Away
"Khi nào anh đi?" Ye Jin đột ngột ngồi dậy khỏi vị trí đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách.
"Chủ nhật, ngày 24 tháng 7." Bin trả lời từ vị trí của mình ở mép ghế sofa, vẻ mặt lo lắng. Đây sẽ là lần đầu tiên anh phải xa vợ và em bé trong bụng cô. Nếu anh có thể thay đổi điều đó, anh sẽ làm vậy.
Nhưng đó là một mình trong hợp đồng của anh với thương hiệu anh làm đại diện và anh luôn là một người chuyên nghiệp trong công việc của mình. Anh chắc chắn trong tình huống bình thường, đây không phải là vấn đề lớn như vậy, nhưng với việc thay đổi nội tiết tố khi mang thai của vợ anh, anh thực sự không biết phải làm như thế nào.
Giống như bây giờ, anh nghĩ rằng cô sẽ phản ứng một cách đầy cảm xúc, hoảng sợ, một chút lo lắng, thậm chí có thể khóc, nhưng thay vào đó, cô im lặng một cách lạ thường trước mặt anh. Mặt cô không biểu cảm, và trong khi cô nhìn về hướng anh, ánh mắt của cô không nhìn vào anh mà là nhìn vào một điểm vô hình phía sau anh.
Nó khiến anh cảm thấy lo lắng.
"Jagiya, em nói gì đó đi. Em có giận anh không? Anh đã cố gắng lên lịch lại, anh đã nói với họ rằng em cần anh, nhưng họ đã đặt lịch trình kết hợp với-"
"Em có thể đi cùng anh không?" Cuối cùng Ye Jin cũng lên tiếng, cắt ngang lời nói của anh.
"Ye Jin ah, không phải là anh không muốn em đi cùng, nhưng chỉ trong vài ngày thôi, sẽ rất mệt, kể cả đối với anh. Và em còn đang mang bầu nữa, em cần được nghỉ ngơi thật tốt."
Cô thở dài, biết anh hoàn toàn đúng. "Anh đi trong bao lâu?"
"Chuyến bay trở về vào ngày 27 tháng 7!"
"Vậy là bốn ngày à?"
"Ừ, bốn ngày."
"Ba đêm."
"Gì vậy em?"
"Em đếm những đêm em phải ngủ khi không có anh bên cạnh." Cô nói nhẹ nhàng. Sau đó, cô quay về phía anh và ôm anh và vùi mặt vào cổ anh.
"Em sẽ làm gì nếu không có anh ở nhà?" Một tiếng khóc nức nở nhỏ thoát ra khỏi cô trước khi cô thực sự khóc một cách da diết. Ôi, Ye Jin. Cô thể cô run lên vì những tiếng nức nở và anh để cô ôm anh khóc.
Anh ôm cô chặt hơn, siết chặt vòng tay của mình và nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, xoa dịu cô là cách tốt nhất ngay lúc này.
"Nếu em thèm thứ gì đó vào nửa đêm thì sao?"
"Anh chắc chắn sẽ đi mua đầy đủ đồ ăn cho em trước khi anh đi. Ngoài ra, anh đã liên lạc với mẹ vợ để tới đây ở cùng em vài ngày trong khi anh vắng nhà rồi. Anh cũng gọi cho bạn bè của em nữa, trong trường hợp em cần họ cho bất cứ điều gì."
Cô đánh nhẹ vào ngực anh. "Anh đã sắp xếp hết mọi thứ!"
Anh cười và hôn lên đỉnh đầu cô. "Mọi thứ của anh đều là em. Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em."
"Dừng lại đi, trước khi em càng dính anh hơn nữa."
"Anh sẽ nhớ cô vợ keo dính của anh lắm."
"Anh nhớ đấy."
Anh cười khúc khích. "Tất nhiên, anh sẽ phải làm gì khác ngoài nhớ em và Cà Chua chứ?
"Tốt, ít nhất là chúng ta cũng cùng nhớ nhau."
"Em có muốn anh mang thứ gì từ Milan về không? Một chiếc túi múi? Giày? Nước hoa?"
"Em chỉ muốn chồng em về nhà càng sớm càng tốt. Anh là tất cả những gì em muốn và cần. Anh về là quá đủ với em rồi."
Bin rụt người lại và nhìn tình yêu của đời mình. Anh tiến đến hôn lên trán cô khi cô lẩm bẩm đáng yêu.
"Nhưng em sẽ không phản đối việc anh mua đồ cho con đâu."
Ôi, người phụ nữ này. Cô là mọi thứ anh muốn và mọi thứ anh cần. Anh hôn lên môi cô và thì thầm ngọt ngào.
"Anh sẽ mang về cho em mọi thứ, vợ yêu à."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro