Chương 3: Dì kế con chồng
Quảng Linh Linh cố cắn răng chống đỡ, không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng Mỹ Linh lại chẳng để nàng được như ý. Ngón tay của cô không chút thương hoa tiếc ngọc, chạm vào từng tấc da thịt mềm mại, từng đường cong ướt át.
Thân thể Quảng Linh Linh đã sớm ướt đẫm và mẫn cảm, không còn sức chống cự, tự nhiên mà chấp nhận tất cả những gì thiếu nữ mang đến.
"Ừm hah a..."
Quảng Linh Linh bất ngờ không kiềm chế được nữa, để lộ tiếng rên khe khẽ đầy thỏa mãn. Khuôn mặt diễm lệ của nàng thoáng chốc đỏ bừng, vẻ đẹp ấy mang theo sự ngượng ngùng lẫn quyến rũ, càng vượt xa hình ảnh hoàn hảo thường thấy trên màn ảnh.
Nhưng khoảnh khắc mê hoặc này, chỉ có Mỹ Linh là người duy nhất được chiêm ngưỡng, như thể đó là một đặc quyền thuộc về riêng cô.
Ngón tay của Mỹ Linh khéo léo khuấy động trong huyệt nhỏ của Quảng Linh Linh. Lớp thịt mềm mại bên trong không ngừng co rút, chặt chẽ quấn lấy ngón tay dài, như thể không muốn buông rời. Nhưng dường như vẫn chưa đủ, chất lỏng nóng ẩm tiếp tục tràn ra, lan tỏa một cảm giác vừa ngượng ngùng vừa mê đắm.
"A... A... ưm a... Không... không được chạm..."
Quảng Linh Linh biết rõ rằng Mỹ Linh sẽ không dễ dàng dừng lại, nhưng nàng vẫn không thể kìm được mà lên tiếng cầu khẩn. Giọng nói vốn mị hoặc, từng khiến hàng ngàn vạn người hâm mộ si mê, giờ đây đã trở nên khàn đục. Bị dục vọng thấm nhuần, tiếng van xin ấy lại càng khiến người nghe không thể cưỡng lại, thêm phần quyến rũ mê hồn.
Mỹ Linh chậm rãi thêm một ngón tay, động tác dứt khoát khiến người phụ nữ không thể kìm nén tiếng rên rỉ. Đầu cô hơi cúi xuống, ánh mắt chăm chú quan sát khuôn mặt Quảng Linh Linh đang đan xen giữa thống khổ và khoái lạc.
Đôi mắt Mỹ Linh lướt xuống bộ ngực đầy đặn, không chần chừ mà cúi đầu ngậm lấy một bên, dùng lưỡi quấn quanh và răng nhẹ nhàng cắn.
"Sữa còn chẳng có..." Cô trêu đùa, giọng nói mang theo ý cười đầy nguy hiểm: "Vậy mà dám nói muốn làm mẹ của tôi sao?"
Hạt đậu nhỏ dưới đầu lưỡi nóng bỏng và răng khẽ xay nghiền dần trở nên cứng rắn, nhưng cũng nhạy cảm hơn gấp bội. Hai tay Quảng Linh Linh bị dây lụa trói chặt, nàng vùng vẫy đến mức khiến dây cứa vào da, để lại những vệt đỏ dài.
Dù vậy, dường như nàng chẳng hề nhận thức được nỗi đau đó, toàn bộ cơ thể chỉ còn lại những cảm giác mãnh liệt và tiếng cầu khẩn đứt quãng: "Ưm... a... không... không muốn... A...!"
Mỹ Linh hoàn toàn phớt lờ những lời cầu khẩn. Cô lặng lẽ tháo dây lụa trên cổ tay Quảng Linh Linh, để mặc đôi tay yếu ớt kia quấn lấy lưng mình, để mặc những dấu tay đỏ hằn trên da thịt bởi những cú cào cấu trong vô thức. Tay phải cô vẫn không dừng lại, càng thêm táo bạo thăm dò trong hoa huyệt mềm mại.
Kinh nghiệm của Mỹ Linh khiến mỗi động chạm đều chính xác và đầy chủ ý, ngón tay cô tìm đến nơi nếp uốn mẫn cảm nhất, chạm vào khiến Quảng Linh Linh không khỏi run rẩy. Cả buổi chiều bị trói trên giường đã khiến nàng thêm phần nhạy cảm, làn da trắng mịn bắt đầu ửng đỏ, hơi thở dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp lại lộ rõ vẻ hỗn loạn.
"Ưm... Thả... thả ta ra..." Quảng Linh Linh gần như bật khóc, giọng nói khàn đặc xen lẫn tiếng rên rỉ mềm mại. Chiếc bụng phẳng bóng loáng của nàng không ngừng phập phồng, cả cơ thể dường như đang trong cơn quằn quại giữa khoái cảm và chịu đựng.
Mỹ Linh cúi thấp người, càng thêm mạnh bạo, từng nhịp ra vào không chút khoan nhượng khiến Quảng Linh Linh phải cong người lên đón nhận. Đầu lưỡi của cô lướt qua đầu ngực, nhẹ nhàng vẽ thành từng vòng tròn, để lại những dấu ẩm ướt đầy mê hoặc trên làn da mịn màng.
Quảng Linh Linh mở mắt, ánh nhìn lạc lõng và mờ mịt. Trước mắt nàng là khuôn mặt vẫn còn chút non nớt của Mỹ Linh, biểu cảm vừa tập trung vừa đầy cuốn hút. Trong lòng nàng dâng lên những cảm xúc hỗn loạn, một chút thương yêu, một chút xót xa, và cả đau lòng. Nhưng tất cả đều bị cảm giác mãnh liệt trong cơ thể chiếm lấy, không cách nào trấn áp.
Khoái cảm như dòng nước lũ tràn qua, cuốn phăng mọi lý trí cuối cùng còn sót lại. Quảng Linh Linh không thể kìm lại tiếng rên rỉ vỡ vụn, cả thân thể như hòa tan dưới những đợt sóng cảm xúc mà Mỹ Linh không ngừng mang đến.
"A... Ưm... ah..."
Nàng ngân dài một tiếng, thân dưới run rẩy, phun ra một dòng chất lỏng trong suốt. Mỹ Linh sững sờ nhìn dòng chất lỏng ướt át bám trên tay mình, vô thức rút ngón tay ra. Hai ngón tay vừa rời khỏi, lại trượt nhẹ qua hoa hạch nhạy cảm, khiến Quảng Linh Linh không kìm được mà bật ra một tiếng rên khẽ.
Một lần nữa, dòng chất lỏng trào ra, nhưng khác hẳn lúc trước, thứ dịch thể trong suốt này thoáng ánh lên sắc vàng nhạt. Quảng Linh Linh hoàn toàn ý thức được điều vừa xảy ra. Nàng nghẹn ngào, một tiếng nấc khẽ thoát ra, nước mắt rơi lã chã không thể nào ngừng lại.
Đây thật sự là một cảnh tượng kỳ lạ mà suốt
mấy tháng qua Mỹ Linh chưa từng chứng kiến. Từ sự kinh ngạc ban đầu, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lòng dâng lên một niềm hứng thú khó tả.
Dù sao, việc chứng kiến một người từng chán ghét mình lại không thể kiểm soát bản thân dưới bàn tay mình, thực sự mang lại cảm giác thành tựu mãnh liệt.
Quảng Linh Linh vùi mặt thật sâu vào phần chăn còn khô ráo trên giường, cố gắng trốn tránh hiện thực. Nghĩ đến Trần Vệ Kiện đang ở dưới lầu, nàng không khỏi run rẩy vì xấu hổ.
Càng tồi tệ hơn, người đẩy nàng vào trạng thái này lại chính là con gái của hắn. Từ đầu, nàng chưa từng cảnh giác với Mỹ Linh, thậm chí còn đối xử tốt với cô bé này. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã hoàn toàn vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Điều khiến nàng hoang mang hơn cả là cảm giác ác cảm đối với Mỹ Linh không hề mãnh liệt như nàng từng nghĩ. Dù sao, đó vẫn là đứa trẻ mà nàng từng chăm sóc, từng bảo vệ suốt một thời gian dài.
Cặp chân thon dài mềm mại của Quảng Linh Linh quấn chặt vào nhau, dáng vẻ yếu ớt càng tôn lên nét mong manh đầy quyến rũ. Mỹ Linh quỳ bên mép giường, ánh mắt nóng bỏng không hề dao động, rõ ràng cô không định dừng lại dễ dàng.
Nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của nàng, Mỹ Linh cúi xuống liếm nhẹ, bất chấp phần bắp chân và đùi đã ướt sũng. Đôi môi thiếu nữ chậm rãi di chuyển, cọ sát đầy khiêu khích.
Đợi đến khi cơ thể Quảng Linh Linh mềm yếu, Mỹ Linh bất ngờ đẩy hai chân nàng ra. Rừng rậm đen nhánh đổ rạp, từng giọt chất lỏng lấp lánh vẫn bám trên đó, không rõ là tràn ra hay bị phun ra từ sâu bên trong.
Ánh mắt màu hổ phách dịu dàng, chuyên chú mà ôn nhu. Gương mặt thanh tú của Mỹ Linh toát lên vẻ lịch sự, ngọt ngào, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải thừa nhận rằng đây là một thiếu nữ ngoan ngoãn xinh đẹp.
Dưới sự giúp đỡ của bạn thân Trần Vệ Kiện, Mỹ Linh từng tham gia một vài vai diễn nhỏ trong hai bộ phim truyền hình, được người hâm mộ ưu ái gọi là "tiểu thiên sứ."
Nhưng đằng sau vỏ bọc thiên thần ấy lại là một tâm hồn ác quỷ mà ngay cả cha cô cũng không hề hay biết. Chỉ riêng Quảng Linh Linh, người đã từng tận mắt chứng kiến và thậm chí trải nghiệm, mới hiểu rõ bộ mặt thật của cô gái này.
"Không đủ!"
Mỹ Linh mỉm cười, kéo tay Quảng Linh Linh đang che chắn ra, sau đó đem ngón trỏ thăm dò đi vào bên trong hành lang chật hẹp. Thân thể người phụ nữ hơi động một chút, cổ họng trầm thấp rên rỉ, dường như bất đắc dĩ than vãn, lại như là đang thở dài thỏa mãn.
Bởi vì động tác táo bạo vừa rồi, giọt nước đọng trên cánh hoa đều dính vào tay Mỹ Linh, lòng bàn tay vốn trắng nõn lúc này óng ánh một mảnh. Cô liếm môi khẽ, ánh mắt tà mị lẩn khuất sau lớp quyến luyến khó cưỡng.
Ngón tay mảnh khảnh luồn lách một cách tự nhiên trong hành lang chật hẹp, từng mảnh thịt mềm mại không ngừng co bóp, chăm chú ôm lấy sự hiện diện của cô.
Quảng Linh Linh nằm bất động, như thể đã hoàn toàn buông xuôi, để mặc đối phương tùy ý hành động. Nhưng nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra cơ thể nàng khẽ run rẩy.
Mỹ Linh vốn từng lý trí mười phần, giờ đây chẳng còn sót lại chút tỉnh táo. Cô không nhận ra sự khác thường, chỉ mải miết trút giận lên từng tầng lớp nhục bích. Đầu ngón tay khi thẳng, khi cong, không ngừng tiến sâu vào con đường tối tăm cấm kỵ.
Mỗi lần ra vào kéo theo từng dòng dâm thủy đặc quánh, động tác của cô vừa nhanh, vừa mãnh liệt đến mức nước bắn tung tóe, vài giọt thậm chí bắn lên khuôn mặt đang căng thẳng của cô.
Mỹ Linh không thèm bận tâm, ngược lại còn thè lưỡi liếm giọt nước vương trên khóe môi. Đầu lưỡi phấn hồng tinh tế, mỗi động tác đều khơi lên cảm giác mãnh liệt khiến người khác không khỏi đỏ mặt, nóng tai.
Quảng Linh Linh khẽ liếc nhìn cảnh tượng ấy, bụng nàng bất giác siết lại thật chặt, khiến ngón tay của Mỹ Linh càng ma sát kịch liệt hơn, đồng thời xâm nhập sâu hơn, phá vỡ hoàn toàn lớp phòng thủ cuối cùng của nàng.
" A... A nha... ân ...a ... hưm..."
Mỹ Linh thoáng hiện vẻ vui mừng, khóe miệng chưa kịp nhếch lên thì đã nhận ra Quảng Linh Linh đang cố kháng cự, dường như muốn quay đầu về phía giường. Tất nhiên, cô không để cho đối phương có cơ hội này. Với một động tác dứt khoát, Mỹ Linh giữ chặt lấy bàn chân nhỏ nhắn của nàng.
Quảng Linh Linh tái mặt, ngón chân thon dài tinh xảo khẽ kẹp lại, mu bàn chân trắng mịn lộ rõ vài đường gân xanh mảnh, vô cùng gợi cảm. Từ mũi chân, cảm giác như có như không, ngưa ngứa len lỏi, chậm rãi lan đến đùi, rồi tràn ngập khắp cơ thể.
Quảng Linh Linh mím chặt đôi môi đỏ, khóe mắt không kìm được mà rơi xuống một giọt nước long lanh: "Ưm... hah... con... con buông ta ra!"
Giọng nói nghiêm khắc nhưng lại xen lẫn chút nghẹn ngào, như mang theo âm thanh của những tiếng nức nở khó che giấu. Mỹ Linh chẳng chút do dự, ôm bàn chân nhỏ của nàng vào lòng, để đầu ngực nhạy cảm khẽ áp vào lòng bàn chân mềm mại, cảm giác thỏa mãn lan tỏa khiến cô cũng không nhịn được mà thở dài một tiếng.
"Dì Quảng..." Cô khẽ thì thầm, giọng nói như rót vào tai, đầy sự kiên quyết đến bướng bỉnh: "Tôi sẽ không buông dì ra. Vĩnh viễn cũng không buông."
Quảng Linh Linh cảm nhận rõ ràng điểm cứng rắn áp vào lòng bàn chân, lập tức đỏ mặt vì xấu hổ xen lẫn tức giận. Trong cơn giận, nàng dậm mạnh một cái rồi thẳng thắn đá vào ngực Mỹ Linh. Nếu không phải đã sớm chuẩn bị, có lẽ cô đã trúng cú đạp đầy quyết liệt này.
Mỹ Linh không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn cười tươi, ý cười càng thêm sâu sắc: "Thì ra dì Quảng thích kiểu tình thú này, nói sớm thì tôi đã chiều dì rồi."
Quảng Linh Linh hoàn toàn không có ý định tranh luận với cô. Nàng tiếp tục vung chân, một cú đạp thẳng vào bụng đối phương. Thế nhưng, chính sự chống cự vì xấu hổ ấy lại khiến thân thể nàng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Mị thịt co thắt kịch liệt, từng đợt đẩy đưa khiến cơn đau khổ vì dục vọng bị kìm nén rốt cuộc phá tan mọi rào cản.
"Ưm... A... A a... Hah a..."
Từng tiếng rên rỉ ngọt ngào không ngừng thoát ra khỏi đôi môi nàng, ngay cả khi Quảng Linh Linh vẫn cố gắng kháng cự. Dẫu vậy, cơ thể nàng lại hoàn toàn mở ra, ngón tay của Mỹ Linh dễ dàng thâm nhập mà chẳng gặp chút trở ngại nào.
Mỹ Linh chẳng hề có ý định thương hại. Đầu ngón tay cô tìm đến nơi mẫn cảm nhất, không chút do dự kích thích, mỗi lần động chạm đều như đốt cháy mọi dây thần kinh của Quảng Linh Linh. Không dừng lại ở đó, Mỹ Linh cúi xuống, đầu lưỡi linh hoạt liếm khắp cơ thể nàng, để lại dấu vết nóng bỏng trên từng vùng da mềm mại.
Đầu lưỡi liếm mút lấy đỉnh ngực nhạy cảm, âm thanh "chụt chụt" phát ra khiến không khí càng thêm kích thích. Mỹ Linh dù động tác có phần nhu hòa nhưng vẫn không thiếu vài phần bá đạo, liên tục trêu đùa viên ngọc căng tròn trước mắt, khiến Quảng Linh Linh chẳng thể nào trốn tránh.
"A... A... Nha a...Ừm... đừng... đừng đụng vào nơi đó!"
Quảng Linh Linh đột nhiên chấn động, toàn thân run rẩy khi ngón tay của Mỹ Linh đâm sâu, chạm tới nơi riêng tư nhất của nàng. Hoa tâm mềm yếu không thể nào trốn tránh, cứ như vậy mà bị thiếu nữ dễ dàng tìm được điểm yếu chí mạng.
Cơ thể người phụ nữ từ lâu đã xuân triều ngập tràn, ẩm ướt đến mức chẳng còn hình dáng, chỉ cần thêm chút kích thích nữa, nàng lập tức bị đẩy lên đỉnh cao một lần nữa.
"Này... a... A... A... không... không muốn... không được như vậy... Tiết... A... Tiết... Ta ra..."
Dẫu cố gắng chống cự thế nào, cuối cùng Quảng Linh Linh vẫn chìm vào cơn cao trào không thể kìm hãm. Nàng rên rỉ như khóc, đại não trống rỗng, không thể nghĩ nổi bất cứ điều gì. Bụng dưới co thắt mãnh liệt, từng đợt phập phồng không ngừng khiến nàng chỉ biết buông lỏng bản thân trong khoái cảm.
Mỹ Linh nhìn dáng vẻ bất lực ấy, ánh mắt lóe lên một tia tinh quái. Nụ cười mang theo chút ác ý, cô nhẹ nhàng dùng tay trái vốn đang siết chặt eo của Quảng Linh Linh, ấn xuống bụng dưới đang run rẩy.
"Đừng... đừng mà... đừng đụng vào chỗ đó... Aa..."
Quảng Linh Linh chưa kịp thốt lên lời cầu xin thì cảm giác mềm trướng lại một lần nữa đánh thẳng vào cơ thể. Nàng thất thần nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong khi bên tai chỉ vang lên thanh âm "tí tách, tí tách" đầy ám ảnh mà nàng không muốn nghe.
Nàng lại phun nước tiểu...
Dòng nước trong suốt, sạch sẽ hòa lẫn với dâm dịch đặc quánh phun trào, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trước khi rơi xuống, nửa phần vương vãi trên người Mỹ Linh. Cô không hề né tránh, thậm chí còn để mặc cho thứ chất lỏng ấm nóng ấy bắn lên da mình.
Người trưởng bối vốn hiền lành dịu dàng nay lại hoàn toàn đánh mất sự tự chủ trước mặt cô, cảnh tượng ấy đẹp mắt đến mức khiến Mỹ Linh không thể rời mắt, không cách nào dừng lại.
Mang theo suy nghĩ như bị ma quỷ dẫn lối, Mỹ Linh chẳng những không rút ngón tay ra khỏi hoa huyệt của Quảng Linh Linh, mà ngược lại, còn tiếp tục đâm sâu vào. Gương mặt Quảng Linh Linh đỏ bừng, đôi vai trần bóng loáng phủ đầy mồ hôi, càng làm ga giường vốn đã ướt sũng nay chẳng còn chỗ khô ráo.
Từng dòng nước không ngừng tuôn trào từ tiểu huyệt, thấm ướt toàn bộ. Tâm lý giằng co trong nỗi khổ sở, nhưng sinh lý lại hoàn toàn phản bội, khiến cơ thể nàng cuộn lại trong khoái cảm không cách nào trốn thoát.
"Ưm... Ân... nhẹ... nhẹ một chút..."
Quảng Linh Linh yếu ớt lên tiếng, nhưng dường như cũng biết lời cầu xin chẳng còn tác dụng. Nàng không tiếp tục phản kháng vô ích, chỉ để mặc bản thân chìm trong cảm giác mẫn cảm sau cao trào.
Dẫu vậy, từng động tác của Mỹ Linh vẫn không hề thô bạo, trái lại, cô tỏ ra hiểu rõ cơ thể Quảng Linh Linh đến mức đáng kinh ngạc, khiến từng đụng chạm đều như châm vào sâu trong tận cùng khoái cảm.
Vừa dễ chịu, vừa xấu hổ. Quảng Linh Linh thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ trong vỏn vẹn ba tháng ngắn ngủi, nàng đã hoàn toàn bị tiểu nữ hài này khống chế rồi sao?
Căn phòng ngủ rộng lớn giờ đây chỉ còn vang lên những tiếng rên rỉ trầm thấp hòa lẫn với từng hơi thở gấp gáp. Tiếng nước dâm mị nhỏ giọt đều đặn làm không gian thêm phần ám muội, nhuộm màu trắng thuần của căn phòng thành sắc đen thẫm của dục vọng.
Khi khoái cảm chạm đến cực hạn, Quảng Linh Linh chẳng còn đủ tỉnh táo để nhớ rằng dưới lầu vẫn còn người mà nàng từng thầm ái mộ. Lúc này, tất cả lý trí đã bị quét sạch, chỉ còn lại bản năng.
Nàng vô lực dang hai tay, ôm chặt lấy cổ Mỹ Linh, miệng không ngừng hò hét, như muốn khóc lên: "Ưm... a... A... A... lại... lại đến nữa... Tiểu Linh... Tiểu Linh... ta... ta lại đến nữa..."
Đột nhiên nghe thấy biệt danh "Tiểu Linh" đã lâu không được nhắc tới, Mỹ Linh khẽ chấn động, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng động tác trên tay lại càng thêm mãnh liệt.
"Dì Quảng rốt cuộc nhớ lại Tiểu Linh rồi sao?" Giọng nói thiếu nữ mang theo chút ủy khuất, nhưng niềm vui sướng lại lấn át tất cả.
"Con biết mà... Tiểu Linh mới là người quan trọng nhất trong lòng dì Quảng!"
"A... Ưm... Ha a... A..." Quảng Linh Linh giờ đây chẳng còn nghe thấy gì, toàn thân nàng mềm nhũn, cơ thể bất lực bị Mỹ Linh nâng lên, ép chặt vào khuôn ngực nàng. Hai thân thể cọ xát vào nhau, mồ hôi nóng bỏng hòa quyện, không còn phân biệt ai với ai.
Cuối cùng, mị thịt căng tràn của Quảng Linh Linh cũng không thể giữ lấy ngón tay của Mỹ Linh, đẩy ra cùng một dòng dâm thủy sáng long lanh, lấp lánh ngay cả trong bóng tối. Cửa huyệt nhỏ hẹp vẫn không ngừng co giật, đóng mở như một chiếc miệng nhỏ tham luyến, khao khát muốn kéo ngón tay cô vào lần nữa.
Mỹ Linh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi mắt đang khép chặt của Quảng Linh Linh. Đôi mắt ấy, bình thường luôn dịu dàng và cẩn trọng, giờ đây đã bị xâm chiếm bởi nét đỏ cay đầy đau đớn và ám ảnh. Cô nhìn người phụ nữ trong lòng mình, đôi môi khẽ nhếch lên như mỉm cười nhưng ánh mắt lại mang theo sự bất an mơ hồ.
___________
Cre: Chương 2 của bộ "Through her eyes - Qua ánh mắt nàng". Ưng ý quá nên sốp bê về đây. Mn hãy đọc bộ ấy để trải nghiệm thêm những màn làm tình thú vị hơn như này nhé 👉🏻👈🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro