Chương 26: Nước Ngầm
Dưới khoảng cách gần, thấy đôi mắt của người dưới thân mang theo hơi nước thật dày, vẻ mặt đơn thuần, bộ dáng ngoan ngoãn, áo ngủ trên người xộc xệch lộ ra làn da lấm tấm vết hôn, dáng vẻ này thực sự khiến người ta muốn ôm vào lòng xoa nắn, đáy lòng Tiêu Cẩm Ngọc chấn động, trong chốc lát đồng tử xanh lam chợt lóe lên một tia tỉnh táo, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, thở dốc mấy hơi.
Chỉ cảm thấy mình thật sự điên rồi, vì chút dục vọng nhất thời của bản thân, nếu như vừa rồi hắn mất khống chế ép vật nhỏ phát tình sớm, vậy thì kết quả chắc chắn sẽ không thể cứu vãn...
Bàn tay đặt trên người cục nợ khẽ cử động mấy lần, trượt từ cổ thiếu niên xuống, xoa ở trên vai, rồi mò vào trong áo ngủ rộng rãi, vuốt ve từ xương quai xanh xuống dưới, "Sao em lại ngoan ngoãn như vậy? Hửm?"
Cảm nhận được cơ thể người dưới thân khẽ run rẩy, Tiêu Cẩm Ngọc lần nữa lưu luyến buông tay ra, cúi người ôm lấy cục nợ vào lòng, đầu hắn vùi vào cần cổ của cậu, "Lớn nhanh lên nào, tôi sắp không chịu được nữa rồi..."
Cục nợ xem nhẹ phản ứng sinh lý trên người, chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ trên lưng người đàn ông mấy lần, giống như mỗi lần Tiêu Cẩm Ngọc vẫn luôn dùng phương pháp này đến an ủi chính cậu.
Tiêu Cẩm Ngọc cong môi cảm nhận sức lực như có như không ở trên lưng mình, "Đây là đang an ủi tôi đấy hả?"
Ngay buổi chiều hôm đó, lần đầu tiên Tiêu Cẩm Ngọc phải sử dụng đến thuốc ức chế dạng tiêm, bao năm qua kể từ khi xuất hiện kỳ phát tình, mỗi tháng hắn chỉ cần mấy viên thuốc ức chế đơn giản là có thể trải qua, nhưng sau khi quen biết cục nợ, tình trạng này hoàn toàn bị phá vỡ.
May mắn hơn chút là cục nợ vẫn chưa có lần phát tình đầu tiên, pheromone trên người vẫn rất nhạt, nếu không e rằng hai người họ phải tách phòng riêng để ngủ.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, luồng không khí tươi mát tràn vào phòng, chút gió cuối thu khiến tấm rèm dày nặng trong phòng khẽ bay phất phơ, nắng nhẹ phác họa rõ dáng dấp hoàn mỹ của hai người đang ngủ say trên giường lớn.
Tiêu Cẩm Ngọc mở mắt, cúi đầu nhìn người rúc sâu trong ngực mình vẫn đang say ngủ, theo thói quen hắn hôn lên cái trán trơn bóng bị tầng tầng tóc mềm che phủ, chóp mũi cao thẳng vô tình dụi lên cần cổ trắng nõn.
Trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của Omega ẩn giấu trong mùi hương cơ thể thuần khiết của người bên cạnh, quanh quẩn bên chóp mũi không dễ xua tan.
Cảm giác căng chặt quen thuộc nơi bụng dưới xuất hiện, dục vọng căng thẳng không được giải tỏa khiến trong đầu lại nảy sinh suy nghĩ, khoảng thời gian này, có lẽ hai người tạm thời vẫn nên tách phòng ra ngủ.
Cho đến khi rời giường làm vệ sinh cá nhân, sau đó vào bếp làm bữa sáng, lúc này lại nhận được cuộc gọi video của chị mẹ vợ, sắc mặt Tiêu Cẩm Ngọc thực sự không tốt một chút nào.
[Dục cầu bất mãn à?]
Tiêu —— bị đoán trúng tâm tư —— Cẩm Ngọc: "...."
[Noãn Noãn chưa dậy sao? Hiện tại bên đó là bảy giờ sáng nhỉ? Chất lượng giấc ngủ không tệ!]
"Chị cũng biết là mới sáng sớm à? Vậy nên đừng có gọi đến vào những lúc như thế này..." Tiêu Cẩm Ngọc vừa cho sữa vào cốc, vừa nói, "Hơn nữa, đừng có gửi tài liệu liên quan đến việc làm ăn của Diệp thị cho tôi thêm lần nào nữa, chị thật sự cho rằng tôi rất rảnh rỗi sao?"
[Tôi gửi là việc của riêng mình, còn xem hay không lại là việc của cậu kia mà]
Tiêu Cẩm Ngọc dừng tay lại, nhìn Diệp Ý Na trong màn hình điện thoại, "Hiện giờ, việc mở rộng công việc làm ăn của công ty chính mình còn đang khiến tôi bận tâm suy nghĩ, chị cho rằng tôi sẽ có thời gian tìm hiểu thêm bất cứ chuyện gì khác hay sao?"
"Chú, chào buổi sáng..."
Cục nợ vừa dụi mắt vừa đi đến gần Tiêu Cẩm Ngọc, sự xuất hiện đột ngột gần như đúng lúc cắt ngang lời định nói của Diệp Ý Na trong điện thoại.
Tiêu Cẩm Ngọc quay người lại, "Chào buổi sáng."
Nhìn thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của cậu, hắn khẽ nhăn mày, đưa tay về phía cục nợ, "Chỉ mới hơn bảy giờ thôi, sao không ngủ thêm một chút?"
Bởi Tiêu Cẩm Ngọc để điện thoại trên kệ bếp, vừa hay đúng tầm nhìn, thấy cục cưng của mình xuất hiện, chưa đợi Diệp Ý Na vui mừng chào hỏi, đột nhiên nhìn thấy trên người con trai mặc một chiếc áo pjyama rộng rãi, đây vốn không phải là đồ ngủ bình thường thiếu niên vẫn hay mặc lúc còn ở nhà, mà rõ ràng là cùng bộ với chiếc quần ngủ mà tên khốn nào đó đang mặc, cô lại liếc mắt nhìn Tiêu Cẩm Ngọc lúc này đang để trần thân trên bên cạnh.
Im lặng một chút, hít sâu hai hơi, lần nữa nhìn lên con trai mình trong màn hình.
Có lẽ vì mới ngủ dậy nên hai gò má bóng loáng của thiếu niên vẫn còn sắc hồng nhợt nhạt, mái tóc nhạt màu hơi xõa tung, nhưng điều này dường như cũng rất bình thường, bất cứ ai vừa tỉnh dậy đều là dáng vẻ như vậy.
Chỉ có điều, cơ thể con trai vốn nhỏ nhắn nên hiển nhiên áo ngủ không vừa kích cỡ sẽ chẳng thể che được mấy thứ nên che, vạt áo bên dưới chỉ che được phần mông, đôi chân trắng nõn thẳng tắp lộ ra hoàn toàn, cổ áo hơi lệch sang một bên vai, phơi bày cả phần xương quai xanh, trên đó loang lổ rất nhiều dấu vết xanh đỏ.
—— Vừa nhìn đã biết đó là thứ gì và là tác phẩm của ai lưu lại!
Bàn tay cầm tách trà xanh của Diệp Ý Na run rẩy, cô hết hít sâu lại thở ra, lặp đi lặp lại, rốt cuộc vẫn không nhịn được, tặng hai chữ cho Tiêu Cẩm Ngọc ở phía bên kia màn hình, "CẦM THÚ!"
"A..."
Tiếng rít gào của Diệp Ý Na xuyên đến, cục nợ vốn đang mơ màng đột nhiên mở to mắt, cúi đầu nhìn vào màn hình trên kệ bếp, thấy mẹ mình đang ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng ở nhà, cậu ngọt ngào mở miệng, "Chào buổi sáng, mẹ!"
Diệp Ý Na: "...."
Tiêu Cẩm Ngọc: "...."
Thấy khuôn mặt tinh xảo của con trai cúi sát màn hình, cô miễn cưỡng nở nụ cười, "Cục cưng dậy rồi à... Đêm qua, ngủ ngon không?"
"Vâng, mẹ thì sao?"
"Ừm, mẹ cũng vậy, cục cưng có nhớ mẹ không?"
"Có ạ, nhớ rất nhiều."
"Ngoan lắm." Diệp Ý Na cười tít mắt, cô tham lam ngắm nhìn con mình, sau đó mở miệng tiếp tục nói, "Mẹ có chút chuyện muốn nói với chú Tiêu của con, cục cưng đi thay đồ đi nhé, chút xíu nữa chúng ta sẽ tiếp tục nói."
"Vâng..."
Tiêu Cẩm Ngọc áp tay lên mặt cục nợ, ngón cái ve vuốt làn da trắng nõn tinh tế, "Tỉnh hẳn chưa? Chú ý dưới chân một chút, cẩn thận không ngã."
"Dạ."
Nói rồi, nhanh chóng quay người rời khỏi phòng bếp.
Diệp Ý Na nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình, nghiến răng nói, "Bây giờ là tôi đang suy nghĩ vô lý hay là cậu đã làm chuyện vô lý vậy?"
"Đáng tiếc nhỉ, thực ra tôi lại thích vế sau hơn..."
Diệp Ý Na lập tức phản ứng lại, mỉm cười như không cười, "Noãn Noãn chỉ mới mười bảy tuổi, họ Tiêu kia, cậu đùa tôi đấy à?"
"Điều gì có thể và không thể làm, tôi đều rất rõ."
Giọng điệu của Tiêu Cẩm Ngọc vẫn nhàn nhạt như cũ, "Vậy nên chị bớt suy nghĩ lại một chút."
"Cậu cũng tự nhận thức được đấy nhỉ?"
Tiêu Cẩm Ngọc liếc mắt nhìn, "Tôi chính là người có năng lực như vậy."
Sở dĩ giờ này Diệp Ý Na gọi cho Tiêu Cẩm Ngọc là vì muốn thông báo một tin tức quan trọng, nhưng từ nãy tới giờ bị tên con rể hờ chọc tức đến mức lồng ngực phập phồng.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng sửa sang lại vẻ mặt của chính mình, lần nữa mở miệng, "Tiêu Cẩm Ngọc..."
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc như vậy của Diệp Ý Na, Tiêu Cẩm Ngọc nâng ánh mắt lên, hắn nhướng mày ý bảo cô mau nói.
"Tiêu Cẩm Thần —— người anh trai cùng cha khác mẹ kia của cậu, đêm qua chết rồi!"
Dưới hàng lông mi dày rậm không nhìn thấy rõ đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Cẩm Ngọc, càng không nhìn ra tia cảm xúc biến hóa nào trong ánh mắt đó hay không, Diệp Ý Na cho rằng hắn sẽ im lặng chấp nhận, nhưng không ngờ rằng Tiêu Cẩm Ngọc lại mở miệng, "Vậy thì sao?"
Diệp Ý Na thở dài, "Đó là tất cả những gì cậu muốn nói hay sao?"
"Vậy theo chị, lúc này tôi phải nói gì mới tốt?"
"Cậu đừng quên rằng, hiện tại bản thân cậu là người thừa kế duy nhất của Tiêu thị, Tiêu Chấn Đình sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu..."
"Liên quan quái gì đến ông ta? Từ khi tôi còn nhỏ đã quá quen thuộc với bản tính của ông ta rồi."
Người có thể để mặc con cháu của mình đấu với nhau chết đi sống lại, vậy thì có tư cách gì xen vào cuộc sống riêng tư của bọn họ.
"Ông ta chỉ là đang đợi cậu tự bò trở lại Tiêu gia mà thôi."
Sau khi Diệp Ý Na cúp điện thoại, tâm trạng của Tiêu Cẩm Ngọc cùng lúc cũng trầm xuống đáy vực.
Thậm chí lời nói cuối cùng của Diệp Ý Na vừa rồi vẫn cứ quanh quẩn bên tai, "Nếu không thể thay đổi được quyết định của cậu, vậy thì cậu nghĩ xem, ông nội của cậu sẽ làm gì? Liệu ông ta có để yên cho Noãn Noãn? Lúc đó, Noãn Noãn vĩnh viễn là người có thể kéo chân sau của cậu!"
"Thằng bé chắc chắn sẽ bị Tiêu gia nhắm tới và tùy thời hứng chịu mọi nguy hiểm."
"Chú..." Cục nợ đi tới, từ phía sau ôm lấy Tiêu Cẩm Ngọc, "Tôi làm vệ sinh cá nhân xong rồi."
Tiêu Cẩm Ngọc chậm rãi quay người lại, đưa tay ra sau gáy của người trước ngực, đẩy đầu cậu lên hõm vai mình, tay còn lại vây lấy thiếu niên, tư thế bảo hộ, ánh mắt lam thẳm trở nên lạnh lẽo lại kiên định.
Chỉ là đối đầu với tập đoàn Tiêu thị mà thôi.
Hiện tại với thế lực của riêng mình, sự hỗ trợ của Diệp thị và tập đoàn Kỷ thị thì chưa chắc ai là người thắng trong màn cược này.
Hắn sẽ bảo vệ người này bằng mọi giá —— cho dù phải đấu đá với chính thứ được gọi là gia đình và người thân của mình.
Sau đó, hai người cùng nhau ăn sáng rồi thay quần áo ra đường, Tiêu Cẩm Ngọc đưa cục nợ đến trường học, vừa đến khuôn viên của đại học O, lại nhận được điện thoại của Kỷ Hạo Minh, cũng không bất ngờ khi tin tức báo đến cũng là sự ra đi của Tiêu Cẩm Thần, hơn nữa dù muốn hay không thì đám tang hai ngày nữa hắn vẫn phải tham dự.
Sau khi cúp điện thoại của Kỷ Hạo Minh, Tiêu Cẩm Ngọc gọi điện cho trợ lý yêu cầu sắp xếp vé máy bay khứ hồi, dự định trực tiếp bay thẳng về thành phố B, chờ đến khi đám tang xong xuôi sẽ lập tức ra sân bay trở lại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro