2222222
type or paste the text heCái bóng cười
Font Size: Tác Giả: Alfred Hitchcock
Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:
Bob Andy và Peter Crentch đang về nhà. Hai bạn còn cách Rocky ba cây số, thì buộc phải bật đèn xe đạp lên. Vào mùa đông đêm xuống rất nhanh ở vùng núi nam Caliornie.
- Đáng lẽ, Peter nói, bọn mình phải lên đường về nhà sớm hơn.
-Ôi! Bob mỉm cười đáp. Mình không hối tiếc đã ở lại lâu hơn. Tắm thích quá!
Hai bạn vừa mới có một buổi chiều vui vẻ trên núi, tắm trong nước mát của dòng thác. Không có gì làm lu mờ sự thích thú của hai bạn, trừ việc Hanibal Jones, sếp của bộ ba thám tử,? không đi cùng được. Thật vậy,? hôm nay chú Titus cần Hanibal phải ở lại Thiên Đường Đồ Cổ để giúp việc.
Mệt nhừ nhưng vui sướng, hai cậu đạp xe dọc theo một bờ tường cao rào quanh một khu nhà, thì một tiếng lạ vang lên trong đêm:
-Cứu với!
Peter ngạc nhiên thắng gắt và dừng lại đột ngột. Bob va vào bạn.
-Úi! Lưu Trữ Nghiên Cứu càu nhàu.
-Cậu nghe không? Peter thì thầm.
Peter dựng xe đạp lên và ngạc nhiên nhìn bức tường chìm trong bóng tối.
-Mình có nghe, có thể có ai đó bị thương?
Khi đứng yên lắng tai nghe, hai bạn nghe như có tiếng chà vào tường phía bên kia.
Rồi tiếng kêu lại vang lên lần nữa:
-Cứu!
Lần này không thể lầm được nữa. Một kẻ vô danh đang yêu cầu được cứa giúp. Cách hai bạn không xa lắm, trong tường có cái cổng với sắt đầu nhọn như mũi lao.
Không do dự, Peter thả xe đạp ra, chạy đến cổng sắt. Bob lao theo sau. Đột nhiên Lưu Trữ Nghiên Cứu không nén nổi tiếng thốt lên pha lẫn sự ngạc nhiên và đau đớn:
-Úi da!
Một vật ném qua tường vừa mới trúng tay Bob... một vật cứng và nhỏ nảy trên đất trong bóng tối. Peter cúi xuống lượm lên:
- Đây! Mình tìm ra rồi!
Cả hai cùng xem vật trong tay Peter, đó là một pho tượngbé tí bằng kim loại sáng. Tượng hình một người đàn ông dáng vẻ lạ lùng, mỉm cười, ngồi xếp bằng.
-Cái gì vậy hả Peter?
- Đừng hỏi mình, chắc là cái gì đó để treo đâu đó. Trên đầu thằng người có cái khoen.
-Ai đã ném nó qua bức tường, Bob thì thầm, có thể...
Bob bị ngắt lời bởi những tiếng ồn ào không rõ phía sau tường rào. Có người đang bước nặng nề giữa bụi cây. Rồi tiếng nói vang lên:
-Nó đã vứt một cái gì đó ra ngoài, ra xem đi!
-Em sẽ tìm ngay thưa sếp, giọng nói thứ nhì đáp.
Một bàn tay vô hình bắt đầu mở cái cổng nặng nề. Peter và Bob nhanh nhẹn nhìn thấy có bụi cây gần đó liền đẩy xe đạp vào đó trốn.
Cổng mở ra với tiếng cót két. Một cái bóng hiện ra giữa hàng cây sau cổng. Hai thám tử nín thở, căng mắt nhìn qua lá bụi cây. Cái bóng tiến lại gần bụi cây, xa hơn, rồi tiến ra ngoài đường cái.
-Cậu có nhìn thấy đó là ai không? Bob thì thầm.
-Không! Trời tối quá!
-Bọn mình nên mang trả cái tượng nhỏ này không, dường như nó cũng quí giá đấy.
-Mình nghĩ...? nhìn kìa!
Một bóng đen vừa mới xuất hiện cách chỗ trốn của hai thám tử có hai bước. Hai cậu lặng người đi. Cái bóng cao trội hẳn lên, trông nó cao, hơi khoèo,gù nữa. Hai thám tử để ý đến cái mũi rất dài, hình mỏ chim, và cái đầu nhỏ, động đậy không giống người, như để nhìn khắp mọi phía.
Đột nhiên một tiếng cười quỉ quái vang lên trong bóng tối. Tiếng cười xuất phát từ cái bóng kì dị kia, gần sát bên hai thám tử. Peter và Bob hoảng sợ cảm thấy muốn bỏ chạy thật nhanh. Nhưng tiếng cười đã ngưng trong khi cái bóng đáng sợ hỏi bằng một giọng bình thường:
-Mày không tìm thấy cái gì hết phải không? Thôi kệ, bây giờ trời quá tối rồi!
Đạ đúng thưa sếp, người đàn ông đứng xa hơn một chút trên đường trả lời.
Cái bóng gù có tiếng cười kì quặc chờ cho người kia về tới chỗ mình. Rồi cả hai trở vào trong khu nhà, cái cổng cót két đóng lại phía sau lưng. Peter bà Bob vẫn nấp trong bụi rậm cho đến khi cổng đóng hẳn và tiếng bước chân của hai cái bóng kia đã xa dần.
-Cậu có thấy tên kia không? Bob hỏi nhỏ.Cái tên có cái đầu kì quặc ấy. Và tiếng cười nữa, tiếng cười khủng khiếp... là cái gì vậy?
-Mình không biết và mình không muốn biết chút nào. Peter đáp.
-Bọn mình hãy về nhanh và kể cho Hanibal nghe những gì đã thấy tối nay.
- Đúng, ý kiến hay!
Hai thám tử leo lên xe đạp và lại lao nhanh trên đường. Hai bạn chưa đi được đến khúc quẹo thứ nhất thì tiếng cười hoang dại lại vang lên phía sau lưng. Hai thám tử tiếp tục đạp kịch liệt và chỉ vững lòng đạp chậm lại khi nhìn thấy ánh đèn thành phố Rocky.
Cái bóng cười
Font Size: Tác Giả: Alfred Hitchcock
Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:
- Giống như vàng khối! Hanibal Jones tuyên bố.
Trông sếp của ba thám tử trẻ thật minh mẫn khi nghiên cứu pho tượng nhỏ bé.
- Có giá hả? Bob hỏi thăm.
- Chắc là có, Hanibal gật đầu. Không chỉ vì bằng vàng.
- Kìa Babal, Peter bắt bẻ. Có gì quí hơn vàng đâu?
Bức tượng nhỏ óng ánh giữa các ngón tay của Hanibal.
- Các cậu hãy xem, Hanibal nói, mức độ chạm trổ tinh vi của vật này.Chắc chắn là tác phẩm của một nghệ nhân tài giỏi. Xem đôi mắt nhỏ xíu này, cái đầu đội mũ lông vũ này. Có lẽ đây là cái bùa cổ, hình một người da đỏ. Mình đã từng thấy những cái giống như vậy trong các viện bảo tàng.
Ba thám tử trẻ đang tập họp trong chiếc xe lán cũ dùng làm bộ tham mưu.
Trong khi Peter và Bob kể cho xong cuộc phiêu lưu trên núi, Hanibal vẫn tiếp tục xem bức tượng nhỏ bằng vàng. Cuối cùng Hanibal thở dài:
- Vậy các cậu nghĩ chính người kêu cứu đã vứt bức tượng nhỏ này ra khỏi tường à? Và cũng theo các cậu, hai người đàn ông, mà các cậu nhìn thấy, đã tóm được kẻ đáng thương kia và đã ra ngoài để tìm lại pho tượng nhỏ?
- Đối với bọn mình thì quá hiển nhiên, Bob trả lời.
- Nhưng không nhất thiết tiếng kêu cứu và pho tượng nhỏ có liên quan với nhau. Các cậu khẳng định mà không hề có bằng chứng nào cả.
Peter phản đối:
- Kìa Babal!Đồng ý là một thám tử không được đưa ra kết luận vội vàng! Nhưng trong sự việc này,mọi chuyện hiển nhiên đập vào mắt.Bọn mình đã nghe tiếng kêu, pho tượng nhỏ đã bị vứt qua tường, rồi hai gã đàn ông kia đã ra ngoài để tìm lại pho tượng, và một tên gọi tên kia bằng sếp! Nghe rất giống bọn cướp.
- Có thể, nhưng một lần nữa không có mối liên quan gì giữa tiếng kêu và pho tượng nhỏ hết.
- Cậu nghĩ sao về cái bóng kì lạ? Bob hỏi.Mình chưa bao giờ thấy ai có vóc dáng và tiếng cười kì lạ như vậy.
- Này, các cậu có thể mô tả tiếng cười đó cho mình nghe không?
- Giống tiếng con nít cười, Peter nói.
- Không, giống tiếng phụ nữ cười hơn, Bob chỉnh.
- Hay giống tiếng của thằng khùng.
- Căng thẳng và như hoảng sợ.
- Hay thậm chí giống tiếng cười xấu xa của một người đàn ông.?
- Phải... hơi giống tiếng cười của một ông già đang sợ hãi.
- Rõ quá.- Hanibal thắc mắc nói. Tóm lại tiếng cười có thể là của bất kì ai. Không ai trong hai cậu có thể mô tả nổi tiếng cười đó. Dường như hai cậu nghe khác nhau nữa kìa. Đến mức mình tự hỏi không biết hai cậu có thật sự nghe tiếng kêu cứu nữa không.
- Cái đó thì có nghe chứ! Peter và Bob đồng thanh kêu lên.??
Nét mặt Hanibal tỏ ra hết sức thắc mắc.
- Theo như các cậu mô tả địa điểm, mình nghĩ các cậu ở ngay trước khu nhà Sandow.
- Tất nhiên! Bob kêu lên. Một khu nhà rộng lớn, đáng lẽ mình phải biết.
- Khu nhà chủ yếu gồm đất vùng núi, Hanibal nói thêm, nhưng xưa kia cha của bà Sandow nuôi rất nhiều gia súc.
- Bây giờ họ không còn gia súc nữa hả? Peter hỏi.
- Không còn, Bob trả lời. Mình nhớ là có đọc khá nhiều về khu này ở thư viện thành phố. Cha của bà Sandow là người cuối cùng làm cho khu nhà sinh lời. Khi ông chết con gái ông là người thừa kế duy nhất. Bà sống ẩn dật, không bao giờ gặp được bà.
Bob rất thích tìm tòi ở thư viện thành phố và luôn biết đủ thứ chuyện về đủ loại chủ đề. Thông tin của Bob luôn chính xác. Hanibal kết luận:
- Nghĩa là những gì các cậu đã nghe và thấy là khá bất thường, các cậu à. Những người đàn ông đó làm gì trong nhà bà Sandow và pho tượng nhỏ từ đâu ra?
- Hay là tượng nhỏ thuộc một lô đồ vật lấy cắp từ nhà bà Sandow? Peter gợi ý.
- Nhưng bà đâu có gì quí giá đâu, Bob nhận xét.
Hanibal, vẻ mặt băn khoăn, vẫn đang lật xuôi lật ngược pho tượng nhỏ trong taỵĐột nhiên mắt Hanibal sáng lên.
- Chuyện gì vậy sếp? Bob hỏi.
Hanibal vẫn đang xem xét ph tượng nhỏ bé. Các ngón tay táy máy phần đế tượng. Đột nhiên cậu thốt lên một tiếng kêu đắc thắng: phần dưới pho tượng nhỏ mở ra, một vật gì đó rơi xuống đất.
- Ngăn mật! Peter kêu lên.
Hanibal lượm mẩu giấy nhỏ xíu rớt ra từ pho tượng, mở nó ra và để lên bàn.
- Bức thông điệp hả? Bob kích động hỏi.
- Mình cũng không hiểu nữa, Hanibal cắn môi thú nhận.Đúng là có một cái gì đó viết trên giấy nhưng bằng một thứ tiếng mà mình không biết.
Bob và Peter cúi xuống nhìn mảnh giấy.
- Đúng vậy, Bob thất vọng thừa nhận. Không hiểu gì hết.
Đột nhiên Bob tròn mắt:
- Nhưng... nhưng, Bob cà lăm, cái này không viết bằng mực! Đó là máu!
- Cậu nói đúng, Hanibal nói. Đây là máu. Nói cách khác kẻ viết bức thông điệp này phải viết bằng cách không có bút, không có mực.
- Chắc là tù nhân, Bob nhận xét.
- Trừ phi một tên cướp muốn cắt đứt với băng của hắn.
- Ta có thể đưa ra rất nhiều giả thiết nên mình nghĩ đây là một vụ hết sức thích hợp với Ba thám tử trẻ. Việc đầu tiên cần làm là tìm một người có khả năng dịch cho ta bức thông điệp này.
- Tất nhiên rồi!Nhưng người nào?
- Thì... chúng ta quen một người biết đủ thứ tiếng trên thế giới và cũng quen đủ loại người có thể giúp chúng ta.
- bác Alfred Hitchcock! Peter la lên.
- Đúng, Hanibal xác nhận.Tối nay thì trễ quá rồi, nhưng sáng mai chúng ta sẽ đi gặp bác và cho bác xem bức thông điệp.
Kết Thúc (END) Cái bóng cười
» Xem Tập 1
» Đang Xem Tập 2
Những Truyện Ma (Kinh Dị) Khác
» Nhà Xác!
» Người về từ đáy mộ
» Ma Quá Giang
» Mối Tình Âm Dương
» Hồn Ma Của Người Bạn Thân
» Hồn Ma Trong Biệt Thự
» Người đẹp đông phương
» Tiếng Cười Trong Đêm Khuya
» Giết Người Lấy Sọ Luyện \"Thiên Linh Cái\"
» Người Bạn Ma
» Ma Nhập Vì Cầu Cơ
» Ma Không Đầu
» Bí Ẩn Lời Nguyền
» Con Ma Áo Trắng
» Ma Nhập
» Lá Thư Từ Bên Kia Thế Giới
» Ngôi nhà ma ám ở San Diego....!
» Quỷ ám
» Ngôi Nhà Ma Ở Đà Lạt
» Bóng Ma Trên Gác Thượng
» Ma Trên Đất Mỹ
» Kẻ Báo Tin Dữ
» Cô Gái Bằng Kim Loại
» Ma Đêm Hallowen
» Con Dao Gia Truyền
» Ngẫu Hoa
» Hướng Dẩn Cách Chơi Cầu Cơ
Tên Đồ Tể
Font Size: Tác Giả: Tam Tang
Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:
Châu Đốc, một tỉnh nằm về phía Tây Nam Saigon vài trăm cây số. Nó nổi tiếng vì có núi Thất Sơn, nơi mà dân chúng trong vùng coi là nơi có nhiều huyền bí và linh thiêng! Cứ đến hội lễ người người lũ lượt kéo lên cúng vái trên đó! Châu Đốc còn là một vị trí thương mại quan trọng trong vùng châu thổ vì nó nằm ngay ranh giới Việt Miên! Từ thời Pháp, qua tới các chế độ Cộng Hòa, rồi đến thời Cộng Sản , nó đều giữ một vị trí then chốt "cửa khẩu của các tay buôn lậu!" Hàng hoá từ các nước Á Châu, Âu Châu, và Mỹ đều thê?
tìm thấy ở đây! Các hàng quí giá quốc cấm của VN cũng tìm ngỏ này mà vượt ra nước ngoài!
Cũng vì vị thế quan yếu của nó, nên các tay buôn lậu gộc đều có tay chân ở trong vùng! Chúng mua chuộc từ trên xuống dưới, cho nên dù nhà nước có cấm đoán cách nào đi nữa bọn chúng vẫn phây phây làm ăn công khai! Rừng nào cọp nấy mà! Trung ương cùng phải chịu bó tay !
Nhiều khi cạnh tranh hay đụng chạm nhau trong vấn đề làm ăn, các tay anh chị này thanh toán lẫn nhau không nương tay! Dân trong vùng thường thấy những xác chết bên bìa rừng, hay các thây trôi bập bềnh trên sông! Sống trong môi trường này riết rồi cũng quen đi! Công an làm lơ thì hỏi dân có thớ gì mà chỏ miệng vào! Có khi còn mang họa vào cho gia đình nữa! Dân chúng vùng này gồm người Việt, người Hoa, và rất nhiều người Việt gốc Miên. Những người Miên này đa số sống ở các Sóc của họ (như làng của người Việt,) nhưng cũng có một số người sống lẫn lộn với người Việt ta!
Thật tình mà nói, cũng nhờ việc buôn lậu qua cửa ngỏ của tỉnh mình mà đa số dân trong vùng cũng dựa hơi để sinh sống! Người thì mở quán ăn, kẻ ra quán nhậu, người sống bằng nghề đổi chác, hay bắt mối chỉ đường! Có người còn mở cả động nuôi em nữa, miễn chịu chi cho chính quyền thì mọi việc đều êm! Cuộc sống ở đây lúc nào cũng náo nhiệt, trái hẳn với sự yên lành của các tỉnh chung quanh!
Vào mùa Hè năm 1999, một sự chấn động lớn xảy ra trong vùng! Trong vòng 3 tuần lễ đã có ba cô gái trẻ bị giết chết một cách bí mật! Nạn nhân đều rất trẻ, tuổi từ 13 đến 17 thôi! Giảo nghiệm xác chết, các bác sĩ cho biết các nạn nhân đều chết cùng bởi một hung thủ ! Và tên này dùng cùng một thủ đoạn để giết nạn nhân! Vết cắn trên cổ và mạch máu tay bị cắt đứt! Nạn nhân chết vì bị mất máu quá nhiều! Điều làm cho các bác sĩ và công an thắc mắc là dù nạn nhân vì mất máu mà chết nhưng tại hiện trường không có nhiều máu chảy vãi ra! Họ kết luận là tên hung thủ giết người để lấy máu với mục đích riêng mà công an phải truy tìm cho ra lẽ!
Công an chưa tìm ra dấu tích gì thì lại có tin một cô gái trẻ nữa vừa bị giết tối qua với cùng một thủ đoạn như trước! Công an cử thêm người để điều tra sự cố này! Các nhà có con gái đều nơm nớp lo âu! Sợ con mình sẽ lọt vào mắt tên sát nhân này! Nhiều gia đình làm các loại báo động gia công, như treo lon ngoài ngỏ, sau vườn với hy vọng tên sát nhân vướng vào, gây tiếng động sợ mà bỏ đi v.v...
Tên hung thủ có vẻ quen thuộc các nơi trong vùng này! Dù cho mọi người có đề phòng kỷ càng trong vòng 2 tuần lễ sau đó hắn lại giết thêm hai cô bé tuổi vừa mười ba! Cũng cùng một thủ đoạn! Lạ một điều là hắn giết người mà không gây ra tiếng động! Vì mọi người trong nhà không hay biết gì cả ! Đến sáng thức dậy mới phát giác ra là con mình đã là nạn nhân của tên đồ tể khát máu kia rồi!
Tình trạng trở nên cực kỳ căng thẳng! Công an tỉnh phải nhờ sở công an Saigon xuống giúp điều tra về việc này vì công an tỉnh không tìm ra manh mối nào cả ! Tên này rất xảo quyệt, hắn không để lại dấu tích gì cả! Ban điều tra của công an TP xuống đặt trụ sở tại đồn công an thị trấn Thất Sơn và tiến hành cuộc điều tra! Họ họp dân chúng và nhờ sự giúp tay của đồng bào trong việc truy tìm thủ phạm! Có điều gì khả nghi hay thấy ai lạ mặt hãy báo cáo cho họ biết để kịp thời truy cứu! Một đêm kia, họ bị đánh thức thình lình vào khoảng 4 giờ sáng! Hai người chạy Honda đến báo là có thấy tên hung thủ! Một người trong bọn nói là vào khoảng ba giờ sáng, anh ta ra ngoài đi tiểu thì thấy bên nhà kế bên cách nhà anh ta chừng khoảng 50 mét. có một bóng choàng áo đen kín cả người đang thấp thoáng ở sau nhà đó! Anh nghi là tên sát thủ bèn la to lên! Bóng đen bỏ chạy ra phía sau vườn chuối mất dạng! Cả hàng xóm thức giấc kinh hoàng! Vì nếu anh không phát giác kịp thời chắc con của nhà hàng xóm đó đã là một nạn nhân nữa rồi!
Sáng lại, công an tới điều tra chỉ thấy các dấu giày để lại, ngoài ra chẳng được thêm gì! Hai hôm sau lại một cô gái khác ở làng lân cận bị giết! Hung thủ chẳng để lại dấu tích gì ngoài các dấu giày trên bờ mương đất ướt! Công an hỏi thân nhân trong nhà, họ không hề nghe một động tịnh gì cả! Một bà hàng xóm nói lúc 4 giờ sáng có nghe tiếng heo kêu sau chuồng, bà ra coi có kẻ trộm heo hay không thì thấy một bóng mặc áo choàng đen từ trong nhà kế bên bước ra! Bà thấy nó, nó nhìn bà trừng trừng làm bà sợ đứng chết cứng một chổ! Nó đi về phía bà! Dang hai tà áo phất phơ trước gió! Sợ quá bà lăn ra bất tỉnh cho đến lúc mọi người ồn ào vì chuyện giết người, con bà mới phát giác bà nằm xỉu gần chuồng heo sau nhà!
Dù không có nhiều manh mối, nhưng công an biết được một vài điều! Một là tên này thường ra tay vào khoảng sáng sớm, lúc mà mọi người đang say giấc nhất! Thứ hai là tên này chắc là người trong vùng vì hắn luôn phủ kín người sợ bị nhận diện! Và một điều quan trọng nữa là mỗi tuần hắn giết một nạn nhân! Không hơn không kém! Cả thảy đã gần chục cô gái vô tội chết oan rồi! Nhưng cái khó là làm sao để bắt được hắn! Vùng này kinh rạch, bụi hoang khắp nơi, có phát giác ra hắn đi nữa cũng khó bề mà bắt được!
Thời gian càng kéo dài càng có nhiều cô gái chết vì tay hắn! Công an TP cũng bó tay, manh mối quá ít! Tên sát nhân không hoạt động tại một vùng cố định! Tuần này ở đây, tuần sau đã ở làng khác rồi! Công an ở đây không kiểm soát hộ khẩu gắt gao như các tỉnh khác (Vì như đã biết nơi đây là nơi tập trung của dân tứ chiếng giang hồ, làm ăn phi pháp và đã chi cho chính quyền rồi!) Đang ở trong tình trạng nan giải thì may thay có một ông già nhà quê xin vào gặp các ông công an có việc cần! Ông cho biết là nhà ông ở trong một ngọn sông nhỏ, nơi đèo heo ít người qua lại! Khoảng bốn tháng trước đây có một người lạ mặt vào đó dựng một liều tranh để ở ! Nhà hắn sâu hơn nhà ông khoảng năm trăm mét! Phương tiện di chuyển duy nhất để ra ngoài là bằng xuồng mà thôi! Ông không để ý mấy đến người này, và hắn suốt ngày cũng chẳng ló mặt ra ngoài! Nhưng ông biết là ban đêm hắn hay đi lại ! Vì hắn muốn chèo ra ngoài phải bơi qua nhà ông! Và con chó nhà ông rất thính, nó hay sủa vang khoảng 2 giờ sáng, rồi lại sủa vào khoảng 5 giờ! Ông đoán đó là lúc tên ấy đi và về! Lúc đầu ông nghĩ có lẽ tên này làm ăn phi pháp nên kiếm chổ hoang vắng để ở và đi lại ban đêm để làm ăn không ai để ý đến!
Hôm nay ra ăn giổ ở nhà bà con ông mới hay chuyện giết người xảy ra mấy tháng nay! Ông không biết tên kia có dính líu gì không, nhưng thời điểm của các án mạng trùng hợp với thời điểm tên kia hay lén lút đi về nên ông báo để công an có thể điều tra tìm ra manh mối gì không! Ông xin công an giấu đừng cho ai biết là ông báo vì sợ bị trả thù! Chạng vạng tối hôm đó, theo lời chỉ dẫn của ông già, công an ập vào nhà tên lạ mặt trong ngọn sông! Họ tìm thấy tang vật và bắt giải hắn về tỉnh! Tang vật trong nhà hắn gồm một áo choàng đen khoét hở hai mắt, hai chai loại 1 lít, một chai đầy và một chai vẫn còn ít máu ở trong! Một con dao nhỏ sắc như nước bọc trong mảnh khăn đen! Trong nhà hắn còn treo các bùa chú đầy quanh nhà! Trên cái bàn thờ nhỏ là hình tượng đen thui của một quái vật nửa quỷ nửa thú! Nhang đèn vẫn còn nghi ngút trên bàn thờ!
Sau khi chất vấn cả buổi sáng, công an nhốt hắn vào nhà giam đợi ngày ra tòa về tội giết gần mười thiếu nữ vô tội! Ngày ra tòa, công tố viên đọc bản cáo trạng của bị can: "Bị cáo là một tên người Việt gốc Miên, hắn sống trong một Sóc sát biên giới! Làm nghề đưa đường cho các tên buôn lậu! Có tiền nên ăn chơi và chẳng may bị mắc bệnh SIDA (tiếng Anh là AIDS.) Bệnh đã tới thời kỳ chót! Bệnh viện cho hắn về nhà vì không chửa được nữa! Hắn nghe người quen, tìm đến một thày pháp bên kia biên giới xin cứu giúp! Tên thày pháp cho hắn tượng hình và bùa phép về thờ, đồng thời phán rằng phải uống máu của 21 người con gái còn trinh và mang máu đó về cúng thần thì sẽ hết bệnh! Hắn nghe lời và đã gieo tang tóc cho 9 gia đình nạn nhân vì sự tin tưởng nhảm nhí của hắn! Sở dĩ gia đình nạn nhân không thể phát hiện ra hắn vì trước khi ra tay, tên này đã phun khói mê vào nhà để mọi người trong nhà mê man đi mà không biết đến hành động của hắn! Đề nghị tòa xử phạt thật nặng xứng với tội ác hắn đã gây ra!"
Tòa nghị án trong một tiếng và tuyên phạt tử hình! Một tuần sau người ta lũ lượt tới chân núi Thất Sơn xem xử bắn và coi mặt tên sát thủ! Ở cột có trói một người mặc quần áo đen, mắt bị bịt kín nhưng mặt được để hở! Gương mặt của một người độ chừng ba mươi, đen đúa và đầy vết mụn lớn đỏ do bệnh SIDA gây ra! Gương mặt hắn chẳng để lộ một chút xúc động hay sợ hãi gì cả ! Đàng nào thì cũng chết, không vì tử hình thì cũng vì Bệnh SIDA thì có gì mà phải sợ nữa chứ!
Một tràng súng nổi lên! Đầu hắn gục qua một bên! Người trưởng toán lại gần bên, dùng súng ngắn bắn vào màng tang hắn một phát ân huệ ! Từ đó dân chúng không còn phập phồng lo lắng cho con gái mình về đêm nữa!
Chú thích:
Bài này tôi viết dựa theo một bản tin mà tôi đọc được trên báo Mỹ! Một người Cambodian ở gần thủ đô Nam Vang bị bắt vì tội giết ba, bốn cô gái còn trinh để uống máu chữa bệnh AIDS theo lời của một thày pháp! Chuyện này thật sự không xảy ra tại Châu Đốc mà ở Cambodia! Tôi chỉ lấy Châu Đốc để làm bối cảnh cho câu chuyện thôi!
Hết
Kết Thúc (END) Thầy Vuốt
Font Size: Tác Giả: Tam Tang
Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:
Mỗi khi nghe nói đến buôn thượng người ta thường nghĩ đến những vùng xa xôi hẻo lánh tuốt trong rừng rú ! Nhưng không hẳn là như vậy! Thành phố Ban Mê Thuột có nhiều buôn làng nằm ngay ở ngoại ô của nó ! Buôn Alê A là một trong số các buôn thượng ấy! Buôn này nằm dọc theo QL 14 và chỉ cách trung tâm TP/BMT có một cây số thôi. Chung quanh buôn dầy dặc nhà của dân Kinh! Đối diện bên kia đường là một nhà thờ Tin Lành do các nhà truyền giáo Mỹ dựng lên để làm nơi thờ phượng và truyền giáo! Nửa số dân trong buôn theo đạo Tin Lành, số còn lại vẫn theo truyền thống cũ thờ các Thần của buôn! Vì thế dân chúng quanh buôn vẫn nghe tiếng chiêng cồng trong các dịp cúng Giàng của dân thượng trong đó!
Sau năm 1975, Cộng Sản chiếm lấy nhà thờ làm cơ quan của họ, bắt vị mục sư đi cải tạo và đẩy gia đình ông ta đi kinh tế mới! Dân trong buôn không còn chổ thờ phượng Chúa trong các ngày Chúa Nhật. CS theo chủ nghĩa vô thần nên họ không tin vào bất cứ thần thánh nào cả ! Trong mấy năm đầu sau 75, các tôn giáo gặp rất nhiều khó khăn trong việc phụng thờ và truyền giáo! CS tìm mọi cách gây khó khăn và ngăn cấm! Nhưng dù làm cách nào đi nữa chúng vẫn không dập tắt được lòng tin vào tín ngưỡng của dân trong nước!
Trong khoảng những năm gay go đó bổng có tin loan ra là tại buôn Alê A có một em bé với đôi bàn tay mầu nhiệm! Em bé trai đó chỉ chừng 9 tuổi, con của một gia đình người Thượng trong buôn. Họ đồn rằng nếu ai bị bệnh chỉ cần em rờ vuốt vào người thì bệnh sẽ được tiêu trừ! Tin này làm xao động dân chúng trong vùng và làm điên đầu bọn công an thành phố! Tin đồn lan rất nhanh, chỉ mới có vài ngày mà ta thấy lúc nào cũng có vài ngàn người tụ tập chung quanh cái nhà sàn nơi em bé ở ! Không chỉ riêng dân ở Ban Mê Thuột (BMT) đến mà cả những người từ Nha Trang, Saigon và các tỉnh khác tới! Họ tràn ngập cả buôn khiến người trong đó phải bắt xếp hàng để đợi vào nhà cho em bé vuốt! Nhưng cũng chẳng giữ được trật tự lâu! Ai cũng giành được vào trước để gặp "Thầy Vuốt" _ Tên mà họ đặt cho em bé trai đó _ Công an đến cả mấy chục mạng để canh chừng! Sở dĩ họ không mạnh tay đàn áp như các nơi khác, hay giải tán và bắt bớ như các trường hợp tương tự vì một lý do: "Thầy Vuốt" là bà con rất gần của ông Chủ Tịch Tỉnh Ủy _ Y Ngông _ Người có chân trong Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng CSVN ! Cũng vì lý do này mà dù muốn cấm bọn công an vẫn phải nới tay! Tuy không chống đối , đàn áp thẳng thừng nhưng họ dùng các bác sĩ trong bệnh viện Tỉnh để lên tiếng thách đố tài của "Thầy Vuốt" ! Các bác sĩ lên tiếng là nếu "Thầy Vuốt" có giỏi thì vào bệnh viện để họ đưa các người sắp chết vì ung thư hay đang hấp hối vì các bệnh khác hay tai nạn ra cho chữa! Nếu chữa được thì họ sẽ phục và tin! Nhưng gia đình em bé không để ý đến những sự thách thức này!
Rất nhiều người được vào cho "Thầy vuốt" rờ trong khoảng thời gian chừng một tháng! Không có ai theo dõi hay làm thống kê là bao nhiêu người đã được rờ và số phần trăm được khỏi bệnh! Người ta chỉ loan truyền là rất nhiều người được khỏi bệnh mà thôi! Họ kể cho nhau câu chuyện về "Thầy Vuốt" này! Theo lời kể thì cha mẹ của Thầy vuốt khám phá ra tài năng này và hỏi em có biết do đâu mà có được nó. Câu chuyện đại khái như sau:
"Một đêm nọ sau buổi cúng Giàng về, em bé năm ngủ và mơ thấy thần Y Ruth (Thần Rừng) hiện ra và bảo em giơ hai bàn tay lên, xong Thần áp hai bàn tay của ông ta vào hai lòng bàn tay em bé rồi biến mất! Em bé còn nhỏ nên chẳng biết đó là sự việc gì! Em vẫn đi học và đi chơi với các bạn như thường lệ! Tháng sau đó một bạn của em bị sốt xuất huyết, và các bác sĩ ở bệnh viện tỉnh cho về chờ chết vì quá nặng và họ không có thuốc chữa! Cha em dẫn em lại thăm, và em vuốt lên trán bạn mình như để trấn an! Lạ thay hôm sau em đó dần dần bình phục! Không ai biết là do đâu mà em khỏi bệnh nhanh chóng như vậy !
Tuần sau nữa, bạn của cha em bé được chở về từ công trường thuỷ lợi ở buôn Hô _ Thời đó ai còn trong tuổi lao động (dưới 65 cho đàn ông, dưới 60 cho phụ nũ) đều phải đi nghĩa vụ lao động 3 tháng/ năm cho nhà nước _ Ông ta bị sốt rét cấp tính thời kỳ thứ 3 rồi! Không có thuốc chữa, họ chở ông ta về nhà chờ chết! Cha con em bé đến thăm, em rờ rờ chân ông ta! Chỉ tối đó ông ta đã thấy lui cơn sốt rét, và vài ngày sau thì khỏi hẳn ! Tuy vậy cũng chưa ai thấy sự trùng hợp này! Cho đến một hôm, các em bé đang chơi giỡn ngoài nắng
thì có một em bé gái bị say cảm nắng té ngất đi giữa sân buôn! Em bé chạy tới cầm tay em gái này, lập tức em này tỉnh lại như không hề bị gì cả ! Cha em trông thấy và nhớ lại sự bình phục của mấy người bệnh trước, ông bèn tìm cách thử coi điều ông đoán có đúng không! Ông dẫn em tới nhà vài người bị bệnh va bảo em rờ lên thân thể họ! Thật đúng như điều ông đoán, tất cả mấy người này đều bình phục mau chóng trong một hai ngày!
Cha em nói chuyện này cho cả nhà nghe (người Thượng trong cùng giòng tộc thường sống chung với nhau trong một nhà sàn rất dài và do một bà già làm chủ gia đình vì họ theo chế độ mẫu hệ!) Rồi họ đồn ra ngoài! Thế là từ đó buôn lúc nào cũng đông nghịt người từ các nơi đổ đến! "Thầy Vuốt" chữa bệnh miễn phí nhưng những người trong buôn để một thùng đựng tiền cúng dường , ai cho bao nhiêu tùy hỉ, không có cũng chẳng sao! Tiền này để lo việc phục vụ như cơm nước v.v.. Nhưng một điều không may xảy đến là bà ngoại của "Thầy Vuốt" bị đau nặng, có lẽ là ung thư phổi! Người ta đã đưa "Thầy Vuốt" tới rờ, nhưng ba hôm sau bà ấy qua đời ! Thế là bọn công an có cớ để tuyên truyền là "Thầy Vuốt" chỉ là kẻ lừa bịp được cha mẹ giòng tộc em đưa ra để phỉnh gạt tiền bạc của kẻ dễ tin! Họ giải tán mọi người và hăm dọa rằng nếu ai còn bén mảng đến buôn sẽ bị bắt đi cải tạo tư tưởng! Mọi người sợ hãi ra về, tuy vậy để đề phòng dân trở lại, họ cho du kích canh gác trước buôn và công an lúc nào cũng lởn vởn để rình bắt những kẻ vi phạm luật cấm! Cha mẹ em cũng bị kêu lên đồn công an làm kiểm điểm và bắt hứa không được tái phạm nữa !
Rồi chuyện "Thầy Vuốt" cũng dần dần bị lảng quên, em bé lại đi học và vui chơi với bạn bè như cũ ! Năm sau đó em bé bị chết một cách đột ngột! Các bác sĩ trong bệnh viện Tỉnh và bọn cán bộ rất hả hê tung ra tin nói là bây giờ mọi người có thể tin chắc "Thầy Vuốt" chỉ là một trò bịp bợm! Vì Thầy Vuốt đâu có cứu được bà ngoại và chính bản thân của mình đâu! Dân chúng cũng không còn mấy ai để tâm đến chuyện này nữa! Thời gian trôi đi và xóa mờ đi câu chuyện chữa bệnh này!
Khoảng 15 năm sau người ở BMT lại kháo nhau một chuyện lạ liên quan tới tên của "Thầy Vuốt" lúc trước! Các bạn bè thân cùng buôn, hay cùng lớp của "Thầy Vuốt" khi xưa nay đều thành danh phận! Họ đều rất thành công theo các nghành nghề mà họ theo đuổi! Kẻ là bác sĩ danh tiếng, người là kỷ sư có nhiều sáng kiến, người thành luật sư tiếng tăm, vài kẻ thành người có thế lực trong chính quyền! Những người không theo đuổi học hành thì thành doanh gia giàu có, có kẻ trúng số độc đắc mấy
lần và trở thành tỉ phú! Nói tóm lại bất cứ việc gì mà họ theo đuổi, họ đều thành công rực rở ! So với ngôi trường nhỏ bé ở buôn Alê A, và ngay cả dân tại cái phường mà buôn này trực thuộc thì tỉ số người thành đạt quá cao nếu so với nơi khác trên toàn quốc! Tuy những người bạn của "Thầy Vuốt" không nói nửa lời về sự thành công của họ! Nhưng tin hở ra từ gia đình, hay từ vợ chồng họ là sở dĩ những người này thành công dễ dàng một cách vượt bực như vậy là vì khi xưa còn học, chơi chung với Thầy Vuốt, họ đã được Thầy vô tình hay cố ý rờ vuốt phải! Vì thế cái linh diệu từ bàn tay Thầy luôn chiêu đãi họ trong suốt cuộc đời! Dù nhiều người chỉ coi đây là sự trùng hợp, hoặc không tin! Nhưng những người bạn thành danh của Thầy (dù một số thành đảng viên có thế lực của đảng CSVN) thì tin chắc là Thầy Vuốt có đôi bàn tay mầu nhiệm! Đôi bàn tay này có thể chữa lành kẻ bệnh hoạn và mang vận hên cho những ai được Thầy rờ ! Chính bản thân họ là những chứng cớ hiển nhiên nhất, không thể chối cãi được! Còn về việc tại sao Thầy không thể cứu được bà ngoại và chính bản thân mình thì họ cho là Thần Y Ruth chỉ cho Thầy cái mãnh lực cứu giúp người khác mà không cho Thầy làm cái việc mầu nhiệm này với người thân của mình!
Dù tin hay không, cái chuyện chữa bệnh của Thầy Vuốt và sự thành công của những người bạn Thầy cũng đã là một đề tài nóng bỏng một thời! Một số người tiếc rẻ nói nếu biết vậy họ có hy sinh hết tất cả những gì họ có để đổi lấy một cái vuốt của Thầy thì họ cũng sẳn sàng làm!
Chú thích:
Viết theo lời kể của một người bạn tại Massachusetts, trước kia có sống tại BMT, Vietnam! Chị ấy nói chuyện này là có thật 100%, nhưng tôi không biết là nó thật là 100% không nữa!
Tin hay không là tùy bạn, tôi chỉ ghi lại như một chuyện kỳ lạ để giúp vui mọi người thôi!
Hết
Kết Thúc (END)
Chiếc Ghế Đa Tình
Font Size: Tác Giả: Truyện Ma
Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:
Sau khi chồng bà đi làm, bà Yoshiko được hoàn toàn tự dọ Bà vào thư phòng mà hai vợ chồng bà cùng chia nhau sử dụng, tiếp tục viết một truyện dài cho số đặc biệt mùa hè của tạp chí K.
Bà Yoshiko là một nữ sỹ nổi danh về bút pháp lả lướt. Chồng bà là một nhân viên cao cấp ở Bộ Ngoại giao, nhưng ông có vẻ lu mờ trước tên tuổi đang lên của bà vợ. Hàng ngày, bà nhận được cả chồng thư từ của độc giả bốn phương gửi tớị
Sáng hôm ấy, khi ngồi lại bàn giấy, công việc đầu tiên của bà là đọc mấy xấp thư mới gửi đến. Bà đọc hết tất cả các thư đó.
Bà đọc các thư ngắn trước và ghi chú nội dung. Sau cùng bà đọc các bức thư dàị Một đôi khi bà nhận được cả truyện ngắn mà người viết chịu khó gửi đến để nhờ bà đọc và phê bình. Những truyện ngắn đó thường viết dài dòng, luộm thuộm và gây buồn ngủ.
Hôm ấy, bà Yoshiko cũng nhận được một bản thảọ Nhưng đây là một bản thảo hết sức đặc biệt, không có nhan đề trên đầụ
Có lẽ là một bức thư thì đúng hơn.
"Thưa bà..."
Bà Yoshiko ngừng lại, ngẫm nghĩ. Có thể đây chỉ là một bức thư. Bà liếc nhanh mấy hàng phía dưới, nhưng càng đọc bà càng chăm chú thêm.
Tính hấp dẫn của bức thư khiến bà đọc một mạch.
"Thưa bà,
Tôi mong rằng bà sẽ bỏ qua cho sự đường đột của kẻ không quen biết như tôi mà lại gửi một bức thư quá dài cho bà. Nội dung bức thư của tôi sẽ làm bà xúc động mạnh và xúc động triền miên.
Trong thư, tôi thú nhận tất cả cảm nghĩ sâu kín của tôi và những việc tôi đã làm.
Trong mấy tháng qua, tôi đã trốn xa ánh sáng văn minh, sống lén lút như một con yêu tinh. Cả thế giới không một ai biết được các hành động của tôị Nhưng gần đây có một sự thay đổi lớn lao xảy ra trong tâm hồn, tôi không thể giữ bí mật được. Tôi cần phải thú nhận.
Ðọc đến đây, có lẽ bà phân vân không rõ tôi dẫn bà tới đâụ Tuy nhiên, tôi xin bà nên kiên nhẫn nghe lời thú tội của tôị
Tôi bối rối không biết phải bắt đầu như thế nàọ Vì việc tôi làm rất lạ lùng. Tôi thiếu lời lẽ để ghi lạị Theo tôi nghĩ không có lời lẽ nào của con người có thể diễn tả đúng mức các chi tiết những việc tôi đã làm. Dù vậy, tôi xin cố gắng kể lại theo thứ tự thời gian.
Trước hết, tôi xin nói rõ tôi là một người xấu xí không thể tưởng tượng được. Ðiều đó là một sự kiện quan trọng. Vì nếu bà thấy mặt tôi, bà sẽ ngất xỉụ
Nhưng bên trong cái mặt xấu xa ghê tởm đó, ác thay, tôi lại có một quả tim biết rung động tha thiết trước vẻ đẹp, một quả tim nóng bỏng đam mê.
Ðiểm thứ hai tôi là một người thợ tầm thường. Giá như sinh nhằm gia đình quý tộc, tôi có thể dựa vào thế lực, tiền tài để tìm sự an ủi cho cái mặt xấu xí của tôị Và nếu như tôi là một nghệ sỹ có biệt tài thì tôi cũng có thể quên được nỗi xót xa mà hình hài khác thường đã đem lại cho tôi với vần thơ, điệu nhạn, tôi sẽ tìm được sự lãng quên... nhưng, tôi chỉ là một người thợ đóng bàn ghế, sở trường của tôi là đóng đủ loại ghế.
Nhờ đi sâu vào ngành này nên tôi cũng tạo được một cái tên trong làng. Những khách hàng thích loại ghế cầu kỳ đều đặt hàng ở hiệu tôị
Từ một anh thợ mộc tầm thường, tôi trở thành một nhà vẽ kiểu và thực hiện đủ loại ghế. Tôi say mê trong công việc sáng tạo, hết kiểu này, tôi vẽ sang kiểu khác.
Và điều thích thú nhất của tôi là ngồi lên trên chiếc ghế vừa hoàn thành. Ðó là một sự thoả mãn về nghề? nghiệp. Với tư cách là kẻ sáng tạo, tôi có quyền ngồi trước trên các ghế của thân chủ, dù cho họ là bộ trưởng hay tổng thống.
Khi ngồi lên những chiếc ghế đặc biệt đó, tôi thường nghĩ ngợi, trí tưởng tượng của tôi được tự do phát triển... Tôi hình dung các nhân vật sẽ ngồi một cách thoải mái trên chiếc ghế của tôị Họ là những kẻ quý phái, sống trong những lâu đài nguy nga lộng lẫỵ
Tôi cũng hình dung chiếc ghế do tôi sáng tạo được đặt trong một phòng sang trọng, phía sau một bàn giấy to tướng bằng gỗ. Trên bàn có một lọ hoa, hương thơm bay thoang thoảng trong không khí.
Và nghĩ ngợi như vậy, tôi thấy như là chính tôi cũng lạc vào thế giới sang trọng đó, như chiếc ghế mà tôi chế rạ Tôi muốn sống trong không khí thượng lưu quyền quý đó.
Và một hôm, tôi được đặt đóng một chiếc ghế bành vĩ đại, loại đặc biệt cho một khách sạn ngoại quốc ở Yokohamạ
Loại này chưa hề có ở Nhật. Lẽ ra thì phải đặt ở ngoại quốc. Nhưng khi nghe tên tuổi của tôi, chủ khách sạn đặt tôi đóng chiếc ghế đó.
Ðể lấy tiếng với khách hàng ngoại quốc, tôi đem hết tâm hồn một nghệ sỹ đặt vào việc thực hiện chiếc ghế vĩ đại đó. Tôi say mê làm việc, quên cả ăn, ngủ. Khi chiếc ghế hoàn thành tôi vui mừng hơn lúc nào hết. Vì đây có thể nói là một thành công lớn lao nhất của tôị
Như thường lệ, tôi ngồi lên chiếc ghế trước nhất. Thật là đầy đủ tiện nghi! Thật là sang trọng! Thật là thoải mái!
Lò xo thật vừa vặn, không cứng cũng không mềm. Nệm bọc da êm dịu làm saọ
Tôi cảm tưởng chiếc ghế không những hứng lấy người ngồi mà nó còn mở rộng vòng tay đón nhận và ôm lấy người ngồị
Tôi gnả người trên chiếc ghế để? toàn thân lún sâu vào nệm, vuốt ve hai cánh tay của chiếc ghế, lòng lâng lâng thích thú.
Lúc bấy giờ tôi có một ý nghĩ hết sức kỳ quáị Tôi không muốn tách rời chiếc ghế vừa hoàn thành. Như một người mẹ mang nặng đẻ đau không đủ can đảm để cho người ta cướp đi hòn máu của mình, tôi cũng không chịu được cảnh chia cách giữa tôi và chiếc ghế.
Nhưng không thể không giao hàng cho thân chủ, tôi nảy ra một ý nghĩ kỳ quái là chính tôi phải đi theo chiếc ghế. Có lẽ, bà cho tôi là điên, mà tôi điên thật.
Tôi tháo chiếc ghế ra, xếp đặt bên trong để hai chân có chỗ để phía trước, hai tay có chỗ gác lên hai cánh tay của chiếc ghế. Lưng và đầu có thể tựa vào lưng ghế. Tôi cũng cẩn thận cho lỗ thông hơi để người ngồi bên trong không ngộp và nghe được tiếng động bên ngoàị Tôi còn cẩn thận xếp đặt vài chỗ trống nhỏ để trữ thức ăn và chai nước. Với lương thực tích trữ đó, kẻ nằm trong ghế có thể ở luôn trong đó hai ba ngày
Chiếc Ghế Đa Tình
Font Size: Tác Giả: Truyện Ma
Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:
Sau khi hoàn thành kế hoạch, tôi chui vào trong chiếc ghế và có cảm tưởng? là chính tôi đã chôn sống tôi trong nấm mồ đặc biệt nàỵ Bên trong tối đen như một nấm mồ, và đối với những kẻ bên ngoài, tôi là một người đã biến vào cõi hư vô.
Không bao lâu, khách hàng đã đến lãnh chiếc. Anh thợ phụ của tôi không hề hay biết gì về ý định kỳ quái của tôị Hắn thay mặt tôi giao hàng cho thân chủ.
Khi khiêng chiếc ghế lên xe, bốn người phu đã kêu lên:
- Trời đất quỷ thần ơi! Chiếc ghế nặng cỡ một tấn.
Khi nghe họ la như vậy, tôi tái người, sợ người ta biết là có người trốn trong ghế. Nhưng chiếc ghế tự nó rất nặng. Cho nên không ai thắc mắc.
Chiếc ghế đã được đưa tới khách sạn. Người ta để nó ở một phòng khách, ngay tầng dướị
Như bà có thể đoán, tôi chờ đêm đến, khi tứ bề im vắng, tôi lẻn ra khỏi nấm mộ.
Có ai nghĩ có người xuất hiện trong một chiếc ghế! Cho nên tôi tha hồ đi lại, lục soát tất cả các phòng trong khách sạn. Hễ bị động, tôi chạy nhanh về nấm mồ của tôị Vậy là an toàn.
Có lẽ bà đã nghe nói nhiều về loại ốc mượn hồn ở trên bãi bồị Loại ốc này thích bò đi kiếm ăn mà mỗi khi nghe có tiếng chân người là chạy nhanh vào chiếc vỏ ốc. Tôi cũng là thứ ốc mượn hồn. Thay vì vỏ ốc, tôi có chiếc ghế. ý nghĩ tôi rất độc đáo nên không ai ngờ những hành động kỳ quái của tôị
Nhờ vậy mà cuộc phiêu lưu của tôi hoàn toàn thành công. Ðến ngày thứ ba, tôi gây xáo trộn trong khách sạn. Nhưng tình trạng đó tạo cho tôi nhiều thích thú. Không gì vui sướng bằng khi chui vào căn cứ an toàn vừa đúng lúc để nghe thiên hạ đuổi bắt xôn xao chung quanh. Tôi nghe người ta la trước mũi tôi "Nó chạy hướng này" và kẻ khác lại "Không, nó chạy hướng kia".
Nhưng ngoài cái thú cút bắt đó tôi phải chịu một vài cực hình trong cái trò chơi ly kỳ và nguy hiểm nàỵ Cực hình lớn nhất là lúc những người Âu Châu to lớn, nặng nề ngồi lên chiếc ghế, sức nặng của các ông này ép sát cái lò xo và trong trường hợp đó, họ ngồi trên mình tôi, chỉ cách có một lớp dạ
Lưng ông ta nằm tròn trên ngực tôi và hai cánh tay ông ta đã đặt lên hai cánh tay tôi, khói thuốc xì gà của ông ta bay lọt vào căn cứ an toàn và xông vào lỗ mũi tôị Tôi muốn hắt hơi nhưng ráng nhịn. Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu không nhịn được tôi sẽ hắt xì lên, kể như cơ mưu bại lộ. Nhưng may làm sao, tôi vượt qua được cơn khó chịụ
Kể từ ngày đó, số người chiếu cố đến chiếc ghế vĩ đại đặt giữa phòng có hơi nhiềụ Họ thay phiên nhau đến ngồi lên đùi tôị
Dù vậy, không ai biết họ đã ngồi lên một người đang sống như họ.
Nhưng bà sẽ ngạc nhiên mà hỏi tại sao tôi chịu khó chui rúc trong cái "huyệt mả" tối tăm, nghẹt thở như thế. Có gì thích thú đâu!
Thật ra thì thích thú lắm, thưa bà. Tôi có cảm tưởng như một con vật sống trong một thế giới mới lạ, một thế giới mà dần dần tôi trở nên quen thuộc.
Tôi có thể đoán được những người ngồi trên mình tôi bằng cảm giác mà không cần trông thấỵ
Những kẻ mập nằm sát vào người tôị Còn những kẻ ốm thì nằm hêu hêu ở trên. Tôi có ý nghĩ là tôi đang ôm một bộ xương khô.
Tôi có thể phân biệt được người này với người khác một cách tài tình. Những đường nét trong họ khác xa nhau, cũng như chỉ tay hay gương mặt.
Thường đàn bà chia làm hai loại: Loại xoàng và loại đẹp.
Trong thế giới tối đen của tôi, vấn đề đẹp về gương mặt là vấn đề thứ yếụ Ðối với một kẻ ở trong trường hợp đặc biệt như tôi, cái đẹp nằm trong ...vóc dáng, tiếng nói và mùi thơm.
Cô gái đầu tiên ngồi lên mình tôi là một thiếu nữ Âụ Tôi nhận ra điều này nhờ nghe tiếng nói của nàng.
Lúc đó, thiếu nữ đang có điều vui trong lòng nên nàng ca hát. Giọng thánh thót của cô lan toả khắp gian phòng. Rồi tôi nghe nàng cười vang lên, tiếng cười thật là trong, đáng yêu làm saọ Tôi nghe nàng vỗ tay một cái thích thú rồi ngồi lên mình tôị
Trong vòng ba mươi phút, nàng tiếp tục ca hát, cả người lẫn chân đều nhún nhảy theo nhịp hát.
Ðây là một sự kiện mới đối với tôi vì từ trước đến giờ tôi luôn luôn xa lánh phái đẹp, lý do rất đơn giản là tôi rất xấụ
ấy thế mà bây giờ đây, một cô gái đẹp ngồi trọn vẹn lên mình tôị Giữa tôi và nàng chỉ cách một làn da mỏng. Không hề hay biết có kẻ đang nghĩ ngợi về mình, thiếu nữa ca hát một cách vô tư.
Trước diễn biến mới đầy mê ly hấp dẫn đó, tôi quên mất ý nghĩ đầu tiên của tôi là lẻn vào khách sạn để ăn trộm.
Từ một kẻ cắp, tôi biến thành một kẻ si tình. Tôi hy vọng cuộc phiêu lưu của tôi sẽ kéo dài trong sự mê ly hấp dẫn như thế mãi mãị
Và từ đó, chiếc ghế mà tôi ví là một nấm mồ trở thành một tổ ấm. Tôi đã tìm được tình yêụ Tuy là tình yêu đơn phương nhưng dù sao tôi cũng thấy đời tươi vui hơn trước.
Thoạt tiên tôi dự định lẻn vào phòng vơ vét những vật quý giá rồi trốn đị Nhưng bây giờ thì tôi lại muốn ở lì lại đâỵ
Trong những chuyến dạ hành, tôi luôn luôn thận trọng bước thật nhẹ cố không gây ra tiếng động cỏn con nàọ Nhờ sự thận trọng đó, tôi ở yên trong chiếc ghế cả mấy tháng mà không hề bị động ổ.
Những người ở khách sạn đa số là du khách. Họ đến ở một thời gian rồi đị Chỉ có một số ít là ở dài hạn, lấy khách sạn làm nhà. Cho nên tôi không bao giờ có thể si mê một giai nhân một cách lâu dàị Cô gái đẹp người Âu mà tôi đã "chấm" cũng đã đi từ lâụ
Có khá nhiều giai nhân đến với tôi, và tôi được biết thêm chút ít về phái đẹp.
Dạo nọ có một vũ nữ đến Nhật, ngụ tại khách sạn của tôị Mặc dù chỉ ngồi lên ghế tôi một lần nhưng nàng đã để lại cho tôi một cảm giác êm đềm mà từ trước đến nay tôi chưa từng biết. Khi nàng ngồi lên người tôi, tôi thấy ngây ngất lạ lùng. Dường như vũ nữ này có một ma lực đặc biệt đối với nam giớị
Nhưng cuộc phiêu lưu của tôi bước qua một giai đoạn mới một cách bất ngờ. Vì một lý do nào đó, ông chủ bắt buộc phải về xứ, bán cơ sở lại cho người Nhật.
Chủ mới có chính sách mới, đó là tăng thu giảm chị Những trang trí mà ông cho là xa xỉ phẩm đều bị loại, cố nhiên cái ghế của tôi cũng liệt vào danh sách những món đem ra bán đấu giá. Khi nghe được tin này tôi hết sức thất vọng. Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn trở về nếp sống bình thường như mọi ngườị Tôi đã đánh cắp được một số tiền khá lớn, và nếu sống như người thường, tôi có thể thong dong nhàn hạ.
Tuy nhiên khi nhớ đến những cái thú kỳ lạ trong thời gian tự chôn sống trong chiếc ghế, tôi thấy không đủ can đảm từ bỏ cuộc phiêu lưụ
Một ý nghĩ mới khiến tôi tiếp tục nếp sống kỳ quáị Trong thời gian ở khách sạn, tôi chỉ được gần gũi với những người đàn bà ngoại quốc. Tôi muốn có cơ hội được so sánh đàn bà Nhật với họ. Thấm thoát đã đến ngày đấu giá. Người mua chiếc ghế là một công chức cao cấp ở Ðông Kinh. Nhà ông ta là cả một biệt thự nguy ngạ
Cuộc di chuyển dằn vặt tôi ghê gớm. Cơ thể tôi có nhiều dấu bầm nhưng tôi cắn răng chịu đựng. Tôi chịu đau với hy vọng sẽ được sống trong gia đình sang trọng của người Nhật.
Khi đã về biệt thự, người ta đặt tôi trong thư phòng có lối kiến trúc tây phương. Ðiều khiến tôi sung sướng nhất là chủ nhân chiếc ghế là một thiếu phụ trẻ đẹp
Xem Tiếp Chương 3 Xem Tiếp Chương 3 (Kết Thúc)
Chiếc Ghế Đa Tình
Font Size: Tác Giả: Truyện Ma
Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:
Nàng rất thích ngồi trên mình tôị Có thể nói là nàng ngồi cả ngày, trừ những lúc ăn và ngủ. Cho nên cả ngày tôi được ôm ấp tấm thân kiều diễm của nàng. Về sau tôi mới hiểu tại sao nàng chịu khó ngồi trên mình tôị Thực ra thiếu phụ trẻ đẹp đó là một nữ sỹ và bà thích ngồi trên mình tôi để suy tư, đọc và viết.
Bà không thể hình dung được mối tình của tôi đối với thiếu phụ đó đâụ Nàng là người đàn bà Nhật đầu tiên mà tôi được may mắn gần gũị Hơn nữa, nàng có một thân hình tuyệt đẹp. Nàng đúng là người đàn bà lý tưởng mà tôi tôn thờ. Nàng đúng là thần tượng của tôị
Tình yêu đã đến với tôi và đến vời một mức độ thật caọ Tôi không thể xa nàng một phút.
Những lúc vắng mặt nàng tôi thấy nhớ nhung lạ thường. Lòng tôi trống trải không chịu được. Tôi chờ đợi từng phút từng giây để được gần nàng. Mối tình đó có thể so sánh với mối tình của chàng Rômeo và nàng Juliet.
Dần dần, tôi muốn biểu lộ mối tình của tôi đối với nàng. Nhưng biểu lộ bằng cách nào đâỷ Nếu tôi chường mặt ra thì có lẽ nàng sẽ ngất xỉu vì ngỡ là ác quỷ hiện hình. Hoặc là nàng sẽ kêu ầm lên và chồng nàng cùng bọn gia nhân sẽ xông vào vây bắt.
Không, tôi sẽ không bao giờ chường mặt rạ Tôi phải tìm cách khác. Và cách đó là cố gắng đem lại đầy đủ tiện nghi cho nàng khi nàng ngồi lên chiếc ghế. Tôi muốn làm thế nào đó để nàng thấy chiếc ghế là một người bạn chí thân, một người bạn không thể thiếu được, và như vậy là tôi thoả mãn lắm rồị
Tôi luôn luôn cố gắng để làm cho nàng thoải mái mỗi khi nàng ngồi lên mình tôị Khi nàng ngồi lâu và bắt đầu thấy mỏi thì tôi từ từ nhích đùi đi để nàng được dễ chịu hơn, ấm cúng hơn. Khi nàng chợp mắt thì tôi nhẹ nhàng lắc lư để ru nàng đi sâu vào cõi mộng.
Tôi có cảm tưởng là nàng cũng yêu chiếc ghế vì mỗi lần ngồi lên, nàng có cử chỉ sung sướng như một đứa bé được mẹ ôm trong lòng, hay một cô gái âm yếm với tình nhân.
Mối tình câm nín của tôi mỗi ngày một gia tăng và tôi dám chết một cách thoả mãn nếu chỉ được giai nhân nhoẻn cười với tôi một lần thôị
Thưa bà, đọc đến đây có lẽ bà đã đoán được giai nhân đó là ai rồi! Nói gần nói xa, không qua nói thật, người đó chính là bà.!
Ngay từ lúc ông chủ mua chiếc ghế, vừa đưa vào thư phòng thì tôi đã bắt đầu biết được những sự đau khổ xem lẫn với sung sướng của kẻ dám đắm hồn trong biển tình.
Những lúc được gần bên bà là những lúc sung sướng nhất đời tôị Nhưng càng sung sướng bao nhiêu, tôi càng xót xa, đau khổ bấy nhiêu, bởi vì tôi là một kẻ xấu xa ghê tởm.
Tôi chỉ xin lỗi bà một điềụ Có thể nào bà cho phép tôi được gặp bà một lần chăng? Tôi sẽ không xin hỏi gì thêm. Có lẽ tôi là một kẻ hoàn toàn không sứng đáng cho bà gặp, nhưng tôi hy vọng bà sẽ rộng lượng ban cho tôi một ân huệ vì lòng nhân đạọ
Ðêm qua, tôi đã lẻn ra khỏi biệt thự của bà để đem hết tâm tư viết lên những lưòi thú tội nàỵ Bà biết chăng, trong khi bà đọc bức thư này, tôi đang lang thang bên vườn hoa bên ngoài, lòng thấp thỏm lo âụ
Nếu bà chấp nhận lời van nài của tôi, xin bà treo chiếc khăn tay của bà lên trên lọ hoa bên ngoài cửa sổ phòng bà. Khi đó tôi sẽ bước vào biệt thự với tư cách là một người khách nghèo hèn ...".
Bức thư kết thúc ở đó. Trước khi đọc hết bức thư, linh tính báo cho bà Yoshiko biết trước bà là nhân vật chính trong chuyện quái đản nàỵ Mặt bà tái xanh không còn giọt máụ
Như một lò xo, bà đứng lên, chạy ra khỏi phòng. Bà tránh xa chiếc ghế mà trong mấy tháng qua, bà đã ngồi lên đó hàng giờ, ngồi một cách thoải máị
Có lúc bà muốn ngừng lại giữa chừng, xé nát bức thư, nhưng bà lại đổi ý, cố gắng đọc hết câu chuyện.
Khi đã đọc xong, bà thấy linh tính đã báo rất đúng chiếc ghế "ưng ý nhất" của bà có chứa một người thật chăng? Nếu đúng như vậy thì thật là một chuyện quái đản rùng rợn.
Và càng nghĩ bà càng nổi da gà, lạnh buốt xương sống, dường như có ai đó đổ nước lạnh vào lưng.
Bà nhìn sững lên trời như người lên đồng. Một lúc sau bà mới bình tĩnh để suy nghĩ.
Có nên xem xét chiếc ghế để tìm hiểu thực hư chăng? Bà tự thấy không đủ can đảm bước gần chiếc ghế ma quái đó.
- Thưa bà, có thư ...
Bà Yoshiko giật nảy mình trước tiếng nói bất ngờ đó. Quay lại, bà nhận ta có người đang đứng trước cửa, tay cầm một phong thư.
Bà cầm lấy phong thư và kêu lên một tiếng hãi hùng.
Lại một bức thư của con người ghê ghớm ấy!
Tên của bà hiện rõ trên phong bì, cùng với nét chữ như cua bò quen thuộc.
Bà do dự một lúc thật lâu, phân vân không biết nên bóc thư ra không.
Sau cùng, cố thu hết can đảm, bà xé phong bì, bóc thư ra đọc.
Bức thư thứ hai rất ngắn:
"Xin bà bỏ qua cho sự đường đột của tôi khi gửi thêm cho bà một bức thư thứ haị Tôi xin nói ngay cho bà an tâm. Tôi là một trong những người ái mộ văn tài của bà. Bản thảo mà tôi gửi đến bà dưới hình thức một bức thư, đó chỉ là một chuyện hoàn toàn tưởng tượng.
Tôi sáng tác câu chuyện quái đản này khi biết ông nhà mua chiếc ghế đó ...
Ðây là tác phẩm đầu tay của tôi, nếu được bà phê bình thì thật là vạn hạnh cho tôị
Bà nhận xét nó thế nàỏ Nếu bà thấy nó lý thú phần nào thì đó là một phần thưởng lớn lao cho cố gắng viết văn của tôị
Trong thư đầu, tôi không nêu tên truyện ngắn của tôi vì tôi muốn bà nghĩ đó là một bức thư.
Bây giờ tôi xin phép được đặt cho nó một nhan đề là" Chiếc ghế đa tình", không biết bà có đồng ý hay không?".
Trân trọng kính chào bà và chúc bà được vạn sự như ý!".
Kết Thúc (END) Chiếc Ghế Đa Tình
» Xem Tập 1
» Xem Tập 2
» Đang Xem Tập 3
Những Truyện Ma (Kinh Dị) Khác
» Nhà Xác!
» Người về từ đáy mộ
» Ma Quá Giang
» Mối Tình Âm Dương
» Hồn Ma Của Người Bạn Thân
» Hồn Ma Trong Biệt Thự
» Người đẹp đông phương
» Tiếng Cười Trong Đêm Khuya
» Giết Người Lấy Sọ Luyện \"Thiên Linh Cái\"
» Người Bạn Ma
» Ma Nhập Vì Cầu Cơ
» Ma Không Đầu
» Bí Ẩn Lời Nguyền
» Con Ma Áo Trắng
» Ma Nhập
» Lá Thư Từ Bên Kia Thế Giới
» Ngôi nhà ma ám ở San Diego....!
» Quỷ ám
» Ngôi Nhà Ma Ở Đà Lạt
» Bóng Ma Trên Gác Thượng
» Ma Trên Đất Mỹ
» Kẻ Báo Tin Dữ
» Cô Gái Bằng Kim Loại
» Ma Đêm Hallowen
» Con Dao Gia Truyền
» Ngẫu Hoa
re
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro