Chương 65: Không Hy Vọng Sẽ Không Thất Vọng
Chỉ sau một lát, cục nợ gần như bị xấp văn kiện trong tay làm cho đầu óc choáng váng, cậu im lặng thu hồi tầm mắt, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng nhỏ giọng nói, "Tôi không muốn chuyển nơi ở, không thích..."
"Cho đến giờ em vẫn chưa nắm bắt được tình hình sao?"
Tiêu Cẩm Ngọc nhìn chằm chằm vật nhỏ trước mặt, khóe môi nở nụ cười như không cười, "Một là trả tiền, hai là lấy thân trả nợ."
"Ngoài ra, không còn bất cứ vấn đề nào để có thể bàn luận."
Đúng là ngay từ lúc đầu vốn dĩ cậu đã ở trong tình thế không thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì.
Tuy vậy nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ uất ức.
Chẳng biết lấy dũng khí ở đâu ra, hoặc cũng có thể là nhất thời tìm về tính cách vốn có lúc trước của mình, miệng nhỏ mím lại, "Ba là gì?"
Trên trán Tiêu Cẩm Ngọc xuất hiện ba vạch hắc tuyến, hắn khoanh tay trước ngực, cười lạnh, "Giờ em đang đùa tôi đấy à?"
"Nếu tôi nói đúng là như vậy thì anh có mang tôi đi vứt không?"
Chưa đợi Tiêu Cẩm Ngọc kịp mở miệng, cậu đã tiếp tục nói, "Nhưng mà hình như cũng đâu phải lần đầu tiên anh có ý định làm như vậy."
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lập tức trầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cậu, "Dường như em đang muốn biết điều gì đó phải không?"
Gương mặt nhỏ nhắn bị bàn tay hơi thô ráp bóp gọn, ánh mắt sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống, "Thế nhưng Noãn Noãn, cho dù tôi có nói thì liệu em có thể tiếp nhận nổi?"
[Đừng nghe, đừng nghe anh ta nói bất cứ điều gì...]
Mấy ngón tay mảnh khảnh của cục nợ run rẩy đưa lên, chạm vào bàn tay thon dài đang nắm lấy mặt mình, giọng nói yếu ớt, "Buông, buông ra..."
Bóng hắn đổ rạp che lên thân hình nhỏ bé bên dưới, nhưng vẫn không thể che được đôi mắt sáng màu đang vô cùng hoảng loạn, ngón tay cái vuốt nhẹ lên làn da trong suốt và tái nhợt, "Tiếc thật, trước đó tôi vốn cho rằng em đã có tiến triển."
Nói rồi, bàn tay to lớn cũng buông mặt cậu ra, "Thật ra, tôi chưa từng muốn làm tổn thương em, tuy rằng em sẽ chẳng mấy tin tưởng nhưng đó lại là sự thật đấy."
Trong giọng nói thờ ơ của người đàn ông mang theo chút cảm xúc nào đó mà cục nợ không thể hiểu nổi, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu sẽ không tin anh ta, bởi vì những gì anh ta nói chắc chắn đều là dối trá.
"Được rồi, giờ thì kết thúc câu chuyện ở đây, mang theo vệ sĩ của em trở về thu dọn đồ đạc đi, phía bên kia phần lớn đều đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, vậy nên em chỉ cần lấy những thứ mình cho rằng nó thực sự cần thiết là được." Tiêu Cẩm Ngọc quay lưng lại với cục nợ, cúi đầu châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một làn khói, vừa nhìn khói thuốc vờn trước mặt vừa nói.
Môi cục nợ mấp máy muốn nói gì đó, vẻ mặt hơi căng thẳng, ngay cả khóe mắt cũng hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, "Nhưng mà..."
Giọng điệu mất kiên nhẫn của người đàn ông cắt ngang lời cậu, "Có phải em cảm thấy tôi rất rảnh đứng đây nghe em nói mấy lời không thích và không muốn đó đúng không?"
Cục nợ nhìn chăm chú góc nghiêng hoàn mỹ trên khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông, bình tĩnh mở miệng, "Trong phòng có thiết bị báo cháy tự động, vừa rồi khói thuốc của anh có lẽ đã kích hoạt hệ thống, hiện tại khả năng lớn là bảo an đng chạy tới đây."
Nói xong, cậu bĩu môi quay người rời khỏi.
Quả nhiên, rất nhanh đội ngũ nhân viên an ninh của tòa nhà đã vội vàng mang theo bình cứu hỏa trong tay chạy đến văn phòng tầng hai mươi sáu, cửa bị đạp văng, "Cậu Lam, cậu đừng lo lắng, chúng tôi đến đây rồi!"
Không tìm thấy Lam Mặc trong phòng, nhân viên bảo an ngạc nhiên nhìn điếu thuốc đang cháy dở trên tay người đàn ông duy nhất có mặt ở nơi này, giọng điệu không mấy thiện ý, "Anh là ai? Tại sao lại hút thuốc ở trong này? Anh không biết là cậu Lam không được tiếp xúc với khói thuốc sao? Còn nhìn nữa, mau dập đi! Thiệt tình."
"Dập thuốc rồi mời anh đi theo chúng tôi, anh không nhìn thấy quy định dán bên cạnh thang máy hút thuốc trong tòa nhà sẽ bị phạt ba tháng lương sao? Cho dù anh có là Tổng giám đốc, khách quý, nghệ sĩ trong công ty thì cũng đừng mong chạy thoát."
Tiêu Cẩm Ngọc: "...."
Ha, vừa rồi nhóc con kia chắc chắn là đợi hắn châm thuốc rồi mới giả bộ mở miệng ngăn cản.
Chuyện gì cũng có thể quên nhưng cái nết thù dai lúc trước có lẽ đã ăn sâu vào bản năng rồi.
Vừa đi đến vị trí thang máy của khu nhà, đột nhiên từ phía đối diện lao tới một người phụ nữ, vội vàng đưa tay nhanh chóng chặn cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, gấp gáp hô lên, "Đợi một chút..."
Trợ lý Đỗ An thấy người phụ nữ tay nách xách mang rất nhiều đồ đạc, thoạt nhìn giống như vừa đi siêu thị mua sắm, bèn chủ động hỏi, "Tầng mấy?"
"À, tầng mười một." Người phụ nữ nở nụ cười cảm ơn, thuận tiện liếc mắt nhìn thân hình nhỏ nhắn đứng phía sau nam Beta trước mặt, mơ hồ thấy được nửa khuôn mặt nghiêng của Lam Mặc, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là khu nhà cao cấp, bên trong đều là doanh nhân thành đạt và người trong giới nghệ sĩ, xem chừng vị trước mắt này cũng là một minh tinh.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong thang máy, chỉ thấy người phụ nữ bên cạnh đặt mấy túi đồ trong tay xuống, lục lọi trong túi quần, lấy ra điện thoại di động, "Alo, Tiểu Mỹ à? Đúng vậy đúng vậy, tôi đang chuyển đến nơi ở mới, ừm, là tòa A số nhà 1313... Được được, tối nay cậu qua nhé, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon và rượu tiếp đãi cậu thật chu đáo... Thằng bé ấy hả? Không đâu, bình thường nó ngủ rất sớm, sẽ không phiền phức gì, được, tạm biệt!"
Thang máy đang chạy thì đột nhiên dừng lại ở tầng thứ tư, kế đó lại có một người đàn ông trung niên bước vào, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng đến việc người phụ nữ đang trò chuyện sôi nổi trên điện thoại, "Đúng vậy, ai mà biết được đã có chuyện gì xảy ra, đó là con trai duy nhất của anh ta nhưng người đàn ông đó vẫn có thể để đứa bé dọn ra ngoài dễ dàng..."
"Có nhân tình sao? Chắc không phải đâu, bởi vì tôi đã ở trong căn nhà đó hơn nửa năm mà chưa từng thấy bất cứ Omega hay người phụ nữ lạ mặt nào xuất hiện bên cạnh anh ta, có lẽ anh ta chỉ là bận rộn chuyện gì đó."
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, người phụ nữ vốn đang bận trò chuyện đột nhiên phản ứng lại, "Xin cho qua... Tiểu Mỹ à, đợi chút nữa tôi gọi lại cho cậu nhé..."
Nói rồi, cô ta xách lên hành lý rồi nhanh chóng bước ra ngoài, dưới ánh mắt ngạc nhiên của trợ lý Đỗ An, đi thẳng về phía phương hướng hai người họ đang đi tới, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa của căn phòng đối diện, từ trong túi xách tay lục lọi chìa khóa, rất nhanh đã mở được cửa căn hộ.
Đỗ An không nhịn được mở miệng nói nhỏ, "Không phải anh Phi từng nói căn nhà còn lại của tầng lầu này đã được một người đàn ông vô cùng đẹp trai mua rồi sao? Hóa ra là một gia đình dọn đến ở."
Cục nợ không để ý, đưa tay ấn mật khẩu mở cửa nhà.
Phía sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt của trẻ nhỏ, "Dì đã về rồi."
Kế đó là giọng của người phụ nữ vừa rồi, "Cẩm Nhiên, dì về rồi đây! Con đang học vẽ sao?"
"Dạ."
"Con đã thấy đói bụng chưa? Dì vào bếp làm cháo tôm mà Cẩm Nhiên thích nhất nhé ——"
Cho tới khi cục nợ quay đầu, cánh cửa lớn của căn nhà đối diện đã hoàn toàn khép lại.
Limo màu đen vững vàng dừng lại trước tòa nhà xa hoa, nhìn thấy bố cục vườn hoa trước mặt, cậu chắc chắn rằng mình chưa từng tới nơi này, nhưng không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác rất kỳ lạ.
"Cậu Lam đến rồi, để tôi mang hành lý về phòng cho cậu."
Vẻ mặt cục nợ vô cảm đối diện với mấy người hầu và vệ sĩ, tùy tiện buông bàn tay đang cầm tay kéo của vali, liếc mắt nhìn thoáng qua đại sảnh hoa lệ chói mắt, đây là nơi người đàn ông đó sinh sống.
Dù sao sống ở nơi nào thì cũng chẳng có gì khác nhau, đó là suy nghĩ của cục nợ, cậu mang theo hành lý của mình bước chân vào cửa lớn của ngôi nhà, bắt đầu lần nữa quay lại cuộc sống hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông tên Tiêu Cẩm Ngọc.
Nhưng lần này, cậu sẽ không hy vọng bất cứ điều gì từ người đàn ông ấy, bởi vì cách tốt nhất để không phải thất vọng là ngay từ đầu không nên kỳ vọng.
Huống chi, hiện tại mọi thứ cậu đang có từ chi phí sinh hoạt đến công việc đều là người đàn ông đó ban tặng, nếu anh ta thu hồi lại thì cậu cũng không biết phải đi đâu.
Vậy nên cứ ngoan ngoãn và cố gắng diễn cho tròn vai đến khi bị anh ta vứt bỏ là được.
Sắc trời tối đen, bầu trời lập lòe vài ngôi sao sáng biếc, lúc Tiêu Cẩm Ngọc trở về đến nhà đã rất muộn, vừa bước vào nhìn thấy cả người cục nợ co rúc trên sô pha ngủ gật, trong lòng bỗng dưng có cảm giác không chân thật, dường như nhất thời thấy lại được hình ảnh lúc trước hai người còn ở thành phố S.
Cúi người nhìn ngắm khuôn mặt ngủ say của vật nhỏ, vẫn là không nhịn được tiến đến gần hôn lên.
Trong cơn mơ màng cảm giác trên trán truyền đến cảm xúc mềm mại và nóng ướt, nhưng có lẽ là do quá buồn ngủ nên hai mắt không thể mở nổi, cục nợ khẽ kêu một tiếng, "Ưm..."
Tiêu Cẩm Ngọc không định đánh thức cậu, bàn tay lớn xoa lên mái tóc nhạt màu mềm mại, dịu giọng nói, "Không sao, ngủ tiếp đi."
Chỉ vừa nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cục nợ vốn đang ngủ say gần như lập tức tỉnh dậy, đập vào mắt cậu chính là gương mặt tuấn mỹ và không tì vết của hắn, bất giác không phân được đâu là hiện thực hay vẫn đang ở trong giấc mơ, trái tim trong lồng ngực cậu đập dồn dập, đến hô hấp cũng có chút khó khăn.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt và ánh mắt của Tiêu Cẩm Ngọc cũng hoàn toàn thay đổi, hắn đứng thẳng lưng, đưa tay tháo cà vạt trên cổ, "Tại sao không trở về phòng ngủ?"
Cục nợ đưa tay ôm lấy lồng ngực ổn định lại hơi thở, rồi mới chậm chạp mở miệng, "Anh về rồi à?"
Tiêu Cẩm Ngọc quay đầu nhìn cậu, "Có chuyện gì sao?"
"Ừm..."
Phát hiện ra người đàn ông nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, nhưng không có ý định mở miệng, cục nợ chỉ có thể tiếp tục nói, "Hôm nay, người đại diện gọi điện đến, nói tôi phải sang thành phố bên cạnh quay quảng cáo, có lẽ là phải ở lại đó một đêm..."
Tiêu Cẩm Ngọc đã tháo cà vạt, cầm nó ở trong tay, "Đó tất cả những gì em muốn nói à?"
Giọng điệu trịch thượng và ánh nhìn từ trên cao xuống của của người đàn ông luôn khiến cậu cảm thấy vừa an tâm lại có chút khó chịu, cực kỳ mâu thuẫn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là anh ta giả vờ đối xử tốt với cậu giống như khoảng thời gian trước, lúc hai người họ mới sống chung.
Hai tay nhỏ nhắn không khỏi siết lấy gối ôm trên sô pha, làn mi dài cụp xuống đổ lên làn da tinh tế một hàng bóng mờ, "Tôi sẽ ngoan ngoãn, vậy nên anh để tôi nhận hợp đồng lần này đi."
Tiêu Cẩm Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế khoang tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cậu, "Tuy rằng tôi không biết lý do gì khiến em vẫn lưu luyến phần công việc bản thân chẳng mấy yêu thích đó, nhưng tôi nhớ rõ mình đã từng nói với em, muốn làm gì cũng được, chỉ không cho phép em qua đêm ở bên ngoài, em đây là đang cho rằng tôi chỉ nói rồi bỏ đấy phải không?"
Nói xong, hắn quay lưng đi về phía cầu thang.
Cục nợ nhìn thấy hắn sắp đi lên lầu trên, đột nhiên đứng dậy, cứ vậy mà dẫm chân trần trên thảm dày, bước vội đến đưa tay giữ lấy vạt áo sơ mi của người đàn ông, "Tại sao?"
Bước chân của Tiêu Cẩm Ngọc dừng lại, "Tại sao à?"
Dưới tư thế không nhìn thấy mặt, cục nợ không biết biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông trước mắt rốt cuộc mang tâm trạng thái gì, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp, "Bởi vì em thích như vậy mà không phải sao? Nếu tôi chiều theo ý muốn của em, trong đầu em chắc chắn lại có suy nghĩ tôi lại có dự định lừa dối em, vậy thì đến lúc đó người gặp rắc rối lại là tôi mất."
Dứt lời, hắn lập tức sải bước lên bậc cầu thang.
Để cục nợ lại phía sau im lặng nhìn theo bóng lưng cao lớn.
Sau khi trở về phòng ngủ, cục nợ ngồi ở trước cửa sổ sát đất, ngơ ngẩn nhìn bầu trời bên ngoài, trong đầu không ngừng suy nghĩ về câu nói vừa rồi của người đàn ông.
Âm thanh cửa phòng tắm mở ra, kế đó là tiếng bước chân đi đến càng lúc càng gần, vật nhỏ không dám nhúc nhích, cắn ngón tay, toàn thân run lên, dùng khóe mắt nhìn từng cử chỉ hành động của hắn.
Hắn dừng lại, đứng cạnh cậu, cúi đầu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp, "Sao nào? Vẫn không đi ngủ, còn muốn ngắm cảnh giờ này?"
Cục nợ cảm thấy bất an, cúi xuống né tránh ánh mắt hắn.
Từ nãy tới giờ đúng là cậu vẫn đang lo lắng người đàn ông sẽ trừng phạt mình ở trên giường.
Cậu cũng không biết tại sao, mỗi lần hai người họ lên giường là Tiêu Cẩm Ngọc cực kỳ hung hãn, đặc biệt là khi cậu làm sai hoặc trái ý của hắn, lần nào cũng bị chơi đến hôm sau không xuống được giường, vậy mà hắn còn thản nhiên nói là cậu thích hắn làm như vậy.
Chỉ cảm thấy đầu óc người đàn ông này có bệnh, chẳng qua ngẫm lại, tất cả người ở trong ngôi nhà này hình như chẳng có ai là bình thường, từ giúp việc đến vệ sĩ, cho nên cậu cũng chỉ có thể làm quen.
Tiêu Cẩm Ngọc thở dài, giữ lấy ngón tay trong miệng cậu, "Đi ngủ."
Dứt lời, hắn đã nhấc cơ thể nhỏ nhắn lên ném đến trên giường.
Cục nợ: "...."
Thân thể cao lớn cũng lập tức bước lên giường, ôm trọn cục nợ vào lòng, vừa ôm cậu, vừa kéo quần ngủ và quần lót xuống nửa cánh mông, "Không muốn ngủ, vậy thì chúng ta làm mấy việc em thấy thích vậy."
Cảm nhận hơi thở ấm nóng của người đàn ông phả lên trên gáy, chóp mũi mẫn cảm lại ngửi thấy mùi pheromone nồng đậm và ngọt ấm, cục nợ giật mình run rẩy, "Ưm, rõ ràng người thích là anh mà..."
Tiêu Cẩm Ngọc trượt tay xuống, vòng qua bờ eo thon gọn, cánh mông cong vểnh, bàn tay thô ráp chạm khẽ lỗ nhỏ thít chặt, "Chỉ có tôi thích, chẳng lẽ em lại không? Nhìn xem..."
Vừa nói, hắn vừa giơ bàn tay đã dính ít chất lỏng trong suốt đến trước mặt cậu, khóe miệng gợi lên một tia lạnh lẽo, "Dâm phụ."
Cục nợ: "...."
Tại sao người đàn ông này cứ phải trào phúng cậu như vậy?
Tiêu Cẩm Ngọc vén áo ngủ của cậu lên, cúi người, vươn đầu lưỡi liếm xuống đầu vú mềm mại, bàn tay còn lại với ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra đồ bảo hộ và mấy thứ đồ chơi nhỏ, "Nâng chân lên một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro