Chương 17: Sắc Đẹp Là Trên Hết
Lạc Lâm ngồi bên cạnh Tiền Trình trên ghế sô pha, ôm gối tựa lưng, tò mò nhìn Tiền Trình với ánh mắt sâu thẳm, “Anh Trình Trình là người bạn vừa kiêu ngạo vừa hống hách ở trong trường nhưng học hành lại sa sút, sau đó tốn rất nhiều tiền để nhờ anh trai em dạy bù phải không?"
Khóe miệng của Tiền Trình giật giật, "Anh trai của em nói cho em biết à? Tại sao anh ta lại dùng nhiều tính từ để miêu tả về tôi đến như vậy?"
"Thực sự là anh à?"
Lạc Lâm bỗng nhiên trở nên hưng phấn đặt gối ôm xuống, đi đến bên chiếc bàn nhỏ, từ trong đống đồ vật tìm ra một mặt dây chuyền hình con sóc nhỏ làm sẵn, nhét vào tay Tiền Trình: “Đây là tặng cho anh.”
Tiền Trình nhìn mặt dây chuyền hình sóc nhỏ đáng yêu trong tay, cậu có chút ngoài ý muốn hỏi: “Tại sao em lại đưa nó cho tôi?”
Lạc Lâm mỉm cười, hiện lên lúm đồng tiền ở khóe miệng cực kỳ đáng yêu. “Nhờ có tiền dạy kèm anh trả, cho nên mỗi ngày anh trai của em không phải làm nhiều việc bán thời gian, cũng không cần phải vất vả như lúc trước nữa... Vậy nên chúng em cảm ơn anh rất nhiều.."
"Không cần khách sáo như vậy..." Tiền Trình thản nhiên xua xua tay, vốn dĩ cậu tìm Lạc Uyên học bù với mục đích chẳng hề đơn giản, bây giờ đối mặt với Lạc Lâm ánh mắt ngây thơ như vậy, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi.
Vừa định nói gì đó thì lại nghe thấy Lạc Hi đột nhiên hét lên: "Ôi, chị ơi, nhìn này, dưới lầu của nhà chúng ta có một chiếc ô tô đỗ bên dưới, còn có một con chim nhỏ đậu ở phía trước xe..."
Lạc Lâm tò mò dựa vào cửa sổ nhìn xuống: “Chị biết loại xe này, giá một chiếc có thể mua được mấy căn nhà…”
“Ồ, một chiếc xe đắt tiền như vậy sao lại đậu ở chỗ của chúng ta, đang đợi ai phải không?"
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Tiền Trình vang lên, cuộc gọi đến là của tài xế, nói rằng anh đã đi theo bọn họ và đang đậu xe ở dưới lầu.
Tiền Trình vươn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy xe của mình đậu ở ven đường gần tòa nhà, một chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền như vậy đậu ở trước một khu nhà cũ thật sự rất bắt mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Lạc Hi và Lạc Lâm, Tiền Trình nói: "Đây là xe của tôi, hai em có muốn xuống xem không?"
Hai cô bé lập tức trở nên hứng thú, rất muốn thử: “Được, được…”
Sau khi đưa bọn họ xuống lầu, tài xế khéo léo mở cửa xe, hai cô bé hưng phấn ngồi vào, cẩn thận sờ cái này lại sờ cái kia.
Thấy họ vui vẻ, Tiền Trình quay sang nói với tài xế: “Đây là hai em gái của tôi, anh lái xe đưa họ ra ngoài đi dạo vài vòng đi.”
Tài xế đáp lời rồi trực tiếp lên xe.
"Anh Trình Trình, anh không lên sao?"
Tiền Trình xua tay, mỉm cười với bọn họ, "Không cần, mọi người đi đi, anh trai của các em tắm rửa xong đi ra không thấy ai chắc chắn sẽ giật mình chết."
Khi trở lại nhà của Lạc Uyên, mông cậu vẫn còn chưa nóng, cửa phòng tắm mở ra.
Tiền Trình theo bản năng quay đầu nhìn lại, không nhìn thì không sao, nhưng nhìn thì lại lớn chuyện rồi.
Trước mặt hoàn toàn là hình ảnh người đẹp vừa tắm xong, bức tranh tuyệt đẹp này có thể được diễn tả bằng hầu hết mọi từ ngữ đẹp đẽ.
Lúc này, dáng vẻ của Lạc Uyên khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng lãnh đạm thường ngày, làn da trắng nõn bóng loáng ẩm ướt, gò má hơi ửng đỏ, mái tóc hơi rối vẫn đang ướt sũng, giọt nước trượt dọc theo đường nét khuôn mặt hoàn hảo đến cần cổ, đôi mắt màu hổ phách dường như trở nên sẫm màu hơn, hàng lông mi dài và rậm ướt đẫm nước, đặc biệt rõ ràng với đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng, mỹ mạo dường này quả thực cực kỳ hấp dẫn.
Ánh mắt nhìn xuống một chút, Tiền Trình cảm thấy đầu óc nóng bừng, mũi ngứa ngáy, dường như có cảm giác sắp phun máu đến nơi.
Ôi ông trời ơi, vóc dáng của Lạc Uyên đơn giản là bất khả chiến bại.
Bạch Nguyệt Quang á!
Nam thần á!
Tuy rằng mặc quần dài nhưng phần thân trên trần trụi của hắn vẫn cực kỳ hấp dẫn, Lạc Uyên có dáng người vừa cao gầy vừa săn chắc, dáng dấp này chỉ có ở thanh xuân thiếu niên, chân dài, hông hẹp, vòng eo thon gọn, cơ bụng và cánh tay cũng có những đường cơ săn chắc thoạt nhìn rất mượt mà...
Tiền Trình chưa bao giờ nghĩ mình là người ham sắc đẹp, nhưng hôm nay cậu phát hiện ra rằng đó là vì chưa từng có ai lọt vào mắt xanh của mình, mặc dù tham luyến sắc đẹp của đàn ông là không nên, nhưng đứng trước sắc đẹp người người bình đẳng!
Lạc Uyên thấy chỉ có một mình Tiền Trình ở nhà, không nhịn được hỏi: "Tiểu Hi Tiểu Lâm đâu?"
Tiền Trình ngừng chảy nước miếng, nói: "Tôi thấy bọn họ rất thích xe của mình, nên tôi bảo tài xế đón bọn họ ra ngoài đi dạo một chút…”
“Thực ngại quá…” Lạc Uyên vừa nói vừa đi về phía phòng mình.
"Đây thì có gì đâu, chỉ là đưa bọn họ ra ngoài đi dạo mà thôi." Tiền Trình có chút tò mò phòng ngủ của La Nguyên trông sẽ như nào, liền giả vờ nói chuyện với hắn rồi đi theo vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của La Nguyên không có gì đặc biệt, chiếc giường đơn được trải phẳng, bàn học sạch sẽ.
Nhìn thấy Tiền Trình đi theo mình vào phòng ngủ, Lạc Uyên thản nhiên kéo chiếc ghế trước bàn học ra, “Ngồi đi.”
Tiền Trình ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Lạc Uyên từ trong tủ tìm một chiếc áo len rồi nhanh chóng mặc vào, nhìn bầu trời tối sầm ngoài cửa sổ, hắn quay sang nói với cậu: “Lát nữa cậu muốn đi đâu?”
Không nhìn thấy sắc đẹp nữa, Tiền Trình có chút thất vọng, cậu giơ tay gãi đầu, trong tiềm thức muốn ở lại với Lạc Uyên thêm một lúc nữa, "Tôi vẫn chưa nghĩ ra..."
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tiền Trình nhấc máy, nghe được vài câu rồi cúp máy.
Cậu ngẩng đầu lên nói với Lạc Uyên: “Là tài xế gọi điện, nói là đưa Lạc Hi Lạc Lâm đi ăn tối, muộn một chút mới quay trở lại."
Sợ Lạc Uyên lo lắng nên tiếp tục nói. "Đừng lo lắng, tài xế của chúng tôi là cong, không có hứng thú với mấy cô bé lolita xinh đẹp..."
"Cong?" Lạc Uyên hơi nhướng mày.
Tiền Trình cho rằng Lạc Uyên không hiểu ý của mình, "Chính là thích đàn ông nha..."
Cậu dừng một chút, đột nhiên nhận ra mình bây giờ dường như cũng có chút cong queo, hai má đỏ bừng, ho khan một tiếng, dáng vẻ bối rối.
Lạc Uyên nhìn Tiền Trình bằng ánh mắt kỳ lạ, thay vì tiếp tục chủ đề, lại hỏi: “Nếu vậy thì sao cậu không ở lại đây ăn tối?”
“Được được.” Tiền Trình không ngờ tới, liền vội vàng gật đầu.
"Vậy tôi đi chuẩn bị bữa tối, cậu muốn ở đây đợi một lát hay ra phòng khách xem TV?"
Tiền Trình liếc mắt nhìn phòng ngủ, "Tôi ở đây một lát..."
Đợi tới khi Lạc Uyên rời khỏi, phòng ngủ chỉ có một mình, cậu đứng dậy khỏi ghế, thuận tay cầm một cuốn sách trên kệ tùy ý lật xem, cảm giác có chút vô nghĩa, quay người nhìn thoáng qua chiếc giường đơn gọn gàng, không biết tại sao, cảnh tượng Lạc Uyên bán khỏa thân nằm trên đó đột nhiên lại hiện lên trong đầu cậu một cách khó hiểu.
Lỗ tai của Tiền Trình bắt đầu nóng lên, vội vàng lắc đầu, rũ bỏ ảo tưởng khó hiểu này ra khỏi đầu, sau đó nhìn về phía chiếc giường, đột nhiên cảm thấy một cỗ lực hấp dẫn khó tả.
Không thể cưỡng lại sự cám dỗ, cậu từ từ tiến lại gần, suy nghĩ lan man lần nữa sống lại, cậu không nhịn được nghĩ đến việc một người có vẻ ngoài lạnh lùng như Lạc Uyên, bình thường có thể thỏa mãn ham muốn thể xác của mình sẽ như nào.
Nghĩ đến mái tóc của hắn rối bù, quần áo xộc xệch, đôi mắt hổ phách hơi nheo lại, dáng vẻ ướt át đầy dục vọng, trong lòng Tiền Trình bắt đầu ngứa ngáy. [Đúng, mài đang tả chính mài trên cái giường này đó con của u=))]
Sau khi nhìn chằm chằm vào giường một lúc, cậu không thể cưỡng lại sự cám dỗ, đá văng dép rồi ném mình lên giường, vùi mặt vào chăn, cọ qua lại giốn như một con mèo.
Trên chăn có mùi thơm nhẹ của Lạc Uyên, chỉ cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Mặc dù tính cách của Tiền Trình bướng bỉnh, nhưng cậu lại vô cùng cởi mở, lúc đầu cậu thực sự không thể chấp nhận được tình cảm của mình dành cho Lạc Uyên, nhưng nghĩ theo phương thức khác thì điều đó giờ đã trở thành sự thật, cậu vô tình lọt vào hố, lại thích chàng trai mà mình luôn coi thường, thậm chí còn thề sẽ dạy cho hắn một bài học, cho dù không thể chấp nhận được nhưng những cảm xúc này cũng không thể xóa bỏ.
Nếu như đã không thể thay đổi, vậy thì cho dù cậu có hoảng loạn hay do dự đến đâu cũng vô ích nên tốt hơn hết là vui vẻ chấp nhận.
Dù sao đối với mọi thứ, cậu vẫn luôn là loại người chỉ yêu thích được ba phút, có lẽ chỉ là nhất thời thích Lạc Uyên mà thôi, có thể sau mấy ngày liền hết thích rồi...
Khi thời cơ đến, cậu có thể đoạt hắn vào tay, sau khi chơi hắn đủ rồi thì bỏ rơi hắn, như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?
Sau khi tự khai sáng mình bằng phương thức này, tâm trạng vốn đang chán nản của Tiền Trình đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, cậu lăn lộn trên giường Lạc Uyên càng lúc càng thái quá.
Lúc Lạc Uyên vào phòng ngủ, Tiền Trình nằm trên giường, tay chân dang rộng, không động đậy dù chỉ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro