Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Lão Vương Cách Vách (H+)


Cục nợ cuộn mình trong lồng ngực Tiêu Cẩm Ngọc, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt không có tinh thần, đầu nhỏ thi thoảng gật lên gật xuống, mỗi lần như vậy lại giật mình mở mắt, sau đó vội vàng níu lấy áo ngủ trên người đàn ông.

Tiêu Cẩm Ngọc một tay ôm laptop, tay còn lại ôm vật nhỏ, nhìn thấy bộ dáng này của cậu thì bất đắc dĩ nói, "Mau về giường nghỉ ngơi trước, tôi xong việc sẽ trở lại phòng ôm em ngủ."

Phần tài liệu hắn đang xem chính là hạng mục cần đầu tư Kỷ Hạo Minh gửi đến trước đó, dự án cũng sắp tiến hành nên cần phải xem xét kỹ càng lại, sau đó mới quyết định có nên đầu tư hay không, nếu không hắn cũng không nhất định phải ôm theo vật nhỏ đến thư phòng vào giờ này.

"Không thích."

Nghe vậy, hắn giữ gáy cậu, hung hăng hôn xuống, "Sao em lại bướng bỉnh như vậy hả?"

"Chú không thích à?"

"Thích gì?"

"Vì em không ngoan, chú vừa rồi nói em bướng bỉnh mà."

Tiêu Cẩm Ngọc đơn giản tự hỏi một lát, thực ra trong lòng đã có sẵn câu trả lời, hắn không bao giờ từ chối được vật nhỏ này, "Tôi không thích thì em sẽ không làm à?"

"Không."

Chẳng có câu trả lời nào dứt khoát hơn thế này được nữa.

Trán Tiêu Cẩm Ngọc xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, "Vậy em còn hỏi?"

Cục nợ thành thật trả lời, "Vì chú từng nói, em phải cảm nhận cảm xúc của người khác."

"À, trong suy nghĩ của em cảm nhận cảm xúc của người khác là hỏi người ta có thích hay không à?"

"Đúng vậy, em vẫn luôn nhớ rõ từng lời chú đã nói."

Vậy nên em rất ngoan, không phải người bướng bỉnh giống như chú nói.

Tiêu Cẩm Ngọc siết chặt cánh tay đang ôm cục nợ, "Khá lắm! Em cứ kiêu ngạo như vậy đi."

Cục nợ bị cánh tay mạnh mẽ của hắn siết hơi đau, cậu bĩu môi lầm bầm, "Chú bảo em muốn làm gì thì làm mà, cho dù em có kiêu ngạo cũng là do chú dạy dỗ mà ra."

"Ừm, đúng vậy đấy! Vậy nên em cứ làm hết mức đi, rồi sau đó xem tôi trừng trị em ra sao."

Cục nợ quay mặt rúc vào ngực hắn, im lặng không tiếp tục tranh cãi, bởi vì biết rõ, có tranh như nào cũng sẽ không thắng nổi người đàn ông này đâu.

Tiêu Cẩm Ngọc liếc nhìn cậu một cái, quyết định đẩy nhanh tốc độ xem xong tài liệu trước mặt, còn ôm người về phòng ngủ.

Kỳ phát tình vừa nóng bỏng vừa dằn vặt kéo dài đến chín ngày chậm rãi trôi qua, thực ra ngoài phát sinh gắn bó thân mật trên giường thì việc ở chung giữa hai người vẫn như vậy, cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn, mọi thứ lại quay về sinh hoạt vốn có.

Mỗi ngày, Tiêu Cẩm Ngọc vẫn dậy lúc bảy giờ làm bữa sáng, hầu hạ cậu vợ nhỏ ăn uống, thay quần áo, rồi hộ tống đến tận trường, sau khi quay trở về cần làm gì thì làm đó, lại canh đúng giờ đi rước người, rảnh rỗi hai người cùng nhau đi mua sắm, ăn uống, mua thức ăn hàng ngày, đôi khi sẽ đi xa hơn ngắm cảnh đâu đó, hay chỉ đơn giản là tay trong tay đi dạo trên đường phố.

Thoạt nhìn, cuộc sống hiện tại không tệ chút nào, cứ vậy mà sống cả đời cũng tốt, ít ra đối với Tiêu Cẩm Ngọc chính là như vậy, còn cục nợ vẫn như cũ, chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông này thì sống ở đâu cũng được, sống như nào cũng không hề gì.

Mùa đông thời tiết ở Anh dao động cực kỳ thất thường, không khí ẩm ướt kèm theo từng đợt gió mạnh, khiến người ta chỉ cảm thấy khó chịu, sơ xẩy một chút là rất dễ đổ bệnh, tuy thời tiết có vẻ bất ổn nhưng đây cũng là thời điểm cây lá khắp nơi thay đổi từ màu xanh vốn có sang sắc đỏ sắc vàng.

Hơn nữa, vào mùa này thời gian dường như trôi rất nhanh, cảm giác ngày ngắn đêm dài.

Cục nợ ôm gối làm ổ trên cửa sổ sát đất, trên người chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, trong nhà vẫn luôn bật hệ thống tự điều chỉnh nhiệt độ, vậy nên Tiêu Cẩm Ngọc cũng không sợ vật nhỏ vì mặc ít mà bị cảm lạnh, hắn thì ở bên cạnh, cầm sách trong tay vừa đọc vừa làm ghế dựa lưng cho cậu.

Liếc nhìn thiếu niên nãy giờ vẫn im lặng ngắm nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ, đôi lúc hắn cảm thấy phần lớn thời gian vật nhỏ quá yên tĩnh quá ngoan, lại có khi bướng bỉnh không chịu nổi, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát ở độ tuổi của cậu nên có.

"Cục nợ..." Đợi cục nợ quay đầu lại, Tiêu Cẩm Ngọc mới tiếp tục nói, "Đến ngày ba mươi tháng này, chúng ta cùng xuống đường đi chơi halloween nhé?"

Cục nợ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn hắn, "Halloween?"

Trường đại học cũng có tổ chức nhưng cậu cũng không để ý, chỉ cảm thấy nhàm chán và tẻ nhạt, hơn nữa đây cũng chẳng phải ngày lễ quan trọng gì, nhưng nếu là người đàn ông muốn tham gia, vậy thì...

"Vâng..." Cuối cùng, cậu vẫn do dự đáp ứng.

Tiêu Cẩm Ngọc xoa xoa mái tóc nhạt màu mềm mại trên đầu cậu, trong mắt đều là dịu dàng và chiều chuộng, "Chỉ là đi ăn cơm và hẹn hò bình thường thôi, chúng ta không tham gia mấy thứ hóa trang nhàm chán đó."

Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong nháy mắt dịu dàng và chiều chuộng vừa rồi bị đẩy lùi ra xa, thay vào đó là con ngươi lam thẫm lóe lên tia sáng hưng phấn, "Nếu không, hôm đó chúng ta cũng chơi cosplay?"

"Cosplay gì ạ?"

"Sói xám và thỏ lông xù."

Cục nợ: "...."

"Không thì Y tá vs Bệnh nhân? Em mặc đồ Y tá, tôi làm bệnh nhân cũng được đấy!"

Halloween không phải nên cosplay mấy nhân vật đáng sợ và có vẻ ngoài như Bá tước Dracula, Joker hay Chucky sao?

Tại sao lại cosplay thành Sói xám, Thỏ lông xù và Y tá?

"Quyết định vậy đi." Lần đầu tiên Tiêu Cẩm Ngọc cảm thấy mong đợi ngày halloween đến như vậy.

Cục nợ vẫn ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.

Quyết định như vậy là sao?

Vậy rốt cuộc là phải cosplay Sói Xám hay Y Tá?

Một lúc sau, cục nợ lại mở miệng nói, "Em chưa từng cosplay bao giờ, em không tự tin rằng bản thân có thể làm tốt..."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Cẩm Ngọc nghe thấy cục nợ nói mấy lời tự ti như vậy, không phải hắn nói quá lên, nhưng thực sự là vật nhỏ này rất có năng lực, cậu làm bất cứ việc gì dường như cũng tốt hơn người khác, chính là kiểu hình "con nhà người ta" và bé ngoan trong mắt mọi người, vậy mà cũng có lúc sẽ lo lắng khi bản thân không làm tốt được việc gì đó sao, chậc, xem ra càng ngày vật nhỏ càng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn lúc trước.

"Bình thường, lúc chúng ta ở trên giường em vẫn luôn làm rất tốt mà, vậy nên khi đó em cứ phát huy như vậy thôi."

Cục nợ: "...."

Trên giường và việc cosplay cũng có thể so sánh với nhau à?

"...Là lời khen ạ?" Cậu không chắc cho lắm nên hỏi lại.

Tiêu Cẩm Ngọc không nhịn được cười, gật đầu nói, "Là khen đó."

Lúc người khác nói lời khen là phải cảm ơn...

Cục nợ máy móc mở miệng, "Vâng, cảm... cảm ơn chú."

Tuy rằng chẳng muốn chút nào, bởi vì vừa rồi cậu đã nhìn thấy ý cười ác liệt trong đôi mắt màu lam xanh thẳm kia, có lẽ người đàn ông này lại đang trêu đùa mình.

"Đừng lộ ra vẻ mặt như vậy..." Tiêu Cẩm Ngọc đưa mặt tới gần vật nhỏ trước mắt.

"Dạ?"

"Bởi vì tôi cảm thấy biểu cảm lúc này của em giống như muốn được tôi yêu thương vậy..." Nói rồi, đầu lưỡi liếm nhẹ qua đôi môi đang mím chặt, theo bản năng cục nợ ngoan ngoãn há miệng, để người đàn ông xâm nhập, quấn lấy đầu lưỡi của cậu liếm mút.

Nhất thời, bầu không khí lại trở nên ám muội, mùi vị ham muốn nồng nặc dâng lên khắp căn phòng.

Tiêu Cẩm Ngọc ôm lấy cậu đặt xuống tấm thảm bên cạnh cửa sổ sát đất, sau khi lưng vừa chạm đã vội vàng cởi bỏ quần lót bên dưới vạt áo ngủ của thiếu niên, vừa hôn sâu vừa xoa nắn cặp mông mẩy, cảm nhận thịt mềm trượt qua kẽ ngón tay.

"Ưm... Đợi một chút..."

"Hả?"

"Ưm... Chúng ta... A ha... Chúng ta chưa đóng cửa sổ..."

"Không ai nhìn thấy được." Hắn lần nữa hôn xuống, bàn tay tiếp tục di chuyển trên thân hình mềm mại.

Nhưng không ngờ rằng, vật nhỏ đột nhiên thốt ra một câu làm cho Tiêu tổng cho rằng mình nghe lầm, "Lão Vương cách vách..."

Hắn lập tức dừng tay lại, vẻ mặt không thể tin được, "Em nói ai cơ?"

"Lão Vương cách vách sẽ nhìn thấy chúng ta..."

Từ trước tới giờ, vật nhỏ vẫn luôn làm theo ý thích của mình, cho dù hai người họ ở bất cứ nơi nào, chỉ cần cậu muốn là sẽ dán lên người Tiêu Cẩm Ngọc, muốn ôm, muốn hôn, muốn làm gì thì đều sẽ đòi lấy.

Nhưng chỉ vì mấy hôm trước, vô tình nghe thấy Anna và đội vệ sĩ nói chuyện với nhau, bọn họ nói Tiêu tổng không cho tiểu thiếu gia ra ngoài là vì lo sợ Lão Vương cách vách nhân cơ hội vào nhà họ đào chân tường, thậm chí còn lo lắng bị Lão Vương rình mò qua khe cửa nhà.

Cho nên, lúc này vật nhỏ rất lo lắng Lão Vương đang rình mò sẽ nhìn thấy Tiêu Cẩm Ngọc không mặc áo, bộ dáng mồ hôi đầm đìa, thở dốc đưa đẩy ở trên người mình.

Tiêu Cẩm Ngọc: "...."

CMN chứ lão Vương, thật sự nhà bọn họ mà xuất hiện lão Vương ở cách vách thì hắn cũng cầm dao đến cửa thăm hỏi từ lâu rồi!

Hắn lần nữa đưa tay bóp lấy cánh mông của thiếu niên rồi xoa nắn, ậm ờ nói, "Không sao, lão Vương cách vách chuyển đi rồi."

"A..." Cục nợ nghe vậy, lúc này mới từ bỏ giãy giụa, tùy ý người đàn ông sờ soạng trên người mình.

Phần thân dưới trần trụi của cục nợ đã trở nên ẩm ướt và nhớp nháp, cơ thể này thực sự không chỉ mẫn cảm bình thường, chỉ hôn sâu một chút là có thể dễ dàng gợi lên ham muốn như vậy, tay Tiêu Cẩm Ngọc lướt nhẹ qua miệng huyệt nhầy nhụa.

Sau đó để cậu dang rộng hai chân ngồi trên người mình, giữ nguyên tư thế mặt đối mặt thân mật, hắn ấn hai dương vật cương cứng vào nhau, tay còn lại cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu, bắt đầu dùng sức tuốt lên xuống.

Bởi hành động sắc tình này, thiếu niên không nhịn được rên rỉ trong cổ họng, "Ưm a..."

Thân dưới cọ xát mang đến khoái cảm, cục nợ thở dốc cảm nhận, một tay bị Tiêu Cẩm Ngọc hạn chế, đang dán lên hai cây gậy lớn nhỏ cứng ngắc, cậu dùng tay còn lại chạm lên cổ người đàn ông, dần dần đi xuống cơ ngực và cơ bụng đáng ghen tị sau lớp áo ngủ tơ tằm dễ chịu, "A ha... Mạnh hơn một chút, ông xã..."

Tiêu Cẩm Ngọc thở dốc vì bị trêu chọc như vậy, thậm chí còn nheo mắt lại nguy hiểm nhìn vật nhỏ trước mặt, thực ra vừa rồi hắn vốn không định làm tới cuối.

Cục nợ đột nhiên cảm thấy xung quanh mình tràn ngập pheromone Alpha, lập tức làm cho cậu thở hổn hển, hai chân khẽ run, "Ưm..."

Cảnh tượng trước mắt hiển nhiên rất dễ gợi tình Tiêu Cẩm Ngọc, trong đầu thầm nghĩ, độ xứng đôi gần như tuyệt đối quả thực không phải chuyện có thể mang ra trêu đùa.

Hơn nữa, càng khẳng định một điều -- có tình yêu thì ở bên nhau dù không làm tình cũng chẳng sao cả quả thật là dối trá đến cực điểm!

Hai người họ hai ngày không làm toàn thân đã ngứa ngáy, vậy mà còn nói được lời như vậy.

Cổ họng hắn nặng nề lên xuống, lập tức buông bàn tay đang nắm dục vọng của cả hai ra, khàn khàn mở miệng, "Tự mình ăn vào đi."

Cục nợ cúi người dùng môi và lưỡi, vụng về lấy lòng người đàn ông, để lại nước miếng nóng rực trên cằm và lỗ tai Tiêu Cẩm Ngọc, hậu huyệt mềm nhũn áp sát vào cây gậy đầy hưng phấn của hắn, cứ vậy mà trực tiếp ngồi xuống dưới tư thế này.

Không ngần ngại phô bày mọi thứ trước mặt người đàn ông.

Vòng eo thon gọn, da thịt mềm mại, bờ mông tròn trịa và đàn hồi, lỗ nhỏ ẩm ướt gấp gáp nuốt vào nhả ra dương vật to dài, sự kích thích thị giác và khoái cảm truyền thẳng lên đại não, cơ bắp trên người căng cứng, Tiêu Cẩm Ngọc không nhịn được nữa, đưa tay tóm lấy eo của cục nợ, thân dưới dùng sức, côn thịt dữ tợn hung hăng đâm thẳng lên một cái đến tận lối vào khoang sinh sản.

"A a a..."

Sau một cú đâm sâu, gậy thịt mạnh mẽ đâm lên liên tiếp, không vào đến nơi sâu nhất thì không dừng.

Thiếu niên trên người hắn bị dương vật lớn đâm cho trợn to mắt, cần cổ thon dài ngưỡng lên thật cao, miệng nhỏ rên rỉ đến không khép lại được, nước miếng thuận theo cằm nhỏ giọt xuống, "Ư ưm... Ra a A a... Em ra mất... Hức a..."

Quy đầu to lớn không ngừng ma xát khắp nơi trong vách thịt, bụng nhỏ lần nào cũng bị đụ gồ lên, dương vật vừa cứng vừa dài chỉ rút ra đến miệng huyệt lại đâm ngược vào trong, hung hăng đâm xuyên lỗ nhỏ đỏ rực.

Cứ vậy mà đụ địt mãnh liệt hơn mười phút, Tiêu Cẩm Ngọc thấy dáng vẻ của vật nhỏ giống như sắp bị đâm chết, hắn không nhịn được bật cười, "Dừng lại nhé?"

Vật nhỏ thở hổn hển, hốc mắt tràn ngập sương mù, vốn đang chìm trong cảm giác cực hạn hưng phấn, nghe người đàn ông nói vậy thì vô thức lắc lắc đầu, khiến Tiêu Cẩm Ngọc càng cười lớn hơn, hắn đưa tay vỗ vỗ lên cánh mông núng niếng thịt của cậu, "Nằm úp xuống."

Dương vật ướt át mới vừa rút ra lại chống lên miệng huyệt, dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, gậy thịt một phát tiến thẳng vào huyệt thịt đang mấp máy, "Hự..."

"Ưm..."

Hai âm thanh, một thở dốc và một thỏa mãn cùng lúc vang lên.

Tiêu Cẩm Ngọc kéo cặp mông vào sát háng mình, khiến miệng lỗ nhỏ càng nhếch lên cao thuận tiện cho việc đâm rút, càng đâm càng cảm thấy lỗ thịt này càng căng chặt và ẩm ướt, mặc dù rất thoải mái nhưng vẫn hơi kẹp đau hắn, bàn tay lớn vỗ "Chát chát" trên mông thiếu niên, "Chặt quá, cục cưng, thả lỏng nào."

"A a..." Liên tiếp bị đánh hai cái, không biết là bị đau hay vì cảm thấy kích thích mà người dưới thân càng siết chặt hậu huyệt lại, thậm chí sâu bên trong cơ thể còn phun ra một luồng nước lớn, tưới nóng cả gậy thịt trong đó.

"Ha... Chết tiệt..." Tiêu Cẩm Ngọc hơi rùng mình, hắn nheo mắt lại cảm thụ, thắt lưng khẽ đưa đẩy, "Tự đẩy mông của em về sau nuốt lấy đó đi, ăn thật sâu vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo