Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Tiêu Gia


Vừa hoàn tất thủ tục hạ cánh, Tiêu Cẩm Ngọc được một nhóm nhân viên an ninh mặc âu phục vây quanh, chuẩn bị rời khỏi sân bay.

Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, thấy đã là năm giờ chiều, chênh lệch múi giờ đôi bên đến tận tám tiếng, hiện tại bên Anh chỉ mới mười một giờ trưa, hắn mở nút nguồn điện thoại lên, ấn phím một, rất nhanh đầu dây bên kia đã kết nối, "Cục nợ..."

Đầu dây bên kia chỉ im lặng không trả lời, Tiêu Cẩm Ngọc bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, "Vẫn giận sao? Tôi vừa xuống máy bay là gọi cho em đầu tiên, em xem, công việc còn không quan trọng bằng em."

"..."

"Đừng giận nữa, ba ngày nữa là tôi sẽ trở về, được không?"

"Vâng..."

"Ngoan, ăn cơm đàng hoàng đừng bỏ bữa được chứ? Trở về sẽ kiểm tra em, mấy ngày này tạm thời để Anna ở trong nhà cùng em nhé."

"Chú mau trở về..."

"Được được, tôi sẽ trở về nhanh nhất có thể..."

"Tiểu thiếu gia." Giọng nói quen thuộc từ phía trước đột nhiên vang lên, đúng lúc chặn lại lời đang nói của Tiêu Cẩm Ngọc.

Ánh mắt Tiêu Cẩm Ngọc tùy tiện nâng lên, lập tức nhìn thấy một đám vệ sĩ xuất hiện trước mặt, bên cạnh chỗ bọn họ đứng bị vây chặt không lọt nổi một con ruồi.

Tiêu Cẩm Ngọc xem như không thấy, bước chân vẫn thong thả đi về phía trước, cũng để mặc đám người vừa xuất hiện đuổi theo ở phía sau, "Cục nợ, tôi trước hết lên xe sau đó lại gọi cho em được chứ... Ừm... Tạm biệt."

Vừa bước đến chỗ ngoặt, tránh khỏi ánh mắt của đám đông, hắn đột nhiên dừng bước, quay người nhìn người dẫn đầu đám vệ sĩ, "Ông già đó để anh tới đón tôi à? Chẳng lẽ sợ Tiêu Cẩm Thần vừa chết, sẽ có người vội vàng đánh chủ ý đến trên người tôi? Cho dù là ông già đó hay mấy người kia thì cũng thật sự là xem trọng tôi mà, anh cảm thấy tôi nói đúng không thư ký Trịnh?"

Sau khi nghe thấy Tiêu Cẩm Ngọc mỉa mai, đối phương cũng không tỏ ra hoảng sợ hay bất an, chỉ bình tĩnh mở miệng, "Đây là nhiệm vụ của tôi, mong tiểu thiếu gia không cảm thấy khó chịu vì sự xuất hiện đột ngột này."

Thư ký Trịnh đã đi theo bên cạnh chủ tịch Diệp thị mười mấy năm, đương nhiên là hiểu rõ nội tình trong Tiêu gia, chỉ là nhìn thấy bộ dáng giả vờ giả vịt của anh ta, thực sự làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Tiêu Cẩm Ngọc cười khẩy, cũng không để ý người đàn ông là thư ký Trịnh ở phía sau thoạt nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhưng mồ hôi trên trán đã chảy ròng ròng, thậm chí là xem nhẹ bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm mấy cái đuôi, hắn quay lưng tiếp tục di chuyển theo dòng người đông đúc đi về phía cửa lớn của sân bay.

Xe đã đợi sẵn ở bên ngoài, tài xế đứng bên cạnh cung kính mở cửa, Tiêu Cẩm Ngọc vừa lên ghế sau thì nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong đầu tràn ngập những ký ức khiến hắn không muốn nghĩ đến.

Môi mỏng khẽ cong lên, vừa bất đắc dĩ vừa mang theo ý tứ không nói thành lời, rõ ràng mọi việc đã trôi qua rất lâu rồi, có lẽ là vì trở về thành phố B nên làm cho hắn lại không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung, cuối cùng trong tiềm thức chỉ còn lại ý niệm duy nhất —— phải nên làm gì đây?

Làm gì để có thể cố gắng kiềm chế sự hả hê trong ánh mắt khi nhìn thấy mấy người của Tiêu gia?

Tòa tứ hợp viện của Tiêu gia nằm trên khu đất đắt đỏ và rộng nhất nhì thành phố B, trong ấn tượng của Tiêu Cẩm Ngọc thì cũng chẳng khác gì so với trước đây, cho dù đã là tháng mười một nhưng vườn hoa vẫn trồng rất nhiều loài hoa đẹp đẽ, thậm chí bầu không khí vẫn trang nghiêm tới mức ngột ngạt như vậy.

"Tiểu thiếu gia."

Quản gia riêng của Tiêu Cẩm Ngọc, chú Giang vừa nhìn thấy người đã cúi đầu cung kính gọi một tiếng, bên cạnh ông còn có mấy người hầu, trên người bọn họ đều đã đổi sang quần áo màu đen phù hợp với tang sự trong nhà.

Tiêu Cẩm Ngọc gật đầu, đi thẳng vào thư phòng nằm trong tòa viện riêng của bản thân vẫn luôn sinh sống từ nhỏ, cho đến khi năm mười tám tuổi hắn mới rời khỏi.

Một lát sau, chú Giang cho tất cả người làm lui ra ngoài, vừa tự tay chuẩn bị âu phục màu đen để Tiêu Cẩm Ngọc mặc trong tang lễ vừa mở miệng, "Chủ tịch đã đợi tiểu thiếu gia từ lâu."

Tiêu Cẩm Ngọc đưa tay đóng cúc áo sơ mi, nghe vậy khẽ cười nhạt, "Cháu đích tôn vẫn còn chưa được đem đi hỏa táng, ông già đó đã đợi không kịp nữa rồi?"

"Nghe thông báo đưa ra còn nói, sau buổi tang lễ chủ tịch sẽ công bố số di sản và cổ phần mà đại thiếu gia lúc còn sống nắm giữ..."

Tiêu Cẩm Ngọc khoác áo vét ngoài lên, khóe môi càng đậm ý cười, "Ồ, đó mới là mục định chính để tất cả mọi người trong Tiêu thị đều đến tham dự lễ tang này nhỉ?"

Sau khi chỉnh lý ổn thỏa, Tiêu Cẩm Ngọc dẫn đầu đi thẳng về phía viện chính nơi diễn ra đám tang của Tiêu Cẩm Thần.

Lúc xuyên qua vườn hoa, đột nhiên nghe thấy âm thanh cãi vã rất lớn từ góc khuất bình thường ít người qua lại truyền đến.

Vừa chua chát vừa cay nghiệt là giọng nói của một người phụ nữ, "Bớt làm màu đi, chẳng ai không biết trong lòng anh Ba đang có ý định gì đâu, chúng ta như nhau cả thôi, cho nên đừng có giở giọng dạy khôn tôi."

Sau đó lại nghe thấy giọng đàn ông kìm nén khàn khàn, "Tư Lậm, em muốn ba biết chuyện và người ngoài nghe thấy thì mới hả dạ phải không?"

Nghe thấy người đàn ông nhắc đến ba mình, lúc này người phụ nữ trung niên kia mới lấy lại một chút tỉnh táo, giọng nói cũng không tự chủ được giảm xuống mấy phần, "Nói gì thì nói, anh đừng hòng nuốt riêng phần ba tặng cho mẹ, cũng không chỉ riêng anh mà đều là mẹ của chúng ta, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu."

Bọn họ là con gái và con trai riêng nuôi bên ngoài của chủ tịch tập đoàn Diệp thị, cho dù vẫn biết chẳng ai mong đợi điều gì ở một gia tộc chỉ biết trong sáng ngoài tối đấu đá lẫn nhau, thậm chí chỉ vì một phần trăm cổ phần mà cha mẹ hay anh em ruột thịt cũng có thể nói trở mặt là trở mặt, nhưng ở giữa vườn hoa mà có thể tranh cãi kịch liệt như vậy, có lẽ là liên quan đến gia sản và cổ phần sắp được công bố.

Tiêu Cẩm Ngọc cong môi cười, ý cười trong mắt càng đậm hơn, hắn thực sự muốn nhìn thấy cảnh tượng giống như này nhiều hơn một chút, như vậy mới náo nhiệt.

Hiện tại, mới là ngày đầu chính thức phát tang cho nên người đến xếp hàng thăm viếng dài không thấy điểm cuối, cho dù là như vậy nhưng giữa biển người mờ mịt thật khó tìm thấy một người nào đó có sắc mặt đau thương thực lòng mà đến, chỉ có sự giả tạo mang theo toan tính.

Thậm chí là người trong nhà còn khó có thể tìm ra sự bi thương, vậy nên cũng chẳng thể trách được, vì dù sao đó cũng là người ngoài.

Sau khi đến chính viện, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tiêu Cẩm Ngọc đi thẳng tới trước linh cữu, nâng ánh mắt nhìn tấm hình được dựng ở vị trí giữa trung tâm điện thờ, chỉ im lặng như vậy nhìn trong chốc lát, hắn cúi đầu, cho chính mình đầy đủ lễ nghi và người chết đầy đủ mặt mũi.

Từ lúc nhìn thấy Tiêu Cẩm Ngọc xuất hiện, gần như toàn bộ ánh mắt đều dồn hết lên trên người hắn, mỗi người đều kìm nén lại suy tính riêng trong lòng mình, dù sao thì đây cũng là đám tang của đại thiếu Tiêu gia, bọn họ cho dù có muốn rục rịch làm thân thì cũng không thể.

Sau mấy tiếng túc trực bên linh cữu để đón tiếp khách khứa đến thăm hỏi, dòng người vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, cho đến tận đêm khuya Tiêu Cẩm Ngọc mới chậm rãi trở về viện của mình.

Lúc này, trước cửa lớn là một quý phu nhân tuổi trung niên, trên người mặc một bộ váy màu đen trùm quá gối, vừa đủ lịch sự lại vừa không che mất sự quý phái, một cái mũ đen che mặt viền đăng ten, lộ ra bờ môi mỏng và làn da căng bóng không giống độ tuổi của chính mình.

Dường như là cố ý đợi hắn trở lại, cho nên vừa nhìn thấy Tiêu Cẩm Ngọc đã lên tiếng, "Tiểu Ngọc, đã lâu không gặp."

Thấy Tiêu Cẩm Ngọc dừng lại, hai người họ đối mặt dưới khoảng cách không xa không gần, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt hờ hững, giống như người xa lạ gặp lại nhau.

Lộ Trân biết rõ người con trai riêng của chồng bà lúc nào cũng có thể bày ra bộ dáng bình thản này, à không, đúng hơn là từ khi tận mắt nhìn thấy cái chết của mẹ ruột và sau khi hiểu ra rằng, bà không phải là mẹ của hắn.

Tiêu Cẩm Ngọc từ một đứa bé nho nhỏ lúc mới ra đời vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu phu nhân, nữ chủ nhân duy nhất của Tiêu gia, từ lúc bà ta mang thai cho đến khi vào viện sinh, sau đó xuất viện cùng ôm đứa bé trở về, từng bước đều hoàn hảo đến mức không tìm được một chút kẽ hở, đương nhiên người ngoài hay bất cứ ai trong nhà cũng đều cho rằng Lộ Trân chính là người đã sinh ra hắn, cho nên từ nhỏ hắn đã ngoan ngoãn hưởng thụ tình yêu của mẹ và anh trai, nhưng chẳng ngờ rằng, tất cả chỉ là một vở kịch bệnh hoạn.

Đối diện với người đàn bà đã gián tiếp hại chết mẹ của mình, Tiêu Cẩm Ngọc vẫn thoáng nâng môi, chỉ một khoảng rất hẹp, ánh mắt màu lam sâu thẳm giống như đang cười một cách thầm kín, "Đúng vậy, Tiêu phu nhân, đã lâu không gặp."

Bởi vì cho rằng hiểu rõ đối phương cho nên khi Lộ Trân nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bà ta đột nhiên trở nên ngây người trong giây lát, Tiêu Cẩm Ngọc vốn là người dù có vui vẻ như nào vẫn không để lộ cảm xúc, hắn che giấu cảm xúc rất giỏi.

Nhưng lúc này, ở vị trí này, bà ta vẫn phát hiện hắn là một trong những người vui mừng nhất.

"Thoạt nhìn, khoảng thời gian xa nhà này, con có vẻ thay đổi không ít." Lộ Trân rất nhanh bình tĩnh lại, lần nữa nâng ánh mắt nhìn thẳng về phía Tiêu Cẩm Ngọc, không muốn bỏ qua một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt tuấn tú trước mắt.

Nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Tiêu Cẩm Ngọc, "Người mà, đến một lúc nào đó bất cứ ai rồi cũng sẽ phải thay đổi thôi!"

Chưa đợi quý phu nhân trước mặt kịp mở miệng, hắn lại tiếp tục nói, "Nếu phu nhân muốn ôn chuyện xưa, vậy thì đợi đến sau đám tang đi, hiện tại tôi cũng thấy mệt mỏi rồi, ngày mai vẫn còn phải canh linh cữu con trai duy nhất của phu nhân thêm một ngày nữa."

Khoảnh khắc Tiêu Cẩm Ngọc đi thoáng qua bên mình, Lộ Trân chậm rãi mở miệng, "Nghe nói, con đã tìm được một Omega, trong tương lai còn dự định tiến xa hơn, vậy sao lần này không nhân cơ hội đưa trở về nhà chúng ta ra mắt mọi người trong nhà?"

Ánh mắt Tiêu Cẩm Ngọc lập tức trầm lại, bình tĩnh quay người sang đối diện cùng Lộ Trân, "Em ấy còn nhỏ tuổi, không thích hợp đến mấy nơi dơ bẩn, cũng không nên tiếp xúc với mấy người dơ bẩn quá sớm."

Nghe vậy, Lộ Trân đột nhiên sững lại, vẻ mặt giống như đang kìm nén điều gì đó, một lúc sau bà ta mới chậm rãi gật đầu, mỉm cười, "Đúng vậy, nhỏ tuổi như vậy có lẽ tính tình rất thuần khiết, đúng là nên chăm sóc và bảo vệ cho tốt, bởi vì môi trường bên ngoài vẫn luôn khắc nghiệt hơn trong nhà kính ấm áp mà, phải không?"

Tiêu Cẩm Ngọc cũng mỉm cười gật đầu, "Là ý tứ này, cảm ơn phu nhân quan tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo