60
Chương 60
Thực ra, cáo không phải là loài động vật tương đối nhỏ đầu tiên mà Lộ Bạch cứu, trước đây cậu đã cứu rất nhiều: chồn, cầy mangut, cũng gặp phải tê tê. Những động vật này có phạm vi hoạt động phù hợp và quần thể riêng nên khó có thể mang theo bên mình, giúp một tay rồi thả chúng đi là đủ. Cậu đi cùng với mãnh thú lớn, không thích hợp mang theo động vật nhỏ, con cáo này có lẽ sẽ không ở lại quá lâu.
Trời dần tối, trong khe núi tối đen như mực. Thức ăn dư thừa của đàn sói nhanh chóng đông cứng thành cục đá trong thời tiết lạnh lẽo khắc nghiệt. Lộ Bạch lấy ra một chiếc lò sưởi đặt ở giữa, những con sói già yếu bệnh tật được bố trí xung quanh để sưởi ấm, sói đực trưởng thành đứng canh gác gần đó.
Lộ Bạch nhường lò sưởi cho chúng, cậu cũng lạnh, mà lại còn chưa ăn cơm.
Cậu lấy một chiếc đèn pin ra, đội lại chiếc mũ dày, nếu không tai sẽ bị cóng mất: "Trắng Bự, đi, chúng ta đi nhặt củi khô nào."
Giọng nói của thanh niên hơi run rẩy. Vừa rồi bận rộn quá nên không biết, nhưng sau khi dừng lại, cậu mới nhận ra mình không hề cảm nhận được hơi ấm.
"Ù." Sói tuyết thân hình cao lớn lập tức theo sát nhân viên cứu hộ đi ra ngoài trong đêm.
Lộ Bạch biết mình sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ cần chú ý đi đứng sao cho không bị ngã, nhưng Trắng Bự lại dễ gặp nguy hiểm, dù là mãnh thú nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng nó sẽ không bị tấn công. Nhưng dù cậu không gọi Trắng Bự đi theo thì nó cũng tự đi cùng, đây có lẽ là lý do khiến cậu không nỡ rời xa Trắng Bự... Chẳng ai mà không muốn có một người bầu bạn đáng tin cậy.
Không biết có bao nhiêu sinh vật tụ tập trong bán kính mấy dặm ở đây, tóm lại, màn đêm ở đây không hề yên tĩnh, xung quanh luôn vọng lại những âm thanh giết chóc mơ hồ. Đây là quy luật thế giới tự nhiên, con người thật tầm thường trước nó.
Lộ Bạch cúi đầu quan sát địa hình dưới chân, nhìn xem có cây khô nào không. Do vị trí địa lý đặc biệt nên mặt đất ở đây không phủ kín tuyết, đất dưới chân có màu đen, không phải là đất mà giống đá núi lửa hơn. Nơi này có lẽ là nối liền với một miệng núi lửa, sức nóng địa nhiệt của núi lửa khiến xung quanh không có tuyết đọng, vì thế mới trở thành nơi ẩn náu của các loài động vật. Theo logic mà nói, ở đây sẽ không có cây cối, nhưng không loại trừ khả năng có một số cây bị cuốn đến đây... Gỗ mất đi tính chất của gỗ đã trở nên rất nhẹ, trở thành một loại nhiên liệu tuyệt vời.
Móng vuốt sói giẫm lên mặt đất không gây ra tiếng động, giày của con người đột nhiên giẫm lên một loại gỗ nào đó, phát ra âm thanh răng rắc.
"Tìm được rồi..." Thở hổn hển, Lộ Bạch kéo cái cây chết khô không biết đã bao lâu về phía nơi cắm trại. Khi cậu cúi người xuống làm việc, không biết là loài động vật phóng vèo qua gần đó, gây ra âm thanh nặng nề, khiến người ta buộc phải suy đoán trọng lượng của nó...
Mắt của Trắng Bự lập tức nhìn về phía đó.
Lộ Bạch xoa đầu nó, nói: "Đừng nhìn nữa, về thôi nào." Có mãnh thú cỡ lớn đi săn, nên về nhanh thì hơn.
Cáo tuyết rụt rè nằm bất động trong lòng Lộ Bạch, trọng lượng của khúc cây cộng với của cáo quả thực là nặng, đến nỗi Lộ Bạch phải thấy rất nóng khi trở về nơi cắm trại.
Đàn sói chào đón sự trở lại của họ bằng những tiếng kêu rất thấp, sự phấn khích hiện rõ. Ngay cả con sói đầu đàn tính tình kiêu ngạo lại nóng nảy kia cũng mấy lần liếc nhìn Lộ Bạch, dù vừa rồi nó không đi theo nhưng đã làm tròn trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cả đàn sói.
Ngọn lửa bùng cháy, thắp sáng khung cảnh xung quanh, một bầy lông xù tụ tập lại với nhau. Sau mấy ngày nương tựa vào nhau, hai đàn sói đã không còn xa lạ nữa, thậm chí có sói cái trong đàn Lão Vương còn phải lòng sói đực trong đàn Xám Lớn. Đây là chuyện đáng mừng, nếu chúng thật sự đến được với nhau, Lộ Bạch cũng không phản đối gì. Đàn sói trên núi sẽ sinh sản vào tháng 4, từ giờ vẫn còn vài tháng nữa, đúng là thời điểm thích hợp để tìm hiểu lẫn nhau, nếu hợp ý thì có thể sinh con vào năm sau.
Sói con ở với Lộ Bạch đã lâu, không còn sợ lửa nữa, thấy Lộ Bạch lại nấu đồ ăn, chúng bị mùi thơm hấp dẫn, lần lượt đến xin ké một miếng. Dù không lần nào được ăn nhưng vẫn lăn lộn vui đùa bên chân Lộ Bạch.
Lôi cáo tuyết từ trong lòng ra, Lộ Bạch tốt bụng giúp nó chỉnh lại mớ lông xù lộn xộn trên người, rồi đặt dưới chân sưởi ấm. Cáo kêu lên một tiếng rồi ngồi xổm dưới chân Lộ Bạch, sưởi ấm bên đống lửa. Nó giống như vừa mới tỉnh lại, phải một lúc lâu mới mở cặp mắt to tròn ra, thấy mấy con sói con trắng như tuyết ở bên cạnh, có lẽ bởi vì chúng có kích thước tương đương mình nên không cảm thấy sợ hãi. Sói con tò mò nhìn nó, nó cũng tò mò nhìn sói con. Lộ Bạch sẽ không ngạc nhiên nếu bọn chúng thấy vừa mắt nhau, rồi lao vào chơi cùng nhau.
Cậu nấu một ít thịt cho bữa tối nay. Thực ra, Lộ Bạch dạo gần đây ngày càng ít thích ăn thịt, nhưng không thể phủ nhận việc ăn thịt có thể giúp con người sinh ra năng lượng và nhiệt lượng nhanh nhất.
Trắng Bự ở bên cạnh nhìn cậu ăn canh thịt, thỉnh thoảng lại nhìn cáo bằng ánh mắt âm u khó đoán, như thể đang định làm thịt con cáo cho Lộ Bạch thêm món. Cái nhìn chết chóc này khiến cáo tuyết sợ chết khiếp, lông dựng hết cả lên, nó nhanh chóng dẹp bỏ ý định chơi đùa với sói con.
Sói tuyết và cáo tuyết cùng nhau quây quần bên bếp lửa để sưởi ấm. Ánh lửa màu cam chiếu sáng những sợi lông trên cơ thể chúng, khiến chúng trông như được thêm vào một bộ lọc ánh sáng dịu nhẹ, diện mạo bắt mắt hơn không biết bao nhiêu lần.
Âm thanh của trận bão tuyết đang hoành hành trên đầu, nghe rất gần nhưng cũng rất xa. May mắn là trạm khí tượng dự đoán cơn bão tuyết này sẽ không kéo dài lâu. Động vật ăn no uống say, bây giờ co ro dưới đất, rúc vào nhau thành từng đống để giữ ấm và ngủ.
Lộ Bạch dọn ra một bãi đất trống để dựng lều. Con cáo nhút nhát theo cậu từng bước không rời, sau khi lều dựng xong, cáo nhanh chóng vọt vào trong, rồi thò đầu ra nhìn Trắng Bự bằng đôi mắt rụt rè ngấn nước.
"Không phải sợ, nó không ăn mày đâu." Sau khi làm xong việc, cuối cùng Lộ Bạch cũng có thời gian vuốt ve con cáo này. Cậu chỉ cần dùng ngón tay gãi cằm cáo, bé dễ thương liền thả lỏng ngay.
Thấy cáo vẫn còn ôm nửa củ cải trên tay, Lộ Bạch buồn cười, lại đi lấy một củ cải khác cho nó. Có củ cải mới, con cáo cuối cùng đã chịu ăn một nửa củ cải cũ. Ăn xong, nó ngáp một cái rồi nằm vào góc lều, kê củ cải lên làm gối mà ngủ.
Những ngày này thực sự mệt mỏi, đám lông xù đều đã ăn no rồi ngủ, Lộ Bạch cũng buồn ngủ rồi, cậu phải tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi, còn rất nhiều thứ cần phải làm.
"Trắng Bự, ngủ ngon." Cậu nói với sói tuyết đang canh gác ngoài lều rồi cởi áo khoác đi ngủ.
Lộ Bạch không dám cởi quần áo khác, có thể phải dậy bất cứ lúc nào, cởi ra cũng bất tiện. Chỗ này nguy hiểm quá, chắc đêm nay Trắng Bự sẽ không ngủ, dù những con sói đực trưởng thành khác cũng đang canh phòng, nhưng nó không quen phó mặc an toàn của mình cho những con sói khác. Lão Vương và Xám Lớn thay phiên nhau canh đêm, tính ra thì ngủ được một giấc ngon lành.
Đêm trôi qua bình yên.
Sáng sớm hôm sau, gió dần dần giảm bớt. Lộ Bạch dậy sớm thêm củi vào đống lửa, rã đông thức ăn thừa từ tối qua, cho nhóm sói tuyết chuẩn bị đi săn đầu tiên ăn trước rồi mới thả chúng ra ngoài.
"Chú ý đến an toàn."
Gió và tuyết bên ngoài đã lắng xuống, động vật ăn cỏ sẽ rời khỏi đây đầu tiên, quá nhiều mãnh thú xuất hiện vào ban đêm đã càn quét một lượt khiến động vật ăn cỏ càng cảnh giác hơn. Vì vậy, sói tuyết đi săn hôm nay sẽ khó lòng tìm thấy con mồi. Cũng may họ còn có đợt thứ hai và đợt thứ ba ra quân, đây chính là ưu thế số lượng đông đảo.
Khi Lộ Bạch đi nhặt cành câu, cậu thấy rõ sự trống trải, bởi nhiều động vật, hoặc đã rút đi hoặc đang trên đường ra đi. Họ thì không vội. Sau nhiều ngày rong ruổi, cả người và sói đều đã mệt mỏi. Họ có thể ở lại nơi này thêm một đêm nữa.
Trạm cứu hộ theo dõi dự báo thời tiết tại khu vực nhất định rất sát sao, sẽ thông báo ngay cho Lộ Bạch nếu có tình huống khẩn cấp. Lần này Samuel đích thân liên lạc với Lộ Bạch, anh gửi cho Lộ Bạch dữ liệu thời tiết của khu núi tuyết trong nửa tháng tới, còn sợ nhân viên cứu hộ người trái đất không đọc được, Samuel phải giải thích bằng lời thêm một lần, tóm lại, khu vực này sẽ không có nhiều biến động trong nửa tháng tới.
Thế thì tuyệt quá, Lộ Bạch ước gì ngày nào cũng có nắng.
"Con cáo đó không thích hợp ở cùng đàn sói." Samuel đột nhiên nói, đưa ra lời khuyên thực tế cho Lộ Bạch: "Cậu có thể tìm một nơi ổn định để thả nó."
Lộ Bạch liếc nhìn cáo tuyết đang ngủ ngon lành trong lều của mình, đúng vậy, quả thực đó là cách giải quyết tốt nhất, cậu cũng nghĩ như vậy: "Được rồi, ngài nói đúng, ở với đàn sói làm nó căng thẳng lắm, ngày mai chúng tôi lên đường, tôi sẽ tìm chỗ thả nó."
"Được." Không nghe thấy sự do dự trong giọng nói của Lộ Bạch, Samuel khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh vốn tưởng rằng con cáo nhỏ xinh đẹp dễ thương sẽ khiến nhân viên cứu hộ muốn nuôi nó, nhưng nếu Lộ Bạch thật sự muốn nuôi nó thì không phải là không thể. Tất nhiên, tốt nhất là không muốn nuôi. Dave trước sau vẫn là Trưởng Trạm cứu hộ, có nhiều công việc yêu cầu phải liên lạc với Lộ Bạch, họ buộc phải gặp nhau.
"Vâng." Lộ Bạch trầm tư.
Cậu đoán cấp trên nói vậy vì sợ mình mang con cáo về nuôi nhốt, Lộ Bạch cảm thấy mình bị hiểu lầm, cậu sẽ không bao giờ làm như vậy. Động vật nhỏ cỡ nhỏ sống đơn độc dễ nảy sinh tính phụ thuộc, phá hủy phương thức sinh tồn của chúng, sau này sẽ không thể tồn tại trong tự nhiên. Những mãnh thú hung hãn thì khác, sức mạnh và tinh thần của chúng đủ mạnh, sẽ ít bị con người tác động hơn.
"Con sói tuyết bị thương đó khỏe không?" Một lúc sau, ngài Thân vương lại bắt đầu nói về một chủ đề khác.
Nói đến cục lông xù mình chăm sóc, Lộ Bạch lập tức nói nhiều hơn, cậu chia sẻ với cấp trên hết sức chi tiết: "Bây giờ thì khác hơn nhiều rồi, xương chân không bị lệch, tôi đã cố định rất kỹ, hàng ngày thực hiện các động tác giúp dây chằng và mô mềm co giãn, tôi cảm thấy hai chân sau của nó rất khỏe, lúc trước tôi còn sợ mình làm không tốt, luôn trong tình trạng thấp thỏm, nhưng bây giờ có vẻ như không cần phải lo lắng nữa."
Giọng nói trong trẻo vui tai của thanh niên truyền đến từng câu một, âm điệu hơi cao, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ là bởi vì Lộ Bạch rất ít giao tiếp với mọi người, dù đến Sao Thần Vương đã hơn nửa năm, giọng nói của cậu vẫn như lần đầu gặp mặt, có một sức hút lạ lùng.
Ngoài việc quan tâm đến cục lông xù bị thương và con cáo bị lạc được nhặt về trong cơn bão tuyết, Samuel còn hỏi thăm cả Oliver.
"Trắng Bự cũng rất khỏe." Lộ Bạch thích tán gẫu với cấp trên, thấy anh cũng quan tâm đến động vật giống mình, cậu mỉm cười với sĩ quan đang nghiêm mặt trong video, tuy anh rất nghiêm túc nhưng lại có tấm lòng nhân hậu hơn ai hết.
Sau bao nhiêu chuẩn bị, Samuel mím đôi môi mỏng, đôi mắt vàng nhạt toát lên chút lo lắng, anh nói: "Tôi không chỉ trích cậu."
Lộ Bạch hơi mở mắt: "Hả?" Ngài muốn chỉ đạo điều gì quan trọng à?
"Có thể thấy cậu có mối quan hệ rất tốt với những động vật được cậu cứu, đặc biệt là Trắng Bự."
Đúng rồi, Lộ Bạch nghĩ, cậu chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn cấp trên.
Samuel bị nhìn chăm chú hơi rời mắt khỏi Lộ Bạch. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh không thể bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt người khác, bởi đó không phải lỗi của Lộ Bạch, mà là do họ yêu cầu Lộ Bạch quá mức.
"Trắng Bự quá ỷ lại vào cậu, cậu đã ảnh hưởng rất lớn đến nó, nên tôi hy vọng cậu và nó sẽ xa nhau một thời gian." Samuel nói: "Nên dành ít nhất một vài tháng trong năm để nó thích nghi với cuộc sống hoang dã." Anh dừng lại rồi nói tiếp: "Còn cậu nữa, dựa dẫm quá nhiều vào nó sẽ không tốt cho cậu đâu."
Thì ra là muốn nói vấn đề này... Lộ Bạch mặc dù kinh ngạc, cũng hơi khó chịu, nhưng cậu biết xét theo góc độ của cấp trên thì làm vậy là đúng, anh đang thảo luận vấn đề này với cậu một cách nghiêm túc, là vì thực sự đang nghĩ đến lợi ích của chính họ. Lộ Bạch gật đầu, đây không phải vườn thú, không có chuyện động vật sẽ luôn ở bên người chăm sóc. Hơn nữa, cậu chỉ ký hợp đồng mười năm, cũng không có khả năng cam đoan sẽ ở bên cạnh nó cả đời, thật sự không nên dính líu quá sâu.
"Được rồi." Lộ Bạch biết rõ chuyện này, nhưng lúc gật đầu, cậu vẫn rất hèn nhát cúi đầu giấu đi đôi mắt có lẽ đã đỏ hoe. Đúng vậy, cậu đang dần dần ỷ lại vào trắng Bự. Khi những cục lông xù xung quanh mình cứ luôn đến rồi đi, đối mặt với sự chia ly hết lần này đến lần khác, chắc chắn cậu luôn hy vọng luôn có cùng một người bên cạnh mình, điều này không thể tránh được.
"..." Samuel nhìn thấy nỗi buồn của Lộ Bạch qua màn hình, anh bối rối trong giây lát, có giác quan nhạy bén không phải là điều xấu, nhưng nhược điểm duy nhất của nó đã bộc lộ ngay trong giây phút này. Cổ họng anh nghẹn lại, anh an ủi: "Có thời gian 1/4 năm, cả hai vẫn có thể ở bên nhau."
Lộ Bạch: "Sau đó lại tách ra lần nữa?" Nói xong, cậu lập tức nhận ra mình không ổn. Rõ ràng khi mới vào làm việc, cậu đã hứa với cấp trên rằng mình là người chuyên nghiệp, không bao giờ gây ảnh hưởng xấu, bây giờ không làm được, Lộ Bạch cảm thấy mình thật tệ.
"Xin lỗi." Lộ Bạch xin lỗi ngay.
Samuel: "Không sao đâu, đó không phải lỗi của cậu." Anh lặng lẽ nhìn Lộ Bạch, thấy đuôi mắt Lộ Bạch thì giọng điệu vô thức dịu xuống: "Bé Quần Bó có thể luôn ở bên cậu."
Bé Quần Bó đang đứng trên vai Lộ Bạch nghe gọi tên mình, bèn nhỏ giọng đáp lời papa: "Kiú ~"
Nghe được lời an ủi này, Lộ Bạch cũng cảm thấy tốt hơn một chút, môi trường sống của cú mèo cũng khá tốt, cộng thêm việc cậu đã nuôi nó từ khi còn là một chú chim non, luôn ở bên nhau cũng không có vấn đề gì.
"Ừ..." Lộ Bạch gật đầu, cuối cùng cũng nghĩ thoáng ra, ¼ năm thì ¼ năm vậy, sắp xếp bốn đợt cục lông xù quanh năm chẳng phải là đủ sao? Ngạc nhiên trước ý tưởng của chính mình, cậu hỏi: "Những động vật khác có thể làm được như thế không? Chúng có thể ở lại với tôi ba tháng mỗi năm không?"
Samuel giật mình, một lúc sau trả lời: "Có."
Lộ Bạch cười ngay: "Được rồi, chia tay Trắng Bự, tôi sẽ tìm cục lông xù khác." Cậu nghiêm túc giơ ngón tay lên đếm: "Trường Thọ sẽ trở lại vào mùa hè năm sau, mùa thu chơi với báo, mùa đông có Trắng Bự, mùa xuân..."
Mùa xuân chưa đến đâu, ý chí của mãnh thú không dễ bị con người ảnh hưởng, hiện tại chỉ còn hổ mà cậu yêu thích nhất là chưa xuất hiện, Lộ Bạch khao khát: "Tôi có gặp được hổ vào mùa xuân không?"
Samuel-hổ-chính-hiệu. Sắc mặt anh cứng đờ, anh là hổ, mười ngày nữa cũng sẽ vào vùng tuyết này, nhưng anh hiểu mình rất rõ, Lộ Bạch sẽ không gặp phải anh. Ngay cả khi Trạm cứu hộ theo dõi chặt chẽ cũng hiếm khi được chụp ảnh của anh, chứ đừng nói đến hang động nơi anh ẩn náu. Bởi vì một khi ngửi thấy mùi của con người đến gần, hình thú sẽ bỏ nhà đi tìm nơi khác.
"Có lẽ." Lộ Bạch tuy không gặp được anh, nhưng ở đây quả thật có rất nhiều hổ, Samuel nói: "Xung quanh có nhiều hổ, rồi cậu sẽ gặp được thôi."
Nói xong tâm trạng Lộ Bạch khá hơn, cậu biết ơn cấp trên đã kiên nhẫn nghe mình lải nhải, thậm chí còn chú ý đến những cảm xúc nhỏ nhặt của mình, thật là xấu hổ quá đi.
"Được rồi, tôi có thể ở lại với Trắng Bự thêm một thời gian nữa được không, chỉ cuối tháng này thôi?" Lộ Bạch quyết định nếu không vội thì có thể tranh thủ thêm vài ngày.
Thái độ cẩn thận và chừng mực của nhân viên cứu hộ khiến người khác khó có thể từ chối, vốn dĩ Samuel đã cảm thấy có lỗi nên vui vẻ đồng ý: "Được, trước tháng 12 là được."
Vấn đề đã được giải quyết.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Samuel chìm vào suy nghĩ, anh nhận ra rằng Lộ Bạch luôn có thể xử lý tốt những cảm xúc tiêu cực, thái độ luôn lạc quan.
Thực ra, chắc chắn Lộ Bạch không thể loại bỏ mọi cảm xúc tiêu cực ngay lập tức, cậu vẫn thấy hơi hụt hẫng, nuôi cục lông xù lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải thả chúng về với thiên nhiên, sống cuộc sống của riêng chúng, chứ không thể để con người dẫn dắt, ảnh hưởng đến chúng.
Sau khi đàn sói nghỉ ngơi tại chỗ một ngày hai đêm, ánh nắng chói chang từ trên cao chiếu xuống, soi sáng cả hẻm núi. Bầu trời quang đãng sau cơn bão trong xanh khiến lòng người thư giãn và hạnh phúc, muốn dang rộng vòng tay ôm lấy.
Tất nhiên, Lộ Bạch không thể dang rộng vòng tay ôm lấy bầu trời bao la, nhưng cậu có thể giơ máy ảnh lên để chụp ảnh bầu trời xanh trên cánh đồng tuyết. Đúng lúc đó, một con đại bàng bay ngang bầu trời, đôi cánh xòe rộng khiến Bé Quần Bó trên vai phải ghen tị. Đàn sói tuyết lần lượt đứng dậy, vươn vai, ngáp dài, cả đàn đã lấy lại sức sống, cuộc sống vui vẻ trên núi tuyết lại có thể tiếp tục như thường lệ. Nhân viên cứu hộ trẻ tuổi dẫn đầu cả nhóm cục lông xù ra khỏi hẻm núi, tiến về phía cánh đồng tuyết rộng lớn hơn.
Những cây thường xanh sống ở vùng lạnh giá, cành cây bị tuyết dày đè nặng, một số đã bị cong xuống. Lộ Bạch thấy những cây bị đè nặng quá, liền bước tới gỡ bớt tuyết xuống, để chúng đứng thẳng trở lại. Khi có ít cây, cậu còn làm rất thích thú, vì lắc tuyết rung trên cây khiến người mắc chứng OCD rất thoải mái, cho đến khi họ gặp phải cả một khu vực rộng lớn.
* Cây thường xanh (tiếng Anh: evergreen plant) là thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính. Điều này khác biệt với các loài rụng lá hoặc là thân thảo (hàng năm hoặc lâu năm).
"...!" Lúc này, Lộ Bạch đặc biệt nhớ Then Cửa, vì Then Cửa lắc cây rất chuyên nghiệp.
Nhân lúc đàn sói nghỉ ngơi, nhân viên cứu hộ vừa ngậm cơm nắm vừa bật livestream, rồi đi về phía một thân cây cong queo.
Nhân viên cứu hộ miệng vẫn ăn cơm nắm, nói lúng búng với khán giả kênh livestream: "Giữa đường gặp chuyện bất bình phải lên tiếng, phải giúp thì ra tay giúp đi, mọi người có thấy những cái cây bị tuyết uốn cong trước mặt không? Nhiều quá chịu không nổi, ai sẽ tới cứu đây?"
Mọi người nhìn theo nhân viên cứu hộ, quả thực là có nhiều cây bị tuyết đè cong... Kinh khủng, khối lượng công việc này hơi nặng nề!
Bình luận: Cậu nhân viên cứu hộ, tay gầy chân gầy, cậu muốn làm gì?!
Bình luận: Chúng tôi rất muốn làm giúp cậu, miễn phí, nhưng chúng tôi không thể tham gia!
Quả thực có một nhóm người nhàn rỗi trong khu bình luận sẵn sàng vào làm việc, không cần trả lương, nhưng họ lại không được phép vào. Nếu được thì ai lại không muốn chứ, e rằng lúc này người xếp hàng đã kéo đến một hành tinh khác luôn rồi!
Như người ta vẫn nói làm việc gì cũng phải tự lượng sức mình, không có khả năng thì đừng lo chuyện bao đồng, có quá nhiều cây cần được giúp đỡ, Lộ Bạch vốn đã định khoanh tay đứng nhìn, cậu chỉ muốn cho khán giả chứng kiến cảnh tượng bất lực trên cánh đồng tuyết này. Con người có thể nghĩ tuyết rất đẹp, nhưng ít ai biết rằng cây cối ghét tuyết.
Lộ Bạch quay lại, không ngạc nhiên khi thấy Trắng Bự và cáo tuyết theo sau. Con cáo chỉ mất vài ngày đã quen với sói, nên mới nói động vật cỡ nhỏ thực sự rất dễ nuôi... Cáo tuyết hoạt bát dễ thương đang nhảy nhót trên tuyết, nhưng nó không hề chơi đùa mà đang tìm kiếm thức ăn một cách rất nghiêm túc. Cáo tuyết xuất hiện khiến khu bình luận lại thét lên, nhóc con này thực sự khiến người ta phải xiêu lòng, nên mới gọi là tinh linh trên tuyết.
Lộ Bạch quan sát một lúc thì thấy cáo tuyết co bốn chân lại nhảy lên cao, thân hình nhỏ bé bay lên không trung rồi cắm đầu xuống, vùi sâu vào dưới lớp tuyết, hai chân sau và đuôi quẫy đạp trên không! Cắm đầu thế này quá sâu, khiến người ta lo lắng nó không thể tự chui ra ngoài, nảy sinh ý định muốn tiến tới kéo nó ra... May mắn thay, đây dường như là hoạt động thường xuyên của cáo tuyết, nó nhanh chóng rút mình ra, nhắm vào vị trí khác rồi làm lại. Tuyệt chiêu săn mồi chổng ngược của cáo tuyết luôn là chủ đề được con người bàn tán.
Bình luận: Mọi người đừng cười nhé, cáo tuyết đang đi săn đấy!
Sở dĩ giải thích như vậy, đương nhiên là vì có nhiều người đang cười đùa trong khu bình luận. Nhưng không ai có ý cười nhạo nó cả, họ chỉ nghĩ nó dễ thương, cáo tuyết dễ thương như vậy, chẳng ai muốn nó ra về tay trắng.
Dưới cái nhìn mong đợi của vô số cặp mắt, A Ly mập cố gắng ba bốn lần, cuối cùng cũng bắt được một con chuột...
Bé Quần Bó mở to mắt mà nhìn, nó không còn tìm thấy chuột trên tuyết nữa, hóa ra lũ chuột đã trốn hết xuống dưới tuyết.
Cáo rũ tuyết khỏi đầu, lông trên người lại bồng bềnh, nó ngậm con chuột trong miệng đến trước mặt Lộ Bạch.
"Cảm ơn lòng tốt của mày, mày tự mình ăn đi." Lộ Bạch bị đám lông xù cho chuột ăn đến sợ rồi, cậu vội vàng nói, quay người ăn hết chỗ cơm nắm còn lại rồi vỗ tay.
Cáo ngồi ngơ ngác xổm trên mặt đất, hoang mang xác định được Lộ Bạch sẽ không ăn thịt, sau cùng nheo mắt tự mình ăn thịt con chuột. Chú cáo ngọt ngào và kiêu ngạo có lẽ không biết rằng mình sẽ sớm bị tách khỏi những người bạn đồng hành tạm thời của mình. Nó đang vui vẻ bắt chuột trong tuyết.
Bé Quần Bó cuối cùng không chịu nổi sự cám dỗ, bay tới lấy lòng cáo, mong lát nữa được chia cho một miếng.
Sau khi ngắm nhìn con vật nhỏ đáng yêu ngọt ngào, Lộ Bạch đưa mắt nhìn lại khu rừng rộng lớn cần được giải cứu, ánh mắt dịu đi, cậu khẽ thở dài: "Nếu Then Cửa ở đây thì tốt quá, mảnh rừng cây này không đủ cho nó lắc ấy chứ." Chỉ tiếc là Then Cửa đang ngủ đông.
Hình người của cục lông xù được gọi tên vì mong nhớ... cậu Louis giật mình ngây người, sau đó mặt hơi ửng hồng, khụ, có người nhớ mình, cậu ta cảm thấy vừa tự hào vừa hơi bất lực.
Hình người của những cục lông xù khác: Ha, họ không hề ghen tị khi bị nhớ đến vì lý do này.
Khán giả kênh livestream cảm thấy mình có nghĩa vụ phải nhắc nhở nhân viên cứu hộ: Mau tỉnh táo lại! Then Cửa chỉ có hứng thú với cây táo! Trên cây không có quả thì Then Cửa có rung cây không? Còn lâu nhé.
Có quá nhiều bình luận tương tự khiến người liên quan khó chịu, Louis bĩu môi, cậu ta không thích người khác miêu tả mình là một kẻ trục lợi. Nếu nhân viên cứu hộ có lệnh, cậu ta tin gấu sẽ không từ chối.
Thanh niên đứng dưới gốc cây toát ra một cảm giác luyến tiếc không muốn rời, không chỉ đối với mấy cục lông xù đã rời xa trước đó... Quay lại đối mặt với Trắng Bự cũng là một thử thách, nhưng cậu biết mình thực sự nên rời đi.
Trắng Bự sắc sảo đã quan sát nhân viên cứu hộ từ lâu. Nó bước tới, cắn chặt quần áo của thanh niên loài người, để cậu quay đầu lại nhìn mình.
Lộ Bạch quay lại, vẻ mặt không có gì lạ, cậu mỉm cười sờ Trắng Bự: "Chúng ta chơi một trò chơi đi, mày phải hợp tác với tao đó."
Nói rồi, nhân viên cứu hộ chạy về phía trước. Cậu vòng tay tạo ra một vòng tròn cách đó năm mét, vì tay ngắn nên chỉ cho phép một Trắng Bự qua thôi.
Khán giả kênh livestream: "???"
Sau khi hiểu ý nghĩa của nó, họ đều vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi lại vừa mong chờ, đây có phải là một màn biểu diễn động vật không? Sao Thần Vương cấm động vật biểu diễn, nếu bị bắt sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì ở tù nặng thì lưu đày!
Bình luận: WOW (⊙o⊙) WOW, muốn xem quá!
Bình luận: Hãy nhớ đừng tặng thưởng, tặng thưởng là sẽ thành biểu diễn vì lợi nhuận đó, mau đẩy bình luận này lên!
Ngay khi bình luận này được đưa ra, khu bình luận đã đoàn kết lại thành một, bình thường thì họ tặng thưởng không ngừng, nhưng trong thời gian này, tất cả đều dừng lại.
Trắng Bự rất thông minh, nhìn vòng tròn là hiểu ý nhân viên cứu hộ rồi. Nó khẽ há miệng, đôi mắt lóe lên, khuôn mặt tuấn tú oai hùng trông vô cùng hiền lành.
"Trắng Bự! Tới đây!" Lộ Bạch đang gọi. Thế này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Trắng Bự thản nhiên lùi lại mấy bước trong tuyết rồi hạ người xuống, nhắm về phía trước rồi lao tới. Khi sắp đến chỗ vòng tròn, nó nhảy lên, một con sói khổng lồ xuyên qua vòng tròn mà không lệch chút nào.
Lộ Bạch chỉ cảm thấy một cơn gió thổi vào mặt, rồi cậu chớp mắt, Trắng Bự đã nhảy qua rồi: "Wow, Trắng Bự giỏi quá." Nhìn sói tuyết lao tới trước mặt, thanh niên cúi xuống chỉ vào lưng mình: "Trắng Bự lên đây!"
Bình luận: Không, cậu có chắc không?
Phản ứng của Trắng Bự có lẽ cũng giống như phản ứng của khán giả khu bình luận, nó vẫn còn tự ý thức được trọng lượng của mình, nếu nhảy thẳng lên, thắt lưng của nhân viên cứu hộ chắc phải bỏ luôn, nên nó không cử động.
"Trắng Bự, lên đây, còn đứng đó làm gì?" Lộ Bạch cúi xuống cũng rất mỏi, cậu quay đầu kêu Trắng Bự: "Lên đây!"
"Ử..." Trắng Bự do dự.
Khán giả kênh livestream đều cảm nhận được Trắng Bự đan rối rắm, đây chẳng phải là làm khó cho sói sao?
Tuy nhiên, Trắng Bự không cưỡng lại được tiếng gọi của thanh niên nên vẫn chạy tới, chỉ có điều là tới nơi thì thắng lại, đặt hai chân lên lưng Lộ Bạch, nhảy tượng trưng một chút chứ không nhảy hẳn lên.
Lộ Bạch: "..."
Lộ Bạch không ngờ tới điều này, cậu khẽ cau mày nói: "Mày thật vô dụng..."
Trắng Bự: "..."
Bình luận: "..."
Đáng lẽ màn trình diễn tuyệt vời của động vật lại kết thúc một cách vội vàng, bởi vì sói không chịu hợp tác.
Ở đằng xa, cáo tuyết lén lút và cú mèo, đang chia sẻ con mồi thứ hai của chúng.
Lộ Bạch rất thắc mắc: Bé Quần Bó sao có thể ăn chực của tất cả mọi người được nhỉ?
---
Không tìm thấy cáo trắng, thôi thì coi đỡ nhóc màu cam này săn mồi vậy.
https://www.facebook.com/vtvchatluongcuocsong/videos/tuy%E1%BB%87t-chi%C3%AAu-s%C4%83n-m%E1%BB%93i-c%E1%BB%A7a-c%C3%A1o-b%E1%BA%AFc-c%E1%BB%B1c/553793171755494/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro