Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Thay vì cưỡi ngựa trong khi AJ chợp mắt, Cord làm bữa trưa. Thay vì nghĩ về thực tế là trong hai tuần ngắn ngủi anh sẽ không thể lái xe đến chỗ cô và bắt cóc cô cho cả ngày với những trò chơi tình dục xấu xa, anh nghĩ về việc họ sẽ dành phần còn lại của buổi chiều như thế nào.

Khỏa thân, rõ ràng. Nhưng còn gì khác nữa?

Mày cần gì nữa? Chẳng phải thỏa thuận này là một cách để chứng minh rằng tình dục tách biệt với tình yêu và tình bạn sao?

Không phải tình yêu. Theo logic, nhu cầu có bạn đồng hành của anh có ý nghĩa nhất về lý do tại sao anh lại điên cuồng vì cô. Anh đang nhớ con trai mình và dành thời gian cho AJ là một sự thay thế. Ngay khi Ky đến, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Phải không? Anh sẽ không vui sao?

Cord biết mình không nên sợ hãi những việc này, nhưng anh tự hỏi liệu câu ngạn ngữ "xa mặt; cách lòng" có đúng một khi AJ ra đi.

Anh chất thức ăn lên khay và mang lên lầu. AJ nằm nghiêng, thở đều. "AJ? Anh làm bữa trưa."

"Cái gì?" Cô lồm cồm bò dậy. "Em đang ở đâu?"

"Em ngủ trên giường của anh."

"Ồ. Ồ. Cách đây bao lâu?"

"Hơn một tiếng đồng hồ. Em có đói không?"

AJ vươn vai. "Đói lắm. Thực đơn có gì?"

"Thịt nguội. Phô mai. Hoa quả. Không có gì lạ mắt."

"Nghe hay đấy. Anh có cái áo choàng nào cho em mượn được không?"

"Áo choàng? Em cần một chiếc áo choàng để làm cái quái gì vậy?"

"Em không muốn khỏa thân ngồi trong bếp."

Anh cười toe toét. "Ai nói gì về việc ăn trong bếp? Anh mang bữa trưa cho em trên giường."

"Anh không lo lắng về mẩu vụn?"

"Không. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ làm cái nệm nhàu nhĩ rồi.' Cord nhích lại gần và hái một quả nho từ khay. "Mở miệng nào."

Ánh mắt cô nheo lại suy nghĩ về miếng trái cây. "Anh sẽ bôi gia vị lên khắp người em một lần nữa ư?"

"Điều đó có tệ lắm không?"

"Không. Em chỉ ước mình có thể làm một lần.: Cô xem xét kỹ lưỡng cái khay. "Những cái bánh quy ở đâu?"

"Bánh quy nào?"

"Chính xác. Bữa trưa không phải là bữa trưa nếu không có bánh quy."

"Anh nói giống Ky," anh nói khô khốc.

"Ky là chàng trai trong trái tim em."

Một cơn ghen nhỏ ngu xuẩn xuất hiện: Cord muốn trở thành người đàn ông chiếm được trái tim cô.

Mày có thể. Chỉ cần có cơ hội. Hãy thừa nhận rằng từ lâu nó không còn là về tình dục nữa rồi.

"Con trai của anh và em thậm chí còn có cùng một loại bánh quy yêu thích."

"Bơ đậu phộng?"

"Chuẩn rồi."

Cord cúi xuống gần hơn. "Anh không có bất kỳ bánh bơ đậu phộng nào. Thay vào đó là một cái thật thì sao?" Anh hôn nhẹ lên cô và đung đưa một quả nho xanh mập mạp trên môi cô.

"Mở ra."

AJ mút quả nho từ những ngón tay của mình với sự gợi cảm có chủ ý, điều đó làm cho con c*c của anh cựa quậy. "Điều này khiến em cảm thấy mình như một quý cô nhàn hạ. Nằm trên chiếc giường êm ái này. Có một anh chàng nóng bỏng tự tay đút cho e,. Anh cũng giấu lá cọ ở đâu đó à?"

"Anh chàng nóng bngr. Phải. Ý em là ông già."

"Vậy, anh lớn hơn em vài năm tuổi. Điều đó không ngăn cản anh theo kịp em." Cô cố tình nhìn vào háng anh.

"Đúng vậy."

"Nó không bao giờ quan trọng với em." Đôi mắt xám nghiêm túc của cô tìm kiếm anh. "Anh có nhớ lần em ngã ngựa không? Khi em năm tuổi? Và anh đã bến em lên, lau nước mắt cho em và giúp em bình tĩnh lại?"

Cord cau mày. Không nhớ gì hết. "Em có buồn nếu anh nói không nhớ không?"

Cô lắc đầu. "Em sẽ ngạc nhiên nếu anh nhớ. Nhưng em không bao giờ quên nó. Không bao giờ. Anh là một hiệp sĩ miền Tây trong chiếc mũ cao bồi màu trắng. Anh là người đàn ông lý tưởng của em kể từ ngày đó cách đây nhiều năm."

"AJ, đó không phải là anh. Lúc đó hay bây giờ—"

"Là anh. Đừng làm hỏng ký ức đối của em bằng cách từ chối nó. Đừng làm hỏng khoảnh khắc này. Hãy là Cord người đàn ông gợi cảm trong tưởng tượng của em, chứ không phải Cord là người chủ trang trại có trách nhiệm, người luôn nghĩ quá nhiều."

Một phần tóc của cô dính vào má từ nơi cô ngủ trên đó. Cord bóc nó ra và xoa sợi tóc vàng trắng ẩm ướt giữa các ngón tay. Quá mềm.

Thật là một sự tương phản với bàn tay thô ráp, chai sạn của anh. "Em thật ngọt ngào."

AJ đỏ mặt. Cô gắp một miếng xúc xích và đưa vào miệng anh. "Em cũng muốn cho anh ăn."

Khi thức ăn đã hết, họ trêu chọc nhau đến mức Cord phát điên muốn có được cô lần nữa. Anh ngồi ở giữa giường và quấn hai chân cô quanh lưng dưới của anh khi cô từ từ di chuyển xuống, bao bọc dương vật của anh trong hơi nóng ẩm ướt và chặt chẽ của cô.

"Em thích kiểu này."

"Anh cũng vậy, búp bê bé bỏng. Anh cũng vậy." Cord giữ chặt má mông cô trong tay anh khi họ duy trì tốc độ chậm rãi, gợi cảm. Làn da mềm mại của cô chạm vào khắp nơi của anh. Anh ngấu nghiến miệng cô, cổ cô, núm vú cô, không bao giờ hoàn toàn rời khỏi thiên đường trong âm hộ mềm mại của cô.

Cô đạt cực khoái và mang theo anh cùng với cô, trong một nhịp đập ngọt ngào ngon lành dường như kéo dài vô tận.

Với cơ thể và miệng của họ vẫn còn kết nối với nhau sau khi yêu một cách lười biếng nhưng say đắm, anh nhận ra mình chưa bao giờ có cảm tình với bất kỳ ai ở cấp độ này - trái tim, thể xác và tâm hồn.

Anh cũng nhận ra rằng anh không biết phải làm cái quái gì với nó.

AJ liếm trái cổ của anh. "Ừm. Mồ hôi, người đàn ông gợi cảm ngon tuyệt."

"Anh có thể lấy thêm thức ăn nếu em vẫn còn đói."

"Em chỉ cần nhấm nháp anh, nếu điều đó ổn."

"Tốt cho anh." Anh ưỡn cổ khi răng cô cạ vào tai anh và phát ra một tiếng rùng mình. "Chúa ơi. Anh thích nó."

"Vậy thì em sẽ tiếp tục làm việc đó."

Tay anh đặt trên mông cô và ngón tay cái của anh vu vơ vuốt ve kẽ mông cô đến nốt hoa hồng nhăn nheo. Trong lần vuốt chậm tiếp theo, ngón tay cái của anh nán lại trên lỗ nhỏ đó.

Ngay lập tức cô căng thẳng.

"Em không thích điều đó à?"

"Không. Em có thích, nhưng em không nghĩ mình đã sẵn sàng cho ừm... hơn thế nữa."

"Chúng ta có thể đi chậm."

Cô không nói gì - điều đó làm anh lo lắng vì cô luôn nói ra suy nghĩ của mình.

"AJ? Nhìn anh này." Cô ngẩng đầu lên. Cord không thích sự sợ hãi trong mắt cô. Anh  đặc biệt không thích thực tế là anh đã đặt nó ở đó. Cô trao cơ thể mình cho anh không do dự, với sự háo hức, với niềm tin tuyệt đối, với niềm vui. Anh sẽ là một kẻ ngốc—và một kẻ bắt nạt—nếu anh để ham muốn tình dục của mình lấn át sự hoảng loạn của cô. "Anh sẽ không bao giờ bắt em làm bất cứ điều gì mà em không muốn, búp bê ạ. Nếu em chưa sẵn sàng, cũng không có gì to tát, được chứ?"

"Nhưng anh đã nói-"

"Quên những điều anh vừa nói đi. Đôi khi anh là một tên khốn thích kiểm soát. Anh đã từng được tuân theo. Một thời gian." Anh hôn cô trấn an. "Không vội vã. Anh có thể đợi cho đến khi em sẵn sàng. Trong lúc này" – anh lật cô nằm ngửa – "Anh muốn em lần nữa."

AJ thì thầm, "Anh rất vui vì Cosmo đã sai về thời gian phục hồi của nam giới."

Anh cười khúc khích trên cổ họng cô và tự hỏi làm thế nào anh có thể để cô đi.

Sau khi dành gần cả ngày trên giường, AJ cần được nghỉ ngơi. Cô vùng ra khỏi vòng tay của Cord và với lấy bộ quần áo mà anh đã mang từ tầng dưới lên.

"Vẻ hoạt bát của em đâu rồi."

"Không đâu hết. Anh không phải kiểm tra gia súc sao?"

"Vâng. Tại sao?"

"Em có thể đi cùng không?"

Cord nhướn cả hai lông mày. "Thật ư?"

"Chắc chắn. Chúng ta có thể cưỡi ngựa thay vì xe tải không?"

"Mất nhiều thời gian."

"Em không quan tâm. Em thích ở bên ngoài."

Anh lăn qua lăn lại và lầm bầm điều gì đó khi với tay lấy quần áo.

"Gì vậy? Nếu anh không muốn em đi cùng, chỉ cần nói như vậy."

"Không phải thế. Chỉ là em muốn vậy làm anh thấy sốc thôi."

"Không nên thế. Dù e, có phàn nàn về điều đó khi em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hướng đến mọi thứ, nhưng em vẫn là một cô gái nông dân. Em nghĩ rằng đôi khi anh quên điều đó."

"Anh đang cố."

Không chạm vào bình luận đó, cao bồi. Em không thể vật lộn với lũ quỷ của anh nữa cũng như em không thể khiến anh thay đổi ý định hoặc nhìn ra sự thật.

Ở tầng dưới, khi AJ xỏ dây thừng vào, Cord vung vẩy đôi bốt bạc về phía cô. "Em vẫn chưa mang thứ này. Bây giờ em sẽ khiến anh phải nghĩ đến đủ loại tình huống mà em không mặc gì ngoài đôi bốt chết tiệt này khi chúng ta quay lại.

Cô giật lấy chúng và ném chúng vào tủ áo khoác. "Sai. Xa mặt, cách lòng."

Cord bị đóng băng.

"Gì thế?"

"Em có nghĩ rằng điều đó thực sự hiệu quả không? Giả vờ không có thứ gì đó trong khi rõ ràng là nó ở ngay trước mặt em?"

AJ có cảm giác kỳ lạ nhất là họ không nói về một đôi ủng. "Không. Đi nào. Hãy thắng yên lên."

Trong vòng mười phút, họ đã vượt qua hàng rào. Mặt trời cuối buổi chiều nóng, không đến mức khó chịu, nhưng đủ ấm để AJ ước rằng cô đã lấy một chiếc mũ. Cord mặc đồ của anh, một loại rơm màu kem được dệt tinh xảo, không phải loại dành cho tiệc tùng, mà là loại mà các chủ trang trại cần vào mùa hè để phản xạ nhiệt. Cô không thể không nghĩ rằng chiếc mũ trắng chỉ củng cố hình ảnh hiệp sĩ áo trắng mà cô đã giữ trong suốt cuộc đời mình.

Sau khi kiểm tra cả đàn, họ tiếp tục đi bộ. Sự thanh bình của khung cảnh phủ nhận nhu cầu trò chuyện nhàn rỗi. Cord dẫn trước; cô theo sau.

"Thấy bể chứa đó không? Loài-"

Ngay lúc cô nghe thấy từ loài, cô chạy mất. Anh không đến gần được để bắt kịp cô. "Có lẽ lần sau anh nên cưỡi con ngựa này, McKay. Em đã đánh bại anh cả hai lần."

"Anh đã thắng một lần."

"Muốn đạt ba trên năm điểm không?"

"Không. Em có tính liều lĩnh đấy, cô Foster. Tại sao anh chưa bao giờ biết về nó?"

"Bởi vì là một đứa trẻ hoang dã là danh tiếng của Keely, không phải của em. Em đã quá bận rộn để làm việc thay cho cha mình nên không thể nào hoang dã được." Sau khi cô nhận ra những gì mình thú nhận, cô đá gót vào hông Nickel và họ bỏ đi.

Cord chạy lên bên cạnh cô. "Em sẽ giải thích điều đó, hoặc em sẽ bắt anh đoán?"

Cô nói, "Đoán xem," quyết định rằng anh sẽ không tìm ra thứ mà không ai khác có thể trong những năm đó.

"Hãy xem nào. Anh chuyển về đây bảy năm trước sau khi ở Seattle được hai năm, vì vậy em sẽ mười lăm tuổi. Anh không nhớ là em thân thiết với Keely cho đến khi em ít nhất mười tám tuổi, sau khi Ky được sinh ra và Marla bỏ đi. Vì vậy, trong những năm mất tích đó, em đã..."

"Ồ. Nhìn kìa. Một con diều hâu đuôi đỏ." AJ chỉ vào con chim đang bay lượn trên bầu trời xanh rực rỡ ở phía tây.

"Em yêu, anh có thể mỉa mai và liệt kê ra hàng đống thứ mà em có thể đã làm, nhưng anh yêu cầu em hãy thành thật và nói cho anh biết sự thật."

"Và nếu em không muốn?"

"Cũng phải làm thôi."

AJ nhìn chằm chằm vào anh. "Em làm việc trong trang trại. Cha bị đau tim khi em mười ba tuổi. Cha mẹ không muốn ai biết về các vấn đề sức khỏe của ông ấy, vì vậy tất cả các cuộc thăm khám của bác sĩ đều được thực hiện ở Cheyenne."

"Vì vậy, em đang nói gì'? Cái gì? Em đã làm tất cả mọi thứ? Điều hành trang trại một mình?"

"Em không thể làm cỏ khô. Nhưng em biết cần phải làm gì khác, nên em đã làm. Kết thúc câu chuyện."

Cord trông như thể cô đã đấm vào bụng anh. "Em điều hành trang trại? Từ khi em mười ba tuổi? Tại sao không ai trong cộng đồng nhận thấy? Vì Chúa, tại sao không ai trong gia đình anh để ý?" Anh hỏi, "Keely có biết điều này không?"

"Không cho đến vài năm trước. Cô ấy luôn trêu chọc em về việc trở thành một người hợm hĩnh như vậy. Nhưng sự thật là, em quá mệt mỏi để quan tâm đến việc trở thành hoa khôi của hạt." Sau khi cô nói cho Keely biết sự thật, Keely rất kinh hoàng trước hành vi thiếu hiểu biết của chính mình. Cô cũng cảm thấy xấu hổ vì gia đình McKay có xu hướng chăm lo cho bản thân mà không quan tâm đến những người khác. AJ đã thề giữ bí mật với Keely và họ sẽ trở thành bạn bè ở mức độ sâu sắc hơn nhiều so với những gì cô từng tưởng tượng.

"Em chăm sóc gia súc? Còn những con ngựa? Và sửa hàng rào và đào mương? Và gây giống và đóng dấu gia súc?

"Sau mùa sinh sản đầu tiên cha bắt đầu bán bớt cặp bò/bê. Khi em mười lăm tuổi, tất cả gia súc đã biến mất. Cha nói với mọi người rằng ông muốn nghỉ hưu sớm và chúng em cho thuê gần hết đất chăn thả gia súc. Sau đó, em chỉ phải giải quyết những thứ khác trong trang trại mà anh luôn nói đến."

"Em đã không hỏi cha anh, em trai anh, anh em họ của anh hay bất kỳ người nào trong gia đình McKays? Em phải biết rằng ai đó trong gia đình anh sẽ giúp em—"

"Gia đình nào, Cord? Colby đi thi rode. Cam nhập ngũ. Carter ở trường đại học. Anh đang sống ở Seattle, rời bỏ Colt. Những người anh em họ McKay của anh, Kane, Kade, Quinn và Bennett phải làm tất cả các công việc còn lại—ngoại trừ Chase vẫn đang học trung học—và họ phải thuê người ngoài, nhớ không? Trang trại McKay rộng gấp 50 lần trang trại của chúng em. Vì vậy, gia đình anh không thể giúp chúng em ngay cả khi cha em không có quá nhiều niềm tự hào để yêu cầu."

"AJ-"

"Em cảnh báo anh. Bỏ qua đi."

"Như quỷ ấy."

AJ ghì cương Nickel theo hướng ngược lại, giật dây cương và lao về nhà kho như những con chó săn của địa ngục vồ lấy gót chân cô.

Cord ở ngay sau đuôi ngựa của cô. Nhưng mọi suy nghĩ về việc tiếp tục cuộc thảo luận đều vụt tắt khi cô nhận thấy chiếc xe bán tải của Colby chạy ầm ầm trên đường lái xe vào nhà khi cô đến hàng rào bên cạnh nhà kho. Cô giật Nickel dừng lại, khiến Cord cũng làm như vậy với Jester.

Anh gắt lên, "Làm sao bây giờ?"

"Anh có muốn em trốn trong nhà kho cho đến khi Colby rời đi không?"

"Chết tiệt. Anh chán ngấy cái trò giấu giếm này rồi. Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta nói với mọi người sự thật về chúng ta—"

"Cord!"

Họ quay lại và thấy Colby đang chạy về phía họ.

Một cảm giác buồn nôn cuộn lên trong bụng AJ. Colby. Đang chạy.

"Anh phải đến ngay. Dag bị tai nạn."

"Dag? Cái quái gì xảy ra vậy?"

"Chúng em không chắc."

"Cậu ấy ổn chứ?"

Colby lắc đầu. "Cậu ấy đã chết."

Cú sốc lơ lửng trong không khí.

AJ nói, "Đi đi, Cord. Đến với gia đình của anh. Em sẽ chăm sóc lũ ngựa."

Cả anh và Colby đều không nói thêm lời nào khi họ leo lên xe tải của Colby và phóng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro