Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

64

Chương 64

Không có lượng dữ liệu nào trực quan như thực thể.

Con hổ trắng dũng mãnh với cái trán tròn, khuôn mặt to lông xù ghé sát vào trước mặt cậu, nhìn cậu bằng đôi mắt thú lạnh lùng và chuyên chú, bộ râu hổ dài gần như chạm vào mặt cậu, hơi thở ấm nóng phả thẳng vào mặt, đáng sợ nhất là răng nanh của nó hơi hé ra, gần như chạm vào hàm dưới... Lộ Bạch không hề nghi ngờ, con hổ trắng này há miệng ra là có thể ngoạm luôn cả khuôn mặt cậu, bởi vì nó thực sự quá khổng lồ. Lớn hơn hổ trong vườn thú cả một cỡ.

Lộ Bạch giơ hai tay lên trên đầu, nằm trên nền tuyết trước mặt hổ trắng, bộ não nhanh chóng suy nghĩ và phân tích những gì mình có thể và không thể làm, dù sao thì cậu cũng không được tỏ ra thù địch và phản kháng, bởi vì nó vô nghĩa.

Cảnh tượng này không khỏi khiến cậu nhớ tới... lần đầu gặp Trứng Đen, cậu cũng từng gặp phải mối nguy tương tự. Lúc đó cậu ngay lập tức nằm xuống để lộ bụng ra, cho Trứng Đen ngửi mùi của mình, điều này có thể thể hiện thiện chí, nhưng đây là động thái đánh lận con đen, khiến đối phương lầm tưởng mình là con cái. Trong thế giới động vật, về cơ bản thì con đực luôn nhường nhịn con cái... Tất nhiên, cậu không biết liệu đám lông xù này có thể phân biệt được đực và cái bằng khứu giác hay không, dù sao trước mặt con đực cũng chỉ có con cái mới lộ bụng mà thôi!

Cứ để con hổ lớn này tự đi mà nghi ngờ đi!

Sự phản kháng vừa rồi của Lộ Bạch thực sự đã chọc giận hổ trắng vồ lấy cậu, khi Lộ Bạch quay lại, móng vuốt hổ khổng lồ của nó giơ lên... giẫm lên ngay bên cạnh cổ cậu.

"..." Một cái chân trước to lớn giẫm xuống ngay bên tai, chân Lộ Bạch nhũn hết cả ra, tưởng như sắp chết ngay tại chỗ.

Tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ đợi vài giây, nhưng cơn đau trong tưởng tượng vẫn chưa ập đến, Lộ Bạch mở một mắt ra, thấy khuôn mặt đó đang ở gần mình hơn, có điều nó đã giấu đi răng nanh, đang chăm chú đánh hơi mùi của cậu, sau tai, sau cổ... Nói thật, bộ râu khiến cậu ngứa ngáy, lông trên đầu hổ cũng khiến cậu ngứa ngáy, nhưng cậu lại không dám cử động, cũng không dám hắt xì. Lúc trước dựng lều và đào mương, vì thấy nóng nên Lộ Bạch đã cởi mũ và khăn quàng cổ, bây giờ nằm trong tuyết vừa lạnh vừa sợ, đúng là giày vò gấp đôi.

Cứ thế này không giải quyết gì được... Trên thực tế, hổ có thể được coi là một loài động vật khá có đạo đức, chúng thường nhượng bộ trong ba trường hợp: con cái của mình, hổ cái đang mang thai, và đồng loại bị thương. Lộ Bạch suy nghĩ một chút, mình chẳng thuộc trường hợp nào cả, bây giờ gọi nó là ba còn kịp không?

Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải thử: "Anh... hổ." Lời nói ra đến miệng rồi đấy, nhưng vẫn không vượt qua được rào cản tâm lý, Lộ Bạch đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại gặp nhau, tôi vẫn là con người không ngon đâu, hôm nay anh coi như tôi không là cái thá gì hết, làm ơn tha cho tôi đi."

Hổ trắng lớn dường như không coi lời của cậu ra gì, hoặc có lẽ nó không hiểu gì cả, nó tiếp tục đánh hơi, đôi mắt màu nước hơi sáng lên trong bóng tối.

Sau đó Lộ Bạch cảm thấy nó đang hạ mình xuống, sức nặng hơn 400 ký bắt đầu đè lên người từng chút một, chết mất thôi, chẳng lẽ nó định dùng cách này giết cậu trước rồi ăn thịt?

May mắn thay, hổ trắng chỉ áp bụng vào người cậu rồi tiếp tục ngửi, hơi thở phun ra từ mũi không những không khiến người ta cảm thấy ấm áp, mà còn khiến người ta đột nhiên cảm thấy rợn người, Lộ Bạch không dám mở mắt nhìn khuôn mặt hung hãn của nó!

Khi hổ gặp được động vật nhỏ hơn mình rất nhiều, quả thực sẽ trấn áp như thế này rồi từ từ ăn thịt. Lẽ nào là vì giết rồi thì không còn tươi?

Lộ Bạch cũng khâm phục chính mình, đến bây giờ vẫn còn tâm trạng than phiền. Cậu thử cử động, hổ trắng lập tức nhe răng, từ sâu trong cổ họng phát ra một âm thanh cảnh cáo trầm thấp: "Gừ..." Đồng thời ấn cơ thể xuống thêm một chút, dùng hai móng vuốt ấn vào vai cậu. Lộ Bạch lập tức không dám cử động nữa, cậu bỗng cảm nhận được sức nặng của hổ trắng, đồng thời cũng hiểu được phần nào điều khiến nó tức giận, dường như là việc cậu cử động và bỏ chạy, hoặc có lẽ là trò trêu chọc sáng nay.

Tục ngữ có câu có bệnh mới lo tìm thầy, Lộ Bạch hít một hơi thật sâu, đàng hoàng thừa nhận lỗi lầm của mình: "Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, buổi sáng không nên dùng ống nhòm để theo dõi anh, buổi trưa cũng không nên trốn trong xe để trêu chọc anh, tôi không dám nữa, sau này gặp lại anh là tôi đi đường vòng được chưa?" Câu cuối cùng đầy bất lực.

Nhưng hổ trắng lớn vẫn đè lên cậu, đôi mắt hổ toát lên vẻ trịch thượng, không dao động chút nào. Không biết có phải là Lộ Bạch bị ảo giác hay không, nhưng cậu nhìn thấy trong mắt hổ trắng có ác ý rất mãnh liệt.

Đệt...

"Thành thật xin lỗi mà." Để có thể thuận lợi trốn thoát, giọng điệu của Lộ Bạch càng phải khiêm tốn hơn trước, cậu van xin nói: "Là bởi vì tôi có mắt không thấy Thái Sơn, anh nhìn đi, tôi không ngon chút nào, đè ở đây cũng chỉ có thể chết cóng, lỗi lầm tôi đã phạm phải không đáng để chết cóng chứ..."

Càng nói, giọng càng lúc càng yếu dần, cuối cùng Lộ Bạch nghẹo đầu sang một bên, làm như mình đã tiêu đời. Đây là phương pháp mới nhất mà cậu nghĩ ra. Hổ trắng có lẽ chỉ muốn dạy cho cậu một bài học, bây giờ cậu chết, chắc chắn nó sẽ bỏ đi.

Thực tế đã chứng minh rằng phương pháp này có hiệu quả, Lộ Bạch nhắm mắt lại, cậu vẫn có thể cảm nhận được nó đang hít hà hơi thở của mình, như muốn xác nhận cậu đã chết thật hay chưa, đương nhiên là cậu phải cố gắng nín thở giả vờ chết.

"Grừ..." Hổ trắng dùng mõn húc vào cằm cậu, đẩy mặt cậu sang bên kia. Dáng vẻ không còn sức sống của thanh niên loài người phản chiến vào đôi mắt như nước của hổ trắng, cuối cùng nó hơi nóng nảy di chuyển cơ thể, ​​chi trước chống lên, đầu hổ lơ lửng phía trên mặt thanh niên, nheo mắt nhìn chằm chằm. Cuối cùng, dường như chắc chắn rằng Lộ Bạch đã chết, không lâu sau nó rời khỏi Lộ Bạch, bốn chi to lớn bước đi trên tuyết tạo thành âm thanh rõ ràng khác thường.

Nhưng như chúng ta đều biết, hổ là loài đánh lén khét tiếng, chúng có thể bước đi mà không gây ra tiếng động. Cho nên những âm thanh này là cố ý tạo ra cho Lộ Bạch nghe thấy.

Lộ Bạch nào có nghĩ nhiều như vậy, cậu căng thẳng vô cùng, hé mắt ra một chút, tận mắt thấy hổ trắng lớn bỏ đi, rồi mới dám bò lên từ trong tuyết! Nhưng cậu không dám lập tức chạy đi, mà đứng tại chỗ quan sát hồi lâu đề phòng đối phương phản công. Tuy nhiên, con hổ trắng lớn đã báo thù thành công chắc hẳn đã đi rất xa, xung quanh vẫn chìm trong im lặng!

Lộ Bạch thoát nạn cũng thở phào nhẹ nhõm, từ góc độ này cho thấy nó thực sự không hung hăng, cả hai lần đều chỉ muốn cho cậu một bài học. Và suy nghĩ này có cơ sở. Lần đầu phạm sai lầm là do thám hổ trắng đi săn, lần thứ hai cũng do thám hổ trắng, mà cậu còn trốn trong xe để nó nhìn thấy mà không chạm vào được. Người còn tức giận chứ đừng nói hổ.

Lộ Bạch đứng dậy, vỗ nhẹ tuyết trên người, trở về nơi nhặt cành cây bằng đôi chân run rẩy, ôm lấy bó cành nhanh chóng rồi rời đi.

Đốt lửa lên, Lộ Bạch đang run lên vì lạnh phải tự lật mình để sưởi ấm cả hai mặt.

Bé Quần Bó đi ăn tối xong từ ngoài bay về, nó đậu trên một cành cây khô, rồi kíu kíu kíu liên thanh với Lộ Bạch, trông có vẻ rất kích động.

"Làm sao thế?" Lộ Bạch lúc này quá lạnh, không rảnh để ý nhiều đến nó, chỉ xác nhận là nó không bị thương rồi tiếp tục ngồi bên đống lửa sưởi ấm.

Bé Quần Bó kíu một hồi thì từ từ im lặng, Lộ Bạch liếc nó một cái, tên nhóc này chắc ăn nó quá rồi hả? Nói đến ăn uống, Lộ Bạch còn chưa ăn tối. Sau một hồi sợ hãi vừa rồi, giờ cậu vừa lạnh vừa đói.

Ngồi bên lửa hồi lâu, khi cơ thể dần ấm lên, Lộ Bạch mới lấy thịt hộp ra nấu bữa tối cho mình. Trước đây, sau khi ăn tối, cậu vẫn còn sức để sắp xếp lại thông tin, đun chút nước nóng rửa mặt, rửa tay chân. Nhưng hôm nay ăn xong, mí mắt của cậu bắt đầu nặng trĩu, cảm giác khó chịu lan khắp cơ thể. Lộ Bạch cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chỉ là mệt mỏi quá, cậu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng bò vào túi ngủ nghỉ ngơi. Hôm nay chạy trốn cả ngày, hết lần này đến lần khác bị hù dọa, quả thực Lộ Bạch rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi cả về tinh thần lẫn thể chất.

Tuy nhiên, khi ngủ đến khoảng một giờ đêm, thanh niên bị lạnh trong tuyết vào buổi tối bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng lên, đổ mồ hôi lạnh, nói lảm nhảm, đó là dấu hiệu của sốt hoặc cảm lạnh. Sốt cao ở những vùng có độ cao lớn có thể gây tử vong. Cậu kịp thời phải thức dậy tiêm thuốc cho mình. Nhưng Lộ Bạch vẫn cứ mơ màng, mãi không tỉnh dậy được, mặc dù càng lúc càng khó thở, đổ mồ hôi ngày càng nhiều...

Nhân viên trực phòng giám sát ban đêm có thể mơ hồ thấy được từ dữ liệu rằng Lộ Bạch đang không ổn, anh ta lập tức liên lạc với cậu nhưng không được. Thế thì hơi phức tạp rồi đây! Đêm đã khuya, Dave và Thân vương Samuel không có ở đây, nhân viên trực nhất thời không biết tìm ai.

Adonis bị đánh thức vào đêm khuya, nhân viên trực phòng giám sát báo cáo rằng tình trạng của nhân viên cứu hộ Lộ Bạch bất thường, có nên cử người đến xem xét hay không?

"Có vấn đề gì?" Nghe tin Lộ Bạch xảy ra chuyện, Adonis vội vàng dậy xem số liệu.

"Không phải là mất máu hay các bệnh khác, chỉ là nhiệt độ cơ thể bất thường thôi..." Nhân viên thực sự lo lắng vì đã gọi cho Quân đoàn trưởng Adonis chỉ vì vấn đề này: "Phải rồi, còn không thể liên lạc được."

"Không thể liên lạc được thì cử ai đó đi xem sao." Adonis nghe vậy, thầm nghĩ chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao, không thể liên lạc được rồi còn chờ gì nữa. Nói xong, anh ta dừng lại: "Mà khoan... để tôi xem thử tọa độ của cậu ấy."

Vừa mở bản đồ địa hình ra, nhân viên vừa hỏi: "Anh muốn đích thân đến đó không?"

Đây là đại ngộ dành riêng cho Lộ Bạch, ngày xưa khi Thân vương Samuel ở đây, việc này đều do Thân vương Samuel sắp đặt.

"..." Tất nhiên Adonis muốn đích thân đến đó, nhưng anh ta do dự.

"Ủa?" Nhân viên đột nhiên kêu lên một tiếng ngạc nhiên.

"Sao thế?" Adonis hỏi ngay.

"À thì..." Nhân viên lắp bắp, không biết nên nói gì, anh ta tắt màn hình, tránh ra ngoài, ngạc nhiên đến mức suýt mắc bệnh nói lắp! "Lộ Bạch... à thì... chấm xanh và chấm đỏ chồng lên nhau."

-

Cơ thể Lộ Bạch nóng bừng, đổ mồ hôi lạnh. Cậu vùng vẫy ra khỏi túi ngủ theo bản năng, thoát khỏi môi trường ràng buộc và ngột ngạt, nhưng trong đêm ở núi tuyết với nhiệt độ âm 20 độ, ra khỏi túi ngủ là sẽ chết cóng. Việc thiếu oxy khiến Lộ Bạch cảm thấy chóng mặt, mãi không thể tỉnh dậy. Nửa ngủ nửa tỉnh, cậu cảm thấy rất lạnh, run rẩy gần như sắp mở mắt ra rồi, nhưng cuối cùng vẫn không tỉnh lại.

Trước đây thì không sao, nhưng nếu chứng say độ cao xảy ra vào thời điểm này thì sẽ hơi xấu hổ, nhưng trên thực tế, tình trạng của Lộ Bạch chỉ là bị cảm lạnh, đầu choáng váng, sắp tiến tới giai đoạn bị cảm nặng thôi. Cậu loáng thoáng thấy mình bị bệnh, nhưng đầu nặng quá, không tỉnh dậy được.

Khi lạnh đến độ bắt đầu gặp ác mộng thì một nguồn nhiệt đến gần, Lộ Bạch chạm đến bộ lông ấm áp, lập tức theo bản năng nghiêng người tới, vùi mình vào làn nước ấm áp. Nguồn nhiệt này giống như một cái chăn lông xù tỏa nhiệt, tựa như còn biết tự động điều chỉnh vị trí, bao hết cả người cậu từ trên xuống dưới. Lộ Bạch đang bị sốt được quấn chặt lại, mồ hôi lạnh trước đó dần dần hóa thành mồ hôi nóng, cơn ác mộng đau đớn đeo bám cậu dần dần bị nguồn nhiệt thoải mái xua tan, hơi thở và giấc ngủ cuối cùng cũng ổn định trở lại, nhịp tim vốn đập quá nhanh vì sốt cũng dần trở lại bình thường.

Bất cứ ai đã từng bị cảm lạnh đều biết rằng chỉ cần hành động đủ nhanh để cơ thể đổ mồ hôi trong giai đoạn đầu, vi khuẩn cảm lạnh sẽ không thể theo kịp quá trình hồi phục của mình. Thanh niên loài người được hổ trắng lớn ấp dưới bụng hôn mê nửa giờ, toát mồ hôi đầm đìa, nhưng không còn mê sảng nữa; một giờ sau, cảm giác khó chịu trên người dần dần biến mất, hơi thở hơi nặng nề cũng dịu lại. Lộ Bạch nhắm mắt rúc vào đống lông xù mềm mại, chìm vào giấc ngủ bình yên.

Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua khe cửa lều hé mở, có nguồn sáng này, đồng tử tròn của hổ trắng lớn tỏa sáng long lanh. Rõ ràng việc nó bỏ đi chỉ là để lừa gạt thanh niên dưới bụng, sau khi họ tách ra trong tuyết, thật ra nó đã âm thầm theo dõi, cho đến khi phát hiện ra vị trí hang ổ của đối phương. Dưới mắt của một con thú khổng lồ nặng hơn 400 ký, một thanh niên loài người thực sự quá yếu đuối, nó có thể dễ dàng cắn đứt cổ cậu. Sau khi tấn công hai lần mà vẫn không cắn chết đối phương, đây là dấu hiệu của thăm dò và do dự.

Trong trung tâm giám sát của Trạm cứu hộ, nhân viên trực thở phào, nói: "...Tình trạng của cậu ấy khá hơn rồi."

"..."Adonis ngồi ở một bên, đôi mắt xanh tuyệt đẹp nhìn chăm chú hai điểm xanh đỏ giao nhau, khoanh tay cười nham hiểm: "Thật sự rất tuyệt."

Tình trạng của Lộ Bạch đã khá hơn, rất tốt, hình thú của Samuel ở cạnh Lộ Bạch, cũng rất tốt.

Nhân viên vô tình nhìn thấy nụ cười rùng rợn này liền chớp chớp mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm! Quân đoàn trưởng Adonis có ý gì đây?

"Làm phiền anh rồi." Vẻ mặt Adonis đột nhiên chuyển sang vẻ vô hại, anh ta đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai nhân viên, mỉm cười: "Vậy phiền anh tiếp tục theo dõi. Tôi về ngủ trước."

"Được, mời anh." Nhân viên trực nói, nhìn bóng lưng Adonis rời đi rồi quay người tiếp tục theo dõi... Nhìn lại hai dấu chấm chồng lên nhau đó, anh ta vẫn cảm thấy không biết diễn đạt thế nào! Thật là khó tin.

Khoảng 5 giờ sáng, nhân viên cảm thấy buồn ngủ, nên đứng dậy pha cho mình một tách cà phê, sau khi trở về, anh ta phát hiện cái chấm đỏ tượng trưng cho hổ trắng đã biến mất, chỉ còn lại cái chấm xanh nhỏ bất động. Nhân viên ngay lập tức liên lạc với Lộ Bạch, cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng thành công!

"Lộ Bạch?"

"Xin chào..." Một giọng nói hơi khàn và buồn ngủ vang lên ở đầu kia.

Nhân viên vội vàng hỏi: "Cậu không sao chứ? Tối qua tôi không liên lạc được với cậu, cậu ngủ sâu quá à?" Dữ liệu bất thường chỉ xuất hiện một lúc không quá lâu, anh ta không chắc Lộ Bạch có thực sự gặp nạn hay không.

"Anh có liên lạc với tôi sao?" Lộ Bạch bối rối. Nói thật, vừa rồi cậu bị tiếng máy liên lạc đánh thức, phát hiện mình đang ngủ ở ngoài túi ngủ thì giật mình suýt chết, nếu không tỉnh lại kịp thời, nhất định sẽ bị cảm lạnh.

"Ừ, bây giờ cậu ổn chứ?"

Lộ Bạch vội đáp: "Rất ổn, không có gì cả." Không cần phải nói ra cái việc đá chăn khi đang ngủ nhỉ, chỉ là một sự cố thôi.

Nhân viên thở phào: "Không sao thì tốt rồi, tối qua dữ liệu của cậu hơi bất thường. Tôi tưởng cậu bị bệnh."

Lộ Bạch sờ trán, nhiệt độ bình thường, không có chỗ nào bị thương, chỉ là hơi mệt, tất cả là do hổ trắng đuổi theo cậu cả ngày hôm qua: "Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao. Có lẽ hôm qua tôi mệt quá, ngủ quá say nên không nghe thấy, xin lỗi."

"Không không, không sao thì tốt rồi." Nhân viên nói: "Vậy tôi không làm phiền cậu nữa, cậu còn nhiều việc phải làm."

"...Được, tạm biệt." Lộ Bạch xoa mũi, trong lòng hơi chột dạ, thực ra ở đây không có công việc gì cả, cậu chỉ đến đây để ngắm cảnh thôi.

Sau khi liên lạc xong, cậu quay trở lại túi ngủ, quyết định chợp mắt thêm một lát nữa... Không phải, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cửa lều chỉ đóng nửa chừng, khẽ cau mày, tối hôm qua không kéo khóa đàng hoàng sao? Cậu suy nghĩ kỹ, nhưng không nhớ nổi, đêm qua buồn ngủ quá nên trí nhớ của Lộ Bạch sau đó cũng mơ hồ. Cậu bò dậy mở khóa kéo, phát hiện ra xung quanh mình một số dấu vết kỳ lạ, giống như bùn đất...

"Bé Quần Bó, có phải mày không?" Lộ Bạch nhìn Bé Quần Bó đang nằm thẳng cẳng trong góc không biết lúc nào, à không, bây giờ không thể gọi Bé Quần Bó nữa, cục lông xù nhỏ ban đầu đã lớn lên thành cú mèo bự, Lộ Bạch không gọi một cái tên dễ thương như Bé Quần Bó thành tiếng được nữa, gọi Quần Bó thôi thì thích hợp hơn.

Lộ Bạch nằm vật ra ngủ thêm giấc nữa, ngủ đến bảy tám giờ mới dậy, có lẽ là do bị lạnh vào buổi sáng, cậu luôn cảm thấy lười biếng, có xu hướng bị cảm lạnh. Vào mùa đông bị cảm lạnh ngoài trời quá phiền phức, cậu lấy thuốc chống cảm cúm ra, uống một viên. Nếu triệu chứng nhẹ có thể chỉ cần dùng thuốc, nếu triệu chứng nặng hơn một chút có thể phải tiêm thuốc. Đây là cách mọi người ngoài vũ trụ chữa trị cảm lạnh, thanh niên đến từ trái đất lại tin vào lý thuyết đổ mồ hôi được truyền lại từ tổ tiên của mình. Cậu vẫn không thể quên được suối nước nóng ngày hôm qua, nhưng rõ ràng đó là lãnh địa của hổ trắng, không thể đến đó được nữa. Trên bản đồ có suối nước nóng khác được đánh dấu, cũng cách đó không xa, Lộ Bạch ăn chút đồ xong liền kéo lê thân xác ngủ gà ngủ gật của mình lái xe đến đó.

Suối nước nóng thứ hai không lớn như hôm qua, chỉ là một cái ao nhỏ, nước từ suối bên dưới dâng lên, mang theo hơi nóng bốc lên từ xa. Không có thực vật nào mọc xung quanh hồ, chỉ có vài tảng đá.

Lộ Bạch đo nhiệt độ và chất lượng nước, nhiệt độ nước cao hơn một chút, còn lại thì không khác gì suối nước nóng ngày hôm qua. Nhiệt độ nước này chính là thứ mà Lộ Bạch cần lúc này, cậu cởi quần áo bỏ vào xe rồi xuống ngâm mình.

Quần Bó lượn vài vòng, có vẻ không thích hơi nóng tỏa ra ở đây, bèn vỗ cánh bay vào rừng chơi.

"Cẩn thận đại bàng!" Lộ Bạch cảnh báo, rồi dìm mình xuống hồ, nhiệt độ nước dễ chịu khiến cậu phải thở dài.

Ở trong nhiệt độ nước cao như vậy, Lộ Bạch nhanh chóng đổ mồ hôi nên sau khi ngâm mình 15 phút, cậu sẽ đứng dậy, ngồi nghỉ một lúc mới ngâm tiếp, chu trình này lặp đi lặp lại hơn nửa giờ, cậu cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều. Phương pháp xưa của tổ tiên quả thật có tác dụng, Lộ Bạch nghĩ vậy rồi đứng dậy mặc quần áo.

Vừa quàng khăn vào đã nghe thấy tiếng chim vỗ cánh và tiếng kêu lạ thường trong rừng, Lộ Bạch thót tim, không ổn: "Quần Bó?!"

Cậu bỏ đôi găng tay còn chưa đeo xuống, chạy về phía phát ra âm thanh: "Quần Bó..."

Cách đó hơn ba mươi mét, hổ trắng mới ngoạm lấy con chim to gan đứng trên lưng mình, nghe thấy tiếng kêu thét của thanh niên truyền đến, cái miệng sắp cắn xuống khựng lại. Giây tiếp theo, cú mèo suýt lật xe đã chớp lấy cơ hội, thoát khỏi miệng papa, loạng choạng bay đi tìm mama.

Lộ Bạch đang chạy trong rừng thì thấy cú mèo lảo đảo lao về phía mình, đậu lên vai cậu xong thì kích động kíu kíu kíu kíu không ngừng, nhìn là biết gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm rồi.

Nhưng may mà chim đã quay lại, Lộ Bạch thở phào, ngã phịch xuống đất thở hổn hển: "Làm tao sợ chết khiếp, tao còn tưởng... mày tiêu rồi..."

"Kíu!" Quần Bó phẫn nộ nhìn về phía hổ trắng, trong lòng nó biết hết mọi chuyện, chỉ là không biết nói thôi.

"Không sao, đừng sợ." Lộ Bạch tưởng nó sợ, giơ tay xoa xoa nó, còn dặn: "Lần sau nhớ đừng chạy lung tung, trong rừng vẫn rất nguy hiểm, ở trong tầm mắt của tao không được sao?"

"Kíu..." Quần Bó rất tủi thân, bực bội trợn tròn mắt, nó có vẻ càng nghĩ càng giận, nó giẫm qua giẫm lại trên vai Lộ Bạch, nhưng vẫn không nuốt nổi cơn giận này, phạch một cái, xòe cánh bay lên, phải quyết đấu với papa lần nữa!

Lộ Bạch nhìn lại, tên nhóc này sợ đến mất hồn rồi sao? Vừa rồi bay về trông như bị sốc khủng khiếp lắm mà, sao lại bay ra ngoài nữa rồi? Suy nghĩ kỹ, Lộ Bạch cười khổ, không lẽ Quần Bó cho rằng bay về tìm cậu tiếp viện là có thể đánh bại được ai sao? Tỉnh lại đi, cậu không đánh bại được bất cứ ai hết.

"Chờ tao với!" Lộ Bạch lo Quần Bó gặp nguy hiểm, cậu suy nghĩ rồi vẫn đứng dậy đuổi theo.

Quần Bó một mình dẫn đầu, bay tới... nhánh cây bên trên hổ trắng lớn, đứng trên nhìn xuống kêu réo: "Kíu!" Mama tới rồi!

Hổ trắng lớn hoàn toàn không để ý đến con chim trên đầu, mắt dán chặt vào thanh niên loài người đang tiến về phía mình.

Khi Lộ Bạch nhìn thấy nó thì khoảng cách chỉ còn 5 mét, đột nhiên nhìn thấy một con hổ trắng lớn đang ngồi xổm trong bụi cây, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, cậu sợ hết hồn, giật mình lùi lại.

Tại sao vẫn là con hổ này? Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp. Món nợ giả chết lừa gạt người lần trước còn chưa giải quyết xong, lần này lại để cho nó nhìn thấy mình còn đang sống sờ sờ, món nợ ngu xuẩn này nhất định phải trả, Lộ Bạch cười khổ. Thế mà Quần Bó còn đậu trên cành đổ thêm dầu vào lửa, nhảy nhót huyên thuyên, hình như vừa rồi hổ trắng đã hù dọa nó.

Lộ Bạch: Vấn đề là dù có mang quân tiếp viện là phụ huynh của mày đến không thể đánh lại người ta, đừng nhảy nữa.

"Quần Bó, chúng ta đi." Lộ Bạch nén giọng, cố gắng gọi cú mèo nhỏ nhất có thể, sau đó cúi người xuống, chậm rãi lùi lại từng bước.

Hổ lớn trắng đang ngồi trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, nhưng mục tiêu của nó dường như không phải là thanh niên loài người.

"..." Lộ Bạch sốt ruột, hổ biết leo cây đấy, vị trí của Quần Bó kỳ thực không an toàn, chỉ cần hổ lao ra, nhảy lên, vẫn có thể cắn chết nó: "Ê..." Đang lúc tuyệt vọng, Lộ Bạch chợt hét lên với nó rồi quay người bỏ chạy: "Có gan thì bắt tôi đi! Tranh cãi với một con chim thì có gì hay!"

Bị khiêu khích, hổ trắng lớn liếc nhìn con chim trên cây với ánh mắt nham hiểm, há miệng liếm răng rồi bước ngang qua dưới gốc cây, không thèm quan tâm đến con chim nữa. Những bước đi ung dung của nó bộc lộ sự tự tin tuyệt đối, toát ra vẻ uy nghiêm của vua rừng rậm, không quan tâm đến sự khiêu khích của Lộ Bạch. Đuổi theo một con người yếu đuối chỉ là một cách giết thời gian của hổ trắng.

Khi Lộ Bạch chạy ra xa trăm mét, hổ đang bước đi chậm rãi, rốt cuộc có vẻ nghiêm túc lại. Nó bắt đầu vận dụng toàn bộ cơ bắp trên cơ thể, chân hổ to lớn giẫm xuống đất, để lại vô số những dấu chân hoa mai lớn. Những dấu chân hoa mai đó giẫm lên dấu chân của Lộ Bạch không lệch một phân, phá hủy dấu chân ban đầu, thay thế bằng hình dạng của mình một cách đầy kiêu ngạo.

Sau khi chạy hơn 200 mét trên tuyết ở độ cao khá lớn so với mực nước biển, Lộ Bạch vừa ngâm mình trong suối nước nóng giờ mặt đỏ bừng, lồng ngực bắt đầu cảm thấy khó thở... Cậu biết hổ trắng sớm muộn sẽ đuổi kịp mình, cũng biết nó sẽ xử lý mình như thế nào nếu đuổi kịp, thế là không đợi hổ trắng đuổi kịp, cậu đã chủ động ngồi xuống đất, thích làm gì thì làm.

"Grào..." Đúng như dự đoán, tiếng gầm của dã thú ngày càng gần từ phía sau, toát lên sự đe dọa hùng hồn, khiến người nghe không khỏi run sợ trong lòng.

Lộ Bạch ba lần được nó tha mạng lại đang tự tin ngồi dưới đất thở hổn hển, vì cậu không chạy được nữa. Thanh niên loài người hạ quyết tâm làm liều một phen còn tưởng con hổ trắng miệng đầy răng sẽ lao tới ấn mình xuống đất, không biết lần này mình còn có thể trốn thoát bằng cách giả chết hay không?

Nhưng nỗi lo lắng của cậu là không cần thiết, hổ trắng đi đến một nơi cách cậu khoảng hai mươi mét thì dừng lại... Dáng đi của nó khôi phục sự thong dong, trông như thể thích tới thì tới mà không thì thôi, dường như đã mất hứng thú với con mồi bất động này.

"??!"

Lộ Bạch thấp thỏm không yên nhìn hổ trắng lớn đã dừng hẳn lại, nó thì lạnh lùng nhìn cậu.

Lộ Bạch thầm nghĩ: Tao không ngon tao không ngon, đi giùm đi...!

Có lẽ suy nghĩ của Lộ Bạch có tác dụng thật, sau một thời gian, hổ trắng lớn quả nhiên đã đổi hướng, uể oải bỏ đi về phía rừng cây.

Là một con người dám khiêu khích hổ hết lần này đến lần khác, Lộ Bạch thở phào một hơi, đồng thời cũng mỉm cười, bởi vì cậu cảm thấy cục lông xù này cũng khá bao dung, không khó gần như mình tưởng tượng.

Lộ Bạch hít một hơi, đứng dậy khỏi mặt đất, chần chừ: "Này..." Cậu đi theo hổ trên nền tuyết, dù sao cũng đã đụng độ nhiều lần, có thể làm bạn không?

Hổ trắng lớn uy nghiêm không quay đầu lại, bóng dáng thong thả bỏ đi đó trong mắt Lộ Bạch dường như đầy vẻ khinh thường.

Quần Bó vốn muốn thấy mama dạy cho papa một bài học nên mới đuổi theo, giờ phát hiện ra mama mình thực sự rất ghê gớm, tình thế chiến đấu đã trở thành mama đuổi papa chạy mất tiêu!

"Kíu!"

Cú mèo quay về trên vai, khiến bước chân đuổi theo của Lộ Bạch phải dừng lại, vì cậu không muốn Quần Bó bị tổn thương lần nữa.

"Không sao đâu, chúng ta quay về thôi." Lộ Bạch vừa nói vừa nhìn con hổ sắp biến mất lần cuối, rồi quay người bước về.

"Kíu?" Quần Bó nhìn về phía hổ trắng, hai con mắt tròn xoe đầy vẻ bối rối.

Lộ Bạch cũng thấy khó hiểu. Theo lý mà nói, cậu đã chạy đủ xa, nhưng vẫn gặp phải con hổ trắng này. Hổ có ý thức về lãnh địa mạnh hơn các loài mãnh thú khác, chúng hiếm khi lang thang đi đâu khác ngoại trừ trong phạm vi lãnh địa của mình.

Lộ Bạch đành phải liên lạc với Max để tìm hiểu: "Chào buổi sáng Max, tôi muốn hỏi anh một việc."

"Chào buổi sáng Lộ Bạch." Max xốc lại tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng, lẽ nào lại là về Điện hạ: "Cậu nói đi."

"Phạm vi lãnh địa của con hổ trắng đó là bao nhiêu? Anh vẽ đại khái cho tôi được không?" Giọng điệu Lộ Bạch có phần mệt mỏi, cậu cười khổ nói: "Hôm qua tôi chạy loanh quanh cả ngày mà hôm nay vẫn gặp được nó, chẳng phải nó nên về lãnh địa của mình sao?"

Max: "..."

Max hơi không đành lòng nói với nhân viên cứu hộ: "Vị trí hiện tại của cậu vẫn nằm trong lãnh địa của nó."

Lộ Bạch: "???"

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì không có gì ngạc nhiên, lãnh địa của một con hổ có thể lên tới 100 kilomet vuông, đây quả thực vẫn là lãnh địa của nó.

"...Thì ra là lỗi của tôi." Lộ Bạch khẽ than: "Vậy hãy nói cho tôi biết, tôi phải đi bao xa mới có thể ra khỏi lãnh địa của nó?"

Lộ Bạch mặc dù không có ý định rời khỏi đây ngay, nhưng ít nhất cậu cũng phải tìm được một nơi ở không phải là lãnh địa của hổ trắng để nghỉ chân, tránh cho lúc nào cũng hoảng sợ.

Cậu nghe thấy Max bật cười, tự hỏi, câu hỏi của mình có gì sai không?

Cho đến khi nghe Max nói: "Thật ra nguyên ngọn núi lửa Clivia đều là lãnh địa của hổ trắng ..."

Cái gì?

Max cười một lúc lâu mới dừng lại: "Tôi biết cậu không hiểu, để tôi giải thích cho."

"Anh nói đi..." Lộ Bạch ngơ hết cả người rồi.

"Cậu có thể nghĩ thế này, hổ trắng là vua của núi lửa Clivia, còn các động vật và mãnh thú khác là con dân sống trong lãnh địa của nó, sống dưới quyền của nó."

Vua sao?

Gần như thế, Max nói: "Cậu cắm trại ở núi lửa Clivia, tương đương với nằm trong phạm vi quản hạt của nó, cả hai lại gặp nhau à?" Giọng anh ta đột nhiên trở nên căng thẳng: "Không sao chứ? Chắc nó sẽ không tấn công cậu!"

"Ừm..." Lộ Bạch muốn ngất xỉu cho rồi: "Không sao." Cậu chỉ khiêu khích nó vài lần thôi.

Vậy cậu còn có thể ở lại núi lửa Clivia này không? Mục đích của Lộ Bạch tới đây là để ngắm núi lửa và thư giãn, đến giờ vẫn chưa khám phá xong ngọn núi lửa xinh đẹp này.

Tất nhiên, điều ngăn cản cậu đi vẫn là hổ trắng khổng lồ kia... bây giờ mà đi, Lộ Bạch cảm thấy không cam lòng cho lắm. Một con hổ trắng bình thường cũng đủ khơi dậy ham muốn tìm hiểu và chụp ảnh của cậu, chứ đừng nói đến vua của núi lửa Clivia.

Lộ Bạch chợt nhớ tới cấp trên đi công tác ở hành tinh khác, cậu nhớ ra hồi mới vào làm không lâu, cậu đã tặng anh một cuốn album toàn là hình ảnh của sư tử. Thực ra, khí chất của Trường Thọ độc đoán nhưng vẫn còn non nớt, không có gì khiến đàn ông trưởng thành tán thưởng và khao khát. Tất nhiên, vì Trường Thọ chưa lớn tuổi lắm, nó không thể hiện được ung dung tự tại tích lũy qua thời gian.

Con hổ trắng này thì khác, Lộ Bạch không hiểu sao lại cảm thấy hổ trắng mới là loài mãnh thú mà Thân vương Samuel tán thưởng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro