Chương 73: Em Sẽ Ngoan Mà (H+)
Cửa cầu thang thoát hiểm bên ngoài chỉ lộ ra một khe hở nhỏ, vẫn có thể nghe thấy giọng hét điên cuồng truyền đến rõ ràng, "CMN, thả tôi ra! Các người nên bắt cậu ta mới đúng, tôi mới là người bị hại đấy..."
"Cậu ta là đồ điên! Các người có biết cậu ta đã nói gì với tôi không? Vừa rồi, chính cậu ta là người chỉ tôi cách làm như nào để giết mình đấy, cậu ta nói rằng bản thân đã tìm hiểu rất kỹ những phương thức có thể khiến cái chết đến nhanh và dễ dàng một chút..."
"Chủ tịch." Anna vừa có mặt cung kính nghênh tiếp, "Cảnh sát đã kịp thời đưa người đi trước chúng ta một bước."
Vệ sĩ đứng canh ngoài cửa nhìn thấy ông chủ nhà mình xuất hiện thì vội vàng cúi đầu né tránh, không dám nhìn vào đôi mắt màu lam sâu thẳm đang lia tới.
"Bịt miệng cô ta lại, tốt nhất là có thể làm cô ta sau này có muốn cũng không thể mở miệng ra được nữa." Tiêu Cẩm Ngọc bỏ lại một câu rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
"Vâng." Anna và vệ sĩ cúi đầu nhận mệnh, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy mấy gương mặt gần đó có chút đồng cảm đang nhìn bọn họ.
Phía sau cánh cửa trong phòng lúc này, Cố Mặc Thần nhìn chằm chằm cục cưng mềm mềm trước mặt, thấy trên khuôn mặt vừa thấy đã yêu, vẫn luôn đáng thương yếu ớt đó tràn đầy sự lạnh nhạt và mất kiềm chế, "Nào cục cưng, trả lời đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, không phải đã từng nói với em bao nhiêu lần rồi đó sao? Đừng có tùy tiện đối phó với mấy kẻ mất trí như vậy, sẽ có người thay em xử lý tốt..."
"Rầm!"
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, ngay sau đó là Tiêu Cẩm Ngọc lập tức xuất hiện, vừa vặn cắt ngang lời của Cố Mặc Thần, "Tiêu tổng, anh định thay cửa mới cho văn phòng của tôi đấy à?"
Tiêu Cẩm Ngọc chưa nhìn đến hắn ta, vóc dáng cao lớn đi thẳng đến gần chỗ bọn họ, cục nợ vừa định mở miệng nói thì người đàn ông đã đưa tay nâng cằm cậu lên, nhìn chằm chằm vào vết thương chói mắt bị mũi dao lưu lại trên gò má tinh xảo, ánh mắt lạnh lùng đến Mạc Phi bên cạnh cũng cảm giác lạnh cả sống lưng, giọng nói lành lạnh khiến người nghe không ra cảm xúc vang lên,"Có đau không?"
Chóp mũi tràn ngập mùi hương gỗ lâu năm nồng đậm, trước mắt rơi xuống một bóng tối, cục nợ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông đến gần, đôi mắt xinh đẹp lập tức rưng rưng, ánh mắt vừa đáng thương vừa yếu đuối, mở miệng yếu ớt nói, "Cô ta nói em chỉ là đồ điên nên chết đi cho rồi, còn cầm dao uy hiếp em, lúc đó cô ta trông rất đáng sợ..."
Cố Mặc Thần: "...."
Mạc Phi: "...."
Ha, khoảng thời gian qua đúng là không uổng công mấy thầy chỉ dậy diễn xuất trong công ty đã ra sức, nhưng chắc chúng tôi tin?
Cục nợ chẳng quan tâm trong đầu bọn họ đang nghĩ gì, im lặng lau nước mắt, cánh môi vẫn còn run rẩy, thoạt nhìn bị dọa tới mức không nhẹ.
Trong đôi mắt lam thẳm có chút một lời khó nói hết.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của vật nhỏ lóe lên ánh nước, Tiêu Cẩm Ngọc chỉ đành thở dài, "Bác sĩ trong nhà đến rồi, đang ở bên ngoài đợi, em ra trước để họ xem xét vết thương kẻo lưu lại sẹo, đợi tôi một chút."
Vừa nói hắn vừa hơi cúi người đưa tay đỡ cục nợ dậy, "Đi thôi."
Sau khi hai người cục nợ và Mạc Phi rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Cẩm Ngọc và Cố Mặc Thần, bầu không khí đột ngột trở nên im ắng và căng thẳng đến ngộp thở.
Lúc cánh cửa phòng vừa khép lại, Tiêu Cẩm Ngọc bước nhanh tới, túm lấy cổ áo Cố Mặc Thần, một đấm dứt khoát tung ra, cú đấm văng vào mặt Cố Mặc Thần, làm cho khuôn mặt vốn rất điển trai bỗng đỏ lừ.
Cố Mặc Thần hơi lảo đảo ổn định lại thân thể, dùng ngón tay quệt máu ở khóe môi, nhìn lại ngón tay, tuy nhiên lại không có phản ứng gì, chỉ ấn đầu lưỡi vào miệng vết thương bị rách trong vòm miệng, "Anh nổi điên cái gì? Tôi cũng đâu muốn chuyện như vậy xảy ra trên địa bàn của mình, huống chi người bị thương lại là em ấy..."
Tiêu Cẩm Ngọc nheo mắt lại, sau tròng kính đôi mắt màu lam lóe lên từng tia sắc bén, "Trước giờ, nhìn vào phân lượng cậu có công tống cổ cái đuôi Lục Nghiêu kia ra nước ngoài, vậy nên tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Tiết Hình Tranh cậu đừng có quá phận, nếu để tôi nhìn thấy tình huống này một lần nữa, cậu và Cố gia nhà ngoại cậu sẽ biết được thế nào là gặp khó khăn."
Nói xong, hắn vừa định quay người đi thì sau lưng bỗng cất lên tiếng nói của Cố Mặc Thần, "Hành động đang cố gắng đền bù lại mọi thứ của anh thật khiến tôi ghê tởm, cho dù có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi được rằng em ấy thành ra như bây giờ phần lớn là tại vì anh, nếu lúc đó anh lựa chọn kiên quyết hơn thay vì thương lượng thì có lẽ em ấy sẽ không điên cuồng như thế, hiện tại nếu để em ấy biết..."
"Tôi cảnh cáo cậu, sức chịu đựng của tôi có hạn."
Tiêu Cẩm Ngọc cũng chẳng quay đầu, chỉ để lại một câu uy hiếp rồi đi thẳng ra ngoài.
Sự việc được Anna đưa người đến đồn cảnh sát nhanh chóng giải quyết, kết quả xấu nhất xem như đã định sẵn cho Hàn Điềm Điềm.
Hai người Tiêu Cẩm Ngọc và cục nợ cũng lên xe trở về nhà.
Tiêu Cẩm Ngọc vừa định đi về phía cửa lớn ra vào, tay áo sơ mi đột nhiên bị nhẹ nhàng kéo kéo, hắn cúi đầu nhìn xuống, "Hửm?"
Ngón tay hơi tái nhợt của cục nợ siết lấy vải áo sơ mi trắng, ánh mắt ướt át rất cẩn thận, ngay cả giọng nói cũng mềm nhẹ theo, "Có phải anh đang giận hay không?"
Đôi mắt màu lam của Tiêu Cẩm Ngọc mang theo tìm tòi nghiên cứu dừng trên khuôn mặt tinh xảo, nhìn thoáng qua miếng băng dán cá nhân màu vàng nhạt trên gò má trong suốt của vật nhỏ, khẽ nhướng mày nói, "Hình như lúc em túm tóc đập đầu người ta vào tường cũng là dáng vẻ này nhỉ?"
Cục nợ: "...."
Ngước mắt nhìn lên thấy người đàn ông nhìn mình cười như không cười, nghĩ đến việc bản thân sẽ bị trừng phạt thảm thương tới mức có lẽ ngày kia còn không dậy nổi, vật nhỏ cố gắng vớt vát mở miệng lí nhí nói, "Tôi rất ngoan, thật đó..."
Tiêu Cẩm Ngọc không đáp, nâng cằm ý bảo cậu mau vào nhà.
Nói gì thì nói, không ngoan hiển nhiên là nên bị đè ra giường giáo huấn đến khi ngoan thì thôi.
Phương pháp rất bạo lực cũng rất hữu dụng.
Rèm cửa sổ xa hoa khép hờ mơ hồ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, trong phòng ngủ ánh đèn tối mờ, âm thanh rên rỉ vang lên liên miên không dứt, bao trùm khắp không khí là mùi phoremone ngọt ngấy xen lẫn hương vị dâm mỹ tanh nhạt của dục vọng.
Trên chiếc giường rộng lớn, cơ thể nhỏ nhắn da thịt trắng nõn đang quỳ gối nằm úp sấp, hai tay bị chói chặt trên đỉnh đầu, đôi mắt cũng bị mảnh vải đen bịt kín, chỉ khiến các giác quan toàn thân càng bị phóng đại, nhìn kỹ bên dưới của cậu đang bị đồ chơi tình dục mãnh liệt thâm nhập, dương vật nho nhỏ giữa hai chân dựng cứng sưng đỏ, không khác gì miệng nhỏ phía trên hay phía dưới đều đua nhau nhỏ nước dòng dòng.
Mái tóc nhạt màu ẩm ướt tán loạn phía sau gáy, trên da thịt phủ kín một lớp mồ hôi mỏng, mười ngón chân nhỏ xinh hết co lại rồi duỗi thẳng, vì bị kích thích cực đại và lâu dài mang lại nhưng vẫn không thể thỏa mãn, vật nhỏ hé miệng cầu xin, "Ưm ha... Cắm, cắm vào được không?"
"Bốp" một tiếng giòn tan vang lên, trên cặp mông trắng nõn lập tức nổi lên dấu tay hồng nhạt, "Lần sau còn dám ra ngoài đánh nhau với người khác nữa không?"
Người đàn ông phía sau mở miệng hỏi, giọng nói dù dịu dàng nhưng lại khàn khàn chứa đầy dục vọng, vừa nói vừa cúi đầu thở ra hơi thở nóng rực rồi lại lè lưỡi liếm lên tuyến thể hơi gồ lên trên gáy cậu.
Cục nợ không nhịn được thở hổn hển, bị môi lưỡi ướt nóng kích thích làm cả người co rút, càng mở ra chân mình, khiến miệng huyệt dấp dính hoàn toàn bại lộ trước mặt người đàn ông phía sau, "A ah... Không mà... Tôi sẽ ngoan... Làm ơn, xin anh đấy... A ưm... Ha... Mau cắm vào..."
Tiêu Cẩm Ngọc đưa tay chạm vào lỗ nhỏ đáng thương vì bị nhét trứng rung mà không ngừng run rẩy, từ bên trong chảy ra đầy nước nhờn trong suốt, thấm đẫm mấy ngón tay hắn, thậm chí còn chảy dọc xuống bắp đùi, đọng ngay đầu gối quỳ trên mặt nệm là một vũng nhớp nháp, nhẹ ấn đầu ngón tay, dễ dàng chạm vào trứng rung bên trong hậu huyệt, khiến người dưới thân giật nảy người, hắn lại lập tức buông ra, trả lại sự trống rỗng khiến cục nợ càng phát điên, môi mỏng khẽ cười, "Không có thành ý chút nào."
Nói rồi, hắn chỉ hơi dùng sức đã lật cơ thể run rẩy dưới thân lại, cầm lấy hai cẳng chân nhỏ nhắn đặt trên vai mình, lập tức cúi đầu, vùi mặt vào nơi đang tỏa mùi Giáng Hương ngào ngạt, chiếc lưỡi hung hăng chà xát khắp mặt ngoài miệng huyệt, liếm sạch chất lỏng dính trên từng nếp nhăn.
"A!! Ah a... Hưm a..." Người dưới thân sướng cong người lên, mái tóc ướt đẫm lắc qua lắc lại, cổ chân gác lên vai người đàn ông cũng khẽ đong đưa, thi thoảng lóe lên ánh sáng của kim cương dưới ánh đèn mờ ảo.
Đầu lưỡi thọc vào rất sâu bên trong huyệt rồi rất nhanh lại lùi ra, lùa lên miệng lỗ, liếm vòng quanh, mỗi lần chen vô đều vô tình cố ý ấn lên trứng rung phía trong khiến nó va chạm mạnh với tuyến tiền liệt mẫn cảm hơi sưng.
"A... Ah ưm... A a a..." Trước mắt là một mảnh đen kịt, xúc cảm rõ ràng hơn truyền đến, cục nợ hét lên, đưa hai tay bị trói xuống túm chặt mái tóc dày đen nhánh của người đàn ông, ra sức ấn mạnh đầu hắn vào giữa háng mình, khiến Tiêu Cẩm Ngọc bị kích thích đầu lưỡi mềm chọc càng sâu vào miệng lỗ nhỏ, bắt chước dương vật lớn rong ruổi ra vào.
Nơi mẫn cảm sâu trong cơ thể đột ngột bị gai mềm bằng silicone trên trứng rung chà xát, khoái cảm giống như một luồng điện thẳng tới bụng dưới, nhưng dương vật nhỏ giữa hai chân lại bị bàn tay lớn của người đàn ông nắm chặt, không có cách nào giải phóng, "Buông, buông ra mà... Ha... Xin anh đấy... A ah..."
Người đàn ông vẫn thong thả giữ chặt mông cậu, giam chặt chẽ trong vòng tay mình, đầu lưỡi ấn lên miệng huyệt nghiền nát từng tầng nếp uốn, sau đó dứt khoát thọc vào bên trong liếm láp rồi thi thoảng lại tàn nhẫn ma xát vách thịt.
Trước mắt là một mảng tối đen, ngón tay bấu víu ga trải giường, cục nợ ngửa đầu ra sau, lưng trần trụi cong thành một đường hoàn hảo, nức nở cẩn thận di chuyển mông, ý muốn tránh thoát khỏi môi lưỡi của người đàn ông, bất ngờ trứng rung trong hậu huyệt lại tăng nhanh vận tốc, chỉ cảm thấy bản thân bây giờ gần như là muốn chết, nhưng không biết chết vì khó chịu hay sung sướng.
Bàn tay còn lại tiện tay tháo vải lụa bịt kín mắt cục nợ ra, "Muốn bắn hay muốn bị cắm?"
Cảm giác sảng khoái xen lẫn khổ sở này khiến khuôn mặt cục nợ ửng hồng, cả người yếu ớt giãy giụa, đáy mắt xinh đẹp tràn ngập nước, lông mi dài mảnh còn đọng lại giọt nước mắt, cánh môi sưng đỏ bật ra tiếng rên rỉ dâm đãng, "Sướng quá... Ư a ưm... Dùng dương vật lớn của anh đâm vào được không... A a..."
Tiêu Cẩm Ngọc rút trứng rung ra, hắn dựng lưng lên, chống hai tay xuống hai bên đầu cục nợ, đẩy dưới thân mình về phía trước để quy đầu cọ cọ vào miệng huyệt đang mấp máy giữa hai chân vật nhỏ, "Có muốn nó không?"
Cảm nhận được quy đầu nóng bỏng dán lên, ngay cả gân xanh dữ tợn cũng đang giật giật, hậu huyệt nháy mắt co rụt lại, cục nợ rùng mình rên rỉ, vòng hai cánh tay ôm lấy cổ người đàn ông, "Muốn..."
Tiêu Cẩm Ngọc cầm côn thịt cọ tới cọ lui ngoài miệng lỗ nhỏ, "Vậy sau này phải cư xử như nào?"
Vật nhỏ lập tức co rúm lại, thút thít rồi nấc lên một cái, "Sẽ ngoan... Không đi làm nữa, cũng không ra bên ngoài đánh người nữa..."
Thực ra, Tiêu Cẩm Ngọc cũng đã chịu hết nổi từ lâu, mới chỉ để bên ngoài miệng huyệt mà nơi ướt nhẹp kia đã muốn hút quy đầu của hắn vào bên trong, bàn tay lớn đưa ra nắm lấy eo nhỏ, cùng lúc kéo cục nợ về phía mình rồi đẩy thắt lưng cắm thật sâu côn thịt vào lỗ huyệt, "Ha..."
"A a A..."
Hai người đồng thanh rên lên đầy thỏa mãn.
Gậy thịt vừa đi vào đã dùng cường độ kịch liệt đâm rút, cục nợ bị đụ đến ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể vừa rên rỉ đứt quãng, vừa cố ý nâng mông hùa theo động tác của người đàn ông, đón nhận từng cú thúc hung hăng của côn thịt thô to.
Tiêu Cẩm Ngọc đưa tay tháo hết trói buộc trên hai cổ tay gầy mảnh khảnh, thuận tiện cúi đầu nhìn nơi kết hợp giữa hai người đã trở thành một vũng lầy lội, cơ thể mềm mại dưới thân giống như được làm từ nước, chỉ vuốt ve vài cái đã chảy nước, khi làm tình mà hung bạo đâm vào thì nước dâm sẽ róc rách chảy ra.
Trong mắt màu lam ánh lên tia sáng chiếm hữu, ngón tay thon dài nhéo đầu vú, tay còn lại giữ lấy đầu cục nợ, cắn lên cánh môi dưới đang hé mở, day nhẹ nhàng mấy lần, "Rên lớn một chút, có vậy tôi mới biết được tình trạng để khống chế..."
Cục nợ bị cơ thể cao lớn đè chặt trên giường, cẳng chân theo bản năng câu lấy eo người đàn ông, động tác này làm cho lỗ huyệt càng mở rộng ra, nghe hắn nói vậy cậu lập tức thút thít rên rỉ, "Ưm a..."
Tiêu Cẩm Ngọc nhấp càng lúc càng sâu, cho đến khi toàn bộ đỉnh quy đầu đều được khoang sinh sản nóng ướt ngậm lấy, chỉ chần chừ vài giây thì dứt khoát xuyên thẳng vào, thịt mềm nơi đó co rút từng cơn, gắt gao bao bọc cả cây côn thịt, hai chân cục nợ bị làm đến run lẩy bẩy, bụng dưới phình lên, eo nhỏ cong thành hình cung dán sát người đàn ông, "A ——!!"
"A ah... Đầy quá... Ưm ư ha... Đừng dừng lại... Ha... Lại lớn lên rồi... Ưm... Trướng quá..."
Tiêu Cẩm Ngọc áp trán mình vào cái trán ướt đẫm mồ hôi của vật nhỏ, khẽ cười, "Noãn Noãn vẫn ăn rất giỏi kia mà!"
Hốc mắt xinh đẹp đầy nước mắt, cực kỳ đáng thương nhìn hắn, ngón tay vẫn bấu chặt bờ vai rắn chắc, sụt sịt nói, "Bắn vào trong được không? Bắn ngập bụng nhỏ..."
Người đàn ông cúi đầu lấp kín môi cậu, mút vào, liếm láp, khẽ gặm, nhẹ cắn, hai đầu lưỡi quấn lấy triền miên không rời, nhưng đây cũng là thông điệp của riêng hắn.
Tiêu Cẩm Ngọc, anh ta sẽ không để cậu mang thai.
Cục nợ khóc nức nở hòa với tiếng rên rỉ nhè nhẹ, khoang sinh sản mạnh mẽ bị đâm vào, gậy thịt lớn liên tiếp đưa cậu lên đỉnh, "A ưm... Không muốn... Không cần... A a..."
Bữa trưa cũng không ăn nhiều, sau khi vận động xong, theo yêu cầu của Tiêu Cẩm Ngọc người làm nhanh chóng mang theo tách trà tinh xảo cùng mười mấy loại bánh ngọt vào phòng, cẩn thận bày biện và sắp xếp.
Liếc nhìn bàn trà được bày biện công phu, đầy ắp bánh trái rực rỡ, mùi kem béo ngậy, Tiêu Cẩm Ngọc khẽ cười, "Vẫn còn giận dỗi? Ăn mau đi, không phải em thích macaron nhất sao?"
Cục nợ cầm muỗng xúc một miếng bánh kem lớn, làm như không nhìn thấy sự ghét bỏ hiện rõ trên mặt của người đàn ông, duỗi tay trực tiếp nhét vào miệng hắn, "Anh cũng ăn!"
Trong miệng Tiêu Cẩm Ngọc lúc này chỉ cảm thấy —— vừa béo vừa ngậy, độ ngọt cứ phải gọi là cân rưỡi đường!
Dưới ánh mắt hả hê của vật nhỏ, hắn bình tĩnh cầm ly trà trên bàn lên, chậm rãi mà nhấp liên tiếp mấy ngụm, trong đầu thốt ra hai từ khó ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro