặt ở giai đoạn hai người mới bắt đầu yêu nhau, anh sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy, ngay sau đó anh sẽ theo thói quen mà nhõng nhẽo khi cô bằng lòng mới thôi. Cho đến có một lần, anh vì vướng phải vụ án mạng giết người hàng loạt, không có thời gian xuống căn tin, nên năn nỉ nhờ cô đi cửa hàng tiện lợi mua giúp bữa trưa giúp mình, cùng lúc Sato ở một bên nghe được lại cười hết sức vui vẻ: "Takagi vừa mới giúp mọi người gọi cơm, sao em không nói?"
Sau đó, cô ấy lại tự trả lời chính câu hỏi của mình: "Đúng rồi, Takagi mua sao ngon bằng Ai-chan mua được chứ"
Mặc dù phải đối mặt sự trêu chọc thiện ý của đàn chị Sato, bọn họ vẫn giữ thái độ như thường này chỉ là ở sau vành tai cả hai đều hiện lên ửng đỏ khả nghi, rồi cô có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt liếc anh một cái.
Trước kia anh không ý thức được rằng, kỳ thực anh rất thích dáng vẻ mặt chán ghét lại không thể từ chối của cô. Tựa như việc cô giúp anh điều tra vụ án, giống như cô chuẩn bị bữa trưa cho anh, cũng như việc cô bảo hộ đầy đủ xem anh đá bóng dưới ánh nắng chói chan, hay cô không biết làm sao khi bị anh kéo ăn tết cùng vợ chồng Kudo và bác tiến sĩ Agasa.
Và giống màn cầu hôn của anh vậy.
Vào sinh nhật của anh lần đó, trước chiếc bánh chanh cô nướng dành cho anh, anh đã một tay giơ nhẫn, một tay cầm bó hoa hồng đỏ thẩm cô yêu thích, vẻ mặt lộ ra khẩn trương ngẩng đầu nhìn cô.
Cô kiễng chân, vô cùng nhãn nhà nói: "Sinh nhật cầu hôn, anh thấy em có tâm địa lương thiện nên không đành lòng cự tuyệt đúng không?"
Nghĩ đến dáng vẻ trước đây, Kudo Shinichi ngoài ba mươi một mình ở trong văn phòng không bóng người có phần đau lòng, anh một bên dọn dẹp hồ sơ một bên suy nghĩ Haibara vì cái gì lại lừa anh?
Cặp vợ chồng già không cần phải vòng vo, hơn nữa bọn họ đều là quan hệ có gì cũng nói thẳng ra.
... Ít nhất phần lớn thời gian đều vậy.
"Giữa trưa em không có đi ăn với Ayumi đúng chứ?" Trên bàn ăn buổi tối cùng ngày, Kudo Shinichi liền trực tiếp hỏi thẳng cô.
Miyano Shiho nghe xong không chút ngạc nhiên, cười không thèm để ý: "A, bị phát hiện rồi"
"Vậy em đi với ai?" Trước phản ứng của cô anh không thấy có gì kỳ quái, anh còn thậm chí nghĩ đến, nếu cô thật sự giấu anh thì một người tỉnh táo như cô sẽ càng cẩn thận hơn, việc đặt giấy ăn trong túi là hoàn toản không thể xảy ra.
"A la" Giống như lễ thả diều ở khu Tsutsukawa, đôi mắt xanh lam xinh đẹp của cô dưới ngọn đèn pha lê tỏa ra một tầng ánh sáng nghịch ngợm: "Nếu muốn biết thì suy luận thử xem"
Nhưng mà cũng vì năm đó anh không cũng vì thế mà không đoán được bài hát cô đang nghe là gì, vài ngày trôi qua, cho đến hiện tại, cô cùng với ai ăn cơm vẫn là điều bí ẩn.
Đối với anh mà nói, câu đố vốn là điều hấp dẫn tuyệt đối, huống chi nó còn là về cô, bí ẩn không thể giải được khiến cho anh vài ngày đều không khơi lên nổi sự hứng thú, buổi chiều hôm nay còn gặp trúng Takagi không có ánh mắt cư nhiên còn xin anh giúp anh ấy sắp xếp lại hồ sơ.
"Anh còn chưa sắp xếp hồ sơ xong, có thể về trễ chút, nếu đói em ăn trước đi"
"À được" Bên kia điện thoại Miyano Shiho dường như đang vội vàng gì đó, giọng điệu không che giấu được sự lơ đãng.
"Em thật qua loa"
"Bởi vì em bận đau xót khi cuối tuần mà anh còn phải tăng ca, đau lòng rơi lệ vì anh không thể về đúng giờ ăn cơm... Nói như vậy anh có hài lòng hơn chứ?"
"..."
Thu dọn xong hồ sơ linh tinh đã gần tám giờ, trong tòa nhà chỉ còn một người lẻ loi trơ trọi là anh, âm thanh bụng kêu lên sau khi anh kiểm tra cửa sổ lần cuối, bước những bước chân đến thang máy.
Đói quá, đêm nay ăn cái gì đây. Anh dựa vào đồ ăn còn thừa ngày hôm qua mà cố gắng truy tìm manh mối cho bữa tối. Nhớ không lầm là măng tây và sủi cảo? Haibara có thể sẽ sẽ nấu một món mới cũng nên.
06.
Đại khái quá tự tin vào kết quả suy luận của chính mình, Kudo Shinichi người có đầu óc hơn người nhìn thấy một bàn sukiyaki rực rỡ đủ loại và mùi bánh chanh nướng, trong nháy mắt không thể phản ứng trở lại.
"Ngay cả sinh nhật của chính mình cũng không nhớ, xem ra em đã tìm thấy một điểm giống nhau giữa anh và bác sĩ rồi" Miyano Shiho đang cầm bánh nướng mỉm cười đi về phía anh.
Anh đột nhiên hiểu ra: "Thời gian trước bận rộn như vậy, làm sao có thể nhớ rõ?" Anh bước lên giúp cô cầm bát trứng đã khử trùng và bát tương vừng đặt lên bàn, "Vì vậy mà anh bị bắt tăng ca?"
Trên mặt Miyano Shiho hiện lên một tầng vui sướng khi người gặp họa: "Sukiyaki làm rất nhanh, chủ yếu bánh chanh có điều tốn thời gian hơi lâu"
May mắn thay, món ngon không phụ lòng những nguyên liệu tươi ngon mà buổi sáng cô mua ở chợ, và những giờ bận rộn sau giờ tan làm. Trong thời tiết cuối hè đầu thu, ăn sukiyaki có chút nóng, nhưng bọn họ đều thích cảm giác như vậy, rau diếp cá, chikuwa, thịt bò béo, những sợi konjac được xếp thành hàng và ném xuống phần nước dùng sôi sùng sục, làn sương trắng mờ, nguyên liệu cuồn cuộn trong nước dùng, cực kỳ vui vẻ.
Thời gian trước bọn họ vội vàng chạy phá án, một bữa sukiyaki thịnh soạn cùng bánh chanh quả thật là một món quà hết sức bất ngờ.
Không chỉ vậy.
"Là ấn phẩm đầu tiên 《A Study In A Scarlet》! Làm sao em mua được?"
"Người bạn ở Sở nghiên cứu, ông cậu ấy kinh doanh một tiệm sách cũ, tốn một bữa cơm là được"
"Thì ra là thế" Anh cười hôn cô.
"À, lần này hãy đặt nó khỏi tầm với của Arthur..."
"Được..." Vuốt ve một đường từ vòng eo mềm mại đi lên: "Suối nước nóng cũng thế, khó trách em không muốn đi"
"Hừ..." Cô chống đỡ bàn tay và những ngón tay vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ của anh, âm cuối mang theo một chút rên rĩ: "Đi ra ngoài với anh không có chút gì tốt, anh vẫn nên từ bỏ khách sạn suối nước nóng đi"
"A anh cũng không muốn đi" Anh cắt ngang lời trêu chọc của cô, nụ hôn càng thêm sâu.
Dù sao chuyện làm ở suối nước nóng, ở nhà vẫn có thể làm được.
Năm đó anh cầu hôn tại nhà, ngày kết hôn và sinh nhật đều kỷ niệm chung một ngày, ở nơi này luôn có một ý nghĩa đặc biệt.
Một khắc anh trịnh trọng quỳ xuống, phản ứng đầu tiên của cô là hoảng hốt, có lẽ cô đã quen chấp nhận sự không hoàn hảo, thậm chí nhận định cuộc đời cô là một màu đen tối, cho nên bỗng nhiên nghênh đón một kết thúc trọn vẹn bất ngờ vậy, chỉ có thể cảm thấy khó tin và sợ hãi.
Những năm đầu tiên cô luôn cẩn thận, tựa hệt một đứa trẻ nâng niu bong bóng trong tay, sợ hãi chỉ cần không cẩn thận thì phá vỡ những điều tốt đẹp và giấc mộng.
Nhưng hiện tại không giống vậy.
Nghĩ đến đây, cô ôm càng chặt người trên mình.
"Sinh nhật vui vẻ, ngài thám tử"
Cùng với, chúc mừng năm thứ bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro