13
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đồ là cô làm vỡ?"
Người phụ trách hỏi Sơ Tranh.
"Không phải, là tôi đụng vào cô ấy..." Mỹ Mỹ vượt lên trước giải thích: "Nhưng có người đụng vào tôi, tôi không biết là ai, chỗ này hẳn là có camera, xem camera một chút là biết rồi!"
Mỹ Mỹ nói đến phần sau, con ngươi cũng đều sáng lên.
Nơi đặt đồ vật hơn một trăm vạn, sao lại không có camera giám sát.
Chỉ cần trông thấy là ai đụng vào cô ấy, liền có thể tìm ra kẻ cầm đầu chân chính.
"Chỗ này không có camera, cô cho rằng đây là chỗ nào, sao có thể trang bị camera!" Người phụ trách nhìn về phía Sơ Tranh: "Tôi không quan tâm những chuyện đó, người cuối cùng đụng vào tủ kính trưng bày là cô đúng không? Thứ này giá trị một trăm vạn, cô bồi thường?"
Con ngươi Sơ Tranh hơi sáng lên.
Bồi thường tiền!
Được!
Đồ vật đúng là ta đụng.
Cũng không tính là cõng nồi.
Mạn Mạn bên kia lo lắng không thôi: "Sơ Tranh, cậu lấy ra được một trăm vạn sao? Bằng không thì tôi và chồng tôi suy nghĩ cách khác cho cậu?"
"Không cần."
Sơ Tranh cự tuyệt "hảo ý" của Mạn Mạn.
Người vây xem lập tức thảo luận.
"Một trăm vạn, cô ta có thể lấy ra được?"
QUẢNG CÁO
"Mạn Mạn hảo tâm giúp cô ta, cô ta còn vung sắc mặt cho người ta nhìn, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt*."
"Có lẽ phía sau người ta có kim chủ thì sao, một trăm vạn tính là gì."
"Cũng đúng..."
Người phụ trách bưng tư thái mắt chó coi thường người khác: "Chút tiền ấy cũng không có, còn ở đây giả vờ cái gì, cho rằng đây là chỗ nào."
Câu nói này kỳ thật đã đắc tội không ít người.
Dù sao trong đám bạn học này, 99.99% đều chỉ có thể coi là thường thường bậc trung, không phải giàu có gì.
Chồng Mạn Mạn giống như băn khoăn, chủ động nói với Sơ Tranh: "Bằng không thì như vậy đi, tôi giúp cô trả một phần..."
Biểu cảm trên mặt Mạn Mạn có chút không nhịn được, hung hăng bấm hắn ta một cái.
Chồng Mạn Mạn không hiểu, hạ giọng: "Làm sao vậy, cô ấy không phải bạn học của em sao?"
Mạn Mạn bảo trì mỉm cười, tri kỷ nói: "Đúng thế, nhưng chồng à, là một trăm vạn... Không phải số lượng nhỏ, gần đây không phải anh rất cần tài chính sao, em chỉ đang lo lắng cho công ty của anh."
Người phụ trách không nghe thấy Mạn Mạn và chồng Mạn Mạn đối thoại, chỉ nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
"Quét thẻ hay là trả tiền mặt?"
Sơ Tranh vừa định móc thẻ.
Bên ngoài bỗng nhiên có một người tiến vào, hơi mập, thở hồng hộc, có thể thấy được là hắn chạy tới.
"Giám đốc, sao ngài lại tới đây?" Người phụ trách vội vàng nghênh đón, là có người nói cho giám đốc biết chỗ này xảy ra chuyện sao?
Người phụ trách sợ chuyện này liên lụy đến mình, nhanh chóng chỉ vào Sơ Tranh nói: "Giám đốc, chính là cô ta làm vỡ đồ cổ, tôi đang bắt cô ta bồi thường..."
Giám đốc nhìn không thèm nhìn hắn ta, trực tiếp đi đến trước mặt Sơ Tranh, cực kỳ cung kính: "Ngải tổng, ngài không sao chứ."
"..."
Ta có thể có chuyện gì.
Ta rất tốt!
Mà một tiếng này, làm cho tất cả mọi người đều mờ mịt.
Ngải tổng?
Ngải tổng gì?
Đây là giám đốc hội sở, gọi Sơ Tranh là Ngải tổng là cái tình huống gì!!
Giám đốc lau lau mồ hôi, nhìn bà chủ mới nhậm chức, thận trọng nói: "Tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, người phía dưới này vẫn chưa biết ngài, có chỗ đắc tội, xin ngài rộng lòng tha thứ."
Toàn bộ hội sở đều là của cô.
Đừng nói đập một món đồ cổ.
Cho dù đập toàn bộ hội sở, vậy cũng phải tùy ý cô.
"Tôi..."
Giám đốc chỉ vào người phụ trách còn đang đần độn: "Cậu thất thần làm gì, còn không mau qua đây nói lời xin lỗi với Ngải tổng."
"Tôi có..."
"Ngải tổng, ngài yên tâm, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh lần thứ hai."
"Tôi có thể..."
"Ngải tổng, đều là tôi làm việc không đến nơi, không biết ngài dẫn bạn bè đến đây..."
"..."
Ta mẹ nó có tiền!
Có thể bồi thường!
Đừng có vì ta là bà chủ mà ngoại lệ được không?
Chúng ta phải đối xử công bằng với nhau!
...
QUẢNG CÁO
"Giám đốc, cô ta..."
Người phụ trách còn chưa biết rõ tình hình.
"Cô ta cái gì mà cô ta, cậu chỉ cái gì thế hả!" Giám đốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Mau xin lỗi Ngải tổng."
Người phụ trách: "..."
Đây không phải chỉ là một người bình thường đến cả thẻ hội viên cũng không có sao?
Giám đốc áp bức, người phụ trách không dám có dị nghị: "Ngải tổng, thật xin lỗi."
Sắc mặt Mạn Mạn khó coi.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, câu chuyện sẽ phát triển thành thế này.
Mà những người còn lại sắc mặt khác nhau, không biết rốt cuộc những năm này Sơ Tranh đã xảy ra chuyện gì.
Nghe xem người ta gọi Ngải tổng...
Cũng không phải tiểu thư, nữ sĩ gì đó.
Đây hoàn toàn là hai phương diện xưng hô khác nhau.
"Mọi người đều là bạn học của Ngải tổng à?" Giám đốc tự cho là trấn an được Sơ Tranh, quay đầu nhìn về phía đám người: "Mọi người chơi thoải mái đi, hôm nay tính là cá nhân tôi mời mọi người. Mặt khác lát nữa tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở ở bên trong cho mọi người."
Phải lấy lòng bà chủ mới!
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Trước đó bọn họ nói xấu Sơ Tranh nhiều như vậy, hiện tại trên mặt mọi người đều có chút thẹn đến hoảng.
Mạn Mạn: "..."
Cô ta có thể làm cho mọi người tiến vào, nhưng không thể làm cho hội sở xuất ra nhiều căn phòng như thế.
Cánh tay đang xuôi bên người Mạn Mạn, nhịn không được nắm chặt.
Hiện tại Sơ Tranh cực kì nôn nóng.
Cô đang dùng bài học xương máu dạy cho mọi người biết, dùng tiền phải nhanh!
Tức giận.
"Ngải tổng?"
Ngải tổng cái gì.
Ngải cái đại đầu quỷ nhà ngươi!
Sơ Tranh lạnh như băng nhìn giám đốc một cái rồi rời đi.
Giám đốc: "..."
Hắn sắp xếp không tốt sao?
Ngải tổng không hài lòng chỗ nào?
Ngài nói đi!
Ngài cho tôi một ánh mắt, tôi không hiểu được!
Giám đốc mò xuống cái bụng tròn vo, quét đến người phụ trách bên cạnh: "Sáng mai cậu không cần tới làm nữa."
Người phụ trách trừng mắt: "Giám đốc, tôi..."
"Ngải tổng, ngài chờ một chút." Giám đốc không nghe người phụ trách giải thích, đuổi theo Sơ Tranh rời đi.Chồng Mạn Mạn giữ chặt giám đốc: "Vị vừa rồi là ai?"
Chồng Mạn Mạn là khách nhân, giám đốc nhìn Sơ Tranh đã sắp đi khuất, đành phải dừng lại: "Đó là Ngải tổng của chúng tôi."
"Sao tôi không biết, có một vị Ngải tổng?"
"Ngải tổng vừa tiếp nhận nơi này của chúng tôi, ngài không biết cũng là bình thường." Người dưới tay hắn còn không nhận ra được! Mấy người nói xem có tức giận không cơ chứ!
...
Sơ Tranh nằm ở trên giường, tức thành cá nóc ấn vào phòng livestream trên phần mềm trực tiếp.
Ấn vào rồi lại thoát ra ngoài.
Fan hâm mộ thổ hào thuộc top 10, ra vào đều có nhắc nhở.
Thế là ——
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
[ Thần Tài rời khỏi phòng livestream ]
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
[ Thần Tài rời khỏi phòng livestream ]
Cái thao tác này của Sơ Tranh, gây nên không ít người bàn tán.
[ Thần Tài làm sao đây? ]
[ Lag sao? ]
[ Lag thì sao hắn có thể đổi phòng livestream được, chắc chắn không phải lag. ]
[ Cầu Thần Tài chiếu cố cho người yếu ớt bất lực như ta. ]
[ Vì đuổi theo Thần Tài, ta mẹ nó cũng mệt chết người. ]
Sơ Tranh không nhìn thấy những thảo luận kia.
Vẫn chạy lung tung vào các phòng livestream như cũ.
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
[ Thần Tài rời khỏi phòng livestream ]
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
QUẢNG CÁO
Sơ Tranh nhìn chằm chằm trên người màn hình, không tiếp tục lui ra ngoài.
Trên màn hình, người đàn ông an tĩnh ngồi ở trước bàn, hơi hơi cúi đầu, đại bộ phận ống kính đều tập trung ở trên bàn.
Nhưng vẫn có thể trông thấy khuôn mặt người đàn ông.
Ánh đèn ấm áp phác họa ra hình dáng xinh đẹp đến không chân thực của hắn.
Một đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng, cầm đao khắc, đang điêu khắc một cái tượng gỗ.
Có tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi chảy xuôi, phối hợp với gương mặt thịnh thế mỹ nhan của người đàn ông.
Rất khác biệt so với những người livestream không phải là ca hát khiêu vũ, thì chính là chơi game kia.
~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro