Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

74

Chương 74

Báo tuyết và hổ trắng suy cho cùng vẫn là động vật sống ở vùng cao, chúng vốn đã thích nghi với cuộc sống khắc nghiệt ở vùng băng giá đó. Khi đã đến ranh giới giữa đất và tuyết thì không nên đi theo voi ma mút nữa. Đối với động vật ăn cỏ quần cư, đây quả thực là một nơi tốt để sinh sống, nhưng số lượng tụ tập ngày càng đông đảo cũng sẽ thu hút nhiều mãnh thú thèm muốn. Vì thế chúng phải tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Nhìn từng nhóm "đồ ăn" rời đi, báo tuyết nhỏ rõ ràng có chút xao động, muốn đi theo, nhưng khi quay đầu nhìn lại, thấy đội ngũ của mình bất động, nó cũng từ bỏ ý định đuổi theo, đồng thời trong mắt hiện lên vẻ thắc mắc.

Hổ trắng điềm tĩnh hơn hẳn, ngay cả khi thấy từng nhóm "thức ăn" ra đi, mắt nó cũng không hề dao động. Nó đa phần sẽ xem ý của Lộ Bạch, hiển nhiên lấy ý kiến ​​của Lộ Bạch làm chỉ lệnh của mình, nhưng điều này không có nghĩa là nó phục tùng, nó chỉ chấp nhận ý kiến ​​của Lộ Bạch. Điều này có nghĩa là nếu ý kiến ​​của hổ trắng trái ngược với ý kiến ​​của Lộ Bạch thì nó sẽ cân nhắc ý kiến ​​của mình nhiều hơn, đây là bản tính của hổ trắng.

"Xem ra đây là con đường duy nhất của động vật di cư, chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian để nghỉ ngơi lấy sức." Lộ Bạch nói, sau khi đi liên tục mười ngày, cậu cần phải dừng lại nghỉ ngơi.

Các cục lông xù chắc chắn không có ý kiến ​​gì, bất cứ khi nào đến một địa điểm nào đó, chỉ cần ở lại trên ba ngày, chúng sẽ coi xung quanh như lãnh thổ của mình, thích nghi với môi trường rất nhanh. Phải nói rằng, mãnh thú có thực lực đều mang bản chất lưu manh.

Nhân viên cứu hộ cắm trại dưới sườn núi tuyết, hổ trắng lớn nhảy lên đỉnh núi tuyết bằng những bước đi duyên dáng, giẫm lên sườn núi mà chưa ai từng đặt chân tới... Răng nanh hơi hé ra, đôi mắt sắc bén, nó đứng từ trên cao quan sát xung quanh nơi cắm trại, không cho phép bất kỳ sinh vật đe dọa nào xuất hiện gần đó.

Trong khi hổ trắng đang theo dõi khu vực xung quanh nơi cắm trại, nhân viên của trung tâm giám sát Trạm cứu hộ cũng đang theo dõi dữ liệu của nó. Ngày trở về của Thân vương Samuel đang đếm ngược chỉ còn đến một tuần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kể từ ngày hôm nay, các chức năng thể chất của hổ trắng sẽ suy giảm dần, sau đó sẽ rơi vào trạng thái thèm ngủ.

"Làm thế nào để nói với cậu ấy?" Người đặt câu hỏi là Trưởng trạm Dave mới về gần đây. Anh ta và Adonis đang bàn bạc chuyện quan trọng là "lừa" Lộ Bạch.

"Chép bài đi." Adonis nói ngay, đồng thời nhìn Dave với ánh mắt "còn phải hỏi à".

Dave giật môi, đúng là muốn chép bài thật, nhưng anh ta luôn cảm thấy Quân đoàn trưởng Adonis đang tìm cách trả thù ác ý.

"Khụ..." Anh ta nuốt khan, không đồng tình đề nghị: "Có lẽ chúng ta có thể nghĩ ra cách khác."

Adonis tất nhiên biết Dave đang nghĩ gì, liếc nhìn anh ta nói: "Đừng hèn nhát như vậy, Dave."

"!" Đó là Thân vương Samuel, Dave có thể không hèn sao? Anh ta đẩy kính lên, cười gượng: "Anh có thể làm thế nếu muốn, nhưng đừng nói đó là quyết định của tôi."

Adonis cười, nháy mắt với anh ta.

Trong rừng, con thú khổng lồ hùng mạnh đang bắt đầu dần mất đi sức quan sát nhạy bén đáng tự hào, mặc dù điều này không ảnh hưởng gì đến việc săn bắn của nó. Hổ trắng rất dễ dàng giết được một con linh dương mang về nơi cắm trại. Chỉ là bản năng của thú hoang thôi thúc nó nhanh chóng rời khỏi đây, tìm một nơi kín đáo ẩn náu để trải qua khoảng thời gian đặc biệt mà nó không thích này. Chỉ cần ngủ một giấc là sẽ ổn thôi. Nhưng hổ trắng lại không muốn rời đi, nó lặng lẽ nheo mắt nhìn người thanh niên đang chuẩn bị bữa tối cho mình bên cạnh, nhìn một hồi thì liếm môi.

Không khí vào mùa xuân ngày càng đặc quánh lại. Hổ trắng đã mười tuổi rồi, trong những mùa xuân đã qua, nó chưa bao giờ có cảm giác vui vẻ mà lại bốc đồng như vậy. Nó luôn muốn đi dạo quanh Lộ Bạch, sau đó nhân lúc cậu không chú ý, ấn Lộ Bạch xuống, cắn nhẹ vào cổ và vai, sao cũng được, chỉ muốn làm điều gì đó, nhưng không biết phải làm gì. Cái xao động không thể giải tỏa mà lại không tìm ra được manh mối này khiến hổ trắng vốn đã khó chịu lại càng trở nên ủ rũ và cáu kỉnh hơn.

Ngay cả Lộ Bạch cũng cảm nhận được điều đó, tính khí hổ trắng hay thay đổi, đôi khi nó sẽ cư xử khó hiểu, chẳng hạn như bất ngờ nhe răng và móng vuốt đe dọa báo tuyết nhỏ đang đến gần mình. Báo tuyết nhỏ sợ quá nằm phục xuống đất không dám cử động. Dữ vậy sao? Lộ Bạch hơi kinh ngạc nhướng mày, vừa dùng thân mình chặn hổ trắng, vừa nghiêm túc suy nghĩ, tính khí của hổ trắng bỗng trở nên hung bạo, chắc chắn đó không phải lỗi của Kẹo Sữa, vậy đó là vấn đề của chính bản thân nó.

Phân tích không đáng tin cậy số 1: hổ trắng cảm thấy Kẹo Sữa đã lớn, muốn đuổi Kẹo Sữa đi. Điều này không đúng, nếu hổ trắng thực sự muốn đuổi Kẹo Sữa đi thì sẽ không cho nó ăn, trong khi vừa rồi Kẹo Sữa đã chén một bữa ăn ngon lành.

Phân tích không đáng tin cậy số 2: hổ trắng ghen tị, không muốn nhìn thấy cậu chơi với Kẹo Sữa. Điều này càng không đúng, cậu chơi với Kẹo Sữa cũng không phải một hai ngày, thậm chí có lúc còn ôm nó vào lòng mà xoa, không thấy hổ trắng giận.

Vậy chuyện gì đang xảy ra với tên này? Lộ Bạch liếc nhìn hổ trắng vừa phát điên với ánh mắt dò hỏi, nó tuy rằng vừa hù dọa Kẹo Sữa nhưng sự chú ý của nó lại không đặt vào Kẹo Sữa. Nó cũng không nhìn cậu, mà nhìn hướng bên ngoài, Lộ Bạch nhìn theo nó, bóng tối có cái gì đẹp mà nhìn đâu?

Đột nhiên, trong đầu cậu chợt lóe lên một điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, không phải đâu ha? Điều mà Lộ Bạch nghĩ tới là, chẳng lẽ hổ trắng cũng chịu ảnh hưởng của mùa xuân, muốn đi xa tìm bạn gái?

Cáu kỉnh, ủ rũ, nhìn về phía xa, mất tập trung, tất cả gộp lại, quả thực có hơi giống phản ứng động dục của động vật họ mèo. Phải rồi, hổ trắng thỉnh thoảng sẽ gầm lên hai tiếng một cách khó hiểu, như thể đang thu hút ai đó bằng âm thành của mình...

Lộ Bạch nhìn hắn, càng nghĩ càng cảm thấy vụ án đã được giải quyết.

Thế nhưng hổ trắng lớn đã mười tuổi, theo lý mà nói sau khi đã qua tuổi trưởng thành, ham muốn sinh sản sẽ giảm đi rất nhiều. Nói thẳng ra là đang trong thời kỳ mãn kinh nên chắc không có hứng thú với hổ cái. Tất nhiên, con hổ trắng lớn bên cạnh cậu rõ ràng không hề có dấu hiệu già đi, vẫn mạnh mẽ và sung sức, không loại trừ khả năng vẫn còn năng lực. Thế thì hơi lúng túng rồi đây. Nếu hổ lớn trắng thực sự muốn tìm hổ cái để vui vẻ vượt qua mùa xuân xao động này, chẳng lẽ mấy cái bóng đèn là họ nên chủ động tránh xa sao?

"Bông Xù, thực ra mày muốn đi thì đi thôi." Lộ Bạch là người rất hiểu lý lẽ, rất tán thành hổ trắng đi tìm hạnh phúc: "Không cần mày phải lo lắng, Kẹo Sữa bây giờ có thể một mình đi săn, tao cũng có nguồn thức ăn, động vật xung quanh đều rất tốt với tao..."

Cậu không nói hổ trắng là vô dụng, tất nhiên có hổ trắng ở bên sẽ tốt hơn.

Hổ trắng nhìn thanh niên đang tự nói với mình, không biết nó có hiểu không, nhưng cơn giận trong mắt đã tiêu tan đi một chút, nhưng xung quanh vẫn có một bầu không khí bực dọc bao trùm.

"Bông Xù..." Lộ Bạch cau mày gọi nó. Gần đây hổ trắng lớn không còn tập trung như trước nữa, xem ra thật sự có vấn đề rồi. "Tao nói thật đấy, mày có thể ra ngoài nếu muốn, không cần phải ở lại với bọn tao đâu, khụ khụ." Dù sao thì tình yêu của động vật cũng chỉ kéo dài được một mùa xuân, sau khi giải phóng hết xao động, lại ai đi đường nấy, không ai cản đường đối phương. Đến khi đó trở lại đội là được.

Thế nhưng cậu nói nhiều như vậy mà hổ trắng không có chút phản ứng nào, thậm chí còn gác đầu lên chân mình, dùng giấc ngủ để trốn tránh vấn đề. Đây không phải là phong cách của thú hoang.

Lộ Bạch chưa bao giờ nghe nói đến động vật có thể ức chế bản năng, chỉ có một số ít loài động vật tiên tiến có thể làm được. Cậu lầm bầm: "Đạo đức của mày còn hơn nhiều con người." Có thể kìm nén ham muốn của mình.

Về phần nó có bệnh ẩn hay gì đó, Lộ Bạch chưa bao giờ đoán theo hướng đó, hổ trắng lớn mạnh như vậy thì chắc không có bệnh tật gì đâu. Kiến ​​thức động vật tải về máy liên lạc không có lời giải thích về khía cạnh này, Lộ Bạch suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Trưởng trạm mới về làm cách đây không lâu.

"Trưởng trạm, con hổ trắng lớn bên cạnh tôi hình như đang động dục, gần đây đang trở nên kích động, nếu cứ mãi không hoàn thành hoạt động giao phối, liệu nó có ảnh hưởng gì đến thể chất và tinh thần không?"

Dave đang nghĩ cách đưa Thân vương Samuel trở về, đêm khuya nhận được tin nhắn như vậy, suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình... "Khụ khụ khụ..." Dù không cắn vào lưỡi nhưng anh ta vẫn bị sặc nước bọt của chính mình!

Dave lập tức gọi video cho Lộ Bạch, không thừa nhận mình chỉ muốn tò mò về trạng thái của Điện hạ, dù biết điều đó là không thể. Lộ Bạch chắc đã hiểu lầm.

"Trưởng trạm." Lộ Bạch nhìn thấy mặt Dave liền vui vẻ gọi tên.

Dave cảm thấy được chào đón, lòng vui sướng nói: "Chào buổi tối, bé Lộ Bạch."

"Chào buổi tối, làm phiền anh muộn thế này thật có lỗi." Thật sự lo lắng cho tình trạng của hổ trắng, Lộ Bạch liền nói: "Việc này anh có ý kiến ​​gì không?"

"Khụ, việc cậu vừa nói, biểu hiện cụ thể của hổ trắng là gì?"

"Gắt gỏng, ủ rũ, thỉnh thoảng nhìn về phía xa một cách khao khát." Tuy nhiên, chữ "khao khát" này có thể chỉ là ảo tưởng chủ quan của Lộ Bạch, cậu chỉ muốn nhấn mạnh hành vi bất thường của hổ trắng.

"..." Dave không nói nên lời. Đây rõ ràng là triệu chứng thời kỳ hình thú của Điện hạ sắp kết thúc, không liên quan gì đến việc động dục cả. Nhưng Dave bỗng có một ý tưởng. Đây có vẻ là thời điểm tốt để kiêm thiền thoát xác, tại sao không làm chứ?

"Ừm... có thể đúng là động dục..." Điện hạ, xin lỗi nhé! Dave cố gắng giữ vững mỉm cười, bôi đen sếp: "Trong trạng thái này, tốt hơn là nên hoàn thành hoạt động giao phối."

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nó dường như không muốn ra ngoài tìm bạn tình." Lộ Bạch nhìn hổ trắng bên cạnh.

Dave chỉ ra mấu chốt của vấn đề: "Bởi vì có cậu ở bên cạnh."

Lộ Bạch cười buồn: "..." Cậu biết Dave nói đúng, sự thân mật của hổ trắng với cậu đã vượt quá giới hạn. Nhưng cậu không ngờ rằng hổ trắng có thể áp chế cả bản năng thú hoang của mình, thậm chí còn chịu đựng được cả chuyện này.

"Cậu nhẫn tâm nhìn thấy nó như thế này sao?" Câu hỏi của Dave quá đau lòng.

Ai mà chịu nổi, Lộ Bạch nghĩ bụng, thở dài: "Vậy tôi sẽ rời đi một thời gian? Để nó ra ngoài tìm người yêu trước đã?"

Dave gật đầu lia lịa: "Ừ, đó là một ý tưởng hay."

Vì hạnh phúc của hổ trắng lớn, hai người thống nhất kế hoạch, chỉ tội cho báo tuyết nhỏ cũng bị liên lụy vì chuyện lớn cả đời của ông chú hổ trắng. Nhưng môi trường ở đây cũng tạm ổn, báo tuyết nhỏ sống một mình từ khi còn nhỏ nên thử thách này bây giờ không còn là vấn đề với nó nữa. Đã quyết định ra đi, Lộ Bạch giờ lại thấy tiếc nuối bọn chúng.

"Kẹo Sữa." Lộ Bạch ôm báo tuyết nhỏ lên đầu gối, ra sức xoa vuốt, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng gừ gừ thoải mái.

Kẹo Sữa nằm trên đầu gối của Lộ Bạch, bốn chân hoàn toàn thả lỏng, thoải mái đến cả chóp đuôi cũng duỗi ra. Quần Bó ghen tị không thôi, nếu tình bạn giữa nó và Kẹo Sữa không bền vững thì bây giờ nó đã trở mặt rồi.

"Ngày mai tao đi ra ngoài, một thời gian sẽ không về, mày với Quần Bó ngoan ngoãn sống ở đây, đừng nghịch ngợm quá, biết không?" Lộ Bạch sờ cái mặt sưng như đầu heo của nó, xuýt xoa, không biết khuôn mặt này có ảnh hưởng gì đến khả năng săn mồi của nó không? Tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu, con mồi bị đuổi nói với Kẹo Sữa: Đừng qua đây, xấu chết ta rồi!

"Phì..." Lộ Bạch không nhịn được cười.

Kẹo Sữa ngẩng cổ lên, chăm chú nhìn nhân viên cứu hộ bằng đôi mắt tròn xoe, trông như đang chăm chú lắng nghe.

Lộ Bạch hôn nó một cái, kiên nhẫn như đang đối xử với chính con mình: "Nhóc tinh ranh, tao biết mày hiểu, tao không có bỏ rơi mày."

Kẹo Sữa kêu lên một tiếng, dường như đáp lại.

Ở đây không lạnh, cục lông xù có lớp lông dày rõ ràng là không muốn ngủ trong lều. Lộ Bạch tưởng mình có thể độc chiếm lều cho riêng mình, nhưng đến nửa đêm, cậu bị cục lông xù nóng hổi trên người đánh thức. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy một bóng dáng, hổ trắng lớn đang ngủ bên cạnh mình không biết từ khi nào.

Lộ Bạch cười cười, sờ lên má hổ trắng rồi cảm thấy có gì đó không ổn, có phải vì thời tiết ngày càng ấm hơn không? Cơ thể cục lông xù hôm nay đặc biệt nóng. Nắm thử đệm thịt trên bàn chân, cũng thấy đang tỏa nhiệt. Nghĩ đến tình huống đặc biệt hiện tại của nó, ánh mắt của thanh niên loài người ngơ ra, sau đó chớp chớp, cảm thấy bất đắc dĩ. Cậu là người, còn nó là thú hoang, không nên xấu hổ mới phải. Nhu cầu sinh lý bình thường, dù con người hay thú hoang đều có, đây là những phản ứng tự nhiên.

Nếu Lộ Bạch tàn nhẫn hơn, cậu sẽ lùi lại một chút, lo ngủ phần mình, dù sao cậu cũng không giúp đỡ hay an ủi được. Nhưng cậu vẫn luôn quan tâm đến cục lông xù, nghĩ đến tính khí thất thường không ổn định của hổ trắng, có thể nó đang phải chịu đựng đau đớn và tra tấn.

"Ầy..." Lộ Bạch quay người lại, bắt gặp ánh mắt nửa tỉnh nửa mê của hổ trắng lẩm bẩm: "Tao sơ suất không phát hiện ra sớm hơn."

Hễ mùa xuân bắt đầu là loài hổ tìm kiếm bạn tình, con nào hành động nhanh có thể đã mang thai luôn rồi, hổ trắng lớn nhà này chắc chắn thua ở vạch xuất phát. Chờ khi nó ra ngoài tìm bạn đời, có thể chỉ còn lại những con bị chê bai.

"Khụ, thật có lỗi với mày, tao xin lỗi." Nhân tiện sẽ bồi thường cho mày một chút. Nhưng đừng hiểu lầm, kiểu đền bù này không phải là đao to búa lớn gì, cùng lắm chỉ là chút an ủi thôi. Bằng cách vuốt lông cho hổ trắng lớn, giúp nó thư giãn, có giấc ngủ ngon.

Phương pháp này rất hữu ích. Hổ trắng hiện đang trải qua giai đoạn chuyển tiếp bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, quả thực cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều khi được an ủi nhẹ nhàng. Hổ trắng thoải mái tựa đầu vào bên đầu nhân viên cứu hộ, thỉnh thoảng há miệng giả vờ gặm vai cậu, nhưng sau mỗi lần hù dọa lại liếm Lộ Bạch, rõ ràng muốn an ủi.

Đang ngáy thoải mái thì nghe Lộ Bạch nói: "Ngày mai tao rời khỏi đây, mày có thể ra ngoài, đừng đợi tao ở đây, đầu hè chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Hổ trắng đã suy giảm sức quan sát và độ nhạy bén hoàn toàn không cảm nhận được nỗi buồn của Lộ Bạch, bằng không vì đã từng trải qua một lần, hẳn là nó nhận ra ngay ý nghĩa trong lời nói của thanh niên loài người.

Cả đêm ôm nhau thân mật, hổ trắng lớn chắc đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, nhưng khi Lộ Bạch tỉnh dậy, nó vẫn đang ngủ say. Lộ Bạch cẩn thận không đánh thức nó, dù sao thì cục lông xù không đi học cũng không đi làm, sao lại đánh thức nó làm gì?

Buổi sáng mùa xuân này dễ ngủ mà, Kẹo Sữa cũng đang ngủ... hả? Chắc nó đã nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy động tĩnh của Lộ Bạch, đuôi Kẹo Sữa vẫy vẫy. Quần Bó đã tỉnh, nghiêng đầu kêu khẽ với cậu.

Lộ Bạch: "Chào buổi sáng Quần Bó ~ ở lại với Kẹo Sữa, biết không?"

Sau đó cậu giải quyết các vấn đề cá nhân của mình rồi bắt đầu đóng gói một số đồ đạc. Vốn định chào tạm biệt cho đàng hoàng, nhưng cục lông xù cả lớn lẫn nhỏ đều ngủ say, đến cả khi Lộ Bạch chạm vào nói tạm biệt, chúng nó cũng chỉ lười biếng vẫy đuôi. Điều này cũng tốt, không có nỗi buồn chia tay. Không phải chỉ là một chuyến đi thôi sao? Rồi sẽ gặp lại nhau mà.

Lộ Bạch vác balo lên, khi đi đến nơi máy bay đáp xuống, cậu rất sợ cục lông xù đuổi kịp mình, cuối cùng chỉ có Quần Bó giả vờ đi theo vài bước rồi nhìn theo cậu rời đi. Đúng là cái đám lông xù nghe lời (bạc tình).

Phi công đến lần này là một gương mặt quen thuộc, Lộ Bạch còn nhớ anh ta, hai người trò chuyện ngắn ngủi vài câu, không lâu sau, máy bay đã đến Trạm cứu hộ. Hình như không có gì phải báo gấp nên cậu không vội đến gặp Trưởng trạm, mà quay về căn hộ của mình để sắp xếp một số thứ.

Trong phòng làm việc của Adonis, phi công phụ trách đón Lộ Bạch đến báo: "Báo cáo Quân đoàn trưởng Adonis, Lộ Bạch đã về."

Trên ghế, một người đàn ông trẻ tuổi dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú đang ngồi uể oải, nhưng sau khi nghe thấy chữ "Lộ Bạch" thì lập tức điều chỉnh tư thế, trở nên nghiêm túc: "Trở về rồi?"

"Đúng vậy Quân đoàn trưởng !" Phi công này không hiểu tại sao Quân đoàn trưởng lại yêu cầu mình quan sát tâm trạng của Lộ Bạch, rõ ràng Quân đoàn trưởng có thể trực tiếp yêu cầu Lộ Bạch tới báo cáo, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh: "Báo cáo Quân đoàn trưởng , Lộ Bạch không có biểu hiện lạ nào."

"Cậu ấy có cười không?"

"?" Phi công thành thật đáp: "Hình như... cũng không cười mấy?"

Vấn đề này là cái quái gì vậy? Phi công phải tập trung lái máy bay, thật sự không để ý Lộ Bạch có cười hay không!

"Được rồi." Thực ra Adonis chỉ đang đau lòng, nghe nói khi cậu và Oliver chia tay đã phải đến núi lửa Clivia thư giãn vì tâm trạng không tốt. Kiểu đối xử này, chậc chậc, hình như hiện tại chỉ có Oliver mới có? Adonis thề rằng sẽ chia sẻ phát hiện này với Samuel, để trả thù cho việc mình buộc phải tránh mặt Lộ Bạch.

Nghĩ vậy, Adonis không khỏi ghen tị với Dave, Dave đã gặp Lộ Bạch trong thời kỳ hình thú nhưng mối quan hệ không thân thiết đến mức sau khi trở về sẽ không thể gặp được Lộ Bạch. Trong số ba người quản lý Khu bảo tồn, hai người đã ngã xuống, chỉ còn lại Dave có thể đứng ra giao tiếp với Lộ Bạch. Adonis thực sự rất mong chờ biểu hiện của Samuel khi tỉnh dậy.

Nói về cấp trên mới, hình như mãi vẫn chưa được gặp, người kia có vẻ không thích gọi video cho lắm, lần này về tới, Lộ Bạch dự định đến thăm anh ta.

Cậu hỏi Dave: "Anh biết phòng làm việc của Quân đoàn trưởng Adonis ở đâu không?"

Dave: "Ờm... anh ta đã rời khỏi Trạm cứu hộ rồi."

Lộ Bạch sửng sốt: "Nhưng chúng tôi đã hẹn cùng nhau đón năm mới..."

Dave mở to mắt, đón năm mới cái gì? Còn có chuyện này à? Quan trọng là Quân đoàn trưởng không xứng, Thân vương Samuel đã ra lệnh không cho gặp Lộ Bạch rồi.

"Bận công vụ à? Quên đi." Lộ Bạch không ép buộc, dù sao cũng có cơ hội gặp mặt, cậu lại hỏi: "Thân vương Samuel sắp về sao?"

Dave vội gật đầu: "Ừ, tuần sau." Ngày cụ thể thì khó nói.

"Ừm." Lộ Bạch nói giọng nhẹ nhõm: "Vậy xin hãy chú ý đến tình trạng của hổ trắng lớn, nếu có tình huống gì xin hãy báo cho tôi."

"Được được." Dave không đành lòng lừa gạt cậu, nhiệt tình mời gọi: "Ngày mai tôi dẫn cậu dạo một vòng trong Trạm cứu hộ."

Lộ Bạch vui vẻ đồng ý: "Cảm ơn Trưởng trạm."

Buổi sáng khi Lộ Bạch rời đi, hổ trắng lớn đã bắt đầu rơi vào tình trạng thèm ngủ, sau khi lấy lại sức thì phát hiện Lộ Bạch không còn ở đó nữa. Hổ trắng cố gắng đuổi theo nhưng không được nên cuối cùng theo bản năng rời khỏi sườn núi tuyết. Nó biết mình ngủ một giấc là sẽ khỏe lại, rồi sẽ đi tìm Lộ Bạch.

Kẹo Sữa và Quần Bó ở lại trông nhà, không hề có ý định ra đi, kinh nghiệm mách bảo rằng cứ chờ đợi tiếp, rồi Lộ Bạch sẽ quay lại. Lộ Bạch sẽ quay lại tìm chúng. Điều này có nghĩa là Lộ Bạch đã mang lại cho chúng đủ cảm giác an toàn trong những ngày sống chung với nhau. Nhưng cũng có thể là do chúng còn nhỏ nên dễ bị lừa.

Nếu là hổ trắng lớn, lần trước bên nhau chưa lâu thì phải chia tay, lúc đó nó còn chưa có đủ niềm tin với Lộ Bạch nên mới khá tức giận. Cuộc chia ly này đúng vào thời điểm trạng thái của nó sa sút nhất, nên nó cảm thấy Lộ Bạch ra đi không phải lỗi của Lộ Bạch, mà là nó không đủ khả năng để giữ được Lộ Bạch lúc này. Chỉ cần ngủ một giấc là nó sẽ khỏe lại ngay thôi.

Hổ trắng lớn tuân theo niềm tin này, chạy thật nhanh trong khu vực hoang dã rộng lớn, nó phải tìm được một chỗ dừng chân an toàn trước khi không thể chạy được nữa, hoàn thành quá trình biến đổi quan trọng nhất.

Rồi đi tìm Lộ Bạch dịu dàng.

-

Hai ngày sau, nhân viên Trạm cứu hộ đưa hổ trắng lớn từ sâu trong rừng trở về Trạm cứu hộ. Khi họ tìm thấy hổ trắng lớn thì nó đã chìm vào giấc ngủ sâu, so với phong cách nhàn nhã trước đây, hổ trắng tìm kiếm chỗ ở lần này rõ ràng là cẩu thả hơn, không còn rộng rãi như xưa. Nhưng vấn đề có là gì đâu? Sau khi gặp được nhân viên cứu hộ yêu quý, hổ trắng đã từ bỏ cả dinh thự sang trọng của mình, hàng ngày sống trong căn lều di động, có khi ngủ ngoài trời mà không có gì che nắng che mưa. Thế mà nó vẫn vui vẻ, không muốn quay lại!

Dường như cục lông xù nào cũng vậy, sau khi gặp Lộ Bạch đều ước gì một năm có mười hai tháng trong hình thú... Tại sao lại thế này? Mọi người đều không biết, cũng không dám hỏi.

Nhân viên đã bí mật đưa hổ trắng lớn về Trạm cứu hộ, còn Lộ Bạch đang đi nghỉ không hề hay biết. Cậu chỉ biết rằng sau khi mình rời đi không lâu, hổ trắng lớn thực sự bỏ đi, đi sâu vào rừng để tìm bạn đời của mình. Thật là nhẹ nhõm, đáng mừng đáng mừng!

Nghĩ lại, Lộ Bạch thấy có một điểm chung, hầu như cục lông xù nào quanh mình ra đi cũng đều để sinh con. Tính trên đầu ngón tay, số lượng cục lông xù nhỏ mà cậu thu hoạch được vào năm sau có hơi quá không? Không biết có bao nhiêu sư tử con, nhưng ít nhất cũng có một ổ báo đen... phải không? Phải tin Trứng Đen.

Hổ trắng được Lộ Bạch gửi gắm kỳ vọng đang nằm trên giường chuyên dụng trong phòng quan sát, thở đều đều trong giấc ngủ say. Bề ngoài trông rất im lặng, nhưng trên thực tế, tất cả các tế bào trong cơ thể đều đang đòi cách mạng một cách dữ dội, cuộc đấu tranh mà người ta không thể tin được đang diễn ra. Cho đến khi trút bỏ hình dáng thú hoang, trở thành một con người.

"Tất cả các chỉ số đã trở lại ổn định... Ừm, không, nhịp tim hơi nhanh, chuyện gì thế này?"

"Quan sát vỏ não."

"Vỏ não của Điện hạ còn hoạt động, có thể đang mơ..."

Tuy nhiên, bắt đầu mơ ngay khi trở lại thành người là điều chưa bao giờ xảy ra trước đây. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là nằm mơ là xấu, đánh giá từ dữ liệu của Điện hạ, giấc mơ này có thể là một giấc mơ đẹp.

"Khụ khụ, thân nhiệt tăng lên, nhưng vẫn ở mức bình thường..."

"Hơi thở khá gấp."

Hai bác sĩ rất chuyên nghiệp nhìn nhau với vẻ mặt bình tĩnh, dường như đã đoán được nội dung giấc mơ này.

"Hình như Điện hạ cũng bị ảnh hưởng bởi mùa xuân."

Quá trình biến hóa của Thân vương Samuel lúc này đã thành công, bầu không khí vô cùng thoải mái, mọi người đều vui vẻ nói đùa.

"Ừ, mùa xuân thật là một mùa đẹp đẽ."

Trong phòng quan sát yên lặng, Samuel đã mơ xong, nằm trên đài quan sát, từ từ tỉnh lại. Trên trán anh có một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt mất tiêu cự trong khoảng hơn mười giây. Một lúc lâu sau, anh lại nhắm mắt lại, rồi chống người ngồi dậy trên đài quan sát. Chăn tuột khỏi người, để lộ thân hình vạm vỡ.

Samuel đưa tay lau trên bụng, mồ hôi chưa kịp khô khiến anh rơi vào trầm tư. Tuy nhiên, cảm giác mệt mỏi sau mỗi lần biến hình là điều bình thường, nên anh không nghĩ nhiều.

Bác sĩ đã nhận lệnh của Dave, khi thấy Samuel tỉnh lại thì lập tức báo cho Dave.

"Thân vương Samuel tỉnh rồi." Nhưng tình hình có vẻ hơi sai sai, nếu so với trước đây.

Dave lăn lê bò toài chạy đến, vì Samuel đã dặn rằng: Khi nào ta tỉnh dậy, đến gặp ta ngay lập tức.

"Điện hạ?" Cuối cùng cũng gặp được người không bình thường mà bác sĩ nói, Dave lại không thấy có gì bất thường, anh ta khẽ thở, nói: "Khụ, chào mừng trở lại, ngài có cảm thấy mình có vấn đề gì không?"

Samuel đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cuối cùng cũng bị giọng nói của Dave thu hút chú ý, anh ngước đôi mắt có phần u ám lên, hỏi: "Trong thời kỳ hình thú, ta ở bên Lộ Bạch?"

"..." Dave rất ngạc nhiên, vội vàng hỏi: "Sao ngài biết?"

Samuel không nói gì, nếu anh không nói ra, sẽ không có người biết tâm tình hiện tại của mình.

Thấy anh không nói gì, Dave biết điều tiếp tục báo cáo: "Trong thời kỳ hình thú, đúng là ngài ở bên Lộ Bạch, tổng cộng khoảng hai tháng, trong thời gian đó Lộ Bạch phải đi xa khoảng một tháng vì nhiệm vụ."

Khi Lộ Bạch về núi lửa Clivia, Dave vừa trở về từ cao nguyên tuyết, may mắn được chứng kiến tháng cuối cùng của Thân vương Samuel và Lộ Bạch trong rừng. Tháng đó khiến anh ta ghen tị chết đi được. Mà suốt ba tháng của mình, anh ta chỉ ở trong lòng Lộ Bạch có mấy ngày, được cho mấy củ cà rốt...

"..." Samuel hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng tiếp tục cau mày, để tránh bị ý thức khác xâm chiếm trong đầu. Anh biết rằng mỗi lần chuyển đổi trở lại, anh sẽ ít nhiều bị ý thức hình thú ảnh hưởng, nhưng đối với anh, tác động này rất nhỏ, có thể bỏ qua.

Nhưng lần này thì khác.

Samuel cuối cùng cũng hiểu tại sao Adonis, Chasel và những người khác lại cư xử kỳ lạ. Hình thú hổ trắng của anh đã nảy sinh chấp niệm dai dẳng với Lộ Bạch chỉ sau hai tháng ở chung, trong khi Adonis và Oliver, hai người đã ở bên Lộ Bạch gần ba tháng.

Samuel kìm nén cảm xúc, nghe Dave nói tiếp: "Thời kỳ chuyển hóa đang đến gần nhưng ngài vẫn ở lại với Lộ Bạch không muốn rời đi, chúng tôi buộc phải gọi Lộ Bạch về, rồi mới có cơ hội đưa ngài về Trạm cứu hộ."

"Cậu ấy cũng về?" Cuối cùng Samuel cũng lên tiếng, nhưng lại đang hỏi về Lộ Bạch.

"Phải, cậu ấy về được khoảng ba ngày rồi, dự định hai ngày nữa sẽ quay lại rừng, vì lúc có một con báo tuyết chưa trưởng thành ở cùng ngài, à, tên Kẹo Sữa, nhân tiện, ngài cũng khá cưng chiều nó." Nói cách khác là yêu ai yêu cả đường đi.

Ánh mắt Samuel hơi dao động, nhưng anh cũng không hỏi Lộ Bạch đặt cho mình cái tên gì, dù trong đầu anh có rất nhiều thắc mắc, chẳng hạn như khi tỉnh dậy, anh tìm kiếm khắp người cũng không thấy món quà Lộ Bạch thường tặng cho mỗi cục lông xù. Làm anh không thể không đoán rằng hình thú phải chẳng rất đáng ghét.

"Ừ." Điện hạ trông có vẻ không vui, thấp giọng đáp lại rồi rời khỏi tòa nhà của bộ phận y tế lúc trời còn tối: "Tạm thời đừng để cậu ấy biết ta đã về."

Dave tuy không hiểu nhưng cũng nhún vai: "Tôi hiểu..." Nhưng càng nghĩ càng thấy tiếc cho bé Lộ Bạch, anh ta bèn nói: "Ầy, bé Lộ Bạch tội nghiệp, ngày nào cũng hỏi tin tức của ngài."

Người đàn ông đi phía trước dừng lại, quay lại nhìn Dave.

Dave bắt gặp ánh mắt của anh: "Bé Lộ Bạch ở lại Trạm cứu hộ vốn là để đợi ngài về, nếu không cậu ấy đã về rừng từ lâu rồi."

Vì lý do nào đó, Samuel cảm thấy câu nói vừa rồi khiến tâm trạng anh dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn bình thản nói: "Chờ thông báo của ta."

Samuel trở về nơi ở của mình, đầu tiên là đi tắm, là một người đàn ông đã trưởng thành nhiều năm, anh tất nhiên phải biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình. Điều này không có gì đáng chú ý. Ham muốn là bản chất của mọi sinh vật, con người chỉ là loài động vật thông minh hơn mà thôi.

Gặp Lộ Bạch trên núi lửa Clivia xa xôi lạnh lẽo là tình huống mà Samuel chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, anh phải quyết định xem mình có còn gặp lại Lộ Bạch hay không thông qua việc xem lại các tài liệu quá khứ. Nếu Lộ Bạch chỉ quan tâm chung chung thì cũng không sao. Là cục lông xù duy nhất không nhận được quà nên Samuel nghĩ như vậy cũng không quá đáng.

Vài giây sau, dù trên người vẫn còn ướt đẫm nước, Samuel dùng khẩu lệnh để khởi động lại chiếc máy liên lạc của mình. Sau ba tháng tắt máy, máy liên lạc hoạt động trở lại, không có nhiều người liên lạc với anh. Trước khi anh đi, mọi công việc cần làm đều đã được bàn giao, người liên lạc với anh vì lý do cá nhân thì lại càng ít.

Cho nên... những tin nhắn mà Lộ Bạch gửi cho Samuel trở nên vô cùng nổi bật.

Samuel lật xem sơ qua, đa số là nhật ký công việc phiên bản trò chuyện, tình cờ thay, anh có thể tìm thấy dữ liệu mình muốn từ tin nhắn này.

Nhưng lật đến cuối cùng, anh lại quên phải đánh giá điều gì.

Vì trong khoảng thời gian từ giữa tháng 2 đến đầu tháng 3, trong mắt Lộ Bạch chỉ còn lại hổ trắng uy nghiêm đó mà thôi.

---

Lời tác giả:

Đúng, người ta iu anh đó.

Spoil nè:

Các cục lông xù sau này sẽ không biến mất, bọn họ sẽ có lúc được tự do biến hình, sát cánh chiến đấu, ngoài ra tam giác chiến đấu lông xù hổ trắng, sói tuyết và báo đen sẽ theo Lộ Bạch đến trái đất lang bạt (không, thật ra là đi giải cứu trái đất...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro