73
Chương 73
Vỏ cây nhẹ thì bị chặn trước chân hổ trắng, Lộ Bạch ngồi trên mảnh vỏ cây lại do quán tính mà đập mình lên người hổ trắng lông xù, phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào. Tốc độ quá nhanh, ngay cả nhảy lên người cục lông xù cũng khiến cậu phải choáng váng, nếu đụng vào chỗ khác chắc chắn sẽ đau hơn.
Lộ Bạch cười khúc khích ôm lấy cục lông xù cao lớn, cười nhạo chính mình vì liều lĩnh và may mắn sống sót, cậu chưa kịp nói gì thì đã bị tông thêm một cú muốn chết đi sống lại, phải hét lên một tiếng, là báo tuyết!
Kẹo Sữa hạ cánh thành công, ngước khuôn mặt ngây thơ lên, phát hiện nhân viên cứu hộ đang nằm dưới mông mình.
Khu bình luận: Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Bình luận: Quần Bó và Kẹo Sữa cũng tới rồi, hai đứa này có biết chuyện gì đã xảy ra không? Đây là vấn đề sinh tử.
Bình luận: Đúng là hai thằng nghịch tử.
Bình luận: Bông Xù mang lại cảm giác an toàn quá đi, nếu không có Bông Xù thì cả đám bị lật xe mất.
Khán giả không khỏi cảm thấy may mắn khi nhân viên cứu hộ vẫn còn có một cục lông xù đáng tin cậy và mạnh mẽ ở bên cạnh, nếu không hai đứa báo tuyết và cú mèo quậy phá này sẽ chỉ khiến nhân viên cứu hộ đi nhanh hơn mà thôi.
Nhân viên cứu hộ bị va đập mạnh đến nỗi mũ rơi ra, gió lạnh từ sông băng thổi qua khiến tai cậu đau nhức vì lạnh: "Ui, cảm ơn Bông Xù đã cứu mạng chó của bọn tao." Cậu vội vàng đứng dậy khỏi người cục lông xù, chộp lấy cái mũ bị gió thổi bay, nhanh chóng đội lên cho mình.
Trò hề trên băng đã thành công thu hút rất nhiều cục lông xù lạ mặt xung quanh tò mò theo dõi, có tuần lộc xinh đẹp dịu hiền, có vài con cáo, có gấu trắng không chọn ngủ đông vào mùa đông.
Đây không phải là vùng Bắc Cực nhưng cũng có những con gấu có bộ lông màu trắng. Khi mùa đông đến chúng sẽ đến tìm thức ăn, hoàn thành việc giao phối ở đây vào đầu mùa xuân, hai tháng sau đó sinh ra gấu con. Vào đầu mùa hè, khi băng bắt đầu tan, gấu mẹ đưa con trở lại Bắc Cực, nơi băng giá quanh năm. Mô hình sinh thái di cư hai nơi rất có lợi cho việc sinh sản của chúng. Vì vậy, số lượng gấu trắng ở Sao Thần Vương rất nhiều, không được xếp vào loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng, thay vào đó, một loài cá mà chúng thích ăn sắp tuyệt chủng. Chu kỳ tuần hoàn của thế giới tự nhiên là như thế này.
Khi chúng chắc chắn rằng Lộ Bạch và nhóm của cậu không phải là mối đe dọa, gấu trắng khổng lồ mới chậm chạp lắc lư bò ra ngoài. Nhìn cặp mông to như quả đồi, Lộ Bạch chợt nghĩ ra những lỗ thở khổng lồ trên mặt băng chưa hẳn là tác phẩm của loài cá lớn nào đó, có thể chỉ là những kiệt tác do gấu trắng dùng móng vuốt đào bới theo thời gian với mục đích săn mồi.
Lộ Bạch dùng ống nhòm nhìn trộm gấu trắng trên băng, hơi tiếc nuối nói với khán giả: "Gấu con vẫn chưa sinh ra trong tháng này đâu, ước chừng đến tháng 4 chúng ta mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của chúng."
Có thể tháng 3 sẽ ra đời nhưng gấu mẹ sẽ bảo vệ chúng trong hang, cho đến khi gấu con lớn lên một chút rồi mới mang chúng ra ngoài. Gia đình bốn người tiếp tục khám phá trên băng, ánh nắng chiều chiếu vào khiến họ toát lên cảm giác ấm áp.
Nhưng khán giả kênh livestream phải nói thật, ba cục lông xù không hề lạnh, ngay cả Quần Bó cũng mọc lông dày mùa đông để giữ ấm cho mình, chỉ có nhân viên cứu hộ là run lẩy bẩy. Hổ trắng lớn vốn thích ngủ ban ngày thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngáp một cái thật dễ sợ, khiến người ta cho rằng nó ra ngoài chỉ để ngăn chặn nhân viên cứu hộ làm trò tự sát.
Adonis thấy chơi đùa vui vẻ trên kênh livestream thì nghi ngờ phải chăng cậu thanh niên này đã quên việc về Trạm cứu hộ ăn Tết mất rồi. Anh ta bấm số liên lạc rồi kết nối, nghe thấy một tiếng à ở đầu bên kia đúng như dự đoán, rồi rơi vào im lặng ngắn ngủi.
Im lặng chủ yếu là vì Lộ Bạch gặp khó, Quân đoàn trưởng Adonis muốn cùng cậu đón năm mới, cậu rất cảm động, nhưng nếu bỏ đi như vậy, cậu nghi ngờ lần sau gặp nhau, hổ trắng lớn sẽ ăn sống cậu, không nhổ cả xương ra nữa kìa.
Trầm ngâm một lúc, Lộ Bạch nói: "Quân đoàn trưởng Adonis, anh biết đấy, Tết ở nơi của chúng tôi là ngày đoàn viên, ý nghĩa quan trọng nhất là đoàn tụ, nếu mọi người không có mặt thì ngày lễ này sẽ mất đi ý nghĩa... cho nên tôi muốn đợi Thân vương Samuel trở lại, chúng ta có thể cùng đón năm mới, được không?" Dù sao bây giờ cậu cũng không biết ngày tháng cụ thể, trái đất và Sao Thần Vương cách nhau nhiều năm ánh sáng, thật khó tính toán!
Adonis thực sự không biết ý nghĩa của Tết Nguyên đán là đoàn tụ, đây cũng là lần đầu tiên nghe về nó, anh ta nghĩ nó khá thú vị: "Vậy à?" Đối với cá nhân Lộ Bạch, đợi đến khi Samuel về mới thực sự có ý nghĩa, nếu không ai đến tham gia thì không được coi là đoàn tụ.
"Đúng thế, vậy chúng ta đợi thêm đi." Giải quyết xong một việc, Lộ Bạch thở phào, cười nói: "Khi đó để tôi làm những món ăn cần thiết cho ngày Tết. Tất nhiên, mọi người cũng có thể giúp đỡ." Việc gói sủi cảo này chẳng bao giờ sợ ít người. Tất nhiên, càng nhiều nhân lực thì càng tốt!
Điều duy nhất đáng lo chỉ có một, Lộ Bạch lo lắng nói: "Nhà tôi quá nhỏ, không thích hợp để tụ tập, anh có ý kiến nào hay hơn không?"
Adonis sửng sốt một chút, bởi vì không quen với bầu không khí bàn luận những chuyện vặt vãnh hàng ngày như thế này, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thích nó... ngược lại, anh ta rất thích.
"Có thể đến..." Anh ta muốn nói có thể đến nhà mình, vừa rộng rãi vừa lộng lẫy, vừa có người giúp chuẩn bị đồ ăn. Tuy nhiên, Adonis nhanh chóng thay đổi ý định, bình tĩnh nói: "Một địa điểm rộng rãi không khó tìm, luôn có sẵn nếu cậu cần."
Lộ Bạch nghĩ thấy cũng phải, Trạm cứu hộ lớn như vậy mà: "Được, vậy tôi không lãng phí thời gian của anh nữa."
Adonis chỉ muốn tiếp tục bị quấy rầy thầm nghĩ, không lãng phí chút nào... mà thôi, Lộ Bạch sẽ chỉ làm như vậy với Samuel.
Hoàng hôn trên sông băng trong lành như một thế giới cổ tích, tiếng gầm của thú hoang thỉnh thoảng vang lên từ khu rừng lá kim gần đó. Ngọn lửa của con người đang bùng cháy trong bãi săn, cũng là màu sắc tươi sáng duy nhất trong phạm vi trăm dặm.
Hổ trắng thận trọng xác định xung quanh không có mùi khả nghi, thân hình to lớn cuối cùng cũng rời khỏi vùng tuyết. Không có con mồi nào trên nền tuyết bằng phẳng, nếu muốn lấp đầy dạ dày của mình, phải tìm nơi con mồi ẩn náu, những mãnh thú ban đêm ra ngoài kiếm ăn không chỉ có hổ trắng.
Một gã đen đúa to lớn với mớ lông dày và dài dường như đã chiếm cứ khu vực này từ lâu, nó rất cảnh giác với hổ trắng mới đến. Hổ trắng không để ý đến con chó ngao này, đối với nó, đây là một sinh vật có thể dọa chạy chỉ bằng tiếng gầm, chỉ có những đồng loại thân hình cường tráng mới đáng để nó tấn công.
Hổ trắng đã gần một ngày không ăn gì, gặp một con tuần lộc cái ở sâu trong rừng, nhưng cái bụng của tuần lộc cái rất to, rõ ràng là đang mang thai. Hổ trắng không giết con non, không giết con cái đang mang thai, cũng không giết những con cái đang nuôi con, nó đi ngang qua tuần lộc mà không ngoảnh lại, nhưng con chó ngao đi theo nó thì dường như không tuân theo nguyên tắc đó.
Mùi của chó ngao dường như làm tuần lộc cái sợ hãi, nó co móng guốc bỏ chạy. Bà mẹ tương lai này hoảng loạn không biết chọn đường, đụng phải hổ trắng, đi qua trước mặt hổ trắng, chỉ tập trung tránh né chó ngao nên hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của hổ trắng.
Hổ trắng nhìn tất cả bằng ánh mắt lạnh lùng, không cắn con tuần lộc đang chạy trốn, cũng không tấn công chó ngao, vì chó ngao không khiêu khích nó.
"Grào ..." Nhưng rõ ràng là nó cũng không thích chó ngao lang thang quanh khu săn bắn của mình. Ngoài ra khi tìm kiếm con mồi thì kẻ mạnh sẽ được ưu tiên hơn.
Xa xa, nhân viên cứu hộ loáng thoáng nghe thấy tiếng hổ gầm, cậu xoa tay nhìn lên... cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì.
Sau khi dọn sạch địa bàn, hổ trắng cuối cùng cũng tìm được một con mồi thích hợp trong rừng, răng nanh của nó dứt khoát đâm vào cổ họng đối phương, máu rơi xuống tuyết, nhuộm đỏ cả vùng.
Mùi máu tanh lan ra xung quanh, chẳng mấy chốc đã thu hút một đàn sói toàn thân màu nâu, vốn đã cố thủ ở đây từ lâu. Nếu Lộ Bạch ở đó sẽ nhận ra đây là loại sói được mệnh danh là sói Mông Cổ trên trái đất. Sói Mông Cổ tiến hóa sang thế kỷ 21 đã không còn cao lớn và hung dữ như thời nguyên thủy nữa, nhưng đàn xuất hiện xung quanh hổ trắng rõ ràng là loài nguyên thủy.
Nhưng xin lỗi, hổ trắng cũng là loài nguyên thủy, nếu lũ sói này dám chặn đường cướp con mồi của nó, nó sẽ nổi điên và tiêu diệt cả đàn sói. Hổ trắng lớn nhặt con mồi lên, đôi mắt lạnh lùng không nhìn một con sói nào, cứ bỏ đi như không có ai xung quanh.
Đàn sói này ngửi thấy mùi máu tươi, tưởng có cơ hội nhưng lại không dám khiêu khích hổ trắng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hổ trắng bỏ đi. Không dễ để tìm thấy thức ăn trên tuyết, nếu không nắm chắc hoàn toàn, ngay cả một đàn sói số lượng lớn cũng không dám hành động liều lĩnh. Sau một trận đánh lớn, nếu không kịp thời có thức ăn để bổ sung năng lượng thì sẽ chết chắc.
Khi đến gần đống lửa, hổ trắng nheo đôi mắt tuyệt đẹp lại, nó thản nhiên đặt con mồi dưới chân Lộ Bạch, đương nhiên như thể đang nuôi bạn đời của mình, tóm lại là có ý nghĩa đó...
"Mày về rồi?" Cảnh tượng này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần, lần nào Lộ Bạch cũng cảm thấy lo lắng, cậu lập tức kiểm tra hổ trắng xem có vết thương nào không.
Hổ lớn lắc đôi má phủ đầy bông tuyết, ngồi xổm ở đó, há miệng đưa lưỡi ra, cho Lộ Bạch kiểm tra, tuy rằng nó luôn cảm thấy Lộ Bạch lo lắng không cần thiết, thực lực của nó không kém đến vậy. Nhưng nó vẫn rất hợp tác, thậm chí còn hưởng thụ sự quan tâm của Lộ Bạch dành cho mình. Rõ ràng nó rất thông minh, nhưng nếu không thông minh thì nó đã không trở thành kẻ thống trị bắt nạt mãnh thú khác mười năm qua.
Khi Lộ Bạch chăm chú kiểm tra hổ trắng, hổ trắng lặng lẽ đưa mõm đến gần má Lộ Bạch, ngửi mùi hương thoang thoảng của cậu thanh niên, mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt. Sau khi cân nhắc không lâu, hổ trắng cố tình dụi vào.
Khi thấy mặt ấm áp, Lộ Bạch đương nhiên không cho rằng đó là ý đồ của hổ trắng lớn, cậu chỉ coi đó là một hành động nhỏ bình thường ngoài ý muốn. Một chút cọ xát nhỏ sao có thể bộc lộ mối quan hệ sâu sắc giữa cậu và cục lông xù?
"Được rồi, mỗi ngày phải trở về an toàn đấy." Lộ Bạch nói rồi ôm mặt hổ trắng, trịnh trọng hôn lên mặt nó.
Chóp đuôi của cái đuôi dài sau lưng hổ trắng cuộn thành một chiếc móc nhỏ, đung đưa một cách vui vẻ với biên độ nhẹ nhàng dịu dàng. Trên mặt nó thì vẫn là vẻ lạnh lùng cao quý, tựa như Lộ Bạch được hôn ông ba mươi nó là một vinh dự...
Giây phút hạnh phúc nhất mỗi ngày là lúc ăn uống, Kẹo Sữa ăn no nê xong thì ngoạm xương con mồi trong miệng chạy quanh trên tuyết, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết lạnh giá. Hai cục lông xù vị thành niên đầy sức sống, trái ngược hoàn toàn với hổ trắng lười biếng và nhân viên cứu hộ sợ lạnh, hình thành hai thái cực trái ngược. Lộ Bạch cầm ly nước nóng, cười tủm tỉm nhìn bọn chúng, thỉnh thoảng xoa cái đầu hổ bên cạnh, cảm thấy mình rất hạnh phúc. Điều không vui duy nhất là nước nóng nguội đi rất nhanh, cần phải đun nóng bất cứ lúc nào.
Ngoài trời tuyết không có nguy cơ cháy nổ, ban đêm đi ngủ, Lộ Bạch cũng không dập lửa. Đống lửa với chất trợ cháy này cứ cháy mãi cho đến tận bình minh.
Lộ Bạch tạm thời không có nhiệm vụ, ngày hôm sau dẫn cả bọn đi dọc theo bờ sông băng đến hạ du. Sau này, cậu mới biết rằng vị trí họ đang ở được coi là thượng du, bên dưới là địa hình hiểm trở và thác nước. Nhưng dòng nước bây giờ đã bị đóng băng.
"Xem ra nơi chúng tôi có thể thăm dò đến đây đã kết thúc rồi, muốn tiếp tục đi xuôi dòng sông, chúng tôi phải tìm một nơi khác để đi xuống." Lộ Bạch bây giờ đang ở trên vách núi, dùng ống nhòm để quan sát từ xa, phải nói phong cảnh ở đây thật sự quá đẹp, ngắm bình minh và hoàng hôn ở đây chắc chắn sẽ rất xúc động, cậu dang tay cảm thán: "Đứng ở đây có cảm giác như mình sở hữu cả thế giới, đẹp quá."
Hổ trắng và Kẹo Sữa đứng hai bên Lộ Bạch nhìn ra xa, có lẽ trong mắt động vật, cảnh sắc đẹp hay xấu không thể chạm tới cảm xúc của chúng, nhưng những ngày tháng đi cùng nhau thật hạnh phúc. Không ai nghĩ rằng cuộc sống kiểu này sẽ kết thúc vào một ngày nào đó.
Vì Lộ Bạch muốn ngắm hoàng hôn ở đây nên quyết định hôm nay ở lại, sáng sớm mai ngắm bình minh xong rồi mới lên đường. Nhưng trước khi dựng trại, cậu đã bị thu hút bởi một âm thanh đặc biệt, đứng trên vách đá, họ cảm thấy cả mặt đất đang rung chuyển, đây không phải là tiếng động đất mà dường như là do ngoại lực gây ra.
Lúc đầu, Lộ Bạch không biết là gì, cho đến khi nghe thấy tiếng của loài động vật khổng lồ đã gây ra cơn rung chuyển. Lộ Bạch lộ vẻ vui mừng, sau đó hưng phấn chạy về phía đỉnh vách đá, không ai biết cậu đã tìm thấy gì, nhưng cảm nhận được niềm hạnh phúc của cậu.
Đám lông xù phía sau thấy vậy liền đi theo. Hổ trắng khéo léo chạy ra phía ngoài vách đá, dùng thân hình to lớn của mình để bảo vệ thanh niên loài người đang phấn khích.
"Bông Xù." Nhân viên cứu hộ nhìn thấy cử chỉ ân cần của nó.
"Grào..." Nó thích cảm giác được chạy cùng Lộ Bạch.
"Hình như chúng ta sắp chứng kiến một kỳ tích..." Nhìn thấy một vùng tối đen trước mặt, Lộ Bạch cuối cùng cũng chắc chắn rằng mình đã nghe đúng âm thanh.
Nhưng làm sao lại có đàn voi trên băng tuyết được, chỉ có một cách giải thích, đây là một loài voi khác, như chúng ta đã biết, loài voi có thể sống trên băng là voi ma mút. Trên trái đất, voi ma mút đã tuyệt chủng cách đây 3.700 năm, Lộ Bạch chỉ nhìn thấy hình ảnh voi ma mút được phục chế mới biết chúng có bộ lông dài và cặp ngà khổng lồ. Đàn thú khổng lồ đi qua dưới vách đá đã bổ khuyết những tưởng tượng của Lộ Bạch về voi ma mút, thì ra chúng thật sự có bộ lông dài, cặp ngà đặc biệt dài, thân hình to lớn hơn tưởng tượng. Có ít nhất hai mươi đến ba mươi con trong đàn này, thảo nào mà chúng có thể gây ra chuyển động làm rung chuyển cả mặt đất và núi non.
"Bông Xù nhìn kìa, là voi ma mút, chúng đang di cư, hướng tới một nơi có nhiều cây cối và ấm áp hơn." Lá cây bụi là thức ăn chính của voi ma mút.
Với ánh mắt tò mò, cục lông xù nhìn xuống đám động vật xấu xí dưới vách đá, tự hỏi nhân viên cứu hộ phấn khích cái gì.
Lộ Bạch tất nhiên là phấn khích, xuất phát từ sự huyền bí và lịch sử xa xưa của voi ma mút, đó là vào Kỷ băng hà 11.000 năm trước, voi ma mút đang phát triển mạnh trên lục địa, chúng không có thiên địch, cho đến đầu thời kỳ đồ đá, voi ma mút trở thành mục tiêu săn bắt của con người nguyên thủy. Những con voi ma mút cuối cùng đã biến mất vào khoảng năm 1670 trước Công nguyên.
Người Sao Thần Vương không được học đoạn lịch sử này tất nhiên sẽ không hiểu được sự hưng phấn của Lộ Bạch, họ chỉ nghĩ rằng Lộ Bạch rất thích voi ma mút, mặc dù trông voi ma mút không đẹp lắm. Nhưng nó cũng minh chứng cho một sự thật, Lộ Bạch thích cục lông xù bất kể ngoại hình, miễn là có lông thì cậu đều thích, còn khán giả kênh livestream thì khác, họ không thích những sinh vật xấu xí, họ chỉ thích những sinh vật xinh đẹp!
Nhân viên cứu hộ vốn định ở lại trên vách núi để ngắm hoàng hôn và bình minh lập tức đổi ý nói: "Chúng ta tìm một chỗ đi xuống, đi theo đàn voi ma mút này." Theo dõi khoảng ba hoặc hai ngày, về cơ bản có thể nhận được dữ liệu mình muốn.
Hổ trắng có sự nhạy cảm đặc biệt với môi trường hoang dã, dưới sự hướng dẫn của nó, Lộ Bạch cuối cùng cũng đến được chân vách đá trước khi trời tối. Nhìn từ trên xuống, đây quả thực là một nơi trũng, nhưng thế giới bên dưới cũng rất rộng lớn. Phải nói rằng Lộ Bạch rất thích địa hình thoáng đãng này, nó mang vẻ đẹp hung hãn và rộng rãi.
Họ đi sau đàn voi ma mút không lâu, nếu không có kẻ thù truy đuổi, bầy lông xù này sẽ chỉ tiến về phía trước bằng tốc độ rùa bò. Lớp mỡ dưới da dày và bộ lông dài là vũ khí giúp voi ma mút chống chọi với cái lạnh, những con voi ma mút trẻ trung khỏe mạnh mẽ sẽ vây con non và đồng loại cần được chăm sóc ở giữa, có phần giống với một đàn chim cánh cụt. Suy cho cùng, hai mươi ba mươi con chen chúc nhau thì ở giữa chắc hẳn rất ấm áp. Sau khi đi qua một bụi cây không còn tươi tốt nữa, đàn voi ma mút dừng lại nghỉ ngơi, xem ra là chúng sẽ ở lại đây đến sáng hôm sau.
Đội của Lộ Bạch cũng dừng chân dựng trại đón đêm lạnh. Bữa tối hôm nay của nhân viên cứu hộ gồm có hai củ khoai tây nướng và một ít thịt nguội, , trộn với nhau nóng hổi và thơm ngon..
Hổ trắng nhìn voi ma mút trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì, Lộ Bạch sợ nó có ý nghĩ không nên có, bèn tốt bụng nhắc nhở: "Một con mồi ăn 10 bữa mới hết, không chán à?" Săn con mồi khác thì khác, chỉ được ăn tối đa hai bữa.
Có lẽ hổ trắng thấy cậu nói có lý nên nhanh chóng quay người đi nơi khác, chăm chỉ bôn ba chăm lo cho gia đình này như mọi khi.
Sau một đêm làm hàng xóm với voi ma mút, Lộ Bạch cảm thấy có lẽ mình đã phạm sai lầm. Sáng hôm sau, đàn voi ma mút không tiếp tục lên đường, dường như chúng đang định dọn sạch rừng cây bụi trước khi rời đi, cây gặp tai họa rồi.
Vì chúng không đi nên Lộ Bạch cũng không đi. Giữa ban ngày, cậu đến gần đàn voi ma mút.
Đối với một sinh vật nhỏ bé hơn mình rất nhiều, trong đó có cả cậu em hổ trắng lớn chỉ 400 ký, voi ma mút lại hiền lành và thân thiện đến bất ngờ, thôi được, nói một cách khó nghe hơn thì là không quan tâm.
Lộ Bạch ỷ vào sự khinh thường của đối phương mà công khai sờ ngà voi. Cậu nhặt lá cây tiến đến voi con mà không bị ngăn cản. Đối mặt với đàn voi ma mút hiền lành và đáng yêu như vậy, Lộ Bạch không khỏi muốn đối xử tốt với chúng.
Nghe người đàn ông này đi, nhiều lần dùng từ "dễ thương" để miêu tả về voi ma mút nặng mấy tấn, khán giả kênh livestream muốn vỡ nát.
Bình luận: Nhân viên cứu hộ tỉnh lại đi, dễ thương không phải tính từ dành cho voi ma mút mà là cho cậu.
Bình luận: Không phải nói trắng như ngà voi sao? Tôi không nghĩ mấy cái ngà voi này trắng.
Bình luận: Anh em nói ngà voi trắng kia, quanh năm không đánh răng, ngủ ngoài trời thì răng có trắng được không?
"Tôi mang theo cả bộ dụng cụ làm móng chân cho cục lông xù trên xe, hầu như không sử dụng lần nào." Sau khi nhìn vào chân voi ma mút, Lộ Bạch cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hay để đối xử tốt với chúng: "Để tôi chăm sóc chân cho chúng."
Bộ dụng cụ chuyên nghiệp này là do Lộ Bạch xin sau khi gặp ngựa bạch, nhưng thường chỉ sử dụng một hoặc hai cái trong số đó để chăm sóc các cục lông xù xung quanh mình. Móng chân voi và móng ngựa được chăm sóc thường xuyên sẽ tốt hơn. Lộ Bạch gặp được chúng, quyết định chăm sóc cho chúng một lần, nhưng cũng chỉ giúp chúng thoải mái được một thời gian.
Thế là cả ngày hôm nay mọi người không vội lên đường, đàn voi ma mút xếp hàng để làm móng... Không phải Lộ Bạch nói chứ, có những cục lông xù thật sự không chú ý tới phương diện này, đều có vi khuẩn gây bệnh hết rồi, cần phải cắt bỏ những mô bệnh ra rồi bôi thuốc.
"Chân cục lông xù nào mầm bệnh thì phải tự kiểm điểm cho tao, bình thường giẫm phải cái gì?" Bản thân mình đau thì không sao, nhưng sợ một con sẽ lây bệnh cho cả đàn ấy chứ. Lộ Bạch vừa làm việc vừa nói chuyện không ngớt với khán giả kênh livestream.
Nhân viên cứu hộ hung dữ như hổ, khu bình luận khá là khâm phục, họ chỉ muốn biết, còn có điều gì mà Lộ Bạch không thể làm được?
Nhưng thành thật mà nói, chăm sóc móng chân thực sự không yêu cầu kỹ thuật nhiều lắm, tùy thuộc vào nơi cần cắt như cắt móng tay, chẳng qua là các dụng cụ khác nhau, công sức cần bỏ ra cũng khác nhau. Nói trắng ra, chăm sóc một cục lông xù thì cười hì hì, chăm sóc một đàn lông xù thì khóc hu hu. Thợ làm móng tay bán thời gian Lộ Bạch, đến ban đêm đi ngủ thì bị chuột rút cả hai tay. Ngay cả Bông Xù yêu quý nhất cũng không thể bắt cậu giơ tay hay cử động.
Những khán giả xem cậu chăm sóc móng chân voi trong một ngày đều cảm thấy tay mình cũng nhức theo, từ đó không dám đòi làm nhân viên cứu hộ nữa, không có năng lực thì không thể đảm nhiệm được.
Có điều thanh niên hồi phục nhanh, ngoài cơ bắp hơi đau nhức khi thức dậy vào ngày hôm sau, về cơ bản không có vấn đề gì lớn. Đàn voi ma mút ở lại đây một ngày hai đêm cuối cùng cũng lên đường, nếu chúng không đi thì cây cũng bắt đầu nguyền rủa mất. Lộ Bạch dù sao cũng không có đích đến, nên cứ đi theo chúng, điều kiện đồng hành này chỉ có thể đạt được khi cả hai bên không nằm trong thực đơn của nhau, không có tính cạnh tranh lẫn nhau. Dựa theo tốc độ di chuyển bằng rùa của đàn lông xù khổng lồ, Lộ Bạch cảm thấy thà chúng đợi mùa xuân đến luôn còn hơn là đến nơi ấm áp. Rồi nghĩ lại, nhìn mùa xuân đang đuổi theo bước chân ta, lao về phía ta, chẳng phải là điều tuyệt vời sao.
Nhìn dòng sông đóng băng, Lộ Bạch xúc động nói với hổ trắng lớn bên cạnh: "Mùa xuân đã đến thật rồi, được cùng tụi mày đón mừng thật là vui." Lộ Bạch mong rằng sẽ còn vô số mùa hạ và mùa thu nữa, cho đến khi cậu cũng từ giã cõi đời này. Có thể cuộc gặp gỡ chỉ ngắn ngủi nhưng ký ức là vĩnh hằng, cậu sẽ luôn nhớ về Bông Xù, và tất cả những cục lông xù mà mình tình cờ gặp.
Hổ trắng lớn nào có biết nhân viên cứu hộ đang lo lắng cho tuổi thọ của mình. Với tư cách là hình thú của Samuel, nó sẽ vào rừng thêm một năm nữa, rồi vĩnh biệt nơi này. Sau khi thời kỳ hình thú, trình độ chiến đấu của nhân loại sẽ tiếp tục suy giảm ở một mức độ nhất định qua từng năm, vì vậy, hầu hết các danh tướng đều được thế giới biết đến ở độ tuổi đôi mươi. Nhưng dù vậy, sau ba mươi tuổi, họ vẫn ở độ cao vượt xa tầm tay của người bình thường.
Quả nhiên voi ma mút biết luồng không khí ấm áp ở đâu, gia đình bốn người đi theo chúng suốt bốn năm ngày đã ngày càng thấy nhiều động vật hơn xung quanh, là những động vật đã rời khỏi vùng lạnh trước khi bị băng giá phong tỏa.
Mặt đất cuối cùng không còn băng tuyết bao phủ, bước qua ranh giới nơi tuyết và đất gặp nhau, Lộ Bạch nhìn thấy một bông hoa dại nhỏ nở trong gió đầu xuân. Kẹo Sữa hình như đã lâu không nhìn thấy thứ này, nó bước tới, cúi đầu ngửi đóa hoa vừa nở này. Đó là mùi của mùa xuân.
"Ắt xì!" Kẹo Sữa dính phải phấn hoa trên hoa, hắt hơi một cái.
"Ha ha ha ha."
Phấn hoa bay trong gió đã thu hút một con ong mật đến gần, Lộ Bạch ngẩng đầu nhìn, thấy mặt đất trước mặt phủ đầy hoa nhỏ cùng loại, khó trách có nhiều ong mật chăm chỉ như vậy. Cậu định nhắc Kẹo Sữa đừng chọc tức ong mật, ai ngờ Kẹo Sữa đã lao đầu vào bụi hoa, đối đầu với ong mật. Khóe miệng Lộ Bạch giật giật, mong Kẹo Sữa không sao.
Hoa xuân đang nở rộ, những dòng nước nhỏ xuất hiện trên lòng sông đóng băng. Động vật cũng tụ tập gần con suối nhỏ này để uống nước. Những con chim di cư trở về từ vùng ôn đới trước đó đứng trên mình những loài động vật cao lớn, tìm kiếm thức ăn trên lông của chúng. Sau khi được bổ sung năng lượng, chúng sẽ giao phối, đẻ trứng và ấp nở thành con trong mùa này.
Khi tất cả động vật ăn cỏ đang uống nước, Lộ Bạch không dám dẫn các thành viên trong đội mãnh thú của mình đến đó, cũng may là cục lông xù quanh cậu đều là những cục lông xù có kinh nghiệm, sẽ không lao vào khi nhìn thấy động vật ăn cỏ. Trên thực tế, ngoại trừ những thời điểm săn mồi cụ thể, chúng toàn phớt lờ các động vật ăn cỏ khác. Khi mãnh thú không tấn công, các nhóm động vật ăn cỏ này sẽ không quá hoảng sợ.
"Đi, chúng ta lên thượng du." Nhóm của Lộ Bạch cách nguồn nước gần hơn, con người thông minh xảo quyệt dẫn cục lông xù của mình đi chiếm giữ nguồn nước sạch nhất.
Hổ trắng lớn ngồi xổm trên bờ sông chưa tan băng, cúi đầu, hạ thấp vai, thò đầu ra uống nước.
Nhân viên cứu hộ nằm bên cạnh giơ máy chụp hình lên, bắt được khoảnh khắc nó uống nước, thấy mỗi lần rút đầu lưỡi hồng hồng ra là lại kéo theo một cụm nước, giọt nước trong như pha lê làm ướt miệng hổ trắng, thấy Lộ Bạch đang nhìn mình, nó cũng chăm chú nhìn sang.
Lộ Bạch không khỏi bật cười: "Bông Xù đẹp trai quá."
Đồng thời, cậu cảm thấy kỹ năng chụp hình của mình ngày càng tốt hơn. Đoạn video uống nước nhỏ này đủ để dùng làm quảng cáo cho một nhãn hiệu nước tinh khiết nào đó. Tất nhiên, dù thế giới bên ngoài có chi bao nhiêu tiền, cậu cũng sẽ không dùng nó để kiếm lợi nhuận.
Đột nhiên, nhân viên cứu hộ xấu tính vốc một chuỗi nước lên tạt về phía hổ trắng lớn.
Không muốn để râu ướt, hổ trắng lớn vội quay đầu tránh đi, sau đó nhìn Lộ Bạch với đôi mắt sáng lấp lánh...
Phát hiện đuôi nó đang vẫy nhanh hơn, có dấu hiệu sắp tấn công, tim Lộ Bạch đập thình thịch, cậu lập tức cầm máy chụp hình trên tay bỏ chạy: "Á..."
Tốc độ của cậu làm sao có thể sánh bằng hổ trắng lớn, hổ trắng lớn tưởng cậu đang đùa giỡn với mình, dễ dàng bắt lấy "con mồi", kéo thanh niên xuống dưới bụng. Lộ Bạch rất bất lực khi bị bắt lại rồi liếm thái dương, cậu thề lần sau sẽ không trêu chọc hổ trắng nữa.
Khán giả kênh livestream bị Lộ Bạch phớt lờ, sau khi xem đến đây lại bắt đầu để lại bình luận như điên.
Bình luận: Tôi chỉ muốn xem thế giới động vật thôi, nhưng nhân viên cứu hộ và hổ trắng lớn luôn nhắc nhở tôi: đồ FA.
Bình luận: Mùa xuân đến rồi, mùa mà vạn vật hồi sinh, một con hổ trắng phấn khích đè ngã một chàng trai trên bờ sông băng tuyết tan chảy...
Bình luận: Kênh livestream Lộ Bạch, click vào để ngắm mãnh thú cao to oai phong ngày đêm chiều chuộng chàng thanh niên mảnh mai xinh đẹp.
Bình luận: Một người đàn ông bị mãnh thú tấn công ở nơi hoang dã, đối phương không cắn cũng không làm tổn thương cậu ta, chỉ muốn một cái ôm yêu thương ~
Bình luận: Tôi cầu xin các người, đừng bình luận khiêu dâm!
Thấy bầu không khí ngày càng lạ lùng, ngày càng đặc quánh lại, báo tuyết nhỏ đại chiến với ong mật xong đã quay lại với một bên miệng sưng vù. Sự xuất hiện của nó đã hy sinh bản thân thành công, cứu nhân viên cứu hộ và hổ trắng khỏi cảnh bị chế giễu, trọng tâm của buổi livestream đột nhiên chuyển sang nó. Báo tuyết bị ong mật cắn sưng nửa mặt trông rất hài hước dễ thương, những khán giả vừa bình luận 18+ thoáng cái thay đổi phong cách, gõ một loạt ha ha ha ha. Ngoài thực tế, họ cũng ôm bụng cười không ngừng, báo tuyết thật sự quá buồn cười.
Đừng nói là khán giả, ngay cả Lộ Bạch cũng không nhịn được cười, vùng vẫy ra từ dưới bụng hổ trắng, đi tới kiểm tra khuôn mặt sưng tấy của báo tuyết.
"Đây là ong mật gì vậy? Dữ quá." Lộ Bạch nói: "Không sao, tao sẽ cho mày một ít thuốc chống sưng, xịt một cái là xong."
hổ trắng lớn hơi nheo mắt lại nhìn thanh niên vừa rồi đang cười đùa dưới bụng mình, lúc này chú ý của cậu hoàn toàn không tập trung vào nó nữa. Nó liếm móng, kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng trong lòng vẫn có phần nóng ruột, đôi mắt đẹp như nước nghiêm nghị nhìn đồng cỏ đang trẻ hóa, nó không bao giờ quên những trải nghiệm và ký ức trong quá khứ, khi nhìn thấy những bông hoa, điều đó có nghĩa là mọi thứ sẽ bắt đầu lại. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ thức dậy từ một nơi khác, trải nghiệm một thế giới băng tuyết không có hoa.
Người biết danh tính của hổ trắng cũng lo lắng hệt như cục lông xù. Trong thời gian này, họ đã nhìn thấy cuộc sống của hổ trắng lớn trong rừng, phải nói rằng con hổ trắng này đã phá bỏ ấn tượng trước đây của họ về Samuel. Họ luôn cảm thấy hình thú của Samuel cũng phải lạnh lùng và tàn nhẫn, giống như một người máy tuân theo luật lệ. Sau khi quan sát cận cảnh cuộc sống trong rừng của hổ trắng, họ nhận ra rằng hổ trắng không những không phải là một kẻ du hành đơn độc, mà còn còn có thể là một thủ lĩnh tốt bụng, chiều chuộng đồng đội, đầy tính nhân văn không thể tưởng tượng nổi.
Lộ Bạch cho họ thấy được một Samuel bằng xương bằng thịt, giống như bao fans của hổ trắng trên kênh livestream, những người trước đây từng hiểu lầm về Samuel cũng đang âm thầm thay đổi suy nghĩ.
Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như Thái tử Chasel, hắn đã hiểu sâu hơn trong cơn trầm cảm: chú của hắn thực sự không thương mình! Không kể cú mèo, ngay cả con báo tuyết nhỏ nhặt được nửa chừng kia còn được ưu ái hơn hắn. Ít nhất thì chú của hắn cũng đã đích thân đưa báo tuyết nhỏ đi săn, từng bước dạy cho báo tuyết nhỏ kỹ năng săn bắt. Mặc dù vậy, Chasel vẫn hy vọng khoảng thời gian hạnh phúc của hổ trắng lớn có thể kéo dài lâu hơn.
Phải biết rằng khi cuộc sống hạnh phúc bên nhau kết thúc, không chỉ các đương sự sẽ nuối tiếc. Khán giả kênh livestream đã âm thầm theo dõi nhân viên cứu hộ và các cục lông xù từ đông đến xuân chắc sẽ thật sự tiếc nuối khi không còn nhìn thấy hổ trắng trên livestream lần sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro