#26
Gió nhẹ nhàng lùa qua tán lá, ánh mặt trời lấp lánh chie61u sáng mọi vật, đây là một trong những ngày hiếm hoi giữa mùa đông có được ánh nắng ấm áp.
Vũ Dung ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm, hít vào mùi thơm cây cỏ, cô thích nơi này, ở đây cô có thể thả lỏng mình, quên đi những nỗi bất an trong lòng. Nhưng vì bên người bây giờ là Tất Duy Lân, cô lại thấy bồn chồn.
Từ lúc nói câu “Anh ở đây” xong, anh trở nên trầm mặc, không biết là do quá nhàm chán hay sao nữa. Thế nên cô thật cẩn thận liếc sang anh một cái, phát hiện ra anh nhắm mắt như đang ngủ. A, vậy là sao? Ngay lúc Vũ Dung đang kinh ngạc, thân hình anh đột nhiên nghiêng sang phía cô, rồi đầu anh tựa hẳn vào vai cô, mắt vẫn nhắm! Vũ Dung chấn động, vốn cô còn tưởng anh đang chán ngán đến chết, chẳng ngờ anh lại dựa vào cô mà ngủ! Khi anh nhắm mắt, vẻ kiêu ngạo trong đáy mắt chẳng còn, vẻ ủ dột nơi khóe mắt cũng biến mất, nhìn anh lúc này trẻ hơn đến năm tuổi, gương mặt chỉ có một vẻ an tường bình tĩnh mà thôi.
Vũ Dung chưa bao giờ nghĩ anh còn có loại vẻ mặt này, trong lòng cô đột nhiên thấy cảm động. Anh nhất định là quá mệt mỏi, làm việc nhiều như vậy mà, khó trách… Nhìn anh đang dựa vào mình mà ngủ, cô không nhẫn tâm đẩy ra, thôi ngồi nghỉ một lát nữa cũng được.
Chỉ là cô thật không dám tin giữa hai người bọn họ còn có thể có những giây phút bình thản, hòa hợp thế này! Vũ Dung nhắm hai mắt lại, cho phép chính mình tạm thời quên hết thảy.
Qua không biết bao nhiêu lâu, khi mà Vũ Dung tỉnh lại, cô phát hiện Tất Duy Lân đang ngắm nhìn cô. Anh thức dậy lúc nào không biết, bây giờ chuyển thành cô dựa vào lòng anh.
“Anh……” Cô hé mở đôi môi, mà không biết nói gì.
Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể chuyện hai người bọn họ dựa vào nhau như vậy là chuyện hết sức bình thường .
Tay anh vòng ôm bả vai cô, còn cô thì lại dựa hẳn vào ngực anh, trên cao là bầu trời mùa đông xanh biếc, cây cối rực sáng xung quanh. Mọi việc thực không cần lý do mà cứ đơn giản thế xảy ra.
“Tỉnh chưa?” Ngữ khí của anh cũng bình thản như vẻ mặt của anh vậy.
“Ách……” Cô chỉ phát ra được một tiếng nhỏ như vậy.
“Em còn muốn đi chỗ nào nữa? Anh đi cùng em.”
Vũ Dung muốn nói cái gì lại phát không ra tiếng, bởi vì cô thật sự chưa thể quen được chuyện một kẻ đã luôn uy hiếp cô chín năm dài lại có thể nhẹ nhàng quan tâm cô như vậy!
“Có nghe không vậy?” Tay anh điểm nhẹ lên chóp mũi của cô.
Anh…… Anh có thể làm một chuyện như thế sao? Chuyện này càng không giống con người anh nha!
“Em……” Cô muốn nói mà lại thành ra lắp bắp .
Khóe môi anh khẽ cười, vừa có ý châm chọc, vừa có vẻ ấm áp. Ông trời! Vũ Dung muốn cắn lưỡi mình, anh còn có thể ấm áp mỉm cười được ha? Kiểu cười đó căn bản không có khả năng xảy ra ở Tất Duy Lân!
Xem bộ dáng kinh ngạc của cô, anh không cười nữa, trở lại vẻ tĩnh tại bình thường, “Nếu không nghĩ ra gì thì đến công ty anh làm việc cùng đi.”
Cô vội vàng lắc đầu, cô không muốn biến thành cái máy làm việc như anh đâu, “Em còn muốn đi mua đồ nữa!”
Anh gật gật đầu, đứng lên đi về hướng cổng. Đột nhiên mất đi vòng tay của anh, Vũ Dung chợt thấy có chút rét lạnh, cô đứng lên, miễn cưỡng đuổi theo anh, mà rồi anh lại đột ngột dừng lại, hại cô thiếu chút nữa đâm sầm vào lưng anh rồi. Anh xoay người, gương mặt có chút cứng ngắc; Vũ Dung ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Anh không nói lời nào kéo tay cô khoác vào tay anh, sau đó không nhìn cô lấy một cái, bắt đầu đi tiếp, chỉ là tốc độ chậm lại một ít.
Vũ Dung quả thực không thể tin được, anh lại còn khoác tay cô? Chẳng lẽ cô ngủ chưa tỉnh sao? Nhưng dù có là trong mơ cô cũng không dám tưởng tượng Tất Duy Lân sẽ có những hành động như thế này!
Nhưng…… Mọi thứ đều là thật, anh xác thực quả thật đã làm mấy chuyện đó, trông bọn họ lúc này chắc canh là giống một cặp tình nhân âu yếm!
Vũ Dung nhận ra bước chân mình đã mềm nhũn, cô vẫn chưa thể tiếp nhận những gì vừa mới xảy ra đây. Có lúc cô muốn hỏi anh làm vậy là có ý gì, mà lại sợ chọc anh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ. Còn mà cô dám tự bỏ tay anh ra xem, dám anh sẽ không kiềm chế được giết cô tại chỗ…
Nhưng mà đi một lúc cùng nhau như vậy, cô lại cảm thấy thoải mái. Cũng tốt lắm nha, có thể dựa vào cánh tay mạnh mẽ của anh, dựa vào bờ vai rộng vững chãi, ấm áp của anh, một cảm giác an toàn dễ chịu lan tỏa trong cô. Cô ngây ngốc mỉm cười, không kiềm chế được lại dựa vào anh nhiều hơn, ít nhiều cô đang chìm đắm trong giấc mơ cũ của chính mình. Chính là cảm giác hưởng thụ, có một chỗ để nương tựa như thế này.
Chẳng qua cô chưa bao giờ nghĩ đối tượng của mình sẽ là Tất Duy Lân thôi.
“Cái cô này làm sao vậy? Chỉ là khoác tay thôi mà thích thú vậy sao? Tất Duy Lân yên lặng đánh giá cô.
Chuyện là hồi nãy đột nhiên anh nhớ lại tối Noel đó, anh nhớ vẻ mặt dịu dàng hạnh phúc của cô khi khoác tay nam nhân kia, chính việc đó làm anh đột nhiên muốn thử làm lại với cô, không ngờ lần này cô cũng có cái bộ dáng đó. Rõ là ngốc, khoác tay như vậy chỉ làm chậm tốc độ di chuyển, làm phiền toái cho cả hai, con gáisao không có tí suy nghĩ nào như vậy nhỉ?
Nhưng là…… Nhìn cô ngọt ngào mỉm cười, thì thôi có ngốc một chút anh thấy cũng… đáng lắm!
Vì đang cúi đầu miên man suy nghĩ nên Vũ Dung đã không nhìn thấy thâm tình hiện ra trong mắt anh nhìn cô…..
Đến cửa hàng, bọn họ đi vào khu bán đồ gia dụng, Vũ Dung chọn mua một ít đồ dùng trong nhà mà cô nghĩ là cần có thêm.
Nhưng không chắc canh lắm, cô ngẩng đầu hỏi anh “Anh thấy cái này thế nào?”
Tất Duy Lân tất nhiên là không có ý kiến, nếu mà cô do dự suy tính, anh cầm luôn món hàng đưa ra quầy tính tiền.
“Anh chờ một tí đi, em còn chưa quyết định mua mà!” Cô cuối cùng không nhịn được phản đối.
Anh không nói lời nào, chỉ nhún vai. Mà xung quanh đông người, anh lại kéo cô sát lại anh hơn.
“Anh có ý gì đây ? Nào giờ em chọn đồ rất kĩ!” Cô nghĩ anh là muốn lấy tiền mua chuộc cô.
Anh vẫn không nói lời nào, nhìn vào cái gáy trắng ngần của cô, anh chỉ muốn cắn vào đó một cái… (máu biến thái của tên này lại lên, chỉ nhìn thấy cái gáy thôi mà máu lên dữ vậy đó hả @.@)
Thật là, lúc này mà anh lại muốn cô, thiệt không hiểu nổi đi. Anh không hiểu nổi làm sao cả lúc tức giận mà cô vẫn có thể xinh đẹp như thế.
“Sao!” Cô thiếu kiên nhẫn hơi gắt, “Anh đang tính toán cái gì?”
Nếu cô biết cái anh muốn bây giờ chắc sẽ hét toáng rồi bỏ chạy thôi. Tất Duy Lân vừa nghĩ vừa mỉm cười đứng lên.
Lúc này, người bán hàng đưa đến biên lai tính tiền, anh ký tên xong người bán hàng liền cười nói: “Tất tiên sinh, Tất phu nhân, chúng tôi sẽ chuyển hàng đến nhà hai vị sớm, cám ơn đã mua hàng.”
“Tôi với anh ta……” đâu phải vợ chồng! Vũ Dung định chỉnh lại, Tất Duy Lân đã cướp lời cô, trả lời người bán hàng: “Nếu vợ tôi hài lòng, lần sau chúng tôi sẽ mua nữa.”
Vũ Dung trừng mắt nhìn sang anh, cô có nghe lầm không, anh nói điên loạn gì vậy?
Tất Duy Lân vòng ôm eo cô, đẩy cô đi xuống tầng trệt, khóe miệng tràn đầy đắc ý cười.
Anh vừa cười! Kỳ quái, hôm nay cười hơi nhiều đó, còn nhiều hơn số lần cô nhìn thấy được trong chín năm qua!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro