58
Chương 58
Người ta nói rảnh rỗi sinh nông nổi. Còn với Lộ Bạch thì là rảnh rỗi lo vuốt lông.
Hơn chục con lông xù và một thanh niên bị trận tuyết rơi trói chân ở lưng chừng núi, muốn đi cũng không xong, thế là làm nhiều chuyện điên rồ... Ví dụ như ôm nhau ngủ. Gần đây cả bọn phải di chuyển hàng ngày, nên thỉnh thoảng nghỉ một ngày cũng là một lựa chọn hợp lý.
Khi họ tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa thì trời đã tối, tuyết vẫn tiếp tục rơi, một lớp tuyết dày đã tích tụ khắp xung quanh. May mắn thay, nơi họ dừng chân có một nơi lõm xuống, phía trên đầu có chỗ che nên tuyết không bay vào.
Giờ này ngày thường là lúc đàn sói ăn uống, nhưng hôm nay Lộ Bạch phát hiện ra dù bên cạnh có thức ăn sẵn sàng, lũ sói tuyết cũng không hề bừa bãi. Không phải là chúng đều không đói, mà thực ra chỉ là vô thức tiết kiệm đồ ăn thôi, quả thực là có tính tự giác.
Lộ Bạch tranh thủ thời gian rảnh soạn lại nội dung công việc của tháng này thành văn bản gửi lên cấp trên.
Trước đây mỗi lần cậu báo cáo công việc đều nhận được phản hồi từ hai vị cấp trên, đặc biệt là Trưởng trạm Dave rất nhiệt tình, rất quan tâm đến cuộc sống trong rừng của Lộ Bạch nên hay hỏi thăm cậu. Lần này thì hơi kỳ lạ, chẳng những đã nhiều ngày không liên lạc, mà ngay cả sau khi Lộ Bạch gửi báo cáo công việc cũng chỉ nhận được thư trả lời của Samuel, chứ không có động tĩnh gì từ Trưởng trạm. Tuy vậy, Lộ Bạch cũng không nghĩ nhiều, có lẽ dạo này anh ta đang nghỉ phép.
Vừa rồi cấp trên đặc biệt cảnh báo cậu là tuyết có thể sẽ rơi rất lâu, đồng thời lại hỏi cậu có cần giúp đỡ không?
Dự báo thời tiết cho biết có thể trời sẽ có tuyết khoảng ba đến bốn ngày, Lộ Bạch đoán trước rằng hôm nay và ngày mai vẫn còn chịu được, tạm thời không cần đến sự trợ giúp nào cả.
Sau khi suy nghĩ, cậu trả lời: "Tôi nghĩ đợi xem ngày mai thế nào đã, nếu ngày mai tuyết vẫn rơi cả ngày, tôi sẽ liên lạc với ngài."
Samuel bảo không sao.
Là người trái đất, Lộ Bạch đã quen với việc dự báo thời tiết ở trái đất luôn không chính xác nên cậu mới nói đợi đến ngày mai.
Ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi như thường lệ, dường như lại còn dày hơn trước, nhìn quanh bốn phía đều trắng xóa.
Tâm trạng của Lộ Bạch rất chân thật, cậu vừa hơi lo lắng, lại vừa cảm thấy vô cùng hưng phấn. Đây là tuyết, tuyết ở khắp mọi nơi. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy tuyết trước đây, cứ tưởng không nghiêm trọng, ai ngờ bị bao vây mất rồi. Nhân viên cứu hộ vui vẻ như đứa trẻ to xác, sau khi đảm bảo giữ ấm cho mình, đeo găng tay, ủng đi tuyết xong là bắt đầu livestream trên tuyết.
Ngay khi những người hâm mộ của cậu vào xem, họ nhìn thấy một cánh đồng trắng xóa, và hình như có một người đang nhảy nhót trên tuyết.
Đó chính là Lộ Bạch. Quần áo trên người cậu vốn là màu nhạt, nếu không có chiếc khăn quàng cổ màu đỏ bắt mắt thì người ta khó có thể phát hiện ra cậu. Lộ Bạch nhảy giữa tuyết hai lần, đứng bằng tư thế chim cánh cụt, hết cách rồi, ai bảo cậu bây giờ mặc quần áo rất dày, hai tay không thể nào khép lại được nên phải đứng như chim cánh cụt!
Giữa trời tuyết dày, gương mặt Lộ Bạch không quá rõ ràng, người ta chỉ có thể nhìn thấy cậu cười toe toét, khoe hết cả răng ra, cả người tỏa ra hơi thở hạnh phúc.
"Có tuyết rơi này! Nhiều tuyết quá chừng!"
Lộ Bạch dang hai tay trên tuyết, xoay một vòng, rồi tạo hình chữ đại nằm ngửa xuống để chứng minh cho mọi người thấy tuyết ở đây dày đến mức nào.
Hoạt động ngoài trời tuyết sẽ tiêu hao năng lượng nên sói tuyết thường không ra ngoài khi không có việc gì làm, khi thấy Lộ Bạch đi ra ngoài, chúng đều ngẩng đầu lên nhìn. Trắng Bự rõ ràng là khác hẳn, nó lo lắng cho Lộ Bạch, vội vàng đứng dậy đi theo. Bỗng thấy Lộ Bạch ngã xuống, nó vội chạy tới ngửi cậu xem còn thở không.
Lộ Bạch vừa ngã xuống, chưa kịp mở mắt đã phát hiện miệng mình đã bị liếm.
"Trắng Bự." Cậu mở mắt ra thì phát hiện đúng là Trắng Bự, nó có vẻ lo lắng cho cậu lắm, còn khẽ kêu ư ử. Để không làm Trắng Bự lo nữa, Lộ Bạch vội đứng dậy vỗ nhẹ tuyết trên người: "Tao không sao, chỉ đùa thôi mà."
Cậu nhớ ra mình có đủ trang bị để chống chọi với cái lạnh nhưng Trắng Bự thì không, nó đứng trong tuyết sẽ tiêu hao nhiều năng lượng, bèn ngồi đó nói: "Mày về đi, tao chỉ ở đây một lát thôi."
Trắng Bự vốn luôn ngoan ngoãn, lần này không nghe lời, chỉ nhìn cậu. Thái độ này khiến Lộ Bạch nhận ra chỉ cần mình còn ở giữa trời tuyết thì Trắng Bự sẽ không để cậu ở đó một mình.
"Được rồi." Cân nhắc được và mất xong, Lộ Bạch bất lực đứng dậy, cùng Trắng Bự đi về, vừa đi vừa nói với khán giả kênh livestream: "Tôi còn định đắp người tuyết cho mọi người xem, nhưng mà Trắng Bự không cho."
Bình luận: Trắng Bự không cho?? Hãy nghe xem có thấy mờ ám không hả! Đây là cách mới để cậu khoe khoang phải không?!
Bình luận: Chua chát quá, tôi biết hôm nay lại là một ngày để ghen tị với nhân viên cứu hộ có thú cưng lông xù mà.
Bình luận: Không phải chứ, cậu lớn thế rồi mà còn phải nghe lời Trắng Bự, nếu cậu thật lòng muốn đắp thì Trắng Bự có thể ngăn cản cậu à??
Lộ Bạch thật sự muốn đắp người tuyết, cậu quay lại rìa nơi cả đàn đang ở, giả vờ chăm chỉ quét tuyết, thực ra là dồn tuyết thành một đống, vì tuyết đã chất thành đống nên dứt khoát đắp một người tuyết luôn đi.
Trắng Bự: "..."
Người xem kênh livestream cuối cùng cũng được nhìn thấy người tuyết do nhân viên cứu hộ đắp. Đó là loại người tuyết có phong cách rất trái đất, tròn vo, trắng tinh và béo múp míp.
Lộ Bạch cởi chiếc khăn quàng đỏ của mình ra quấn quanh cổ người tuyết, sau đó lấy máy chụp hình ra chụp lại.
Gần đây cấp trên hay hỏi thăm tình hình tuyết rơi, chắc hẳn rất quan tâm đến cánh đồng tuyết, Lộ Bạch mỉm cười nói với trước khán giả kênh livestream: "Tôi đang thực hiện một album ảnh về tuyết, sẽ tặng hai vị cấp trên đã luôn ủng hộ và quan tâm đến công việc của tôi."
Bình luận: Nguyên một album ảnh tự tay sưu tầm và gửi tặng cấp trên, món quà này rất ý nghĩa và chu đáo nha ~
Bình luận: Có rất nhiều động vật nhỏ trên núi tuyết phải không, a a a, chắc chúng đẹp lắm chứ gì, tôi cũng muốn có album ảnh này.
Bình luận: Chờ đã, là tại góc nhìn của tôi hẹp sao? Tại sao lại là hai cấp trên? Trạm cứu hộ có ba người quản lý cơ mà. Nhưng Lộ Bạch có vẻ không chơi với người đó nhiều!
Không phải là hình như, Trạm cứu hộ thực sự có ba người quản lý.
Là người bị bỏ sót, Adonis vốn giữ nụ cười trên môi quanh năm nhưng nay thì khó mà duy trì được nữa, vì anh ta cũng rất chua chát đây này. Nghe nói Lộ Bạch thích tặng những món quà nhỏ cho người xung quanh mình lắm, tính toán sơ bộ cho thấy Samuel và Dave đã nhận được rất nhiều quà trong sáu tháng qua phải không? Còn anh ta chỉ có một chiếc vòng cổ quấn quanh cổ tay, lại còn bị từ chối một cách lạnh lùng khi cố gắng bắt chuyện nữa chứ.
Adonis tổn thương sâu sắc, chẳng lẽ sức hấp dẫn của tôi chỉ có tác dụng với phụ nữ sao? Tôi không tin.
Quả thực là trong nửa năm vừa rồi Samuel đã nhận được rất nhiều món quà nhỏ, giờ đây khi đang xem livestream, anh lại vô tình được hứa hẹn một món quà khác mà mình sẽ nhận được trong thời gian sắp tới.
Người tuyết mũm mĩm đang cười sao?
Samuel nhìn chiếc khăn quàng đỏ trên cổ người tuyết, hôm qua anh đã gói chiếc khăn này, nên vẫn nhớ rất rõ.
"..."
Người ta nói rằng những ai có làn da trắng mà đeo khăn quàng đỏ thì sẽ rất đẹp, da của người tuyết trắng còn hơn cậu thanh niên kia. Nhưng Samuel lại thấy nhân viên cứu hộ hợp với khăn quàng hơn người tuyết.
Ngày đầu tiên có tuyết khiến người ta cảm thấy mới mẻ, ngày thứ hai có tuyết khiến người ta cảm thấy vui vẻ, ngày thứ ba tuyết rơi đã khiến lòng người hoảng sợ. Chớp mắt, hôm nay đã là ngày thứ ba tuyết rơi... Tình trạng này rất hiếm xảy ra ở ngoài núi tuyết, cho thấy thời tiết ở đây quả thực rất khắc nghiệt, chỉ có những loài động vật sinh ra trong vùng núi tuyết mới có thể sống sót.
Vì đàn sói cố ý giảm bớt lượng thức ăn tiêu thụ, khoảng mười mấy cục lông bên này dè xẻn số con mồi mang về trước khi tuyết rơi mới tạm coi như là sống qua ngày được.
Lộ Bạch đến ngày thứ ba không còn vui vẻ nữa, cậu để ý thấy đàn sói tuyết bên cạnh có lẽ không đủ đồ ăn, đến trưa là chúng ra ngoài... Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, bên kia có hơn hai mươi cái miệng đang chờ ăn, thức ăn không đủ nuôi sống chúng nên mạo hiểm đi săn là chuyện bình thường.
Thời tiết này khá đáng lo ngại. Lộ Bạch để ý động tĩnh của chúng khi đi, nên cũng chú ý khi nào thì chúng trở về. Chưa nói bên kia, nếu tuyết vẫn không ngừng rơi, thì đến ngày thứ tư bên này cũng phải ra ngoài bổ sung lương thực.
Khoảng hai giờ sau, sói tuyết bên cạnh hình như đã quay lại, Lộ Bạch cũng thở phào cho chúng. Nhưng rồi cậu nhận ra số lượng quay về không khớp. Lúc ấy, Lộ Bạch nhìn thấy rõ có bảy tám con ra ngoài, hiện tại trở về khẳng định không đến số đó.
Tất nhiên không loại trừ khả năng có một vài còn đi phía sau, thông thường thì thời gian chúng trở về sẽ không chênh lệch quá nửa tiếng. Đặc biệt trong thời tiết tuyết rơi dày đặc như thế này, xét theo mức độ đoàn kết của đàn sói, nếu không phải là một tình huống đặc biệt nghiêm trọng thì chúng sẽ không bỏ rơi những người bạn đồng hành của mình.
Lộ Bạch cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều nên bình tĩnh lại, tiếp tục quan sát... nhưng qua ống kính, cậu thấy những con sói tuyết về trước cứ thường xuyên nhìn ra ngoài. Tình hình này thì không phải cậu nghĩ nhiều rồi nhỉ? Sói đầu đàn tính tình nóng nảy rõ ràng là ở trong nhóm phía sau, vẫn chưa trở lại.
Lộ Bạch vội liên lạc với Max, hỏi: "Max này, anh có thấy được ở tọa độ hiện nay của tôi có thêm một đàn sói tuyết không? Có thể chúng gặp sự cố rồi."
Lại nữa! Nhân viên cứu hộ không biết nội tình, mà chỉ quan tâm đến động vật hoang dã khác.
Max đành phải nói dối: "Chúng tôi hơi khó theo dõi trong trời tuyết dày như bây giờ, không thể loại trừ khả năng một số con sói tuyết bị mắc kẹt, nhưng không được hiển thị trong dữ liệu."
Thế này có nghĩa là có khả năng cao là chúng vẫn ổn? Nhưng mà Lộ Bạch vẫn chưa thể yên tâm, cậu mím môi: "Được rồi."
Sau đó cậu nhìn Trắng Bự bên cạnh, nghiến răng nói: "Trắng Bự, chúng ta ra ngoài tìm đi."
Một đàn sói lớn như vậy, nếu sói đầu đàn xảy ra chuyện gì thì mùa đông năm nay bên kia có thể sẽ bị giảm mất một nửa số thành viên.
Trắng Bự được gọi đến, nó nằm yên ba ngày đã hơi sốt ruột, thấy Lộ Bạch chuẩn bị xuất phát thì lập tức đứng dậy vươn vai, mắt toát lên vẻ háo hức. Thực lòng mà nói, thời tiết này đối với nó chẳng là gì cả, chỉ có sói tuyết mới sợ ngày tuyết rơi dày.
Trắng Bự vừa cử động, Bé Quần Bó đang ngủ trên người nó cũng dậy theo, lắc lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác: "Kíu?"
Xám Lớn cũng đứng dậy, có vẻ cũng rất muốn theo cùng, nhưng bị một ánh mắt của Trắng Bự ngăn lại. Đàn sói cần người canh gác, giữa Xám Lớn và Lộ Bạch luôn phải có một ở lại, bây giờ Lộ Bạch sắp lên đường, Xám Lớn không thể đi theo được.
Lộ Bạch nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ, cậu nói với Trắng Bự: "Chúng ta đi."
Trắng Bự với cái mũi thính lập tức dẫn đường, đàn sói tuyết không còn cách nào khác đành phải đứng yên nhìn họ rời đi.
Trời đất trắng xóa, ở đây mắt người không khác gì bị mù, nếu xe cộ hoàn toàn do con người điều khiển thì xe ba bánh của Lộ Bạch đã bị lật tám trăm lần. May mắn thay, xe này có thể tự lái, từng bước vận hành đều chính xác và không có sai sót, đồng thời có thể chạy rất nhanh trên tuyết.
Trắng Bự cũng bước đi rất nhanh, thỉnh thoảng mới dừng lại xác định phương hướng, dù khứu giác của nó dù nhạy đến đâu cũng không thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương bị tuyết dày che lấp một thời gian.
Cách đó ba cây số, có hai con sói tuyết bị bỏ lại, một con là sói đầu đàn đã gặp Lộ Bạch trước đó, con còn lại là sói đực bị thương đi lại khá bất tiện. Sói đầu đàn cắn vào gáy sói đực, kéo lên nó trên tuyết. Tốc độ của nó không chậm, nhưng sói đực bị thương, vết thương đang chảy máu, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù cho có kéo sói đực bị thương về được thì cũng chỉ là một cái xác đã mất đi độ ấm.
Trên đoạn đường ngắn ba cây số, ngoài việc chết cóng, chúng còn có thể gặp phải mối nguy hiểm từ những mãnh thú khác... Còn may là trong thời tiết tuyết rơi dày, mãnh thú cũng ít ra ngoài tìm kiếm thức ăn, giúp chúng có thêm cơ hội sống sót.
Khi xe ba bánh của Lộ Bạch đến, cậu nhìn thấy cảnh sói đầu đàn kéo một con sói tuyết đi giữa tuyết, rồi nhìn thấy những vệt máu đỏ tươi lấm tấm sau lưng hai con sói, kéo lê thành vệt dài thật dài. Cảnh tượng này quá mức chấn động. Trong lúc nhất thời, con người không còn khả năng phản ứng.
Lộ Bạch ngơ ngác nhìn sói đầu đàn với ánh mắt hung dữ kia, cậu thấy đầu ong ong, da thịt cả người căng cứng. Rồi cậu định thần lại, nhanh chóng nửa bò nửa lăn xuống đất để đi cứu hộ. May mắn thay, Lộ Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng, tay cầm một chiếc chăn dày ấm, chuẩn bị đi tới bế sói đực bị thương lên xe.
Bởi vì Trắng Bự đang đến gần, sói đầu đàn ngoạm gáy đồng đội, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp để cảnh cáo.
Trắng Bự mặc kệ lời cảnh cáo của nó, vẫn đi theo Lộ Bạch.
Còn Lộ Bạch chú ý đến sự thù địch của sói đầu đàn với Trắng Bự, cậu vội vàng quay lại cản Trắng Bự: "Mày đừng theo, tao không sao đâu."
Bị chặn lại, Trắng Bự đành phải dừng chân, nhưng vẫn dùng ánh mắt cảnh cáo con sói đầu đàn kia, nếu nó dám hành động liều lĩnh thì khoảng cách này vừa đủ để Trắng Bự lao tới xử lý.
Đối tượng cảnh giác của sói đầu đàn quả nhiên là Trắng Bự, khi Trắng Bự không còn tiếp cận nữa, nó nhanh chóng bình tĩnh lại, hướng sự chú ý về phía Lộ Bạch.
"Tao tới giúp mày, không thể trì hoãn lâu hơn nữa, để tao đưa nó về." Lộ Bạch nhìn vào mắt sói đầu đàn mà nói, giọng điệu kiên định vững vàng, nét mặt còn toát lên sự lo lắng không thể kiềm chế được.
Nghe nói loài sói rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, mặc dù điều này không có cơ sở khoa học nhưng con sói đầu đàn này sau khi nghe Lộ Bạch nói xong thì nhả đồng loại ra, lùi lại một bước, đây là tín hiệu chấp nhận sự giúp đỡ.
Lộ Bạch thở phào: "Cảm ơn mày đã tin tưởng tao, tao sẽ cố gắng chữa trị cho nó." Lộ Bạch nhanh chóng lấy chăn đắp cho sói tuyết bị thương. Được sự đồng ý của sói đầu đàn, cậu quấn sói tuyết lại rồi bế nó lên xe.
Trên đường xe ba bánh trở về, hai con sói tuyết khỏe mạnh hiên ngang như nhau theo sát phía sau. Vì tình trạng của con sói bị thương, họ trở về nhanh hơn khi đến đây, quãng đường dài cả kilômét qua trong chớp mắt.
Rõ ràng điều kiện sống ở bên đàn Xám Lớn tốt hơn nên Lộ Bạch trực tiếp đưa sói bị thương về đây, cậu bế nó xuống, đặt trước lò sưởi. Mất máu sẽ khiến cơ thể bị hạ nhiệt nên việc giữ ấm là rất quan trọng, lúc này, Lộ Bạch cảm thấy rất may mắn vì cấp trên chuẩn bị vật dụng cứu mạng như vậy cho mình.
Thuốc giảm đau cầm máu, thuốc tiêm chống nhiễm trùng lần lượt ra trận, Lộ Bạch rất bình tĩnh, không có vội vàng lúng túng, ngay cả chính cậu cũng phải ngạc nhiên. Nhưng phải nói rằng trong sáu tháng qua, cậu quả thực đã tiến bộ rất nhiều, với tốc độ khiến chính cậu cũng khó tin.
Đeo găng tay cao su vào, cậu kiểm tra vết thương của con sói thì thấy có hai vết thương đều ở hai chân sau, đây chính là nguyên nhân khiến sói tuyết di chuyển khó khăn. Đánh giá theo kinh nghiệm của cậu thì trăm phần trăm là bị gãy xương.
Lộ Bạch hít một hơi thật sâu, phân vân giữa việc liên lạc với Trạm cứu hộ và lựa chọn tự mình nối xương ngay bây giờ, cuối cùng chọn cách tự xử lý. Thật may mắn cho cậu, sau khi trở thành nhân viên cứu hộ, cậu đã nảy sinh niềm yêu thích sâu sắc với kiến thức y tế và chưa bao giờ từ bỏ việc học. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu làm việc này, không biết là ai cho cậu lòng can đảm thực hành.
Khi nhân viên cứu hộ tập trung, mọi thứ xung quanh đều bị gạt ra khỏi tâm trí.
Sói đầu đàn bên kia cũng theo sau, đứng bên cạnh chăm chú quan sát.
Đột nhiên một con sói tuyết lạ xông vào, đàn của Xám Lớn tất nhiên sẽ náo loạn, nhưng đây là chỉ tình trạng bình thường. Bây giờ Lộ Bạch và Trắng Bự ở đây, đàn sói tuyết dường như đã yên tâm, hơn nữa sói tuyết thông minh cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Cái chết của đồng loại là điều chúng không muốn chứng kiến, giống như loài voi, chúng sẽ thương tiếc cho cái chết của đồng loại.
Sói tuyết nằm trên chăn đang được điều trị y tế, nó bị kéo lê trên tuyết một khoảng thời gian khiến tình trạng trở nên nguy hiểm. May mắn là nó tương đối khỏe mạnh và đã cầm máu thành công, duy trì được thân nhiệt nên không trở nên trầm trọng hơn.
Việc nắn xương không phải là một công việc phức tạp, ngay cả Lộ Bạch thiếu kinh nghiệm cũng đã hoàn thành một cách suôn sẻ, sau khi đảm bảo rằng xương không bị gãy vụn ở đâu đó. Nhân viên cứu hộ sau khi bình tĩnh xử lý và băng bó hai vết thương thì cho cục lông bị thương một ít đường và nước để bổ sung năng lượng.
Thức ăn đàn sói dự trữ đã đông lạnh, Lộ Bạch cần rã đông thịt trước mỗi bữa ăn. Lộ Bạch rã đông vài lát thịt bằng nước nóng rồi cho cục lông bị thương ăn. Tình trạng của nó không ổn chỉ là do mất máu và hạ thân nhiệt, sau khi bổ sung đường và nước, ăn thêm thịt thì đã khá hơn, nhưng chắc chắn vẫn còn choáng váng, ăn xong lại nằm xuống trước lò sưởi ngủ thiếp đi.
Sói đầu đàn canh gác cho đến bây giờ, nhìn thấy Lộ Bạch cho sói tuyết bị thương ăn thịt, nó như tin chắc điều gì đó, không chút do dự đứng dậy rời đi.
Lộ Bạch nhìn theo bóng lưng của nó, sau đó tiếp tục công việc rã đông của mình, dù sao thì bọn nhỏ trong nhà đã một ngày không ăn gì rồi, đến lúc cậu phải ép chúng ăn một ít.
Trong khi cả bọn đang ăn thì con sói đầu đàn nhà bên quay trở lại, miệng ngậm nửa con mồi, đi tới chỗ Lộ Bạch một cách thô lỗ rồi ném xuống trước mặt cậu.
Lộ Bạch: "..."
Cậu thực sự không ngờ rằng một đứa lông xù chưa được huấn luyện trong tự nhiên lại có hành vi nằm ngoài dự đoán của con người như vậy. Thật là đáng ngạc nhiên phải không nào? Ngoài ra còn rất cảm động nữa chứ, đàn sói đoàn kết sẽ không từ bỏ những đồng loại bị thương của mình, quan niệm gia đình của chúng mãnh liệt đến khó tin.
"Cảm ơn, nhưng hai mươi con sói ở bên mày chắc không đủ ăn đâu nhỉ?" Lộ Bạch làm sao có thể nhận nửa con mồi được chứ. Cậu nhìn sang Trắng Bự bằng ánh mắt nhờ vả.
Trắng Bự hiểu được lời cầu cứu của Lộ Bạch, nhưng lần này nó lại thờ ơ, vì Lộ Bạch nhận con mồi là chuyện đương nhiên. Vừa rồi cả bọn lông xù đều đã ăn no, chỉ có mỗi Lộ Bạch là chưa ăn, Trắng Bự thấy rõ ràng. Thế là liền quay ra xe lấy đồ ăn của Lộ Bạch sang đây. Về phần nửa con mồi mà sói đầu đàn nhà bên mang sang, nó không thèm nhìn đến, càng không muốn Lộ Bạch ăn thứ đó.
Lông xù không chịu giao tiếp với nhau nên Lộ Bạch đành phải chấp nhận, được thôi, coi nửa con mồi này như khẩu phần của thương binh, đông lạnh để dành cho nó ăn vậy.
Vừa rồi dây thần kinh căng lên, bây giờ thả lỏng, Lộ Bạch mới thấy đói cồn cào.
"Cảm ơn Trắng Bự." Thấy Trắng Bự ngoạm bánh mì đến, Lộ Bạch mỉm cười xé gói bánh mì ra ăn luôn.
Đêm nay chính là thời khắc mấu chốt để lông xù bị thương vượt qua khó khăn, chỉ cần nó không bị sốt thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Những mũi thuốc tiêm đắt tiền chích cho nó hiển nhiên là không có khuyết điểm gì, ngoại trừ việc chúng đắt tiền. Đêm đó, Lộ Bạch túc trực cạnh con sói cả đêm, thỉnh thoảng cho nó chút nước và thịt, đến sáng hôm sau, tình trạng của lông xù đã ổn định, nếu không có bất ngờ gì thì chỉ cần dưỡng thương là được.
Cùng với tin vui này, còn có một tin đáng mừng khác, tuyết rơi đã giảm bớt. Đến giữa trưa, tuyết đã ngừng rơi hoàn toàn, mặt trời lại chiếu sáng, cánh đồng tuyết đã yên tĩnh và sáng sủa trở lại. Ngoại trừ việc tuyết đọng dày hơn nhiều thì mọi thứ vẫn như trước.
Tuyết ngừng rơi có nghĩa là lông xù có thể ra ngoài săn mồi, kiếm đủ thức ăn và giải tỏa cơn khủng hoảng sinh tồn. Những con sói tuyết bị mắc kẹt mấy ngày nay háo hức được thử sức khi trời quang mây tạnh. Nhà bên cạnh nóng lòng muốn ra ngoài, Xám Lớn cũng lên đường cùng một đội ngũ. Lần này Trắng Bự không đi, tưởng là đang cho Xám Lớn cơ hội thể hiện, nhưng thực chất là nó lo cho Lộ Bạch.
"Mày không đi à?" Lộ Bạch hơi ngạc nhiên khi biết Trắng Bự không đi, nhưng nghĩ lại thì gật đầu đồng ý: "Thời tiết đã khá hơn, đi săn cũng bớt khó khăn rồi, quả thực nên cho Xám Lớn cơ hội tự lo liệu cho đàn."
"Ù." Trắng Bự ngồi xổm dưới đất, chăm chú nhìn nhân viên cứu hộ.
Lộ Bạch đã quen với ánh mắt "trìu mến" của nó, nên chỉ mỉm cười cho qua, cậu cảm thấy Trắng Bự thích ở bên mình lắm. Trùng hợp thay, cậu cũng thích ở bên Trắng Bự. Những cục lông xù mà cậu gặp trước đây đều vì nhiều lý do mà phải chia xa, Lộ Bạch không nói ra, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Bởi vì cậu nhận thức sâu sắc rằng con người và động vật không bao giờ cùng đường cả, dù lúc đầu bên nhau có hạnh phúc đến đâu thì cũng sẽ luôn xa cách vì đủ mọi lý do.
"Trắng Bự, mày có ở bên tao mãi không?" Nghĩ đến những cục lộng đã chia tay, Lộ Bạch xúc động thở dài, cậu thấy mình có phần kỳ vọng vào Trắng Bự dịu dàng. Sói trung thành và chung thủy như thế, việc ở bên nhau mãi cũng có thể xảy ra phải không?
Trắng Bự không thể hiểu được tiếng người, nhưng nó có thể cảm nhận được sự quyến luyến của Lộ Bạch, thông minh như nó có lẽ sau bảy tám năm trôi qua đã biết thời điểm ra đi của mình đang gần trong gang tấc. Sói tuyết dịu dàng luôn đáp lại Lộ Bạch, nhưng lần này lại không dỗ dành cậu nữa, nó tiến tới gác cằm lên vai Lộ Bạch.
"Được, tao coi như mày hứa rồi đấy." Lộ Bạch giơ tay lên quàng qua cổ Trắng Bự, xoa xoa. Cậu không hề thấy rằng đôi mắt của con sói sau vai mình trong phút chốc trở nên nặng nề xa xăm bất thường.
Khi thời tiết tốt, tỉ lệ đi săn thành công sẽ tăng vọt.
Sói đầu đàn nhà bên ngoạm con mồi đi tới, làm gián đoạn khoảng thời gian ấm áp của Lộ Bạch với lông xù. Con sói đầu đàn này cũng rất thú vị. Nó hung dữ ném con mồi qua gần như đã khơi dậy tâm lý nổi loạn của Lộ Bạch, cậu cho rằng tất cả các động vật nhỏ trong rừng đều rất thân thiện với mình, tại sao sói đầu đàn này lại một mình một kiểu như vậy?
Lúc Lộ Bạch đi nhận con mồi, muốn đưa tay chạm vào nó để thiết lập quan hệ nhưng lại bị né tránh...
Không cho sờ.
Thật là một sói đầu đàn trang nghiêm!
Nhưng bây giờ không phải là lúc vuốt sói, con mồi vừa mang về vẫn còn ấm, nên ưu tiên hàng đầu là cắt nó ra cho lông xù bị thương ăn.
Trong lúc đó, sói đầu đàn ở gần đó nhìn chằm chằm, Lộ Bạch nhướng mày với nó: "Mày sợ tao khấu trừ phần ăn của anh em trong nhà hả?"
Đương nhiên sói đầu đàn không hiểu, nhưng nó vẫn đứng đó với ánh mắt dữ dằn, sau đó có lẽ đứng mỏi quá nên chuyển sang ngồi, đôi mắt xanh như ngọc bích, luôn nhìn chằm chằm họ.
Lộ Bạch mặc kệ nó, trong lúc cho thương binh ăn, Lộ Bạch xẻ một miếng thịt đút cho Trắng Bự: "Ăn không?"
Trắng Bự được cho ăn, nhìn thanh niên loài người bằng ánh mắt bất lực, từ chối con mồi do sói đầu đàn bên kia bắt.
Đối với Lộ Bạch, động vật như sói thật là cứng rắn, quyết không bao giờ nợ ân tình của người khác: "Được." Đợi đàn sói nhà mình đi săn về cũng chưa muộn.
Việc chăm sóc sói bị thương cũng khá rắc rối, chủ yếu là do đi vệ sinh bất tiện và cần sự giúp đỡ. Vì vậy, nếu con sói tuyết này không có nhân viên cứu hộ, thì nó chắc chắn phải chết, không mảy may có khả năng tự lành. May mắn là nó gặp được nhân viên cứu hộ, được cứu kịp thời, sau khi vết thương lành lại sẽ vẫn là một con sói khỏe mạnh.
Dù thời tiết đã trở nên trong lành hơn, nhưng hai đội sói tuyết vẫn chưa có kế hoạch lên đường trong thời điểm hiện tại vì còn có thương binh. Nhưng ở đây cũng khá tốt, có cái ăn có nước uống, cho dù động vật xung quanh cảnh giác và càng ngày càng rời xa thì vẫn có thể tồn tại được một thời gian.
Tình trạng con sói bị thương đã khá hơn, sau một ngày đêm căng thẳng, cuối cùng nhân viên cứu hộ cũng có thời gian báo cáo sự việc cho Trạm cứu hộ.
Cả Trạm cứu hộ phản ứng: "..." Lộ Bạch đúng là một nhân viên cứu hộ đạt tiêu chuẩn! Thật không hổ danh!
Khi tuyết rơi dày đặc, việc cứu sống một con sói bị mắc kẹt trong tuyết do mất máu và hạ thân nhiệt không phải là điều khó, nhưng nếu chỉ có một người làm thì thực sự rất phiền phức. Nhưng Lộ Bạch đã cứu con sói này về! Chỉ có thể nói, kỹ năng y tế của Lộ Bạch rất xuất sắc, còn con sói tuyết bị gãy xương kia thì chưa đến lúc phải chết, kịp thời gặp được một nhân viên cứu hộ đáng tin cậy trong thời gian vàng. Nhưng mọi người vẫn cảm thấy khó tin, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có thể cho rằng nhất định phải có những yếu tố khác tác động, chẳng hạn như siêu năng lực hiếm có...
Nói đi phải nói lại, từ rất lâu trước kia người ta từng nghe nói về người có siêu năng lực trên một số hành tinh giữa các vì sao vào thời cổ đại. Tuy nhiên, những hành tinh này đã tuyệt diệt trong dòng sông dài lịch sử, người ta bây giờ chỉ cho rằng chúng là truyền thuyết, dù sao cũng chưa có ai từng nhìn thấy.
Lộ Bạch lấy đâu ra siêu năng lực, cậu chỉ là một người trái đất bình thường, ấn tượng đầu tiên của đồng nghiệp cậu là: yếu đuối, gầy gò và nghèo! Nếu không nghèo thì tại sao cậu phải đi làm ở một hành tinh xa lạ với mức lương 15 triệu mỗi năm chứ? Hơn nữa, công việc này còn khá nguy hiểm.
Samuel hơi ngạc nhiên khi biết Lộ Bạch đã cứu được một con sói tuyết bị gãy hai chân sau, nghĩ lại chắc chắn là sói hoang, cứu hay không cũng chẳng sao, nhưng anh biết Lộ Bạch sẽ rất quan tâm đến nó, thậm chí còn đang nghĩ cách an ủi cậu.
Nhưng khi báo cáo, cậu lại rất bình tĩnh, trấn an anh với lý lẽ rõ ràng: "Nhưng ngài không cần lo lắng, hiện tại tình trạng của nó rất ổn định."
Nhân tiện, nhân viên cứu hộ liều lĩnh còn tỏ ra hối cải, ngại ngùng nói: "Xin lỗi, bởi vì lúc đó tình thế nguy cấp, kéo dài thêm có thể sẽ nguy hiểm, nên tôi mới mạnh dạn nắn xương cho nó..." Bây giờ nghĩ lại, Lộ Bạch không biết mình lấy đâu ra dũng khí, may mà lúc đó hoàn thành thuận lợi, kể cũng kỳ lạ, tất cả cứ diễn ra như ý cậu mong đợi!
Người quản lý hơi sửng sốt, đột nhiên cười rồi nói: "Không sao đâu, cậu gửi lại hình ảnh vết thương ngay bây giờ để bác sĩ xem lại."
Ý kiến hay. Lộ Bạch vội vàng làm theo. Bác sĩ xem xong ảnh chụp thì nói cậu đã xử lý hoàn hảo, không có gì phải lo lắng, khiến Lộ Bạch yên tâm hơn.
Ngay sau đó, nhân viên cứu hộ vẫn còn ở đây lại nhận được một lô vật tư khác, trong đó phần lớn là dụng cụ y tế. Vật tư y tế của Trạm cứu hộ là do Đế quốc trực tiếp cung cấp, sử dụng toàn những loại tốt nhất, may mà người trái đất không biết số thuốc đó đắt đến thế nào, nếu không khi sử dụng chắc cũng phải run tay vì tiếc.
Vì vết thương của con sói tuyết này là vết thương mới, không phù hợp để phát sóng rộng rãi nên Lộ Bạch cho kênh livestream nghỉ khỏe như lẽ đương nhiên. Ba ngày sau, được Lộ Bạch chăm sóc cẩn thận, trạng thái tinh thần của lông xù bị thương cơ bản khôi phục lại như trước, ngoại trừ hai chân vẫn chưa cử động được thì mọi thứ khác đều bình thường.
Buổi sáng, sói đầu đàn đi săn về, lông xù đã tỉnh táo lại hưng phấn phát ra một tiếng gừ gừ trầm thấp với thủ lĩnh của mình.
Sói đầu đàn lập tức vứt con mồi đi, tiến lại dụi đầu vào con sói tuyết bị thuơng, qua sự thân mật này có thể đoán được hai đứa là anh em ruột.
Giữa động vật cũng có tình cảm, thứ tình cảm trong sáng và chân thành này khiến Lộ Bạch nhìn mà cảm động. Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sói đầu đàn mất cảnh giác, toát ra sự dịu dàng. Xét thấy khoảng cách giữa hai bên quá gần, sau khi quan sát một lúc, xác định rằng sói đầu đàn đã hoàn toàn hạ thấp cảnh giác, Lộ Bạch đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve tai nó, thấy nó không tránh né mới di chuyển lên đầu, sau đó là tùy ý vuốt những vị trí khác.
Sói đầu đàn oai phong lẫm liệt dụi anh em của mình xong, cuối cùng cũng chú ý đến Lộ Bạch, tuy biên độ không lớn nhưng Lộ Bạch rằng nó vừa cọ lòng bàn tay mình.
Sau khi lén lút cọ nhân viên cứu hộ, sói đầu đàn tiếp tục tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, cứ như con sói mới vừa cọ kia không phải là nó.
"..." Thế này thì cũng hài hước quá đi, nhưng Lộ Bạch chiếm được lời nên nhịn cười, tiếp tục vuốt lông sói.
Trắng Bự nhìn bọn họ, oai vệ nửa nằm dưới đất, vừa liếm chân vừa lén theo dõi nhân viên cứu hộ và con sói tuyết kia, trong mắt có lúc lóe lên vẻ thù địch, có lúc lại không hài lòng.
Sói đầu đàn được Lộ Bạch vuốt ve không ở lại quá lâu, nó chỉ ở lại một lát mỗi lần đưa con mồi sang, đúng là một con sói rất điềm tĩnh, lý trí và đáng tin cậy.
Lộ Bạch tuy có thể chạm vào nó, nhưng nói sao nhỉ, cậu vẫn thấy con sói đầu đàn này rất khó gần. Tuy nhiên, mối quan hệ của lông xù bị thương với Lộ Bạch đã có bước phát triển nhảy vọt. Lộ Bạch mới chăm sóc nó được vài ngày, mà đã cảm thấy địa vị của mình trong lòng nó có thể cao hơn so với sói đầu đàn? Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ, nhân viên cứu hộ nhạy cảm nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy. Có lẽ vì bị thương và được cứu nên cục lông này hơi sợ bị bỏ rơi, thường xuyên cư xử quá biết điều để lấy lòng, việc này khiến người ta có phần... đau lòng cho nó.
"Tao sẽ không bỏ rơi mày đâu, đừng lo lắng." Cảm nhận được sự sợ hãi của lông xù, Lộ Bạch xoa đầu nó mãi không biết chán, nhiều lần nhẹ nhàng nói với nó rằng cậu sẽ không bỏ rơi nó.
Con sói tuyết bị thương được an ủi, nó ngoan ngoãn thoải mái nhắm mắt, cụp tai ra phía sau đầu rồi cẩn thận liếm cổ tay Lộ Bạch.
Chàng trai mỉm cười, thế này tốt hơn nhiều rồi.
Sau khi chăm sóc sói bị thương, cậu còn phải chia thời gian cho những đứa khác, nên thời gian dành cho Trắng Bự ít hơn rất nhiều, cậu cảm thấy khá áy náy.
Thời gian trước khi đi ngủ này đều dành cho Trắng Bự, đừng tưởng rằng cậu không để ý rằng Trắng Bự thật ra có hơi không vui, nhưng vì tốt tính nên Trắng Bự trông không khác gì bình thường.
Nhân viên cứu hộ vẫn có thể cảm nhận được, đêm ngủ cạnh nhau, Lộ Bạch nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Trắng Bự luôn giúp đỡ tao, Trắng Bự là bạn tốt của của tao." Đây là lời thật lòng, Lộ Bạch nhẹ nhàng ôm lấy sói tuyết khổng lồ, kề má với nó: "Tao muốn ở bên Trắng Bự mãi mãi."
Đôi mắt xanh xám sâu thẳm của Trắng Bự lóe lên, bên trong có những chấm sao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, nhưng lần này nó không đồng ý. Một lúc sau, nó chỉ dựa vào Lộ Bạch, hấp thụ hơi ấm và hơi thở từ thanh niên nhân loại.
Thời tiết tốt kéo dài cả một tuần. Trạm cứu hộ bất ngờ liên lạc khẩn cấp với Lộ Bạch, nói: "Nơi cậu đang ở có thể sẽ có bão tuyết trong ba ngày nữa, các cậu phải rời khỏi đó càng sớm càng tốt."
Lộ Bạch nghe vậy, lập tức nghiêm túc. "Vậy chúng ta bàn tiếp nơi ở tiếp theo đi."
"Được, tôi gửi cậu số liệu."
Ba ngày chắc chắn là đủ, không cần phải vội vàng quá, Lộ Bạch kết hợp nhiều phương án Trạm cứu hộ đưa ra, chọn một tọa độ mà cậu thấy là tốt.
Khi sói đầu đàn nhà bên lại đến đưa con mồi, Lộ Bạch giữ nó lại, nhìn thẳng vào đôi mắt thông minh của nó nói: "Bão tuyết sắp đến rồi, chúng ta nên đi nơi khác thôi, mày nhanh chóng đi thông báo cho đàn của mày."
Để giúp sói đầu đàn hiểu được, Lộ Bạch bắt đầu thu dọn đồ đạc lên xe trước mặt nó, coi như là làm mẫu.
Con sói tuyết hiện không thể cử động được nhìn thấy đàn sói như muốn rời đi, nó vùng vẫy một chút nhưng không thể đứng dậy được. Sau một hồi nỗ lực vô ích, nó dừng lại như chấp nhận sự thật.
"..." Sói đầu đàn cuối cùng cũng hiểu được ý của Lộ Bạch, nó lo lắng nhìn anh em của mình nằm trên mặt đất, đứng bất động, dường như từ chối lời đề nghị của Lộ Bạch.
"Đừng chần chừ, tao sẽ đưa nó đi cùng." Lộ Bạch nói rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc ngay từ bây giờ, sau đó đưa cục lông bị thương lên xe.
Sói đầu đàn nhìn thấy cảnh này mới không chút do dự trở về thông báo cho đàn của mình... Âm thanh của nó rất to và đầy uy lực, ngay lập tức khiến đàn sói náo động cả lên, chuẩn bị rời đi!
Xám Lớn cũng có dáng vẻ đầu lĩnh, ngẩng đầu kêu mấy tiếng. Bọn lông xù đã nghỉ ngơi được vài ngày, nay có thể lên đường với tinh thần phấn chấn!
Sói đầu đàn bên cạnh dẫn theo đội ngũ đông đảo của mình nhanh chóng đi theo nhóm Lộ Bạch, hai đội sói tuyết làm hàng xóm mười ngày cuối cùng cũng tập hợp cùng nhau trên một bãi đất bằng theo lẽ đương nhiên. Ba mươi bốn mươi cục lông xù tụ tập lại với nhau cùng lúc, ai nấy đi trật tự ngay ngắn, theo sau sói đầu đàn của mình về phía trước, cảnh tượng khá hoành tráng.
"Lên đường thôi..." Người dẫn đường điều chỉnh tọa độ, bật chế độ tự lái thông minh, hô lớn bằng giọng trong trẻo giữa vùng núi tuyết: "Toàn thể lông xù chú ý, đừng tụt lại phía sau!"
"À hú..." Đàn sói cũng kêu theo cậu, bước đi hăng hái và hân hoan!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro