Chương 03: Cục Nợ, Sinh Nhật Vui Vẻ! (H+)
[No Reup]
Sau khi Tiêu Quyền ba chân bốn cẳng chạy mất, trên sân thượng tĩnh lặng chỉ còn lại hai người, thế nhưng cho dù đã qua một lúc lâu mà dường như Lam Mặc vẫn đắm chìm trong trạng thái chưa kịp phản ứng.
Tiêu Cẩm Ngọc nâng mắt nhìn Omega nhỏ nhắn trước mặt.
Vừa rồi, khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt xuất hiện, toàn thân Lam Mặc trở nên sững sở, khuôn mặt tái nhợt, đồng tử sửng sốt co rụt lại, cả người run rẩy vô lực, dường như chỉ cần một chút ngoại lực tác động đến tùy thời cũng có thể khiến cậu lung lay đổ xuống.
Đầu óc ong ong, suy nghĩ trống rỗng, lý trí đánh mất, cậu cứ vậy mà nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn tú trước mặt không hề chớp mắt.
Bầu không khí đông cứng lại, mặc dù dưới khoảng cách không gần, cũng như không gian rộng lớn và thông thoáng của sân thượng, nhưng người đàn ông vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được pheromone trên người Lam Mặc không ngừng phóng ra điên cuồng, rõ ràng trạng thái tinh thần đã hoàn toàn trở nên mất kiểm soát.
Tiêu Cẩm Ngọc dịu dàng mở miệng, "Noãn Noãn..."
Đây là tên gọi ở nhà của Lam Mặc!
Từ trước tới giờ, đã từng có người gọi cậu bằng cái tên này, nhưng nhất thời cậu không nhớ ra được là ai.
Nhưng vào bốn năm trước, Lam Mặc đã cho rằng sẽ không còn ai ở trên đời này gọi cậu như vậy nữa, bọn họ đã không còn ở bên cạnh cậu, đều đã biến mất, rời khỏi cậu, đi đến một nơi rất xa rất xa cậu...
Nhưng tại sao bản thân lại sử dụng cụm từ "bọn họ"?
Bọn họ là chỉ những ai?
Tại sao?
"Noãn Noãn..."
Giọng nói quen thuộc lần nữa truyền đến bên tai, càng khiến Lam Mặc hoảng loạn hơn.
Tiêu Cẩm Ngọc nhận ra trạng thái của Lam Mặc đang cực kỳ không ổn, bàn tay lớn vươn ra, giọng nói không tự chủ được dịu dàng thêm mấy phần, "Noãn Noãn, ổn rồi... Đừng sợ..."
"Đừng lại đây..."
Đáp lại là âm thanh bén nhọn đột ngột vang lên.
Khi người đàn ông đến gần, mùi pheromone Trầm Hương nồng đậm đồng thời truyền tới, tràn ngập khoang mũi là mùi hương quen thuộc, lẽ ra lúc Omega đối diện với Alpha từng đánh dấu mình, ít nhiều tuyến thể mẫn cảm sau gáy cũng sẽ cảm nhận được tín hiệu, theo bản năng sẽ trở nên ỷ lại, hay cho dù đang ở trong trạng thái bất an và điên cuồng như nào thì cũng sẽ dần dần bình tĩnh lại, nhưng không ngờ rằng, Lam Mặc dường như càng hoảng loạn đến mức mất không chế, nghẹn ngào hét lên, âm thanh gấp gáp, lặp đi lặp lại, "Đừng, đừng lại đây....".
Hiển nhiên là cậu đang cực độ kháng cự hắn.
Tiêu Cẩm Ngọc cũng không thể ngờ rằng, việc bản thân xuất hiện lại khiến cậu trở nên như vậy, trước khi tới đây, hắn đã xem xét kỹ càng kết quả bệnh án của Lam Mặc, cho nên hôm nay mới quyết định đến gặp cậu đột ngột như vậy, nhưng dường như tình hình lúc này đã hoàn toàn mất khống chế.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành phóng ra pheromone Alpha trên người mình bao bọc lấy cậu để trấn an, tiếp tục dỗ dành, "Được được, tôi không đến gần... Em bình tĩnh lại một chút, có được không?"
Quả nhiên, sau khi được pheromone của Alpha không ngừng an ủi một lúc lâu, tuy rằng sắc mặt Lam Mặc vẫn trắng bệch đến dọa người, cơ thể không tự chủ được run lên nhè nhẹ, nhưng ít nhiều trạng thái tinh thần của cậu cũng đã bình tĩnh hơn một chút, đầu óc cũng có thể tìm về một tia lý trí ít ỏi, lập tức thân thể không ngừng lùi về phía sau, cậu vừa lùi lại vừa run giọng nói, "Tránh xa tôi ra..."
Ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Cẩm Ngọc tràn đầy sự đau lòng nồng đậm sâu kín, khuôn mặt đẹp trai cũng mang theo dáng vẻ bất đắc dĩ, "Được, trước hết em bình tĩnh lại, tôi sẽ không lại gần đó chỉ đứng im ở nơi này..."
Cho đến khi phía sau lưng chạm vào lan can sắt của hàng rào phòng hộ, cảm giác được sự đau đớn bén nhọn từ lòng bàn tay truyền đến, hóa ra chẳng biết từ lúc nào, móng tay của cậu đã cắm sâu vào trong da thịt, lúc này Lam Mặc mới chịu yên tĩnh lại, nhưng rất nhanh cậu cũng không nghĩ gì được nữa, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi bầu không khí tràn ngập mùi pheromone nồng nàn quen thuộc, rời khỏi người đàn ông trước mặt, thân thể loạng choạng đi về hướng cửa ra vào sân thượng.
Trước khi bóng dáng của Lam Mặc biến mất khỏi cánh cửa sắt, đột nhiên Tiêu Cẩm Ngọc lần nữa mở miệng, giọng nói trầm ổn lại dịu dàng, "Cục nợ, sinh nhật vui vẻ!"
Dưới chân Lam Mặc đột ngột dừng lại, hai bàn tay siết thật chặt rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại, tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, lông mi vừa dài vừa dày run lên dữ dội, lồng ngực giống như bị vật nặng đè lên làm cho nghẹn ứ, cổ họng đắng ngắt khô khốc.
Hóa ra, hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cậu.
Người đàn ông này biến mất khỏi cuộc sống của cậu ròng rã bốn năm đột nhiên xuất hiện chỉ để nói một câu "Sinh nhật vui vẻ", sau đó có phải sẽ lại lần nữa biến mất, hay là lần nữa định tiếp cận rồi ruồng bỏ cậu, giống như trong giấc mơ cậu đã nhìn thấy.
Cuối cùng cũng không thể gắng gượng được nữa, trước mắt Lam Mặc tối sầm, đầu óc choáng váng, cho đến khi phản ứng lại cơ thể cậu đang nhào về phía trước dưới trạng thái mất tự do, rất nhanh ý thức bị một màn đen dày đặc cắn nuốt.
"Cục nợ..." Lồng ngực rắn chắc và dày rộng của Tiêu Cẩm Ngọc kịp thời ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, nhịp tim không khống chế được đập điên cuồng, cúi đầu nhìn người đã bất tỉnh nhân sự ở trong lòng mình.
Cảm giác ấm áp quen thuộc, mùi hương trên người quen thuộc, xúc cảm da thịt từ lòng bàn tay truyền đến sự quen thuộc, thậm chí hơi thở cũng quen thuộc như vậy...
Bốn năm lẻ mười tám ngày —— hắn tìm cậu mất ba năm, một năm lẻ tám ngày còn lại chỉ được đứng từ xa dõi theo...
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn mang theo đắng chát nhẹ nhàng nói bên tai Lam Mặc, "Cục nợ, cuối cùng ông xã cũng có thể trở về bên cạnh em..."
Đột nhiên âm thanh giày da không ngừng lộp cộp vọng đến, chỉ một lát sau giọng nói trầm thấp của đàn ông cũng truyền tới, "Boss, người bên dưới và cánh truyền thông đã xử lý xong! Chúng ta lập tức rời khỏi đây chứ ạ?"
Lúc này, Tiêu Cẩm Ngọc mới thu hồi tầm mắt của mình, hắn mở miệng thanh âm nhàn nhạt nói với người kia, "Trở về."
...
...
Cũng không biết đã mơ màng bao lâu, Lam Mặc chỉ cảm thấy trên người mình có chút nóng bức.
Tuyến thể sau gáy cũng không ngừng truyền tới cảm giác châm chích và căng chướng, sống lưng truyền đến sự tê dại nhè nhẹ, thực sự là nơi nào cũng cảm thấy nóng và khó chịu đến lợi hại, thậm chí là bộ phận khó mở miệng ở phía sau cũng cảm nhận được sự ướt át và ngứa ngáy...
Cảm giác toàn thân phát nóng như này, rõ ràng là dấu hiệu của kỳ phát tình sắp tới.
Đột nhiên cảm nhận được pheromone của Alpha trong không khí, cậu bất an cử động, gò má nóng bừng và thái dương hơi ẩm ướt vì mồ hôi trượt qua gối bông lớn, theo bản năng Lam Mặc run rẩy đưa tay lên che đi tuyến thể trên gáy mình, cả người cuộn lại giống như một cục lông xù.
Đúng lúc này, một bàn tay lớn khô ráo lại ấm áp vươn ra, chạm vào cơ thể nóng rực của Lam Mặc, dần dần di chuyển xuống bắp đùi trong mẫn cảm đã thấm ướt một mảnh, giọng nói mang theo chút khàn khàn trầm thấp, hơi thở nóng rực phả lên cần cổ khiến con mèo nhỏ đang tiến vào kỳ phát tình ở trên giường càng co rụt người lại, "Phát tình?"
Lam Mặc thống khổ thở dốc, sau khi cảm nhận được mùi pheromone quen thuộc của Alpha, cậu vô thức thở ra một hơi, cơ thể mềm như nước, vội vàng dán vào lồng ngực ấm áp và rắn chắc của người đàn ông, toàn thân run bần bật, rồi đột nhiên cứng đờ khi cảm giác được đầu ngón tay hơi thô ráp đang chạm vào mép ngoài của hậu huyệt đã ướt đẫm phía sau mình.
Rất nhanh thân thể Lam Mặc dần dần buông lỏng, hô hấp trở nên hỗn loạn, nghe vào tai chỉ cảm thấy vừa mỏng manh vừa nghẹn ngào.
Mà lúc này đầu ngón tay ấm nóng sờ trên mép huyệt ngoài của cậu đã dính đầy nước dâm ấm áp, "Tôi chỉ ra ngoài một lúc mà em ở nhà đã lén lút phát tình? Hửm?"
"Ưm, Chú..."
Mặc dù biết rõ mình đang oan uổng Lam Mặc, bởi vì bất cứ Omega nào sau khi thành niên cũng sẽ giống như Alpha, mỗi tháng đều có kỳ phát tình cố định, mà trước đó hắn cũng đã nắm chắc được khoảng thời gian phát tình của Lam Mặc, cho nên sau khi kết thúc công việc đã vội vàng từ bên ngoài trở về, nhưng tính tình của Tiêu Cẩm Ngọc vẫn luôn ác liệt như vậy, từ trước tới giờ, khi hai người ở trên giường hắn chỉ thích bắt nạt và nói mấy lời thô tục khiến vật nhỏ cảm thấy cực kỳ xấu hổ và vô cùng quẫn bách.
"Ướt đẫm rồi này, nói ông xã nghe, em có muốn dương vật lớn của ông xã hay không?"
"Ưm..."
Giọng nói dụ dỗ lần nữa mở miệng, "Em không nói vậy là không muốn rồi?"
Kỳ phát tình ập đến sao Lam Mặc có thể nhịn được, cơ thể rúc vào trong lòng Tiêu Cẩm Ngọc càng run rẩy đến lợi hại, nước dâm chảy dọc theo bắp đùi uốn lượn xuống, mùi Giáng Hương¹ ngọt ngào trên tuyến thể sau gáy tỏa ra càng lúc càng nồng đậm, lan tràn trong không khí.
Cậu dán lên rồi cọ cọ cần cổ của người đàn ông, tham lam ngửi lấy mùi pheromone Alpha thơm nồng, khẽ rên rỉ, "Ưm... Muốn ông xã..."
Tiêu Cẩm Ngọc không nói một lời, ngón tay thon dài đột nhiên đâm vào hậu huyệt ướt sũng, cơ thể Lam Mặc run mạnh lên, hô hấp dồn dập, sống lưng rướn lên thẳng băng, eo và mông theo bản năng vội vàng lắc lư nhẹ nhàng, mở rộng cơ thể đón nhận ngón tay người đàn ông xâm nhập.
Bàn tay còn lại của Tiêu Cẩm Ngọc lướt lên phía trên, vừa xoa bóp vừa trêu chọc đầu vú non nớt trên ngực Lam Mặc, ngón tay ở trong hậu huyệt không ngừng tìm tòi đâm rút, thi thoảng cong khớp tay lại cào nhẹ lên vách thịt mềm mại, cơ thể cao lớn cũng đè xuống bao phủ toàn bộ cơ thể nhỏ gầy, đầu lưỡi nóng ướt hôn mút vành tai nhạy cảm khiến người dưới thân thở dốc dồn dập, dường như cảm thấy trêu đùa như vậy vẫn chưa đủ, đôi môi mỏng mơn trớn dọc theo cổ đi dần xuống, tách ra hai bắp đùi đẫm nước dâm, mút nhẹ lên làn da trắng nõn mịn màng lưu lại hơi thở ấm nóng trên bắp đùi trong non mịn.
"Ưm a... Ha! A ưm..."
Cánh môi ngậm lấy dương vật nho nhỏ đang run rẩy giữa hai chân, mút vào làm cho Lam Mặc nức nở "Ưm a" rên rỉ, nhưng rất nhanh lại lướt qua rồi tiếp tục thăm dò xuống dưới, tìm đến và dừng lại ở miệng huyệt bị chính ngón tay của hắn cắm đến mức không ngừng mấp máy.
Đầu lưỡi liếm láp từng nếp uốn ngoài miệng huyệt, luồn vào trong huyệt thịt ấm áp, chỉ đảo nhẹ lên vách thịt ướt sũng, sau đó cùng ngón tay mạnh mẽ luật động đâm rút, khiến Lam Mặc hai mắt mở lớn, thở dốc càng dồn dập, thậm chí ngón chân cũng co quắp lại.
"A! Ah a! Ưm... Chú à... A! A a a..."
Dường như Tiêu Cẩm Ngọc không nghe thấy, lưỡi mềm càng với vào sâu hơn nữa, mạnh mẽ xâm nhập, hai bàn tay lớn banh rộng hai cánh mông trắng nõn, đầu lưỡi cong lên đẩy qua đẩy lại, ấn mạnh vào vách thịt nóng bỏng.
Hai tay Lam Mặc ôm lấy đầu tóc đen của người đàn ông đang rúc vào giữa hai chân mình, phát ra tiếng rên nức nở yếu ớt, mồ hôi và nước mắt quyện lại nhỏ xuống, giọng nói vừa mềm mại vừa bất lực gọi, "Ông xã..."
Tiêu Mặc Ngọc đang dùng đầu lưỡi đâm chọc huyệt thịt, nghe thấy vật nhỏ nhà mình rên rỉ gọi, hắn liếm láp một vòng quanh miệng huyệt bên ngoài rồi mới ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp đẽ tới gần Lam Mặc, nâng cằm cậu lên, mút hôn lên cần cổ ướt đẫm mồ hôi, hít thật sâu một hơi Giáng Hương ngọt ngào, "Sao vậy?"
Lông mi Lam Mặc treo đầy giọt nước ướt nhẹp, khuôn mặt và làn da trên người nhuộm đẫm màu hồng nhạt, là mùi vị tình dục nguyên thủy nhất, hầu kết nho nhỏ không thấy rõ ràng không ngừng lăn lộn, cánh tay run rẩy ôm lấy cổ Tiêu Cẩm Ngọc, quấn lấy môi hắn cùng nhau hôn sâu.
Cũng không biết Tiêu Cẩm Ngọc đã cởi hết quần áo trên người từ lúc nào, hai cơ thể dán chặt vào nhau, da thịt trần trụi tiếp xúc, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, môi răng gắn bó, lưỡi mềm quấn lấy, vừa nóng bỏng vừa khó nhịn.
"Ha... Ông xã..."
Lồng ngực Lam Mặc phập phồng kịch liệt, ánh mắt ướt sũng như động vật nhỏ ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
"Vậy nói cho ông xã biết em muốn thế nào?" Giọng nói trở nên khàn khàn, âm vực đầy từ tính, dường như cũng đã bị pheromone của Omega kích thích tiến vào trạng thái động dục.
"Muốn ông xã..." Bàn tay của Lam Mặc run rẩy lần mò xuống dưới, mấy đầu ngón tay mềm mại chạm nhẹ lên cây gậy thịt dữ tợn giữa háng người đàn ông, vuốt ve sợi gân xanh hằn rõ trên thân dương vật, lại lướt trên đầu khấc mượt mà to lớn rõ ràng.
Quả thực, định lực của Alpha cấp S đỉnh cấp không phải là thứ bất kỳ ai cũng có thể có được, cho dù côn thịt giữa hai chân vô cùng cứng rắn, không ngừng nhỏ ra chất lỏng, gân xanh liên tục nảy lên nhưng Tiêu Cẩm Ngọc vẫn có thể nhẫn nại trêu đùa cục nợ đời này của hắn.
Chỉ thấy hắn khẽ đá lưỡi lên răng nanh, hơi híp mắt lại, "Hả? Muốn ông xã làm gì?"
Bị cơn nóng phát tình trong cơ thể tra tấn đến mức khó chịu, Lam Mặc cầm dương vật thô dày của người đàn ông, ấn quy đầu phồng lớn lên miệng huyệt ngứa ngáy ướt đẫm từ lâu giữa hai chân mình, "Muốn ông xã đụ vào, dùng dương vật lớn đụ em..."
"Ngoan..."
Dứt lời, dương vật ở trên miệng huyệt chà xát qua lại mấy lần rồi đẩy từng lớp thịt mềm, cuối cùng đâm mạnh vào trong, côn thịt thô to lập tức bị vách thịt ấm nóng quấn lấy vây siết.
"A ——!!!"
Bị dương vật lớn mình mong chờ mạnh mẽ đâm vào, lưng của Lam Mặc kéo căng thẳng băng, phần mông nâng lên tách rời khỏi nệm giường, càng khiến hậu huyệt dán chặt vào gậy thịt phía trên.
Tiêu Cẩm Ngọc thở dài một hơi trầm thấp, hai bàn tay lớn ôm lấy cánh mông của người dưới thân, điều chỉnh tư thế một chút, thắt lưng nhanh chóng đưa đẩy, "Đụ vào rồi, cục nợ của ông xã sướng không?"
"Ưm... A! Lớn quá!! Sướng... A a!! Ưm a... Ông xã đụ sướng..."
Edit: H này là ẻm đang tiến vào kỳ phát tình lên mơ thấy, chương sau mới thực sự lăn lôn ở hiện thực, điều quan trọng tui muốn là em thụ này —— NGOAN (k biết) XINH ( chắc chắn xinh) YÊU (chắc chắn yêu) nhưng ĐIÊN ( đúng, ẻm bị điên đấy, k đùa đâu, ĐIÊN thật đấy!)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro