Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Đừng để cô ấy đi. Nhảy vào xe tải của mày và đuổi theo cô ấy.

AJ đã rời bỏ anh. Giống như Marla đã làm.

Cô ấy sẽ ở lại nếu mày có can đảm nói cho cô ấy biết sự thật.

Sự thật gì? Rằng anh gần như phát điên vì cô có thể đã chết vào đêm qua? Khi anh muốn bế cô lên thì cô thích sự thoải mái và bầu bạn của mẹ anh hơn của anh? Rằng cô lại tự mình xử lý mọi thứ, khi anh đề nghị sửa chữa nó cho cô, và làm tăng thêm sự xúc phạm bằng cách ném lại lời đề nghị vào mặt anh?

Mày đã đề nghị điều gì cho cô ấy?

Những gì cô ấy cần.

Không. Mày đã cho cô ấy những gì mày cần. Mày thậm chí không biết những gì cô ấy cần.

Tôi. Cô ấy cần tôi. Tại sao cô ấy không thừa nhận nó?

Chết tiệt. Anh không định xử lý nó theo cách này. Anh đã tưởng tượng đến việc tiếp cận cô về việc họ sẽ kết hôn trong một bữa tối lãng mạn tuyệt vời. Giữa những câu hỏi của Ky, công việc kinh doanh trang trại - bao gồm cả việc Kade tình nguyện đứng đầu cuộc thử nghiệm gia súc ở khu vực phía đông bắc trong vài tháng tới - và những cập nhật liên tục trên điện thoại di động của mẹ anh về Colt, anh không có cơ hội để xem xét cách tiếp cận về cách anh sẽ thuyết phục AJ chấp nhận lời cầu hôn của anh vì lợi ích của chính cô.

Bây giờ điều đó không quan trọng vì cô đã ra đi mãi mãi.

...

Hai tuần sau...

Cord tỏ ra cáu kỉnh, cáu kỉnh với Ky, cha anh, mẹ anh, Colby và những người anh em họ của anh.

Có vẻ như mọi người đang tránh anh và để anh tự lo liệu.

Một mình trong chính ngôi nhà chết tiệt của mình một lần nữa. Anh đi vào bếp lấy một lon bia để giảm bớt sự bực bội khi nhận thấy bát đĩa bẩn đầy bồn rửa. Chết tiệt. Tại sao món trứng rán lại khiến anh nhớ đến AJ? Tại sao mọi thứ lại khiến anh nhớ đến cô? Chết tiệt. Anh đi đến hiên nhà và chiếc xe tải của cha anh đậu trên đường lái xe.

Ky nhảy ra khỏi xe, theo sau là mẹ của Cord và Keely.

Keely làm gì ở đây?

Con trai anh bước lên các bậc thang và Cord ôm lấy cậu bằng một tay. "Này, con đi đâu đấy, bé con?"

"Con nghĩ nếu con chạy qua cha thật nhanh thì cha sẽ không có thời gian để mắng con."

Cord cứng người. "Cái gì? Tại sao cha lại mắng con?"

"Gần đây cha hơi cáu kỉnh. Dì Keely nói đó là vì con đã chọc cha ngóc..."

"Kyler! Con không nên lặp lại điều đó."

Ky cười toe toét chạy vào nhà.

"Dì Keely, anh không biết là em sẽ ở đây để làm hư con trai anh."

"Em đang trong kỳ nghỉ và có một số việc phải giải quyết trước khi quay lại."

Anh tự hỏi liệu AJ có được nghỉ không. Anh nhấp một ngụm bia.

Keely thở dài. "Thấy chưa, mẹ? Con đã nói với mẹ. Anh ấy là người cứng đầu nhất trong số họ."

"Chuẩn rồi. Giống như cha nó vậy."

"Con đã làm gì? Tại sao mẹ lại chụp mũ cho con?"

Cô em gái nhỏ của anh đi loạng choạng trên mũi ủng và chõ mũi ngay vào công việc của anh. "Tại sao anh không hỏi câu hỏi chết tiệt mà em nhìn thấy trong mắt anh, Cord?"

"Được rồi. Tại sao cô ấy không trả lời các cuộc gọi của anh?"

"Bởi vì anh là một thằng khốn không biết gì, không xứng đáng với cô ấy."

"Keely West McKay," Carolyn nói gay gắt, "điều đó chẳng ích gì."

"Con không quan tâm. Cô ấy ở say mê anh trong nhiều năm - nhiều năm! Tại sao? Cô ấy gánh vác nhiều trách nhiệm hơn bất cứ ai nên làm, đó có lẽ là lý do tại sao cô ấy bị anh thu hút ngay từ đầu, Ngài to lớn và đầy trách nhiệm—"

"Chà, khoan đã. Em có ý gì khi say mê anh trong nhiều năm? Cô ấy hai mươi hai."

"Cô ấy có một quan niệm điên rồ nào đó rằng cô ấy đã yêu anh từ khi mới năm tuổi."

"Không," anh thở ra, nhưng sự thật đang dồn dập anh từ mọi phía khi những gì AJ nói nhanh chóng trở lại.

Bởi vì em chắc chắn say mê anh.

Em đã phải lòng anh rất lâu.

Anh là người đàn ông trong mộng của em kể từ ngày đó cách đây nhiều năm.

Đôi mắt Keely bừng bừng giận dữ và nước mắt. "Anh nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi cô ấy còn trinh? Không. AJ đã dành trinh tiết của cô ấy cho anh."

Em rất vui vì em đã chờ đợi. Chờ đợi để anh sẵn sàng cho em.

"Em nghĩ điều đó thật ngu ngốc, em vẫn nghĩ vậy. Em đã cố nói với cô ấy rằng đừng chờ đợi vì em không nghĩ rằng anh có thể yêu cô ấy như cô ấy mơ ước cả đời."

Chỉ như thế này. Yêu em như thế này, chậm rãi, từ tốn và lâu dài. Làm cho nó kéo dài mãi mãi.

"Cô ấy là người thân thiết nhất mà em có như một người chị gái và em ghét việc anh trai mình cũng giống như những người đàn ông khác - nhận những gì được cho và không trao lại gì."

"Cord West McKay. Điều đó có đúng không?" mẹ anh hỏi.

Má Cord nóng bừng. Một phần vì mẹ anh đang nghe cuộc trò chuyện; một phần vì anh cảm thấy cần phải tự vệ. Keely đã hoàn toàn sai lầm.

"Cô ấy đến với anh. Vì vậy, em đừng đổ lỗi cho anh vì điều gì cả. Anh đề nghị kết hôn với cô ấy."

"Giống như anh đang giúp đỡ cô ấy," Keely ngắt lời. "Giống như cô ấy chỉ là một trong những lợi ích phụ của việc tiếp quản trang trại Foster."

"Đó không phải sự thật. Anh quan tâm đến cô ấy."

"Quan tâm? Chúa ơi, Cord. Anh quan tâm đến ngựa, gia súc và trang trại. Nếu anh quan tâm đến một người, anh nói với họ rằng anh yêu họ. Chết tiệt, anh sẽ hét nó từ mái nhà."

Tất cả những gì em muốn là để anh yêu em. Chỉ cần yêu em.

"Tại sao anh chưa làm điều đó?"

"Anh không biết!"

"Thật nhảm nhí," Keely nói. "AJ xứng đáng hơn anh. Tại sao cô ấy phải là người thuyết phục anh rằng cô ấy xứng đáng với anh? Anh nên quỳ gối để chứng minh rằng anh xứng đáng với cô ấy. Thay vào đó, anh ở đây trừng mắt nhìn em, hành động như mọi người đàn ông khác trong cái gia đình đầy nội tiết tố nam này." Keely mở điện thoại và quay đi.

Anh chộp lấy khuỷu tay của Keely. "Em muốn anh nói cái gì đây? Anh gần như mất trí khi nhận ra rằng không ai trong cả gia đình ta biết cô ấy đã trải qua những gì trong suốt ngần ấy năm để duy trì trang trại chết tiệt đó khi cô ấy chỉ là một cô gái? Rằng anh gần như phát khóc vì sợ hãi khi nghĩ rằng mình có thể mất cô ấy mãi mãi nếu cô ấy không ở trên giường của anh vào đêm ngôi nhà của cô ấy bốc cháy?"

"Anh có nên nói với cô ấy rằng anh không ngủ được, không ăn được và nhớ việc nói chuyện với cô ấy không? Hay chỉ ngồi với cô ấy? Rằng anh nhớ cái cách bí mật mà cô ấy cười với tôi? Rằng abg liên tục nghĩ về cách mùi hương của cô ấy, mùi vị của miệng cô ấy, cảm giác của làn da cô ấy và âm thanh của tiếng cười của cô ấy?"

"Rằng cô ấy là người phụ nữ duy nhất anh từng gặp biết mọi thứ về anh? Tâm trạng của anh, nhu cầu của anh, mối quan hệ của anh với đất đai? Cô ấy nhìn thấy vẻ đẹp trong một đám cỏ dại ở giữa hư không Wyoming? Rằng anh yêu cách cô ấy có thể thắng yên ngựa và cưỡi ngựa nhanh hơn anh? Rằng cô ấy không nhút nhát như cô ấy giả vờ? Rằng cô ấy không ngại dọn dẹp ngăn chuồng? Và kiểm tra gia súc?"

"Cô ấy thích cảnh hoàng hôn và nướng bánh quy, ẵm em bé và đinh ghim hai bước và tất cả những thứ quê mùa ngô nghê đó? Cô ấy yêu con trai anh, và làm sao anh có thể nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy nhiều như thế nào, khi mà anh sợ chết khiếp rằng cô ấy sẽ rời bỏ anh - và rồi đó chính xác là những gì cô ấy đã làm?"

Anh đang thở dốc và gần như sắp rơi nước mắt. "Em nói cho anh biết anh phải giải quyết chuyện đó như thế nào đi, Keely, vì anh chắc chắn là không biết."

Sự im lặng đột ngột như xát thêm muối vào vết thương của anh.

"Đồ ngốc. Anh thực sự yêu cô ấy." Keely không muốn gì hơn là ôm ghì lấy anh.

"Cô ấy không bỏ rơi anh."

"Chà, cô ấy không có ở đây."

"Nhưng cô ấy sẽ như vậy nếu anh cho cô ấy một lý do để quay lại." Cô ngửa đầu ra sau và nhìn chằm chằm vào mắt anh. "Anh có nhận ra tầm quan trọng của việc AJ hoàn thành việc học không? Cho chính cô ấy? Có rất ít điều cô ấy làm cho bản thân, giống như anh, mọi thứ cô ấy làm đều là vì gia đình mình."

"Đoán là anh không hiểu. Đoán có lẽ anh nghĩ trường học là một ý thích bất chợt—"

"—chẳng hạn như kết hôn với một chủ trang trại ở Wyoming và trở lại thành phố lớn khi mọi chuyện không suôn sẻ? AJ không phải là Marla. Nhưng anh sẽ mất cô ấy nếu lần này anh không thực hiện bước đầu tiên. Cô ấy đã trao cho anh niềm tin của cô ấy, đã đến lúc anh trao cho cô ấy niềm tin của mình và đánh cược trái tim của anh để nâng cao vị thế."

"Làm thế nào anh có thể làm điều đó?"

Carolyn khịt mũi.

Đôi mắt của Cord và Keely quay về hướng bà.

"Sao con không hỏi cha mình? Ông ấy đã phải mò mẫm một hoặc hai trăm lần. Ông ấy có rất nhiều gợi ý. Nụ cười của bà tắt lịm. "Nhưng nếu con thực sự muốn cho Amy Jo thấy con bé quan trọng với con? Chứng minh rằng con lắng nghe những suy nghĩ và ý kiến, hy vọng và ước mơ của con bé qua cuộc trò chuyện bên gối hoặc trong bữa tối hoặc trong khi con đang dọn dẹp chuồng trại. Con bé đã đưa cho con bản đồ trái tim của mình, con trai, con chỉ cần học cách đọc nó."

Một cơn gió thoảng qua làm rung chuông ngoài hiên, phá vỡ sự im lặng kéo dài.

Cord mỉm cười và để làn gió thơm mùi xô thơm xoa dịu tâm trí đang rối bời của mình. Anh có thể làm được điều này. Anh phải làm điều này. "Bản đồ hả? Con có thể làm việc với điều đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro