#13
“Tớ cảm thấy chân tướng Tất học trưởng cứ như siêu sao vậy, mỗi ngày đều đi học bằng xe thể thao màu đen, không phải ở phòng nghiên cứu, thì ở thư viện, không thì trở về nhà riêng, thế mà anh không điên nhỉ?” Chu Thục Quyên hỏi thật sự rất hồn nhiên, nhưng cũng có cái đúng.
Vũ Dung cố làm cho giọng nói bình thường,“Có lẽ anh ta đang chuyên tâm vào việc học đấy!”
Chu Thục Quyên nhún vai, “Minh Huy còn nói, Tất học trưởng là chòm sao bò cạp, không có việc gì thì tuyệt đối đừng trêu chọc anh ấy, bởi vì một khi tức giận, ai cũng không thể chịu nổi! Hơn nữa, anh ấy có nhóm máu AB, mẫu người đa tính cách, đủ khủng bố chưa! May là lúc trước tớ chỉ nhất thời thần tượng với anh ta, tớ nghĩ, tớ căn bản không thích hợp với một người đáng sợ như vậy, tớ thích hợp với Minh Huy hơn.”
Chu Thục Quyên như là âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phát hiện sắc mặt Vũ Dung biến trắng xanh.
“Chà! Trà này pha ngon thế.” Chu Thục Quyên nói được mấy câu, lại cầm lấy chén trà uống.
Ngẩng đầu, cô thấy sắc mặt Vũ Dung không tốt ,“Cậu làm sao vậy?”
“Có chút choáng váng đầu mà thôi.” Vũ Dung tìm cái lấy cớ nói.
“Chúng ta không nói chuyện Tất học trưởng nữa, nghĩ đến anh ta mà cảm thấy hơi sợ. Nói tới Lưu Nghị Châu đi! Anh viết thư cho cậu, cho tớ xem được không.”
“Được!” Vũ Dung đáp như vô lực.
Cô kéo từ ngăn tủ ra tờ giấy viết thư, tuyệt không giữ lại đưa hết cho Chu Thục Quyên, bởi vì cô rất rõ ràng, bức thư này cô kiểu gì chả tiêu hủy ……
※ ※ ※
Đến buổi tối thứ Sáu, Triệu Vũ Dung đi qua đi lại trong ký túc xá, thiếu chút nữa là gọi điện cho Lưu Nghị Châu hủy bỏ lần hẹn hò này rồi, bởi vì những lời Thục Quyên nói với cô thật sự làm cô rất lo sợ. Nếu như bị Tất Duy Lân biết chuyện hẹn hò của cô, có trời mới biết anh ta sẽ phản ứng thế nào?
Hay là thôi đi! Cô quyết định buông tay cho tâm nguyện nho nhỏ lần này! Nhưng hành động của cô quá chậm, Lưu Nghị Châu đã hưng phấn tới mức đến sớm nửa giờ, đứng dưới cửa chờ sẵn, không thể không ra.
Hai người đi vào rạp Tây Môn Đinh Quốc, Lưu Nghị Châu tìm vị trí cho cô trước, rồi nói :“Em ngồi ở đây chờ anh một chút, anh đi mua đồ uống.” Anh tận tình chăm sóc, rất chu đáo, Vũ Dung cố giữ nội tâm bất an, mỉm cười gật đầu.
Không có việc gì, cô nói với chính mình một lần nữa, chẳng qua là xem một bộ phim mà thôi, cô lại không làm chuyện xấu gì, hà tất phải sợ như vậy? Nhưng mà, trong lòng cô vẫn còn một chút mơ hồ sợ hãi.
Một lát sau, khi ngọn đèn trong rạp chiếu tắt đi, trên màn ảnh bắt đầu chiếu phim, Lưu Nghị Châu vẫn chưa trở về. Bên trái Vũ Dung tự nhiên có một người ngồi xuống, mới đầu cô không để ý. Nhưng mà người nọ lại đột nhiên vươn tay, cầm tay trái của cô.
Cô kinh ngạc cơ hồ kêu ra tiếng đến, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô,“Im nào.”
Giọng nói này…… giọng nói này chẳng lẽ là…… anh? Vũ Dung thấy lành lạnh sau lưng, không thể tin vào chính tai mình, nhưng mà cảm giác của ngón tay kia truyền đến nhiệt độ của cơ thể anh ta, xác thực quả thật chính là Tất Duy Lân buổi tối thứ sáu!
Sao anh lại biết hành tung của cô, sao anh lại đến nơi này? Sao anh lại không chịu buông tha cho cô?
Vũ Dung đang trong lúc bối rối, Lưu Nghị Châu đã trở lại, đưa cho cô một ly chocolate nóng.
“Uống đi! Có thể thân thể sẽ ấm áp lên đấy, nơi này gió mạnh quá.” Lưu Nghị Châu ngồi xuống bên phải cô. (Cam: Khổ thân anh Nghị Châu)
“Cám ơn.” Giọng Vũ Dung mơ hồ không nghe thấy.
Phim bắt đầu chiếu, đây là một bộ phim lãng mạn, phù hợp cho lễ tình nhân nhất, bởi vậy người xem phim hầu như là đôi uyên ương. Cảnh trong phim rất đẹp, cảm giác hẹn hò cũng vui lắm, Vũ Dung uống một ngụm chocolate nóng, đẵng nhẽ phải có tư vị ngọt ngào, nhưng cô lại chỉ cảm thấy vô cùng chua sót.
Đơn giản là trong bóng tối, tay Tất Duy Lân vẫn dùng sức nắm lấy tay cô, thủy chung không chịu buông ra.
Màn cuối cùng trong phim là một cái kết cục hạnh phúc, người xem đều phát ra tiếng tán thưởng thỏa mãn, sau đó đứng lên rời rạp hát.
“Hay nhỉ?” Lưu Nghị Châu mỉm cười hỏi.
“Vâng,“Cô chỉ có thể phát ra giọng nói mỏng manh.
Bởi vì dòng người đông khó có thể đi lại, Lưu Nghị Châu kéo tay phải của cô, nửa ngượng ngùng, nửa nói giỡn:“Chớ có để lạc nha!”
Nhưng dù đám người chật chội thế nào, Vũ Dung vẫn bị tách khỏi Lưu Nghị Châu. Bởi vì tay trái của cô bị Tất Duy Lân gắt gao cầm, anh giữ bả vai cô, dùng lực lôi kéo, đã mang cô đi theo hướng khác.
“Vũ Dung? Vũ Dung?” Lưu Nghị Châu trong lúc hỗn loạn tuột tay cô, hoảng hốt tìm bóng dáng Vũ Dung.
Nhưng, anh vĩnh viễn cũng không tìm được……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro